Kim sinh chú định - Chương 13 + 14

Kiếp này đã định
(Trích Tinh lâu hệ liệt)

Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

13.

"Biểu ca!"

Tô Nhạn Nhi nhu mì mà oán giận kêu lên, Nhị biểu thúc lại nói: "Hoán Hoa, ta biết con còn đang trách biểu thúc năm đó nhẫn tâm, thực ra ta làm như vậy cũng có nỗi khổ riêng, con vì trận ôn dịch đó mà trở thành cô nhi, ta muốn con nỗ lực vươn lên, mới cắn răng hoãn lại việc hôn nhân của các con, đưa con đến kinh thành xa như vậy. Con biết không, ta mỗi lần nghĩ tới con còn nhỏ như vậy đã phải ở hiệu thuốc làm việc, thức khuya dậy sớm khổ lực làm lụng cho người ta, ta rất đau lòng. Thế nhưng tục ngữ nói, hương của hoa mai là từ gió rét sinh ra, nếu như không có sự khích lệ của ta năm đó, làm sao con lại có thành tựu ngày hôm nay? E rằng chỉ là một đại phu nho nhỏ trong thành Tô Châu không ai biết đến..."


Ha ha ha...

Ta thừa nhận ta không giống nhân loại có thể cất tiếng cười to, nhưng mà ta vẫn cười đến độ toàn thân rút gân.

Người này cũng rất có tài năng đi? Quả thực ngay cả người chết cũng có thể nói thành người sống, hắn mà mở hiệu thuốc, nhất định sẽ rất đông khách.

Ta ở trong lòng Tô đại ca cười đến nghiêng ngả, không biết có phải là bị cảm xúc của ta lây nhiễm hay không, Tô đại ca rốt cuộc cũng nhịn không được nở nụ cười.

Thấy hắn cười, Nhị biểu thúc lập tức lại nói: "Nếu đã nhắc tới hôn sự, không bằng chọn ngày cử hành đi? Con xem, Nhạn Nhi cũng đã đến tuổi xuất giá rồi..."

"Vãn bối ngu dốt, cho tới hôm nay mới hiểu được nỗi khổ tâm của Nhị biểu thúc năm đó, vậy tại đây xin đa tạ. Về phần hôn sự, thỉnh biểu thúc không cần nhắc lại, ta đã quen độc lai độc vãng một mình, cũng không có dự định thành thân."

Tô đại ca không hổ là người làm ăn, một lời chế nhạo đã chặt đứt đường lui của Nhị biểu thúc, khiến cho ta nghe được cũng sảng khoái một trận.

Thế nhưng Tô Nhạn Nhi lập tức mềm giọng trách móc: "Biểu ca, ngươi thật quá đáng, ngươi đã quên tình cảm của chúng ta khi còn bé, mỗi lần đi ngang qua gia môn đều không vào không nói, lần này thật vất vả gặp mặt, ngươi lại tỏ ra kỳ quái như vậy, cha nghe ngươi nói, nhất định rất đau lòng."

Theo giọng nói õng ẹo hờn trách, làn hương kia cũng càng ngày càng nồng, xem ra là vị biểu muội Nhạn Nhi này đã tiến đến trước mặt.

Cảm giác Tô đại ca lại lui về phía sau một bước, hắn thản nhiên nói: "Ta bận rộn nhiều việc, Nhị biểu thúc nếu như không còn chuyện gì khác, xin mời trở về đi. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ đăng môn bái phỏng."

"Hoán Hoa, tốt xấu gì ta cũng là biểu thúc của ngươi, ta hiện tại cố ý đến thăm ngươi, nhưng ngươi lại một dạng hờ hững lạnh nhạt. Có phải ngươi hiện tại ở kinh thành đã có danh vọng nên coi khinh chúng ta nghèo hèn? Đừng quên năm đó là ai đã giúp ngươi đến kinh thành học nghề? Nếu không có ta làm sao có ngươi ngày hôm nay?..."

"Ta nhớ rất kỹ là ngươi bỏ tiền đưa ta đi kinh thành, càng nhớ kỹ nhà cửa vốn thuộc về gia đình ta chỉ trong một đêm cũng trở thành nhà của ngươi. Đều đã là chuyện quá khứ, việc gì phải nhắc đi nhắc lại?"

"Thiếu gia..."

