Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường
Tác giả: Mộc Vũ Linh Âm
Hoa quế
Chương 4: Trăng trong đáy giếng
Đối diện một lúc lâu, Tử Du rốt cuộc thở
dài. Gương mặt tuyệt sắc trước mắt cười thật thiện lương, thật vô hại,vẻ
mặt thật vô tội, nhưng vẫn không che giấu được bản chất vô lại đến cực
điểm bên trong. Mắt phượng nheo lại, trong ánh mắt lấp lánh kia rốt cuộc
có mấy phần là thật lòng, mấy phần là giả dối?
“Thổi sênh ngâm thơ vốn là thú vui phong
nhã giữa bạn bè với nhau, cũng không phải là việc gấp gáp nhất thời…
Nhưng mà Thái Hoa, ta đột nhiên nhớ ra, trong thư ngươi mời ta đến làm
khách, dường như có nhắc đến việc có thể đi thăm tỷ đệ Nhạc gia?”
Tử Du chậm rãi nói, lập tức đảo khách thành chủ.
Vẻ mặt có một thoáng do dự lướt qua, liền
sau đó, Triệu Thuyên phe phẩy sợi lông vũ bạch hạc trên tay, cười nói:
“Tử Du đến Thái Hoa cung của ta làm khách, dĩ nhiên phải ở lại vài ngày,
muốn đi thăm tỷ đệ kia, lại càng không tất nóng lòng nhất thời. Thế
nhưng thổi sênh nâng cốc, là việc Tử Du ngươi đã chính miệng hứa hẹn,
không thể lần lữa khước từ nha.” Gương mặt cợt nhả ghé lại gần, lập tức
bị bàn tay lần tràng hạt đẩy ra.
“Thái Hoa, ta
nghe nói, hai tỷ đệ Nhạc gia sau khi bị quân Kim bắt, vẫn bị nhốt
luôn.Thậm chí, để dằn vặt bọn họ, người Kim còn ép buộc tiểu đệ Trương
Lăng luyện một môn võ công âm độc. Hiện giờ hắn tẩu hoả nhập ma e rằng
cũng thoát không khỏi can hệ với môn võ công kia…”
Nghe vậy, Triệu Thuyên lạnh nhạt cười, vẻ
mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Ta chỉ nghe nói tới tra tấn bức cung, bây
giờ mới biết còn có việc ép buộc một người không tình nguyện luyện nội
công cao thâm, thật đúng là lần đầu nghe thấy.”
Nhìn vẻ mặt của hắn, Tử Du biết hắn đã
thừa nhận suy đoán của mình, liền lựa lời khuyên nhủ: “Việc này ta đã
gửi thư hỏi dược sư. Ban đầu tập Thái Dương chân khí sẽ không cảm thấy
có gì nguy hại, tiến cảnh lại cực nhanh. Nhìn những việc làm của Trương
Lăng tiểu đệ, ta thấy nhất định là vì muốn bảo vệ tỷ tỷ Nhạc tiểu thư
của hắn, mới bất đắc dĩ chọn con đường này. Thái Hoa, ngươi liệu có thể
niệm tình động cơ của hắn…” Tự ý tập luyện công pháp độc môn của phái
khác, bất kể trong võ lâm hay Đạo môn đều là điều tối kỵ, huống chi Thái
Dương chân khí nếu tu tập không đúng sẽ tẩu hoả nhập ma, nếu bị truyền
ra ngoài quả thật tổn hại danh dự của phái Do Long. Chẳng trách Thái Hoa
lại muốn giết Trương Lăng, nhưng mà đứng ở lập trường của Tử Du, y lại
không thể không vì Trương Lăng cầu tình.
Triệu Thuyên thoáng đổi sắc mặt: “Hoá ra
trước khi ngươi nhận lời mời đến Thái Hoa cung cũng đã liên lạc với tên
đại phu bất lương kia. Tử Du, từ đầu tới cuối ngươi không hề tin ta!”
Phất tay áo đứng dậy, vạt áo gấm hoa dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng
tím nhạt lấp lánh như ngọc, hoa văn hình rồng viền trên cổ tay áo sống
động như thật, phảng phất như muốn phá không bay đi.
Tử Du thoáng chốc thất thần.
Một nam tử dung mạo tuyệt mỹ, dáng vẻ cao
nhã, thân phận tôn quý, mắt phượng diễm mị lại mang theo sát ý, bễ nghễ
thiên hạ, tiếu khán phong vân, như thể hết thảy thế tục hồng trần đều
không đáng để vào mắt. Vậy mà hết lần này tới lần khác, chỉ cần ở trước
mặt y, liền khiêm tốn hạ mình, vì y nói vui chọc cười, vứt bỏ tất cả khí
phách vương giả gì đó sau lưng…
Lâu nay đã thành thói quen mỗi lần gặp
nhau đều như vậy, thế nên y đã quên, người này vẫn là hoàng thân quý
tộc, là nhân trung chi long, mà hoàng gia Triệu Tống vốn không thiếu
những người đàn ông tùy hứng kiêu ngạo, chỉ để ý đến bản thân… Người đàn
ông trước mắt này, càng là một nhân tài kiệt xuất, chỉ cần hắn muốn,
trở tay hô mưa lật tay gọi gió đều không là vấn đề…
Bờ môi thoát ra một tiếng thở dài yếu ớt
cơ hồ không thể nghe thấy, Tử Du vươn tay, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của
hắn: “Thái Hoa, ta và dược sư là bạn tốt lâu năm, định kỳ cũng sẽ thư từ
qua lại. Chỉ là thuận miệng nói ra, ngươi cần gì phải phản ứng mạnh như
vậy…”
“Ôi chao, ngay cả Tử Du cũng không tin
ta, bản hầu sống có gì vui…” Đôi mắt phượng tràn ngập oán niệm liếc qua,
vẻ mặt hết sức cô đơn.
