Đoản văn: Khô đằng (Phương Vô)

Khô đằng

Phương Ứng Khán x Vô Tình (mặt dày vô sỉ màu mè công x băng sơn thụ)
Tác giả: không rõ, mình đang tìm...
Biên tập: Triêu Nhan


Phương Ứng Khán Phương tiểu Hầu gia là một người tao nhã.

Thưởng hoa ngắm trăng, ngâm thơ đối luận, đạp tuyết tìm mai, những chuyện phong lưu tao nhã như vậy không có việc nào tiểu Hầu gia làm không tốt. Quạt xếp thếp vàng nhẹ nhàng lay động, điểm thêm nụ cười phong lưu tuấn tú, đoan chính rõ ràng là tác phong của phiên phiên trọc thế giai công tử[1].

Mồng chín Từ Thanh[2].

Lúc này là buổi chiều, núi cao trời quang, một toà đình với mái cong góc nhọn nằm cô độc.

Trong đình đặt một cái bàn, bên trên bày một bộ đĩa men sứ trắng vẽ hoa, đựng đầy thức ăn nhẹ tinh tế cùng bánh ngọt Trùng Dương[3] xốp mềm.Tiểu Hầu gia cẩm y ngọc thực dựa ở một bên, ưu nhã thảnh thơi nâng tay áo, chén rượu Quân Hồng[4] bóng loáng dưới nắng thu hiu hắt chiếu ra ánh sáng lấp loé như ráng chiều.


Rượu là hoa cúc chớm nở từ mùa thu năm ngoái đem hái xuống nhưỡng chung với rượu gạo mà thành. Uống rượu cúc có thể trừ hoạ cầu phúc, khiến người trường thọ, chỉ là men rượu có hơi nhẹ nhàng. Phương Ứng Khán nheo mắt nhìn ra, bên cạnh cầu, dưới bóng cây hoè, cúc dại nở thật là thanh linh lãnh ngạo, như làn hương thầm giấu trong tay áo. Bỗng nhiên chợt nhớ tới điều gì, rượu nhấp môi mà khoé miệng vẫn mang theo một mảnh ý cười, ba phần tú dật bảy phần tà khí, nhưng gương mặt đẹp đẽ lại mơ hồ toả ra thần sắc lạnh lẽo, khiến hạ nhân hầu hạ ở bên giật mình phát run.

Tiểu Hầu gia đang yên đang lành lại giận cái gì? Lần này không ai gửi bồ câu cho hắn, nhưng rõ ràng là hắn cũng không có phái người đưa thiệp đi mà?

Chính đang rối như tơ vò, chợt thấy tiểu Hầu gia kim tôn ngọc quý nhà mình đã đi nhanh đến dưới tàng cây, trường thân mà đứng, chỉ là ý cười dần dần biến mất. Ngày thu mát mẻ bỗng nhiên tiêu điều thêm mấy phần, thêm mấy phần lạnh thấu xương.

Đừng nói là "đa tình lại khổ vì người vô tâm[5]".

Lúc này Phương tiểu Hầu gia có thể nói là phiền muộn khó tiêu, nỗi lòng khó giải. Lưỡng lự liếc mắt về phía con đường núi, chiều ngả về tây, lá ngô đồng rơi khẽ, trước mắt là trời xanh mênh mông tịch liêu. "Ai..." Tiếng thở dài u oán nhẹ nhàng thoát khỏi miệng: "Nếu như ta không đến, người cũng chẳng hỏi thăm?[6]" Chắp tay nhìn trời, sắc trời dần hôn ám, phù vân uể oải quyện lại mà thành ráng đỏ trùng điệp cuối chân trời, ống tay áo viền vàng vừa vặn che đi một mảnh giấy viết thư với hàng chử đỏ đều đặn.

Thư muốn gửi lại thôi, khiến cho ngày hội không người cùng hưởng. Thực ra Phương Ứng Khán cũng hiểu rõ, cái gọi là "phi nhạn hồng thư" chẳng qua chỉ là một mảnh si tâm vọng tưởng của mình mà thôi, dùng lời của Vô Tình nói, hẳn là bọn họ còn chưa có  thân quen đến mức độ đó.

Nhưng cũng không phải là xa lạ. Phương Ứng Khán mỉm cười. Đúng vậy, bị ép phải rời khỏi kinh thành, cách xa nghìn dặm, chỉ dựa vào mưu trí tranh đấu gay gắt với mình hết trận này đến trận khác mà còn chiếm được thượng phong, có phải cũng tính là tri kỷ đã lâu được rồi không? Phương Ứng Khán cười đến cong mày, cong như lá liễu Giang Nam, mỉm cười trên tay dùng sức, giấy viết thư tan thành mảnh nhỏ khoảnh khắc tung bay giữa chốn núi rừng sương khói, nhẹ nhàng uyển chuyển, lẳng lặng hoà vào thanh thu, như nước trôi qua mất hút cùng năm tháng[7].

