Kiếm Tam - Đường Hoa: Đợi chờ hoa nở (4)

Đợi Chờ Hoa Nở

Đồng nhân Kiếm Võng Tam (Võ Lâm Truyền Kỳ 3D)

Tác giả: Vọng Bắc Chi Xuyên
Biên tập: Triêu Nhan



Bảy.

Đường Vãn há hốc mồm.

Bùi Mộ vén chăn xuống giường, bước chân trần đến bên cạnh Đường Vãn, ngồi xuống, cúi người, hai tay chống hai bên tai hắn.

Mái tóc dài của y rũ xuống, rơi lên người Đường Vãn, lại giống như từng sợi từng sợi quấn vào lòng hắn.

Chỉ cách nhau mấy tấc, khiến Đường Vãn ngửi được mùi thảo dược tươi mát tỏa ra từ người Bùi Mộ, khiến hắn mê say như thể được ngửi một vò rượu lâu năm.

Ánh mắt hắn dừng trên mặt Bùi Mộ, không thể dời đi.

Bùi Mộ nhìn hắn, dùng đôi mắt như chất chứa trăm nghìn điều muốn nói nhìn chăm chú hắn, như thể muốn nhìn vào tận đáy lòng.

"Đường Thập Thất, không, Đường Vãn."

"Ngay từ đầu ngươi đã biết ta là ai?" Đường Vãn hỏi bằng một giọng khàn khàn.

Hắn biết hiện tại lẽ ra hắn nên ngạc nhiên, nhưng Bùi Mộ ghé vào gần như vậy, gần đến mức hắn có thể nghe được hơi thở của y, ngửi được mùi của y...

Trong đầu Đường Vãn chỉ toàn là suy nghĩ muốn xoay người áp đảo y.

"Biết." Bùi Mộ nói: "Từ đầu đã biết. Ta còn biết bao nhiêu năm nay, ngươi vẫn bí mật dõi theo ta."

Y vươn tay vuốt nửa bên mặt nạ của Đường Vãn: "Vị tiên sinh tặng cho ta sách thuốc, tay tiều phu vẫn luôn bán thảo dược giá rẻ cho ta, người cửu vạn thường giúp ta khuân vác vật nặng về nhà, lão thầy bói nằng nặc đòi tính quẻ cho ta, phán ta tuổi nhỏ long đong nhưng sau này sẽ được bình an một đời, tên đệ tử Tàng Kiếm bị một vết thương nhỏ xíu mà vẫn ngày ngày phiền ta đòi thuốc... Tất cả những người đó, ngươi dám nói không phải là ngươi dịch dung thành sao?" Bùi Mộ hừ lạnh.

Đương nhiên, ký ức đẹp đẽ nhất thì Bùi Mộ đã giấu sâu trong đáy lòng, ngay cả Đường Vãn y cũng luyến tiếc không muốn kể ra.

Nhiều năm trước, có một đêm, y lại gặp ác mộng. Trong mơ y thấy mình bị nhốt trong chum nước, bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết của người thân.

Bùi Mộ kinh hãi tỉnh giấc. Giữa lúc mơ mơ màng màng, y nhìn thấy Đường Môn nọ cột tóc đuôi ngựa mang mặt nạ, ngồi ngoài cửa phòng của y, dưới ánh đèn dầu chập chờn đang sửa chữa A Cam.

Vũ khí yêu quý không rời tay của hắn là Khổng tước vũ bị đặt bên cạnh. Đôi bàn tay linh hoạt đang xoay trở cánh tay sắt của A Cam.

Rõ ràng là một người lúc nào cũng mang theo hơi máu tanh, vậy mà bóng lưng của hắn lại khiến Tiểu Vạn Hoa cảm thấy an tâm vô cùng, chậm rãi nhắm mắt ngủ.

Lần này không hề gặp phải ác mộng gì nữa.

Trong mơ đệ tử Đường Môn trẻ tuổi cõng y lên vai, mang y ra ngoài xem trùng trục: "Đừng có suốt ngày chui rúc trong nhà, ông đây dẫn bây đi coi trùng trục, trong rừng trúc có cả đàn."

"Mụ nó, làm sao ngươi biết?!" Đường Vãn cảm thấy buồn bực đến nghẹt thở, hồi lâu mới nghẹn ra một câu.