Bàn tay y bất giác siết chặt ống tay áo
của hắn. Có đôi khi, rõ ràng biết trước mắt là một hố to, vậy mà Tử Du
cũng vẫn không thể không nhảy vào trong đó… Ai, nói tới nói lui, kẻ
trước tiên thông đồng với dược sư gạt y rõ ràng là hắn, vì sao y lại
phải áy náy xin lỗi?
Tử Du nhận mệnh thở dài: “Thái Hoa, ngươi
biết rõ, nếu như ta không tin ngươi, thì ngay lúc biết Trương Lăng vì
luyện Thái Dương chân khí tẩu hỏa nhập ma, ta tuyệt đối sẽ không để hai
tỷ đệ hắn ở lại Thái Hoa Cung của ngươi. Giao tình nhiều năm như vậy, ta
không tin ngươi còn tin ai?”
“…Đáng tiếc giao tình nhiều năm vẫn không
thể so với tiểu quỷ họ Nhạc kia, ngày lễ Trung thu còn phiền ngươi bôn
ba ngàn dặm đến cảnh cáo một kẻ xấu xa lòng dạ nham hiểm như ta, thật là
cực khổ!” Hiển nhiên rất không hài lòng với lời giải thích của y, Triệu
Thuyên cười lạnh, vùng thoát khỏi bàn tay đang kéo ống tay áo của y,
lui ra mấy bước.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào má lúm
đồng tiền tuyệt diễm của hắn, phảng phất như phủ lên một tầng lãnh khốc
quyết tuyệt. Đầu mày toả ra một loại thần sắc kiệt ngạo bất tuân không
thể hoà lẫn.
Tử Du đột nhiên nghĩ, Thái Hoa Hầu lấy
Thuyên làm tên, mà chữ ‘Thuyên’ quả thật là một chữ vô cùng phù hợp với
chuẩn tắc làm người của hắn. Người đàn ông không chút tỳ vết, cơ hồ hoàn
mỹ này, cho dù có ở trước mặt y hạ mình khiêm tốn, cũng không thể che
dấu được bản chất kiêu hãnh và ngạo mạn khắc sâu từ trong cốt tuỷ. Những
thứ bản thân hắn sở hữu đã gần như hoàn mỹ, cho nên, những gì hắn mong
cầu, cũng nhất định phải hoàn mỹ, dù là nghĩa bằng hữu, tình tri kỷ,
cũng sẽ cực đoan đến tuyệt đối, trong mắt hắn không thể chấp nhận dù chỉ
là một khiếm khuyết nhỏ như hạt cát…
Giống như mình, thân là bạn tốt của hắn,
chỉ như thế này là không đủ; hắn nhất định muốn mình phải đặt hắn ở vị
trí trước hết, phải xem hắn là tri kỷ tốt nhất, quan trọng nhất, hơn hết
tất cả mọi người mới được…
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, Tử Du chợt
sinh ra một loại ảo giác: nếu như lòng tin và tình nghĩa mình dành cho
hắn không được như hắn mong muốn, tâm cao khí ngạo như hắn tất nhiên sẽ
cắt đứt không chút lưu tình, kiên quyết ra đi, không hề lưu luyến…
Chỉ là một thoáng tưởng tượng, cũng đủ
khiến y kinh tâm động phách, sợ hãi không thôi. Thì ra, ân sư nói không
sai, thiền tâm của mình vẫn chưa định, căn bản vẫn không thể thoát khỏi
ràng buộc thế tục, còn nói gì đến việc xuất gia quy y, thống nhất Thiền
tông ngũ gia thất phái?
Nghĩ thông suốt như vậy, Tử Du bình thản
nở nụ cười. “Vô niệm niệm tức chính, hữu niệm niệm thành tà.” Nếu muốn
loại trừ tâm ma, trước hết phải thanh lọc tâm mình đã. Y chậm rãi đứng
lên, nhẹ nhàng gọi: “Thái Hoa.”
Giọng nói của y rất nhu hoà, thanh âm êm dịu, trong bóng đêm yên tĩnh, mang theo một loại ý nhị kéo dài.
Triệu Thuyên nhịn không được xoay người
lại, ánh mắt chần chờ liếc qua. Trong đêm đen phảng phất như có bạch
liên nở rộ, hương thơm toả ra bốn phía, Tử Du mặt mày hiền hậu mỉm cười,
khẽ nói: “Thái Hoa, ngươi nói ta nghi ngờ ngươi, không tin ngươi, nói
trong lòng ta ngươi so ra còn không bằng tỷ đệ Nhạc gia. Nhưng ngươi có
biết, bao năm qua Tử Du chuyên tâm tu hành, tự thấy thiền tâm của mình
giống như bóng trăng nơi đáy giếng, không chút ảnh hưởng bởi gợn sóng,
vô dục vô cầu. Chỉ là, thiền tâm thanh tịnh của ta sau cùng cũng có một
kẽ hở…”
Ánh mắt hiền hậu của y nhìn thẳng, nghênh
đón ánh mắt sửng sốt kinh ngạc của Triệu Thuyên, cười như gió thoảng
mây bay: “Kẽ hở đó, chính là ngươi – Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên.”
