(Phương Vô) Niên thiếu vô tình – Hoàn kết

Một nụ cười xua vạn kiếp sầu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

10. Nhật Nguyệt thôn.

Nơi nào đó ở Tương Dương.

Vùng phía nam, chính là Long Trung sơn vang danh thiên hạ.

Long Trung sơn năm xưa là nơi Gia Cát Lượng cư ngụ, vì vậy cũng có tên là Ngoạ Long cương.

Mà một thôn trang nho nhỏ có chừng mấy trăm hộ gia đình này, cũng bởi vì lấy chữ "Minh" trong tên Gia Cát Khổng Minh, nên gọi là Nhật Nguyệt thôn.

Thôn dân đều sinh sống bằng nghề nông, nam ra đồng trồng trọt, nữ nuôi tằm dệt vải.

Ngày thường đều chăm chỉ làm việc, xóm giềng hoà thuận, vui vẻ ấm áp.

Ngày lễ thì tụ họp vui chơi, không câu nệ lễ tục, chất phác giản dị.

Hoàn toàn là một vùng quê thanh bình.

Nhưng mà.

Trong một sân nhỏ góc đông bắc thôn.

Lại thường xuyên vang lên tiếng tiêu đàn du dương.

Thanh âm trác việt, giống như tiếng trời.

Khiến người nghe như lạc vào tiên cảnh.

...

"Rầm!"

"Xoảng!"

Theo thanh âm vỡ nát của đồ vật.

Hai cái bóng một lớn một nhỏ cấp tốc biến mất.

Vương Tiểu Thạch ngây người như tượng gỗ nhìn phòng khách nhà mình giống như vừa bị quân Kim tàn phá cướp bóc xong.

Khóc không ra nước mắt.

Thời gian năm năm.

Cũng đủ để một nữ hài tử từ một người vợ trở thành một người mẹ đảm đang.

Nhưng mà đáng tiếc.

Thời gian trôi qua đối với tiểu thư Ôn Nhu mà nói, hầu như không có tác dụng.

Ôn Nhu trở thành mẹ.

Vẫn rất là không ôn nhu.

Nàng vẫn chẳng khác khi xưa ngày ngày ồn ào đểnh đoảng, nhún nhảy không yên...

Điều khác biệt duy nhất chính là... Hiện tại phía sau còn có thêm một tiểu quỷ chỉ e thiên hạ bất loạn.

Thế cho nên Vương thiếu hiệp năm xưa của chúng ta, hôm nay đã là Vương đại hiệp, mỗi ngày đều ôm đầu ngồi xổm trong sân khóc rống... Năm xưa nếu biết như vầy đã không...

Nhưng mà.

Ngày vẫn phải trôi qua.

Vả lại.

Ngay lúc Vương Tiểu Thạch quét dọn sạch sẽ phòng khách xong.

Một cái bóng nhỏ xíu giống như lốc xoáy bay, xông, quét vào nhà.

Không đợi hắn phản ứng.

Liền nhào vào lòng hắn.

"Cha cha! Cha cha!"

"Chuyện gì vậy?... Chẳng lẽ mẹ của ngươi lại gây hoạ nữa??!! Lần này là độc chết gà hay là để xổng dê???"

"... Không phải mẹ... Mẹ đã đi lên núi hái hoa rồi."

"...Vậy nhất định là ngươi! Nói mau!! Lại đánh con cái nhà ai rồi?? A Mao hay là Tiểu Ngọc???"

"..."

Tiểu cô nương trong lòng bất quá chỉ chừng bốn tuổi.

Lúc này đang chớp chớp đôi mắt thật to nhìn cha mình sắp sửa phát điên.

Lắc đầu.

"Tâm Nhi không gây hoạ... Mẹ cũng không gây hoạ..."

"Không gây hoạ?... Các ngươi??... Không có khả năng!!..."

Tiểu cô nương Tâm Nhi rất nỗ lực nhảy ra khỏi vòng tay của phụ thân.

"... Tâm Nhi vừa gặp một người rất... rất thúc thúc!!!!!"

"Rất... thúc thúc? Rất cái gì?"

"... Rất... Tâm Nhi không biết... A! Giống như Thành thúc thúc vậy đó!!! Nhưng mà... Có chút không giống..."

