Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường
Tác giả: Mộc Vũ Linh Âm
Biên tập: Triêu Nhan
Chương 6: Nhất minh kinh nhân
Trống Dát Ba Lạp
Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi bảy, đầu
đông tháng mười, trên mặt sông vùng Lâm Hải Sở châu, sóng gió mãnh
liệt, chiêng trống rung trời.
Kim Tống lúc đó, dựa vào cuộc hòa nghị
Thiệu Hưng mà phân định biên giới, đông lấy giữa dòng sông Hoài làm ranh
giới, tây lấy Đại Tán quan làm ranh giới, nam bắc giằng co. Mà từ sau
khi Hoàn Nhan Lượng thí quân đoạt vị, dã tâm xâm nhập phía nam của hắn
người người đều biết, trên sông Hoài quân binh hai nước càng thường
xuyên bạo phát thủy chiến ở quy mô nhỏ, khói lửa liên miên.
Lý Bảo là tướng lĩnh thủy quân của triều
Nam Tống, vốn là tướng lĩnh dưới trướng Nhạc gia, sau khi Nhạc Phi ngậm
oan mà chết, gã kế nhiệm chiếu tướng Hàn Thế Trung đóng ở Sở Châu, binh
lực chỉ vẻn vẹn ba vạn, nhưng tận lực chống quân Kim không để chúng vượt
qua ranh giới, có thể nói là một đại danh tướng. Ngày hôm đó gã chỉ huy
đội thuyền trên sông diễn luyện thủy chiến, không ngờ oan gia ngõ hẹp
gặp phải thuỷ sư của Kim binh, hai bên lập tức giương cung bạt kiếm, tên
pháo bay đầy trời, đánh cho khó bề phân giải.
Thấy tình
hình chiến sự kịch liệt, Lý Bảo đứng ở tầng thượng của lâu thuyền, sắc
mặt nghiêm trọng. Hai bên trái phải gã đứng hai người, trang phục một
tăng một đạo. Lúc này hòa thượng mở miệng nói: “Lý tướng quân, quân địch
thế mạnh như vậy, có cần ta tương trợ không?”
Đạo nhân cũng gật đầu nói: “Long Hổ Sơn
Thiên Sư Đạo của ta đối với bùa chú rất tâm đắc, hiểu sâu tạo hoá, nhất
định có thể trợ giúp chiếu tướng một tay.”
Lý Bảo tuy rằng không tin phép thuật quỷ
thần, nhưng cũng không dám xem thường lai lịch của một tăng một đạo này.
Hoá ra đạo sĩ chính là đệ tử đắc ý củaThiên Sư Đạo đời thứ ba mươi mốt
là Đại Trương thiên sư, đạo hào Thiên Cơ Tử, còn hòa thượng là môn hạ
của Thiền tông Tào Động Tông, pháp hiệu Nghĩa Đoan, được Tống Huy Tông
ân sủng, vẫn có quan hệ mật thiết với triều đình. Thiền tông tuy là Phật
môn, nhưng Tịnh Từ Tự của Tào Động tông đã được Triệu Cấu phong thưởng,
ban cho khu ngạch. Hai người xuất gia này phụng mệnh các vị tiền bối
trong môn phái đến đây giúp đỡ Lý Bảo bảo vệ Sở Châu.
Lý Bảo chần chờ một lát nói: “Vậy thỉnh
đạo trưởng và đại sư thi pháp.” Rơi vào đường cùng ngựa chết cũng xem
như ngựa sống mà chữa đi, dù sao cũng không thiệt cái gì!
Thiên Cơ Tử nghe vậy rất mừng, hắn tiến
lên trước một bước,đứng ở lâu thuyền, phất trần vung lên, trong tay hiện
ra một lá bùa chú giấy vàng chữ đỏ. Hắn giương tay ném đi, trong miệng
lẩm bẩm, nhất thời tinh quang bắn ra khắp bầu trời, khói bay mù mịt, lá
bùa cuối cùng biến thành một con mãng xà khổng lồ lao thẳng đến hướng
lâu thuyền của kẻ địch, lưỡi đỏ của nó không ngừng phun ra nuốt vào,
thân hình uốn lượn đáng sợ. Hai bên binh sĩ đang giao chiến đều cả kinh,
há hốc miệng nhìn trân trối. Ngay cả những người vốn nói là không tin
quỷ thần, cũng phải trầm trồ chỉ trỏ, kính nể nhìn lên không trung.
Cự mãng khí thế như cầu vồng, lao đi rất nhanh, tròng mắt của mọi người đều dán chặt vào nó, nhìn không chớp mắt.
Cự mãng toả hào quang sáng rực bay đến
giữa dòng sông, đột nhiên dừng lại, thân mãng xà thô to như một cái
thùng nước càng ngày càng phình ra, đuôi dài vùng vẫy, khí thế lại càng
mạnh mẽ! Chỉ thấy nó không ngừng phình lên, phình lên, lại phình lên…
Cuối cùng “xì” một tiếng...
Giữa không trung có vô số mảnh vụn bùa chú màu vàng lả tả bay xuống, mãng xà đã phình to đến mức nổ tung!
Một lát sau hắc tuyến gân xanh đồng loạt xuất hiện trên đầu mọi người, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài…
Thiên Cơ Tử luống cuống, đổ mồ hôi lạnh
không ngừng, ngay cả bàn tay cầm phất trần cũng nắm không vững, run như
đãi trấu lắp bắp: “Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy!”
