(Phương Vô) Thùy thị thùy đích thùy

Ly Ca hệ liệt chi Thuỳ Thị Thuỳ Đích Thuỳ

Tác giả: Lãnh Lan
Biên tập: Triêu Nhan



Một ngày.

Vó ngựa đạp nát ánh trăng kinh kỳ, sênh ca tấu nên đao quang kiếm ảnh.

Phương Ứng Khán ngồi trên lầu cao, nhìn gió lửa bốc lên tận trời, trong tay hắn nâng một chén rượu, trong mắt hắn là ý cười nhàn nhã.

Đối diện vọng lâu, là một trận chiến, máu chảy ra đã đủ khiến thiên hạ kinh tâm.

Vô Tình ngồi trên yến oa (tên cỗ kiệu của Vô Tình), tóc của y đã tán loạn, bạch y đã đẫm máu, nhưng chiến ý lại càng lúc càng đậm.

"Thật đẹp" Mễ Hữu Kiều trong nháy mắt đã bóc xong một hạt đậu phộng, ngửa đầu búng vào miệng.

Huyết quang ánh vào mắt Phương Ứng Khán, trong mắt hắn ý cười càng sâu.

---

Trận chiến này, từ ban ngày cho tới đêm khuya.

Hắn lạnh lùng nhìn y rơi vào trong loạn quân, chiến.

Trái phải là đao quang kiếm ảnh, trời đất là tuyết tan mai tàn.

Hắn nâng chén, rượu uống như máu.

---

Một chùm pháo hoa cắt qua màn tuyết thê lương.

Đó là tín hiệu.

Mễ Hữu Kiều nhìn thấy, cười nói, "Xem ra, nhị đế đã rơi vào tay người Kim rồi."
(nhị đế ở đây là Huy Tông và Khâm Tông)

Phương Ứng Khán cũng cười nói. "Nghe nói phần lớn hài tử của hoàng tộc cũng vậy."

Pháo hoa kia cũng ánh vào trong mắt Vô Tình, vẻ mặt y hơi biến đổi, ngẩng nhìn lần nữa, lại là lãnh ý tuyệt nhiên.

Cho dù y có thể kiềm chế binh lực của người Kim, cũng khó vãn hồi thành trì sụp đổ.

Vô Tình không có ám khí bất tận, cũng không có nội lực bất cạn, nhưng y còn có một bầu nhiệt huyết.

Y kê sáo lên môi, trong tiếng sáo, hàn tinh sổ điểm, một khúc xướng tẫn Dương Quan, huynh đệ ở đâu?

Đỉnh lầu bạch y phần phật, trở thành tuyệt diễm.

---

Mễ Hữu Kiều nheo mắt, uống cạn rượu trong chén, cười nói: "Hôm nay kinh sư nhiều trò hay như vậy, tiểu hầu gia chỉ nhìn một trận này, chỉ là nhìn mà thôi?"

Trên trán Phương Ứng Khán ẩn ẩn sắc vàng, lạnh lùng cười nói: "Y chết mặc y, liên quan gì ta."

---

Y thân đang giữa không trung, sau y là hoả quang bùng nổ.

Hắn dẫn theo kinh diễm Huyết Hà kiếm, đạp trên một đất đầy thi cốt, cười như phật tổ niêm hoa, tà nghễ sát ý khiến người người khiếp sợ.

Hắn cuối cùng cũng tới, trong đầu Vô Tình vừa nghĩ đến ý niệm này, liền bị ôm vào lòng.

Vòng tay cũng không phải ấm áp, gấm vóc bạch sắc so với tuyết còn lạnh hơn, nhưng không hiểu sao lại khiến lòng yên tĩnh.

Chiếu vào mắt y là một đôi mắt cười đến âm âm lãnh lãnh. "Hoàng đế đều đã đầu hàng rồi, ngươi liều mạng bảo vệ cung điện nát này, đáng giá sao?"

"Thiên hạ này, dù sao cũng phải có người đổ máu." Vô Tình nhìn vào đáy mắt của hắn, ánh mắt thản nhiên, vẫn như trước là băng phong tuyết trệ cự người nghìn dặm.

