Thanh Phong Tại chương 12

Thanh Phong Tại


Tác giả: Lãnh Lan
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 12: Ôn nhu nhập mộng

Bóng tối đã bao trùm Phong Vũ lâu, cuộc trò chuyện vẫn còn đang tiếp tục.

Dương Vô Tà trả lời: “Tô lâu chủ trước đây thu lợi tức của các hiệu buôn trong địa bàn.”

Thích Thiếu Thương à một tiếng, trầm giọng hỏi tiếp: “Hiện tại những hiệu buôn này thế nào?”

“Bọn họ…” Dương Vô Tà muốn nói lại thôi.

“Hở, chẳng lẽ đều đã phá sản hết?” Thích Thiếu Thương tiếp lời.

“Chuyện đó thì không có.” Dương Vô Tà mỉm cười, giải thích: “Chỉ bất quá La lão bản của hiệu buôn Doanh Bảo hiên lớn nhất địa bàn chúng ta nói tháng này không thể nộp lợi tức lên được. Còn Tiền lão bản luôn luôn trung thành với lâu cũng nói cửa hàng bị ‘chảy nước’(1), nên tiền lời tháng này e rằng không thể thu. Mà hai vị này không giao, các lão bản khác cũng sẽ khoanh tay nhìn chừng.”

“Ồ, vị La lão bản kia rốt cuộc là trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

“Nguồn tin báo rằng, tháng này Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán đường lén tiếp xúc với La lão bản, nhưng dường như La lão bản cũng chưa đạt được hiệp nghị gì với hắn. Mà theo như La lão bản nói, Tứ a di của hắn vừa mới sinh một cô nương, nên việc chi tiêu tháng này có hơi chật vật. Thích lâu chủ cũng biết, người làm ăn việc chi tiêu đôi khi thiếu hụt cũng là chuyện thường thấy.”

Thích Thiếu Thương cười khẽ một tiếng nói: “Dương tiên sinh không cần lảng tránh, bọn họ là không coi Thích Thiếu Thương ta ra gì, đúng không?”

Dương Vô Tà cũng cười nói: “Thích lâu chủ đừng suy nghĩ nhiều quá, phàm lúc chuyển giao quyền lực đều là như vậy.”

Thích Thiếu Thương gật đầu, trong mắt lộ ra mũi nhọn rét lạnh, lạnh lùng nói: “Phái người tới thông báo cho La lão bản, Thích Thiếu Thương ta nói: nếu như tháng này hắn không nộp lợi tức, vậy sau này vĩnh viễn cũng không cần phải nộp nữa. Mặt khác phái người tới an ủi Tiền lão bản, bảo hắn trùng tu lại cửa hiệu có gì cần lâu chúng ta giúp, cứ nói đừng ngại. Chuyện của Tiền lão bản hắn cũng là chuyện của Thích Thiếu Thương ta.”

Thích Thiếu Thương khác với Tô Mộng Chẩm. Phần lớn thời gian Thích Thiếu Thương luôn mang vẻ mặt ôn hoà, nhưng mà lúc này, Thích Thiếu Thương nói chuyện mang theo chút sát khí lại khiến Dương Vô Tà cảm thấy ấm áp.
Dương Vô Tà đứng dậy cung kính nói: “Rõ.”

“Ta hình như nghe có huynh đệ trong lâu phàn nàn rằng thu nhập của Kim Phong Tế Vũ lâu kém xa so với Lục Phân Bán đường.” Thích Thiếu Thương ý bảo Dương Vô Tà ngồi xuống nói tiếp.

Dương Vô Tà khẽ nhướng mày nói: “Thích lâu chủ nghe đệ tử nào trong lâu nói như vậy?”

Thích Thiếu Thương đáp: “Người nào nói không quan trọng, ta chỉ hỏi có đúng như vậy hay không?”

Dương Vô Tà nói: “Danh xưng của Lục Phân Bán đường ý nói hễ là giao dịch trong thiên hạ thì sẽ lấy sáu phần rưỡi lợi tức, gần đây lại càng thân cận với Sái Kinh. Phe phái Sái Kinh mượn thế lực của Lục Phân Bán đường vận chuyển Hoa thạch cương và các loại lễ vật, mà Lục Phân Bán đường cũng thu lợi được từ đó, nên thu nhập vốn nhiều hơn chúng ta. Trinh thám báo về rằng gần đây có một nhóm hàng hoá từ Giang Nam vận chuyển đến, đều qua tay của Lục Phân Bán đường.”

