Chẩm Hàn Kiếm - C6

Chẩm Hàn Kiếm


Tác giả: Lãnh Lan
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

Chương 6: Sinh quan tử kiếp.

Phố xá Giang Nam luôn luôn sầm uất, luôn luôn nghi ngút khói bếp, rộn rã pháo hoa, náo nhiệt phồn vinh.

Khu chợ sáng sớm hỗn tạp đủ loại giọng nói, đủ loại người, mà náo nhiệt nhất vẫn là quán mì ven đường.

Phương Ứng Khán đang ăn mì. Bàn ghế cũ nát. Chén bát dính đầy dầu mỡ. Nếu như có người nào ăn được như thể đang thưởng thức yến tiệc, có lẽ chỉ có Phương tiểu hầu gia.

Vô Tình ngồi đối diện với hắn, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.

Vừa trải qua một trận chiến sinh tử lúc sáng sớm, còn có thể ngồi đây uống một chén trà như thế này quả thật là một việc rất đáng hưởng thụ.

Vô Tình thậm chí không thể không thừa nhận, ngay cả Phương Ứng Khán ngồi đối diện với mình lúc này cũng không có vẻ đáng ghét như trước kia.
Đêm qua.

Yên Hoa Như Mộng các, màn lụa nhẹ bay, tiếng đàn du dương đã im bặt.

Vô Tình biết rõ, với võ công của Sở Tương Ngọc, khinh công của gã, đao pháp của gã, Vô Tình đều không thể đấu lại. Y cũng biết, năm xưa Thiết Thủ tuy thắng, nhưng là thắng thảm. Dùng số đông vây công, quả thật không phải là cách làm của chính phái, thế nhưng vẫn thắng rất thảm. Y càng biết, trải qua mấy năm tôi luyện, võ công của Sở Tương Ngọc chỉ e càng thêm thâm hậu. Cho nên, y hiểu rõ, đối đầu người đàn ông trước mặt này, y không chắc có phần thắng, dù chỉ là một phần.

Vô Tình đã từng trải qua vô số trận chiến sinh tử đẫm máu, thế nhưng giờ khắc này y vẫn cảm thấy căng thẳng. Chẳng qua, căng thẳng cũng không hẳn là một loại cảm xúc tiêu cực. Căng thẳng trong một cường độ thích hợp thậm chí có thể kích phát tiềm năng của con người. Y lạnh lùng nhìn Sở Tương Ngọc, giọng nói mang theo trào phúng: “Thích Thiếu Thương nếu biết Tuyệt Diệt vương hắn từng hết sức kính trọng lại cấu kết với người Liêu, không biết sẽ nghĩ thế nào?”

Sát khí đột nhiên tăng vọt, những ngọn nến như thể không chịu nổi áp lực, đồng loạt tắt ngóm.

Chỉ có sát khí, không có phẫn nộ. Mấy năm thăng trầm, tính cách ngông nghênh xưa kia của gã đã trở nên trầm ổn, mà một địch thủ như vậy, phải chăng càng đáng sợ?

Mặc dù căng thẳng, nhưng tay của Vô Tình vẫn rất vững, rất ổn.

Ngay khi ngọn nến cuối cùng vụt tắt, Thuận nghịch thần châm cũng liền rời tay y, y cướp cơ hội tấn công trước. Không thể để Sở Tương Ngọc có thời gian rút đao, đó là lời khuyên của Thiết Thủ, y vẫn nhớ kỹ.

“Người Liêu?” Sở Tương Ngọc chắp tay bước ra một bước, hừ lạnh.

“Nếu không phải, vậy trên đời này lại có người nào có thể khiến cho Tuyệt Diệt vương năm xưa cam chịu cúi đầu, mặc người sai khiến?” Giọng nói của Vô Tình càng lạnh hơn. Ngữ khí của y cho dù không thể khiến người ta tức đến chết, cũng tuyệt đối có thể khiến người ta phát điên.