Giữa chừng chợt xen vào một giọng nói già nua, dường như muốn khuyên can, nghe trong giọng nói kia có mang theo cung kính, ta nghĩ hắn chính là Thành bá mà Nhị biểu thúc nhắc tới.

Lời nói lạnh lùng của Tô đại ca có vẻ như khiến cho Nhị biểu thúc hơi mất mặt, hắn hừ một tiếng nói: "Hoán Hoa, ngươi ngang nhiên nói như vậy, thực sự là lòng tốt không được báo đáp, Nhạn Nhi, chúng ta đi!"

Tô Nhạn Nhi hiển nhiên là không muốn đi, nàng do dự nói: "Cha..."

Thành bá vội vàng khuyên nhủ: "Biểu lão gia, ngài đừng nóng giận, tính tình của thiếu gia từ nhỏ đã như vậy, ngài cũng là biết đến, ngài đừng cùng một hài tử chấp nhặt..."

"Hừ, ta là thật lòng đối xử tốt với hắn, vậy mà ngươi xem, người ta căn bản không cảm kích. Nhạn Nhi, chúng ta đi."

Tiếp theo là giọng của Thành bá không ngừng khuyên can cùng với tiếng bước chân dần đi xa, sau đó trong phòng an tĩnh trở lại.

Phát hiện mọi người đều đi, ta liền ló đầu ra, lần này Tô đại ca không có ngăn cản ta, hắn ngồi xuống ghế, nhè nhẹ xoa huyệt Thái dương, còn nhíu chặt mày, vẻ mặt rất mất hứng.

Không thích Tô đại ca như vậy, ta vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm gương mặt hắn, Tô đại ca bị nhột, vèo một tiếng bật cười.

"Tiểu Lục, vừa rồi không phải là ngươi đang cười đấy chứ? Còn cười đến run rẩy cả người. Rắn biết cười? Nói cho ta biết, ngươi còn có cái gì là không biết?"

Thấy sắc mặt Tô đại ca đã ôn hoà trở lại, ta lúc này mới yên tâm, dùng đầu dụi dụi vào cổ hắn, đây là động tác ta thường làm đối với Tô đại ca, chỉ cần ta cảm thấy xấu hổ, hoặc là nghĩ muốn lấy lòng hắn, sẽ dùng đầu dụi dụi hắn, khiến cho hắn hài lòng.

"Thiếu gia, có rắn?!"

Tiếng kêu sợ hãi khiến ta thiếu chút nữa từ trên người Tô đại ca ngã xuống, ta ngẩng đầu vừa nhìn, đã thấy một ông lão đầu đầy tóc bạc hướng về phía Tô đại ca kêu to, vẻ mặt hắn nhìn ta thật kinh hoàng, bộ dạng như thể sẵn sàng té xỉu bất cứ lúc nào.

Lão gia gia, ngươi nghìn vạn lần đừng có xỉu nha, ta sẽ bị mắng...

Ta sợ hãi lập tức chui vào trong lòng Tô đại ca, chỉ ló đầu ra tò mò nhìn hắn.

Tô đại ca nở nụ cười.

"Thành bá, không có việc gì, Tiểu Lục có tính người, nó là một con rắn rất thông minh."

Ta vội vã ra sức gật đầu, nhằm chứng minh mình là một con rắn rất thông minh rất hiểu chuyện.

Thành bá liên tục lắc đầu than thở: "Thiếu gia, rắn là dị loài, mặc kệ nuôi dưỡng như thế nào, cũng không có khả năng tiêu trừ dã tính của nó, hơn nữa con tiểu thanh xà này là loài độc tính mạnh nhất, lỡ đâu..."

Cảm thấy được ta mất hứng, Tô đại ca liền vuốt vương miện của ta trấn an.

"Thành bá, nếu như phải giao du với một số người độc như rắn rết, ta chẳng thà chọn rắn làm bạn... Thành bá, bá đang làm cái gì vậy?"

Bộp một tiếng, Thành bá đã quỳ xuống trước mặt Tô đại ca.

"Thiếu gia, xin lỗi, tôi biết cậu không muốn gặp biểu lão gia bọn họ, nhưng tôi bị bọn họ quấy rầy thực sự là không biện pháp..."

"Thành bá, bá đang nói gì vậy? Ta vốn không có trách bá ..."