Lý Bảo xoa huyệt thái dương, mặt nhăn như
trái khổ qua, cúi đầu thở dài. Nghĩa Đoan ở bên cạnh vội vàng hét lớn
một tiếng: “Xem ta đây!” Một tiếng gầm giống như hồng chung, ngay tức
khắc, những tiếng lao xao trên mặt sông đều bị âm thanh vọng lại đè ép,
không hổ là công phu sở trường Sư Tử Hống của Phật môn! Lập tức khiến
mọi người phải kính nể nhìn lên.
Chỉ thấy hắn lấy ra một cái mõ, đỉnh đầu
toát ra sương trắng mờ mịt, vận khởi Vô Thượng Thiền Công, tay phải cầm
dùi bắt đầu đều đều gõ mõ…
Một nén nhang thời gian trôi qua, Lý Bảo
chớp chớp mắt, sau đầu xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh thật to, Thiên Cơ
Tử gãi gãi lỗ tai của mình, vẻ mặt nghi hoặc, mà quân sĩ trên thuyền đều
bắt đầu ngoáy lỗ tai, lấy ráy tai…
Nhìn Nghĩa Đoan làm một loạt động tác
hoành tráng, cứ tưởng tiếng mõ kia hẳn là phải đinh tai nhức óc, kinh
thiên động địa. Nhưng mà...
Không ngờ là không có âm thanh gì hết.
Cái này gọi là trời quang sấm nổ mà không đổ mưa, khiến cho mọi người đều bật ngửa.
Lúc này lại thấy trên thuyền của quân Kim
nhảy ra một đại tăng mặc áo cà sa màu tím, cười ha hả nói: “Phật tổ phù
hộ Đại Kim chúng ta, yêu thuật của các ngươi toàn bộ đều không thể dùng
được!” Y cầm trong tay một cái trống da, hai bên có cốt trụy, bên dưới
có một dải tơ tằm rủ xuống. Chính là pháp khí da người của Mật tông:
trống Dát Ba Lạp.
Gương mặt Lý Bảo co quắp, thầm nghĩ: Mẹ
kiếp! Rốt cuộc là lão tử đang đánh nhau hay là đứng nhìn yêu tăng yêu
đạo các ngươi so pháp thuật đây!
Lại nhìn tên yêu tăng kia đắc ý dào dạt
lắc trống Dát Ba Lạp, tiếng trống trầm đục xuyên qua trùng trùng sóng
nước phá không mà đến, mang theo một loại quỷ quái yêu dị nói không nên
lời, vừa nghe thì tâm thần khiếp sợ, trở nên mất hồn mất vía.
Nghĩa Đoan và Thiên Cơ Tử đương nhiên sẽ
không khoanh tay chịu chết, đồng loạt quát lên một tiếng, sử dụng mõ và
bùa chú nhà mình. Hai người liên thủ, cuối cùng cũng coi như xuất chiêu
được.
Bùm bùm bùm, tùng tùng tùng, cốc cốc cốc…
Cả một khúc sông phút chốc đã trở thành
đàn tràng trên mặt nước cúng bái hành lễ rất rộn ràng, chỉ nghe thấy
tiếng trống, tiếng mõ liên tiếp, bùa chú màu vàng biến hoá bay tán loạn
trên trời. Binh sĩ hai bên vốn đang đánh nhau kịch liệt bị tạp âm làm
cho váng đầu hoa mắt, kết quả là…
Ùm, ùm, tiếng rơi xuống nước khắp nơi,
rất nhiều binh sĩ bị pháp thuật mê hoặc, sau khi bị thương lại thất
thần, đồng loạt cắm đầu ngã xuống sông.
Chỉ là đấu pháp của quân Tống bên này
dường như rơi xuống hạ phong, Nghĩa Đoan và Thiên Cơ Tử hai người liên
thủ vẫn chống không lại đại tăng chính kia. Thủy quân quân Kim thừa cơ
hội bắn hỏa tiễn, tên bay như mưa, Tống binh bên này có một chiếc thuyền
bị trúng hỏa tiễn ngay cột buồm, trời khô ráo oi bức, mặt sông gió lại
lớn, lập tức lửa bốc lên rừng rực, trong nháy mắt đã lan tới đầu cột
buồm, chốc lát sau cả chiếc thuyền đều chìm trong lửa! Binh sĩ trên
thuyền lại bị pháp thuật mê hoặc, cũng không biết dập lửa, dưới cơn mưa
tên, tử thương vô số, máu tươi nhuộm đỏ cả một nửa mặt sông. Lý Bảo vừa
kinh hãi lại vừa đau lòng.
Giữa lúc cục diện hoàn toàn hỗn loạn,
bỗng nhiên có tiếng đàn từ xa truyền lại, vang động núi sông, âm vang
cao vút, thoáng cái đã đàn áp toàn bộ tiếng trống, tiếng mõ cùng những
tiếng động ầm ĩ hỗn loạn xung quanh!
Mọi người theo tiếng đàn nhìn lại, chỉ
thấy nước sông cuồn cuộn, từ xa có một chiếc thuyền lầu to lớn đang lao
tới, trên thuyền cắm một lá cờ tím đón gió phấp phới, mặt cờ thêu một
con rồng bạc ngũ trảo uốn khúc rất có khí phách, sống động vô cùng, khí
thế xuất chúng như muốn phá không bay đi!
Lâu thuyền tới gần, mọi người chăm chú
nhìn kỹ, chỉ thấy một người mặc áo tím ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền,
trước người là một cây đàn Không hầu chạm trổ đầu phượng, sau lưng có
bốn thiếu nữ như hoa như ngọc đứng hầu. Gió sông thổi mạnh, khiến cho
ống tay áo rộng thùng thình của hắn tung bay phần phật, ngón tay như
ngọc gẩy nhẹ Không Hầu, viền chỉ bạc trên ống tay áo tím nhạt thêu hoa
văn hình rồng tinh xảo, thanh hoa cao quý.
