Kim sinh chú định - Chương 3, 4

Kiếp này đã định


Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

3.

À, thì ra Tô đại ca đang lo lắng ta cắn hắn, yên tâm, ta chỉ hù dọa hắn một chút thôi. Dù sao chúng ta cũng ở chung lâu như vậy, hắn cũng xem như là nửa chủ nhân của ta, ta làm sao có thể cắn hắn.

Huống chi tuy ta là loài vật độc nhất trong thiên hạ, nhưng đời này chưa từng cắn một ai, ta thật đúng là một con xà vương vô cùng lương thiện!

Đáng tiếc ta không thể diễn đạt ý nghĩ của chính mình với Tô đại ca, vì vậy suốt cả đêm, Tô đại ca tránh ta rất xa, trốn ta giống như trốn ôn thần vậy.

Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy đã nghe Tô đại ca đang bàn bạc với mấy tiểu nhị thuộc hạ về chuyện của ta. Hắn chuẩn bị phái một người mang ta về phủ, đáng tiếc thương lượng cả một cái buổi sáng nhưng kết quả là: không ai dám đi. Bọn họ nói lỡ như bị ta cắn, vậy mất nhiều hơn được, khiến ta nổi giận ở trong xe ‘xì xì’ chửi bậy cả buổi, phát tiết bất mãn trong lòng.

Ta rất là đáng yêu không thấy sao? Tại sao mọi người lại nói ta đáng sợ? Ngẫm lại vẫn là chủ nhân tốt nhất. Cho đến bây giờ y chưa từng đối xử với ta như vậy.

Có điều hiện tại mới nhớ tới ưu điểm của chủ nhân thì đã muộn. Bởi vì không ai chịu đưa ta trở về nên rốt cuộc Tô đại ca đành phải viết một phong thư phái người mang về Trích Tinh lâu. Ta đoán ở trong thư hắn hẳn là thông báo về tình trạng của ta, bảo mọi người đừng lo lắng, cứ yên tâm mà đợi… Đại khái là vậy.

Cơn giận lúc mới ra khỏi nhà rất nhanh liền tiêu tan, sự chú ý của ta nhanh chóng chuyển dời đến phong cảnh non xanh nước biếc hai bên đường và các món ăn ngon. Ta cảm thấy thỉnh thoảng rời nhà du lịch cũng không tệ chút nào.

Cứ như vậy ta bắt đầu hành trình đi theo Tô đại ca đến Quan Ngoại xa xôi nghìn dặm.

Vì để cho Tô đại ca hết sợ ta, ta dốc sức làm một số động tác hoà nhã đáng yêu. Dù sao chặn đường này ta còn phải nhờ hắn chăm sóc. Ngẫm lại trước kia ta cũng chưa từng lấy lòng chủ nhân thế này. Làm cho một con xà vương phải khúm núm như vậy, Tô đại ca, ngươi thật sự là rất oai đó!

Động tác của ta dường như có hiệu quả. Mấy ngày sau, Tô đại ca đã không còn sợ ta như lúc đầu nữa. Lúc đi qua thị trấn còn cố ý mua cho ta không ít điểm tâm và rượu trái cây.

Hồi âm của chủ nhân rất nhanh đã đến, Tô đại ca xem xong thư, dùng vẻ mặt đồng tình nhìn ta nói: “Tiểu Lục, ngươi lần này gây họa lớn rồi, chuẩn bị chờ trở về làm canh rắn đi.”

Nghe giọng điệu của Tô đại ca, chủ nhân hẳn là rất giận.

Ta bất an trườn tới gần định nhìn xem lá thư, nhưng Tô đại ca lại đem thư gấp lại.

“Ngươi cũng muốn đọc thư? Ngươi biết chữ không đó?”

Ta đương nhiên biết chữ, hơn nữa nhất định là biết nhiều hơn ngươi!

Bị Tô đại ca coi thường, ta tức giận vung đuôi lên, lại nghe hắn nói: “Ngươi trốn nhà đêm đó, khiến cho mọi người tìm ngươi suốt cả đêm, làm hại Huỳnh Tuyết suýt nữa khóc, may mà ngày hôm sau thư của ta về tới, nếu không Trích Tinh lâu lần này nhất định phải đăng bảng tìm người, không đúng, là tìm rắn.”