Tuy rằng lời miêu tả lộn xộn, lắp ba lắp bắp, nhưng Vương Tiểu Thạch lại thấy ánh mắt con bé sáng long lanh một cách kỳ lạ.

Trong lòng đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ.

Sẽ không... sẽ không phải là hắn đâu?

Nếu thật sự là hắn...

Hắn lại nghiêm trang hỏi con gái: "Hắn có nói chuyện với ngươi không?"

Đỏ mặt gật đầu.

Vương Tiểu Thạch cảm thấy rất ngạc nhiên: nói đã nói xong rồi, đỏ mặt cái gì?

"Nói cái gì vậy?"

"Tiểu mỹ nhân."

"Cái gì?!?!?!"

"Thúc thúc đó... gọi con là tiểu mỹ nhân."

Vương Tiểu Thạch đầu đầy gân xanh nhìn nữ nhi không nên thân nhà mình.

Thuận tiện đưa tay lau đi khoé miệng đã chảy không ít nước miếng của tiểu nha đầu: "Hắn còn nói gì nữa?"

"Thúc… thúc thúc đó hỏi con nhà của Thành thúc thúc ở đâu..."

11. Tình triền miên.

Thời gian năm năm là bao nhiêu lâu?

Có người tính toán... Có người không...

Vô luận là tính hay không tính, năm năm quang âm trong một đời người, cũng tuyệt đối không thể coi là ngắn.

Năm năm đã đủ khiến cho rất nhiều người quen biết, rất nhiều người ly biệt, rất nhiều người gặp lại...

Thậm chí.

Nó cũng đủ để khiến cho rất nhiều kỳ tích xảy ra.

Mà nay.

Giang sơn hao tốn, đời người chẳng trọn.

Bao nhiêu người năm xưa niên thiếu hời hợt lông bông đã không còn gặp lại...

Bao nhiêu người năm xưa thề non hẹn biển chỉ sợ cũng đã trở thành dĩ vãng...

Còn có bao nhiêu người.

Giữa những tháng năm dằn vặt và hao mòn, bao nhiêu ái hận đã từng cuồn cuộn cũng đều trở thành khoảng không...

Chỉ có tương tư đối với y... đã trở thành nỗi nhức nhối...

***

Bầu trời xa xa bị tà dương nhuộm thành một mảng đỏ vàng.

Hào quang ánh chiếu dòng suối róc rách và núi xa nguy nga.

Cũng ánh chiếu khuôn mặt thanh lệ tuyệt tục của người nọ bên song cửa sổ.

Tiếng đàn không dứt.

Ngón tay tuyết trắng lướt nhẹ qua dây đàn, dừng lại đây đó.

Âm thanh du dương êm dịu, giống như nước chảy mây bay.

Mạch đàn chợt biến đổi trong khoảnh khắc, ngón tay bỗng nhiên căng thẳng.

Giương mắt.

Đàn đã ngừng.

Dư âm quanh quẩn, thật lâu không tiêu tan.

Người mà y đợi, đã đến.

...

Một bàn tay như ngọc từ phía sau vươn ra.

Nhẹ nhàng đặt lên bàn tay phải vẫn còn đang trên dây đàn của y.

Sau một khắc.

Thân thể bị một sức mạnh cường đại buộc xoay lại.

Chờ đón y.

Là một vòng tay ấm áp quen thuộc.

Ngẩng đầu lên nhìn đối phương, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau bất chợt lại muốn quay đi.

Nhưng cả người đã bị vững vàng ôm chặt, không thể động đậy.

...

Vòng tay gắt gao siết chặt y, phảng phất muốn đem cả người y dung nạp vào cơ thể mình.

Không có đối thoại.

Không có câu hỏi.

Chỉ có một nụ hôn cuồng nhiệt... Cùng một cái ôm điên cuồng...

***

Không khí trong núi tươi mát, hương hoa nhàn nhạt, xen lẫn với mùi sách, tạo thành một loại hương vị vô cùng mạn diệu.

Cả căn phòng yên tĩnh.

Chỉ có màn lụa màu nguyệt bạch khẽ rung động... Trong đó thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ trầm thấp và tiếng hổn hển khi lên khi xuống...

...

Vô Tình đã ngủ say.

Da thịt như tuyết đầu mùa dưới ánh nến hiện ra thật trong trẻo lạnh lùng.

