Thanh phong tại – Chương 1

Thanh phong tại

Tác giả: Lãnh Lan
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.


Chương 1: Thỉnh quân nhập cuộc.

Lại một ngày lễ Thượng nguyên(1) nữa, đô thành Biện Kinh của nhà Tống tất nhiên là đèn hoa như gấm, một đêm long xà tụ hội. Ngay cả Thiết Thủ luôn luôn lười di chuyển cũng bị Truy Mệnh lôi kéo ra ngoài, y nghe nói hoa khôi đầu bảng của Y Lan các là Liễu Y Y hôm nay ngoại lệ bày hoa tửu(2), nên muốn đi xem cho biết.

Y Lan các có hai vị hoa khôi đầu bảng, là Điền Lan Điềm và Liễu Y Y.

Lan Điềm rất ngọt ngào, nụ cười của nàng vĩnh viễn giống như hoa xuân tháng ba, đôi môi nhỏ xinh của nàng vĩnh viễn nói ra những lời khiến người vô cùng vui thích. Cho dù ngươi không một xu dính túi, nàng cũng tuyệt đối không để ngươi bẽ mặt.

Y Y rất lạnh lùng, nếu không vừa lòng nàng, cho dù là quan to quyền quý, vung tiền như rác, cũng đừng mơ tưởng được nàng liếc mắt một cái.

Điều giống nhau là, các nàng đều rất đẹp.

Sắc đẹp của Lan Điềm rất nhiều người từng nhìn thấy, nhưng vẻ đẹp của Y Y lại không có bao nhiêu người biết được.

Tuy rằng như vậy, nhưng những người theo đuổi Y Y lại nhiều hơn hẳn. Con người thật kỳ lạ, những thứ càng khó có được lại càng thèm muốn, nhưng mà một khi được như nguyện vọng, lại thấy bình thường.

...

Ngày thường nếu có mỹ nhân để ngắm lại có rượu để uống, thì dù ít hay nhiều Thích Thiếu Thương cũng sẽ có hứng thú. Hắn luôn luôn thích rượu mạnh và mỹ nhân, ngay cả những lúc khó khăn như thời còn ở Liên Vân trại chiến đấu với quân Liêu, hắn cũng thỉnh thoảng đến chỗ Cao Kê Huyết trộm chút Pháo đả đăng nguyên chất về uống. Thế nhưng, ngày hôm nay hắn không có hứng thú.

Người ta một khi không có hứng thú, giống như thoáng cái bị rút hết xương cốt, ngay cả đầu ngón tay cũng lười động đậy. Ba năm, đã ba năm nay, hắn thay thế Thiết Thủ làm bộ đầu, cũng có những tháng ngày nghìn dặm bôn ba truy đuổi phạm nhân, cũng có phò trợ chính nghĩa, nhưng càng nhiều thời gian, hắn giống như rơi vào trong một cái lưới.

Giang hồ khiến người già cỗi, triều đình lại khác gì?

Phó Tông Thư ngã xuống, chẳng qua chỉ thay đổi một Sái Kinh, người nào so ra cũng đâu có tốt lành hơn nhiều ít?

Biên quan thắng trận, triều đình vẫn như cũ nghị hoà, bồi thường. Thắng cũng đền bại cũng đền, chẳng có gì khác biệt.

Giống như lần nọ Liêu quốc dốc hết binh lực quốc gia, binh mã cũng bất quá chưa đến một vạn, Đại Tống có đến trăm vạn hùng binh, vẫn đánh không lại một mảnh tấu chương của gian tướng.

Hắn đã từng hỏi vị trưởng giả trong mắt như trải qua nghìn năm trần thế kia, nhưng đổi lại, chỉ là một tiếng thở dài.

Thích Thiếu Thương tự vấn lòng, mình không phải là đại hiệp gì cả.

Nếu không cũng sẽ không vì một nữ tử mà phản bội Phích Lịch đường, cùng Lôi Quyển cắt bào đoạn nghĩa.

