Thanh Phong Tại
Tác giả: Lãnh Lan
Biên tập: Triêu Nhan
Chương 14: Do kí đa tình.
"Ngày hôm qua có người
ám sát Sái Kinh." Phương Ứng Khán nói một câu, đầu ngón tay vừa chuyển, âm
cuối cùng trở nên cao vút.
"Ồ?" Vô Tình thản
nhiên nói: "Lão ta bị đâm chẳng phải là chuyện thường như cơm bữa
sao?"
Mạng của Sái Kinh quả thật là
rất khiến người ta nhớ thương. Năm ba bữa là lại có người đến đâm một cái, ngay
cả Huy Tông cũng nói Sái Kinh bị đâm chẳng phải là chuyện mới mẻ gì. Lão ta bị
đâm có thể là thật có thể là giả, có khi là lý do để lão diệt trừ những kẻ cản
đường, cũng có khi đó là hậu quả của việc người người oán trách. Đáng tiếc chỉ
là, cho đến bây giờ lão vẫn còn sống được rất khoẻ mạnh.
"Người
ám sát là hai kẻ bịt mặt, trong đó có một người giỏi dùng ám khí, một người kiếm
pháp rất cao cường." Lần này tiếng đàn của Phương Ứng Khán chuyển thành
hào hùng.
Như nỗi đau đất nước chia ly,
như bài bi ca tráng sĩ.
Ngay cả Vô Tình nghe đều cảm
thấy có chút nhiệt huyết sôi trào. Nghe một khúc đàn như vậy, Vô Tình lại thở
dài, lạnh nhạt nói: "Hay cho một khúc 'Thiên vấn'. Nếu Phương tiểu hầu gia
nghĩ đến quốc gia, hôm nay quân Kim ngấp nghé biên cương, cũng chính là lúc thực
hiện hoài bão. Chỉ đáng tiếc, với chí hướng của tiểu hầu gia, e rằng Khuất
Nguyên Khuất đại phu có nghe được khúc đàn này cũng phải hổ thẹn mà tự
sát."
Tiếng đàn ngưng bặt. Phương Ứng
Khán cảm thấy một cơn tức giận nóng nảy từ đáy lòng dậy lên. Nóng nảy như tiếng
ve sầu hỗn tạp đầu hè đâm vào lòng hắn, trong nháy mắt hắn đã cảm thấy đầu lưỡi
đắng chát đến tê dại, Huyết hà thần kiếm bất giác mãnh liệt đỏ lên.
Mưa dần dần tạnh, giọt mưa từ
mái hiên chậm rãi nhỏ xuống mang theo hơi lạnh tiêu điều.
Lặng im.
Trời đất như chỉ còn lại tiếng
mưa rơi.
Kiếm xao động bên trong vỏ.
Ngón tay chỉ cách chuôi kiếm có một chút, bàn tay chợt nắm lại giữa không
trung, Phương Ứng Khán cụt hứng nhắm mắt lại.
Ý cười trên gương mặt Vô Tình
càng lạnh.
Ống tay áo trắng không gió vẫn
tự phấp phới.
Mưa rơi.
Tung toé.
Vỡ nát.
Phương Ứng Khán mở mắt.
Hơi lạnh ẩm ướt lướt trên mặt
hắn.
Nheo lại mắt.
Hắn cười.
Quân tử khiêm cung, ôn hoà
như ngọc.
Như thể hắn chưa từng thất thố.
Phương Ứng Khán có dã tâm, hắn
thậm chí chưa bao giờ muốn che giấu dã tâm của mình.
Cho dù Vô Tình nói toạc dã
tâm của hắn, hắn việc gì phải vì vậy mà tức giận? Hắn việc gì phải vì vậy mà
lưu ý? Việc gì phải vì vậy mà thất thố?
Hắn thật sâu nhìn vào mắt Vô
Tình. Mắt của hắn như đáy hồ sâu nhất, thâm trầm u sầu. Lẽ nào, một nam tử như
hắn cũng có tâm sự nói không nên lời?
Mưa không biết bao thuở đã
hoàn toàn ngừng. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua màn mây, nửa sáng nửa tối, chiếu xuống
mái đình nghỉ chân, tiêu dao như chốn đào nguyên thế ngoại.
Mưa vừa mới tạnh, sương mù
mênh mông.