Sở Tương Ngọc có thật là có liên quan với vụ án Thất phủ Giang Nam hay không, có thật là đầu hàng người Liêu hay không, Vô Tình đều không nắm chắc. Y chỉ biết năm xưa Sở Tương Ngọc trọng thương gần chết trên cánh đồng tuyết, ngoại trừ người Liêu liệu còn có ai có khả năng cứu gã.

Sở Tương Ngọc rút đao. Ánh đao chiếu vào gương mặt Sở Tương Ngọc, trắng bệch. Trong mắt gã như chứa đầy lửa giận, hoặc có lẽ là sát khí.

Gã ôm đao xoay người, xuất ra một chiêu Hấp tự quyết, ám khí của Vô Tình phát ra như muối bỏ biển, ánh đao cũng không dừng lại, như nước chảy ồ ạt ập tới.

Vô Tình tập trung tinh thần, luân y xoay nhanh, đợt tấn công thứ hai phóng ra.

Châm trận dày đặc bắn ra từ tay vịn luân y. Hai tay Vô Tình vỗ mạnh vào tay vịn, thân thể y bay lên, vô thanh vô tức rơi vào sau lưng Sở Tương Ngọc.

Sở Tương Ngọc lúc này là hai mặt thụ địch, liệu gã có thể ngăn cản được đợt tấn công này hay không?

Ám khí đã rời tay Vô Tình. Lúc này y liếc mắt chợt thấy ánh mắt của Sở Tương Ngọc. Trong mắt gã đã không có sát khí, mà so với sát khí càng khiến người ta sợ hãi, ba phần tàn nhẫn, một phần đắc ý.

Vô Tình nhanh chóng lui lại.

Một cái lồng sắt cực lớn từ trên trần rơi xuống. Ánh đao sáng loáng như răng nanh đan cài vào nhau.

Đường lui đã bị chặn. Ánh mắt Vô Tình loé lên, Khiên tình ti trong tay liền quấn lấy tay vịn luân y.

Luân y của Vô Tình tuy rằng kiên cố, nhưng chung quy vẫn chỉ bằng gỗ, liệu có thể ngăn được lồng sắt áp xuống không? Trong đầu Sở Tương Ngọc lướt qua một suy nghĩ như vậy, nháy mắt gã liền làm ra một quyết định. Gã chuyển đao, gạt hơn phân nửa ám khí bắn đến gần, nhấc tay chưởng về phía luân y. Một chưởng này uy lực cực đại, không thể chống lại, luân y nhất thời vỡ nát thành trăm nghìn mảnh nhỏ.

Bất kể có ngăn được hay không, gã cũng không muốn mạo hiểm. Gã từng bị phản bội, bị bán đứng, trải qua tình cảnh hổ lạc đồng bằng không làm gì được, Sở Tương Ngọc muốn tất cả đều phải nắm chắc trong lòng bàn tay gã mới yên tâm.

Bàn chông mang theo chông nhọn chậm lại một chút, sau đó rơi xuống càng nhanh, không gì ngăn được.

Bóng áo trắng của Vô Tình ngay bên dưới, càng thêm đơn bạc. Chưởng phong thổi tung tóc y, đôi mắt đen chìm dưới bóng ma của bàn chông, càng thêm sắc bén.

Sở Tương Ngọc đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, thậm chí cảm thấy có vài phần vô vị hụt hẫng.

Thiên ma xướng vẫn uyển chuyển, quẩn quanh bên tai: “Người giang hồ, khi nào về, tuyết Thiên Sơn giăng kín lối Thiên Sơn.”

Sở Tương Ngọc nhìn thấy, đa phần đều là đường giang hồ vô thường, bãi tha ma khắp nơi, đêm đêm nghe quỷ khóc.

Mà lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh.