Càng sẽ không vì tin người nọ, bỏ xuống Liên Vân trại mà…

Hắn mệt mỏi.

Loại cảm giác này từ lúc nhận được thư của Hồng Lệ đã bắt đầu trở nên khó có thể chịu được.

Loại cảm giác này giống như sinh mệnh bị rút cạn, e rằng chẳng bao lâu nữa, ngay cả Nghịch thuỷ hàn hắn cũng sẽ không nhấc lên nổi.

Một kiếm khách nếu như ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, vậy thực sự rất đáng chết.

Thư, không có chữ, chỉ có một mũi Thương tâm tiểu tiễn.

Là hắn nợ nàng.

Nàng đợi hắn tám năm. Một nữ tử có bao nhiêu tám năm thanh xuân để chờ đợi?

Thế sự khôn lường, tóc đen rồi cũng thành tóc bạc, bất luận một nữ tử nào cũng đều không thể chịu đựng được.

Huống chi là võ lâm đệ nhất mỹ nữ.

Hắn thậm chí biết ba năm trước, chỉ cần hắn mở miệng liền có thể giữ nàng lại.

Thế nhưng hắn không có.

Vì sao không có, hắn đã không còn nhớ rõ, hắn chỉ nhớ mang máng lúc đó hắn dường như đang nhìn một người, một người đã hai bàn tay trắng, người đó thiếu hắn nợ máu so với biển còn sâu. Hắn đã không thấy được ánh mắt của Tức Hồng Lệ, nếu như thấy được, biết đâu hắn đã mở miệng.

Biết đâu.

Hắn bắt đầu hoài niệm những tháng ngày vạn dặm lưu vong, tuy rằng ngay cả trong giấc ngủ bất cứ lúc nào cũng có thể bị một kiếm đâm tới, nhưng tâm của hắn rất yên ổn, hắn biết rõ niềm tin của chính mình, không giống như hiện tại…

Hắn bắt đầu tưởng niệm nụ cười của người nọ, nụ cười mang theo ba phần trào phúng hai phần đắc ý, lại không khiến người ta chán ghét. Nếu như có thể, hắn còn muốn nghe tiếng hừ từ mũi người nọ phát ra: “Thích đại hiệp.”

Thích Thiếu Thương ngã bệnh.

...

Đêm Thượng nguyên, đường phố Biện Kinh giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng. Huy Tông Triệu Cát tuy rằng làm hoàng đế không xong, nhưng những việc phong nhã lại không cần ai gợi ý, đô thành Biện Kinh của nhà Tống cũng rất có phong thái năm xưa của Đại Đường.

Truy Mệnh chen lấn trong dòng người đông đúc, đây nhìn một cái kia nhìn một cái. Truy Mệnh thích náo nhiệt, khó có được một tối có thể dứt bỏ thân phận danh bộ, càng khó được nhị sư huynh từ biên quan trở về, tất nhiên là rất cao hứng. Kỳ thực y cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi. Thiết Thủ theo sau y tâm tình rất thả lỏng. Lúc này khí hậu vẫn là mùa đông, phương bắc lạnh khủng khiếp, không ai thích đứng giữa băng thiên tuyết địa mà run, hai bên thu binh, đợi đến mùa xuân. Tính ra cũng đã có ba năm hắn chưa đặt chân về Biện Kinh rồi.

Trước Y Lan các đã có không ít người tụ tập, Thiết Thủ xưa nay không thích quá mức hỗn tạp ồn ào, dừng bước chân, nhíu mày, đang định mở miệng, lại nghe được một tiếng thét kinh hãi. Một bóng người lướt ra, hai chân đạp một cái đã vượt qua đám người, vững vàng rơi xuống lưng ngựa dưới tàng cây xa xa. Động tác nhanh nhẹn lưu loát, khinh công quả nhiên thật tốt.