“Tuy rằng nói Kim Phong Tế Vũ lâu của chúng ta khác với Lục Phân Bán đường và Hữu Kiều tập đoàn, đệ tử của chúng ta cũng không mù quáng hướng về danh lợi, nhưng chúng ta cũng không có lý do gì để các huynh đệ thuộc hạ lấy khổ làm vui.” Hai ngón tay của Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng gõ trên tay vịn của ghế, chỉ chốc lát liền đưa ra quyết định, nâng mắt nói: “Lục Phân Bán đường bọn họ hễ là giao dịch liền thu sáu phần rưỡi lợi tức, như vậy hôm nay Kim Phong Tế Vũ lâu ta cũng lấy sáu phần rưỡi lợi tức của Lục Phân Bán đường.”

Dương Vô Tà ngẩng đầu, do dự nói: “Thích lâu chủ, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ trực tiếp xung đột với Lục Phân Bán đường và Sái Kinh sao?”

Thích Thiếu Thương suy tư một lát nói: “Phái mấy huynh đệ đắc lực làm vụ này, làm cho sạch sẽ một chút. Ở trên đường, hắc ăn hắc cũng là chuyện thường tình, dù cho có tra được manh mối chúng ta, chúng ta cũng có thể trở mặt không nhận.”

Hắn dựa vào gần một chút, lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện: “Dương tiên sinh đừng quên, Thích Thiếu Thương ta xuất thân vốn là sơn đại vương đấy.”

Đến lúc lên đèn, La lão bản trắng mập tròn trịa như củ cải đã ngồi kiệu tới, Thích Thiếu Thương cho hắn đợi một canh giờ mới ra gặp mặt.

Ngày tiếp theo, lợi tức đều do lão bản của các hiệu buôn lớn trong địa bàn đích thân đưa đến Phong Vũ lâu, tiện thể tặng kèm một đống tươi cười cùng một rừng giải thích cộng thêm đủ loại lời lẽ trung thành cảm thiên động địa.

Thích Thiếu Thương không tỏ thái độ gì, chiếu theo sổ sách toàn bộ thu.

Mà chuyện trấn an nhân tâm lại giao cho Dương Vô Tà làm.


Cô cô, cô cô…

Tiếng cú kêu đêm trầm thấp trong rừng.

Bất luận như thế nào, bọn họ cũng đã vượt qua cánh rừng đến Tư Ân trấn trước khi trời hoàn toàn tối đen.

Đêm ở Tư Ân trấn, yên tĩnh đến mức khiến lòng người băng giá.

Một thị trấn lớn như vậy dường như đã trở thành một toà thành chết, không có một chút tiếng người.

Không chỉ không có tiếng người, ngay cả tiếng gà vịt chó mèo, tiếng dế tiếng côn trùng cũng hoàn toàn không có.

Tư Ân trấn giống như một con ác thú đang há rộng miệng, chờ vị khách không mời mà đến xông vào.

Lúc nhóm người Cố Tích Triều đến đây, trời đã hoàn toàn tối đen.

Cố Tích Triều xuống xe ngựa, y đứng trong gió đêm, trước mắt y là khách điếm An Thuận đã từng bị y phóng hoả thiêu rụi một nửa.

Khách điếm An Thuận hôm nay cũng là một mảnh cháy đen, trở thành một toà nhà nguy hiểm, hẳn là nên phát bố cáo chọn ngày lành tháng tốt để động thổ phá bỏ và dời đi nơi khác.

“Lên ngựa, sáu người cảnh giới, tiếp tục tiến lên.” Cố Tích Triều hạ một mệnh lệnh.

Vừa dứt lời, toà nhà liền sập.

Trong tiếng tường nứt gạch vỡ.

Một tấm lưới thật lớn từ trên đầu chụp xuống.

Cố Tích Triều lui nhanh.