“Ầm”, một tiếng nổ lớn vang lên, nhất thời khói bụi dày đặc, mà nguyên nhân là do một quả ám khí mang theo thuốc nổ do Vô Tình ném ra. Bàn chông bởi vì xung lực của vụ nổ mà bị khựng lại, Vô Tình thuận thế bay ra ngoài cửa sổ, bóng áo trắng như một mũi tên cắt ngang màn đêm.

Sở Tương Ngọc đã trúng kế. Vô Tình nắm chắc gã sẽ ra tay. Y chính là đợi cho Sở Tương Ngọc ra tay.

Đó là cơ hội thoát thân duy nhất của y. May mà y không phải thất vọng.

“Hoả khí của Phích Lịch đường.” Sở Tương Ngọc nhìn bóng lưng đi xa của Vô Tình, một dòng máu từ cánh tay gã chảy xuống. Gã nóng lòng ra tay, rốt cuộc lại bị ám khí của Vô Tình đả thương.


Phương Ngũ vừa ra đầu phố, liền nhìn thấy Phương Ứng Khán mặc một thân áo trắng ngồi giữa một đám tiểu thương buôn bán, ăn một bát mì vô cùng bình thường, mà Vô Tình ngồi đối diện thì mỉm cười nhìn hắn ăn mì.

Nếu để đám người ở kinh sư nhìn thấy cảnh này, biết đâu sẽ nhấc lên một hồi sóng gió, các phe phái giang hồ sẽ một lần nữa tẩy bài, thế lực triều đình một lần nữa phân chia cũng nói không chừng.

Cũng may Phương Ngũ chỉ là Phương Ngũ. Gã hoàn toàn chẳng dính dáng gì với giang hồ triều đinh hết. Gã ôn hoà hữu lễ bước lên chào hỏi: “Thành công tử, Phương công tử, sớm.”

Phương Ứng Khán nâng mắt, thoáng mỉm cười, nói: “Đêm qua Phương Ngũ huynh ngủ có ngon không?”

“Tốt lắm, tốt lắm.” Phương Ngũ xoa xoa cái đầu không ngừng đau nhức từ sáng đến giờ: “Ôi chao?” Phương Ngũ chỉ về hướng đông, hai mắt trừng lớn: “Sập… Sập rồi? Sập rồi!”

“Yên Hoa Như Mộng các.” Phương Ứng Khán ngẩng đầu lên khỏi bát mì liếc gã một cái, có lòng nhắc nhở: “Như huynh đài nhìn thấy.”

Vô Tình áy náy nói: “Phương Ngũ huynh đừng quá đau buồn, tại hạ nhất thời lỡ tay.”

“Lỡ tay?” Phương Ngũ nắm lấy tay Vô Tình không thể tin tưởng kêu lên. Thân pháp của gã nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt ai cũng không biết gã làm sao bắt được tay Vô Tình. Thậm chí ngay cả Tình nhân lệ trong tay Vô Tình cũng không kịp phóng ra.

Trong mắt Phương Ứng Khán lướt qua trăm nghìn loại cảm xúc, có ganh tị có đố kị, có kinh ngạc có nghi ngờ.

Vô Tình ho khan một tiếng: “Thân thủ của Phương Ngũ huynh quả thật rất tốt.”

Bất luận là ai bị Phương tiểu hầu gia dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm đều sẽ không cảm thấy dễ chịu gì. Phương Ngũ cảm thấy đáy lòng run lên, ngượng ngùng rút tay về, ôm quyền nói: “Hai vị cứ từ từ dùng, tại hạ đi trước một bước.”

Dứt lời Phương Ngũ liền chạy vội về hướng Yên Hoa Như Mộng các, dưới chân như bôi dầu, thân pháp vượt nóc băng tường quả thật kinh thế hãi tục, khiến tiếng kinh hô vang lên từng chập, dẫn đến những bộ khoái đang tuần tra gần đó chú ý, thế nhưng ai mà đuổi kịp gã?