Quên mất hồng trần, chẳng tựa
nhân gian.
Bếp lò than hồng đã đun sôi
nước, Phương Ứng Khán tỉ mỉ pha trà, đưa một chén cho Vô Tình. Vô Tình tiếp nhận,
ngửi thấy hương trà thơm ngát thấm nhập ánh trăng, cũng không uống, cầm trong
tay cẩn thận nhìn.
Phương Ứng Khán trầm giọng
nói: "Võ công của thích khách mặc dù không tầm thường nhưng ám sát thất bại,
bị thương, người dùng kiếm kia thậm chí còn trúng độc."
Vô Tình uống trà, trà là Thiết quan âm của vùng Mân Nam.
Có một chút đắng chát ngưng tại đầu lưỡi, rồi ngọt ngào lại từ đắng chát lan
tràn ra.
Phương Ứng Khán tiếp tục nói:
"Ta phái ra sáu người, ngươi ở trong bóng tối dùng đồng tiền đánh ngã bọn
họ, hơn nữa không có thương tổn bọn họ, chỉ cắt y phục bọn họ, công lực đã rất
hiếm có. Chỉ có điều ngươi đã xuất thủ, thủ pháp ám khí như vậy liền xuất hiện
kẽ hở."
Vô Tình không đáp, cúi đầu
nhìn chén trà, trong nửa chén nước trà, lá trà chìm chìm nổi nổi, dày đặc tụ lại.
Phương Ứng Khán nói tiếp:
"Công lực ám khí như vậy đủ để tiếu ngạo võ lâm, thế nhưng ta lại biết
công lực của ngươi không phải chỉ có như vậy. Trừ phi…" hắn nhìn Vô Tình gằn
từng tiếng: "Ngươi. Bị. Thương."
Vô Tình không thừa nhận cũng
không phủ nhận. Y thản nhiên nói: "Người trong giang hồ, luôn luôn có lúc bản
lĩnh không bằng người khác, bị thương cũng là chuyện bình thường. Mưu sát quan
viên triều đình là trọng tội, tiểu hầu gia có chứng cứ gì có thể chứng minh việc
này có liên quan với Thần Hầu phủ? Nếu không đúng sự thật, đàn có thể đàn bậy,
nhưng nói thì không thể nói bừa."
Phương Ứng Khán ung dung uống
trà, cười nói: "Nếu như ta đoán không sai, với kiếm pháp đó, người bịt mặt
hẳn phải là - Thích Thiếu Thương."
Vô Tình nói: "Quan có đường
quan, kẻ trộm cũng có đường kẻ trộm. Ân oán giữa ta và Thích Thiếu Thương của
Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không phải một ngày hai ngày, sao có thể đi cùng một
đường?"
Phương Ứng Khán lạnh lùng cười:
"Nhân sinh như hí, ân ân oán oán thật thật giả giả đôi khi chỉ như một buổi
trời thu mà thôi. Bất quá, nếu việc này đã không quan hệ với Vô Tình huynh, vậy
giải dược này Vô Tình huynh chắc cũng không cần. Coi như ngày hôm nay tại hạ
nhiều chuyện. Bỏ đi, bỏ đi, uống trà, uống trà."
Phương Ứng Khán nâng chén
trà.
Cười.
Như hồ ly.
Đôi môi của Vô Tình đã mím lại
thành một đường, con ngươi vốn đen như nhựa sơn càng trở nên trầm tĩnh, trầm mặc.
Một lát, y chậm rãi nói:
"Chấp niệm nhiều nghiệp chướng, tiểu hầu gia đừng quá nhập hí mới tốt."
Phương Ứng Khán lắc đầu chậc
lưỡi thở dài nói: "Lời này của Thành huynh sai rồi, nhân sinh ở đâu không
phải là hí, như thế nào là xuất như thế nào là nhập? Huống chi…" mày kiếm
Phương Ứng Khán hơi nhướng lên, từ mép chén liếc mắt nhìn Vô Tình: "Trang
Tử không phải là cá, sao biết cá có vui hay không."
Hai người nói qua nói về rốt
cuộc lời nói trở nên sắc bén.
Sắc mặt Vô Tình trầm xuống,
nói: "Đưa đây."
