Tái Thế Vi Nhân C1

Lần Nữa Làm Người


Tác giả: Kim Đại
Biên tập: Triêu Nhan


Chương 1


"Ông chú, đừng có cứng đầu quá, lúc cần kêu thì cứ kêu, lúc cần rên thì cố mà rên, đừng sĩ diện hão." Vệ Tiếu hảo tâm nhắc nhở người nọ.

Người đi ra với anh lần này là Trương Tam, hai người một trái một phải vây quanh một người bán trái cây, chuẩn bị đánh người.

Vệ Tiếu cũng không biết mình có còn lương tâm nữa hay không, dù sao trong mắt anh, anh đã trở nên khốn nạn như một con chó, chỉ cần một miếng xương nhỏ là có thể làm đủ chuyện thất đức rồi.

Người bán trái cây nọ còn không biết mình đã đắc tội với ai, lăn lộn kêu la, ôm lấy đầu hỏi bọn họ: "Mấy người lấy quyền gì mà đánh tôi?"

Trương Tam là tay lão luyện, dùng giày có gắn đinh nhọn ở đế đá mạnh vào bao tử của ông lão.

Vệ Tiếu còn có chút lương tâm, chỉ đánh vài ba cái tượng trưng mà thôi.

Còn về phần lý do tại sao bọn họ lại đánh người bán trái cây này thì không phải là không nói ra được, nhưng mà nói ra thì ích lợi gì? Cho dù ông lão có biết cũng chẳng thể làm gì.

Vệ Tiếu cảm thấy đánh như vậy đủ rồi, liền hỏi Trương Tam: "Anh Tam, được chưa?"

Trương Tam vẻ mặt hung tợn, bản tính trời sinh thích ức hiếp người khác, chỉ là lão già bán trái cây khốn kiếp này có ức hiếp cũng chẳng sướng tay, bèn dừng lại, dùng tăm xỉa hai hàm răng, nói: "Mụ nội nó, cái thứ rác rưởi này mà cũng dám đắc tội cậu Lưu."

Người bán trái cây bị đánh đến mặt mũi bầm dập cố chứng tỏ chính mình bị oan, nhưng vì bị đánh gãy mấy cái răng, lời nói nghe không rõ ràng.

"Tôi không biết cậu Lưu là ai..."

Trương Tam trừng mắt doạ nạt: "Không biết sao còn dám nhìn, thằng già! Loại như mày mà cũng dám nhìn cậu Lưu hả? Mẹ kiếp, nhìn đã rồi còn phun nước miếng, đánh mày một trận coi như là nương tay rồi!"

Nghe tới đây ông cụ bán trái cây cũng rớt nước mắt. Ông chỉ là một người ngồi bên đường bán trái cây mà thôi, mỗi ngày đều nhìn rất nhiều người qua lại, nào có biết cậu Lưu gì đó là ai?

Vệ Tiếu cũng biết người đàn ông này bị đòn thật oan, chẳng qua là cậu Lưu rảnh rỗi không có chuyện gì làm muốn tìm người gây sự, mà ông cụ này không may lọt vào tầm ngắm thôi. Vô ý nhổ một bãi nước bọt, liền bị đánh cho một trận tơi bời.

Nhưng mà, trên đời này người oan ức rất nhiều, lần trước có một chiếc xe qua đường, chỉ vì rẽ ngang trước đầu xe cậu Lưu, tuy rằng không hề va quẹt gì với xe của cậu Lưu, nhưng người ta nói như thế nào cậu Lưu cũng không chịu, nói người ta cố ý gây sự, bảo mấy vệ sĩ bọn họ xuống xe, đập phá cái xe kia một trận, hung hăng đến nỗi chủ xe ngồi yên trong xe không dám bước ra, cho tới khi bọn họ đập phá xong rồi nghênh ngang bỏ đi.

Lúc về đến nhà, ông chủ Lưu nghe được chuyện này là vào giữa bữa cơm, cũng chỉ trách cậu Lưu một câu "không có chừng mực" rồi thôi.

Trước đây Vệ Tiếu nghĩ, đời này dù ít dù nhiều cũng là có chút công bằng, sau lại không biết là số mình gặp may hay là gặp xui nữa, tìm đúng công việc vệ sĩ này.

Đương nhiên tiền lương là cao không ngờ được, nhưng mà hầu hạ người ta rồi mới biết công việc này thật là chó má.

Thiếu gia nhà này tính cách chẳng ra làm sao, lại còn là một thằng lêu lổng.

Vệ Tiếu tuy rằng không phải là người dũng cảm chính nghĩa gì, nhưng mà lương tâm làm người vẫn có, hơn nữa anh cũng đi lính vài năm, chống lụt cứu tế gì cũng từng làm. Sau khi xuất ngũ, nếu không phải vì bất mãn với công việc thượng cấp phân cho thì anh đã không gặp phải cái tên khốn Lưu Kình này rồi.

Dù sao thì hợp đồng đã ký, anh cũng thật xui, không biết làm sao mà lại được cậu Lưu thích, vốn ban đầu chỉ là vệ sĩ vòng ngoài, sau lại tự nhiên trở thành cận vệ.

Đi theo cậu chủ như hình với bóng nên biết được không ít, Vệ Tiếu cũng rất rõ ràng, mình nếu muốn thoát khỏi cái vòng này đã không mấy khả năng.

Giống như khối băng trôi vậy, bình thường người ta chỉ nhìn đến một góc của nó, nếu toàn bộ khối băng đều trồi lên mặt nước, thể tích đồ sộ của nó nhất định sẽ khiến không ít người kinh sợ.

Cái gọi là thông đồng hắc đạo bạch đạo, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chính là nói những người như nhà họ Lưu này.

Cơ nghiệp ngoài sáng khổng lồ là không cần phải nói, mà cơ sở ngầm của họ cũng là sâu không thể dò.

Từ lúc Vệ Tiếu biết được những chuyện này rồi, anh luôn suy nghĩ xem mình làm sao có thể an toàn rời khỏi đây, đáng tiếc vận xui của con người một khi ập tới thì khó mà đỡ nổi.

Lúc nào không được, cố tình ngay lúc này bạn gái của Vệ Tiếu đến thăm anh.

Chuyến viếng thăm này đã kéo theo rất nhiều chuyện rắc rối về sau.



0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)