Kim sinh chú định - Chương 9 + 10

Kiếp này đã định
(Trích Tinh lâu hệ liệt)

Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

9.

Chúng ta quay về Trích Tinh lâu sớm hai ngày so với dự định, vừa nghe tin chúng ta đã về, các vị chủ tử trong phủ đều lập tức chạy tới sảnh phía trước, lúc đó ta đang nằm trên vai Tô đại ca ngủ gật, chợt thấy thân thể căng thẳng, đã bị người tóm lấy.

"Tiểu Lục, ngươi còn dám ngang nhiên trở về?!"

Ta mở mắt ra, lập tức thấy chủ nhân tươi cười nhìn ta, ta không chú ý tới ánh mắt âm trầm tức giận của y, mừng rỡ kêu to: "Chủ nhân, ta đã trở về!"


Đáng tiếc tiếng kêu của rắn chỉ là phì phì, nên tâm trạng hưng phấn của ta không có truyền sang chủ nhân được. Y ngay tại lúc ta phát sinh thật nhiều âm thanh phì phì, ném ta qua một bên, hầm hừ nói: "Chỉ đùa với ngươi một chút, ngươi dĩ nhiên dám trốn nhà đi, ngươi nói, ngươi muốn chết như thế nào? Hấp hay kho?”

Chủ nhân nha, nói như thế nào ta cũng là cửu tử nhất sinh mới trở về, sự việc đều đã trôi qua lâu như vậy, ngươi sao còn chưa có nguôi giận?

Ta vội vàng trườn tới bên chân chủ nhân không ngừng dụi vào chân y, hy vọng có thể làm y bớt giận, thế nhưng Huỳnh Tuyết đứng bên cạnh lại lạnh lạnh nói một câu triệt để đánh úp toàn bộ mọi hy vọng của ta.

"Tiểu Lục, ngươi tỉnh lại đi, dọc theo đường đi phát sinh chuyện gì Tô đại ca đều gởi thư cho chúng ta biết, xem chừng trong một khoảng thời gian ngươi sẽ không có đồ ăn ngon đâu, lo mà tỉnh lại tỉnh lại."

Vì sao cần phải tỉnh lại? Ta chỉ là một con rắn thôi, vì sao mọi người cứ đem khuôn khổ nhân loại ra quản thúc ta? Nếu sớm biết như vậy, ta ngay từ đầu gặp chủ nhân cứ giả bộ ngu ngu một chút thì tốt rồi.

Quả nhiên liên tiếp ba ngày, Huỳnh Tuyết mang cho ta đều là canh rau, điểm tâm ta thích cùng rượu trái cây hoàn toàn không có, ta tức giận lắc lắc đuôi biểu thị kháng nghị, thế nhưng tiếp theo lại bị Huỳnh Tuyết gõ cho một cái.

"Loại cơm nước này người bình thường còn chưa được ăn, ngươi dĩ nhiên dám chê? Không bắt ngươi ăn trấu nuốt rau mới là sai lầm rồi!"

Không được ăn món mình thích chỉ là chuyện phụ, chuyện trọng yếu hơn là ta lại bị chủ nhân ném vào cái rổ nho nhỏ trước kia.

Rổ nhỏ vốn là rất ấm áp, nhưng mà hiện tại ta đã không còn thích nữa, bởi vì ta nghĩ ở đâu cũng không so được với Tô đại ca ôm ấp, ấm áp cùng an tâm.

Ta bắt đầu trở nên buồn bã ủ rũ, thậm chí ngay cả ngực chủ nhân ta cũng không có chủ động chui vào, đây là chuyện trước kia không bao giờ phát sinh, chủ nhân lập tức phát hiện ra khác thường, y rất lấy làm kỳ quái nói với công tử Tĩnh: "Tiểu Lục ra ngoài một chuyến, thế nào lại trở nên là lạ. Nó trước đây rất thích quấn lấy ta."

"Mấy ngày qua nó vẫn đi theo Hoán Hoa, có lẽ là nảy sinh cảm tình, Bích Phệ là thần vật thông linh, chắc là nó đang nhớ Hoán Hoa?"

Vừa nghe bọn họ nhắc tới tên của Tô đại ca, ta lập tức ngẩng đầu lên.

Ta hiện tại còn đang giận Tô đại ca, thì ra lần trước những lời hắn nói đều là gạt người, cái gì muốn chiếu cố ta cả đời, kết quả vừa về tới Trích Tinh lâu đã lập tức biến mất vô tung vô ảnh, chẳng trách tộc của ta đều bảo lời nói của con người là tuyệt đối không thể tin tưởng.