Những lời này Phương Ứng Khán
đương nhiên nghe được, cũng hiểu được, thế nhưng hắn vẫn giả ngu vờ ngây người
hỏi một câu: "Cái gì?"
Vô Tình trợn mắt xem thường,
nói: "Ngươi thừa biết ta muốn cái gì!"
"Ta có điều kiện."
Phương Ứng Khán buông chén trong tay.
Không ngoài dự liệu. Không có
điều kiện mới là lạ. Hừ lạnh một tiếng, Vô Tình nói: "Ta không làm những
chuyện thương thiên hại lý, vi phạm chính đạo. Về phần muốn ta giết người phóng
hoả giúp ngươi càng không thể nào."
Thật sự là hiệp ước không
bình đẳng, trời biết hắn mạo hiểm nhiều ít, trả nhiều ít đại giới mới lấy được
giải dược. Than nhỏ một tiếng, Phương Ứng Khán buông tay nói: "Điều kiện của
ta rất đơn giản, thỉnh Thành huynh đến nhà ta ở tạm ba ngày là được. Trong ba
ngày bất luận ta làm cái gì, Thành huynh đều cùng tại hạ, cũng không được ra
tay với tại hạ." Ánh mắt của hắn từ đa tình biến thành vô lễ. Nụ cười của
hắn cũng mang theo một chút xấu xa.
"Bất luận làm cái gì?
Xác thực là một điều kiện rất đơn giản." Vô Tình nở nụ cười, hàn ý ngưng đọng
trong mắt y.
Phương Ứng Khán cười ha ha. Hắn
tuyệt đối tin tưởng, hắn nếu như thật sự dám làm cái gì, Vô Tình sẽ làm cho hắn
sau này cũng làm không được chuyện gì. "Việc này Vô Tình huynh không cần
quá lo lắng. Tại hạ chỉ muốn mời Vô Tình huynh cùng tại hạ đánh đàn thổi sáo uống
chút rượu mà thôi, sẽ không làm những chuyện Vô Tình huynh chán ghét." Hắn
đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chán ghét.
Thực ra trên đời này, những
điều đáng ghét cũng giống như những thứ yêu thích, nếu không thử qua làm sao biết.
Vô Tình nhìn hắn, lẳng lặng nở
nụ cười: "Ta đồng ý."
"Tại hạ còn có một yêu cầu
quá đáng." Phương Ứng Khán thoả mãn cười, nói tiếp: "Thỉnh Vô Tình
huynh bỏ lại toàn bộ ám khí trên người. Ba ngày này khó có được, nếu như còn phải
đối mặt với ám khí như gai nhím của Thành huynh, chẳng phải là rất không thú vị?"
Vô Tình cười mà như không cười
nhìn hắn: "Đối với người giỏi dùng ám khí, hoa rơi lá rụng đều có thể dùng
tấn công. Tiểu hầu gia nếu như lo lắng, phải chăng nên chế trụ hết các huyệt đạo
của ta?"
Lời y nói có một chút chế giễu,
thế nhưng Phương Ứng Khán không hề động dung, vẫn như cũ cười nói: "Cũng
không nhất định như vậy, mặc dù tại hạ không ngại vì Vô Tình huynh ra sức, rất
thích ý được chiếu cố ăn uống sinh hoạt của Vô Tình huynh trong mấy ngày. Nhưng
nếu như Vô Tình huynh không thể động đậy, những lúc thưởng hoa ngắm trăng nâng
chén nói cười, không người cùng tại hạ cầm sắt hoà hợp, chẳng phải là rất mất hứng?"
Lúc Truy Mệnh chạy tới Chẩm
Nguyệt đình, người đã đi, đình trống rỗng, trăng đã ngả về tây.
...
Bầu trời mùa hạ xanh thẳm.
Thảo nguyên màu ngọc bích bao
la như biển rộng.
Vài con tuấn mã từ đường chân
trời chạy vội đến.
Người cưỡi con ngựa dẫn đầu
là một vị nam tử áo xanh. Y từ phương xa tới, một đường phong trần lây nhiễm y
phục của y. Y giống như đã lướt qua muôn sông nghìn núi, nhưng gương mặt y vẫn
không có một chút ủ rũ, mắt của y vẫn đen như vậy, bình tĩnh như vậy, còn mang
theo một chút lãnh ý, một chút quyết liệt, như có như không.