Lại thấy người nọ cuối cùng còn quay đầu lại, nhìn về phía đám người Thiết Thủ nở nụ cười, dung mạo kia mơ hồ tương tự như Cố Tích Triều.

“Giết người!!!” Giọng nữ thê lương cắt qua bầu trời đêm, đám đông thoáng chốc liền vỡ oà.

Truy Mệnh giật mình, định đuổi theo, lại thấy dưới ánh trăng thấp thoáng sau ngọn liễu, bóng áo xanh kia đã đi được rất xa.

...

Người chết tại lầu hai.

Lầu hai là khuê phòng của Liễu Y Y.

Vết thương ngay ngực, rộng bốn lóng tay, một chiêu trí mạng.

Nữ tử bình thường nhìn thấy cảnh này, cho dù không hôn mê bất tỉnh, e rằng cũng sợ hãi không thôi.

Nhưng Liễu Y Y không phải nữ tử bình thường.

Người chết cũng không phải người thường, có thể trở thành khách thân mật của Liễu Y Y tất nhiên không phải người thường.

Hộ bộ thị lang Lưu Hách, tên tuổi không tính hàng đầu, nhưng mà gã cũng xem như là đặc biệt. Gã không phải một thanh quan nhưng cũng không phải tham quan. Gã chẳng qua chỉ tốt hơn tham quan một chút mà thôi. Nhưng mà một chút này lại vừa đúng, cũng sẽ không khiến cho đám tham quan cảm thấy không thể chấp nhận mà trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, lại càng không khiến đám thanh quan cho rằng chẳng đáng kết giao. Mấy phe phái thế lực trong triều, gã thế nhưng phe nào cũng không đắc tội, phe nào cũng không gia nhập. Nhưng mà như vậy, ngược lại lại khiến các phe phái ai cũng không thể thiếu gã. Vài đặc điểm như vậy, cũng đủ để gã thênh thang đường mây, xuân phong đắc ý. Mà quan trọng hơn là muội muội của gã vừa được phong quý phi, thánh quyến đang nồng.

Người như vậy, hẳn là rất ít kẻ thù.

...

Thần Hầu phủ.

“Liễu Y Y, ngươi có nhìn rõ diện mạo của hung thủ không?” Gia Cát tiên sinh hỏi.

Từ lúc bị Thiết Thủ và Truy Mệnh mang về đây, Liễu Y Y vẫn không hề mở miệng, thấy Gia Cát tiên sinh đặt câu hỏi, nàng đơn giản gật đầu, nói: “Thỉnh đại nhân cho mượn giấy bút dùng một lát.”

Nửa nén hương thời gian trôi qua, mọi người tiến lên nhìn, trên tờ giấy kia, thật bất ngờ chính là…

Cố – Tích – Triều.

“Ngươi có nhìn rõ ràng?” Một lát, Gia Cát tiên sinh trầm giọng hỏi. “Ngươi cũng biết hậu quả của việc nói sai.”

Liễu Y Y nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đại nhân hoài nghi trí nhớ của dân nữ? Dân nữ bất tài, chỉ có một ưu điểm là hễ gặp qua một lần là không quên được, dù là một cái nhìn thoáng qua cũng đã đủ. Huống chi…” Nàng mỉm cười, nói tiếp: “Giết người, giết được đắc ý như y, cả đời dân nữ hiếm thấy, muốn quên cũng khó.”

“Dân nữ không chỉ mặt xác nhận bất cứ người nào, cũng không biết ai là Cố Tích Triều. Dân nữ chỉ khai ra tình huống lúc đó. Nếu đại nhân không còn chuyện gì khác, dân nữ xin cáo lui.” Liễu Y Y nhún người nói.

Giờ Hợi đã qua, Thần Hầu Phủ nếu không có ý giữ người qua đêm, quả thật cũng nên để người đi.

...

Thuỷ Phù Dung(3).

Có thể ở Thần Hầu Phủ vừa nhún vừa nhảy, thậm chí bước đi cũng đụng vào người khác, ngoại trừ nữ bộ đầu duy nhất Thuỷ Phù Dung còn có thể là ai?

