Thanh Phong Tại chương 9

Thanh Phong Tại


Tác giả: Lãnh Lan
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 9: Hồng nhan đa tình.

Thiên triều? Vừa thấy hai chữ này Sái Kinh đã cảm thấy buồn cười. Lúc nào thì hôn quân cũng có hùng tâm như vậy? Thiên hạ nhà Tống mưa gió bấp bênh như hôm nay, hai chữ Thiên triều chẳng qua chỉ là quá nhàn rỗi tạm thời nằm mơ mà thôi.

“Ái khanh cầm trong tay thứ gì, mau trình lên cho trẫm xem.” Lúc này, tâm tình của Triệu Cát đã tốt hơn rất nhiều.

“Thần không trình.” Sắc mặt Sái Kinh có vài phần giận dỗi.

“Hử?” Triệu Cát sửng sốt. Làm hoàng đế nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có thần tử dám nói không với gã.

Sái Kinh quỳ mọp xuống đất, bẩm: “Thần cũng viết một bức thư hoạ, vốn tưởng rằng cũng thuộc loại bất phàm, cho nên đặc biệt muốn mang tiến cung thỉnh hoàng thượng xem qua, nào ngờ so với bức thư hoạ này của hoàng thượng, lại trở thành tục vật tục tằng không chịu nổi, thần không dám làm bẩn mắt thánh thượng.”

Triệu Cát cười ha hả: “Cầm đến, cầm đến đây, không sao cả.”

Sái Kinh không tình nguyện đem bức tranh cuộn trong tay trải ra trên bàn.

“Chữ của ái khanh cũng không tệ, việc gì phải quá khiêm tốn.” Xem xong, Triệu Cát nói.

Sái Kinh tâu: “Thần vốn cũng cho rằng như vậy, nhưng đem so với chữ của hoàng thượng, thần mới hiểu được cái gì gọi là múa búa trước cửa Lỗ Ban.”

“Ồ? Ái khanh thử nói một chút chỗ tuyệt diệu trong bức tranh này xem.” Triệu Cát cũng trở nên hào hứng.

Sái Kinh bẩm: “Chữ này của Hoàng thượng không giống như người viết.”

Triệu Cát vốn dự định sẽ nghe vài câu nịnh hót, lúc này ngẩn người, nhíu mày: “Ái khanh đây là đang khen chữ của trẫm sao?”

Sái Kinh đi tới gần một chút, quan sát bức thư hoạ từ trên xuống dưới, vẻ mặt lão càng thêm sợ hãi, lạy tâu: “Hai chữ Thiên triều này có sắc thái sấm sét, uy phong thiên đình. Hai chữ vừa xuất ra liền đảm bảo thiên ân trải khắp, bốn bể quy thuận. Ngay cả loại người phàm phu tục tử như thần nhìn vẫn thấy trong lòng chấn động, không dám nhìn nhiều. Hai chữ này không giống như người viết, quả thật là bút tích của thần.”

Trong lòng Triệu Cát cũng biết lão có ý nịnh nọt, nhưng mấy câu nói đó thật sự khiến gã vui vẻ, gắt nhẹ: “Giỏi cho ngươi Sái Kinh, trợn mắt nói dối, bọn giặc Kim Liêu nhiều lần xâm phạm biên cương, còn nói cái gì thiên hạ quy thuận?”

Sái Kinh thấy gã ngoài miệng nói nghiêm khắc như vậy, nhưng vẻ mặt lại là một mảnh vui mừng, vội bẩm: “Nếu muốn thiên hạ quy phục cũng không phải là không thể. Ngày trước triều đình ta và quân Kim kết minh cùng thảo phạt giặc Liêu, mà giờ đây quân Kim đã hạ mười sáu châu Yến Vân, người Kim ước hẹn triều đình ta phái sứ giả đi trước thương lượng cho rõ ràng, nên việc thu phục đất đai đã mất của Trung Nguyên là chuyện ở trong tầm tay. Hôm nay hoàng thượng không lâm triều, nên thần đặc biệt đến bẩm báo.”

Triệu Cát nói: “Đây thật ra là một tin tức tốt, theo ái khanh thấy nên phái ai đi chuyến này thì thích hợp?”