Chân y nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, thân hình khẽ động liền thối lui vài trượng. Y lui bước cũng chỉ là rất khó khăn mới thoát khỏi phạm vi của lưới, còn chưa kịp chạm đất thì kiếm quang như tuyết trắng đã cuốn đến trước mặt.

Thần khốc tiểu phủ nghênh đón kiếm quang, lưỡi binh khí giao nhau làm ánh sáng toé ra càng thêm mãnh liệt, loé lên trong bóng tối.

Giữa lúc lửa loé chớp giật, Cố Tích Triều đã rút kiếm nơi tay, sau đó vô cùng nhanh chóng ngã người ra sau tránh được kình phong của một chỉ vô thanh vô tức đánh tới trước mặt.

Chỉ trong nháy mắt, lưới kiếm đã hoàn toàn khép lại.

“Ân trại chủ Nam trại, thật là hạnh ngộ.” Thu hồi tiểu phủ, Cố Tích Triều thản nhiên đứng, cười khẽ nói: "Còn có Lôi đường chủ của Phích Lịch đường. Xem ra mạng của Cố mỗ ngày hôm nay phải bỏ lại chỗ này rồi.”

Bọn họ và Cố Tích Triều đều là người quen.

Là kiểu người quen có nợ máu.

Thù oán của bọn họ bắt đầu từ lúc Cố Tích Triều truy sát Thích Thiếu Thương thì kết nên.

Đời người sao dám chắc là không bao giờ gặp lại!

Người cầm kiếm chính là trại chủ của Nam trại Ân Thừa Phong.

Đông bảo, Tây trấn, Bắc thành, Nam trại ngày xưa từng được xưng là võ lâm tứ đại thế gia, nhưng mà ba đại thế gia còn lại, Đông bảo đã sụp, Bắc thành đã huỷ, Tây trấn không còn hơi sức để chấn hưng, Ân Thừa Phong cũng bởi vì vị hôn thê Ngũ Thái Vân bị sát hại mà tinh thần sa sút. Cố Tích Triều lúc đầu vì đuổi bắt Thích Thiếu Thương mà khiến cho Ân Thừa Phong bỏ trại mà đi, trên tay cũng dính không ít máu của đệ tử Nam trại.

Ân Thừa Phong bởi vì thấy Thích Thiếu Thương sau khi bị huỷ trại cũng không hề sa sút tinh thần, mà ở kinh thành lại khởi đầu sự nghiệp mới, nên cũng tỉnh lại, làm lại từ đầu, vài năm khổ tâm gây dựng, Nam trại lại một lần nữa vực dậy danh uy trong chốn giang hồ.

Người xuất chỉ tấn công toàn thân bao bọc trong một bộ áo lông.

Thất thần chỉ.

Tiểu Lôi môn.

Đao phong kiếm quải.

Lôi Quyển.

Tuy nơi đây là miền bắc, tuy rằng lúc này là đêm khuya cuối xuân, nhưng áo lông của gã vẫn có vẻ quá dày quá nặng. Gã dường như đã bệnh đến chỉ còn một hơi thở, vậy mà hai con mắt giống như ma trơi kia vẫn như cũ khiến cho người ta không dám xem thường.

Thấy gã, mặc dù trên mặt Cố Tích Triều vẫn ung dung, nhưng trong lòng y cũng trầm xuống.

Lôi Quyển chỉ tuỳ tiện đứng ở nơi đó, tay gã khoanh trong tay áo, cũng đã khiến Cố Tích Triều cảm thấy không xong.

Cố Tích Triều liếc nhìn chung quanh, thế cục đối với y rất bất lợi, những người đồng hành đều đã rơi vào trong lưới, đang gian nan chiến đấu với lưới kiếm khổng lồ. Đệ tử Phích Lịch đường và Nam trại chân giẫm trận địa thất tinh, tay nắm mép lưới, nghiêm chỉnh hình thành một trận thế. Tuy rằng mười tám kỵ binh Cố Tích Triều mang theo cũng không phải hạng tầm thường, nhưng mà lần này biến cố bất ngờ, trở tay không kịp, lập tức đã bị vây trong lưới, chỉ có thể cố hết sức giãy dụa, tìm cơ hội thoát thân.