Bởi vì lâu thuyền quá lớn, nên hắn ngồi ở
đầu thuyền cũng là tư thế từ trên cao nhìn xuống, cùng với trời xanh
mây trắng làm nền, dung mạo thanh dật, mắt phượng liếc qua, tựa như một
vị thần trên trời quan sát chúng sinh. Bất chợt một tiếng kêu trong trẻo
vang lên, bạch hạc cánh sương lông ngọc từ không trung xoay vòng bay
xuống, từ từ đáp xuống bên cạnh hắn.
Tiên tư phiêu dật, ung dung cao quý, tịnh thế vô song.
Chính là người đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt, Khiếu ngạo yên hà Thái Hoa hầu!
Trên mặt sông xôn xao một hồi. Đại tăng
chính trên thuyền của quân Kim thấy pháp thuật của mình bị tiếng đàn cắt
đứt, tức giận không kiềm được quát lên: “Yêu nhân từ đâu tới! Bọ ngựa
đấu xe, ngươi muốn tìm chết hay sao!”
Bốn phía im lặng đến kỳ quái.
Tướng lĩnh binh sĩ hai phe Kim Tống đại
thể đều nghe nói qua vị thế ngoại cao nhân gần như thần thoại này, đặc
biệt là vùng duyên hải từ Hải châu đến Sở châu, lâu thuyền của Thái Hoa
Hầu tuy rằng không có bao nhiêu người từng gặp qua, nhưng mà vừa nhìn
thấy lá cờ tím có thêu ngân long thì đều nhận ra được .
Trong thiên hạ, cũng chỉ có một mình hắn,
thân là ngũ thế tôn của Thái Tổ hoàng đế, lại cự tuyệt sắc phong chính
thức của triều đình, lấy màu đỏ và tím làm phục sức, lấy ngân long ngũ
trảo làm ký hiệu, dùng tên gọi Thái Hoa của vùng Tây Vực Hoa Sơn làm
danh xưng, người đời đều tôn xưng một tiếng quân hầu. Bễ nghễ thiên hạ
mà lại hời hợt tuỳ ý, xem tước vị vương hầu như cặn bã, khiếu ngạo yên
hà như thế, giống như thiên ngoại phi tiên, tiêu sái biết bao, kiêu ngạo
biết bao!
… Nhưng mà đại tăng chính lại chưa từng nghe nói tới hắn.
Tướng lĩnh thủy sư quân Kim là Hoàn Nhan
Vĩnh Gia, cũng là con cháu tôn thất, đối với truyền thuyết giang hồ của
người Hán cũng biết được đại khái, nghe đại tăng chính kia nói như vậy,
không khỏi thay gã đổ một thân mồ hôi lạnh. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại,
Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo là tên tuổi hàng đầu, Thiền tông Tào Động Tông
cũng là danh môn đại phái, nhưng lại không đỡ nổi một chiêu của đại tăng
chính. Lại nói, sư phụ của đại tăng chính chính là đương kim quốc sư
của Đại Kim, là pháp vương Cát Ô, giáo tổ của Mật tông, võ công pháp lực
đều là vô địch đương thời. Cho dù Thái Hoa Hầu này có lợi hại, bất quá
cũng chỉ là con cháu Đại Tống hoàng thất lưu lạc bên ngoài, sao có thể
là đối thủ của đệ tử thân truyền của Quốc sư được?
Lúc này đại tăng chính lại kêu gào thêm
một lúc, nhưng vẫn không có ai đáp lời. Trên mặt sông bát ngát chỉ có
tiếng đàn không hầu du dương chảy ra từ bàn tay của Thái Hoa hầu, réo
rắt kỳ ảo, tựa như vô hình bồng bềnh trôi trên mặt nước, lại đè xuống
tất cả những tạp âm nhốn nháo. Một khúc đã dứt, dư âm vẫn thánh thót như
khe suối trong chảy ra từ núi tuyết, quanh quẩn bên tai.
Đại tăng chính ngơ ngác đứng trên thuyền, đang muốn khiêu khích lần nữa, bỗng nhiên nghe được một tiếng cười nhạo.
Chỉ thấy Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên nheo
lại mắt phượng, lười biếng nói: “Tiểu Trúc, vừa rồi bản hầu dường như
nghe được một con chó điên đang sủa bậy?”
Thiếu nữ áo xanh đứng phía sau hắn cười
khanh khách nói: “Thật vậy chăng! Quân hầu, vừa rồi nô tỳ chỉ nghe thấy
một tên giặc ngốc đánh rắm mà thôi, thật sự là rất thối!” Lấy tay bịt
mũi, gương mặt nhỏ xinh nhăn lại, lộ rõ vẻ chán ghét.
Triệu Thuyên nhướn mày cười nói: “Tiểu Trúc, nữ hài tử sao có thể nói chuyện thô tục như vậy?”
“Ai nha, bẩm quân hầu, nô tỳ chỉ là nhanh
mồm nhanh miệng, ăn ngay nói thẳng mà thôi. Trong thiên hạ dĩ nhiên còn
có kẻ không biết đến danh hào của Thế ngoại ngũ tuyệt, thật đúng là ếch
ngồi đáy giếng, hoang đường buồn cười!”