“Thần xin tiến cử với Hoàng thượng một hiền tài, người này đa mưu túc trí, giỏi tuỳ cơ ứng biến, võ công bất phàm, hẳn là sẽ không hổ nhục sứ mệnh. Chỉ có điều…” Sái Kinh trộm nhìn Triệu Cát.

“Ồ? Người này tài như vậy, ái khanh có gì phải do dự, cứ nói không sao.”

“Người này xuất thân thấp hèn, hơn nữa là môn khách của Sái mỗ, chỉ sợ, khiến người ta nghị luận. Nhưng, tài hoa của y quả thật…” Sái Kinh lộ ra vẻ mặt khó xử.

Triệu Cát xua tay nói: “Anh hùng không hỏi xuất thân, càng huống chi tiến cử hiền tài không ngại thân phận. Nếu thật sự có thể vì trẫm phân ưu, trẫm còn yêu quý không kịp ấy chứ.”

Sái Kinh bẩm: “Người này tên là Cố Tích Triều, vốn là Thám hoa năm Tuyên Đức đầu tiên, bởi vì xuất thân không tốt mà bị tước mất công danh, y tuy từng đầu nhập làm môn hạ của Phó Tông Thư, nhưng hành vi tác phong hoàn toàn khác biệt với Phó Tông Thư, y từng vì Hoàng thượng tiêu diệt bọn giặc Liên Vân trại giết chóc dân lành, vì Hoàng thượng…”

“Khoan đã,” Triệu Cát cắt đứt lời lão: “Tên của người này hình như ta từng nghe qua.”

Sái Kinh bẩm: “Đây chính là điều thần định bẩm báo Hoàng thượng, Cố Tích Triều này khi còn ở trong đảng họ Phó từng tham gia việc bức vua thoái vị.”

Triệu Cát ngẩn ra một lát, mới mơ hồ nhớ lại hình như có việc này, nói: “Có phải là lần Gia Cát tiên sinh mời trẫm tránh đi không?”

Sái Kinh đáp lời: “Chính là.”

Triệu Cát cả giận: “Giỏi cho ngươi Sái Kinh, người như vậy ngươi cũng dám tiến cử với ta?”

Sái Kinh cũng không vội, thưa: “Hoàng thượng bớt giận, chuyện này còn có ẩn tình bên trong, thỉnh cho vi thần bẩm rõ ngọn nguồn.”

Triệu Cát nói: “Nói nhanh. Nếu có nửa câu không thành thật ta liền trị tội ngươi.”

“Thần nào dám. Thỉnh Hoàng thượng nghĩ lại, trời cao không có hai mặt trời, quốc gia không có hai quân chủ, ngay cả long nhan của Hoàng thượng cũng có hạng người vô công rỗi nghề nào đó tuỳ tiện dùng chút thuật dịch dung để giả mạo, vậy chẳng phải là, chẳng phải là…” Sái Kinh quỳ mọp xuống bẩm: “Người đưa ra chủ ý này, rắp tâm, rắp tâm… Hoàng thượng thứ tội, thần không dám nói.”

Triệu Cát biến sắc mặt, nói: “Giỏi cho ngươi Gia Cát Tiểu Hoa! Trẫm lúc đầu chỉ nghĩ lão trung tâm hộ chủ, nếu không có ái khanh đề cập đến, trẫm hầu như bị lão lừa gạt rồi.” Nghe xong lời Sái Kinh, trong lòng Triệu Cát cũng phát lạnh. Triệu Cát tuy là hôn quân, nhưng không phải kẻ ngu si, chỉ là trí thông minh của gã chẳng bao giờ dùng vào việc trị quốc. Một chút gợi ý của Sái Kinh, gã liền nghĩ đến việc chỉ cần dựa vào thuật dịch dung liền có thể tạo ra một kẻ giả mạo đánh tráo Huy Tông, vậy những tên mơ ước ngôi vị hoàng đế của gã sẽ khó tránh khỏi nổi lên ham muốn cướp đoạt. Gia Cát Tiểu Hoa kia, nghĩ ra chủ ý như vậy, biết lòng của lão có như vậy hay không? Huống chi Gia Cát Tiểu Hoa nhanh như vậy liền tìm được kẻ thế thân, chỉ sợ lão đã chuẩn bị không phải một ngày hai ngày.

