Kim sinh chú định - Chương 59,60

Kiếp này đã định
(Trích Tinh lâu hệ liệt)

Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

59.

Biết không thể gạt được nữa, trong lòng ta chua xót, ngoảnh mặt qua một bên, không trả lời.

Tô đại ca nắm lấy bàn tay phải của ta, nhìn ngón tay út ta hỏi: "Đường chỉ càng lúc càng mờ, có phải khi nó hoàn toàn biến mất, ngươi sẽ phải rời đi không?"

Ta một lần nữa giật mình quay lại nhìn Tô đại ca, trước đây đâu có thấy hắn thông minh như vậy đâu, chẳng lẽ là bởi vì có được ngọc đan của ta?


"Đứa ngốc, ba ngày nay, ngươi hầu như lúc nào cũng nhìn ngón tay mình, ta lại không phải người mù, làm sao không thấy được? Tiểu Lục, nói thật cho ta biết! Ta và ngươi đã bái đường, đã là phu thê rồi, sau này bất kể là sinh tử hoạ phúc, ta cũng sẽ gánh chịu cùng ngươi!"

"Tô đại ca..."

Không thể nhịn được nữa, thương tâm và oán khí nghẹn nín trong lòng đã lâu rốt cuộc dâng trào, ta nhào vào lòng hắn thất thanh khóc rống.

Cứ nghĩ tận mắt nhìn thấy Tô đại ca bình yên sống tiếp, là có thể mỉm cười ra đi, nào ngờ lại làm không được, nguyện vọng của ta chẳng qua chỉ là hai người bình thản bên nhau, vì sao lại khó như vậy?

"Ngọc Kinh..."

Tiếng gọi khoan thai từ không trung truyền xuống, ta ngẩng đầu, liền thấy trước mắt hào quang tứ phía, Tôn Giả tay niêm tràng hạt, Tiểu Long chân đạp mây lành, lơ lửng giữa không trung, gương mặt Tôn Giả vẫn mang từ bi, không sân không hỉ, hào quang quanh thân ngài toả ra liên miên không dứt trải khắp hồng trần.

Tô đại ca giật mình, gương mặt lộ vẻ trang nghiêm, ta đỏ bừng cả mặt, cuống quýt chỉnh sửa lại y phục mất trật tự của mình.

Sắc lang Tô đại ca, giật đứt hết nút áo của người ta, hại ta mất mặt trước Tôn Giả.

"Thì ra là La Hán giá đáo, chẳng hay thân cư bảo toạ phương nào?"

Tôn Giả khẽ cười.

"Mang hài[1] trúc trượng[2] hồng trần quá, nhất lộc nhất bát nhất thanh u[3]."

Tô đại ca đứng thẳng người, hướng Tôn Giả vái chào thật sâu.

"Thì ra là Thừa Lộc La Hán trong Thập Bát La Hán, dám hỏi La Hán giá lâm, có phải là vì Tiểu Lục?"

"Duyên cạn duyên tàn chẳng qua chỉ là một giấc mộng xuân thu, thí chủ chớ quá cưỡng cầu."

Tô đại ca sa sầm nét mặt.

“Nếu như La Hán đến chỉ để điểm hoá tại hạ, vậy thứ cho Tô Hoán Hoa trời sinh ngu dốt, không thể thụ giáo, còn như La Hán có ý thành toàn, cũng xin khai môn kiến sơn[4], nói ra điều kiện, tại hạ tận mệnh nghe theo."

Tiểu Long nổi giận quát: "Làm càn, ngươi đã muốn giữ lại Ngọc Kinh ca ca, còn dám vô lễ với Tôn Giả như vậy?"

"Phật dạy, chúng sinh bình đẳng, sao lại có hữu lễ vô lễ ở đây?"

"Ngươi..."

Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Tiểu Long, vẻ mặt không phục lại không nghĩ ra lời nào đối đáp, ta nhịn không được mỉm cười.

Tô đại ca thật là oai phong nha, ngay cả thần tiên cũng không sợ.

Tôn Giả không chút để ý, pháp tướng vẫn từ bi như cũ.