Tô đại ca vừa nói vừa vội vã nâng Thành bá dậy, lại nói: "Những năm gần đây, nếu như không có bá giúp chăm sóc mộ phần cho cha mẹ ta, chỉ sợ nơi đó đã sớm bị cỏ dại mọc thành bụi, ta tạ ơn bá còn không kịp, thế nào lại trách bá?"

"Thiếu gia, mạng già này của tôi là do lão gia năm đó cứu về, tôi làm chút việc nhỏ này đều là bổn phận, làm sao dám nhận hai chữ tạ ơn? Thiếu gia, cậu cũng đừng tính toán với lão gia bọn họ, những người đó làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông trời nghiêm phạt."

"Hừ, nếu ta theo chân bọn họ tính toán, bá cho là bọn họ còn có thể sống được thoải mái như vậy sao? Vốn những chuyện quá khứ ta không muốn nhắc lại, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác dây dưa, còn nói cái gì chỉ phúc vi hôn... Quên đi, không nói những chuyện không vui này nữa, Thành bá, bá tuổi tác đã cao, ở đây cũng không có thân nhân gì, không bằng theo ta trở lại kinh thành an hưởng tuổi già đi?"

Thành bá lắc đầu.

"Cố thổ nan ly, ở đâu cũng không tốt bằng quê hương mình, chỉ cần thiếu gia mỗi lần đến thành Tô Châu, có thể ghé qua xem tôi, tôi cũng đã rất  vui vẻ rồi."

Thấy Thành bá nhất định không chịu, Tô đại ca cũng không miễn cưỡng ông ta, chỉ mang ngân lượng vải vóc tặng cho Thành bá, lão nhân gia thoái thác mãi không được mới chịu miễn cưỡng nhận lấy, lúc gần đi còn nhìn chằm chằm ta rồi lại hướng Tô đại ca dặn dò đủ chuyện, còn thiếu chưa nói ta là đồ bại hoại tội ác tày trời nữa thôi.

14.

Tiễn Thành bá đi rồi, Tô đại ca gõ đầu ta cười nói: "Đừng mất hứng, lão nhân gia có chút dông dài, nhưng mà ông ấy cũng chỉ là ý tốt."

Ta biết ông ấy có ý tốt, bằng không ta đã sớm tiến lên cắn ông ấy một cái rồi.

Có lẽ là lo rằng ta tức giận, Tô đại ca mang điểm tâm đến cho ta ăn, lại ngồi ở một bên bắt đầu kể chuyện cũ.

"Nhị biểu thúc chỉ là quan hệ bà con bạn dì xa ba nghìn dặm với nhà ta, năm xưa hắn vì nợ nần chồng chất, đến xin cha ta giúp đỡ. Phụ thân thấy hắn đáng thương, nên thay hắn trả hết nợ, lại bỏ vốn giúp hắn buôn bán, sau hắn cưới vợ, liền cùng với nhà ta kết chỉ phúc vi hôn, ai biết một trận ôn dịch ập đến, cha mẹ ta đều qua đời, biểu thúc liền lấy danh nghĩa thông gia, chiếm toàn bộ nhà cửa ruộng vườn nhà ta làm của riêng, sau đó liền huỷ hôn sự, chỉ cho ta một ít bạc vụn đem ta tống ra khỏi nhà. Ta là nhờ các vị thúc bá đồng hương giúp đỡ, mới có thể đi kinh thành, trở thành một học đồng tại một hiệu thuốc, chủ hiệu thuốc là sư phụ của ta, hắn dạy ta y thuật. Hâm Phong là cháu ngoại của hắn, cho nên ta với Hâm Phong từ nhỏ đã quen biết."

Tô đại ca nói rất thong thả, không biết là hắn đang kể cho ta nghe, hay chỉ đơn thuần là lẩm bẩm một mình.

Hình như mấy ngày nay thời gian lẩm bẩm của Tô đại ca càng ngày càng nhiều, khiến cho ta rất hoài nghi có phải hắn đã sớm bước vào giai đoạn trung niên?

Có điều không ngờ là thuở nhỏ Tô đại ca lại trôi qua không vui vẻ như vậy. Làm tiểu học đồng cho người ta, nhất định là rất khổ cực đi?