Giữa lúc ta còn đang tức giận bất bình, chợt nghe công tử Tĩnh nói: "Nếu như Tiểu Lục thích theo Hoán Hoa, vậy đưa nó cho Hoán Hoa đi, Hoán Hoa luôn quanh năm một người ở ngoài bôn tẩu, bên cạnh không người tâm sự, chắc là rất tịch mịch. Bản thân hắn lại là một người thích náo nhiệt, nếu có Tiểu Lục bên người, hắn nhất định sẽ thấy tốt hơn rất nhiều."

Cái gì? Muốn đem ta tặng người? Hơi quá đáng, ta cũng không phải đồ vật này nọ, nói tặng là tặng. Hơn nữa Tô đại ca cũng không để ý đến ta, việc gì ta phải đi để ý hắn?

"Như vậy sao..." Chủ nhân trầm ngâm một chút nói: "Nếu như Tiểu Lục nguyện ý, ta sẽ không có ý kiến."

Ta không đồng ý!

Ta lập tức ngẩng cao thân mình, hướng về phía chủ nhân liều mạng lắc đầu, biểu lộ ta không muốn bị sang tay.

"Ha ha, Tiểu Lục không muốn kìa."

Chủ nhân rất hài lòng đem ta ôm lên, cười nói: "Tĩnh, Bích Phệ vốn thông linh, đương nhiên sẽ không thờ hai chủ, ngươi như thế nào lại quên đạo lý này?"

Bởi vì tâm trạng của chủ nhân rất là tốt, nên ta tạm thời có thể nằm trong lòng y ngủ, thế nhưng lại cảm thấy khó chịu. Thân thể chủ nhân là lạnh lạnh, tim đập cũng lặng lẽ, không giống Tô đại ca, hắn ôm ấp rất ấm áp, khiến ta chui vào rồi sẽ không muốn quay ra.

Bởi vì ta phản đối kịch liệt, lời bàn muốn đem ta tặng người đã bị bỏ qua một bên, mà mấy ngày nay ta đều không thấy Tô đại ca, điều kỳ quái chính là hắn cũng không đến tiền thính ăn cơm chung như trước kia, làm hại ta mỗi ngày đến giờ cơm đều lập tức chạy đi tiền thính, mong muốn có thể nhìn thấy hắn, nhưng lần nào cũng thất vọng quay về.

Huỳnh Tuyết đương nhiên không biết suy nghĩ của ta, nàng mỗi lần nhìn thấy ta đến đều không thể nề hà mà nói: "Tiểu Lục, đồ ăn của ngươi chẳng phải ta đều đúng giờ chuẩn bị cho ngươi sao? Vì sao mỗi bữa cơm đều chạy tới, ngươi con rắn nhỏ tham ăn này, không sợ mập quá bò không nổi sao?"

Ta đâu phải vì ăn cơm mà tới, ta là muốn gặp Tô đại ca.

Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng thật ra trong lòng ta rất nhớ Tô đại ca, đương nhiên cũng có thể nói là rất nhớ ôm ấp ấm áp của hắn.

Nhưng vì sao luôn luôn không nhìn thấy bóng dáng Tô đại ca? Lẽ nào hắn lại ra ngoài buôn bán rồi? Theo lý hắn vừa mới trở về, sẽ không lại ra đi nhanh như vậy đâu?

Thôi đi, so với ở chỗ này chờ đến khô người, không bằng trực tiếp đi xem là được.

Chủ ý đã định, ta lập tức trườn về phía phòng ở của Tô đại ca, câu nói không muốn gặp hắn đã sớm bị ta quăng ra khỏi đầu.

10.

Ta còn chưa trườn tới gần phòng ở của Tô đại ca, đã nghe một làn hương dược bay tới, xem ra Tô đại ca lại đang loay hoay với dược liệu, có thể bởi vì Tô đại ca quanh năm tiếp xúc với dược liệu, cho nên trên người hắn cũng mang theo một mùi hương thảo dược thoang thoảng, đó là mùi vị mà ta thích.

Ta chậm rãi trườn tới trước phòng, đang do dự không biết có nên đi vào hay không, chợt nghe bên trong truyền ra một cơn ho khe khẽ, tiếp theo là tiếng Liễu đại ca trách cứ.

"Ngươi nếu đã sinh bệnh, cần gì phải vội vàng lên đường như vậy, bản thân mình là đại phu, mà ngay cả điểm thường thức đó cũng không biết?"

"Khụ khụ, Hâm Phong, ngươi đã quên mất câu nói, y bất tự y sao? Chẳng qua là bị chút phong hàn mà thôi, không quan trọng."

Là giọng nói của Tô đại ca, chẳng trách ta không gặp được hắn, thì ra hắn bị bệnh. Nhưng bị bệnh sao còn phải vội vàng quay về? Chẳng lẽ là hắn lo lắng ta không chịu nổi giá lạnh của phương Bắc?