Núi xanh thấp thoáng xa xôi, Giang Namthu hết cỏ cây ngậm ngùi[8].

Mùa thu GiangNamtràn ngập một loại hơi lạnh mờ mịt, nhiễu quanh vương vấn giữa núi sông như thi như hoạ, ẩn sau sương mù mông lung, không rõ ràng. Mưa khi rơi khi ngừng, mềm mại như trong bông giấu châm, gió chợt nổi lên, từ bốn phương tám hướng đồng loạt hướng về phía cỗ kiệu đang vội vàng kia.

Cỗ kiệu đột nhiên dừng lại.

Rèm che khẽ lay động.

Thấp thoáng có thể thấy được thanh niên bạch y ngồi ngay ngắn bên trong kiệu, thanh tuấn lãnh ngạo.Tayáo giương lên, mấy mũi nhọn chợt loé, mang theo một chút sát khí phá không hoà vào màn mưa phùn tí tách, bốn bề lại quay về yên tĩnh vắng vẻ.

Phương Ứng Khán.

Y hừ lạnh một tiếng, hai hạt Thiết Liên Tử lại phá không mà ra.

Đợi cho sát ý lãnh liệt hoàn toàn tan mất như diều đứt dây biến mất giữa không trung, Vô Tình mới chậm rãi buông xuống cánh tay thanh tú tái nhợt, tay kia còn nắm một cành liễu đã khô héo phân nửa, mày cau lại, như có điều suy nghĩ.

Y còn nhớ rõ con đường dưới ánh chiều tà hoa bay phơ phất, còn nhớ liễu rủ bên cầu bị một bàn tay thon dài sạch sẽ dùng một loại ôn nhu khó có thể tin bẻ gãy, phát ra tiếng "rắc" rất khẽ. Cỏ xanh liễu biếc, Hàn Thực[9] đạp thanh, trường đình tiễn biệt, loại nào mà không phải là sở thích nho nhã của Phương tiểu Hầu gia, cho nên khi Phương Ứng Khán nâng lên màn gấm từ xe ngựa quý giá nhảy xuống, vẻ mặt quả thực có thể dùng đương nhiên lẽ thẳng khí hùng để hình dung.

Lúc đó Vô Tình chỉ thờ ơ quét mắt nhìn hắn, chuyển thân muốn đi.

"Thành huynh chậm đã." Phương Ứng Khán ôn nhu gọi, âm điệu lan xa, khoảnh khắc trong giọng nói như nhuốm một chút buồn vô cớ. Vô Tình khựng lại, quay đầu, thấy hắn lẻ loi đứng bên cầu nhỏ, gió lùa qua tay áo, ánh mắt đen như sơn nhìn chính mình, tràn đầy nỗi buồn ly biệt khó nói nên lời, vô tội đến nỗi Vô Tình có loại ảo giác đầu sỏ bức mình phải rời khỏi kinh thành không phải hắn mà là người khác.

"...Tiểu Hầu gia có gì phân phó?" Im lặng hồi lâu, Vô Tình hơi gật đầu hỏi, đôi mắt y trong suốt, ánh mắt thanh linh mà an tĩnh.

Y ngồi nơi đó, tươi sáng như ánh trăng, an tĩnh như xử nữ, hải đường nở rộ cũng không bì kịp với y nửa phần thanh nhã. Phương Ứng Khán ngỡ rằng mình đang ở trong tranh, mộng trong tranh, đã không phân rõ là Trang Chu mộng hồ điệp hay là hồ điệp mộng Trang Chu, chỉ mở ra quạt, tiện tay bẻ một cành dương liễu thong thả bước lên tặng Vô Tình: "Phương mỗ ngày hôm qua đột nhiên nhận được tin tức Thành huynh rời kinh, nghĩ tới Thành huynh không tiện đi lại, trong lòng sầu lo, hôm nay đặc biệt đến đưa tiễn, chẳng biết có quá đường đột hay không?"

Vô Tình lắc đầu, tiếp nhận cành liễu xanh, buông xuống mi mắt, rơi vào trong mắt Phương Ứng Khán vẫn như cũ là trầm tĩnh như nước thanh lệ như sương xinh đẹp thốt không nên lời.

Phương Ứng Khán mỉm cười, cười như hoa đào, ngoắc tay, lập tức có hạ nhân trình lên một hộp thức ăn làm từ gỗ sơn trang trí hoa văn hình phượng. Phương Ứng Khán dường như không yên tâm tự mình giở nắp kiểm tra một lần, cuối cùng giống như rất bất mãn, ra vẻ trẻ con nhíu mày, vẻ mặt khiêm tốn nói: "Thành huynh đi chuyến này đường xá xa xôi, tại hạ dốc chút tâm ý vụng về, mong Thành huynh không ghét bỏ."