Mắt phượng hẹp dài thoáng qua ý cười trêu
tức, Triệu Thuyên khép hờ mi mắt, chậm rãi nói: “Đã như vậy, mặc kệ là
chó điên cũng được, ếch dưới đáy giếng cũng được, dám làm kinh động đến
ái tỳ của ta, bản hầu liền ra tay đuổi hắn đi vậy.”
Nhất thời, tiếng cười của Mai Lan Trúc Cúc đều vang lên, thanh thúy như chuông bạc.
Đại tăng chính giận đến tái cả người, căm
tức rống to: “Yêu nhân! Ngươi dám to gan mắng ta! Thế ngoại ngũ tuyệt
gì chứ, có thể so được với sư phụ ta sao? Chịu chết đi!” Vung lên trống
Dát Ba Lạp, chuẩn bị đánh ra.
Hai mắt Triệu Thuyên đột ngột mở ra, lạnh
lùng nhìn hắn, sắc bén như lưỡi đao tẩm độc, cả người đại tăng chính
không ngừng run rẩy, nhịn không được liên tục lui lại mấy bước.
Thấy gã như vậy, Triệu Thuyên lại nở nụ
cười. Mắt phượng hẹp dài diễm mà lại mị, sóng mắt lưu chuyển, toát lên
vẻ phong tình, khiến mọi người không khỏi nhìn đăm đăm. Bỗng, đôi mày
kiếm thẳng tắp chợt nhíu lại, hắn thở dài một tiếng, giống như vô cùng
phiền não. Môi hắn hơi hé mở, phun ra, cũng là những câu chữ lãnh khốc
vô tình:
“Được, liền toại nguyện cho ngươi. Đi chết đi!”
Môi mỏng cười đến ngoan tuyệt, mười ngón
tay thon dài xen kẽ lướt qua dây đàn không hầu, chỉ một thoáng, “Côn Sơn
ngọc nát phượng kêu, Lan thơm hé nụ phù dung khóc thầm.” (*) Tiếng đàn
rộn ràng, réo rắt trầm bổng, mang theo đầy ắp Thái Cực chân khí thượng
thừa!
(* Câu thơ trích từ bài “Lý Bằng Không Hầu Dẫn” của Lý Hạ thời Đường)
Lão tổ Trần Đoàn truyền lại công quyết
“Lục Hợp Bát Pháp”, đã lấy Thái Cực chân khí đứng đầu. Tục ngữ nói, nước
phù sa không nên chảy vào ruộng người ngoài. Năm đó tuy rằng Trần Đoàn
nhận lời Tống Thái Tông khắc bộ công pháp vào đèn cung đình ngự ban Thủy
Tinh Đăng, nhưng cốt lõi tinh thâm huyền ảo trong Thái Cực chân khí lại
chỉ truyền trong nội bộ Do Long phái mà thôi. Mà trong số đệ tử đương
thời cũng chỉ có Triệu Thuyên thiên tư phi phàm, thông hiểu triệt để.
Thái Cực còn được gọi là Âm Dương Ngư, ý
là bổn nguyên sinh ra vạn vật. Nó đại biểu cho triết lý huyền ảo của Đạo
gia: đối lập, cân bằng, chuyển hóa, dung hoà… Mà cảnh giới tối cao của
Thái Cực chân khí là dương không rời âm, âm không rời dương, âm dương
hoà hợp, tương phản tương thành. Triệu Thuyên nhiều năm qua dốc lòng khổ
luyện, đã luyện tới cảnh giới chưa ai đạt được, tầng thứ tám, nhưng rốt
cuộc vẫn chưa thể đột phá đến tầng thứ chín chí cao.
Có điều, dù chỉ là tầng thứ tám, cũng đã đủ rồi.
Tiếng nhạc như côn kêu phượng hót, trong
trẻo vút cao, thẳng chín tầng trời, rồi lại lưu luyến uyển chuyển, u oán
như quỷ khóc nửa đêm. Nhưng mà bất luận tiếng đàn cao hay thấp, nhanh
hay chậm, đều ngưng tụ thành một đường thẳng tắp xâm nhập vào màng nhĩ,
tiếng trống trầm đục ấm ách của đại tăng chính hoàn toàn không lấn át
được, chỉ một lát sau, nhịp trống đã trở thành bè đệm cho tiếng đàn,
khiến tiếng đàn càng tăng thêm uy thế.
Đại tăng chính biết mình rơi xuống hạ
phong, bỗng cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, đúng là hao hết
tinh khí toàn thân chống đỡ tiếng đàn. Chỉ thấy lòng bàn tay gã tập
trung nội lực, vận sức khéo léo đánh vào trống Dát Ba Lạp, muốn làm loạn
nhịp của đàn Không, nhưng mà tiếng đàn chỉ hơi khựng lại trong chốc
lát, lại khôi phục như lúc ban đầu.
Triệu Thuyên liếc gã một cái, cười nói:
“Đệ tử đắc ý của Mật tông giáo tổ quả nhiên cũng có vài phần bản lĩnh.”
Mười ngón tay nhanh nhẹn lướt trên dây đàn, âm điệu đàn Không vừa
chuyển, đúng là sát phạt âm vang, mang theo nghiêm trang túc sát!
Đến lúc này, đại tăng chính sao còn có
thể kháng cự được? Oa một tiếng, cuồng phun máu tươi, trống Dát Ba Lạp
tuột tay rơi xuống đất, mặt như giấy vàng, thân thể ngã xuống, từ trên
lâu thuyền cao cao rơi thẳng xuống lòng sông!
