Kim sinh chú định - Chương 1, 2

Kiếp này đã định


Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

1.

Ngày trôi qua thật là nhàm chán...

Ta cuộn tròn thân mình nằm trên mái cong của đình nghỉ mát trong hoa viên, lười biếng phơi nắng mặt trời. Ánh nắng ôn hoà ấm áp khiến ta mơ màng buồn ngủ, mà cảnh vật yên tĩnh buồn tẻ xung quanh càng khiến ta chán muốn chết, vì vậy ta liền vung vẩy cái đuôi đánh nhịp để giết thời gian.

Ta không có nói gì sai đâu. Ta đang dùng cái đuôi đánh nhịp, bởi vì ta vốn chính là một con rắn thôi.

Nhưng mà đừng có coi thường ta, tuy rằng bề ngoài của ta nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn có vẻ không bắt mắt, nhưng ta lại là vua của loài rắn, là loại động vật có nọc độc nhất trong thiên hạ, vòng tròn màu vàng rất xinh xắn trên đỉnh đầu ta chính là vương miện mà chỉ xà vương mới có.

Quê hương của ta ở Miêu Cương. Ở nơi đó ta được người Miêu thờ phụng như thần vật linh thiêng nhất. Nhưng mà sau đó có người bắt ta tới kinh thành. Sau đó nữa ta gặp được chủ nhân Hình Phi của ta. Y vốn là sát thủ bị treo tiền thưởng cao nhất trên giang hồ, có điều lúc ta gặp y thì y đã bị thương, mất đi ký ức, trở thành một đứa trẻ ngây thơ, mà ta, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy bị bắt làm thú cưng của y, còn bị y đặt cho cái tên Tiểu Lục.

Từ đó trở đi, cho đến rất lâu, rất rất lâu sau này, ta đều rất bất mãn với cái tên Tiểu Lục. Ta biết thân thể của mình màu xanh lục, nhưng cũng không nhất thiết phải lấy một cái tên tầm thường thông tục như vậy cho ta chứ? Nếu chủ nhân y không thích động não suy nghĩ, ta cũng không phản đối cái tên ban đầu của ta, xà vương Bích Phệ, nghe oai phong biết bao nhiêu! Đáng tiếc từ đầu đến cuối không có ai thèm nghe ý kiến của ta, càng không ai đi phản bác ý thích của chủ nhân, bởi vì ở Trích Tinh lâu, chủ nhân ta là to nhất!

Trích Tinh lâu là tú phường lớn nhất ở kinh thành, chủ nhân thật sự của nó là Mộ Dung Tĩnh, ta gọi hắn là công tử Tĩnh. Ngoại trừ kinh doanh hàng tơ lụa dệt thêu ra hắn còn là ám vệ của đương kim hoàng thượng. Công tử Tĩnh là quân tử khiêm tốn tao nhã lễ độ nhất mà ta từng gặp. Chủ nhân vốn là cầm tiền thưởng đến lấy mạng hắn, không biết chém chém giết giết thế nào mà một hồi lại trở thành yêu đương, sau đó bị công tử Tĩnh đem về nhà, thế là thành vợ hắn.

Sau ta lại nghĩ, chủ nhân yêu công tử Tĩnh chỉ sợ cũng do cái khí chất nhẹ nhàng ôn nhã đó đi? Riêng ta cho rằng đó chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối bề ngoài, bởi vì một vị quân tử khiêm tốn thủ lễ như vậy sao lại đem chủ nhân ta ăn sạch bách. Đừng nhìn chủ nhân bình thường có vẻ lãnh ngạo bất tuân, chỉ cần vừa thấy công tử Tĩnh liền ngoan như một con mèo nhỏ.

Công tử Tĩnh có hai người bạn chí cốt cùng vào sinh ra tử - Tô Hoán Hoa và Liễu Hâm Phong, ta theo chủ nhân xưng hô bọn họ là Tô đại ca và Liễu đại ca. Bọn họ trong công việc đều nghe theo công tử Tĩnh, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mà công tử Tĩnh mọi việc đều nghe theo chủ nhân, cho nên ta mới nói ở Trích Tinh lâu chủ nhân là to nhất.