"Tô thí chủ, ngươi cũng biết Ngọc Kinh đã lấy ngọc đan và linh lực của bản thân cho ngươi, nếu như không có bản toạ hỗ trợ công lực trong ba ngày, Ngọc Kinh đã sớm hoá thành hư vô rồi."

Ánh mắt Tô đại ca dịu dàng nhìn về phía ta.

"Ta tuy rằng không biết rõ tình hình, nhưng cũng đoán được vài phần, có thể nghịch ý trời lưu lại ta ở nhân gian, Tiểu Lục nhất định đã phải trả giá rất đắt, có điều ta biết La Hán nhất định có biện pháp cứu y!"

Có biện pháp cứu ta?

Ta khó hiểu nhìn Tôn Giả, việc này lúc ở Cực Lạc không hề nghe ngài đề cập tới.

Tô đại ca vỗ nhẹ lên đầu ta, than thở: "Đứa ngốc, nếu như La Hán không có cách nào cứu ngươi, còn cố ý tới đây làm gì?"

À, cũng đúng.

Ta mừng rỡ hỏi: "Tôn Giả, có thật như vậy không?"

Tôn Giả không trả lời ta, mà nói với Tô đại ca: "Muốn cứu Ngọc Kinh rất đơn giảm, đem những thứ vốn thuộc về y trả lại cho y, y tự nhiên vô sự..."

"Không được!" Ta rất vô lễ cắt ngang lời của Tôn Giả.

Nếu như vậy, những gì ta làm từ đầu tới cuối đều trở nên vô nghĩa hay sao?

Nhưng mà không ai để ý tới ta.

Tô đại ca tiếp tục hỏi: "Nếu như vậy, ta sẽ ra sao?"

"Ngươi vốn đã tới kiếp nạn, ngày đó nếu như theo quỷ sai đến âm ty báo danh, còn có thể đầu thai, nhập luân hồi, đáng tiếc Ngọc Kinh ngăn cản quỷ sai bắt người, y đã trì hoãn thời khắc luân hồi của ngươi, lại làm ngươi thoát khỏi ước thúc của tam giới ngũ hành, cho nên nếu như ngươi mất đi sự tương trợ của ngọc đan và linh lực, sẽ lập tức hồn phi phách tán.”

Tô đại ca nghe vậy quay nhìn ta, ta vội nhìn hắn kịch liệt lắc đầu, ta biết tính tình của Tô đại ca, hắn một khi xung động, sẽ bất chấp hậu quả, ta quyết không để hắn làm vậy, ta thà rằng kẻ phải hồn phi phách tán là ta.

Tô đại ca hướng ta cười cười, hắn ôn hoà hỏi: "Tiểu Lục, vì sao không ngoan?"

Ta phớt lờ hắn, chỉ cố sức lắc đầu, ta biết cho dù ta tan biến, Tôn Giả cũng sẽ thi pháp khiến Tô đại ca quên ta, khiến hắn có thể giống như trước kia hạnh phúc vui vẻ mà tiếp tục sống.

Tô đại ca, chuyện gì cũng có thể nghe theo ngươi, chỉ riêng chuyện này, không được!

Ta vội vàng nhìn ngón tay út của mình, đường chỉ đỏ đã hoàn toàn biến mất, không còn lưu lại chút dấu vết nào, lòng ta trầm xuống.

Đại nạn đã đến, Tôn Giả vẫn chưa vì ta thu lại ngọc đan, Tô đại ca còn có thể vĩnh viễn ở lại nhân gian.

Tô đại ca, quên ta đi, tháng năm đăng đẳng, quên đi hẳn cũng không khó khăn như vậy đâu?

"Tiểu Lục..."

"Vâng?"

Ta ngẩng đầu, chợt thấy sau gáy đau nhói, tiếp theo trước mắt tối sầm, ta nhu nhược ngã vào lòng Tô đại ca.

Mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên rơi vào mắt ta chính là ánh nến hỉ đỏ thẫm không ngừng nhún nhảy, dưới ánh nến Tô đại ca nằm co ro ở bên giường, gương mặt hắn trắng bệch, im lìm không cử động.

"Tô đại ca, Tô đại ca!"

Ta lăn tới bên cạnh Tô đại ca, ôm hắn vào lòng, thấy hắn chỉ là tạm thời hôn mê, lúc này mới yên tâm.