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng sáng tỏ,
mùi hương hoa quế ngào ngạt lan toả trong gió, tăng bào màu ánh trăng
của Tử Du phất phới, màu sắc vô cùng thanh đạm, như thể hoà tan vào ánh
trăng. Y thanh tịnh đứng đó, giống như bạch liên hoa đang nở rộ.
Trong đầu ầm vang một tiếng, Triệu Thuyên
hoàn toàn quên mất lập trường của mình, thân bất do kỷ quay trở lại, vô
ý thức nắm lấy tay Tử Du, ngập ngừng hỏi: “Tử Du, lời của ngươi có thật
không?”
Lòng bàn tay cảm nhật được độ ấm của hắn,
Tử Du vốn định vùng ra, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, mặc cho hắn nắm,
chậm rãi gật đầu: “Người xuất gia không nói dối.” Tuy rằng không nói
dối, nhưng mà… Ha ha, chỉ biết ngươi nhất định sẽ mắc câu!
“Tử Du ngươi…” Thanh âm cảm động lệ nóng
lưng tròng bỗng nhiên biến đổi, Triệu Thuyên vừa mới còn ủ rũ đột ngột
ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, đôi mắt phượng càng sáng rực
khiếp người.
“Nếu đã như vậy, lời vẫn còn văng vẳng
bên tai, Tử Du ngươi đã hứa việc thổi sênh cũng đừng có từ chối nữa! Ai
nha, ta biết Tử Du ngươi nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không gạt ta!”
Tay hắn đã cầm sẵn ống sênh ngọc bích nhét vào tay Tử Du.
Một trận gió tẻ ngắt thổi qua, Tử Du cảm
thấy mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng chảy xuống. Nhìn gương mặt trước
mắt cười thật vô lại, cảm giác bất lực chậm rãi lan tràn trong lòng…
Triệu Thuyên, ngươi giỏi lắm! Cái tính
chấp nhất thích ăn đậu hũ chiếm tiện nghi của ngươi, thật đúng là trước
sau như một, đến chết không chừa!
Bạch hạc Sơ Ảnh cảm thấy bầu không khí đã
thả lỏng, liền xoè cánh nhanh nhẹn bay lên, không ngừng xoay vòng quanh
thân chủ nhân. Triệu Thuyên cười dài dựa vào lan can, y phục bằng lụa
mỏng màu tím nhạt viền chỉ bạc thêu hoa văn hình rồng tinh mỹ phức tạp
tung bay trong gió, dưới ánh trăng trong vắt như thể toả ra hào quang
bảy màu rực rỡ.
Giống như vũ y Nghê Thường.
Không biết vì sao, ý tưởng này lại đột
nhiên xuất hiện trong đầu. “Phốc” một tiếng, Tử Du nhất thời cười phá
lên, cười đến không kịp thở. Đó là vũ điệu mà sủng phi Dương Ngọc Hoàn
của hoàng đế Đường Minh Hoàng độc chiếm lòng vua… Thế nhưng, liên hệ
gương mặt trước mắt này với Dương quý phi như châu như ngọc, thật đúng
là… khiến người ta hắc tuyến không thôi.
Triệu Thuyên thấy vậy, mày kiếm nhíu lại:
“Xin hỏi Tử Du, … ngươi đang cười cái gì?” Vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm
túc hẳn lên. “Chẳng lẽ ta áp bức hăm doạ ngươi thái quá, khiến ngươi trở
nên như vậy? Ôi chao, để ta cấp tốc truyền tin cho tên đại phu bất
lương kia, mặc kệ tiểu tử họ Nhạc sống hay chết, mau trở lại chữa cho
ngươi mới là quan trọng nhất!”
Tử Du không khỏi lắc đầu cười: “Ha ha, Thái Hoa, không cần lo lắng, ta rất bình thường.”
“Thật không?”
“Đúng vậy.”
“…Ta không tin, ngươi thổi một đoạn từ khúc cho ta nghe, ta nghe thử xem ngươi có thực sự bình thường hay không.” Lại vòng trở về.
Nhất thời trán Tử Du đầy mồ hôi. “Thái
Hoa ngươi đúng là không phải cố chấp bình thường!” Ánh mắt chậm rãi tìm
kiếm xung quanh, bỗng nhiên cười nói: “Cũng được, muốn ta thổi sênh cũng
không phải không thể, Thái Hoa ngươi là bạn tốt của ta, cũng nên phụng
bồi đi.”
Triệu Thuyên vui vẻ nói: “Tử Du muốn ta đàn Không hầu hoà cùng sao? Vậy thì ta…”
“Không phải vậy.” Tử Du cười cười, “Lúc
ta đến, thấy ngươi thổi sênh, Sơ Ảnh giương cánh múa, rất ưu nhã ung
dung. Mà bạn tốt ngươi mặc một thân nghê thường, thanh tao còn hơn trích
tiên, nếu như ngươi có thể nương theo tiếng nhạc múa một hồi, ta đây
liền cam tâm tình nguyện vì điệu vũ của Thái hoa hầu ngươi mà thổi một
khúc!”
Thấy y lật ngược thế cờ, Triệu Thuyên
kinh ngạc, sững sờ tại chỗ. Một lát sau, hắn cười ra tiếng: “Ai nha, Tử
Du nha, ta thực sự là xem thường ngươi. Liều mạng chiếm tiện nghi, có
chết cũng quyết không chịu thiệt, cho dù thua cũng muốn kéo theo ta
xuống nước!”
“Ha ha, vậy Thái Hoa ngươi có nguyện ý phụng bồi hay không?”