Trộm liếc sắc mặc Huy Tông, Sái Kinh ở trong lòng mừng thầm. Hay lắm Gia Cát Tiểu Hoa, để xem lần này ngươi có chết hay không. Lão lại bẩm tiếp: “Lòng trung thành của thần đối với Hoàng thượng trời đất có thể chứng giám. Ngẫm lại Cố Tích Triều năm đó khi tên đề bảng vàng, làm sao lại không được thấy qua long nhan? Cố Tích Triều kia ngay từ đầu đã nhìn ra có gian trá, cho nên y mới tương kế tựu kế, chính là vì Hoàng thượng trừ hại.”

“Ồ, chuyện như thế nào?” Triệu Cát hỏi.

“Hoàng thượng, thần còn đang quỳ.” Sái Kinh chỉ vào đầu gối của mình.

Triệu Cát cười mắng: “Ngươi thật lắm trò, ai bảo ngươi quỳ đâu, đứng lên mà nói.”

Sái Kinh tạ ơn, đứng dậy nói tiếp: “Hoàng thượng khoan dung, ngày đó kẻ đối đầu với Cố Tích Triều ở trên giang hồ có một danh xưng…”

“Danh xưng gì?”

“Thần không dám nói.”

Triệu Cát thấy lão cứ úp úp mở mở, cả giận: “Sái Kinh ngươi còn dám nói phân nửa ngưng phân nửa xem, xem ta có trị tội ngươi không?”

“Kẻ đối đầu với Cố Tích Triều tên gọi Thích Thiếu Thương, người này được giang hồ xưng là Cửu Hiện Thần – Long.” Lần này Sái Kinh nói xong rất nhanh.

“Long?”

“Đúng vậy, Hoàng thượng thỉnh nghĩ lại, long là danh xưng của thiên tử, một gã giang hồ thổ phỉ cũng dám tự xưng long, chẳng phải là vô cùng bất kính, người như vậy khó tránh khỏi có rắp tâm làm loạn. Mà người như vậy lại có quan hệ vô cùng tốt với Thần Hầu phủ, chỉ sợ là, trong việc này…”

Sắc mặt Triệu Cát càng thêm lạnh lẽo, gã suy tư chốc lát lại nói: “Tuy là như vậy, nhưng người trong giang hồ không được giáo dục, lỗ mãng cũng là chuyện thường. Nhưng mà Gia Cát Tiểu Hoa lại qua lại thân mật với hạng người đó, việc này quả thật đáng nghi. Như vậy xem ra cái tên Cố Hấp Triều hay Cố gì đó ngược lại còn có lòng trung thành.”

Sái Kinh vội vàng hành lễ: “Hoàng thượng quả nhiên anh minh.”

“Trẫm sẽ khôi phục thân phận Thám hoa cho y, phong quan tam phẩm, định ngày đi sứ Kim quốc.”

Sái Kinh cao giọng nói: “Tạ ơn Hoàng thượng.”


Y Lan các ẩn hiện trong màn đêm, trăng đã ngả về tây, gió mát khắp lầu.

Liễu Y Y trang điểm giản dị nhìn ván cờ tàn trước mặt suy nghĩ đến xuất thần. Quân đen trên bàn cờ đã qua sông, quân trắng mặc dù mất hơn nửa giang sơn, nhưng xem lẫn vào với quân đen, thắng bại như thế nào, cũng khó đoán trước được.

Bên ngoài rèm che buông hờ có bóng trắng chợt loé, tiếp theo là một giọng nói ôn nhã hữu lễ không nóng không lạnh vang lên: “Phương mỗ bái kiến Lưu Quý phi.”

Ngón tay kẹp lấy cờ của Liễu Y Y run rẩy một chút, nhẹ nhàng nói: “Phương tiểu hầu gia, mời vào.”

Vương hầu công tử áo trắng vén rèm bước vào, ngồi xuống ngay bên người nàng, nói: “Y Y được vinh dự thăng làm Quý phi, Phương mỗ còn chưa chúc mừng phải không.”