Liễu Y Y vừa mở cửa, liền suýt chút nữa đâm sầm vào Thuỷ Phù Dung.

Suýt chút nữa có nghĩa là còn chưa xảy ra. Không chỉ không xảy ra, quả thật một chút cũng không xảy ra.

Thuỷ Phù Dung tiến vào, Liễu Y Y vừa khéo nghiêng người né qua, tay áo dài rũ xuống nhẹ nhàng kéo lên quần dài xanh như màu liễu của nàng, khó khăn lắm tránh khỏi va chạm.

“Công phu thật tốt.” đợi đến khi Liễu Y Y đi xa, Vô Tình khen một câu.

Thuỷ Phù Dung đắc ý đặt khay đang cầm trên tay xuống, bưng lấy chén canh hạt sen đưa tới trước mặt Vô Tình: “Đại sư huynh, muội thấy vẫn là huynh giỏi nhất.”

Vô Tình khẽ mỉm cười nhìn Gia Cát Tiểu Hoa, Gia Cát tiên sinh cũng cười.

Thuỷ Phù Dung đã không chú ý, nhưng bọn họ vẫn lưu ý Liễu Y Y, một màn vừa rồi nhìn như vô ý, nhưng không tầm thường, không chỉ tránh được va chạm, thậm chí canh hạt sen trên khay của Thuỷ Phù Dung không hề đổ ra ngoài dù chỉ một giọt. Bởi vì rất nhanh, nên ngay cả Thuỷ Phù Dung cũng bị qua mặt.

“Huynh, huynh nói là vừa rồi…” Thuỷ Phù Dung giật mình tỉnh ngộ, tức giận đi qua ngồi xuống ghế, ngẩng đầu đã thấy Truy Mệnh đang hướng về phía nàng làm mặt quỷ, càng giận không biết trút đâu.

“Thế nào rồi?” Gia Cát tiên sinh thấy Lãnh Huyết đi vào liền hỏi, Lãnh Huyết vừa mang theo vài người đi khám nghiệm tử thi.

Lãnh Huyết nhíu mày nói: “Vết thương có chút kỳ quái, thương ở ngực, một kích trí mạng, cũng không giống vết thương do kiếm hay đao gây ra, rộng bốn lóng tay, hoặc lớn hơn một chút, giống như là…”
 
“Thần khốc tiểu phủ?”

Lãnh Huyết suy nghĩ một lát, nói: “Có thể lắm.”

“Vô Tình, con thấy thế nào?”

Vô Tình trầm tư trong chốc lát, nói: “Con cảm thấy thật kỳ lạ, tất cả chứng cứ đều tập trung về Cố Tích Triều, nhưng mọi thứ lại có vẻ quá rõ ràng, giống như là có người cố ý sắp đặt. Thiết Thủ, đệ đến Hộ bộ điều tra kết quả như thế nào? Người chết có thù oán gì với Cố Tích Triều không?”

“Trong hồ sơ không thấy, hình như không có.”

“Người chết thuộc đảng cũ của Phó Tông Thư?”

“Không phải.”

“Xem ra, đầu mối chỉ còn lại vị Liễu cô nương kia. Phù Dung, muội hãy theo dõi nàng ta, muội là người thích hợp nhất để trà trộn vào Y Lan các.”

“Y Lan các? Không thể nào.” Thuỷ Phù Dung mở to hai mắt.

“Có gì không được?”

“Vừa nãy nàng ta đã thấy mặt muội rồi.” Thuỷ Phù Dung nhanh trí đáp.

“Quả thật như vậy…” Vô Tình trầm ngâm chốc lát, lại nhướng mày cười: “Bất quá đừng lo, vừa nãy nàng ta cố ý lộ chút bản lĩnh, chính là muốn nhử chúng ta đi tìm nàng. Nếu không có cách nào khác, tạm thời cứ làm một con cá cắn câu đi.”