Trước đây ta và Tô đại ca cũng không có tiếp xúc nhiều lắm, ta vẫn cho rằng hắn là một thiếu gia nhà giàu bất cần đời, cả ngày chỉ biết lắm lời, không nghĩ tới đằng sau vẻ tiêu sái không câu nệ kia lại có một đoạn quá khứ không vui như vậy.

Thế nhưng...

Ta van ngươi không cần trong lúc ta đang hưởng thụ thức ăn ngon thì kể lể những chuyện tao ngộ bi thảm của ngươi có được hay không? Nghe xong cố sự thê thảm của ngươi, ta đây còn ngon miệng để ăn cái gì được nữa?

"Này, Tiểu Lục, ngươi ngày hôm nay hình như ăn rất ít, có phải là khó chịu ở đâu không?"

Tô đại ca rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hắn thấy điểm tâm trên bàn hầu như không được đụng tới, không khỏi kỳ quái hỏi ta.

Là trong lòng khó chịu, ngu ngốc!

Ta tức giận xoay người một cái, chui vào lòng hắn.

Buổi chiều Tần lão bản của tơ lụa trang Tô Châu đến tiếp Tô đại ca. Tuổi tác của hắn xấp xỉ với Tô đại ca, cho nên hai người trò chuyện đặc biệt ăn ý, buổi tối Tần lão bản bày tiệc rượu ở tửu lâu chiêu đãi Tô đại ca, cũng mời thêm một ít bằng hữu, bữa tiệc còn có hoa nương bồi rượu, lại có chung đề tài chuyện làm ăn, kết quả là chỉ mới một hồi, mọi người đều đã uống say khướt.

Không thích những nữ tử xinh đẹp này cứ dựa sát vào Tô đại ca như vậy, ta tức giận ở trong lòng hắn cử động liên tục, Tô đại ca phát hiện ra ta không vui, liền xin lỗi lui xuống, đi ra ngoài hành lang của khách điếm.

Cảm giác được gió đêm mát lạnh, ta vội vàng chui ra, kết quả vừa mới hít sâu một hơi, sau ót đã bị Tô đại ca dùng ngón tay búng một cái.

"Tiểu Lục, đêm nay ngươi lại không ngoan, lúc nãy chẳng phải ta đã cho ngươi ăn no rồi sao?"

Ta vẫy vẫy đuôi.

Nếu ngươi không đi tìm hoa nương, ta đây sẽ ngoan.

Chỉ tiếc Tô đại ca không hiểu được ý của ta, hắn nói: "Nếu như ngươi không thích những trường hợp xã giao thế này, lần sau ta sẽ không đem ngươi theo nữa."

Không muốn!

Ta vội vàng cố sức lắc đầu. Ta mới không cần thân rắn một mình mà cô linh linh ngủ ở nhà.

"Vậy phải ngoan một chút biết không?"

Được rồi...

Để có thể ở cùng một chỗ với Tô đại ca, ta chỉ có thể cố gắng, tận lực kiềm chế vậy.

Ta dùng đầu dụi dụi Tô đại ca, biểu thị ta sẽ nghe lời, Tô đại ca bị ta làm cho phì cười.

Đúng lúc này một người mặc trang phục tiểu nhị của khách điếm vội vã đi qua hành lang đối diện, lưng hắn bị còng, tới chỗ góc quẹo nhoáng lên một cái đã không thấy tăm hơi.

Tô đại ca khẽ biến sắc mặt, dường như là nghĩ tới cái gì, hắn vừa mới định đuổi theo, tay áo căng thẳng, đã bị người kéo lại, ta thấy có người đến, vội vàng lùi vào trong lòng Tô đại ca.

Nghe giọng nói như có men say, chính là Tần lão bản.

"Tô huynh, mọi người đều đang uống vui vẻ, ngươi sao lại một mình trốn ra đây?"

"À, ta có hơi say, nên đi ra hóng gió một chút."

"Theo ta trở lại, mọi người đều đang chờ ngươi kìa."

Bị Tần lão bản lôi kéo, Tô đại ca không thể làm gì khác hơn là theo hắn quay lại trong phòng, ta ở trong lòng yên lặng thở dài, xem ra tiệc rượu nhất thời là không tan được.