"Rất nhiều chi tiết." Bùi Mộ đáp: "Mỗi lần ngươi dịch dung xuất hiện trước mặt ta, ta đều biết đó là ngươi."

Bàn tay y vuốt ve nửa bên mặt không bị che bởi mặt nạ của Đường Vãn, lướt qua mắt hắn, nói: "Độ cong của đuôi mắt, khóe môi mỗi khi ngươi cười."

Y nắm lấy bàn tay Đường Vãn: "Nốt ruồi nhỏ ở mặt bên ngón trỏ của ngươi."

Tiếp theo y ghé sát xuống, vùi đầu vào hõm vai Đường Vãn, hơi thở ấm áp của y quẩn quanh vành tai hắn, khiến hô hấp của hắn trở nên rối loạn.

"Còn có mùi." Bùi Mộ nói.

Tay y dừng trên bờ ngực lộ một nửa bên ngoài của Đường Vãn, lắng nghe nhịp đập từ trái tim hắn: "Còn có... cảm giác an tâm."

"Cho nên ta liền biết là ngươi."

"Ta vẫn luôn chờ đợi một ngày ngươi bỏ lớp dịch dung, bỏ xuống mặt nạ xuất hiện trước mặt ta. Nhưng mười năm cũng không đợi được." Bùi Mộ nói.

"Nửa năm nay ngươi không xuất hiện, ta rất lo lắng. Sau lại, ta nghe nói ngươi bị truy sát, ta chạy chết hai con ngựa mới đuổi đến Phong Hoa Cốc, giả vờ tình cờ gặp được, cứu ngươi."

"Hừ. Kết quả... ngươi làm như không biết ta." Bùi Mộ hừ lạnh. "Ta rất tức giận, ngươi có biết không?"

Bàn tay y vẫn đặt ở vị trí yếu hại ngay trên tim Đường Vãn, chỉ cần dùng một chút sức thôi, liền có thể giết chết hắn.

Nhưng mà Đường Vãn không để ý chút nào. Nhiệt độ từ lòng bàn tay Bùi Mộ khiến trái tim hắn đập dồn dập đến nỗi hắn có cảm giác lồng ngực muốn vỡ tung.

Bùi Mộ nâng tay sờ nửa bên mặt nạ của Đường Vãn, muốn gỡ xuống.

Đáng tiếc Đường Vãn hắn, cũng giống như đa số đệ tử Đường Môn, có một loại cố chấp khó hiểu đối với mặt nạ.

Thậm chí hắn còn gắn một cơ quan trên mặt nạ, khóa vào sau tai, trừ phi mặt nạ bị đập nát, nếu không không ai có thể gỡ xuống ngoài hắn.

"Gỡ xuống đi." Bùi Vãn dùng giọng điệu mang theo mệnh lệnh nói với hắn: "Để ta nhìn mặt ngươi."

"Mụ nó." Đường Vãn xoay người đè Bùi Mộ xuống dưới thân: "Ông đây không đến gần là vì muốn tốt cho bây."

"Cái loại tốt này," Bùi Mộ không chịu thua ngẩng mặt trừng hắn: "làm sao ngươi chắc là ta cần?"

"Ta đã không còn là đứa nhỏ năm xưa chỉ biết trốn trong góc tường không dám ra ngoài."

"Hoa Gian Ly Kinh, có loại nào ta học không tốt? Ta vẫn không đủ tư cách sóng vai đứng bên ngươi hay sao?" Bùi Mộ lạnh lùng hỏi: "Hay là ngươi cho rằng, ngay cả nhìn mặt ngươi ta cũng không đủ tư cách?"

Nói xong, Bùi Mộ nghiêng đầu không nhìn tới hắn.

Đường Vãn lại nhìn thấy trong vẻ mặt quật cường của y có một chút hờn dỗi cùng tự ái.

Nhất thời hắn lại mềm lòng.

Hắn nâng cằm Bùi Mộ, buộc y phải quay mặt lại nhìn mình.

"Vậy thì ngươi nhìn cho kỹ." Đường Vãn nói.

"Lạch cạch” một tiếng, cơ quan sau tai Đường Vãn mở ra, hắn tháo xuống mặt nạ.

Bùi Mộ đăm đăm nhìn Đường Vãn.

Gương mặt hắn góc cạnh như đao khắc, đầu mày thật thấp, mà đuôi mày lại xếch cao như muốn bay lên, khóe mắt đuôi mày đều là lạnh lùng ngoan lệ.