"Chúng ta là người luyện võ, sao có thể lại đơn giản bị phong hàn? Ngươi là bởi vì ở chung với Tiểu Lục quá lâu, cơ thể bị độc khí của nó xâm nhập, hai mặt giáp công, nên mới bị bệnh, ngươi dĩ nhiên còn cứ để như vậy miễn cưỡng chống đỡ."

Liễu đại ca nói khiến lòng ta giật mình, là ta làm Tô đại ca sinh bệnh sao? Thế nhưng ta cũng từng tiếp xúc với nhiều người, vì sao bọn họ không có việc gì?

"Ha ha, không nghĩ tới độc tính của Bích Phệ lại lợi hại như vậy, ta cũng là nhất thời lơ là nên mới..."

"Ta thấy ngươi là hồ đồ rồi, ngươi thành thật nói cho ta biết, Tiểu Lục có cắn ngươi hay không?"

"Ngươi nói giỡn cái gì, nếu như bị Tiểu Lục cắn, ngươi nghĩ ta còn có thể sống để trở về sao? Chẳng qua hai tháng qua chúng ta ngày ngày đều ăn uống chung, khó tránh khỏi hít vào một ít độc khí do nó phun ra, cho nên thân thể mới suy yếu, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏe lại, sẽ không có việc gì."

Chẳng hay chẳng biết, mà ta đã ở cùng với Tô đại ca hai tháng rồi.

Nghe Tô đại ca nói, ta mới nhớ tới dọc theo đường đi cả ngày ta đều quấn quít lấy hắn, cùng hắn chung mâm chung chén không nói, lại còn thường thường liếm cổ của hắn, gương mặt, khóe môi... những động tác này ta trước đây cũng thường làm với chủ nhân, đây là một cách để ta biểu đạt tâm trạng, ta căn bản không thấy có gì không ổn, thế nhưng hiện tại nghĩ lại, thân thể chủ nhân là bách độc bất xâm, mà Tô đại ca chỉ là người bình thường, thỉnh thoảng tiếp xúc vài lần không có vấn đề gì, nhưng mà mỗi ngày đều như vậy, độc khí trên lưỡi ta nhất định là đã rót vào thân thể Tô đại ca, khiến cho thân thể hắn hư nhược. Nhưng vì sao hắn không nói, nếu hắn nói ra, ta nhất định sẽ không quấn quít lấy hắn, ta cũng đâu muốn làm hại hắn đâu.

"Tiểu Lục sao rồi? Mấy ngày nay không gặp, ta rất nhớ nó, Hâm Phong ngươi biết không? Tiểu Lục rất thông minh, nó dĩ nhiên còn biết chữ..."

"Miễn bàn cái đồ rắn không lương tâm đó, ta nghe Mộ Dung nói, hắn thấy ngươi thích Tiểu Lục, cho nên mới thương lượng với Tiểu Phi đem Tiểu Lục tặng cho ngươi, kết quả chủ nhân còn chưa kịp trả lời, nó đã mở miệng, liều mạng lắc đầu cự tuyệt, thực sự là một chút tình nghĩa cũng không có, mệt cho ngươi dọc theo đường đi chiếu cố nó nhiều như vậy!"

Không phải đâu, ta lúc đó là đang giận Tô đại ca nên mới nói như vậy, ta không phải không lương tâm!

Ta tức giận vẫy vẫy đuôi, nhưng ngẫm lại Liễu đại ca nói cũng là sự thực, nên á khẩu không biết phải biện giải thế nào.

Nhưng Tô đại ca lại nở nụ cười.

"Tiểu Lục tự ái rất cao, các ngươi coi nó như lễ vật tặng cho người ta, nó đương nhiên sẽ tức giận,"

A, Tô đại ca thật hiểu ta nha, hắn làm sao biết trong lòng ta đang nghĩ cái gì?

"Huống chi xà vương Bích Phệ suốt đời chỉ theo một chủ nhân, nó nếu đã theo Tiểu Phi, sẽ không thờ hai chủ, đó cũng là lòng trung thành của nó."

"Trung thành?" Liễu đại ca hừ một tiếng nói: "Ta thấy nó ngoại trừ ăn với ngủ ra không biết gì hết."

Nghe sao giống như lời Tô đại ca bình thường hay nói trước mặt ta, nhưng mà hiện tại hắn lại nói ta trung thành, lại còn khen ta thông minh...

Thì ra những điều hắn nói trước kia đều là đùa giỡn với ta thôi, chứ thật ra trong lòng hắn nghĩ khác.