“Ôi chao, ngày xưa đã có Lão Lai Tử mặc y
phục rực rỡ nhảy múa mua vui cho song thân, ta vì bạn tốt múa một khúc
có là gì? Dù sao, ở trong lòng ta, cho dù là ruột thịt thân cận cũng
không sánh được với Tử Du nha!” Mắt phượng hẹp dài tuôn ra ý cười trêu
tức, Triệu Thuyên lướt qua hành lang thủy tạ, cởi xuống dải lụa bạc bên
hông, dải lụa đón gió tung bay, sau khi truyền chân khí vào liền căng
ra thẳng tắp, tựa như một thanh côn tề mi.
(* Tề mi
côn: binh khí tiêu biểu của Thiếu Lâm, côn thường có chiều cao (chống từ
mặt đất lên) ngang với chân mày nên gọi là tề mi.)
Tử Du sửng sốt, lát sau, lắc đầu cười
khổ. Mình đúng là đánh giá thấp độ dày da mặt của người này, để có thể
ăn đậu hũ, chuyện gì mà hắn làm không được?
Cầm lấy ngọc sênh, nâng lên miệng sênh,
đầu ngón tay khẽ đặt lên lỗ khí của ống sênh, cảm xúc mát lạnh trơn bóng
của ngọc bích truyền thẳng vào lòng. Tử Du khép hờ mi mắt, nhưng vẫn
nhạy cảm bắt được ánh mắt bỡn cợt như cười như không trong đôi mắt
phượng kia, lập tức y cảm thấy mặt nóng lên, đặt ngọc sênh kề sát vào
môi.
Thuỷ tuyền bính tả cấp tương kế,
Nhất thúc cung thương liệt hàn ngọc,
Y nỉ hương phong nhiễu chỉ sinh,
Thiên thanh diệu tẫn thần tiên khúc.
(* Xin lỗi
vì bản dịch thơ của tớ quá khủng khiếp nên đành bê nguyên phiên âm Hán
Việt vào, bài thơ này là “Xuy sênh dẫn” của Vương Cốc thời Đường.)
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng nhạc nhẹ
nhàng lan đi. Tử Du khép hờ hai mắt, tựa vào lan can, mái tóc dài buông
xuống bờ vai, đen tuyền như mực, ánh trăng trong như nước, sương trắng
mịt mờ, quanh thân như có hương sen thoang thoảng đưa tình.
Thấy thế, Triệu Thuyên cười dài một
tiếng, nhảy dựng lên, đạp hư không dừng lại ở sát vách núi, đỉnh Lạc
Nhạn hiểm trở chót vót, thế núi chênh vênh, cuồng phong chợt thổi trong
đêm, khiến cho thân áo tím của hắn tung bay phần phật, mái tóc dài như
gấm phút chốc mất đi bó buộc, xoã tung trong gió. Gương mặt tuyệt lệ có
một loại cuồng phóng và kiêu ngạo không kiềm chế được.
Nhấc tay, dải lụa giương lên thẳng tắp
tựa một thanh trường côn, đột ngột chém ra, như cầu vồng ngang trời,
dưới bầu trời đêm như mực vẽ nên một vầng sáng bạc lấp lánh.
Tục ngữ nói, côn là “binh khí đứng đầu
trăm binh”, đồn rằng Thái Tổ hoàng đế Triệu Khuông Dận của Đại Tống cũng
dựa vào một cây Bàn Long côn đánh hạ giang sơn, bá đạo dũng mãnh không
cần phải nhiều lời. Triệu Thuyên nhờ vào Thái Cực chân khí dày công tôi
luyện của mình, biến lụa thành côn, một thân nội lực càng thêm kinh thế
hãi tục.
Mà điệu múa này của hắn, chỉ thấy ánh bạc
lấp loé khắp bầu trời, kình khí và hàn quang giống như xé nhỏ tầng mây
xung quanh, áo tím gấm hoa bay lượn, hình rồng thêu trên ống tay áo sống
động như thật, uyển chuyển linh động, như muốn phá không bay đi.
Gió đêm gào thét, trời cao mênh mông,
trường côn do lụa bạc biến thành quét đến đâu, âm vang sát phạt lập tức
sinh ra đến đó, quả thật là khí phách vương giả tung hoành, vô cùng hiên
ngang lẫm liệt.
Đứng đầu trăm binh, Bàn Long côn Thái Tổ quét ngang thiên hạ!
Tử Du lẳng lặng nhìn điệu vũ của hắn, tâm trạng bất giác rối loạn.
Vách đá ngược chiều ánh sáng, gương mặt
tuyệt mỹ của Triệu Thuyên chìm khuất trong bóng đêm, chỉ có quang mang
trong đôi mắt phượng uy vũ của hắn vẫn sáng ngời khiếp người, cuồng
phong thổi qua khiến cho tóc đen tung bay cùng áo tím.
Quá mức chói mắt, quá mức rực rỡ.
Một người như vậy,
Tử Du nghĩ,
Nhất định là do ánh trăng trong trẻo cùng
bóng đêm… Khiến hắn trở nên giống với vị quân chủ khai quốc kia một
cách kỳ lạ, Thái Tổ Đại Tống, hoàng đế Triệu Khuông Dận, khí phách và
cuồng ngạo quét ngang bốn phương, giống như sinh ra là để vạn dân tôn
sùng.
Hơn nữa hắn còn có một đôi mắt phượng diễm mị lại mang theo sát ý, liếc nhìn liền khiến người rung động không thôi.
“Bên giường của mình, sao có thể để người khác ngủ ngon?”