Thuỷ Phù Dung trừng mắt, chỉ vào Vô Tình nói: “Huynh muốn một hoàng hoa khuê nữ xinh đẹp như hoa băng thanh ngọc khiết như ta đi một nơi như Y Lan các, huynh có thể yên tâm?”

“Việc này…” Vô Tình suy nghĩ một chút, gật đầu.

Thuỷ Phù Dung chán nản, quay qua Thiết Thủ kêu lên: “Nhị sư huynh, huynh nói đi.”

Thiết Thủ khuyên nhủ: “Phù Dung, ai bảo Thần Hầu phủ chỉ có một mình muội là nữ bộ đầu, không thể lại bắt Truy Mệnh giả nữ nữa.”

“Yên tâm, làm sao không yên tâm được.” Truy Mệnh đã cười lăn ra bàn: “Ta nhưng thật ra bắt đầu lo lắng thay cho những vị khách của Y Lan các.”

“Truy Mệnh, ngươi đừng chạy, đừng tưởng có Thiết Thủ sư huynh làm chỗ dựa, ta không dám đánh ngươi.” Thuỷ Phù Dung nhảy dựng lên, thế nhưng nếu so chạy ai có thể hơn được Truy Mệnh?

Gia Cát tiên sinh lắc đầu cười cười, phân phó: “Chuyện này tạm thời đừng cho Thiếu Thương biết.”

Ánh mắt lại rơi xuống bức hoạ của Cố Tích Triều trên bàn, khoé mắt bay lên kia dường như còn mang theo ý cười như có như không.

Cố Tích Triều, lần này, ngươi lại muốn làm gì?

Ngoài cửa sổ, trời đã khuya, ánh trăng sáng ngời.

Câu đã buông.

Mồi đã thả.

Tiếp theo là?

Cá nuốt mồi hay là mồi nuốt cá?

...

Năm lượng bạc.

Đường đường là đệ nhất nữ bộ đầu của Thần Hầu phủ vậy mà chỉ đáng giá có năm lượng bạc
.
Thuỷ Phù Dung đến bây giờ còn không có cách nào hình dung được cái loại cảm giác muốn hộc máu này.

Truy Mệnh nói, chỉ có thể đáng giá năm lượng. Y đã hỏi rồi, bán mình chôn cha, năm lượng bạc đã đủ để mua được một cái quan tài tốt nhất, ngoài ra còn đủ thêm được một phần mộ không lớn không nhỏ. Nếu như không phải lão bản nương của Y Lan Các đang đứng ngay trước mặt, Thuỷ Phù Dung thật muốn chạy đi hỏi cái tên lão bản bán quan tài ốm đến trơ xương kia, cho dù lão ta ba năm không mở cửa, cũng không cần bán đổ bán tháo như vậy nha.

Nếu như lúc này Thuỷ Phù Dung chỉ cảm thấy tức giận, vậy thì lời tiếp theo của tú bà khiến nàng thật muốn giết người.

Tú bà chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: “Nhan sắc như vậy, ở trong nhà bếp làm việc là được rồi.”

Tuy rằng trên mặt nàng có bôi một ít linh tinh lem luốc gì đó, tuy rằng nàng có bới cao tóc lên, nhưng cũng không đến mức tệ như vậy chứ. Chuyện này mà truyền ra ngoài, đệ nhất nữ bộ đầu nàng đây làm sao còn mặt mũi gặp người.

Mặc dù trăm bề hờn tủi, Thuỷ Phù Dung vẫn vào Y Lan các.

Liễu Y Y không ở Y Lan các.

Người như nàng ta hẳn là có rất nhiều chỗ để đi, nhưng Y Lan các mới là nhà của nàng ta.

Một nữ tử thanh lâu có thể có nhà riêng sao?

Liên tiếp bảy ngày.