Ta trước kia luôn cùng chủ nhân như hình với bóng, ngay cả ngủ cũng là nằm trong ngực chủ nhân ngủ. Nhưng từ khi chủ nhân vào ở Trích Tinh lâu, ta liền bị bỏ rơi, bởi vì chủ nhân dính với với công tử Tĩnh như keo như sơn, trong mắt cũng không thấy tới người thứ hai, huống chi một con rắn nhỏ không quan trọng như ta?

Vì thế chỗ ngủ của ta liền chuyển từ trong lòng chủ nhân qua tấm nệm mà Huỳnh Tuyết làm riêng cho ta. Huỳnh Tuyết là tỳ nữ từ nhỏ theo hầu hạ bên người công tử Tĩnh. Tuy nhiên không ai dám xem nàng như tỳ nữ. Ngay cả công tử Tĩnh bình thường cũng nể mặt nàng ba phần. Mà nàng lại phụ trách cơm nước cho ta, nên ta làm sao dám chọc nàng.

Cái nệm của ta được đặt ở gian ngoài của phòng ngủ. Ta đoán chắc là chủ nhân ngại những lúc làm chuyện riêng tư bị ta nhìn thấy. Thật ra ta sao lại đi để ý ba cái chuyện đó. Dù sao ta cũng chỉ là một con rắn thôi, đối với việc hoan ái của loài người hoàn toàn không có hứng thú. Đáng tiếc ta không có quyền lên tiếng. Chủ nhân sắp xếp ta như thế nào, ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Công việc hàng ngày của ta chính là nhấm nháp điểm tâm và rượu ngon do Huỳnh Tuyết mang đến, sau đó trườn lên mái cong trên đình nghỉ mát phơi nắng, nếu không thì theo chủ nhân bọn họ đi ra ngoài cưỡi ngựa đạp thanh, ngắm cảnh lễ Phật…

Nói đến lễ Phật, đối với hành vi này của chủ nhân ta hoàn toàn cảm thấy vô lực. Tuy rằng tục ngữ có nói buông đồ đao, quay đầu thành Phật, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn cho rằng chủ nhân của ta là cái dạng gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật, người như vậy cũng đi lễ Phật, chỉ sợ Phật chưa gặp đã bị sát khí của y dọa cho bỏ chạy hết. Nhưng mà công tử Tĩnh lại vô cùng nghe lời chủ nhân. Y nói muốn lễ Phật, công tử Tĩnh liền hận không thể đem tất cả các Phật đến trước mặt cho y lễ. Ngươi xem, gặp phải chủ nhân như vậy ta còn nói gì được nữa?

Cho nên mỗi ngày của ta đều là ăn, ngủ, chơi lặp đi lặp lại. Cuộc sống an nhàn như vậy khiến cho ta dường như đã quên mất mình từng là phúc thần hô phong hoán vũ ở Miêu Cương, từng có một thân phận cao quý được người người tôn thờ. Nếu đại tế ti Miêu Cương có thể nhìn thấy Bích Phệ mà hắn từng thờ phụng như thần hiện tại bị người ta xem như thú cưng, không khác gì một con mèo nhỏ, chỉ sợ sẽ tức đến ngất xỉu.

Ta cũng hiểu vị trí ăn trên ngồi trước trước kia không có gì thú vị, nhưng mà cái loại cuộc sống bình thường hiện tại này cũng rất khó nuốt trôi. Ta thật nhớ những ngày tháng ở Miêu Cương, mà nhớ nhất chính là một vị hòa thượng bá bá mặt mũi hiền lành. Ta vẫn thường tranh thủ thời gian đến ngôi chùa phụ cận nghe ông ấy tụng kinh, ông ấy nhất định sẽ cho ta rượu trái cây uống. Rượu trái cây của Miêu Cương uống rất ngon. Không biết khi nào thì mới có thể nếm lại?

Nghĩ như vậy, ta liền muốn quay trở về Miêu Cương. Nhưng mà việc này đương nhiên là không có khả năng. Bởi vì chủ nhân căn bản là không có ý định đi xa nhà, mà ta một người, à không, một rắn cũng không thể đi đường xa như vậy. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, ta là một con rắn mù đường, ta không biết đường.