“Phương tiểu hầu gia, ngươi cho rằng Liễu Y Y ta dựa lâu bán rẻ tiếng cười, rồi lại gả cho hôn quân, là vì ai?” Y Y trừng hắn, hàm răng cắn vào môi dưới, lưu lại một dấu vết mờ mờ.

Ngón tay Phương Ứng Khán chậm rãi lướt qua mép chén, một giọt nước mát lạnh đọng lại tại đầu ngón tay hắn, hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng búng ra, ung dung đáp: “Có một số việc đừng nói ra thì tốt hơn.”

Liễu Y Y cắn chặt môi, hàng mi dài như cánh bướm khẽ run rẩy, ánh trăng chiếu vào mi mắt của nàng tạo thành một cái bóng ảm đạm, sóng mắt nàng nấp sau bóng râm, dường như đau lòng.

Phương Ứng Khán nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, nói: “Liễu Y Y ngươi chẳng phải là một kẻ thâm tình, Phương Ứng Khán ta cũng đồng dạng không phải. Những lời như vậy thật không phù hợp với nữ sát thủ Kim quốc Phi Hồng Tụ Liễu Y Y Liễu tiểu thư nhà ngươi. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Lời tuy như vậy, Phương mỗ tuy rằng cũng rất thích mỹ nhân, nhưng mà ta càng yêu tính mạng của mình hơn.”

Liễu Y Y ngưng mắt nhìn hắn một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vẻ ai oán trong đáy mắt phai nhạt đi, sau đó lộ ra mỉm cười, nói: “Xem ra, muốn Phương tiểu hầu gia ngài mắc lừa xác thực không phải là chuyện dễ dàng.”

Phương Ứng Khán cười ha hả, hắn nhìn lại ván cờ tàn trên bàn, khen: “Diệu cuộc, diệu cuộc, Y Y nhưng thật ra là cố ý.”

Liễu Y Y thản nhiên cười, hỏi: “Theo Phương tiểu hầu gia thấy, ván cờ này nên giải như thế nào?”

Phương Ứng Khán hờ hững nói: “Ván cờ này rất khó giải.”

“Ồ? Xin chỉ giáo cho?” Liễu Y Y hào hứng.

Phương Ứng Khán hỏi ngược lại: “Phàm là thế cờ trong thiên hạ đều là hai quân tranh nhau, theo Y Y thấy ta ở bên nào?”

Trong mắt Liễu Y Y hiện lên một tia bướng bỉnh, nói: “Quân tử không đứng dưới tường sắp sập(1), nhà Tống suy nhược, giang sơn mưa gió bấp bênh. Mà thế lực Bắc triều đang cường thịnh, đồng thời Kim chủ và Phương tiểu hầu gia lại là cố tri, đối với Phương tiểu hầu gia rất thưởng thức, tất sẽ không bạc đãi tiểu hầu gia.”

“Ồ?” Phương Ứng Khán mang theo một chút ý cười nói: “Y Y thật không hiểu ta sao?”

Liễu Y Y cũng cười, nàng chậm rãi nói: “Y Y biết Phương tiểu hầu gia cũng không cam lòng làm hoàng đế bù nhìn.”

Trong mắt Phương Ứng Khán mang theo một tia tán thưởng: “Không phải là không cam lòng, mà là không thể nào, từ xưa hễ thân là hoàng đế bù nhìn, có kẻ nào có kết cục tốt? Làm hoàng đế của Nam quốc nhìn qua có vẻ nở mày nở mặt, nhưng thật ra là cái đích cho mọi người chỉ trích, nguy hiểm dị thường. Xưa kia Tào Mạnh Đức (Tào Tháo) cũng không nguyện ngồi trên hoả lò, thử hỏi Phương Ứng Khán ta sao lại làm chuyện rước hoạ vào thân như vậy?”

Liễu Y Y hỏi: “Từ xưa thế cờ đều là hai quân giao tranh, mới có thắng bại để nói. Nếu không phải là hai quân giao tranh, thế cục liền không phải do một bên có thể phá giải, Phương tiểu hầu gia nói khó giải phải chăng là ý này?”