Đại Tống lúc mới bắt đầu dựng nước, Thái
Tổ Triệu Khuông Dận đã từng nói ra một lời hùng hồn như vậy. Từ đó về
sau, Thái Tổ nam chinh bắc chiến, đánh tan tàn dư thế lực Hậu Chu, bình
định Nam Bình, Hồ Nam, Hậu Thục, Nam Hán, Nam Đường, hợp lực chống cự
người Khiết Đan và Bắc Hán ở phương Bắc. Thành tựu văn võ có thể nói là
có một không hai.
Sau khi Hậu Thục bị diệt, quý phi của Hậu
chủ Mạnh Sưởng, được xưng là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân Hoa Nhị phu nhân
bị bắt, Thái Tổ vừa gặp đã ái mộ, đưa nàng vào hậu cung. Nhưng vị nữ tử
này cũng không phải dong chi tục phấn tầm thường, nàng đã ở trước mặt
Thái Tổ làm một bài thơ:
Quân vương trên thành dựng cờ hàng, thiếp tại thâm cung sao biết được?
Mười bốn vạn quân đều giải giáp, không một người đáng là nam nhi!
Qua đó có thể thấy rõ tính tình cương liệt của nàng, có người nói nàng sau lại chết dưới tên của Thái Tông Triệu Khuông Nghĩa.
Mà Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên, chính là huyết thống truyền thừa từ Thái Tổ hoàng đế và Hoa Nhị phu nhân.
Huyết mạch tổ tiên truyền lại, dung hợp khí phách phóng túng và dung mạo tuyệt thế vào cùng nhau.
Một người đàn ông gần như hoàn mỹ.
… Một người như vậy, một nam nhi như vậy,
như thế nào cũng nên là thao túng quyền sinh sát trong tay, bễ nghễ
thiên hạ, quyết thắng thiên lý, kiêu hùng bá chủ, sao có thể xây nhà ẩn
cư trên đỉnh Hoa Sơn, cam chịu cuộc sống đạm bạc, thanh tâm quả dục, tu
chân tập Đạo?
Nụ cười thờ ơ của hắn, lời nói bông đùa của hắn, là thật, hay là giả?
Bóng đêm mênh mông, bên tai mơ hồ có tiếng gió lướt qua.
Bất tri bất giác, Tử Du hạ xuống nhạc cụ trên tay, ngơ ngác xuất thần.
Trăng sáng treo cao, bóng trăng soi vào
giếng nước, mặc dù có bóng mây lướt qua, khiến cho ánh trăng trong giếng
khi ẩn khi hiện, nhưng vầng trăng trên trời vẫn vẹn nguyên như cũ. Cái
gọi là thiền tâm thanh tịnh, cũng giống như trăng nơi đáy giếng, bản
chất vốn ở trên trời, bóng trăng trong giếng chỉ là hư vọng, “Vốn không
phải vật thật, làm sao vướng bụi trần”…
Nhưng mà, thiền tâm như trăng nơi đáy giếng, đã không chỉ một lần vì người nọ mà gợn sóng. Rốt cuộc là kiếp, hay là duyên?
Cho dù là loại nào, y cũng không thể lẩn tránh.
Hoàn hồn, thình lình phát hiện gương mặt
tuyệt sắc kia gần như đã chạm đến chóp mũi mình, đôi môi mỏng sáng bóng
phảng phất như được tô điểm ánh ngọc, hắn nói, hơi thở toả ra như hương
lan: “Ai da, Tử Du, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị gương mặt đẹp của
bản hầu khuynh đảo? Cũng khó trách, điệu múa của bản hầu, thế gian này
có mấy người được nhìn thấy…”
“Thái Hoa, chuyện tỷ đệ Nhạc gia, ngươi có thể nể mặt ta mà nương tay không?” Tử Du lặng lẽ mở miệng.
Nụ cười xấu xa trên khóe môi thoáng cái biến mất, Triệu Thuyên than thở: “Ôi chao, Tử Du, ngươi thật đúng là làm mất hứng.”
“… Không thể sao?”
“… Có thể.” Lần thứ hai thở dài, mang
theo cam chịu: “Có thể có thể có thể, đương nhiên có thể. Tử Du đã lên
tiếng, bản hầu còn có thể cự tuyệt được sao?”
“…Thái Hoa, tổ tiên ngươi là Thái Tổ
hoàng đế đã thống nhất giang sơn Đại Tống, huy hoàng như vậy, nhưng hiện
tại lại xuống dốc đến nông nỗi sơn hà tan nát, triều đình quân thần an
phận ở một góc. Nếu không nhờ Chiếu tướng Nhạc Phi năm đó đẫm máu khổ
chiến, chỉ sợ ngay cả triều đình Lâm An nhỏ bé kia cũng giữ không được,
Đại Tống đã sớm bị diệt. Hiện nay không có Nhạc chiếu tướng, ngay cả
chiếu tướng Hàn Thế Trung cũng chết một cách uất ức. Danh tướng kháng
Kim đều bị biếm trích các nơi, quân đội như rắn mất đầu. Nếu một ngày
hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Lượng thực sự đánh xuống phía nam, chẳng
phải là sinh linh đồ thán, nước mất nhà tan?” Tử Du thở dài “Con cháu
của Nhạc gia bị lưu vong Lĩnh Nam, rất nhiều người đều không thể trở về.