Quả nhiên, tiệc rượu thẳng đến canh ba mới giải tán, khách và chủ đều tận hứng mà ra về, Tô đại ca bị chuốc không ít rượu, dường như có hơi say, một hồi về đến phòng, hắn liền ngưỡng mặt nằm trên giường, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Mà ta lại ngủ không được, trực giác của động vật nói cho ta biết, phụ cận có nguy hiểm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện phát sinh.

Ta lặng lẽ chui ra khỏi ngực Tô đại ca, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.

Trong bóng đêm có tiếng bước chân rất khẽ truyền đến, nghe tiếng hít thở, dường như là cao thủ, nhưng lại không chỉ một người .

Bọn họ dừng bước trên nóc nhà, sau đó liền cấp tốc chạy đi nơi khác, Tô đại ca đúng lúc này đột nhiên mở mắt, thân thể hắn không động đậy, nhưng hơi thở bình ổn nhẹ nhàng của hắn khiến ta biết hắn lúc này hoàn toàn ở trong trạng thái đề phòng.

Tô đại ca không có uống say sao?

Ta trong lòng vừa mới phủ định, chợt cảm thấy gió lạnh lướt qua, đã bị Tô đại ca ôm lấy đặt ở đầu giường, hắn nhẹ giọng nói: "Có vài con chuột nhắt đến trộm mỡ, ta đi xem, ngươi ngoan ngoãn ở yên chỗ này, không được đi ra ngoài."

Nhìn Tô đại ca mở rộng cửa đi ra ngoài, ánh trăng trong sáng từ bên ngoài chiếu vào, đem bóng dáng cao gầy của hắn kéo ra thật dài.

Chuột nhắt trộm mỡ? Có phải là đạo tặc không?

Khó khăn lắm mới may mắn thấy được phong độ tư thái đối địch của Tô đại ca, cơ hội như vậy ta sao có thể bỏ qua? Ta mới không nghe hắn phân phó đâu, thân thể khẽ nhúc nhích, liền trườn theo đi ra ngoài.

Tô đại ca tung mình lên nóc phòng, theo hướng âm thanh phát ra nhảy tới. Bên kia là trướng phòng của khách điếm Lai Thăng, có bóng ba người đứng trước cửa, bọn họ nghe được tiếng bước chân, đồng loạt quay đầu.

Ba người đều mặc một thân trang phục dạ hành, hai cao một thấp. Người thấp trông hung ác nhất, một vết sẹo dài từ bên trái trán chạy qua mũi kéo thẳng xuống dưới, bị một vết thương nặng như vậy mà vẫn còn có thể sống, điều này khiến cho ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với sức sống ngoan cường của con người.

Hai người còn lại một người không có cánh tay phải, một người bị gù, a, chính là bóng người lúc trước chúng ta đã nhìn thấy ở hành lang, thì ra bọn họ giả mạo tiểu nhị vào khách điếm để nghiên cứu địa hình, mưu tính đánh cắp tiền của.

Bọn họ thấy Tô đại ca, lập tức mỗi người đều rút ra binh khí, tàn bạo nhìn chòng chọc hắn.

"Tô Hoán Hoa!"

"À, thì ra ta không có nhìn nhầm, quả nhiên là Điền Nam Ngũ Hổ..."

Tô đại ca dường như không có để ba người vào mắt, hời hợt nói: "Ba năm trước ta tha các ngươi một mạng, các ngươi thế nhưng không biết hối cải, đi làm cái loại việc gà gáy chó sủa này."

Người thấp nhất cầm trong tay trường kiếm sáng ngời, cười lạnh nói: "Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, chúng ta theo dõi khách điếm này đã lâu, đến ngày động thủ thì ngươi lại xuất hiện, giỏi cho câu 'tha cho chúng ta một mạng', nếu không phải ngươi tố cáo quan phủ truy nã chúng ta, chúng ta sao lại bị quan binh đuổi giết, ngay cả lão đại cũng vì thế mà mất mạng?"

Tô đại ca hừ một tiếng: "Nếu đã như vậy, vì sao còn làm những chuyện vào nhà người ta cướp của?"

"Ha ha, thì tính sao, lẽ nào ngươi muốn rút đao tương trợ? Ta đã hạ Tô Cốt Tán vào trong rượu của các ngươi, Tô Hoán Hoa, ngươi hiện tại chẳng lẽ không thấy hai chân yếu ớt, đầu váng mắt hoa sao?"

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)