Thuỷ Phù Dung nghĩ mình sắp chờ không nổi nữa, nàng đã rửa rau suốt bảy ngày trời, cái thùng gỗ lớn này đã ngâm mười ngón tay của nàng đến xanh mét, hiện tại nàng chỉ cần nhìn thấy màu xanh đã thấy buồn nôn.

Lúc này, Liễu Y Y trở về.

Nàng ta không phải trở về một mình, mà là hai người.

Một người thanh niên cằm hơi ngẩng cao, cười rộ lên rất đẹp mắt, không phải cái dạng đường hoàng lãnh liệt như Cố Tích Triều.

Nụ cười hắn có ba thu hoa quế mười dặm hoa sen, ánh mắt hắn có tính tẫn cơ mưu tiếu ngạo hồng trần.

Hữu Kiều tập đoàn, Phương Ứng Khán.

Phương tiểu hầu gia!

Lúc này hắn lại đang ôm Liễu Y Y, giống như một tình nhân vô cùng săn sóc.

...

Tiểu lâu, Thần Hầu phủ.

Tiết trời rất tốt, quang đãng lại mang theo chút lạnh lẽo.

“Phương – Ứng – Khán.” Từ lúc nhận được tin tức Thuỷ Phù Dung truyền về, đầu của Vô Tình bắt đầu đau, y thậm chí bảo kiếm đồng huân hương.

Huân hương có thể thanh tâm, nhưng tiểu lâu cũng rất ít khi huân hương.

Y không thích Phương Ứng Khán, nghiêm khắc mà nói, Phương Ứng Khán cũng không làm người ta chán ghét, ngược lại, hắn thậm chí có thể nói là tao nhã như ngọc.

Hắn chẳng qua là có dã tâm.

Có dã tâm tuy rằng không phải là ưu điểm gì, nhưng cũng không thể thật sự tính là khuyết điểm.

Huống chi, người như hắn, vốn sẽ không cam làm bầy tôi kẻ khác.

Hắn đã ở trên người khác, tiếc rằng trên nữa còn có người.

Cái mà y chán ghét chính là ánh mắt của Phương Ứng Khán, ánh mắt như vậy, nhất là những lúc Phương Ứng Khán nhìn y, tựa như ánh mắt của rắn, khiến cho đáy lòng phát lạnh.

Chân của Truy Mệnh, tay của Thiết Thủ, máu của Lãnh Huyết, tâm của Vô Tình.

Vũ khí của y chính là tâm, một mảnh tâm có thể bình thản ngồi ngắm mây bay.

Một mảnh tâm như vậy, hiện tại lại rối loạn.

Với y mà nói, tâm loạn chính là thua, thua chính là chết, có lẽ,  so với chết còn tệ hơn.

...

Người không muốn gặp, lại cứ tìm tới cửa.

Vừa bước lên Tiểu lâu, Phương Ứng Khán đã nghe được mùi hương như có như không, hắn hướng Vô Tình ôm quyền nói: “Mấy ngày nay trời giá rét, trước cửa tuyết đọng dày, sương giăng mái ngói, nghĩ đến huynh thể nhược, đệ trong lòng thấp thỏm, đến nỗi đêm không chợp mắt, hôm nay đặc biệt đến bái kiến, không biết, Thành huynh dạo gần đây có khoẻ?” Nụ cười kia giống như vô cùng chân thành, tràn đầy hoan hỉ.

Vung tay cũng đánh không được người tươi cười, tuy rằng không thích, nhưng gặp người như vậy chỉ sợ là ai cũng rất khó cự tuyệt. Vô Tình càng không phải là người không thấu tình đạt lý, y hiểu rõ đại cuộc, rất biết tiến thoái.

Nhưng, Vô Tình chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục cúi đầu đối diện với trang giấy.

Nếu như là người thường chỉ sợ đã sượng mặt, thế nhưng Phương Ứng Khán không phải người thường. Hắn rất cao quý, rất nhàn nhã, rất có khí chất ngồi xuống ghế.

Không có trà, Vô Tình không phân phó, ba kiếm và một đao đồng tự nhiên sẽ không dâng trà.