Bị người còn lại ngắm trong mắt, rốt cuộc giống như mộng mị.

"Nhai Dư... Hai câu thơ ngươi để lại trong Phong Nguyệt sơn trang... Cuối cùng cũng đã có thể tiếp tục..."

"Duy nguyện tụ thủ ỷ lan can, ứng chiết mai hoa độc tự khán. Nhai mịch thiên tầm canh vô dư, mạch mạch thử tình thiên khả kiến."

(Chỉ nguyện ngồi yên tựa lan can, Hái nhánh hoa mai một mình ngắm. Núi cao nghìn thước tìm không hơn, Tình này đắm say trời xanh thấu.)

...

Trong cơn buồn ngủ mông lung.

Phương Ứng Khán kéo Vô Tình vào lòng.

Nhẹ nhàng khép mắt lại.

Tâm sự một đời.

Thoảng qua như một giấc mộng xưa.

Cũng may... Mộng đã thành sự thật.

...

Y nghiêng đầu.

Nhìn gương mặt ngủ say trầm tĩnh bên cạnh, bỗng nhiên nhớ lại một sáng sớm năm năm trước, cùng với lưỡi đao đẫm máu tươi của hắn.

"Nếu như ta thực sự chết đi... Nhai Dư có đau lòng chút nào hay không?"

Tâm tình nhất thời phiền muộn khôn kể.

Giả chết mai danh ẩn tích, tất nhiên là vì đề phòng đế vương lòng dạ hẹp hòi.

Mà một nguyên nhân khác.

Là y khi đó không dễ dàng tin tưởng Phương Ứng Khán.

Ngay cả khi hắn đã đánh lui quân Kim ngoài thành Thái Nguyên...

Ngay cả khi hắn có thể bình định loạn Giang Nam...

Ngay cả khi hắn thâm tình chân thành, lời thề son sắt...

Thế nhưng... Dù sao hắn cũng là Phương Ứng Khán...

Cho dù một thời thật tình... Cũng e khó được dài lâu...

Năm năm nay.

Nghe nói hắn tụ thủ giang sơn...

Nghe nói hắn ngày ngày uống rượu...

Nghe nói hắn thất ý mê loạn...

Đủ loại nghe nói, khiến người nghe đau đến xé lòng.

Ánh đèn mờ nhạt xuyên qua màn lụa.

Nương theo ánh sáng lờ mờ cẩn thận nhìn lại.

Đã thấy tóc đen của người nọ đã xen lẫn vài đốm bạc.

Nhất thời.

Rơi lệ.

Tim như dao cắt.

Vĩ thanh.

Gốc mai.

Mộ phần,.
Hai người.

"Sao ngươi biết ngôi mộ này là giả?"

"Ta đoán."

"..."

"Nhai Dư ngươi đừng giận... Thật ra... Ta là bởi vì... cây này..."

"Cây?"

"Nếu dưới mộ phần này thực sự là ngươi... Đừng nói là Thiết Thủ Truy Mệnh Lãnh Huyết... Cho dù là đám người Thích Thiếu Thương Vương Tiểu Thạch, tuyệt đối cũng sẽ không để gốc mai kia chết khô..."

"..."

"Nhai Dư... Nhai Dư? Ôi! Ngươi cư nhiên phóng ám khí?!"

"Ta lấy làm lạ cây này đang tươi tốt vì sao lại chết khô, thì ra là vì tiểu hầu gia dùng Sơn Tự Kinh biểu diễn kỳ công..."

"Nhai Dư ta biết sai rồi... Ta chẳng qua chỉ muốn thử một chút... Ngươi đừng đi..."

"Không được đi theo!"

..........

Xa xa.

Trên gương mặt Thiết Thủ thuỷ chung vẫn mang một nụ cười khiến người an tâm.

Truy Mệnh dựa thụ, ừng ực uống một ngụm rượu lớn, cố đè xuống cơn cười to.

Ánh mắt luôn luôn lãnh duệ của Lãnh Huyết, cư nhiên cũng ẩn dấu không được ý cười.

Ba người trong lòng cùng chung suy nghĩ.

Đại sư huynh thực sự nổi giận...

Phương Ứng Khán lần này thảm rồi...