Ta thấy Trương Lăng này tính tình kiên cường, thà chết chứ không khom
lưng, rất có khí phách của Nhạc chiếu tướng. Hơn nữa lúc đầu người Kim
muốn lợi dụng hắn, ngoại trừ lừa hắn tập luyện Thái Dương chân khí, còn
cho hắn học binh thư mưu lược. Nếu để hắn trở lại trong quân, triệu tập
quân cũ thuộc hạ của Nhạc gia, cũng là một biện pháp tốt có thể đề cao
sĩ khí, kích động lòng quân. Coi như là để bảo vệ giang sơn Đại Tống của
Triệu gia các ngươi, Thái Hoa ngươi cũng là con cháu họ Triệu, sao
không thể tạm thời gác lại chút mâu thuẫn giáo phái môn hộ, trước hết
lấy đại cuộc làm trọng?
Thấy vẻ mặt y nghiêm chỉnh, luôn luôn từ
ái lại tỏ rõ kiên định không thể lay động, Triệu Thuyên giật mình nhìn y
một lúc lâu. Lát sau, môi mỏng cong lên, cười nói. “Tử Du, được rồi
được rồi, bản hầu hứa với ngươi là được. Tuy rằng tiểu tử Trương Lăng
luyện tập bí mật bất truyền Thái Dương chân khí của phái Do Long, hơn
nữa luyện công không đúng tẩu hỏa nhập ma, nhưng bản hầu ở đây thề,
tuyệt đối sẽ không vì vậy mà lại gây khó dễ cho hắn, thậm chí không dậy
sát tâm. Ngươi hài lòng rồi chứ?”
Lòng Tử Du buông xuống một tảng đá lớn, gật đầu nói: “Ha ha, còn nói được một câu giống tiếng người.”
“Ôi chao? Tử Du nha, lời này của ngươi
rất là tổn thương nha!” Mắt phượng liếc xéo, khóe môi gợi lên một vòng
cung, giọng điệu khoa trương như khóc như tố: “Sư đệ Hạc Không Không của
ta, ngươi cũng biết đó, vừa dông dài nhiều chuyện lại vừa cổ lỗ, khăng
khăng quyết tâm giữ gìn thanh uy không ngã của Do Long phái. Bản hầu hứa
với ngươi không giết Trương Lăng, thế nào cũng bị hắn lải nhải đến
chết. Câu thấy mỹ sắc quên huynh đệ là chắc chắn trốn không thoát. Để
bồi thường bản hầu, Tử Du, không bằng ngươi …”
“Làm sao?”
“Để ta hôn một cái coi như an ủi có được
không?” Lời trêu chọc vừa ra khỏi miệng, Thái hoa hầu cười đến cực độ
muốn đánh, tức tốc nhảy ra xa mấy trượng, lo sợ Phật môn Đại Thủ Ấn và
Kim Cang Phục Ma Châu cũng theo nhau bay lại.
Nhưng mà thật ngạc nhiên, Thánh cư sĩ bạo lực vẫn ngồi yên ở chỗ cũ không nhúc nhích, vẻ mặt cũng hiền hoà bình thường.
Triệu Thuyên ngược lại cảm thấy không
quen, quan sát một lát, mới cẩn thận đề phòng mà đi trở lại, hỏi: “Ôi
chao, Tử Du, hôm nay sao ngươi không lập tức đánh ta?”
Tử Du bật cười: “Hoá ra ngươi thích bị ta đánh? Ngươi có bệnh?”
Im lặng… Hai người đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được phì cười.
Tử Du khẽ nói: “Thái Hoa, ta vẫn muốn hỏi
ngươi, đùa giỡn một hòa thượng bán xuất gia như ta rất thú vị sao? Đã
bao nhiêu năm còn không thấy chán?”
Triệu Thuyên lập tức lắc đầu: “Ôi chao,
Tử Du, làm sao ngươi lại cho rằng ta đùa giỡn ngươi? Bản hầu có thể thề
với trời, tấm chân tình của Triệu Thuyên ta đối với Tử Du, mặt trời, à
không, là ánh trăng chứng giám…” Lời còn chưa dứt, một cơn gió lạnh thổi
qua, đem mây đen che khuất ánh trăng.
Thái Hoa Hầu choáng váng, hắc tuyến thẳng tắp hạ xuống đầy mặt.
Tử Du nhịn không được bật cười. “Ngươi đó…”
“Tử Du…”, chưa bao giờ biết xấu hổ là vật
gì, Thái Hoa Hầu nhích người tới gần, hai tay ôm lấy thắt lưng y, mắt
phượng đưa tình, giọng nói lại càng chân thành nồng nàn: “Tình ý của ta
đối với Tử Du là thiên chân vạn xác. Ngươi có thể nghi ngờ bất cứ chuyện
gì, chỉ duy nhất không thể hoài nghi điều này. Triệu Thuyên đối với Tử
Du, chưa bao giờ là trêu chọc vui đùa, mà là tràn ngập thâm tình không
thể nói hết, chỉ có thể nương…”
“Thái Hoa.” Tử Du nhẹ giọng cắt đứt hắn,
quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt bình tĩnh “Ngươi rốt cuộc thích
ta ở điểm nào?”
“Ôi chao?” Cư nhiên không có lập tức đánh
hắn mà còn nghiêm túc hỏi lại, Triệu Thuyên há hốc miệng nói không ra
lời. Bầu không khí tối nay thực sự rất quỷ dị rất quỷ dị…
Một lát, thấy hắn không phản ứng, Tử Du
cúi đầu chắp tay nói: “Phật tổ có dạy, ái dục đối với con người, giống
như cầm đuốc đi ngược gió, tất có ngày cháy bỏng tay. Chúng sinh trong
thế gian đa phần đều chìm đắm trong ái dục, không thể giải thoát. Thái
Hoa, ngươi là ẩn sĩ Đạo môn, tam giáo mặc dù kinh nghĩa khác nhau, nhưng
trăm sông đều đổ về một biển, đều là tìm kiếm Thiên Đạo huyền bí. Chẳng
lẽ ngươi không sợ đùa với lửa có ngày chết cháy, đốt chính tay mình?”