Lúc này Phương Ngũ chỉ muốn nhanh chóng tìm gặp Đào Hoa Nương, cho dù nàng là một nữ tử phong trần, cho dù từ trước đến nay nàng chưa từng hoà nhã với gã.

Ta mặc dù có bản lĩnh tung hoành thiên hạ, gọi gió hô mưa, lại chỉ nguyện nâng chén say sưa, ca hoan đối ẩm, cùng ngươi tiêu dao một đời, mặc cho năm tháng trôi qua, có gì là không thể, có gì là nuối tiếc?

Đáng tiếc, đó lại không phải là cuộc sống mà Phương Ứng Khán muốn.

“Phương Ngũ này quả thật là một kẻ thú vị.” Phương Ứng Khán rũ xuống hàng mi, che giấu ưu tư trong mắt.

Vô Tình cũng đang nhìn. Y đang nghĩ, một người như Sở Tương Ngọc rốt cuộc sẽ cam tâm nghe lệnh của kẻ nào?


“Bẩm Sái tướng, Lưu phi đã đi vào Hoàng Giác tự. Ngoài ra, thuộc hạ nhận được tin tức, gốc cây sứt sẹo kia của Phong Vũ lâu đã bị chặt bỏ, nghe nói đó là lệnh của Thích Thiếu Thương.”

Gốc cây sứt sẹo? Kim Phong Tế Vũ lâu có một gốc cây đầy vết thương, thuộc về lâu chủ đời trước là Hồng Tụ Đao Tô Mộng Chẩm. Nhớ đến ánh đao Hồng tụ tung bay như hồng nhạn trong mưa xuân dịu dàng, Sái Kinh mỉm cười. Không người nào nguyện ý vĩnh viễn đứng dưới hào quang của người khác. Thích Thiếu Thương cũng vậy.


Hoàng Giác tự, mang vẻ nghiêm trang thâm trầm như bao tự miếu hoàng gia của các triều đại lâu nay. Liễu Y Y thành kính cắm một nén hương trước Phật đài.

Nàng nghe bên ngoài chùa có tiếng hô to, cũng nghe được những học trò đang đợi kỳ thi mùa xuân thỉnh cầu trừ yêu phi.

Khoé môi khẽ cong, nàng nở một nụ cười yêu mị câu hồn đoạt phách.

Tình huống phát triển khiến Đường Bảo Ngưu và Trương Thán luống cuống tay chân. Nghe ngoài miếu vang lên từng đợt hô to, Đường Bảo Ngưu vui mừng nói: “Huynh đệ, ta thấy yêu phi này rất không được lòng dân, ngay cả đám mọt sách trói gà không chặt kia còn biết không thể để ả sống, hôm nay hãy xem Đường gia gia ta thay trời hành đạo!”

“Ấu trĩ.” Trương Thán hừ lạnh. Hắn dựa vào bờ tường đỏ, trong lòng ôm một thanh đao. Trương Thán rất không thích dùng đao. Hắn thậm chí không có binh khí. Lúc cần thiết hắn có thể tiện tay lấy bất cứ thứ gì, đao cũng được, kiếm cũng tốt. Nhưng điều này không có nghĩa là võ công của hắn cao cường, chẳng qua là hắn quá lười mà thôi.

Đối với Phạn Vương Trương Thán mà nói, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, những chuyện hồng trần tục sự khác chẳng qua chỉ là phiền phức không đâu, không đáng nhúng tay, không cần nhúng tay, cũng lười nhúng tay.

Một người lười như vậy lại xuất hiện ở đây, chỉ bởi vì Đường Bảo Ngưu.

Bọn họ là bằng hữu, loại bằng hữu đánh nhau còn nhiều hơn là ngồi chung một chỗ uống rượu.

Lúc này hắn đang nhíu mày suy nghĩ: “Không đúng.”

“Sao mà không đúng?”