Tiểu Hầu gia, ngươi tự mà cầu phúc đi!

(toàn văn hoàn)

Nhan: cái vĩ thanh đã khiến hình tượng phản diện lấp lánh long lanh của anh Khán do Ôn lão gia dày công xây dựng và đám fangirl miệt mài vun đắp sụp đổ ầm ầm ầm =)))

13 comment:

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:23 17 tháng 6, 2011

Và thế là đế vương công và nữ vương thụ đã sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi ~ Câu chuyện đến đây là hết ~ Đề nghị các bạn phát biểu cảm tưởng ~ ^^

Trả lời
Tiểu Quyên nói...
lúc 19:46 17 tháng 6, 2011

kết thúc rồi a buồn quá đi ko đc gặp anh VT và PUK nữa , chắc ta sẽ nhớ 2 anh lắm................hic...hic...........
câu chuyện của 2 anh mang cảm giác buồn buồn , nhẹ nhàng và lãng mạn a, rất sâu lắng dễ dàng xâm nhập vào trái tim của người đọc, khiến cho người khác buồn dùm cho 2 anh.
chúc mừng nàng đã hoàn 1 bộ a.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:52 17 tháng 6, 2011

Còn phiên ngoại và đoản văn nữa mà nàng :)

Trả lời
Jiny nói...
lúc 19:56 17 tháng 6, 2011

ôi, thiệt tuyệt vời mà
may mà đang hè nên cứ bị Tình Ca cuốn hút mãi
thanks Nhan Nhan nhiều,
Mình thích nhất đoạn kết đó "tiểu hầu gia a, anh chọc giận mỹ nhân rùi, lo mà cầu phúc đi". Ôi bên cạnh người đẹp như ên cạnh Hổ, mà là Hổ cái nữa mới chít
* cười ngoặt ngẽo*
Ah, nhưng sao mình ko đọc được bộ Ôn thụy an đoản thiên (raw) mà Nhan gửi zạ?
hay tại phong chữ máy mình, có thể phiền bạn gửi lại giùm mình ko?
Cái nào có Tình tình đều muốn ngâm cứu hết, Nhan gừi cho mình nha, bản RAw hay Qt (nhưng có bản dịch thì tốt hơn)
Thanks Nhan lần nữa nha
Mail: Ngoisao_tyny@yahoo.com.vn

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:37 18 tháng 6, 2011

Nàng có cài font tiếng Trung ko? Mở bằng word ấy. Mình mở bình thường mà. Bản qt mình không có, bản dịch thì đến giờ mình còn chưa biết bản dịch TDDB tròn méo ra sao nữa là T^T. Mình gởi raw lại cho jini rồi đó.

Trả lời
nadung37 nói...
lúc 22:23 18 tháng 6, 2011

Đọc xong rồi em thấy mâu thuẫn khủng khiếp.
Mở đầu Tứ Đại danh bổ, Vô Tình hình như mới 22(?). Khi hai người về được với nhau, dễ cũng qua đến hai chục năm có hơn. Có lẽ chính vì dây dưa không dứt như thế mà nhiều người không thích Phương Vô. Em rất sùng bái Phương Vô, nhưng thật tâm em mỗi khi tự hỏi chính mình, em vẫn cảm thấy ấm ức. Có đôi khi em nghĩ tuổi trẻ nên có chút bồng bột. Hai người bọn họ sao lại quá tỉnh như vậy. Nhưng mà, hai anh à, hai anh thử nhìn thiên hạ mà xem, hai anh tự đặt mình cao cao tại thượng, nghĩ mình trên thiên hạ, nghĩ chúng nhân mê loạn, thế nhưng họ cũng chẳng phải đến bạc tóc mới hạnh phúc như hai anh. Mà thời giam là mất mát vĩnh viễn, mọi thứ đặt trong thời gian đều là chết dần. Hai con người này thực ra đã phải sống chết bao nhiêu kiếp mới có được cái kết cục mang lớp vỏ viên mãn? Nghĩ lại thấy hận, tại sao hai anh không sa ngã ngay từ đầu cho em nhờ (nhưng như thế thì có gì để đọc). Cứ nghĩ đến năm năm ấy mà lại phát khùng lên vì hai anh.

Ôm tỷ!!!!!!!!!!!!!