Y giục ngựa, vung roi.
Gió khiến ống tay áo y phấp
phới, tung bay, như tranh như hoạ.
Phía trước, nơi mặt trời hạ
xuống, đường viền của thành quách đã có thể thấy được rõ ràng.
...
Kinh thành, Tam Hợp lâu của Lục
Phân Bán Đường.
Trời không trong nhưng cũng
không mưa, có mây tía bay ngang.
"Phương tiểu hầu gia,
ngày hôm nay thế nào lại có nhàn tình đến Lục Phần Bán đường, Địch mỗ không kịp
nghênh đón, thất kính, thất kính. Vị này chính là - A! - Ngày hôm nay thật đẹp
trời, ngay cả Vô Tình công tử cũng đến, mời ngồi, mời ngồi." Địch Phi Kinh
không hổ là Địch Phi Kinh, cho dù thất kinh, cũng lập tức chuyển hướng câu chuyện,
đồng thời hướng về phía Tiểu Thất đang đứng bên cạnh nháy mắt, Tiểu Thất lập tức hiểu ý đi vào phía sau bình phong.
Phương Ứng Khán cười ha ha
nói: "Dù sao Phương mỗ nếu không đến thăm, Địch huynh cũng sẽ phái người
đi tìm Bát Đại Đao Vương nhà ta uống rượu đánh bạc."
"Ha ha, loan phượng hoà
hợp, đoàn tụ sum vầy, hai vị đều không phải nhi nữ thế tục tầm thường, việc
này, việc này Địch mỗ có thể lý giải, có thể lý giải, kẻ địch thành bằng hữu, bằng
hữu thành tri kỷ, tri kỷ rốt cuộc thành tình nhân - đời người chuyện vui lớn nhất
cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi, thực sự khiến mọi người ước ao. Chúc mừng,
chúc…" Một đường nhìn lạnh lẽo khiến Địch Phi Kinh không ngẩng đầu cũng phải
rùng mình. Hắn luôn luôn cho rằng mắt đao của mình đã đủ lợi hại rồi, không ngờ
mắt lạnh được tôi luyện bảy phần hàn ý ba phần lửa giận còn hơn xa hắn.
"Địch đường chủ, ngươi
nói nhiều lắm." Vô Tình lạnh lùng nói.
Có thể nhẫn nhịn cũng là ưu
điểm lớn nhất của Địch Phi Kinh, sắc mặt hắn hơi đổi, thoáng chốc liền trở lại
thần thái tự nhiên, ha ha cười nói: "Kính, công tử, muốn uống trà
gì?"
Phương Ứng Khán liếc nhìn Vô
Tình, ôn hoà mỉm cười nói: "Nhai Dư không uống trà."
Vô Tình hừ lạnh một tiếng,
không thèm nhìn bọn hắn, ánh mắt trừng hướng vách tường Tam Hợp lâu.
Trong mắt Phương Ứng Khán
tràn đầy ý cười, bất quá hắn biết chuyển biến tốt thì nên thu tay lại, xoè quạt
ra rồi lại xếp vào, cười gượng hai tiếng sau đó ôm quyền cáo từ Địch Phi Kinh.
"Đi nhanh như vậy, ta
còn chưa kịp nhìn đâu." Từ sau bình phong một vị mỹ nhân trang phục quý
giá bước ra, thấy đuổi không kịp, giẫm chân than thở.
"Bọn họ vừa ngồi đây
sao?" Lôi Thuần ngồi xuống chiếc ghế Vô Tình vừa ngồi, cười đến khuynh quốc
khuynh thành.
"Đúng vậy, Thành công tử
vừa ngồi ở chỗ này." Ánh mắt khẽ nâng, một loại cảm giác không rõ như điện
giật bắn trúng Địch Phi Kinh, hắn kinh ngạc nhìn bức tường chắc chắn trước mặt,
tựa hồ như thấy được ảo giác về một vụ nổ long trời lở đất, hôi phi yên diệt.
Không thể nào đâu, lau một phen mồ hôi lạnh, hắn thở dài một hơi.
"Tiểu Thất, truyền mệnh
lệnh của ta, đem tất cả những thứ đáng giá ở Tam Hợp lâu chuyển hết về tổng đàn
đi."