Nhưng mà cơ hội thoát thân khỏi một lưới kiếm được huấn luyện bài bản như vậy là không lớn.

Huống chi bên ngoài còn có Thực Chúc Xảo Hợp.

Lôi Thực, Lôi Chúc, Lôi Xảo, Lôi Hợp, đều là cao thủ hạng nhất của Phích Lịch đường.

Bọn họ căn bản không có cơ hội đột phá vòng vây.

Trường kiếm của Ân Thừa Phong chấn động, thân kiếm phát ra tiếng rung thanh thuý, hắn nói: “Thì ra là Cố công tử, thật trùng hợp, hôm nay Ân mỗ muốn mượn tạm đầu Cố công tử, để xem từ nay về sau còn có ai dám thay gian tướng kia đi nghị hoà nữa không.”

Lôi Quyển cũng thản nhiên mở miệng, gã nói rất chậm, giống như uể oải vô lực, nhưng mà chữ chữ lại như đao khắc, gã nói: “Lấy máu của Cố đại nhân để cho đám quan lại vô sỉ dám đề việc nghị hoà kia mỗi đêm không dám chợp mắt, Cố đại nhân cũng coi như là công đức vô lượng.”

Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn trời, lạnh lùng cười, nhưng cũng không biện hộ cho mình.

Ba người nói chuyện, mà tay cũng không ngừng, một cái chớp mắt đã giao đấu mấy chiêu.

Ân Thừa Phong vốn có danh xưng là Điện Kiếm, kiếm chiêu của hắn rất nhanh, chiêu chiêu đều không rời cổ họng Cố Tích Triều.

Thất thần chỉ của Lôi Quyển cũng khiến Cố Tích Triều khó lòng đề phòng.

Cố Tích Triều đã xuất thủ ba lần, đao của y, búa của y, kiếm của y.

Ba lần, mỗi một lần phá kiếm của Ân Thừa Phong xông ra, nhưng đều bị Thất thần chỉ của Lôi Quyển bức quay trở về.

Tuyệt chiêu lấy mạng Thiên hạ hữu tuyết của Lôi Quyển thậm chí còn chưa xuất thủ.

Lẽ nào ngày hôm nay Cố Tích Triều thật sự phải bỏ mạng ở chỗ này?

Trong mắt Cố Tích Triều hiện lên một tia ngoan tuyệt, y nâng kiếm bảo vệ cổ họng, sau đó mũi kiếm liên tục động, mãnh liệt đánh ra mấy kiếm, lớn tiếng quát: “Hai vị đã tận lực dồn ép như vậy, Cố mỗ ngày hôm nay đặt cược tính mạng phụng bồi hai vị. Liều một lần cá chết lưới rách, hươu chết về tay ai, còn chưa biết được!”

Y trở tay, Thần khốc tiểu phủ đánh ra, nghênh tiếp kiếm của Ân Thừa Phong.

Mà trường kiếm trong tay Cố Tích Triều cũng đâm hướng Lôi Quyển đang đứng yên một bên.

Chỉ trong một chiêu, đồng thời khiêu chiến hai đại cao thủ.

Đây là đấu pháp liều mạng.

Lẽ nào Cố Tích Triều sợ chết không được nhanh, nhất định phải kéo Lôi Quyển vào vòng chiến?

Giữa lúc Cố Tích Triều lướt qua, ngực liền có sơ hở. Kiếm của Ân Thừa Phong ngắm chuẩn điểm này, đâm thẳng tới. Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng, cũng không né tránh, thế kiếm không đổi, công kích Lôi Quyển.

Lôi Quyển ra tay.

Sát khí mang theo tuyết ý khắp bầu trời, ồ ạt hướng về Cố Tích Triều.

Thân ảnh Cố Tích Triều giữa bầu trời sát khí như một chiếc thuyền bơ vơ giữa biển rộng.

Sát khí khiến sương đêm cuồn cuộn nổi lên, trời đất trắng xoá một mảnh.

Sát chiêu của Lôi Quyển.

Thiên hạ hữu tuyết.

Cố Tích Triều thối lui.

Lưới kiếm giăng ra, Thực Chúc Xảo Hợp bày trận, Ân Thừa Phong và Lôi Quyển liên thủ.