Phương Ứng Khán chỉ cười không đáp, hắn nhặt lên một quân cờ, quân cờ kia dưới đầu ngón tay khẽ cử động của hắn liền từ đen chuyển thành trắng, nhưng vẫn hoàn toàn khác biệt với những quân trắng kia, hắn đặt quân cờ trắng vào giữa đám quân đen, cùng quân cờ trắng ở góc đông nam liên kết thành một góc, hỗ trợ lẫn nhau từ xa.

Liễu Y Y mỉm cười: “Hầu gia nói cho Y Y biết nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ đã coi Y Y như tri kỷ, hay là,” ánh mắt nàng thoáng thay đổi, “Hay là muốn giết Y Y diệt khẩu?”

Nàng cười thật ngây thơ, dưới đèn, đầu mày Phương Ứng Khán nhíu một chút, bàn tay đặt trên bàn cờ vẫn hoàn toàn bất động.

Chốc lát, Phương Ứng Khán rút lại tay, cười nói: “Y Y thông minh như vậy sao không thử đoán xem Phương mỗ rốt cuộc muốn làm gì?”

Liễu Y Y than thở: “Ngươi vốn nên dỗ dành ta, đối với một nữ nhi mà nói, vì người mình yêu thương không có chuyện gì là không thể làm được, hơn nữa dù làm chuyện gì cũng đều cam tâm tình nguyện.”

Trong mắt Phương Ứng Khán lướt qua một tia nghiền ngẫm, hắn nghiêng đầu nhìn Liễu Y Y, hỏi: “Như vậy, Y Y muốn Phương mỗ phải dỗ ngươi?”

Trong lời Liễu Y Y mang theo chút oán giận, nàng nói: “Giỏi cho một người Phương tiểu hầu, ngươi quả nhiên ngay cả nói chút lời ngon ngọt với ta cũng không muốn.”

Phương Ứng Khán cười cười: “Nếu như Phương mỗ dám có ý nghĩ dụ dỗ lừa gạt Y Y, chỉ sợ Y Y cô nương đã sớm dùng Phi hồng đao chiêu đãi Phương mỗ rồi, Phương mỗ làm sao còn có thể tiêu dao ngồi ở chỗ này? Huống chi, Phương mỗ kính trọng Liễu cô nương, hi vọng Liễu cô nương có thể giúp đỡ Phương mỗ, sao có thể như nhi nữ thế tục tầm thường dỗ dành gạt gẫm?”

Liễu Y Y nghiêm mặt nói: “Phương tiểu hầu gia chớ quên, Y Y thế nhưng là người Kim, sao có thể phản bội Kim chủ?”

Phương Ứng Khán gật đầu: “Việc này Phương mỗ biết. Phương mỗ không chỉ biết Liễu cô nương là người Kim, còn biết Liễu cô nương là…”, hắn ngừng lại một chút, gằn từng tiếng “Bột. Hải. Cố. Nhân.”

Sắc mặt Liễu Y Y thoáng thay đổi, thở dài: “Mạng lưới tin tức của Phương tiểu hầu gia quả nhiên lợi hại.”

Phương Ứng Khán lại mỉm cười: “Phương mỗ không chỉ biết Liễu cô nương, à, không, Liễu quận chúa, Phương mỗ còn biết thế tử.”

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Mày liễu của Liễu Y Y nhíu lại, nụ cười đã có phần rét lạnh.

“Đâu dám, đâu dám.” Phương Ứng Khán hơi nhướng mày, thong thả nói: “Phương mỗ là đang mua chuộc Liễu cô nương đấy chứ.”

Nét mặt Liễu Y Y hơi giãn ra, nói: “Cách thức mua chuộc người khác của Phương tiểu hầu gia quả thật là đặc biệt.”

Phương Ứng Khán híp mắt, cười như hồ ly, nói: “Đặc biệt hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là Liễu quận chúa có chịu để Phương mỗ mua chuộc hay không.”

Liễu Y Y than thở: “Trên đời này người mua chuộc lại không đưa ra một chút lợi ích nào như Phương tiểu hầu gia quả thật là hiếm có.”

Phương Ứng Khán lạnh lùng cười: “Có lợi ích hay không phải xem Liễu cô nương nghĩ như thế nào. Kim chủ lúc đầu đối với bộ tộc Bột Hải cũng không thấy có chỗ nào tốt.”