Không lâu sau đó, khi Tam Hợp
lâu dưới hoả dược của Phích Lịch đường bị đốt thành tro tàn, Địch Phi Kinh rốt
cuộc hiểu được quyết định ban đầu của hắn là sáng suốt cỡ nào, hoàn toàn phù hợp
với tố chất nên có của một người lãnh đạo anh minh quyết đoán, phát hiện dấu vết
liền quyết định thật nhanh.
"Tiểu hầu gia còn có chỗ
nào chưa đi sao?" Trong dòng người tấp nập trên đường lớn, Vô Tình lạnh nhạt
hỏi.
Phương Ứng Khán mỉm cười nói:
"Hôm qua tìm Bát Đại Đao Vương uống trà hình như còn có Sái Kinh và người
của Kim Phong Tế Vũ lâu."
Vô Tình lạnh lùng trừng hắn.
"Đúng rồi, còn có người
của hoàng cung. Ngoài ra, hình như còn có…" Phương Ứng Khán muốn nói lại
thôi.
Trong mắt Vô Tình xẹt qua một
tia hàn quang.
"Còn có người của Thần Hầu
phủ."
...
Bóng đêm hôn ám.
Trăng sáng chưa kịp mọc lên.
Bóng tối u ám rơi xuống mặt
bàn bên song cửa sổ.
Phương Ứng Khán nhìn tấm bản
đồ trải ra một nửa, trong ánh mắt lộ ra ý cười không dễ phát hiện, ý cười như vậy
trong bóng đêm càng thêm hắc ám.
Bầu trời đêm, mây đen cuộn
qua, một chút ánh trăng lẻ loi xuyên qua tầng mây, yếu ớt đến mức không thể nhận
ra.
Vô Tình khẽ ngẩng đầu nhìn một
tia ánh sáng cuối cùng biến mất trong không trung, trong mắt y hình như cũng có
một tia ý cười như vậy.
...
Trong một góc sân.
Nhâm Oán: các ngươi rất rảnh
sao, tập trung hết ở đây đánh cược.
Chúng Đao Vương: Tiểu hầu gia
mang theo Vô Tình công tử đi dạo khắp toàn bộ kinh thành rồi, chúng ta cũng đã vô số
lần nói với mọi người là bọn họ ở chung một phòng, chúng ta cũng không tin ngươi
không tò mò.
Nhâm Oán: Bọn họ thật sự ở
chung một phòng?
Chúng Đao Vương: Thật sự ở
chung một phòng. Ngươi có muốn nhìn một chút hay không?
Nhâm Oán: Ta sao có thể nhàm
chán như các ngươi... Bọn họ thực sự ở chung một phòng?
Chúng Đao Vương: ngã lăn.
Nhâm Oán: các ngươi đánh cược
cái gì?
Chúng đao vương: Cược bọn họ
có thật là...
Nhâm Oán: XXX, có cái gì hay
mà cược... Cho ta mười chú(1)
...
Đêm, một khoảng sân nơi nào
đó trong Thần Thông Hầu phủ, ánh trăng sáng ngời không tiếng động chiếu vào
song cửa.
Thời gian thong thả, đã hết
ba ngày.
Gió lay động bóng trăng, tiếng
đàn tan vào ánh trăng, dịu dàng khiến người say...
Nhìn ánh trăng trước cửa, Vô
Tình nở nụ cười. Một đêm kia ở Chẩm Nguyệt đình cũng là đêm trăng như vậy, khúc
đàn cũng là khúc Phượng cầu hoàng, xem ra, Phương Ứng Khán đối với khúc đàn này
không phải là chấp nhất bình thường.