Bên trong hộp gấm đựng đầy các loại thức ăn Hàn Thực. Hoa mai rơi vào mùa thu cùng nước tuyết tan nấu thành Mai hoa cháo, dùng mầm lúa cùng gạo Chư nấu thành kẹo mạch nha, hái lá nam chúc nấu thành cơm màu đen, tất cả đều là tỉ mỉ sắp đặt. Vô Tình không gợn sóng liếc một cái, nhẹ giọng cảm ơn: "Ý tốt của Hầu gia, Nhai Dư xin lĩnh. Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy Nhai Dư cáo từ." Nói xong không hề cho Phương Ứng Khán cơ hội nói thêm, dứt khoát đi.

Gió xuân lồng lộng, tiểu Hầu gia tao nhã cũng không buồn bực, đứng bên cầu đón gió, đường nhìn trước sau vẫn bướng bỉnh dõi theo cỗ kiệu của Vô Tình, ánh mắt ẩn tình khoé môi mang cười, phảng phất như xuân sắc khắp nơi cũng không đáng để hắn liếc mắt tới, duy chỉ có cỗ kiệu kia mới là thứ thật sự ràng buộc tâm hắn, gương mặt tràn đầy nỗi ôn nhu bẻ liễu niêm hoa khó phân thật giả. Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cỗ kiệu nữa, mới do dự chốc lát, phất tay áo quay về.

Thật là nực cười. Vô Tình cầm nhánh liễu đã từng xanh tươi tỉ mỉ nhìn kỹ, cành khô lá úa không còn mềm dẻo như trước kia, thế nhưng hương cỏ xanh ngai ngái bên ngoài trường đình vẫn còn thoang thoảng. Trăm mưu ngàn kế bức y rời đi chính là Phương Ứng Khán, bẻ liễu mượn ý lưu người cũng là Phương Ứng Khán, xem ra nếu bàn về làm bộ làm tịch, quỷ kế đa đoan Phương tiểu Hầu gia mà nhận thứ hai, chắc trên đời này không ai dám xưng thứ nhất.

Ánh trăng trong trẻo, mây trôi vô chừng. Trong núi đá nhọn chập chùng, bóng cây đong đưa, hôn hôn ám ám cũng có một loại phong tình khác biệt.

Tâm tình thưởng thức trời xanh mây trắng của Phương Ứng Khán ban ngày lúc này vẫn như cũ có tăng không giảm, không để ý đến đêm lạnh như nước sương khuya thấm đẫm, vẫn phong thái xuất chúng nâng chén ngắm trăng, một lúc lâu sau uống xong không người đối ảnh thở dài ngâm khẽ: "Một mối tình thâm thâm mấy phần? Mưa chiều hiu hắt núi thu sâu.Vô tình chẳng như đa tình khổ, mỗi tấc lòng nghìn vạn tơ vương..."

"Tiểu Hầu gia thật có nhã hứng." Thanh âm trong trẻo nhưng sắc bén như một bông hoa nở trong bóng tối, dung hoà thê lương của màn đêm, lại như ẩn chứa mùi hương sen thơm ngát, rung động lòng người. Tiếp theo vang lên tiếng bánh xe gỗ lọc cọc lăn trên mặt đất.

Phương Ứng Khán trong lòng giật mình, quay người lại, quả nhiên chạm phải một đôi mắt đen trắng phân minh, thường hay ưu tư, mang theo chút lạnh lùng quen thuộc, thần thái nổi bật chẳng kém ánh trăng.

Thế nên đáy mắt đuôi mày cũng không cách nào che giấu vui sướng hiện lên, ánh mắt tiểu Hầu gia càng thêm sáng sủa, một bộ dạng ta đã đợi ngươi rất lâu.

Vô Tình hơi ngẩn người.

Phương Ứng Khán thế nhưng nâng lên tay áo, đã tiến đến bên cạnh y, cúi người gần như vành tai tóc mai chạm nhau trêu đùa: "Đều nói mưa bờ tây nắng bờ đông[10], chẳng hay Nhai Dư biết hay không?"

(hoàn)



[1] Phiên phiên trọc thế giai công tử: giữa trần gian ô trọc lại có một vị công tử nhẹ nhàng thanh nhã

[2] Từ thanh: Ngày chín tháng chín âm lịch gọi là tiết Trùng Cửu, mọi người cùng nhau leo núi, ra ngoại ô uống rượu, gọi là "Từ thanh", còn có cách gọi khác là "Đăng cao"

[3] Trùng Dương = Trùng Cửu

[4] Quân Hồng: một loại sứ đỏ chất lượng cao thời xưa

[5] Nguyên văn: đa tình khước bị vô tình não.