Gương mặt này, so với ký ức mười năm trước của Bùi Mộ thêm rất nhiều sát khí, nhưng lại vẫn khiến y an tâm như xưa.

Y vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đường Vãn: "Ngươi vẫn không thay đổi gì cả."

Đường Vãn ghì chặt hai cổ tay y, giống như vô số lần trong mộng đè y xuống giường: "Mặt của ông đây trị giá mười vạn lượng, thấy mặt rồi thì đã là người của ông, sau này phải ở bên cạnh ông."

Tám.

"...Hừ." Bùi Mộ nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ chán ghét, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vui mừng cùng thỏa mãn.

Đường Vãn cười cười, nâng mặt y xoay lại, liền cúi đầu cắn lên môi y, đầu lưỡi cạy mở hàm răng Bùi Mộ tấn công vào, liếm khắp từng tấc khoang miệng y.

Một nụ hôn dài kết thúc, môi của Đường Vãn tách khỏi Bùi Mộ, còn mang theo một tia nước bọt.

Hơi thở của Bùi Mộ dồn dập, ánh mắt ngấn một tầng nước, có vẻ mê mang.

Đường Vãn nhìn thấy vẻ mặt này của y, có chút không nhịn được, lại cúi đầu cắn vành tai y, một bàn tay cởi bỏ nút thắt áo.

Áo lót của Bùi Mộ liền rời ra, để lộ bờ ngực trắng muốt.

Tay của Đường Vãn từng tấc từng tấc vuốt ve thân thể y, đầu ngón tay nóng rực như đang châm lửa trên cơ thể Bùi Mộ, khiến y không ngừng run rẩy.

"Đường Vãn..." Bùi Mộ rên rỉ.

Đường Vãn cúi đầu cắn một điểm đỏ trên ngực y, dùng răng nhẹ nhàng gặm, nghe tiếng nức nở của y, vươn đầu lưỡi liếm một vòng xung quanh điểm đỏ, sau đó ngẩng đầu, cho tay vào quần cầm lấy dục vọng đang từ từ ngẩng lên của Bùi Mộ.

"Ừ, ta ở đây." Đường Vãn nói.

Tựa như mười năm nay, trong vô số ban đêm, Đường Vãn ôm lấy Tiểu Vạn Hoa vẻ mặt thống khổ, mồ hôi đầm đìa vì bị ác mộng dày vò, ở bên tai y không ngừng lạp lại: "Đừng sợ, ta ở đây."

Ta ở đây.

Ta ở đây, ngay bên cạnh ngươi.

Ta ở đây, ngươi đừng sợ.

Ta ở đây, bảo vệ ngươi.

Hắn cũng thả dục vọng của mình ra, mười ngón tay đan vào tay Bùi Mộ, cả người đè ép xuống, dùng dục vọng của mình cọ xát dục vọng của Bùi Mộ.

Hai thân thể kề sát không một kẽ hở, nhiệt độ đây đó giao hòa.

Đường Vãn dùng môi lưỡi cảm thụ người mà mình vẫn bảo vệ suốt mười năm nay.

Từ một đứa trẻ đến thiếu niên, từ thiếu niên đến thanh niên.

Hắn vẫn luôn dõi theo y.

Hôm nay rốt cuộc cũng đợi được hoa nở, đền bù mơ ước.

Có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cảm thụ y, giữ lấy y.

Bùi Mộ cố hết sức áp lực khoái cảm, nhưng mà dục vọng bừng bừng của Đường Vãn vẫn một mực cọ xát y, môi lưỡi hắn vẫn luôn luôn lưu luyến trên vai ngực y nhẹ nhàng gặm cắn, hơi thở nóng rực của hắn vẫn không ngừng phả lên da thịt y.

Phía dưới dần dần trở nên cứng rắn, khoái cảm hòa cùng cảm giác xấu hổ nhất loạt kích thích đầu óc Bùi Mộ.

"Ta vẫn luôn muốn ngươi." Đường Vãn thì thầm bên tai y. "Muốn ngủ ngươi."

"Cút." Bùi Mộ nghiến răng nói, trong giọng nói bất đắc dĩ có chút run rẩy.