Trăng như cũ, khúc đàn như cũ,
chỉ đáng tiếc… Trong lòng khe khẽ thở dài, Vô Tình lạnh nhạt nói: "Thanh
thanh tử khâm, du du ngã tâm. Tiểu hầu gia thâm tình chân thành, thật
khiến người ta cảm động. Đáng tiếc, nếu như người ta thật sự tin Phương huynh
là vì tình khốn khổ, e rằng lại là xem thường Phương huynh. Ba ngày nay, tin tức
giao tình giữa ngươi và ta không tầm thường chỉ sợ là đã truyền khắp cả thiên hạ,
lời đồn Thần Hầu phủ và Hữu Kiều tập đoàn có quan hệ cho dù có chối bỏ cũng
không được, ngược lại càng giải thích càng loạn hơn. Bằng việc giúp đỡ tài
chính nghĩa quân, sau đó lại giúp nghĩa quân đánh ngã Sái Kinh, ai dám nói
Phương Ứng Khán không phải là đại hiệp? Phương Ứng Khán là một đại hiệp, thậm
chí là một đại hiệp chịu nhục. Có rất nhiều chuyện đại hiệp đứng ra làm sẽ thuận
buồm xuôi gió rất nhiều, có nhiều chuyện đại hiệp làm luôn luôn đúng, có đạo lý
hơn nhiều. Đen cũng có thể nói thành trắng, mưu đồ soán ngôi cũng có thể nói là
thay trời hành đạo, dù sao thì, thiên ý cho đến bây giờ vẫn là cao không thể hỏi
tới."
"Ôi chao, dĩ nhiên lại bị
Vô Tình huynh nhìn thấu. Vô Tình huynh cũng không nên nói trắng ra như vậy, thật
đúng là không niệm chút tình cảm nào." Phương Ứng Khán cười, nhưng trong mắt
hắn hoàn toàn không có ý cười, thậm chí còn mang theo một chút sát khí. Hắn cao
giọng nói: "Nam
nhi trên đời phải nên cầm ba thước gươm đao, tại sao ta không thể tranh giành
Trung Nguyên? Non sông tươi đẹp này, nếu phải đem tặng cho dị tộc, lui về
phương nam làm nô xưng thần, không bằng để ta đoạt lấy."
Vô Tình không giận ngược lại
cười nói: "Thời buổi quân không ra quân thần không ra thần này, phản một lần
lại có ngại gì. Đáng tiếc chỉ là, ngươi cũng không phải là người cùng đường với
ta. Ngươi không phải là một hoàng đế nhân hậu, dù có được thiên hạ, cũng không
phải là phúc của bá tánh."
Phương Ứng Khán cười to:
"Cái gì là hoàng đế nhân hậu? Triệu Khuôn Nghĩa phải không? Lưu Bang phải
không? Hay là Lý Thế Dân? Có ngai vàng nào không phải là từ xương người xây
nên? Nhân hậu mụ nội nó, chỉ có những kẻ ngồi trên cao da mặt rất hậu (dày) mới
là sự thật."
"Tuy rằng lấy việc giết
người để chấm dứt giết người cũng coi như một loại từ bi." Vô Tình nói:
"Nhưng ta luôn luôn cho rằng mạng người không phải dùng để giẫm lên. Vì dã
tâm của một người mà kinh động can qua là việc ta không cách nào tán đồng."
Thanh âm của y tuy nhẹ, nhưng trong mắt đã có dứt khoát kiên định không nhân
nhượng.
"Nếu như." Phương Ứng
Khán ngừng tay đàn, nhìn Vô Tình nói: "Ta hứa với ngươi ít tạo sát nghiệt,
chỉ cần, ngươi chịu cùng ta chung đường, ngươi, đồng ý hay không?"
Vô Tình nao nao, dời ánh mắt,
khẽ thở dài: "Du du ngã tâm, đáng tiếc, khó cùng ngươi chung đường."
Ngay khoảnh khắc khi y dời đi
ánh mắt, "ầm" một tiếng vang vọng, cây đàn sáu dây chắc chắn như kim
thạch liền vỡ tung.
"Vô Tình, Vô Tình,"
buông tay, Phương Ứng Khán sầu thảm cười: "Như vậy, cũng tốt."
Dây đàn lướt qua đầu ngón
tay, trước mắt chợt hiện ra ánh mắt của Phương Ứng Khán trước khi y rời đi,
không cách nào quên được. Ánh mắt như vậy, y không hiểu, cũng không muốn suy
nghĩ sâu hơn. Bất quá chỉ là một hồi diễn kịch lợi dụng lẫn nhau mà thôi, sao lại
nói chân tình, sao lại đàm giả ý?
Dây đứt, đàn huỷ.
Từ nay về sau.
Giang hồ cao rộng, sóng gió
nguy nan, không còn đêm dài đưa tiễn, dưới trăng nghe đàn.
Ánh sáng trong mắt Vô Tình
nhè nhẹ run lên.
