Tái thế vi nhân - C8

Lần Nữa Làm Người


Tác giả: Kim Đại
Biên tập: Triêu Nhan


Chương 8

Vệ Tiếu vẫn luôn cho rằng những chuyện đó chỉ xảy ra trong ti vi, nhà họ Lưu tuy nói là có chân trong chân ngoài nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một gia đình thiếu một người mẹ như nhiều gia đình khác thôi. Thế nhưng lúc này nghe như vậy anh lại cảm thấy tên Lưu Kình kia thật ra cũng có một mặt đáng thương.

Có điều Vệ Tiếu không phải thánh mẫu, Lưu Kình có đáng thương hơn nữa cũng không bù lại được bản chất lưu manh thất đức trời sinh của hắn.

Vệ Tiếu vội vàng lo lắng cho đường lui của mình, không biết lúc nào mở miệng xin nghỉ việc thì thích hợp.

Đúng lúc này, ông Lưu Tuyết Sinh đã lâu không thấy mặt đột nhiêu cho gọi anh đến, khiến Vệ Tiếu hoảng sợ một hồi, cứ tưởng rằng ông ta đã điều tra ra được manh mối gì. Kết quả đến nơi mới biết Lưu Tuyết Sinh cho gọi hết các nhân viên phục vụ Lưu Kình tập hợp.

Vệ Tiếu còn không rõ sao lại thế này, đến khi vào phòng khách, nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám yểu điệu đang giúp Lưu Tuyết Sinh châm trà rót nước, anh mới vỡ lẽ ra.

Thì ra đây chính là bà Hai trong lời đồn.

Anh bình tĩnh trở lại, đứng thẳng tại chỗ thở cũng không dám thở mạnh, nghe Lưu Tuyết Sinh phân phó.

Lúc này trông ông chủ Lưu đã có đôi chút tiều tuỵ. Vệ Tiếu nghĩ, Lưu Kình dù sao cũng là con trai ruột của ông ta, gặp phải loại chuyện này, trong lòng ông ta hẳn là không dễ chịu.

Uống vài ngụm trà, Lưu Tuyết Sinh nói: "Tình trạng hiện tại của Lưu Kình như thế nào các anh đều đã rõ ràng, không cần tôi nhắc lại. Các anh đều là những người kề cận bên nó bao lâu nay, tôi tự thấy chưa hề bạc đãi các anh. Nhưng mà bây giờ nó đã như vậy, thiết nghĩ cũng không cần quá nhiều người hầu hạ, tôi định điều vài người trở về bên này, lại không biết điều ai thì thích hợp, nên gọi các anh lại hỏi xem ý các anh thế nào."

Việc này liên quan đến tiền đồ của mình, không chỉ Vệ Tiếu mà những người khác đều cứng ngắc đứng đó, không dám động đậy, trong lòng không ngừng gõ bàn tính.

Bà chủ tương lai đang đứng trước mặt, có ngốc đến đâu cũng biết núp bóng đại thụ mới là tốt nhất. Chẳng qua nếu biểu hiện quá nhanh nhẹn dứt khoát rời khỏi cậu chủ cũ, không khỏi có vẻ không trượng nghĩa, sợ để lại ấn tượng không hay trong lòng chủ mới, nhất thời không ai lên tiếng.

Vệ Tiếu còn đang phân vân không biết lúc này có nên mở miệng xin được thôi việc không, lại chợt nghe người phụ nữ kia đột nhiên nói: "Gần đây ai là người ở bên cạnh chăm sóc cho Lưu Kình?"

Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người lập tức rơi vào Vệ Tiếu. Mọi người đều đã nghĩ kỹ, lúc này cần xô một người xuống nước những người còn lại mới an toàn. Liền có người nhỏ giọng nói: "Tất cả đều là Vệ Tiếu lo liệu."

Trong lòng Vệ Tiếu thầm nghĩ không ổn, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng bước ra khỏi hàng.

Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy được người phụ nữ kia, có điều ánh mắt bà ta nhìn mình thật kỳ lạ.

Anh lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp một phụ nữ như bà ta, nói như thế nào thì bà ta hẳn cũng đứng tuổi rồi, nhưng năm tháng dường như không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt bà ta, nhìn gần như vậy vẫn không thấy được dù chỉ một nếp nhăn nhỏ. Chẳng qua ánh mắt bà ta nhìn Vệ Tiếu khiến anh cảm thấy người đàn bà này giống như nhìn thấu được anh mà biết điều gì đó, cư nhiên mỉm cười với anh, cười thật kỳ quái.

Sau đó bà ta vô cùng tâm lý đề nghị với Lưu Tuyết Sinh để cho Vệ Tiếu tiếp tục chăm sóc Lưu Kình, ý tứ là tình trạng Lưu Kình hiện tại không tốt lắm, thay người chăm sóc chỉ sợ Lưu Kình không tiếp nhận được.

Lưu Tuyết Sinh nghe vậy gật đầu, thật sự bảo Vệ Tiếu tiếp tục chăm Lưu Kình.

Vệ Tiếu nghe vậy liền biết lúc này mình có xin nghỉ cũng vô dụng, nói không chừng có muốn đi cũng không được, lại còn bị hoài nghi.