Ngón tay thon dài của Triệu Thuyên xẹt
qua dây đàn, tiếng đàn véo von chợt im bặt, nụ cười trên môi âm lãnh như
đao phong. Tiểu Trúc vỗ tay cười nói: “Ếch cũng dám khoác da tím, thật
đúng là không biết lượng sức, đáng đời!”
Tướng lĩnh quân Kim là Hoàn Nhan Vĩnh Gia
cũng biết đại sự không ổn, vội vàng phất tay nói: “Các huynh đệ! Bắn
cung!” Quân Kim tuân lệnh, nhất thời hỏa tiễn lại như mưa bay tới.
Lý Bảo cười dài một tiếng, nói: “Tới đây
đi!” Tay giương lên, thủy quân Đại Tống mạnh mẽ bắn lại, tên bay loạn xạ
như châu chấu. Đội thuyền hai bên nhất thời triển khai một trận chiến
kịch liệt. Chỉ là lúc này quân Kim đã mất đại tăng chính, binh sĩ thấy
đấu pháp của Thái Hoa Hầu uy phong lẫm liệt như thần, trong tâm cũng
khiếp sợ ba phần, nhất thời khí thế bị quân Tống áp đảo.
Trong hỗn chiến, chiến thuyền của Thái
Hoa Hầu to lớn như vậy, lại ở cách vòng chiến không xa, nhưng hai bên
đều rất có ăn ý mà cùng làm như không thấy. Bọn họ đều biết, lâu thuyền
treo cờ tím của Thái Hoa Hầu thường thường lui tới vùng duyên hải Hải
châu và Sở châu, nhưng lại không hề nhúng tay vào chiến sự Tống Kim.
Chẳng qua, nếu có mắt không tròng mà chọc tới hắn, lập tức sẽ rơi vào
kết cục giống đại tăng chính kia.
Nhưng mà, trong thần thoại cổ đại, rồng
là một loài thần thú, thân dài có vảy, tụ mây giáng mưa, thần thông
quảng đại, đồng thời cũng là loài tùy tâm sở dục, tùy hứng thất thường
nhất trong các thánh linh. Mà sau khi con người dùng loài rồng uy vũ
trang nghiêm làm biểu tượng cho đế thất hoàng quyền, cá tính thiên uy
khó dò của rồng lại càng khó phỏng đoán.
Là kiến long ở đất hay phi long trên trời, còn phải xem vị vua trên chín tầng mây này tâm trạng thế nào.
Mà Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên, hầu như là
một người đàn ông đứng trên đỉnh thế gian, một vị vương hầu không ngai,
trích tiên nơi tục thế, rốt cuộc sẽ cùng một mạch huyết thống với Thái
Tổ Triệu Khuông Dận, mang trong mình hùng tâm bình định loạn thế, hay là
sẽ giống như sư tổ Trần Đoàn, tự cam đạm bạc, xa cách hồng trần?
Tựa như thái cực, trong âm có dương,
trong dương có âm, nhưng đồng thời cũng chẳng phải âm chẳng phải dương,
tự mình phân ly thành hai nửa trắng đen…
Như vậy, lòng của quân hầu như thiên uy khó biết, rốt cuộc chọn con đường nào?
Mắt thấy chiến trường trên sông ngày càng kịch liệt, ánh mắt Triệu Thuyên trở nên thâm thúy.
“Giao long giấu mình ở trong sông, cùng
với cá tôm kia đánh đồng, Đợi cho một khi thời cơ đến, bừng tỉnh chấn
động cả non sông.” Hắn khoanh tay mà ngâm, khóe môi khẽ cong lên một nụ
cười lạnh buốt.
Bài thơ do chính hoàng đế Hoàn Nhan Lượng
của Kim quốc hiện nay đã sáng tác khi còn trẻ, bút lực hùng hồn, khí
phách khoáng đạt, chí khí cao tận mây xanh. Mọi người đều biết, Hoàn
Nhan Lượng xuất thân chỉ là một thần tử, ngôi vị hoàng đế hiện nay là
hắn thí giết hoàng đế Hi Tông đời trước mới cướp được. Nhưng mà, hắn dời
đô, cải cách quân chính, công lao cũng đủ để lưu truyền hậu thế. Hiện
tại, lại dã tâm bừng bừng, xua quân xuống phía nam, mưu đồ thống nhất
thiên hạ.
Nam nhi trên đời, nếu không thể thi triển
hết tài cán, xây nên cho mình một sự nghiệp vĩ đại, thì thật uổng cho
một lần sinh ra trong thế gian!
Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say tựa gối mỹ
nhân, vẫn là mộng tưởng từ xưa đến nay của tất cả nam nhi. Ngay cả hoàng
đế của một tộc người dã man như Hoàn Nhan Lượng cũng có hoài bão như
vậy, thử hỏi trên đời có ai là ngoại lệ?
Mà tổ tiên Triệu thị, cũng là hoàng đế
khai quốc Triệu Khuông Dận của Đại Tống, không thể nghi ngờ là một
người đàn ông như vậy! Thái tổ Triệu Khuông Dận xuất thân là một binh
lính Hán quân vô danh tiểu tốt, dựa vào một cây Bàn Long côn, vào sinh
ra tử, lập nên vô số chiến công, cuối cùng ở cuộc binh biến Trần Kiều,
khoác hoàng bào, trở thành một đời khai quốc hoàng đế. Từ nay về sau hắn
nam chinh bắc chiến, mười ba năm dốc hết tâm huyết, cuối cùng cũng
thiết lập được thế cục thống nhất thiên hạ.
Đáng tiếc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vì vậy mới có truyền thuyết “Chúc ảnh phủ thanh, thiên cổ chi mê” nọ.