Quên đi, giấc mộng không thực hiện được có nghĩ nữa cũng vô dụng, còn không bằng bây giờ cứ ăn no rồi ngủ thẳng là tốt rồi.

Vì thế ta ở dưới ánh mặt trời vặn vẹo thân mình một chút, phát ra tiếng thở dài thứ một trăm hai mươi trong ngày.

“Tiểu Lục, Tiểu Lục…”

Nghe được tiếng chủ nhân gọi, ta lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy chủ nhân đang đi đến, trên tay cầm một cái lồng trúc nhỏ có được đậy bằng một mảnh vải đen, bên cạnh y còn có Tiểu Thanh đi theo. Tiểu Thanh là tình nhân của Liễu đại ca, y vốn tên là Yến Thiều Thanh, nhưng mà mọi người đều thích gọi y là Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh là bạn sinh tử chi giao của chủ nhân, cũng từng là sát thủ lừng lẫy nổi danh giang hồ, nhưng mà đó đều đã là chuyện quá khứ, không nhắc lại cũng vậy.

Nhìn thấy ta đáp lại, chủ nhân lập tức quay sang Tiểu Thanh cười nói: “Ta đã nói Tiểu Lục ở trong này mà. Nó thích nhất là nằm trên mái cong phơi nắng.”

Ta thòng mình nhìn xuống dưới, tò mò vì sao chủ nhân lại nhớ tới tìm ta, bình thường giờ này bọn họ đều ở tú phường Linh Lung của Trích Tinh lâu hỗ trợ công việc.

2.

“Tiểu Lục, xuống đây.”

Nghe được chủ nhân gọi, ta thật ngoan ngoãn theo mái cong trườn xuống đất.

“Tiểu Lục, đến trên bàn.”

Giọng nói của chủ nhân có vẻ hưng phấn, đôi mắt xinh đẹp còn sáng lấp lánh. Tự nhiên ta thấy sau lưng rét run. Dựa vào trực giác, ta ngờ có chuyện không hay gì đó sắp xảy ra.

Chủ nhân gần đây rất rảnh rỗi, chắc y sẽ không lại nghĩ ra trò đùa kỳ cục gì nữa chứ?

Ta lo lắng trườn lên bàn. Mà chủ nhân và Tiểu Thanh đã ngồi xuống trước. Hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm ta.

Chủ nhân bắt đầu hỏi:

“Tiểu lục, rắn với chuột có phải là thiên địch không?”

Ta gật đầu.

Vô nghĩa, chuyện này con nít ba tuổi cũng biết, xem ra cho dù chủ nhân khôi phục trí nhớ, đầu óc y cũng không thông minh hơn tí nào.

“Vậy ngươi có ghét chuột không?”

Gật đầu.

Không chỉ có chuột, chỉ cần là thứ gì bẩn bẩn ta đều ghét.

“Ngươi chưa bao giờ kén ăn đúng không?”

Gật đầu.

Chỉ cần là đồ ăn ngon, không có món nào là ta không thích.

“Thật tốt quá!”

Chủ nhân reo lên vui vẻ. Y đặt cái lồng trúc lên bàn, xốc lên miếng vải đen, đem cửa lồng đẩy tới trước mặt ta.

Một chuỗi tiếng chít chít bén nhọn ập đến. Ta định thần nhìn kỹ, phát hiện bên trong lồng có mấy con chuột trắng nhỏ, mà chúng nó vừa nhìn thấy ta, lập tức kinh hoàng co rúm lại, tiếng chít chít càng trở nên chói tai.

“Tiểu Lục, ngươi bắt tất cả bọn nó ăn đi!”

Cái gì?

Ta tưởng mình nghe lầm, hoài nghi nhìn về phía chủ nhân, ai ngờ y lại gật đầu khẳng định.

Không cần!!!

Ta lập tức kiên quyết lắc đầu. Giỡn cái gì vậy! Ta tuyệt đối không ăn thứ bẩn thỉu này đâu! Nhất định sẽ bị đau bụng!

Tiểu Thanh thấy vậy, ở bên cạnh đắc ý cười ha ha.

“Ha ha, Tiểu Phi, ngươi thua. Từ giờ trở đi trong vòng ba ngày ngươi phải nghe lệnh của ta!”