"Rất tốt." Huyết Hà kiếm trong tay Phương Ứng Khán liền kề lên cổ y, một ít tóc mai bên tai đã bị kiếm khí cắt đứt. "Nếu như vậy, ngươi coi như đã chết, trên đời này không còn Vô Tình của Tứ đại danh bộ. Từ hôm nay trở đi, Thành Nhai Dư, mạng của ngươi thuộc về ta."

Từng chữ từng chữ, hắn chậm rãi nói, trong giọng nói là quyết đoán không để hoài nghi.

Vô Tình giống như đang cười, lại giống như không cười, sau đó nhắm mắt lại, rất dứt khoát mà ngất đi.

Ánh lửa chiếu lạnh mắt hắn, Phương Ứng Khán khẽ nhíu mày, nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, cuối cùng rõ ràng phun ra hai chữ: "Chết tiệt."

---

Nghe nói trận chiến trên vọng lâu ấy, máu tươi thấm ba tấc gạch, mãi cho đến nhiều năm sau này, khi thành Biện Kinh đã thuộc về người Kim, trong cung vẫn đồn có ma quỷ khóc than.

Gió đêm nhẹ nhàng lay động ánh nến.

Vô Tình mở mắt ra, liền thấy Phương Ứng Khán đang ngồi bên người y, một đôi tay đang ưu nhã cởi áo tháo thắt lưng.

Cởi chính là áo của y, tháo chính là đai lưng của y.

Vì vậy Vô Tình có một khoảnh khắc do dự không biết nên tỉnh lại hay là tiếp tục hôn mê.

Phương Ứng Khán khẽ cười một tiếng, ánh trăng chọc người như vậy, hắn hơi nheo lại mắt.

Hắn có thể nhìn ánh trăng vỡ, hắn cũng có thể vì ánh trăng mà say.

Vô Tình rốt cuộc giương mắt, lãnh tĩnh nhìn bàn tay Phương Ứng Khán đang cởi bỏ nút thắt đai lưng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiểu Hầu gia, thật có nhàn tình."

Phương Ứng Khán ha ha cười, cười đến ôn nhu hữu lễ, "Nếu không như vậy, Thành huynh chẳng phải còn chưa chịu tỉnh?"

---

Đêm đã lạnh, rượu cũng ấm.

"Ngươi hôn mê đã ba ngày."

"Thiết Thủ và Truy Mệnh thống lĩnh ba nghìn nghĩa quân ở Biện Thuỷ cản ba vạn quân Kim, ba ngày ba đêm, thiết kỵ quân Kim chưa tiến được nửa thốn."

"Lãnh Huyết ba ngày trước, xâm nhập doanh trại quân Kim, ám sát Hoàn Nhan Tông Hàn, đến nay chưa về."

Vô Tình nâng chén, "Các huynh đệ tốt, uống cạn một chén."

"Ba ngày trước, Vô Tình tại cấm cung cản trở ba nghìn tinh binh quân Kim vào thành, chiến đấu một ngày một đêm, sinh tử không rõ."

Vô Tình ngửa đầu, uống cạn rượu trong chén.

Chén đặt trên bàn, ngăn cách giữa hai người. "Ba ngày đó, tiểu hầu gia lại làm cái gì?"

Phương Ứng Khán cười nói, "Ta sao, làm bạn mỹ nhân, ngồi đợi thời cơ."

Vô Tình liếc nhìn hắn, nói: "Tiểu Hầu gia nhưng thực ra thẳng thắn."

Ánh mắt Phương Ứng Khán càng sâu hơn: "Phương mỗ dù là phụ cả thiên hạ, cũng chưa từng nói với Thành huynh một lời dối trá."

Vô Tình cười nhạt không đáp, tay của Phương Ứng Khán đặt lên tay hắn: "Vô Tình huynh, ta rót rượu giúp ngươi."

Vô Tình nói: "Phương tiểu hầu gia là người thiện rượu."

Phương Ứng Khán ôn hoà nói: "Người thiện rượu cũng dễ say, nhưng phải xem cùng ai say."