Không ngờ mọi người còn để ý tới ta, nhất là Huỳnh Tuyết, ngày thường nhìn nàng hung dữ như vậy, nhưng lại vì ta mất tích mà khóc nhè, nghe Tô đại ca nói, ta thật là cảm động, bị làm canh rắn là không có khả năng rồi, nhưng trừng phạt nho nhỏ lại nhất định tránh không thoát.

Vì thế ta vội trườn tới bên cạnh Tô đại ca, dùng lưỡi khẽ liếm mu bàn tay của hắn, Tô đại ca bị ta làm nhột cười ha ha lên.

“Tiểu Lục, ngươi định lấy lòng ta sao? Được, để ta suy nghĩ xem nên làm thế nào biện hộ cho ngươi, nhưng mà ngươi cũng không cần quá lo lắng, chúng ta vừa rời nhà, từ giờ cho đến lúc quay về vẫn còn rất lâu, đến lúc đó mọi người đã sớm nguôi giận rồi, sẽ không nhất định trừng phạt ngươi.”

Có những lời này của Tô đại ca làm thuốc an thần, ta đương nhiên sẽ không dư hơi lại đi nghĩ chuyện phiền não, hơn nữa mỗi ngày Tô đại ca và bọn tiểu nhị đều rất bận rộn, nên cuộc sống đi đường của ta liền trở nên rất đơn giản, hai chữ có thể khái quát - ăn ngủ, có thêm nữa thì là phơi nắng, nhưng mà tình huống này không nhiều lắm, bởi vì càng đi tới, thời tiết càng trở nên lạnh, ta cũng bắt đầu cảm thấy cả người uể oải, tinh thần không phấn chấn nổi, bởi vì chúng ta phải đi Quan Ngoại, ở đó khí hậu tương phản với Miêu Cương, là một nơi lạnh lẽo vô cùng.

Cả thiên hạ này ai cũng biết là rắn sợ lạnh thôi, huống chi ta lại là một con rắn từ xứ sở cực nóng lớn lên? Lúc bắt đầu thì ta còn miễn cưỡng chịu được, nhưng mà càng ngày càng chịu không nổi, ngay cả rượu trái cây và điểm tâm mà ta thích cũng không giúp ta phấn chấn hơn chút nào.

Nơi này dường như vẫn còn cách Quan Ngoại rất xa, hiện tại ta đã như vậy, chờ cho tới Quan Ngoại thật, ta đây chẳng phải là chết chắc?

Nhìn thấy ta cả ngày mệt mỏi ỉu xìu, Tô đại ca cũng không biết làm sao.

“Này, ngươi nghìn vạn lần đừng có xảy ra chuyện, ngươi mà xảy ra chuyện, ta cũng phải theo ngươi gặp chuyện không may, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, việc gì ta cũng đáp ứng ngươi.”

Yêu cầu duy nhất của ta hiện tại chính là ấm áp, nhưng ở đây chỗ nào cũng lạnh như vậy, ngươi làm sao thỏa mãn ta? Ai dà, ta cũng biết là chết chắc rồi, chẳng qua chỉ là trốn nhà đi thôi, trả giá như vậy cũng quá đáng đi? Nếu mọi người biết ta là bị đông lạnh mà chết, không biết có cười đến nằm úp sấp luôn không?

“Ôi trời, ngươi không phải là bị lạnh chứ? Đúng rồi, ngươi là rắn, lại quanh năm ở Miêu Cương, đương nhiên chịu không nổi giá rét của Quan Ngoại … Đừng lo, ngươi nếu sợ lạnh thì ngủ đông đi, tuy rằng bây giờ chưa phải mùa đông, nhưng mà ngươi cũng có thể cố ngủ đông trước thời gian mà.”

Ngủ đông?

“Đúng vậy, ngủ đông! Ngủ đông ngươi hiểu hay không?”

Ta trừng mắt nhìn Tô đại ca cả buổi mới lắc lắc đầu.

Ngủ đông? Ngủ đông là cái gì?

Lúc này sắc mặt của Tô đại ca còn tệ hơn cả ta. Hắn lảo đảo gục xuống bên cạnh ta, vô lực nói: “Tiểu Lục, ngươi giết ta đi! Trên đời này sao lại có con rắn không biết ngủ đông? Trước kia ngươi làm sao sống sót? ….. Đúng rồi, ta nên sớm nghĩ ra, ngươi không ăn thịt chuột, đương nhiên cũng có thể không ngủ đông…. Ôi, ta phải làm sao bây giờ?”