Bọn họ đã nắm chắc đại cuộc.

Trong thiên hạ thường là như vậy. Những lúc cứ đinh ninh rằng đại cuộc đã định lại thường là lúc dễ phát sinh biến cố.

Vịt luộc chín còn có thể bay, huống chi là Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều đâu?

Cố Tích Triều đột nhiên biến mất.

Đêm đen sương dày.

Cố Tích Triều giống như một cánh dơi đột nhiên biến mất trong bóng tối đen đặc.

Để lại một lời quyết tuyệt như vậy, Cố Tích Triều dĩ nhiên lại bỏ trốn mất tích.

Cố Tích Triều chạy thoát.

Nhưng y cũng phải trả giá thê thảm.

Một kiếm của Ân Thừa Phong, một chiêu của Lôi Quyển đều hoàn toàn đánh vào người y.

Một kiếm của Ân Thừa Phong dù không lấy được mạng y.

Nhưng một chiêu của Lôi Quyển lại rất trí mạng.

Thiên hạ hữu tuyết cực hàn cực lãnh cùng với Huyết hà thần chỉ cực nóng cực nhiệt của Phương Ứng Khán, hai bên kích động, quấy nhiễu, khiến nội tức y rối loạn.

Một chỉ Phương Ứng Khán để lại trong cơ thể y vốn chỉ là ẩn không phát, ý muốn của Phương Ứng Khán vốn nằm ở hai chữ khống chế, nhưng mà Thiên hạ hữu tuyết của Lôi Quyển lại khiến một chỉ kia sớm phát động.

Cố Tích Triều khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng, nhưng không dừng chân.

Y thừa dịp Thiên hạ hữu tuyết khiến sương đêm nổi lên cuồn cuộn khắp nơi mà chạy trốn, lấy thể lực bị thương của y thực ra cũng không thể chạy đi quá xa.

Trăng lấp ló giữa ngọn thông, rừng càng ngày càng sâu thẳm, đây là đường đi về hướng rạch Cự Mã, Thanh Thiên Nam trại.

Giữa lúc các đệ tử Nam trại và Phích Lịch đường dốc toàn lực lùng bắt Cố Tích Triều, chỉ sợ không ai nghĩ ra Cố Tích Triều lại chạy về hướng Nam trại.

Nơi càng nguy hiểm càng an toàn, con người chính là như vậy, bóng tối ngay dưới mí mắt thường thường bị bỏ qua.

Nhưng mà, vận may của Cố Tích Triều thực sự là quá kém.

Vừa vào cánh rừng y đã thấy không ổn, chỉ là kiếm của đối phương còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của y.

Lưỡi kiếm chỉ cách cổ y có một tấc, y có thể cảm giác được hàn khí toả ra trên thân kiếm.

Mũi kiếm lạnh lẽo.

Ánh kiếm như tuyết.

Nghịch thuỷ hàn.

Khoé miệng y khẽ cong lên, cười khổ: “Thích Thiếu Thương.”

“Cố Tích Triều?” Thích Thiếu Thương thu kiếm, lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Thích Thiếu Thương vì sao lại ở chỗ này?

Thích Thiếu Thương sẽ xử lý y như thế nào?

Cố Tích Triều đã không thể nghĩ được nữa.

Y đã dứt khoát thẳng thắn mà hôn mê bất tỉnh.

Thích Thiếu Thương là kẻ thù của Cố Tích Triều.

Hơn nữa lại là thù sâu như biển.

Nhưng lúc này Cố Tích Triều hôn mê dường như rất yên tâm, rất dứt khoát.

Y cũng có thể yên tâm được sao?

Lúc Cố Tích Triều tỉnh lại, gió đã ngừng.

Trăng chầm chậm xuyên qua tầng mây.

Y có thể nhìn thấy trăng trên bầu trời, bởi vì y đang nằm trên một tảng đá lớn bên vách núi.

Tảng đá rất lạnh.

Đêm yên tĩnh, không tiếng động.

Trên người y đắp áo ngoài của Thích Thiếu Thương, thời gian hôn mê của y hẳn là không quá lâu. Áo ngoài còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Thích Thiếu Thương cùng với hơi ấm của lửa.