Hắn tiếp nhận bầu rượu, vì Vô Tình rót rượu, rượu tràn đầy chén, hắn nhưng vẫn không có ý buông ra.

"Phương tiểu hầu gia", Vô Tình rốt cuộc nhắc nhở.

Tay Phương Ứng Khán dừng lại, thật sâu nhìn vào mắt Vô Tình, sau đó xoay người liền như vậy hung hăng ôm chầm lấy y.

Vô Tình nâng lên ánh mắt, nhưng không có động.

Người như vậy, ngay lúc này cũng vẫn là băng lãnh.

Phương Ứng Khán thở dài một tiếng, mười năm quang âm, đao quang kiếm ảnh, hồng trần tịch mịch, thường thường đêm dài đằng đẵng, hai nơi trầm ngâm, khi nào thì có thể ôm nhau như thế này?

Đem y đặt lên giường, Phương Ứng Khán đưa tay rút đi cây mộc trâm trên tóc Vô Tình, tay trượt đến nút thắt dây lưng bên hông, nhìn gương mặt trắng nhợt như xưa gần trong gan tấc, Phương Ứng Khán nhíu mày: "Vô Tình, hiện tại nếu ngươi muốn đổi ý, vẫn còn kịp."

Vô Tình nằm trong lòng hắn lẳng lặng nhìn, dù là lúc này, y vẫn lãnh tĩnh như cũ. Y chậm rãi nhướn mày nói: "Tình của Vô Tình, Phương tiểu Hầu gia trong lòng biết rõ, cần gì phải hỏi lại."

Chỉ trong chớp mắt, tao nhã rực rỡ khiến người hoa mắt mê tâm.

Phương Ứng Khán nở nụ cười, đây mới là Vô Tình.

Y lý trí, y lãnh tình, nhưng y cũng không phải là một kẻ không dám đối mặt với tình cảm của mình.

Tay tiến vào vạt áo, nở nụ cười, màn che buông xuống.

Giang hồ hỗn loạn, phù hoa mê mắt.

Y là Vô Tình, hắn là Phương Ứng Khán.

Đêm nay qua đi.

Ai lại là người nấy.

Hắn lại ra đi tranh giành thiên hạ, giang sơn vạn lý.

Y lại trở về nhiệt huyết trường ca, hồng trần vạn trượng.

Hắn và y, hữu tình lại làm sao? vô tình lại làm sao?

---

"Ngươi là Vô Tình", sương mai thanh lãnh, nữ tử đứng bên bến thuyền, một tay cầm ô quyến rũ đứng trong gió sớm.

Vô Tình bình tĩnh nhìn nàng, nói: "Quách Đông Thần Lôi Mị."

"Quách Đông Thần đã chết, mà Lôi Mị còn sống." Lôi Mị cười cười, khi nói nàng hơi nâng lên mày, anh khí toả ra khiến cho ánh mặt trời u ám dường như cũng sáng lên.

"Tiểu hầu gia lệnh ta tiễn ngươi đến đây, thuyền tại bến thuyền. Gia Cát tiên sinh đang ở tại Ứng Thiên Phủ triệu tập nghĩa quân, ủng lập Triệu Cấu làm tân quân."

Gió thổi sông nước mênh mông, phía sau là cố quốc đã hoang tàn, bờ bên kia lại là một hồi khói lửa vừa dấy lên, lại là bao nhiêu anh hùng huyết, hiệp sĩ ca.

Vô Tình trầm giọng nói: "Cảm tạ"

"Nên cảm tạ" Lôi Mị nhìn y, thản nhiên nói, "nhưng không phải đối với ta."

"Hắn không cần," Vô Tình lẳng lặng ngồi trên yến oa nhìn nàng, nói.

Hắn muốn cho tới bây giờ vẫn không phải là lời cảm tạ của y.

Lôi Mị đứng trong nắng sớm, giương mắt.

Một người nữ tử như nàng, phản thiên phản địa, cũng là tịch thiên mịch địa.

Mà người trước mắt một thân bạch y so với thiên địa lại càng tịch mịch.

Hoàn.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)