Ta nhìn Tô đại ca nằm bên cạnh, tầm mắt chậm rãi chuyển qua bờ ngực đang phập phồng của hắn, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp tốt.

Trước kia ta đều cuộn mình nằm trong ngực chủ nhân ngủ, nhưng khoảng thời gian này sống chung với Tô đại ca ta với hắn vẫn là nước sông không phạm nước giếng, hắn ngủ ở một góc xe ngựa, ta ngủ góc khác, khiến cho ta quên mất được người ôm ấp mới là ấm áp nhất.

Vì thế ngạo mạn trườn tới bên người hắn, ta liền chui vào trong ngực hắn.

Oa, thật là ấm áp…

Nhưng đáng tiếc, cảm giác ấm áp còn chưa kịp thấm tới toàn thân, chớp mắt một cái, ta đã bị nắm đuôi lôi ra.

“Tiểu Lục, ngươi muốn theo ta trình diễn chuyện xưa nông dân và rắn sao? Ta không muốn làm tên nông dân ngu xuẩn xúi quẩy kia đâu!”

Thật đáng ghét, cũng không biết Tô đại ca đang nói cái gì, chẳng qua ta chỉ mượn lồng ngực ấm áp của hắn một lát thôi, làm gì mà nhỏ mọn như vậy?

Không thèm để ý hắn, ta cố sức rướn người tới, mưu toan tiến vào trong ngực ấm áp kia.

Đáng tiếc cái đuôi của ta lại bị Tô đại ca nắm chặt, làm cho ta rướn nửa ngày cũng không thoát được, ta không được ấm áp, không khỏi ngẩng đầu, nhìn hắn bằng vẻ mặt tội nghiệp.

Tô đại ca xấu xa, chủ nhân nhất định sẽ không đối xử với ta như vậy.

4.

Vì thế một người một rắn cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Tô đại ca thở dài, buông đuôi của ta ra.

“Tiểu Lục, xem như ta sợ ngươi, nếu thật làm ngươi đông lạnh chết, chỉ sợ ta cũng phải đi theo, chủ nhân nhà ngươi nhất định không tha cho ta….”

Thân mình được giải thoát, ta rất nhanh vội lủi vào trong ngực của Tô đại ca, tiếp theo lại chui qua nội y của hắn, dính sát vào trong lồng ngực cực kỳ ấm áp.

“Này, ta chỉ nói cho ngươi chui vào, chưa nói cho ngươi dán vào ngực của ta! Có biết thân mình của ngươi rất lạnh không? Hơn nữa nhân thú thụ thụ bất thân…. Còn nữa, nhớ rõ ấm áp như vậy thì không được cắn ta, độc của ngươi ta giải không được, lần sau phải cho ta một chút máu của ngươi, như vậy ta mới không lo…”

Ta đối với lời lải nhải của Tô đại ca làm như mắt điếc tai ngơ, nếu phải ấm áp, ta đương nhiên sẽ tìm nơi ấm áp nhất rồi, nói thật ra, ngực của Tô đại ca đúng là ấm vô cùng, trái tim còn đập thật lợi hại, ta nhớ nhiệt độ cơ thể của chủ nhân thật là lạnh, tim đập cũng rất nhẹ, hóa ra con người có tim đập không giống nhau.

Hơn nữa trên người Tô đại ca còn có mùi hương thơm ngát, hắn là thầy thuốc, mùi này chắc là mùi thảo dược.

Ha ha, rốt cuộc có một cái ổ ấm cúng, xem ra sau này có rét lạnh cũng không cần lo rồi, ta nhắm mắt lại, trong hương thơm thảo dược bắt đầu mĩ mãn tiến vào mộng đẹp.

Sự việc có lần đầu tiên tự nhiên có lần thứ hai. Thấy ta không cắn hắn, Tô đại ca liền không phản đối chuyện ta nằm trong ngực hắn nữa, ta cũng dần dần thích tiếng tim đập của hắn, giống như một bài hát ru, làm cho ta chỉ cần chui vào là lập tức buồn ngủ, hơn nữa bởi vì thời tiết càng ngày càng thêm giá lạnh, khoảng thời gian tiếp theo, ta hầu như mỗi ngày đều nằm trong ngực Tô đại ca ngủ ngon.