Phương Ứng Khán không vội, hắn ngồi yên ngắm Vô Tình, hắn thấy rất thú vị.

Vô Tình rất đẹp, nhất là trong ánh nắng sớm mai, bóng của y mờ nhạt đến mức gần như trong suốt, càng khiến người ta có loại lỗi giác không thuộc nhân gian.

Vô Tình đang luyện chữ, là loại chữ Sấu kim thể, nét hất sắc như chuỷ thủ, nét móc bén như đao.

“Lưu Quý phi đã thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, muốn giết bằng được Cố Tích Triều.” Phương Ứng Khán thở dài, nếu như hắn không muốn ngồi cả ngày ở Tiểu lâu, thì phải sáng suốt mở miệng sớm một chút. Tuy rằng hắn cũng không ngại ngồi nhìn Vô Tình luyện chữ, nếu như có thể, hắn thậm chí nguyện ý cùng Vô Tình làm vài việc khác, ví dụ như đánh đàn thổi sáo gì đó. Nhưng, hiện tại không phải dịp, hắn còn có việc cần làm.

“Phương huynh thật sự tin hung thủ giết người là Cố Tích Triều?” Vô Tình hỏi.

“Vì sao không tin?” Phương Ứng Khán cười, vẻ mặt thật không có ý tốt. “Chẳng phải chứng cứ đã vô cùng xác thực sao? Thành huynh còn băn khoăn điều gì?”

“Nhai Dư nghĩ không ra lý do tại sao Cố Tích Triều giết người.” Bút trong tay Vô Tình dừng lại, Vô Tình từng nhìn thấy Cố Tích Triều, bóng áo xanh tập tễnh kia, dáng vẻ vạn niệm thành tro, thâm tình chẳng trọn ấy, khiến cho y cũng không khỏi thương tiếc thở dài.

“Thành huynh không muốn tin hay là không thể tin?” Tâm trạng Phương Ứng Khán rất vui vẻ: “Huống chi, Cố Tích Triều giết người còn cần lý do sao? Điều này e rằng không có ai rõ ràng hơn Thích Thiếu Thương của quý phủ.” Hắn dừng một chút, nói: “Hơn nữa y cũng không hẳn là không có lý do.”

“Ồ?”

“Thành huynh cũng biết Cố Tích Triều từng đậu Thám hoa.”

“Đúng vậy.”

“Đậu Thám hoa, lại bị tước mất công danh, trở thành trò cười khắp thiên hạ.”

“Lưu Hách kia…”

“Lưu Hách chính là người thay thế.” Phương Ứng Khán nói tiếp: “Thật ra tên của Cố Tích Triều vẫn chưa được ghi vào sổ sách, nếu không có phong thư nặc danh kia, quả thật không thể nào điều tra ra được.”

“Có liên quan với Lưu Hách sao?”

“Cha của Lưu Hách có quan hệ thân thiết với Hộ bộ, Lưu Hách kia lại nhậm chức Hộ bộ.”

“Chẳng lẽ Thành huynh cho rằng Cố Tích Triều ở trong căn nhà tranh ngoại ô thành Tây, là có thể yên tâm?” Những lời này đã mang theo vài phần khí thế bức người.

“Thần Hầu phủ khoan dung nhân hậu, đáng tiếc, chỉ sợ Thành huynh phải ngẫm lại làm sao biện hộ cho việc trước kia đã buông tha cho Cố Tích Triều, e rằng, Thiếu Thương huynh cũng khó tránh khỏi liên luỵ.” Những lời này đã là ngửa bài với nhau.

Trang giấy của Vô Tình đã rối loạn, viết tới viết lui, bỗng nhiên lại là ba chữ Cố Tích Triều.

Dứt khoát buông bút, vẻ mặt y dường như càng thêm tái nhợt: “Ngươi ra tay lúc nào?”

Phương Ứng Khán đi tới gần y, nụ cười không đổi: “Ngươi không nên nghe ta nói.”