Tô đại ca không sao, ta cũng không sao...

"Ta xin ngươi, ngươi đừng có kinh ngạc như vậy được không? Ngươi là thần tiên nha, thật là mất mặt! Tô đại ca của ngươi vẫn không sao, chỉ có điều hắn vừa mới ăn xong Bất Tử tiên đan của La Hán, xác thân nhất thời không chịu được đau đớn, tạm thời hôn mê mà thôi, không bao lâu sẽ tỉnh lại."

Giọng nói lạnh lạnh vang lên trên đầu ta, ta ngẩng đầu, thấy Tiểu Long đang ngồi trên một đám mây giữa không trung gặm mía, bã mía bị hắn phun ra khắp nhà.

Có điều lúc này ta cũng không có tâm trạng so đo vấn đề bã mía với hắn.

"Tôn Giả đâu?"

"Tôn Giả mới không rảnh để trông nom những chuyện si ái sân khổ của nhân gian các ngươi, ngài cho Tô Hoán Hoa ăn tiên đan xong, đã đi trước rồi."

"Tô đại ca ăn tiên đan rồi, có phải sẽ bình an vô sự không?"

"Đúng vậy đúng vậy, Tô Hoán Hoa đánh ngất ngươi rồi, liền cầu Tôn Giả lấy lại ngọc đan cho ngươi, hắn cũng giống như ngươi, đều là kẻ si tình, chẳng thà người hôi phi yên diệt là mình..."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó Tôn Giả đương nhiên đem thứ gì của ngươi trả lại cho ngươi, nhưng mà ngài nói Tô gia đời đời làm nghề y, gieo nhiều thiện duyên, trời cao có đức hiếu sinh, cho nên phá lệ một lần, đem Bất Tử tiên đan cho Tô Hoán Hoa..."

"Rất quá đáng, các ngươi đã sớm có cách giải quyết, vì sao ngay từ đầu không nói cho ta biết? Còn nữa, các ngươi cũng biết Tô đại ca là muốn thành thân với ta, nhưng mà ngày đó ở Cực Lạc lại cố ý không đề cập tới, làm hại ta đau lòng như vậy, các ngươi thật đáng giận!"

Ta kéo Tô đại ca lên giường, sau đó quay qua Tiểu Long bắt đầu mắng té tát.

Tiểu Long bị doạ cho le lưỡi, nhỏ giọng nói: "Chẳng trách Tôn Giả lo đi trước, thì ra sợ ở lại phải nghe Ngọc Kinh ca ca mắng..."

"Ngươi nói cái gì?!"

"Hắc hắc, không có gì, không có gì."

Tiểu Long phun ra một miếng bã mía, tiếp tục nói: "Ngày đó Tôn Giả không có nói rõ với ngươi, là bởi vì Bất Tử tiên đan còn thiếu một vị thuốc dẫn."

"Có phải là sau đó các ngươi tìm được thuốc dẫn rồi không?"

Tiểu Long lại nở nụ cười,

"Tìm được thuốc dẫn không phải chúng ta, mà là Tô đại ca của ngươi."

60.

"Ta xin ngươi đừng có thừa nước đục thả câu nữa được không?!"

Ta rống to khiến Tiểu Long vội bay về phía sau một chút.

"Được rồi được rồi, là như thế này, một vị dược cuối cùng của tiên đan gọi là - ái tình, nếu như Tô Hoán Hoa không có tình cảm và dũng khí có thể vì ngươi mà hy sinh bản thân, vậy viên đan dược kia chẳng qua chỉ là một viên dược hoàn bình thường mà thôi, cho nên ta mới nói, là Tô Hoán Hoa tìm được thuốc dẫn."

Thì ra là vậy.

Ta quay đầu nhìn Tô đại ca, hắn đang nặng nề ngủ say, nhưng ta biết vừa rồi trong lúc ta hôn mê, hắn nhất định phải chịu dày vò rất thống khổ.

Đại La tiên đan tuy rằng có thể cho con người sinh mệnh vĩnh cửu, nhưng mà thanh khí của linh vật tiên giới làm sao thân thể phàm trần hỗn độn có thể chịu đựng nổi? Lúc tiên khí sung mãn xâm nhập xương cốt toàn thân Tô đại ca, hắn nhất định là đau đớn vô cùng.