Có người nói, khi Hậu Thục Quý Phi Hoa
Nhị phu nhân xinh đẹp như hoa bị bắt đến Kim điện yết kiến, lập tức đối
với nàng nhất kiến chung tình không chỉ có Thái Tổ Triệu Khuông Dận, còn
có đệ đệ của Thái Tổ, chiến tướng Triệu Khuông Nghĩa, cũng là người đã
nhiều lần theo Thái tổ vào sinh ra tử.
Vì vậy, tháng mười năm Khai Bảo thứ chín,
trong tẩm cung của đại nội hoàng cung, bóng nến đỏ lắt lay, Triệu
Khuông Nghĩa ngủ lại trong cung thấy sắc đẹp nảy lòng tham, đùa giỡn Hoa
Nhị phu nhân, bị huynh trưởng nhìn thấy, trong cơn tức giận không kiềm
chế được, bèn rút ngọc phủ chém tới. Triệu Khuông Nghĩa hoặc là không
làm, đã làm thì làm cho trót, bèn giết chết huynh trưởng, kế vị hoàng
đế, sử sách xưng là Tống Thái Tông.
Tống Thái Tông kế thừa bước tiến của
huynh trưởng, tiếp tục chinh phạt cắt cứ các thế lực, cuối cùng, thống
nhất hoàn toàn vùng Trung Nguyên và phía Nam, cũng có thể nói là một đời
quân chủ tài năng.
Từ đó về sau, hoàng đế Bắc Tống, bắt đầu
từ Triệu Khuông Nghĩa, không phải là con cháu dòng chính của Thái Tổ, mà
là huyết mạch của Thái Tông. Truyền tới sau này, càng ngày càng ngu
ngốc vô năng. Tống Huy Tông vàTống Khâm Tông có thể nói là nổi bật trong
số đó, đều là văn nhân phong nhã, ham mê thư họa thi từ, đốc tín đạo
giáo, nhưng mà đối với việc triều chính lại thúc thủ vô sách. Rốt cuộc,
phụ tử hai người phải trả đủ hậu quả, chỉ còn sót lại một người Khang
vương Triệu Cấu từ Kim quốc chạy thoát trở về, cuối cùng dời đô về Lâm
An lên ngôi hoàng đế, Nam Mạt từ nay về sau bắt đầu.
Nhưng mà, Đại Tống uy vũ lẫm liệt ngày đầu lập quốc, đã không còn sót lại chút gì!
-đối mặt sơn hà bị nghiền nát, khắp nơi tang thương, Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên làm sao có thể cam tâm?
Hoàng đế Triệu Cấu lúc mới lên ngôi, còn
trọng dụng Hàn Thế Trung, Nhạc Phi, là những danh tướng kháng Kim tài
giỏi, nên đánh thắng được vài trận, từ đó về sau liền không có ý tiến
thủ, co đầu rụt cổ ở Lâm An, làm một quân chủ an nhàn ăn chơi đàng điếm.
Thậm chí vào năm Thiệu Hưng mười một đã ký kết hòa ước với Kim quốc,
cam nguyện “Đời đời làm con cháu, cẩn tuân lễ bề tôi”!
Gã nguyện ý làm con rùa, nhưng người khác
lại không muốn. Càng không nói đến đương kim hoàng đế Hoàn Nhan Lượng
của Kim quốc, vẫn không ngừng áp bức bóc lột, dã tâm xâm lấn phía nam
người người đều biết. Cho dù gã muốn tiếp tục làm rùa rụt đầu, cũng phải
xem hoàng đế Kim quốc có khoan dung cho gã làm không.
… Việc gì có thể nhịn, nhưng việc này không thể nhịn!
Đôi mắt phượng hẹp dài bỗng nhiên bùng
lên hai ngọn lửa, Triệu Thuyên quắc mắt đứng dậy, ống tay áo rộng thùng
thình bay phần phật trong gió, hình thêu rồng bằng chỉ bạc trên tay áo
trông rất sống động, phảng phất như muốn phá không bay đi!
Nếu huyết thống Thái Tông đạp hư giang
sơn gấm vóc mà tổ tiên đã gầy dựng, vậy hãy để ta lấy lại. Một lần nữa
đoạt lại non sông quý giá, trả lại cho ta giang sơn ban đầu như tranh
như họa. Huyết mạch của Thái Tổ, chưa bao giờ yếu nhược thua người!
… Tử Du, ta biết ngươi nhân hậu từ bi,
không muốn thấy một nửa non sông vốn chịu nhiều đau khổ lại một lần nữa
dậy lên khói lửa. Nhưng mà, ta có cách làm của ta! Nếu không trừ khử
triều đình quân thần đã mốc meo kia, đem vết thương thối rữa cắt bỏ đi,
giang sơn làm sao có thể thay đổi diện mạo mới? Ngươi chỉ trị phần ngọn
không trị phần gốc, còn ta sẽ gột rửa thế giới cũ, một lần nữa sáng tạo
thế giới mới!
Đám ngoại bang man rợ Kim quốc, dám mơ
ước giang sơn Đại Tống của ta, đương nhiên là phải làm cỏ sạch sẽ! Mà
mặc kệ là hoàng tộc Thái Tông chỉ biết ngồi không ăn bám, hay là bọn
thần tử chỉ biết ngu trung, đồng dạng đều không thể lưu dù chỉ một tên!