Gió lùa vô ngữ, ánh trăng vẫn
dịu dàng như xưa.
...
Mặt trời chiều Mạc Bắc chiếu
vào đầu tường, nhuộm lên một mảnh huyết sắc ấm áp nhưng vẫn không xua tan được
cái lạnh.
Cố Tích Triều ghìm ngựa dưới
thành, cất giọng nói: "Tống sứ Cố Tích Triều cầu kiến Kim quốc Tuy Viễn sứ
đại nhân."
Lá cờ trên đầu tường khẽ lay
động, vài tên binh lính thân mặc giáp nặng đội mũ sắt xuất hiện trên đầu tường.
Phía sau bọn họ, xa hơn một
chút là một gã hán tử mặc một bộ giáp đen rất không hút mắt. Gương mặt như đao
khắc nhìn không ra một chút biểu tình.
Cố Tích Triều biết đó là Ngô
Thiên Phong, một trong mười tám kỵ sĩ Yên Vân Kim quốc, bèn ôm quyền nói:
"Tống sứ Cố Tích Triều cầu kiến Lục vương gia."
Ngô Thiên Phong nhìn y một
lượt, kinh ngạc nói: "Tống sứ không đi về phía tây, lại đến thành của ta
bên này làm gì?"
Cố Tích Triều cười nói:
"Nhận uỷ thác của người, nên mới đến làm phiền tiên sinh."
Trầm ngâm một lát, Ngô Thiên
Phong nói: "Dù thế nào cũng nên tránh không để rơi vào tình trạng tình
ngay lý gian mới phải, vương gia nhà ta vốn có chút phức tạp, công tử đã là Tống
sứ, hẳn nên hiểu rõ."
Lại nói, lúc này người nắm
quyền Kim quốc chính là người vừa được đại Kim chủ truyền ngôi, tức đại vương tử
Hoàn Nhan Minh. Gã hiện nay đang ở biên giới nước Liêu chinh chiến, Cố Tích Triều
lần này đi mục đích cũng là để gặp gã. Lại nói, lúc tiên vương còn sống, trong
chúng hoàng tử thì Lục vương tử Hoàn Nhan Hạo là một nhân vật đặc biệt. Hắn thuở
nhỏ thông mình, cơ biến linh hoạt, rất được Kim chủ yêu thích, đến tuổi trưởng
thành lập nhiều chiến công, được coi là người rất có tiềm năng tranh ngôi vị.
Không ngờ, giữa lúc cung đình nội chiến căng thẳng, hắn bởi vì vương phi ngoài
ý muốn mà chết, tâm ma sinh sôi, rút kiếm xông vào đại điện giữa lúc đang lâm
triều. Kim chủ tức giận, phạt quỳ ngoài cửa cung ba ngày ba đêm. Sau Hoàn Nhan
Hạo đưa linh cữu vương phi rời đi, rút binh lực khỏi kinh thành, một mình canh
giữ biên cương, làm bạn bên mộ phần, không biết là giấu tài hay là đã thực sự nản
lòng thoái chí, không còn lòng dạ tranh hùng. Danh Tuy Viễn sứ đó là đại vương
tử Hoàn Nhan Minh lên ngôi xong thì phong cho, có ý an ổn mà ở xa. Với tình cảnh
hiện tại của Hoàn Nhan Hạo đương nhiên bất tiện lén tiếp kiến sứ thần của Tống
triều.
"Vậy làm phiền tiên sinh
chuyển giúp một lời." Cố Tích Triều nhẹ nhàng kéo dây cương, không hề tỏ
ra nóng vội.
Ngô Thiên Phong gật đầu nói:
"Cố công tử có chuyện gì thỉnh cứ nói, lão phu nhất định vì công tử chuyển
lời."
Cố Tích Triều nhẹ nhàng cong
khoé môi, lạnh lùng cười: "Hắn, có còn nhớ Bột Hải cố nhân không?" Lời
vừa phát ra, quả nhiên không ngoài ý muốn thấy thân thể Ngô Thiên Phong hơi chấn
động.
=================
(1) Chú: đơn vị dùng trong đặt
cược tiền hoặc bài bạc, Nhan không biết tiếng Việt mọi người đặt cược thì nói
thế nào nên đành để nguyên
0 comment:
♥ Nói gì đi chứ...
( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)