Cứ như vậy, ta và Tô đại ca trở nên như hình với bóng, bởi vì cần phải sưởi ấm, ta trở nên thật thích quấn lấy hắn, ngay cả tắm rửa đều cùng nhau. Đáng tiếc, Tô đại ca dường như không lấy thế làm vui. Một đêm, khi đang ngâm mình trong bồn tắm, Tô đại ca trừng mắt nhìn ta đang tung tăng bơi qua bơi lại: “Tiểu Lục, ta thật sự không hiểu, tại sao ngay cả tắm rửa ngươi cũng muốn theo tắm chung với ta?”

Bởi vì ta là một con xà vương yêu sạch sẽ chứ sao.

Đáng tiếc lời này Tô đại ca không hiểu được, vì thế ta liền phe phẩy đuôi ở trong nước tắm rửa, không để ý tới hắn.

Bị bỏ rơi ở một bên, Tô đại ca ai oán nói: “Tiểu Lục, ngươi chính là người đầu tiên tắm chung với ta, không đúng, phải nói là động vật đầu tiên. Tóm lại mặc kệ nói như thế nào, ta toàn thân trên dưới đều bị ngươi thấy hết, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Thật ra ta chỉ đơn thuần là thích nước nóng mà thôi, nhưng mà nghe Tô đại ca nói vậy, ta lập tức dời ánh mắt về phía người của hắn.

Thành thật mà nói, thân thể của Tô đại ca đúng là cường tráng. Vốn là khi mặc quần áo rộng thùng thình, hắn còn có thể nhìn giống như thư sinh ốm yếu, nhưng mà hiện tại nhìn đến bờ ngực rộng lớn rắn chắc, cùng với cơ bụng khỏe mạnh không hề có sẹo lồi, ta mới thấy hai chữ ốm yếu hoàn toàn chẳng có liên quan gì với hắn.

Ừm, không biết phía dưới nữa là như thế nào, ta đột nhiên có chút tò mò, đang muốn lặn xuống nước xem cho kỹ, bỗng nhiên trên cổ căng thẳng, đã bị Tô đại ca túm cổ lên.

“Con rắn nhỏ háo sắc này, ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì? Hóa ra câu ăn no mặc ấm đầu óc sinh dâm dục không phải chỉ đúng đối với nhân loại, nếu ngươi không ngoan ngoãn thành thật, ta sẽ mặc kệ ngươi!”

Thật nhỏ mọn, chẳng qua chỉ là nhìn xem thân hình của ngươi thôi, nói thế nào thì mọi người đều là động vật giống đực cả, xem một chút sợ cái gì, ta mỗi ngày đều nằm trong ngực ngươi, chẳng phải là đã sớm thấy hết trơn rồi!

Ta vung cái đuôi lên, tạo thành một chuỗi bọt nước bắn thẳng vào mặt Tô đại ca, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, ta không khỏi đắc ý, nhưng Tô đại ca lập tức khởi xướng tiến công khiến ta sợ tới mức búng mình ra khỏi bồn tắm, trườn tới nơi khác.

Tô đại ca nổi giận, nên trốn đi thì hơn.

“Tiểu Lục, ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được, cẩn thận ta đem ngươi nấu canh rắn, trước đem ngươi băm thành nghìn mảnh, sau đó nấu, sau hấp, sau kho…”

Âm thanh lôi đình của Tô đại ca từ phía sau không ngừng truyền đến, ta cũng không quay đầu lại tiếp tục trườn thẳng lên giường, sau đó chui vào trong chăn ấm, để phòng ngừa ma âm làm điếc lỗ tai.

Đem ta làm thịt đương nhiên là Tô đại ca tùy tiện nói vậy thôi, hắn không chỉ không đem ta đi nấu canh, mà còn chăm sóc ta cẩn thận hơn trước, mà bởi vì sự tồn tại của ta, một khoảng thời gian rất dài sau này hắn đều chỉ ngủ nghiêng, hơn nữa giấc ngủ cũng trở nên rất nhạy. Theo lời của hắn là, hắn sợ không cẩn thận đè chết ta. Ta chết không nói, chỉ sợ trước khi chết còn quay lại cắn hắn một cái. Hắn cũng không muốn cùng ta đồng sinh cộng tử. Đến đây thì ta hoàn toàn tán thành, ta còn chưa tìm được một nửa của mình, sao có thể theo Tô đại ca xuống địa phủ sớm như vậy được?