“Việc này… Ta còn đang suy nghĩ.” Trương Thán chỉ theo bản năng cảm thấy một đường đi tới này đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, mà biến cố lúc này cũng có điểm đáng ngờ, nhưng nếu bắt hắn phải nói rõ chỗ nào đáng ngờ, quả thật là làm khó hắn.

Hộ tự tăng cầm trong tay trường côn đứng chặn trước cửa. Bên ngoài, đám người tụ tập chật như nêm cối.

Những người này đều là sĩ tử vào kinh chờ khoa cử mùa xuân. Khắc khổ học tập mười năm, những gì cần học đều đả học, hiện tại những người này đang đợi kỳ thi, loại chờ đợi này khiến bọn họ cảm thấy không chịu nổi.

Trên đời này sợ nhất là những người rảnh rỗi không có gì làm. Huống chi đây là một đám người rảnh rỗi lại tự cho rằng mình tài hoa hơn người tụ tập cùng một chỗ.

Những sĩ tử đợi kỳ thi mùa xuân đương nhiên đều là thư sinh đọc sách hiểu lễ, mà đám người này nhiệt huyết bừng bừng tụ tập lại, quả thật không thể không khiến thiên hạ chú ý.

“A di đà phật.” Một vị lão giả lông mày bạc trắng bước ra khỏi hàng ngũ tăng chúng, đứng trước cổng chùa: “Bần tăng Ngộ Trần, là trụ trì nơi đây, không biết chư vị đến đây có việc gì?”

“Đại sư.” Người lên tiếng là một nam tử áo xanh, vạt áo có thêu ký hiệu của Tung Nhạc thư viện, các thư sinh xung quanh tránh ra thành một con đường cho gã đi qua, xem ra người này là người cầm đầu.

Đi đến trước mặt Ngộ Trần, nam tử thi lễ nói: “Đại sư đừng trách, tại hạ là Giang Đào người Lô Châu, hôm nay chúng ta mạo muội quấy rầy, quả thật là vì dân thỉnh mệnh. Yêu phi Lưu Thị làm loại triều cương, hãm hại trung lương, chúng ta tuy rằng chỉ là thư sinh, nhưng cho dù đầu lìa khỏi cổ, cũng nguyện vì thiên hạ trừ hại, thỉnh đại sư thành toàn.”

Ngộ Trần chắp tay: “Giang thí chủ, Ngộ Trần là người đã xuất gia, không hỏi hồng trần thế sự, thỉnh các vị quay về.”

“Đại sư, hôm nay chúng ta đến đây, đều đã sẵn sàng đối mặt với cái chết.” Giang Đào nhìn một lượt các thư sinh, kiên quyết nói: “Chúng ta mắt thấy ngoại bang xâm lược, lại không thể ra chiến trường giết giặc, thân là nam nhi, không bằng hôm nay dốc hết một bầu nhiệt huyết.”

“Đúng đúng!”

“Liều mạng!”

“Giao yêu phi ra đây!”

Đám người phẫn nộ hô to. Giang Đào quét mắt qua từng gương mặt căm phẫn bất bình, khóe môi khẽ cong lên.

Ngộ Trần thấp giọng niệm Phật hiệu nói: “Mọi việc đều có số mệnh, không nên cưỡng cầu, chư vị-”

Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, một đội kỵ binh đạp cát bụi phi nhanh đến. Người cầm đầu mặc một thân áo đen, đi đến trước cửa chùa, đôi tay rắn chắc, hiện rõ khớp xương của hắn siết chặt dây cương, trầm giọng nói: “Chư vị tụ tập ở đây gây chuyện, bất chấp pháp lệnh quốc gia, là hành vi nam nhi nên làm hay sao?” Lời dùng nội lực phát ra, tuy rằng không phải thật lớn, nhưng khiến mọi người đều giật mình. Người này chính là Thiết Thủ.