[6] Nguyên văn: túng ngã bất vãn, tử ninh bất tự âm?

[7] Nguyên văn: tự thuỷ lưu niên: hình dung năm tháng như nước chảy, không cách nào níu giữ.

[8] Nguyên văn: Thanh sơn ẩn ẩn thuỷ điều điều, thu tẫn GiangNam thảo mộc điêu.

[9] Hàn Thực: tiết trước Thanh Minh một ngày, cũng có nơi gọi tiết Thanh Minh là Hàn Thực.

[10] Nguyên văn: Đô đạo thị đông biên nhật xuất tây biên vũ, bất tri Nhai Dư dĩ vi nhiên phủ?

Càng ngày càng thấy xấu hổ vì khả năng rếp thơ của mình *ngồi mọc nấm* =..=

11 comment:

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 07:10 17 tháng 10, 2011

nàng ơi, ta có tem
hi hi
cái đoản này nó sến quá nàng ạ
ta đọc mà rùng hết cả mình, ở mà câu cuối anh Khán ảnh muốn nói là gì vậy nàng?

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 14:06 17 tháng 10, 2011

Ảnh tỏ tình đó =..=, mượn ý thơ của bài Trúc chi từ kỳ 10 của Lưu Vũ Tích _ _|||

Lâu lâu mới thấy một fic tả anh Khán sến súa đến trình độ này, cứ như hoa hoa công tử cả ngày ngắm cảnh uống rượu thở dài làm thơ _ _|||, ta edit mà cứ nhớ tới Triệu Thuyên trong Minh nguyệt chiếu nghê thường với sở thích màu mè thích tạo dáng mọi lúc mọi nơi _ _|||

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 14:55 17 tháng 10, 2011

Đông biên nhật xuất tây biên vũ,
Đạo thị vô tình hoàn hữu tình =)) Má ơi ta tưởng anh Khán đã nhận ra mình si tâm vọng tưởng là bớt mặt dày rồi, ai dè không phải :))

Triệu Thuyên thì màu mè rồi :))

Trả lời
gil nói...
lúc 18:38 17 tháng 10, 2011

yêu quá.
ý là yêu chủ nhà ^_^
à, muốn nhờ nàng tìm tòi giải thích hộ ta cái gặp mặt của Tôn thanh hà với Vô tình được không? từ hồi đọc Yến sơn đình, cứ thấy thích thích. kkkkkkk

Trả lời
Jiny nói...
lúc 21:01 17 tháng 10, 2011

anh Khán thía này làm người khác giật mình
Giống như Truy Mệnh đọc thơ tình

Trả lời
aimong nói...
lúc 02:12 18 tháng 10, 2011

Nói sến súa thì đúng là có thật nhưng ta thích cái kiểu tả cảnh tả tình kiểu như truyện này.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 02:56 18 tháng 10, 2011

Ý nàng là Vô Tình và Tôn Thanh Hà quen nhau như thế nào ấy hả? Này thì ta cũng không biết vì hệ liệt Tứ đại danh bộ ta vẫn chưa có đọc hết, mà ta lại thuộc loại đọc đâu quên đó -_-|||. Có lẽ ta sẽ đi hỏi bác Google thử xem có fan Tàu nào giải thích không...

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 02:57 18 tháng 10, 2011

=)))

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 03:08 18 tháng 10, 2011

Ờ, trích thơ lia chia, làm ta vắt hết cái não còm của mình để rếp, chạy đông chạy tây xem thơ của ai, có ai dịch không mình... hóng hớt, thì phát hiện 3 bài thơ cổ nổi tiếng là Điệp luyến hoa, Trúc chi từ kỳ và Tử khâm, mỗi bài trích một câu.

Còn cái phần tả cảnh, vì giọng văn trong bản gốc... lai láng quá nên ta cố gắng... lai láng theo, hậu quả là... nuốt mất vài chữ =)))

Nói thế thôi chứ edit cái đoản này rất vui, anh Khán sến quá nên ta vừa edit vừa cười hoài =)))

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 03:13 18 tháng 10, 2011

Anh có nhận ra cái gì đâu, anh mượn thơ để nói vô tình là "đạo thị vô tình hoàn hữu tình" đó còn gì =..=, anh Khán là loại người có thấy quan tài cũng không đổ lệ mà, dù biết mình si tâm vọng tưởng cũng đâu có chết tâm, da dày còn hơn tường thành nữa~

Trả lời
aimong nói...
lúc 03:13 18 tháng 10, 2011

Ta thấy nàng edit cũng lai láng lắm. Hay nàng thử tìm thêm vài bộ kiểu này dịch cho trơn tru đi =))

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)