Triệu Thuyên giật mình sửng sốt, nhìn
chăm chú vào đôi mắt nghiêm túc của y, một lúc lâu, trầm thấp nở nụ
cười. Gió đêm thổi tung mái tóc đen bóng của hắn, khóe mắt hơi xếch lên,
ánh mắt sáng rực khiếp người, thật là một đôi mắt phượng mị hoặc mà uy
phong. Trong đêm tối ám trầm, khuôn mặt diễm mị của hắn tựa như quân
vương trong bóng đêm, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
“Tử Du Tử Du, ngươi đang ở hồng trần,
nhưng không hổ là Thánh cư sĩ không dính khói lửa nhân gian. Ngươi không
hiểu sao?” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh tú của Tử
Du, ánh mắt say mê, “Cho dù ta là vương hầu, khiếu ngạo thiên hạ, cũng
vẫn sẽ cảm thấy tịch mịch cô đơn. Nhìn xuống bách thái nhân tình thế
gian cũng được, đàm tiếu thiên hạ hưng vong cũng tốt, nếu như chỉ có một
mình ta, không có ngươi sênh ca xướng hoạ, lại có gì thú vị? Đùa với
lửa tự thiêu, vẫn tốt hơn băng tuyết quanh năm không tan, lạnh thấu tâm
can!”
Tử Du cúi đầu, ngưng mắt nhìn ống sênh
ngọc bích trong tay, lặng im không nói. Một lúc lâu, y ngẩng đầu, hỏi:
“Vậy không phải ta thì không được sao?”
Triệu Thuyên ngẩn ra, nở nụ cười: “Ai nha, ngoại trừ Tử Du, còn có người nào xứng đáng sóng vai cùng bản hầu chứ?”
Chậc chậc, quá mức tự kỷ, quá mức vô sỉ!
Tử Du nỗ lực áp xuống ý muốn dùng quả đấm
mà nện vào gương mặt tươi cười vô tâm vô phế kia, trầm mặc một hồi,
nói: “Ta tuy là xuất gia, nhưng cũng nghe người ta nói, tâm ái dục đại
thể bắt đầu từ sắc tướng, người đời đa phần là mê luyến nữ tử mỹ mạo.
Thái Hoa trời sinh dung tư tuyệt tục, vốn không phải dong chi tục phấn
bình thường có thể sánh đôi. Nhưng trong năm người Thế ngoại ngũ tuyệt
chúng ta, cũng đã có sẵn một nữ tử rất đẹp là Mỹ trù nương. Một thân
tuyệt nghệ của nàng tuyệt đối không thua ta, thân là nữ tử lại xinh đẹp
như hoa, diệu thủ nấu nướng độc nhất vô nhị. Nếu muốn một người ở bên
cạnh, sóng vai liền cánh, chọn nàng chẳng phải là tốt nhất?”
Triệu Thuyên bật cười. “Tử Du, ta nói
ngươi không hiểu phong tình, ngươi thật đúng là…” Trong mắt phản chiếu
gương mặt nghiêm túc mà nghi hoặc của y, lời nói dần bỏ dở. Triệu Thuyên
đột nhiên dùng sức ôm chặt y, không sợ chết kề sát vào tai y thì thầm,
ôn nhu dụ dỗ: “Ôi chao, tâm ái dục rốt cuộc là vì cớ gì mà sinh ra? Tử
Du ngươi cứ hỏi như vậy cũng không có kết quả. Có muốn thật sự theo ta
thử một lần không? Bản hầu bảo đảm sẽ làm cho Tử Du ngươi triệt để, hoàn
toàn hiểu rõ, nó rốt cuộc là gì…”
Qua một lúc lâu, người trong lòng cư
nhiên không có giãy giụa cũng không có động tĩnh, Triệu Thuyên gần như
cho rằng y đã ngủ, đang than thở không thú vị, lại nghe được câu trả lời
rất nhỏ nhưng cũng rất rõ ràng: “Được, chúng ta thử một lần.”
Hóa đá, cứng ngắc, ngay cả khi người
trong lòng giãy ra khỏi vòng tay, chậm rãi đứng lên hắn cũng vẫn chưa
phản ứng lại được. Dáng vẻ há hốc miệng kinh hãi khiếp sợ của Thái Hoa
hầu quả thật vô cùng hỏng hình tượng.
Một lúc lâu, Triệu Thuyên mới theo đứng
dậy, bán tín bán nghi nhìn y, giọng nói trầm thấp mang theo nghi ngờ
nồng đậm: “Tử Du, lời đó của ngươi có thật không? Ngươi không uống sai
thuốc? Ta thấy tối nay ngươi hình như rất không bình thường, thực sự
không cần gọi tên thầy thuốc bất lương kia đến khám cho ngươi ?”
Tử Du nở nụ cười, quay đầu lại đón nhận ánh mắt của hắn: “Ha ha, Thái Hoa, chính ngươi đề nghị, không muốn thì thôi.”