Nhất là gia tộc Nhạc Phi, ở trong quân có
được danh vọng cực cao, chiến công hiển hách, nhưng lại chỉ là một đám
cứng đầu ngu trung chết tiệt! Từ thật lâu trước đây, Do Long phái đã
phái người liên lạc với người của Nhạc gia đang lưu vong ở Lĩnh Nam,
mong muốn bọn hắn có thể ở hỗ trợ huyết mạch Thái Tổ một tay trong cuộc
tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng lại bị bọn hắn dứt khoát cự tuyệt.
Trương Lăng thân là ngoại tôn của Nhạc
Phi, tài trí trác việt, cần mẫn chịu khó, lại thông hiểu binh thư, lòng
mang phẫn uất. Một thiếu niên như vậy, nếu thả hắn về bản tộc Nhạc gia,
chẳng phải là lại thêm một tên thần tử ngu trung với Triệu Cấu, thậm chí
trở thành kẻ địch uy hiếp ta?
Cổ nhân nói… Nếu người tài mà không thể lợi dụng về mình, vậy thì giết đi.
Tử Du, xin lỗi…
Tiểu Trúc phía sau biết hắn đã hạ quyết
tâm, lui ra hai bước, khoanh tay cung kính đứng một bên cùng với các tỷ
muội, trên mặt lộ vẻ không đành lòng. Bạch hạc Sơ Ảnh cũng cảm giác được
giông tố sắp đến, vỗ cánh bay lên, kêu dài trên bầu trời lâu thuyền.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triệu
Thuyên nheo lại mắt phượng, dồn khí đan điền, một tay nâng lên đàn không
hầu, một tay lướt qua dây đàn. Chỉ thấy dây đàn không ngừng rung lên,
một dòng kình khí lãnh liệt mắt thường khó thấy như lợi đao mạnh mẽ bay
ra, mơ hồ mang theo khí thế như sấm rền, đúng là bắn thẳng về hướng lá
cờ trên thuyền chỉ huy của quân địch.
Lưỡi đao bằng khí này của hắn được truyền
vào mười phần nội lực, Thái Cực chân khí lưu chuyển như ý, sức mạnh vô
địch, mũi tên nỏ tầm thường sao có thể sánh bằng? Chỉ nghe một tiếng nổ
ầm vang lên, thủy sư quân Kim trên thuyền chỉ huy hét lên rồi ngã gục,
dư lực còn đánh thủng một lỗ hổng lớn trên đầu thuyền.
Kẻ cầm đầu quân Kim là Hoàn Nhan Vĩnh Gia
sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, run giọng nói: “Lui binh! Khai
thuyền!” Tiếng cồng thu binh vang lên, thuỷ sư Kim quốc không kịp chấn
chỉnh đội hình vội vàng chạy trốn. Cờ chủ soái đã ngã, lòng quân hoảng
sợ, còn có dũng khí tái chiến hay sao?
Triệu Thuyên cười dài một tiếng, ngón
giữa búng ra, dây đàn vang lên, kình khí lại một lần nữa bắn tới. Đều
nói tên bay như sao băng, nhưng sao băng đâu thể nhanh hơn mũi tên vô
hình của hắn? Hoàn Nhan Vĩnh Gia trên lâu thuyền Kim quốc chính là mục
tiêu thử tên, không kịp phòng bị đã bị bắn thẳng vào tim, chẳng kịp kêu
thảm, thân thể đã ngã nhào vào lòng sông. Thi thể rơi xuống nước, nhưng
vẫn chưa chấm dứt, chỉ nghe dưới nước vang lên một tiếng ‘bụp’, bọt nước
văng khắp nơi, thi thể vỡ vụn tung tóe trôi nổi giữa dòng nước đỏ tươi,
máu lan ra loang lổ trên mặt sóng! Thái Hoa Hầu dùng tiếng đàn làm sát
khí vô hình, xâm nhập lục phủ ngũ tạng của Hoàn Nhan Vĩnh Gia, cuối cùng
sau khi chết còn cho nổ tung thi thể của hắn!
Những mảnh còn sót lại của tay chân nổi
lềnh bềnh trên mặt sông, nhìn thấy mà kinh hãi, mùi máu tanh khiến người
ta muốn nôn mửa, những người chứng kiến đều không rét mà run.
Người cầm đầu đã chết, thủy sư quân Kim
càng luống cuống tay chân, đội hình chạy trốn vừa mới chấn chỉnh lại trở
nên hỗn loạn. Lý Bảo vội vàng chỉ huy đội thuyền thuộc hạ thừa cơ truy
kích, làm rối loạn đội hình của bọn hắn, lại bắn tên ngăn trở. Quân Kim
kinh hoảng không tìm được đường ra, trái đụng phải chạm, tử thương vô
cùng thê thảm.
Ngay lúc quân Tống đang ở ranh giới hoàn
toàn thu hoạch được thắng lợi, Triệu Thuyên cười khẽ một tiếng, chậm rãi
ngồi xuống. Phượng thủ không hầu đặt ở trước người, hai tay gảy đàn,
tiếng nhạc vang lên, trầm thấp cơ hồ không nghe thấy, nhưng mà mặt sông
bỗng nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, trong nháy mắt đã không thể nhìn
thấy năm ngón tay.
Thiên Cơ Tử và Nghĩa Đoan bên người Lý
Bảo quá sợ hãi kêu lên: “Đây là, đây là, tiếng đàn tác động khắp trăm
dặm xung quanh, khiến cho thiên tượng dị biến… đạo pháp của Thái Hoa
Hầu đã đạt tới cảnh giới hóa thể phi thiên rồi!”
“Hắn muốn làm gì!”
Quả nhiên, giữa sương mù tràn ngập, hai
bên giao chiến đều mất đi thị lực, vốn là điều cần nhất trong chiến đấu.