Đám đông ồn ào huyên náo dường như lặng đi một chút. Giang Đào sửng sốt, sau đó bước lên trước hành lễ: “Tại hạ cùng với các đồng môn không hề có ý vi phạm pháp lệnh. Yêu phi kia quả thật mê hoặc hoàng thượng, hãm hại thái tử và Lý đại nhân, chúng ta không thể khoanh tay ngồi nhìn.”

Thiết Thủ lạnh lùng nhìn gã: “Ngươi là người nào?”

“Tại hạ là Giang Đào, học trò người Lô Châu.”

“Học trò? Như vậy, ngươi nói thử xem học trò là cái gì.”

“Việc này…” Giang Đào không ngờ Thiết Thủ lại hỏi một câu như vậy, nhất thời không đáp được.

Nam tử bênh cạnh Thiết Thủ cười khẽ một tiếng, nói: “Lễ học theo Khổng Mạnh, trí noi theo Nghiêu Thuấn, như vậy mới được gọi là học trò. Giang Đào, ta hỏi ngươi, ngươi mở miệng ngậm miệng đều là yêu phi, hoàng thượng đặt nơi nào? Đại Tống chúng ta sao lại có loại học trò này? Học trò? Hừ, chỉ sợ là một đám loạn thần tặc tử, bị người sai sử, có âm mưu riêng. Về phần Thái tử và Lý đại nhân, chẳng qua chỉ là cái cớ để các ngươi che mắt người đời.”

Nam tử này mặc một thân áo trắng, ánh mắt trong suốt sáng ngời, như thể đã từng nhìn thấy vô số thế sự tang thương, lại tựa như thế tục trần ai không thể lọt vào mắt y.

Người này là Truy Mệnh Truy Tam Gia của Tứ Đại Danh Bộ.

Thiết Thủ lạnh lùng nói: “Áp giải về, nghiêm hình khảo vấn.”

“Ta-” Giang Đào giãy dụa, đám người trở nên rối loạn, nghị luận ồn ào. Thư sinh vốn luôn tự cho rằng mình trung quân ái quốc, tâm ưu thiên hạ, Truy Mệnh vừa xuất hiện đã chụp một cái tội danh nghiêm trọng như vậy lên đầu bọn họ, không người nào dám nhiều lời nữa.

Thiết Thủ không nhìn Giang Đào, chuyển hướng đám đông nói: “Hôm nay chư vị bị người ta lừa gạt, Thiết Thủ lấy danh nghĩa Thần Hầu phủ đảm bảo sẽ không truy cứu. Kỳ thi sắp đến, thỉnh các vị giải tán.”

Những người ở đây tuy là thư sinh, nhưng may mà ít nhiều đều nghe danh Tứ Đại Danh Bộ, cho dù chưa nghe bao giờ cũng có người bên cạnh làm như truyền kỳ giảng giải một phen, cho nên không xuất hiện trường hợp ngơ ngác bước ra hỏi “Tứ Đại Danh Bộ là ai?”, vừa phiền hà vừa mất mặt.

Chẳng mấy chốc thư sinh đều đã giải tán hết. Một hồi ồn ào náo động tựa hồ cũng chỉ như một chuyến ra ngoài chơi xuân.

Thiết Thủ và Truy Mệnh xuống ngựa, bước về phía trước hành lễ: “Ngộ Trần đại sư, gia sư lệnh hai người tại hạ chuyển lời vấn an đại sư.”

Ngộ Trần cười nói: “Nói với sư phụ các ngươi, tháng sau, mẻ rượu quế hoa nhưỡng ủ từ năm ngoái đã có thể uống, ông ấy không nên bỏ lỡ.”

Thiết Thủ mỉm cười đáp: “Lời của đại sư, tại hạ nhất định sẽ bẩm lại.”

Ngộ Trần gật đầu, lại nói với Truy Mệnh: “Mấy tháng không gặp, tài ăn nói của Truy tam gia tiến bộ vượt bậc, khiến ta nhớ tới một vị cố nhân.”

