Thủ phát phong nguyệt (Phương Vô)

Thủ Phát Phong Nguyệt


Tác giả: Ngự Dụng Mặc Nghiên.
Biên tập: Triêu Nhan

Mùa đông năm nay ở Biện Kinh, tới rất sớm.

Mười dặm đường dài không thấy phồn hoa, ngay bên trong hoàng thành một quốc gia lạnh lẽo đến thấu xương.

Tuyết rơi đúng lúc là điềm báo được mùa.

Chỉ là, không biết, sang năm hai bờ sông Hoàng Hà có còn nằm trong bản đồ của Đại Tống hay không.

Vô Tình nhìn về phương bắc, hoàng cung kim bích huy hoàng chìm trong màn tuyết trắng xoá, mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng vàng.

Cửa lớn khép lại, một khoảng trời riêng.

Ca vũ thái bình, thịnh thế phồn hoa.

Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng, dường như gốc "tức mặc vô song" trong hoàng cung đã nở hoa.

Mặc mai (hoa mai đen) đã hiếm, mặc mai nở ra xinh đẹp tinh xảo không thua tuyết đông lại càng thiếu. Vô Tình công tử lúc còn ở trong cung, nơi thường hay đi nhất chính là Thiên điện nhuộm đẫm hương thơm của mặc mai.

"Này, ngươi đang nhìn gì vậy? Có cái gì đẹp?" Ngồi dưới tàng cây, Vô Tình mở mắt ra, nhìn về hướng thanh âm vừa xuất hiện.

"Nói ngươi đi chứ, sao lại không trả lời ta." Thiếu niên áo đỏ từ trên cây nhảy xuống, cành cây chấn động, phồn hoa rơi đầy đất. Đưa tay vén mấy sợi tóc loà xoà trên trán, tiến lên hai bước, thiếu niên đột nhiên cúi người xuống, nhìn chằm chằm Vô Tình ngồi trên luân y.

"Nghìn vàng mới trồng được một gốc hoa, tóm lại là đẹp." Ngồi trên luân y, Vô Tình hờ hững trả lời. Những ngày gần đây theo thế thúc tiến cung, ăn chơi trác táng gì đó, y đã thấy qua nhiều lắm.

"Cũng đúng, mặc mai này quả thật là hơn đứt cả nghìn gốc mai thường." Thiếu niên khoe răng tươi cười.

"Đáng tiếc không đẹp bằng ngươi." Thiếu niên ngượng ngùng cúi đầu, đột nhiên vươn tay, gợi lên một lọn tóc rơi lạc trên vai Vô Tình, nói: "Xem, tóc đen áo trắng, cứ như tiên tử giáng trần." Hắn cười, nheo lại một đôi mắt đào hoa.

Tay của Vô Tình đặt trên tay vịn luân y siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng lại siết chặt, thủ pháp "Thiên chỉ Quan Âm" của hắn, hiện tại y còn không chắc mình có thể tránh được.

Mím môi, Vô Tình không nói một lời.

"Ha ha", thiếu niên đối diện nở nụ cười, chỉ vào mình: "Ta, Phương Ứng Khán," trở tay phải, một đoá hoa mai không biết ngắt lấy từ lúc nào nhẹ nhàng cắm bên tai Vô Tình.

"Ta đi ~ sau này còn gặp lại." Thiếu niên đạp tuyết mà đi, đưa lưng về phía Vô Tình vẫy vẫy tay, biến mất trong tuyết.

---

Vô Tình không nhịn được mỉm cười. Truy Mệnh ngồi đối diện với y nghĩ, đại sư huynh khó có khi nở nụ cười, hiện tại vẻ mặt như vậy, không biết nên gọi là gì.

Kẻ ngày xưa bị mình mặt không biểu tình xếp vào hàng "Đăng Đồ Tử" ăn chơi trác táng, hôm nay đã là chủ nhân của Thần Thông Hầu Phủ.



"A, hoá ra quân lương của tướng sĩ kháng Kim là chinh phí xuất ra từ đại cung Tu Vĩnh Nhạc, hoàng thượng thật thánh minh!" Nghiêng người dựa vào gốc cây khép hờ mắt, hắn cười thật là ôn văn nho nhã.

Nhưng mà Vô Tình biết bên dưới bề ngoài ấm áp ấy lại là một tính cách ngông cuồng tự đại không ai bì nổi.

"Ôi chao, y phục của Thành đại bộ đầu bị nhuộm màu rồi." Phương Ứng Khán nhẹ nhàng vươn tay.

Vô Tình thoáng chuyển động luân y, khó khăn tách ra khỏi tay hắn nửa bước cự ly. Phương Ứng Khán cười cười, lơ đễnh, vẫn như trước thong thả tiến lên nhặt lấy một cánh hoa đen sẫm trên vai Vô Tình.

"Nói như vậy, trang phục của Phương tiểu Hầu gia lại càng nhuộm màu không ít." Vô Tình lạnh lùng nhìn vai áo hắn đầy cánh hoa rơi.

"Ta thì đương nhiên là không sao." Phương Ứng Khán tiện tay phủi đi cánh hoa trong tay, sắc đen như mực rơi vào trong tuyết, cuối cùng giống như hoà tan, thoáng qua liền biến mất.

"Người thanh cao tự thanh cao, người ô trọc tự ô trọc thôi".



Nói đến đây, thật ra con người Vô Tình cũng không phải là tuân thủ quy củ không buông. Y không chỉ một lần trầm mặc khi nhìn thấy tấu chương của thế thúc bị bác bỏ.

Triều đình không có thiên lý kia, kỳ thực chính y cũng muốn một lần liều mạng cá chết lưới rách.

Cùng lắm thì thịt nát xương tan.

Hắn lại một lần đưa tay về phía y, có sức mê hoặc vô cùng.

Đó là một đường sinh cơ.

Thế nhưng, trong thời buổi loạn thế này mọi người ai cũng đều đau khổ giãy dụa, không phải cứ nhắm mắt lại là sẽ không còn nhìn thấy.

Nỗi đau nước mất nhà tan, ẩn nấp trong tứ chi bách hài, đau không chịu nổi.

Ngày ấy trước phế tích của Kim Phong Tế Vũ lâu, Cố Tích Triều đột nhiên nói, nếu ngươi và Phương tiểu hầu gia liên thủ, đại khái thiên hạ này có kẻ muốn tranh giành cũng tranh không được nữa. Cố Tích Triều nói, người hiểu mình nhất, chính là đối thủ của mình. Y thấy tay của Cố Tích Triều vẫn một mực vuốt ve thanh kiếm kia, không khỏi hỏi: giống như ngươi và Thích Thiếu Thương? Cố Tích Triều bình tĩnh nhìn y một cái, nói: phải. Dứt lời hung hăng hắt chén rượu trong tay xuống, nhổ lên thanh Nghịch Thuỷ Hàn vẫn đang cắm trên đất, xoay người rời đi.

Y đã có rất nhiều năm không hề quay lại thành Biện Kinh có tuyết rơi kia, cũng không hề đi qua tân đà của Kim Phong Tế Vũ lâu tại Giang Nam. Lục Phiến Môn đã có Tứ Đại Danh Bộ mới. Ngai vàng trên điện Kim Loan kia cũng đã có người mới ngồi lên.

Tham sân si cũng chỉ uổng công.

Đều là sai cả.

Hoàn

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)