Vô Tình cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, thở dài: “Quả thật không nên.”

Ngón tay băng lãnh như rắn nâng lên cằm y. Đây đã là vô lễ.

Vô Tình không thèm nói nữa, y thậm chí muốn nhắm mắt lại, không nhìn gương mặt kiêu ngạo trước mắt. Phương Ứng Khán cúi xuống rất gần, Vô Tình thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn.

Cho dù đối mặt với đối thủ đáng sợ nhất, Vô Tình cho đến bây giờ cũng không hề có ý nghĩ bỏ trốn, thế nhưng lúc này y lại rất muốn trốn, nếu như có thể.

Vô Tình trốn không thoát, y không chỉ trốn không thoát, quả thực ngay cả đầu ngón tay y cũng không nhúc nhích được.

Tuý hồng trần, là Tuý hồng trần của Lão Tự Hào Ôn gia(4).

Tuý hồng trần không phải độc dược, nó chỉ khiến người ta bất động, nhưng, như vậy là đủ rồi.

===========

(1) Thượng nguyên: rằm tháng Giêng

(2) Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu

(3) Thuỷ Phù Dung là vai diễn của Vương Diễm trong TĐDB 2002 (bản có Chung Hán Lương và Cha In Pyo)

(4) Trong tiểu thuyết của Ôn Thuỵ An, “Lão Tự Hào” của Ôn gia là một môn phái dùng độc nổi danh khắp giang hồ suốt mấy trăm năm, gồm bốn phái nhỏ là “Tiểu Tự Hào” chuyên chế độc, “Đại Tự Hào” chuyên cất giữ các loại độc, “Tử Tự Hào” chuyên hạ độc, “Hoạt Tự Hào” chuyên giải độc.


8 comment:

Trả lời
phuongmai nói...
lúc 20:42 27 tháng 5, 2011

hờ hờ, Có nhân vật nữ cũng vui mà, miễn là nàng ko dính gì đến tình củm của các ảnh là được, ta thích Thủy Phù Dung rồi nè

Trả lời
tieuquyen nói...
lúc 03:26 29 tháng 5, 2011

cứ có nhân vật nữ để mấy anh ghen nhau mới vui chứ.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:46 29 tháng 5, 2011

Trong này Thủy Phù Dung chỉ làm fangirl thôi :">

Trả lời
Jiny nói...
lúc 04:49 6 tháng 6, 2011

huuhuu
sao có 1 chương zẹ?
Tuy nhiên, đây là lần đầu vào thăm nhà, thật tiếc là tại sao ta lại đến trễ như vậy
Xin ra mắt chủ nhân
Nhân tiện xin hỏi nàng có biết bộ "Giang hồ nhàn thoại" của Ôn lão gia ko? mình tìm bộ này mãi,hơn 2 năm rùi mà tìm ko thấy

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 06:39 6 tháng 6, 2011

"giang hồ nhàn thoại" nằm trong tập hợp đoản văn cuả Ôn Thụy An, mình có một entry share raw nguyên tác đó, bạn vào đó mà down, có điều bản raw của mình thiếu mất mấy chương, mà mình cũng lười tìm lại nên cứ để vậy đến giờ.

Trả lời
Y Tuyết nói...
lúc 21:21 19 tháng 6, 2011

Đúng lúc cao trào thì cắt cái rụp, thật không cam tâm _ _______!
Lần đầu vào thăm blog của bạn ~~ Cho phép mình dựng lều ở đây chờ chap 2 nhé ~~

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 03:37 21 tháng 6, 2011

Ừa, (ôm trà bánh lạch bạch chạy ra), nàng cứ ở đây bao lâu cũng được, chứ có một mình ta, ta sợ ma lắm ế ~

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 01:58 16 tháng 9, 2011

nàng lo gì ma
nhưng ta kiến nghị nếu ma mà là fan girl thì cho tạm trú luôn đi nàng ạ
^^

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)