"Còn có, đừng có đánh giá thấp Tô đại ca của ngươi, hắn ngày hôm nay chạy đến miếu Nguyệt lão thề độc, nếu như kiếp này không thể kết lương duyên với ngươi, hắn nhất định sẽ tâu lên hoàng thượng, nói Nguyệt lão bất công, thỉnh thoàng thượng hạ chỉ huỷ sạch miếu Nguyệt lão trong thiên hạ, sau này nhân gian sẽ không thờ Nguyệt lão nữa, cho nên Nguyệt lão gia gia cũng không phải dễ làm nha, ai, lão gia gia bị bức bất đắc dĩ, đành phải đem tên của các ngươi khắc lên Tam Sinh Thạch, thay đổi nhân duyên các ngươi, Tôn Giả vốn cũng có tâm thành toàn các ngươi, lại thêm Nguyệt lão tương trợ, ngay cả Phật Tổ cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt để mặc các ngươi làm bậy."

Ta chậc lưỡi nói: "Không ngờ mặt mũi Tô đại ca cũng lớn như vậy, ngay cả Nguyệt lão cũng sợ hắn?"

Tiểu Long hừ một tiếng, tước một miếng mía nói: "Nguyệt lão gia gia không phải là sợ hắn, mà là sợ lâu chủ Trích Tinh lâu Mộ Dung Tĩnh, dựa vào quan hệ của Mộ Dung Tĩnh và hoàng thượng, muốn huỷ miếu Nguyệt lão chẳng phải đơn giản chỉ cần một câu nói là xong? Nhân gian có một câu là, thuận tiện cho người, cũng thuận tiện cho mình, thành toàn cho các ngươi, mọi người đều vui vẻ."

Quan hệ giữa công tử Tĩnh và hoàng thượng?

A, nhớ ra rồi, cữu cữu của công tử Tĩnh và hoàng thượng hình như rất... thế này thế nọ...

Nói tới đây, Tiểu Long đột nhiên cầm khúc mía gõ vào đầu mình một cái, bộ dạng vô cùng phiền não.

"Người trần gian chẳng phải ai cũng muốn trường sinh bất lão hay sao? Vì sao Tô Hoán Hoa lại có thể vì ngươi tình nguyện hồn phi phách tán? Ngọc Kinh ca ca, ngươi rất ngốc nghếch, ta nhìn tới nhìn lui, vẫn nhìn không ra ngươi có chỗ nào tốt, ai, nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra..."

Chỗ tốt của ta đương nhiên chỉ có Tô đại ca mới biết thôi!

Lúc này tâm trạng của ta rất tốt, đối với lời châm chọc của Tiểu Long ta cũng không thèm so đo, ngược lại còn giải thích: "Tiểu Long, đợi sau này ngươi yêu một người, tự nhiên sẽ hiểu được cay đắng ngọt bùi trong đó."

"Không cần, ta mới không ngốc nghếch như ngươi động tâm phàm đâu. Cùng lắm thì cũng phải tìm ở tiên giới, hơn nữa tiêu chuẩn của ta rất là cao..."

"Dù sao thì cũng cảm ơn ngươi, Tiểu Long."

"Không cần cảm ơn, thật ra Tôn Giả nói, không có ngươi ở cũng tốt, sau này không ai uống trộm rượu nữa, còn có, ngươi và Tô Hoán Hoa vừa ăn vào linh đan, muốn hoàn toàn khôi phục còn cần chút thời gian, cho nên mấy ngày này người phàm trần không thể nhìn thấy hình thể của các ngươi đâu. Ngọc Kinh ca ca, lời cũng đã nói hết, sau này không gặp lại."

Tiểu Long nói xong, lập tức biến thành một luồng sáng vàng bay vút đi, ta nói với theo: "Tiểu Long, giúp ta cảm ơn Tôn Giả, còn nữa, chúng ta sau này nhất định sẽ gặp lại..."

Năm tháng dài đăng đẳng, nước chảy đá mòn, sao có thể quả quyết sau này không gặp?

Đưa tiễn Tiểu Long xong, ta ngồi xuống bên cạnh Tô đại ca, giúp hắn xoa xoa bụng, qua một lúc lâu, hắn thở ra một hơi, mở mắt.