Vì thế ta nghe hắn nói xong liên tục gật đầu, tỏ vẻ tràn đầy đồng cảm.

Không ngờ hành động của ta khiến Tô đại ca nổi giận, hắn hầm hừ đi nói với bọn tiểu nhị, nói ta là con xà vương không tiền đồ ngu ngốc nhất trên đời này, bảo mọi người tránh ta càng xa càng tốt, đỡ phải biến ngốc.

Thực ra điều này là dư thừa. Ngoại trừ Tô đại ca, không ai dám lại gần ta, bọn tiểu nhị nói rắn trời sinh tính hung tàn lãnh khốc, tuy rằng ta bình thường có vẻ ngoan ngoãn, nhưng ai biết lỡ đâu ta lên cơn bất chợt, không ai dám mạo hiểm như vậy, vì thế dọc theo đường đi Tô đại ca tạm thời làm chủ nhân của ta.

“Ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, Tiểu Lục, ngươi thật sự là xà vương sao? Trừ bỏ vương miện trên đỉnh đầu này, thật đúng là không có điểm nào chứng minh được ngươi là xà vương.”

Vào một buổi tối nọ, sau khi cùng khách giao dịch buôn bán xong, Tô đại ca liền mang ta đến một gian phòng ngủ có thả vài chậu than, một bên đút ta ăn một bên bắt đầu lặp lại đồng dạng đề tài.

Thật không rõ vị công tử này nhìn qua phong thần tuấn lãng như vậy, vì sao lại giống hệt ông già ngồi lải nhải? Ta không kiên nhẫn giơ lên cái đuôi, giơ ngang một lần, rồi lại dựng thẳng một lần, ý muốn nói cho hắn lời như vậy hắn đã nói không dưới mười lần.

Chẳng lẽ cứ phải hung bạo tàn nhẫn, động một chút liền cắn người mới là xà vương sao? Thiên hạ làm gì có con xà vương nào thông minh như ta, có trí tuệ như ta? Trừ bỏ hình dạng không phải con người, không tính bề ngoài, ta với con người có gì khác biệt?

Tô đại ca dường như hiểu rõ ý ta muốn biểu đạt, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vương miện của ta thở dài: “Tiểu Lục, ngươi đều có thể hiểu được lời nói của ta, hiện tại cho dù ngươi biến thành người đứng trước mặt ta, ta cũng sẽ không kinh ngạc, tốt nhất là biến thành một cô nương xinh đẹp đáng yêu, giống như Bạch nương tử ấy… Không tốt không tốt, Bạch nương tử vĩnh viễn bị nhốt trong Lôi Phong tháp, chuyện thương tâm như vậy, Tiểu Lục, ngươi không thể bắt chước nàng, vẫn cứ ngoan ngoãn làm con rắn ngốc đi.”

Chuyện Bạch nương tử và Hứa Tiên? Chuyện xưa này ta đương nhiên biết.

Ta thật thương hại nhìn Tô đại ca, chẳng lẽ hắn loay hoay với dược liệu cả ngày, bị hơi thuốc xông phá hủy đầu óc? Ta là rắn đực, cho dù có biến thành người cũng không thể trở thành cô nương, nhiều lắm là một công tử thật phong độ, huống chi tuy rằng ta thật thông minh, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng tu luyện, làm sao biến hóa thành người?

Ta lắc đầu tỏ vẻ phủ nhận lời nói của Tô đại ca. Ăn uống no say, ta lại bắt đầu mệt rã rời, vì vậy liền chui vào trong ngực hắn ngủ, chỉ nghe Tô đại ca cười nói: “Ta thật sự là hồ đồ, một con rắn nhỏ ngu ngốc như ngươi, làm sao có thể biến thành người?”


2 comment:

Trả lời
Unknown nói...
lúc 23:43 8 tháng 6, 2015

cứ đợi đi anh,khi em nó hòa nhân hình anh có nói thế được nữa không

Trả lời
Unknown nói...
lúc 00:03 15 tháng 7, 2015

2 người đó dễ thương quá

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)