Lời khen của Tô đại ca khiến cho ta có hơi lâng lâng, nhưng lập tức ta lại nghe được tiếng hắn ho khan, điều này làm cho tâm trạng của ta vốn đang muốn gặp hắn liền rơi xuống. Tiếng ho kia từng chút từng chút đập vào trong lòng, khiến cho lòng ta mơ hồ đau nhức, ta gục đầu xuống, buồn bã ủ rũ quay về cái rổ nhỏ của mình.

Thì ra Tô đại ca không phải quên mất ước định của hai chúng ta, hắn chỉ là bị bệnh, không thể tới tìm ta mà thôi, mà nguyên nhân khiến hắn sinh bệnh cũng chính là ta.

Ta không thể ở cùng với Tô đại ca nữa rồi, không thể tiếp tục ngủ trong ngực ấm áp của hắn, không thể nghe hắn nói chuyện phiếm, không thể cùng hắn tắm....

Ô ô ô....

Ta cuộn tròn thân thể, co lại trong rổ bắt đầu khóc, nghĩ rằng khóc xong tâm trạng sẽ tốt hơn, ai biết càng khóc càng thấy thương tâm, trong lòng càng thấy chua xót.

Lần trước lúc cãi nhau với Tô đại ca ta cũng khóc lớn một trận, sau đó tâm trạng trở nên rất tốt nha, vì sao lần này lại không được?

Ta khóc mệt mỏi, rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng ngủ, khi tỉnh lại đã là buổi tối, trong phòng không ai, không biết chủ nhân và công tử Tĩnh đã đi đâu, nhưng mà trước rổ của ta có đặt đĩa thức ăn, nhất định là trong lúc ta ngủ Huỳnh Tuyết đã đem tới.

Ta tùy tiện ăn một ít, lại lui thân thể về trong rổ, bên tai không ngừng vang vọng tiếng ho khan của Tô đại ca, khiến ta đứng ngồi không yên, phiền muộn xoay xoay vài cái, đột nhiên nghĩ đến, không thì len lén đi xem Tô đại ca là được rồi, chỉ cần không tới gần hắn thì không có việc gì.

Phòng ngủ của Tô đại ca vẫn còn sáng đèn, nhưng không nghe có tiếng động, đêm cũng đã khuya, không biết Tô đại ca đã ngủ hay chưa.

Ta từ kẽ hở của cửa phòng lặng lẽ tiến vào, trườn tới buồng trong, chỉ thấy Tô đại ca nghiêng người nằm ở trên giường đang ngủ say, căn bản không có phát hiện ra ta đến, đôi mày kiếm thon dài của hắn bởi vì ho nhẹ mà thỉnh thoảng nhíu lại, ngực cũng phập phồng theo hơi thở, ánh nến trên bàn chiếu sáng gương mặt hắn, ta mới phát hiện sắc mặt hắn thật là tái nhợt.

Tô đại ca bình thường ngủ rất nhạy, không biết có phải là vì vừa mới uống thuốc hay không, hô hấp của hắn so với bình thường hương trầm nhiều lắm, ta thấy một tay của hắn đặt ở bên ngoài, nghĩ muốn tiến lên giúp hắn đắp lại chăn.

Đột nhiên trong lúc đó, ta bỗng hận mình chỉ là một con rắn, ta luôn lấy thân phận xà vương làm vinh quang, thế nhưng hiện tại ta lại mong muốn có thể biến thành người, cho dù chỉ là một người hết sức bình thường.

Như vậy, ta có thể giúp Tô đại ca đắp chăn, giúp hắn xoa xoa ngực, để hắn ngủ thoải mái một chút, còn có thể chuyện trò tâm sự cùng hắn, ta sẽ nói cho hắn, ta không phải là không có lương tâm, ta cũng rất muốn ở cùng với hắn, cho dù xà vương Bích Phệ suốt đời chỉ có một chủ nhân, nhưng Tô đại ca không phải chủ nhân của ta, hắn là người ta rất quan tâm!

Thế nhưng, hiện tại cái gì ta cũng làm không được, ta chỉ có thể len lén chạy tới thăm hắn, thậm chí còn không dám tới gần quá...

"Tiểu Lục..."

Không xong, ta đánh thức Tô đại ca rồi.

Qua làn nước mắt chớp động, chỉ thấy Tô đại ca ngồi dậy, hắn nhìn ta, khóe miệng lập tức cong lên một nụ cười.

Không đợi hắn nói, ta vội vàng quay đầu bỏ chạy, chỉ nghe Tô đại ca ở phía sau kêu "Tiểu Lục, Tiểu Lục..."

Không thể nghe Tô đại ca, đến gần hắn sẽ làm hại hắn.

Ta bàng hoàng mất mát trườn trở về, may mà Tô đại ca không có đuổi theo đến đây, thế nhưng tim đập thật lợi hại, không biết là vì kinh hoảng hay sợ hãi.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)