Truy Mệnh cười to: “Đại sư, người ta thường nói gần mực thì đen, ngoại trừ Cố huynh, đại sư huynh của tại hạ cũng là một người có thể mở miệng là khiến người ta tức chết.”

Truy Mệnh biết người Ngộ Trần nhắc đến là Cố Tích Triều.

Ngày đó sau trận chiến với Thích Thiếu Thương tại đại nội, chỉ trong một đêm Cố Tích Triều liền mất tích. Triều đình, giang hồ, người muốn tìm y tính sổ rất nhiều, thế nhưng không ai biết y đi đâu.

Thiết Thủ biết Cố Tích Triều khi đó tâm như tro tàn, toàn thân đều là thương, có thể đi đến đâu?

Thiết Thủ canh giữ bên phần mộ của Vãn Tình, quả nhiên mấy ngày sau đợi được y. Lúc đó Cố Tích Triều gần như phát điên. Một người từng kiêu ngạo như vậy, thế nhưng lại không nhận ra được ai, chuyện gì cũng không biết, vẫn còn mặc nguyên bộ áo trắng hôm bức vua thoái vị, dù rằng bộ áo đã dơ bẩn rách nát không chịu nổi.

Lúc đó Thiết Thủ thậm chí nghĩ, giết Cố Tích Triều nói không chừng lại tốt cho y. Chết tại gò núi hoang đó, làm bạn cạnh Vãn Tình, có gió chiều, có cúc dại.

Đôi khi, tử vong cũng không hẳn là không thể chịu được.

Nhưng cuối cùng Thiết Thủ vẫn không có ra tay. Vãn Tình là nỗi hối tiếc trong lòng hắn. Hắn không muốn Cố Tích Triều cũng trở thành một khúc mắc. Thiết Thủ vốn chính trực vô tư lúc này lại khó được ích kỷ một lần.

Hắn mang Cố Tích Triều đến Hoàng Giác tự, giao cho Ngộ Trần đại sư, hy vọng lòng mình có thể thanh thản một chút. Đương nhiên, nếu như cửa chùa thanh tịnh có thể chữa lành phần nào vết thương lòng của Cố Tích Triều lại càng tốt hơn.

Mỗi ngày Cố Tích Triều đều ngơ ngẩn ngồi trước bàn thờ Phật. Ngộ Trần cũng không để ý đến y, mặc Cố Tích Triều tự ngẩn người, lão chỉ lo niệm kinh của lão.

Thời gian trôi nhanh. Hoa đào trước cổng chùa nở rồi lại tàn.

Dần dần Cố Tích Triều bắt đầu đọc kinh Phật, dần dần y lại dùng loại lời nói sắc bén khiến người ta tức chết đối đáp với Ngộ Trần, khiến lão tức giận dựng râu trừng mắt.

Mọi thứ có vẻ như đều trở nên tốt đẹp, nhưng Ngộ Trần lại nhìn thấy nỗi đau trong mắt Cố Tích Triều ngày một sâu hơn.

Đời người có bảy nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán hận lại gặp lại, yêu thương lại biệt ly, cầu mà không được.

Kinh Phật nhạt nhòa dưới bóng chiều, thông minh như Cố Tích Triều tất nhiên là hiểu rõ, nhưng lại không thể thấm vào lòng.

Một ngày nọ y nói với Ngộ Trần: “Rất nhiều người đã chết, mà ta vẫn còn sống. Rất nhiều người còn sống lại phải nếm trải đủ loại đau khổ, mà ta thì thành một kẻ điên không biết đau khổ là gì. Ông trời có phải rất bất công không?”

Khi nói những lời này, trong mắt Cố Tích Triều tràn đầy ý cười lạnh buốt.

Kiếp này y lún vào quá sâu, vướng mắc nhiều lắm, chuyện xưa quá khứ một ngày nhớ lại, thật khó mà buông tay.

======================

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)