Thích Thiếu Thương đang ngồi bên cạnh đống lửa, khói bay lượn lờ, những đốm lửa văng ra xung quanh, bập bùng khi sáng khi tối, phản chiếu gương mặt hắn có vài phần thâm thuý.

Thích Thiếu Thương xuất hiện ở nơi này thật ra có vài phần tình cờ.

Hắn mang huynh đệ trong lâu đi cướp hàng hoá của Lục Phân Bán đường, vàng ròng bạc trắng đều túi túi bình an thu về.

Tối nay gặp dịp đẹp trời, hắn đột nhiên cảm thấy hăng hái, liền để huynh đệ trong lâu quay về trước, hắn theo ánh sao tiện đường lên núi, muốn đến thăm các vị huynh đệ Nam trại một chút. Thích Thiếu Thương năm xưa vừa ra giang hồ, bình thường cũng một mình một ngựa đến nhà bằng hữu nâng cốc phẩm trà đàm võ luận kiếm. Những năm gần đây bận rộn sự vụ kinh thành, ít có được thời gian tiêu dao khoái hoạt như vậy.

Ai ngờ lại gặp Cố Tích Triều.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ một kiếm giết chết ta.” Cố Tích Triều khoác áo ngồi dậy, cười khẽ nói.

“Ngươi rất muốn ta giết ngươi?” Thích Thiếu Thương ồ một tiếng, nhìn y hỏi.

“Có chút bất ngờ mà thôi. Nếu như mạng của Cố mỗ quá hèn mọn, Thích đại hiệp không muốn thu, vậy Cố mỗ cáo từ.” Cố Tích Triều đứng dậy, phủi đi bụi đất trên người, lảo đảo bước chân, đã muốn cáo từ.

“Cố Tích Triều… Cảm tạ ngươi cứu Dương tiên sinh.”

“A? Vô Tình nói cho ngươi?”, vừa dứt lời, Cố Tích Triều đã hối hận.

Nếu như không phải bị thương đến hồ đồ, Cố Tích Triều nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy.

Thích Thiếu Thương mỉm cười nói: “Ta vốn không biết, nhưng hiện tại ngươi đã nói cho ta biết.”

Thực ra Thích Thiếu Thương nói những lời này chỉ là bâng quơ, nhưng hắn nói lời bâng quơ đương nhiên cũng không phải là nói lời vô ích.

Lời bâng quơ đôi khi lại có công dụng của nó.

Ví dụ như lúc này.

Sắc mặt của Cố Tích Triều không làm hắn thất vọng.

Cố Tích Triều có hơi giận dữ, nhưng mà chỉ nửa khắc sau, y nở nụ cười.

Cố Tích Triều cười khác với dĩ vãng trước đây.

Không phải cái loại ngồi nghiêm chỉnh, cười ngắm gió mây.

Nụ cười này của y sáng tỏ trong suốt.

Như ánh trăng phá tan tầng mây mà ra.

Có thể cùng múa.

Có thể cùng say.

Có thể cùng đi vào giấc mộng.

Một lời bâng quơ của Thích Thiếu Thương khiến cho bầu không khí vốn sắp đóng băng thoáng chốc trở nên không xấu hổ nữa.

Bầu không khí không xấu hổ nữa thậm chí còn có một chút ái muội.

“Tuy rằng tay nghề nấu nướng của ta chẳng đến đâu, nhưng sẵn có chân thỏ nướng, Cố công tử có muốn nếm thử một chút không?” Mắt của Thích Thiếu Thương dưới ánh lửa thoạt nhìn phải sáng hơn bình thường nhiều lắm.

Cố Tích Triều ngồi xuống bên cạnh hắn, nhận lấy chân thỏ đã nướng chín, xé một miếng, chậm rãi ăn.

Tay nghề của Thích Thiếu Thương thực sự là không được tốt lắm, nhưng có lẽ là Cố Tích Triều đói bụng, cho nên y ăn rất ngon miệng.

Thương tích trên người y, Thích Thiếu Thương đã xử lý giúp y. Tuy rằng người trong giang hồ luôn luôn trải qua cuộc sống đầu đao nhỏ máu, bị thương cũng là chuyện thường như cơm bữa, nhưng khi nhìn thấy thương tích hết sức doạ người kia, Thích Thiếu Thương vẫn lấy làm kinh hãi.