“...Không muốn?” Bóng tím nhoáng lên, vòng
tay ấm áp một lần nữa ôm trọng y vào lòng, mừng rỡ hoan hô, “Sao lại
không muốn? Chỉ cần là đàn ông sẽ không ai cự tuyệt, không ăn thì phí,
không lấy thì uổng… Ai nha, Tử Du, tuy rằng ta không rõ ngươi rốt cuộc
là trúng tà hay là uống nhầm thuốc, nhưng hiếm khi ngươi chủ động như
vậy, bản hầu sẽ không khách sáo!” Cánh tay dùng sức, liền bế xốc y lên.
Tử Du bị bất ngờ không kịp đề phòng, trên trán tuôn gân xanh: “Ngươi đang làm cái gì!”
Giọng nói hắn rất vô tội, vẻ mặt rất ôn
nhu: “Ở đây gió lớn, cũng không có giường chiếu nệm chăn, lần đầu tiên
ngay trên giường trúc rất miễn cưỡng, ta bế ngươi vào trong… Bất kể Tử
Du ngươi muốn thử loại nào, phái Do Long ta từ xưa tới nay truyền lại,
bí tịch song tu, phòng trung chi thuật, đều là công khoá nhập môn, bản
hầu bách nghệ tinh thông, tuyệt đối không thành vấn đề, nhất định sẽ
khiến Tử Du dục tiên dục tử…”
Thấy hắn càng nói càng bậy, Tử Du mặt đỏ
tới mang tai, nghiến răng không ngớt: “Triệu, Thái, Hoa… ngươi không
nghĩ một chút ngươi nói những lời này sẽ gặp hậu quả gì sao…”
“Ôi chao? Chẳng phải là Tử Du chính miệng nói muốn phải cùng ta thử?”
Tử Du không thể nhịn thêm được nữa, vì
vậy sau một khắc, cùng với một tiếng rống giận, Kim Cang Phục Ma Châu
vung ra, một tiếng “ầm” vang lên, Thái Hoa hầu biến thành một ngôi sao
tím xa xôi trên bầu trời, bay đi thật xa thật xa…
“…Ta nói thử là thử thiền tâm, xem người
đời vì sao lại vướng mắc trong ái tình không dứt được, ai muốn thử…
chuyện kia với ngươi. Hừ!”
Thấy chủ nhân bị đánh bay, bạch hạc Sơ
Ảnh có chút hả hê kêu lên mấy tiếng, lượn vài vòng liền hạ xuống bên
người Thánh cư sĩ, dụi đầu làm nũng hết sức thân thiết. Tử Du cúi đầu
nhìn nó, nhịn không được bật cười.
Người thế nào nuôi ra cẩu như vậy, không
đúng, là người thế nào nuôi ra chim thế ấy. Một con linh cầm bẩm sinh
cao khiết cũng trở nên giống y hệt chủ nhân của nó, mặt dày vô lại còn
giả bộ khả ái đáng yêu.
Đúng vậy, thiền tâm đã động, có lảng tránh cũng vô dụng…
Lục Tổ Huệ Năng nói: “Vô niệm niệm tức
chính, hữu niệm niệm thành tà.” Nếu thiền tâm của y không thể hồi phục
lại cảnh giới gợn sóng không sợ hãi như trăng trong giếng, còn không
bằng đối mặt với khó khăn mà tiến lên, đối mặt với kẻ đã nhiễu loạn
thiền tâm thanh tịnh của mình. Người đời lặn ngụp trong ái dục hồng
trần, đau khổ không thể giải thoát. Hôm nay, y muốn lấy thân thí luyện,
nhìn xem ái dục có thể che mờ hai mắt của mình hay không.
Sẽ có một ngày, y muốn “Khai chân pháp
xua tan mê vọng, nội ngoại minh triệt, thấu suốt chân ngã, vạn pháp đều
quán triệt”, hồi phục đến cảnh giới trăng nơi đáy giếng, sóng gió không
kinh động, vô dục vô cầu.
1 comment:
Mình đổi ý rồi, hai người này rất ư là hợp rơ với nhau.
“Luận độ dày da mặt, luận trình độ vô sỉ, ai cũng không mạnh hơn ai”
Hai người này là vô sỉ công, lưu manh thụ rồi. Thiệt hết biết mà, Tử Du ơi là Tử Du, như thế làm sao mà đi tu cho được, nên hồi xưa sư phụ mới ko cho chính thức nhập đạo đây mà. Đã muốn bày tỏ thành ý, mượn hoa kính Phật là cũng ko phải của mình rồi, vậy mà cũng còn tiếc, cuối cùng là mang chính lông bạch hạc tặng cho chủ nhân của bạch hạc. Mình thấy Triệu Thuyên nhẫn cũng hay lắm mới nổi giận ít ít vậy thôi đó.
Ôi, xem thanh tâm quả dục thánh cư sĩ kìa, tham trà thôi ko nói, giờ thấy bánh thì tươm tướp ăn một hơi chục cái luôn kìa, sao mà thấy giống hình ảnh của Mộc Mộc yêu dấu ngồi ăn gạch cua Vọng Vọng gỡ mà cười híp mắt vậy nè.
A, Tử Du đồng ý thử kìa, mà thử yêu hay thử tìm hiểu tình yêu có nghĩa gì nhỉ? Nhưng kiểu nào cũng ko phải là loại của Triệu Thuyên nghĩ nha, còn tự tiện bế Tử Du đi nữa chứ, miệng nói lời ko ngượng nha, ăn thêm một chưởng nữa cũng mãn nguyện mà, được ôm Tử Du trong lòng một lần rồi.
♥ Nói gì đi chứ...
( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)