Chủ nhân nhíu đôi mày thanh tú, tức giận gõ đầu ta một cái.

“Tiểu Lục, ta và Tiểu Thanh cá với nhau ngươi nhất định sẽ ăn thịt chuột. Ngươi không thể hại ta! Chính ngươi cũng thừa nhận ngươi ghét chuột, lại không kén ăn, sao có thể lật lọng?!”

Này, có nhầm không đó? Ngươi cũng ghét chuột, cũng không kén ăn, sao ngươi không ăn?

Ta càng lắc đầu nguầy nguậy.

“Tiểu Lục, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ bảo Huỳnh Tuyết đem rượu ngon tiến cống từ ngoại vực cho ngươi uống thỏa thích, thế nào?”

Chủ nhân thấy ép buộc không ăn thua, lập tức chuyển qua dụ dỗ.

Ta tiếp tục kiên quyết lắc đầu. Cho dù ngươi là chủ nhân của ta, cũng không thể bắt ta làm chuyện ta không muốn làm!

“Tiểu Lục, ngươi rốt cuộc có ăn hay không? Ta sắp nổi giận!”

Nghe được giọng nói của chủ nhân rõ ràng mang theo uy hiếp, Tiểu Thanh cười càng vui vẻ, mà ta càng thêm kiên định lắc đầu.

Không ăn là không ăn. Đây là vấn đề nguyên tắc.

“Con rắn thối! Ngươi rốt cuộc có phải rắn hay không? Cho ngươi ăn thiên địch của ngươi mà khó như vậy? Ta nhét vào miệng ngươi, xem ngươi ăn không ăn!”

Không đợi chủ nhân hành động, ta đã búng mình một cái, quăng mình lên nhánh cây phía trên đình, liều mạng chạy trốn.

Chủ nhân thật quá đáng! Nào có như vậy. Trâu không uống nước còn cố ấn đầu!

Không đúng, là rắn không ăn chuột còn cố ấn đầu. Xem ra ta bị chủ nhân chọc cho hồ đồ, nói năng lộn xộn.

Có nhầm hay không? Tự tiện đem ta ra cá cược. Ta là xà vương Bích Phệ, không phải là con mèo cưng của các ngươi! Nhìn xem hai người các ngươi, làm sao còn có dáng vẻ sát thủ bễ nghễ giang hồ ngày xưa? Cả hai chính là hai con sâu mọt cả ngày chỉ biết ăn no rồi ngủ!

Vốn niệm tình mỗi ngày cơm ngon canh ngọt, ta đã bỏ qua không so đo với bọn họ, nhưng lúc này đây bọn họ thật sự rất quá đáng!

Ta nổi giận. Lúc đầu ta còn do dự nhưng bởi vì hành vi quá phận của chủ nhân mà giờ đây ta quyết tâm, ta phải bỏ nhà ra đi! Đúng! Phải bỏ nhà!

Ta mặc kệ. Ta phải về nhà của mình, chính là Miêu Cương, ở đó có thể ta không ăn ngon bằng ở đây, nhưng ít nhất có người tôn kính ta, cung phụng ta như thần, không giống như hiện tại bị người ta đùa giỡn.

Dù sao bây giờ chủ nhân có công tử Tĩnh, còn có Tiểu Thanh, Huỳnh Tuyết, bạn bè đông như vậy, không cần thêm ta làm gì.

Nếu đã quyết định, ta đương nhiên sẽ không do dự nữa. Ta theo hành lang dài trườn tới cửa Trích Tinh lâu, vừa lúc nhìn thấy bên ngoài có một đoàn rất nhiều ngựa thồ, dựa theo kinh nghiệm, ta biết đó là người của lâu sắp ra ngoài buôn bán. Trời cũng giúp ta, ta lén trườn ra ngoài, thừa dịp người ta không chú ý, liền chui vào một chiếc xe ngựa trốn trong đó, hết sức vui vẻ đã làm tốt công đoạn chuẩn bị bỏ nhà ra đi.