Trên lưng Cố Tích Triều, vết thương giăng khắp nơi, vùng ngực càng là kiếm thương chồng chất kiếm thương.

Thích Thiếu Thương cảm thấy có chút thương tiếc.

Thương chính là y tâm ngoan thủ lạt.

Tiếc chính là y đối với người khác ác, đối với mình càng ác hơn.

Vì sao lại đến nông nỗi này?

“Vì sao lại phải khiến cho mình thương tích đầy mình?” Nghĩ đến đây, giọng nói của hắn không khỏi trở nên ôn hoà.

Cố Tích Triều lạnh mặt, hừ một tiếng nói: “Thích đại đương gia cảm thấy Cố mỗ đáng thương lắm sao?”

Thích Thiếu Thương nghiêm mặt: “Cố Tích Triều mà ta quen biết chưa bao giờ là người cần người khác thương cảm.”

Nghe hắn nói vậy, đáy lòng của Cố Tích Triều có hơi chấn động, giật mình phát giác mình hơi quá mẫn cảm, cười khẽ hỏi: “Thương tích của ta, chẳng phải Thích đại đương gia cũng góp phần đấy thôi?”

Thích Thiếu Thương thản nhiên cười, hỏi ngược lại: “Ngày đó ở ngõ Khổ Thống, một kiếm kia chẳng phải là ngươi muốn ta đâm hay sao?”

Cố Tích Triều nghẹn lời. Chưa từng có người nào nói cho y biết Thích Thiếu Thương cũng có thể khôn khéo như vậy.

Lẽ nào đây chính người trí giả ngu, người ngu giả trí mà người ta thường nói?

Thích Thiếu Thương đã tiếp lời giải thích: “Ta vốn cũng không suy nghĩ thấu đáo, chỉ cảm thấy kỳ quái, ta biết kiếm pháp của ngươi, kiếm pháp của ngươi không nên nóng nảy như vậy.”

Thích Thiếu Thương xác thực là vừa mới suy nghĩ thấu đáo. Hắn vốn chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, Vô Tình cười đến thâm ý sâu xa khiến hắn càng thêm kỳ quái, hơn nữa vừa rồi hắn đã thử Cố Tích Triều. Nếu đến như vậy mà còn không rõ, Thích Thiếu Thương hắn cũng không nên lăn lộn giang hồ nữa.

Nghiêm chỉnh mà nói, tất cả những điều này đều là Cố Tích Triều “nói” cho hắn biết.

“Có điều hiện tại ta đã biết.”

“Ngươi…” Cố Tích Triều trừng Thích Thiếu Thương.

Bên ánh lửa, dưới ánh sao, đôi mắt Thích Thiếu Thương rất đen, rất nóng bỏng, rất kiên định.

Có lẽ là đêm quá đen, gió quá lạnh.

Hoặc là lòng người quá tịch mịch.

Hoặc chỉ bởi vì bọn họ rất cần hơi ấm.

Hai bóng người bất tri bất giác dựa vào nhau.

Hoặc giả chỉ có trong bóng đêm, bọn họ mới có một chỗ dung thân ấm áp.

Đêm nay hắn là Thích Thiếu Thương, y là Cố Tích Triều.

Chỉ như vậy mà thôi.

...

Sương sớm nhỏ giọt quấy nhiễu hai người đang ôm nhau ngủ.

Trời đã sáng.

Bất luận trong lòng đối với đêm qua có bao nhiêu luyến tiếc, trời cuối cùng vẫn sáng.

Cố Tích Triều thức dậy, chỉnh sửa lại y phục, y đứng bên sườn núi, đón gió tinh mơ mang theo hơi lạnh ẩm ướt, nhìn về hướng xa xa.

Một vầng mặt trời đỏ rực chầm chậm mọc lên từ chân trời nhàn nhạt mây.

===============

(1) từ lóng, người ta tránh không nói ‘thất hoả’ (失火) mà nói ‘tẩu thuỷ’ (走水) để chỉ hoả hoạn.


0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)