"Ngươi đã nhìn thấy mặt ta rồi, còn muốn ông đây cút đi đâu?" Đường Vãn nói vào tai y, đầu lưỡi ướt át liếm qua vành tai, Bùi Mộ lập tức cảm thấy eo lưng đều tê dại, không khỏi run rẩy một chút, cả người liền mềm nhũn.

Một tay Đường Vãn bắt lấy hai cổ tay y, ghì chặt trên đỉnh đầu, tay còn lại cầm lấy dục vọng y vuốt ve, khi nặng khi nhẹ.

Bộ phận yếu ớt lại mẫn cảm bị hắn nắm trong tay xoa nắn, khiến Bùi Mộ không khỏi cắn chặt môi, ngăn mình đừng rên rỉ thành tiếng.

Bùi Mộ quả thật không có kinh nghiệm gì đáng nói, chẳng qua bao lâu, y đột nhiên kịch liệt giãy dụa, muốn giãy ra hai tay đẩy ra Đường Vãn, lại bị Đường Vãn đè thật chặt, dễ dàng hóa giải mọi phản kháng.

Vì vậy y ở trong tay Đường Vãn rất nhanh đạt tới cao trào, sau đó cả người đều mềm nhũn nằm trong lòng hắn mờ mịt thở dốc.

Đường Vãn liếm một chút chất lỏng trên đầu ngón tay, vẻ mặt của Bùi Mộ khiến khóe mắt đuôi mày vốn đầy sát khí của hắn cũng lây dính một phần ôn nhu.

Bùi Mộ nhìn Đường Vãn nheo mắt, vươn đầu lưỡi, từng chút từng chút liếm chất lỏng của mình dính đầy trên tay hắn, không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt, muốn ngăn cản: "Đừng! Bẩn..."

"Mùi vị cũng không tệ." Đường Vãn lại đè y xuống: "Ông đây thích."

Dứt lời, hắn liền nhét mấy ngón tay vào miệng Bùi Mộ chậm rãi quấy: "Liếm thử xem?"

Bùi Mộ trừng hắn, trên gương mặt hiện lên vẻ hờn giận, nhưng bị Đường Vãn giữ chặt tay, chỉ có thể bất đắc dĩ ngửa đầu, hé miệng ngậm lấy ngón tay hắn.

Ngón tay trong miệng y đùa giỡn quấy rối đầu lưỡi mềm mại, vuốt qua hàm răng.

Vẻ tức giận trên mặt Bùi Mộ dần dần biến thành xuân sắc mênh mang, một dòng nước bọt không kịp nuốt trào qua khóe miệng, quanh co uốn lượn chảy xuống.

Đường Vãn rút ngón tay bị liếm đến ướt đẫm ra, sờ xuống phía dưới, đâm vào huyệt khẩu đang nhắm chặt.

Bùi Mộ thống khổ khẽ rên một tiếng, hai tay bấu chặt đầu vai của Đường Vãn.

Ngón tay Đường Vãn tách ra thân thể của Bùi Mộ, cắm vào, vách tường mềm mại ấm nóng bao lấy ngón tay.

Cảm giác bị xâm nhập khiến Bùi Mộ cảm thấy không khỏe, phía sau không tự chủ siết chặt lại.

Đường Vãn dùng ngón tay khai thác khu vực nóng ướt mềm mại, bốn phía tìm kiếm chọc quấy, khiến Bùi Mộ cắn chặt môi, thân thể không khỏi run run.

Đột ngột đâm vào một chỗ, Bùi Mộ liền kịch liệt run lên, thốt ra một tiếng rên rỉ, hỗn hợp giữa thống khổ và vui thích.

"Ở đây à?" Đường Vãn hỏi, một tay luồn qua tóc, nâng lên gáy Bùi Mộ, liền cúi đầu hôn lên hai hàng mi dài vẫn không ngừng run rẩy, một tay ở trong thân thể y bắt chước hành động vào ra, không ngừng đâm vào chỗ mẫn cảm của y.

"Đường Vãn..." Bùi Mộ nhẹ nhàng hô lên một tiếng giống như nức nở.

"Ta ở đây." Đường Vãn cười cười, thả Bùi Mộ xuống, rút tay ra, nắm lấy đôi chân dài vòng quanh eo mình: "Kẹp chặt."

Nhất thời Bùi Mộ còn không kịp hiểu, nhưng thân thể đã theo bản năng kẹp chặt hai chân, kẹp lấy vòng eo săn chắc hữu lực của Đường Vãn.