"Tô đại ca, có thấy đỡ hơn chút nào không?"

Tô đại ca nhìn ta không chớp mắt, cả buổi mới chậm rãi hỏi: "Ta còn sống? Ngươi cũng còn sống?"

"Đúng vậy, chúng ta đều còn sống, hơn nữa không cần phải chia lìa nữa!"

Khoé miệng Tô đại ca cong lên.

"Nói cách khác, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau? Thậm chí so với vĩnh viễn vĩnh viễn còn lâu hơn..."

Đương nhiên rồi, Bất Tử tiên đan của La Hán nha, chẳng lẽ ngươi tưởng là Đại Lực hoàn bán ở đầu phố sao?

"Tô đại ca, ngươi thật hư, lại ném ta một mình ở nhà, tự ý chạy tới miếu Nguyệt lão thề độc, ta mới vừa nghe Tiểu Long nói, Nguyệt lão gia gia sợ ngươi, nên thay đổi nhân duyên của chúng ta rồi."

"Tiểu Lục, ta không cam lòng mắt mở trừng trừng nhìn ngươi rời khỏi ta một lần nữa, lại không biết phải làm sao mới giữ được ngươi, ta cũng không còn cách nào khác đành làm như vậy, tục ngữ nói quỷ cũng sợ ác nhân, ta không tin thần tiên là ngoại lệ."

Tô đại ca thật thông minh, ừm, so với thông minh còn hơn một chút, chắc là giảo hoạt đi?

Nhìn khí sắc Tô đại ca đã tốt hơn rất nhiều, ta vui mừng quá đỗi, bàn tay xoa bóp cho hắn lại tăng thêm sức, hỏi: "Có thấy thoải mái hơn chút nào không?"

Tô đại ca không trả lời, hắn cầm tay ta kéo xuống dưới, cười gian nói: "Xuống phía dưới một chút, ta sẽ càng thoải mái."

"Tô đại ca!"

Biết hắn chỉ cái gì, ta lập tức đỏ mặt , oán giận nói: "Người ta lo lắng cho ngươi, ngươi lại nghĩ chuyện không đứng đắn..."

Tô đại ca biến sắc, hắn trừng mắt ta trịnh trọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn làm chuyện không đứng đắn với ngươi hay sao?"

"Không phải, ta không phải ý đó..."

Ta sao lại nghĩ như vậy, trời biết ta có bao nhiêu mong mỏi cùng Tô đại ca...

Đúng rồi, vừa rồi quên hỏi Tôn Giả giải dược giải độc trên người ta rồi...

"Tiểu ngu ngốc, lại nghĩ cái gì?"

Vòng eo căng thẳng, Tô đại ca ôm ta thuận thế trở mình, đem ta áp dưới thân, bắt đầu hôn cổ ta.

Tô đại ca, ngươi chẳng phải vừa mới tỉnh lại hay sao? Vì sao lại hăng hái như vậy?

Cổ bị hôn tê tê dại dại, ta vừa cười vừa tránh né Tô đại ca dây dưa, thở dốc nói: "Ta nhớ lại Tôn Giả từng nói nọc độc của ta là độc nhất thiên hạ, không thể có quan hệ xác thịt với nhân loại..."

"Ngươi cho rằng ta bây giờ còn có thể tính là nhân loại sao?"

A, Tô đại ca hiện tại hẳn là không thể tính nữa, vậy không việc gì rồi...

Trong lúc đang suy tư, đột nhiên cảm thấy thân thể mát lạnh, áo ngoài đã bị Tô đại ca kéo xuống, tiếp theo nút thắt nội y cũng bị hắn giật tung ra, vì vậy, thân thể ta hoàn toàn bày ra trước mắt hắn không chút nào che đậy.

Sắc lang Tô đại ca, hắn sao lại gấp gáp tới mức đó? Ngay cả thời gian cởi nút áo cũng không có? Trước đây vì sao không có phát hiện ra bản tính sắc sắc của hắn?

"Đợi đã... Đợi đã..."