Trả lời
tulalan nói...
lúc 17:16 20 tháng 6, 2011

wa tuyệt vời
cuối cùng anh Khán cũng nhận ra
giang sơn không người hưởng cũng vô nghĩa
người đời không thể có cả giang sơn lẫn mỹ nhân
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
so happy
cuối cùng là kết thúc có hậu a
sung sướng quá
biết trước là HE mà sao vẫn hồi hộp, khi đọc được đúng là HE thấy vui quá trời luôn
thank nàng nha
tyhanh nàng nhìu nhìu nha

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 17:24 20 tháng 6, 2011

Hí hí a Khán cúi cùng cũng cải tà theo Tình Tình, mọi người đều nói trong thuyết anh hùng anh Khán là chung cực boss, nhưng mà Tình Tình ko mất một mũi ám khí đã thu phục đc boss, tình Tình còn ngầu hơn cả boss

Trả lời
Tiểu Tâm nói...
lúc 17:33 24 tháng 6, 2011

WHAAAAAAAAAAA!!!! *khóc ròng* Kết cục đẹp quáaaaa!!!!!!!

Chuyện tình hai anh đẹp hơn cả Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài nữa! Lương-Chúc đến chết rồi hoá bướm mới được ở bên nhau, tuy vậy kiếp bướm cũng có được là bao lâu? Trong khi hai anh ít nhiều cũng được hưởng những tháng ngày hạnh phúc viên mãn bên nhau tại trần thế, trong kiếp này. Phải nói là kết thúc rất uyển chuyển. Làm người đọc vừa thương cảm vừa hạnh phúc.

"Người đi hồn tôi mất/ Một nửa hồn kia hoá dại khờ", hẳn anh Khán hiểu rất rõ câu này. Sau cơn mưa trời lại sáng. Lúc đầu không hiểu HE là cái gì (tưởng 1 thể loại mới, sau đó ngẫm lại mới biết nó là "HAPPY ENDING"), nên "nghe gian hồ đồn" rằng tiểu Tình chết, anh Khán sầu đời đắm mình trong men say *chỉ chỉ lên cái fic* mà đau cả lòng. Giờ thì tốt rồi. Và thế là họ quy ẩn giang hồ, sống hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu (chêm thêm câu cửa miệng của các phim Disney: "And so, they all live happily ever after" - The end). =)) =))

P/s: Cơ mà lạ lùng! Rõ ràng đây thuộc thể loại Shounen-ai có chút Yaoi (chậc! chêm thuật ngữ Nhật vào truyện TQ e hơi lạc quẻ, nhưng miễn "hiểu ý" là được rồi!), nhưng lại không làm cho mình cảm thấy tí gì ngượng ngập hay khó chịu, ngược lại còn cảm thấy ấm áp sao đó nữa. Rút ra kết luận: Hảo tiểu thuyết.

Trả lời
tulalan nói...
lúc 18:18 26 tháng 6, 2011

hay quá nàng ơi, ta dọcddi đọc lại vẫn thấy hay
nhảy vào com thêm một câu, vote thêm một cái cho nàng nè

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:42 26 tháng 6, 2011

Hí hí... Bộ này lúc đọc quyển 2 ta cảm thấy rất là giận anh Khán, nhưng sang quyển 3 cái kết của nó lại khiến ta thấy rất thỏa mãn ~ Lại yêu anh Khán trở lại XD Tình Tình trong cái vĩ thanh thật là đáng yêu vô cùng ~

Trả lời
Hoa Mộng nói...
lúc 01:32 9 tháng 8, 2011

"dù cho toạ ủng giang sơn, lại có ai cùng hưởng?"
Đúng vậy, nếu Khán ca lấy dc giang sơn nhưng mất đi công tử liệu người có hạnh phúc hay ko?
Cuối cùng huynh cũng nghĩ thông suốt a~
Giấc mộng Phong Nguyệt sơn trang ngày ấy cuối cùng cũng có thể tiếp tục.
Cứ nghĩ bộ này là BE hóa ra HE cũng mừng thật. Mối tình cũng 2 huynh chậm rãi nhưng từ từ khắc sâu vào lòng người.

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 01:44 16 tháng 9, 2011

oa
cuối cũng nữ vương thụ đã thuần phục đế vương công thành thê nô công
hố hố

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)