Đâu chỉ là không có chỗ nào tốt, lúc đầu bộ tộc Bột Hải trôi giạt khắp nơi, nhà tan cửa nát, đều là nhờ Kim chủ hiện nay ban tặng. Tuy rằng sau đó Kim chủ đã thu hồi mệnh lệnh ban ra, nhưng Bột Hải quận cũng không thể trở lại như xưa. Liễu Y Y trầm ngâm chốc lát, nói: “Tống chủ phái Cố Tích Triều đi sứ Kim quốc, Phương tiểu hầu gia đối với việc này thấy thế nào?”

Phương Ứng Khán hiểu rõ Liễu Y Y nói như vậy là đã biểu hiện nàng ta đồng ý hợp tác với hắn. Hắn cười cười: “Phương mỗ đã bẩm báo thánh thượng, vụ án của Lưu Hách có chỗ kỳ lạ, rất có thể không phải do Cố Tích Triều gây ra.”

Liễu Y Y bật cười: “Phương tiểu hầu gia thật biết nói đùa, cái chết của Lưu Hách kia chẳng phải là do ngươi và Cố Tích Triều bày ra hay sao?”

Phương Ứng Khán nhìn Liễu Y Y nói: “Hơn nữa ban đầu Lưu Hách xuất hiện ở thanh lâu là vì nghĩa muội Y Y của hắn gọi đến.”

Liễu Y Y nói: “Xem ra Phương tiểu hầu gia thật sự dự định để Cố Tích Triều đi chuyến này. Lần trước Cố Tích Triều ám sát Thích Thiếu Thương, lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán, nếu không, thế lực võ lâm kinh thành đã sớm không phải kết cục như ngày hôm nay rồi. Phương tiểu hầu gia cho rằng lần này y có bao nhiêu khả năng thành công?”

Phương Ứng Khán nghiêm mặt: “Y Y ngươi đừng coi thường Cố Tích Triều, người này mặc dù lập trường không rõ ràng, nhưng với năng lực của y, có y tham gia trước sau vẫn là một biến số.”

“Ngươi không sợ biến số đó sẽ trở nên vô pháp khống chế?” Liễu Y Y cười hỏi.

Phương Ứng Khán ngẩng đầu đáp: “Không sao, tuy y là một biến số, nhưng trong biến số này lại có biến số khác.”

Hắn cười khẽ, trong mắt đã loé lên vài tia không rõ.

Liễu Y Y hiểu rõ một nước cờ này của Phương Ứng Khán đã không thể quay đầu lại.

Người người đều muốn làm kẻ chơi cờ, có ai nguyện làm quân cờ trên bàn cờ đâu. Nhưng mà mây mưa tụ hội, mấy phen giông tố, đến cuối cùng vẫn là thế sự khôn lường.

Liễu Y Y ngưng mắt nhìn đôi mày kiếm bay lên của hắn, không nói gì. Phương Ứng Khán có dã tâm, ở trước mặt nàng, hắn cũng không che giấu dã tâm. Lúc này Phương Ứng Khán không hề là công tử nho nhã lễ độ. Lúc này hắn là kiêu hùng mơ ước thiên hạ. Liễu Y Y hiểu dã tâm của hắn. Nàng là một nữ tử biết thưởng thức dã tâm của nam nhân. Một nam nhân có dã tâm bao giờ cũng có sức mê hoặc trí mạng. Không thể phủ nhận, ngay từ đầu nàng là bị dã tâm như vậy của Phương Ứng Khán hấp dẫn, nhưng đến hôm nay mà nói, càng trọng yếu hơn là…

Hắn là Phương Ứng Khán.

Liễu Y Y tiễn Phương Ứng Khán ra cửa, nhìn thân ảnh áo trắng bước xuống lầu, nàng khép lại cửa, cầm lược ngồi ngẩn ngơ trước gương. Gương mặt phản chiếu trong gương vẫn xinh đẹp như xưa, dung nhan chẳng đổi, nhưng đôi mày liễu đã phủ lên một nỗi buồn nhàn nhạt.

Tóc đen như nước, tóc đen như vậy hắn cũng từng vuốt qua.