"Ta đã đợi rất lâu rồi, Hình Tiểu Lục, ngươi còn định bắt ta đợi đến khi nào? Đừng quên, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Đối với ngăn cản của ta coi như không thấy, Tô đại ca vuốt ve ta, hôn môi dần dần di chuyển xuống dưới, hắn vùi đầu trước ngực ta, bắt đầu hôn cắn điểm nhô lên ở đó, cảm giác rung động tê ngứa theo đầu lưỡi trêu đùa của Tô đại ca không ngừng kích thích toàn thân ta, thân thể ta càng ngày càng mềm nhũn, mà một điểm bị hắn âu yếm lại cứng rắn như thép, tiếng rên rỉ cũng không bị khống chế khẽ thoát ra ngoài.

Không xong rồi không xong rồi, cảm giác thật là khoan khoái, cứ tiếp tục như vậy, ta nhất định sẽ bị Tô đại ca ăn sống nuốt tươi mất.

"Ta muốn ở mặt trên!"

Liều mạng hít một hơi, ta hét toáng lên, nói ra tiếng lòng của bản thân.

Ta mới không ngốc nghếch giống chủ nhân kia của ta, vì sao phải ở mặt dưới?

Động tác của Tô đại ca ngừng lại, hắn ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Lặp lại một lần!"

"Ta nói... Ta muốn ở mặt trên..."

Bị Tô đại ca trừng đến có hơi sợ hãi, ta cố gắng hết sức để lời nói của mình có chút khí thế, nhưng mà hiệu quả hình như không được như ý.

"Cho ta một cái lý do!"

"Ta là xà vương Bích Phệ."

"Không đủ!"

"Ta là Ngọc Kinh sứ giả hầu hạ Thừa Lộc La Hán, ta là thần tiên, sao có thể bị con người áp ở mặt dưới..."

Tiếng nói dưới ánh mắt ác liệt của Tô đại ca nhỏ dần rồi hoàn toàn tắt lịm, xuất phát từ bản năng động vật, ta cảm giác được không khí xung quanh trong nháy mắt ngưng kết lại, quanh thân Tô đại ca không ngừng phóng ra khí tức băng lãnh, loại cảm giác này chỉ có một từ có thể hình dung - phẫn nộ.



[1] Mang hài: giày rơm

[2] Trúc trượng: gậy trúc

[3] Thanh u: thanh tĩnh và u nhã

[4] Khai môn kiến sơn (mở cửa thấy núi) = đi thẳng vào vấn đề

4 comment:

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:29 21 tháng 9, 2011

"Tôn Giả vốn cũng có tâm thành toàn các ngươi, lại thêm Nguyệt lão tương trợ, ngay cả Phật tổ cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt để mặc các ngươi xằng bậy." ~> giờ ta mới biết nhà Phật rất là bao che người nhà nha =)))

Chỗ tốt của ta đương nhiên chỉ có Tô đại ca mới biết thôi! ~> đọc câu này sao muốn nghĩ bậy ghê á =)))

"Không cần, ta mới không ngốc nghếch như ngươi động tâm phàm đâu. Cùng lắm thì cũng phải tìm ở tiên giới, hơn nữa tiêu chuẩn của ta rất là cao..." ~> muốn xem tiêu chuẩn rất cao của Tiểu Long là như thế nào, đáng tiếc Phiền Lạc không có viết. Tiểu Lục đi rồi, Tiểu Long mà lấy chồng nữa thì Thừa Lộc La Hán (La Hán Cưỡi Hươu) phải đổi tên mất thôi =)))

Trả lời
gil nói...
lúc 02:34 22 tháng 9, 2011

thế mới nói, quen biết vẫn hơn ah. aiz, câu này thiệt là đúng từ trong truyện đúng ra. và câu vua còn thua bố liều cũng thế. ^O^

Trả lời
Tiểu Quyên nói...
lúc 05:33 22 tháng 9, 2011

tội nghiệp em Tiểu Lục a phản kháng mà ko đc

Trả lời
s.a.r - Khởi Vũ nói...
lúc 00:03 23 tháng 9, 2011

A~~~ tiểu Lục bạo nha ~~ "ta muốn ở mặt trên" =)) Ôi ôi kiểu này em ý ko những ko phản công đc còn bị "phạt" cho ko dám tớ tưởng nữa ý chứ =))

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)