Nhưng mà đợi thật lâu vẫn không thấy xe ngựa chạy, ta chán muốn chết trốn ở trong xe trườn tới trườn lui, rốt cuộc đợi không nổi nữa, nghĩ lại mình đã mất tích cả ngày, vậy mà không thấy ai đi tìm, xem ra sự tồn tại của mình trong nhà là dư thừa, ta giận dỗi chui vào trong nệm, nhắm mắt ngủ.

Không biết qua bao lâu, một tiếng kêu sợ hãi kéo ta khỏi mộng đẹp. Ta mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt mở trừng trừng của Tô đại ca.

Ta còn đang trong trạng thái mơ màng, vì thế bị Tô đại ca túm cổ lôi ra khỏi nệm, hắn mắng: “Tiểu Lục, ngươi dám ngang nhiên ở trong này? Trong phủ từ trên xuống dưới vì tìm ngươi mà lật tung cả lên, suýt nữa dỡ cả phòng ở, vậy mà ngươi ngang nhiên trốn ở chỗ này ngủ ngon! Ngươi nói, sao ngươi dám chui vào xe ngựa của ta?”

Hóa ra lần này người ra ngoài buôn bán là Tô đại ca, hơn nữa ta còn vừa vặn leo lên xe của hắn. Vừa nghe nói chủ nhân bọn họ hốt hoảng tìm ta, tính ta vốn dễ mềm lòng, cơn giận đã muốn tiêu, ta giật giật thân mình, cân nhắc có nên quay trở về hay không.

Giống như nhìn ra ý nghĩ của ta, Tô đại ca lập tức nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới, chúng ta đã sớm rời khỏi kinh thành, nơi này cách Trích Tinh lâu đã hơn trăm dặm, đừng hy vọng chúng ta vì một người, à không, vì một con rắn như ngươi mà dẹp đường hồi phủ.”

Thì ra ta đã ngủ lâu như vậy. Ngẫm lại quả thật có hơi đói bụng, ta lập tức cúi đầu liếm mu bàn ta của Tô đại ca lấy lòng, hy vọng hắn sẽ cho ta ăn.

Mọi người ở chung lâu như vậy, động tác này của ta ở Trích Tinh lâu không ai không biết, vì thế Tô đại ca liền cho người lấy điểm tâm chay đến bắt đầu đút cho ta, hắn vừa đút vừa lải nhải: “Mọi người tìm tới tìm lui, nhưng bỏ qua xe ngựa, ai mà ngờ ngươi lại chui vào trong này. Ngươi nói, rốt cuộc ngươi muốn sao đây? Chẳng phải chỉ bảo ngươi ăn thịt chuột thôi sao? Không thích ăn thì thôi, một con rắn nhỏ thôi, tính tình còn ngang hơn chủ nhân nữa…”

Còn dám nói ta là một con rắn nhỏ?

Ta tức giận đến nỗi lập tức dựng thẳng đầu lên, hung hăng trừng hắn. Đừng nhìn bình thường ta có vẻ dịu ngoan, nhưng chạm vào nghịch lân của ta, ta nhất định sẽ trở mặt!

Không ngờ hành động này của ta dọa Tô đại ca sợ tới mức lui ra cửa xe. Hắn vội vàng xua tay cười làm lành: “Bình tĩnh bình tĩnh, ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi. Đừng nóng giận, cũng đừng cắn ta, ta không phải bách độc bất xâm như chủ nhân ngươi… Nguy rồi, ta phải đi biên quan xa như vậy, còn phải dẫn theo tiểu tổ tông này, mắng cũng không được, dỗ cũng không xong… Sao số ta lại xui như vậy? Người ta đều ở trong phủ khanh khanh ta ta, cớ gì ta phải đi biên quan? Còn phải mang theo Tiểu Lục…”



2 comment:

Trả lời
moon nói...
lúc 00:35 22 tháng 1, 2011

Con rắn có dáng nữ vương thụ quá chừng, nhìn một cái mà bé kia sợ quá mà nhảy ra gần cửa xe kia :))

Cảm ơn bạn đã edit truyện nha

Trả lời
Unknown nói...
lúc 23:24 8 tháng 6, 2015

huynh yên tâm ra tới biên ải huynh cũng được khanh khanh ta ta thôi ráng chờ nhé rất nhanh thôi

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)