Vì vậy Vệ Tiếu đành phải tiếp tục công việc. Chỉ là lần này bên người Lưu Kình hầu như chẳng còn ai, hơn nữa Lưu Kình cũng phải rời khỏi chỗ ở cũ.

Lúc phải chuyển nhà, Lưu Kình giống như một đứa con nít cứ ôm chặt gối đầu của mình không chịu đi.

Vệ Tiếu vừa phải dỗ dành hắn, vừa phải trông chừng nhân viên dọn nhà đóng gói đồ đạc.

Những vệ sĩ khác được điều sang làm cận vệ cho cậu Hai, tức em trai cùng cha khác mẹ của Lưu Kình, nên cũng quay về dọn hành lý. Nhìn thấy Vệ Tiếu, bọn họ giống như nhìn thấy đồng nghiệp vừa bị phá sản, đều đến gần làm như an ủi anh: "Đừng buồn rầu, chăm sóc cậu Lưu Kình cũng không có gì là không tốt, vả lại ông chủ nhất định sẽ không bạc đãi cậu." Nói xong còn cố ý nhỏ giọng nói thêm: "Cậu biết không, mẹ của Lưu Kình là vì giúp ông chủ đỡ đạn nên mới chết, chỉ bằng nhiêu đó thôi, ông Lưu nhất định sẽ không bỏ rơi cậu ta đâu."

Vệ Tiếu gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ không biết đến lúc nào mình mới có thể rút lui khỏi đây. Làm công trong nhà này, không chỉ mình càng ngày càng xấu xa, riêng thái độ của ông chủ đối với Lưu Kình là đủ thấy, nơi này không nên ở lâu.

Vệ Tiếu vừa ngẫm nghĩ vừa hối thúc mấy nhân viên dọn nhà nhanh tay đóng gói, vừa hạ quyết định sau này có thể tránh xa mấy người họ Lưu này được một người tốt một người.

Rốt cuộc hành lý chuẩn bị xong hết rồi lại tìm không thấy Lưu Kình đâu.

Vệ Tiếu quả thật không còn kiên nhẫn, trong lòng có chút bực mình, tên Lưu Kình đó lúc còn khoẻ mạnh cũng thế, đau ốm cũng thế, không lúc nào là không làm phiền người khác.

Đáng tiếc hiện tại anh là người chịu trách nhiệm chính chăm sóc Lưu Kình, dù không muốn cũng phải làm. Anh cố nhớ mấy nơi Lưu Kình có khả năng đi, đi tìm một vòng.

Nơi này tuy rằng là nhà chính của Lưu gia, nhưng trước khi Lưu Kình gặp tai nạn, Lưu Tuyết Sinh rất hiếm khi ở lại đây, nhưng trên danh nghĩa đây vẫn là nhà chính nên rất rộng lớn, phòng ốc giống như mê cung vậy, có rất nhiều nơi Vệ Tiếu chưa từng đặt chân đến.

Vệ Tiếu tìm một vòng vẫn không tìm thấy, lo lắng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, định nhờ thêm vài người đi tìm giúp anh. Đang nghĩ, chợt nhớ trước kia có lần Lưu Kình nói, hồi còn nhỏ hắn thích một mình trốn trong nhà kho. Khi nói những lời đó, Lưu Kình vừa uống thuốc lắc xong, vừa lắc lư vừa nói, còn không quên nháy mắt, dáng vẻ thật điên khùng.

Vệ Tiếu nghe tai này lọt tai kia, không hề thắc mắc tại sao hồi nhỏ Lưu Kình lại thích trốn trong nhà kho, lúc này không biết vì sao bất chợt nghĩ đến.

Vệ Tiếu vội vàng chạy đến cái nhà kho bỏ hoang đã lâu trong toà nhà. Nơi này không người lai vãng, cũng không có khoá. Còn chưa mở cửa, đã thấy bụi bám tầng tầng lớp lớp trên cửa.

Xem ra nơi này không chỉ không ai ghé thăm, ngay cả người quét dọn cũng không hề đến đây.

Vệ Tiếu nhìn kỹ liền phát hiện trên cửa có một dấu tay, trong lòng kích động, Lưu Kình chín phần là ở trong này!

Anh chậm rãi đi vào, biết rằng Lưu Kình bây giờ rất dễ dàng bị doạ, bèn nhẹ nhàng gọi tên hắn.

Đi tìm hắn gấp gáp, anh không mang theo đèn pin hay dụng cụ chiếu sáng nào, vào trong mới biết nhà kho tối om om, đừng nói là tìm người, trước mắt có cái gì anh cũng không nhìn thấy.

Vệ Tiếu vội rút di động, muốn dựa vào ánh sáng màn hình để nhìn cho rõ, kết quả di động còn chưa kịp lấy ra khỏi túi quần, đã nghe bên trái vang lên một tiếng động nho nhỏ.

Vệ Tiếu nghĩ đó hẳn là Lưu Kình, liền mở miệng hỏi: "Lưu Kình, là anh phải không?"

2 comment:

Trả lời
Nặc danh nói...
lúc 07:55 8 tháng 4, 2013

Chuyện này đúng là k đoán trước được.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 21:53 9 tháng 4, 2013

Không đoán trước được nó mới thú (= ̄ω ̄=)

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)