Quân Kim cơ bản đã yếu thế, mấy chiếc thuyền lẻ tẻ còn sót lại nhờ có
sương mù che giấu, vội vàng bỏ chạy một cách lặng lẽ.
Lý Bảo cảm thấy bất mãn trong lòng, nhưng
cũng không dám nói gì, đợi cho sương mù tan hết, lệnh cho thuyền chỉ
huy tới gần chiến thuyền cờ tím của Thái Hoa Hầu, lên thuyền bái tạ.
Thiên Cơ Tử và Nghĩa Đoan đương nhiên cũng đi theo.
Nhưng mà, chân vừa bước lên mạn thuyền,
bỗng nhiên hai luồng kình phong lao sát qua mặt, rét căm căm, khiến gã
kinh hãi lông tơ toàn thân đều dựng đứng. Phía sau truyền đến hai tiếng
kêu thảm thiết, gã vô ý thức quay đầu. Thiên Cơ Tử tay ôm ngực, lưng gập
lại, run lẩy bẩy, máu tươi theo khóe miệng tuôn trào ra ngoài, đạo bào
nhuộm đẫm một mảng đỏ tươi, rốt cuộc thống khổ gục xuống. Bên kia, hoà
thượng Nghĩa Đoan đã ngã ngửa xuống đất từ lâu, vùng bụng thủng một lỗ
lớn, máu chảy không ngừng.
“…Quân hầu, ngươi!”
Một bàn tay hình dạng ưu mỹ, tinh tế thon
dài dừng lại trước cổ Lý Bảo, đầu móng tay sắc nhọn nghiêng nghiêng chỉ
vào yết hầu của gã, móng tay dài trơn bóng chỉnh tề, thậm chí còn được
tô một lớp sơn đỏ tươi.
Bàn tay tựa như ngọc thủ của các tiểu thư
thiên kim khuê các, mà chủ nhân của bàn tay cũng chính là Thái Hoa Hầu.
Hắn đứng trước mặt Lý Bảo, khóe môi cong lên, mắt phượng nheo lại, đồng
tử mắt loé lên ý cười châm chọc.
“Lý tướng quân, bản hầu nghe nói ngươi
vốn xuất thân nông gia, sau lại tìm được nơi nương tựa là chiếu tướng
Nhạc Phi, dần dần tích lũy chiến công mới đi đến vị trí ngày nay”. Móng
tay bén nhọn nhẹ nhàng xẹt qua cổ gã, kéo theo một vệt máu, “Thế nhưng
Lý tướng quân, ngươi không muốn cao hơn sao? Phong hầu bái tướng, mãn
tộc vinh hoa… Một đời nam nhi, ai không muốn làm rạng rỡ tổ tông?” Gương
mặt tuyệt sắc tựa như thần tiên, giọng nói trầm thấp mê hoặc, ngôn từ
như ác ma dụ dỗ.
“Phát thệ thuần phục bản hầu, thay bản hầu huấn luyện thủy sư… Nếu như thành đại sự, bản hầu tuyệt đối không bạc đãi ngươi !”
Lý Bảo ra sức ngửa đầu, yết hầu không
ngừng run rẩy, rốt cuộc giận dữ mắng ra tiếng: “Mẹ kiếp, hoá ra ngươi
cũng chẳng tốt lành gì! Bản tướng quân nếu như không nghe thì sao!”
Ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc, đôi
môi cong lên một vòng cung động lòng người, Thái Hoa hầu nhấn mạnh từng
chữ, vô cùng rõ ràng:
“Vậy ngươi, cũng chỉ có thể theo chiếu
tướng quân Kim kia, đại tăng chính, đạo sĩ và hòa thượng ở đây, còn có
thủy sư tướng sĩ do ngươi đích thân luyện ra, tất cả đều cùng nhau, đi
xuống suối vàng!” Khua chiêng gióng trống nhằm thu phục thủy quân Sở
châu, mưu đồ muốn tranh đoạt giang sơn của mình đã rất rõ ràng. Nếu như
vị chiếu tướng ngay thẳng kiên cường này không muốn đầu nhập phe mình…
Phải biết rằng, trước khi kế hoạch thành toàn, tuyệt đối không thể để âm mưu của phe mình bị tiết lộ ra ngoài.
Như vậy chỉ có nhổ cỏ tận gốc, đoạn tuyệt
hậu hoạn, thậm chí binh sĩ thuỷ sư khắp sông này, đều phải theo đó chôn
cùng! Giết người diệt khẩu là đạo lý xưa nay!
Tử Du, thật đáng tiếc, lý tưởng giữa ta
và ngươi khác nhau nhiều lắm. Một khi thời cơ đến, mưu tính liền hành
động, lúc cần dứt khoát nên dứt khoát, vì thành đại sự, thanh lọc là cần
thiết. Nếu không, cần gì phải để ý thời cuộc vẩn đục này làm gì?
Nếu đã chọn con đường xuất sơn, như vậy, ta không tiếc trả giá hết thảy, cho dù máu đẫm đại địa, xương phơi thành núi!
“Sử ký Hoạt Kê Liệt Truyện” có ghi chép,
vào thời của Tề Uy vương, “Trong nước có một con chim lớn, đậu trên đình
của vua, ba năm không bay cũng không kêu một tiếng.” Chim lớn ba năm
không bay cũng không kêu, vì sao?
Đó là bởi vì…
“Chim ấy không bay thì thôi, một khi bay sẽ bay thẳng lên trời, không kêu thì thôi, một khi lên tiếng sẽ kinh hãi thế nhân.”
0 comment:
♥ Nói gì đi chứ...
( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)