Đường Vãn đỡ lấy dục vọng đã cứng rắn phát đau của mình, bồi hồi bên ngoài chốc lát, liền một hơi đâm thẳng vào nơi riêng tư đã bị mình khai thác ướt át.

"A..." Bùi Mộ bấu chặt đầu vai của hắn, đầu ngửa về sau, giống như một con cá bị ném lên bờ, há miệng cố hớp không khí, đau đến mặt mũi trắng bệch, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh.

Đường Vãn liên tiếp hôn lên mặt y, dục vọng của hắn bị bốn phía bao vây, mềm mại căng chặt mà ấm áp, nhưng vẫn nhịn xuống dục vọng muốn công thành đoạt đất, hắn nhịn hết sức thống khổ, mồ hôi đầy mặt, rơi xuống mặt Bùi Mộ.

Đợi Bùi Mộ quen dần, hắn mới chậm rãi ma sát.

Động tác của hắn tuy chậm, nhưng mỗi một lần tiến vào đều đâm trúng điểm nhạy cảm, vẻ mặt đau đớn của Bùi Mộ dần tan đi, hơi thở hổn hển của y cũng dần trở nên ngọt ngào mềm mại.

Vì vậy, Đường Vãn lại nắm chặt eo Bùi Mộ, bắt đầu ra sức va chạm.

Dục vọng to dài lại nóng rực của hắn mạnh mẽ rút ra, lại hung hăng đâm vào, mỗi một lần đều đâm trúng điểm trí mạng kia. Bùi Mộ chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, hơi co người lại, không ngừng phát ra những tiếng rên như nức nở.

Nhưng dù sao Bùi Mộ cũng là lần đầu tiên, chịu không nổi Đường Vãn thô bạo như vậy, dần dần khàn cả giọng, hai tay mềm nhũn buông xuống, ngón tay níu lấy khăn trải giường, theo mỗi lần vào ra của Đường Vãn mà siết chặt rồi buông lỏng.

Trên mặt y xuất hiện vẻ mê mang thất thần, hai tròng mắt đều ngân ngấn nước, nước mắt bất đắc dĩ tràn ra, lướt qua gò má, rơi vào trong tóc đen rối bời.

Lúc này cả người Bùi Mộ đều lả đi, mặc Đường Vãn thao túng.

Đường Vãn nhìn y như vậy, trái tim siết chặt, chỉ cảm thấy lửa nóng trong người càng ngày càng mãnh liệt.

"Đường Vãn... Đường Vãn..." Bùi Mộ thất thần gọi tên hắn, mắt nhìn hắn nhưng giống như không cách nào tập trung tiêu cự, giọng nói khàn khang mang theo nức nở cùng cầu xin.

"Ừ..." Đường Vãn nói: "Sắp rồi, chúng ta cùng nhau."

Hắn nắm chặt eo Bùi Mộ tăng tốc và lực độ va chạm.

Khắp phòng đều là tiếng da thịt va chạm vào nhau cùng với hơi thở hổn hển mà dâm mỹ.

Chỗ mẫn cảm trong cơ thể không ngừng bị kích thích, Bùi Mộ rốt cuộc căng thẳng toàn thân, co rút vài cái, hai chân kẹp chặt eo Đường Vãn lại càng thêm dùng sức, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn lại, phía trước không hề được an ủi nhưng bắn ra.

Đường Vãn đột ngột bị mút chặt, một luồng khoái cảm mãnh liệt từ xương sống chạy thẳng lên đại não, hắn giữ chặt eo Bùi Mộ, hung hăng đâm vài cái, từng đợt từng đợt tinh hoa bắn vào sâu trong thân thể y.

"Đường Vãn..." Bùi Mộ bởi vì trong cơ thể nóng bỏng mà nhẹ nhàng kêu rên một tiếng.

Đường Vãn bắn xong, thở hổn hển trong chốc lát, mười ngón nắm chặt tay y, hôn lên khóe môi y.

"Ta luôn ở bên cạnh ngươi, trước đây, bây giờ, sau này."

Hắn canh giữ lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến lúc bông hoa kia nở, rơi vào tay hắn.




1 comment:

Trả lời
Nặc danh nói...
lúc 22:25 15 tháng 3, 2014

H ~~ Máu phun ~~

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)