Còn nhớ thuở ban đầu.

Tình chàng ý thiếp ôn nhu, gối chăn lửa nóng.

Đầu ngón tay lướt qua chăn gấm đỏ thẫm.

Thêu uyên ương đã định song phi.

Nàng lại chưa từng nghĩ tới việc trở thành tân nương của hắn.

Gió lướt qua, ánh đèn lay động một chút, dần dần hôn ám.

Giữa một mảnh ánh trăng, nàng phảng phất như nhớ lại thời thơ ấu. Ánh trăng Kim quốc cũng dịu dàng như đêm nay. Nàng và đệ đệ ngồi bên bàn nghe mẫu thân kể chuyện xưa. Mỗi một chuyện xưa kể về một đôi uyên ương đều rất ngọt ngào. Loại cảm giác hạnh phúc ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân ấy, đến giờ nàng vẫn còn nhớ kỹ. Lúc đó tuổi nàng vẫn còn nhỏ, mỗi ngày đều ngóng trông lớn lên, có thể trở nên mỹ lệ như mẫu thân vậy.

Hôm nay, nàng đã trở nên mỹ lệ, nhưng chuyện xưa của người ta vẫn là chuyện xưa của người ta.

Giấc mộng mười năm, giống như đã qua mấy đời.

“A, vì sao lại tối như vậy?” Một nữ tử với nụ cười ngọt ngào đẩy cửa tiến vào. Nàng cầm lấy cái khơi bạc bên cạnh giá đèn nhẹ nhàng khơi tim đèn, ánh đèn nhún nhảy, căn phòng liền trở nên sáng sủa. Ánh sáng bùng lên đột ngột khiến Liễu Y Y đang chìm đắm trong hồi ức giật mình. “Cạch” một tiếng, cây lược trong tay rơi xuống mặt đất. Nàng hơi nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu: “Lan Điềm?”

Người tới chính là Lan Điềm.

Điền Lan Điềm nhặt lấy lược trên mặt đất, vén lên mái tóc đen của Liễu Y Y, từng chút từng chút thay nàng chải lại: “Tiểu thư, ngài đã nói cho Phương tiểu hầu gia ngài hoài thai chưa?”

Liễu Y Y thản nhiên: “Ban ngày ngự y đã đến chẩn mạch, buổi chiều Triệu Cát liền hạ chỉ phong ta làm Quý Phi, mà Mễ công công lại là người của hắn, hắn sao có thể không biết? Nếu như hắn vẫn làm như không biết, ta việc gì phải nói?”

“Thế nhưng,” Lược trong tay Điền Lan Điềm ngừng lại một chút: “Hắn không biết đứa trẻ là, là của hắn…”

“Ngươi cho rằng hắn thật sự không biết?” Liễu Y Y thở dài: “Chẳng qua là hắn không thèm để ý thôi.”

“Tiểu thư ngài không đáng phải làm như vậy.” Điền Lan Điềm giận dữ.

“Đứa ngốc, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được ta.” Liễu Y Y khẽ vuốt bụng mình, trong nhịp đập ấm áp, ở đó có một sinh mệnh mới đang hình thành. Nàng nở một nụ cười thoả mãn: “Như vậy cũng tốt, ta không muốn đứa trẻ này lại trở thành một quân cờ trong tay hắn.”

==========

(1) Nguyên văn: Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: lời của Khổng Tử, nói tới thái độ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng hoạ khi chưa xảy ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải đúng lúc rời khỏi.


2 comment:

Trả lời
Jiny nói...
lúc 21:38 25 tháng 10, 2011

Hôn quân ngu , tên của mỹ nhân ta là Cố Tích Triều, chứ ko phải Cố Hấp Triều *gừ…gừ ta cắn ngươi bi giờ
Phương tiểu hầu gia, ca lại có con với nữ nhân khác, ko sợ tình tình ghen à

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 07:05 26 tháng 10, 2011

Nếu Tình Tình mà biết ghen thì anh đã không lăng nhăng đến mức đó ~

Nếu Tình Tình mà ghen thì hai người lấy nhau lâu rùi, đâu có dây dưa cho lũ fan chúng ta khổ đợi thế này =)))

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)