Minh nguyệt chiếu nghê thường - Chương cuối

Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường


Tác giả: Mộc Vũ Linh Âm
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 10: Chắp tay giang sơn.



Trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, giọng nói ưu nhã xuyên phá màn mưa trùng trùng rõ ràng truyền vào tai: “Pháp Vương quả nhiên thần thông quảng đại danh bất hư truyền, bản hầu lĩnh giáo. Tiếp tục kéo dài thật không thú vị, trổ hết bản lĩnh ra đi!”

Pháp vương cười khùng khục quái dị, nói: “Khục khục khục, theo ý mỹ nhân vậy.”

Lại một ánh chớp loé, màn trời đen đặc thình lình bị tia sáng rực rỡ xé rách. Trên vách đá, hai người đều tự lùi lại mấy bước, vận khởi công lực toàn thân. Pháp vương cúi đầu thì thào niệm thần chú cổ quái, Phật quang màu vàng vàng ảm đạm sau lưng gã ngưng tụ thành hình một Kim Cang hộ pháp thật lớn. Áo nghĩa (*) tối cao của Mật Tông: Phẫn Nộ Không Hành Giả!

(* áo nghĩa: đạo lý, nguyên tắc, chân lý sâu xa, tối cao (thuật ngữ Phật giáo)

Triệu Thuyên tóc dài như tuyết, Bàn Long côn trong tay lấp lánh ánh bạc, cuối cùng tự gãy làm đôi, ánh bạc nhanh chóng xoay tròn, giữa không trung hình thành một đồ án Âm Dương ngư thật lớn, âm dương luân chuyển, xoay tròn như xoắn ốc, vừa động lại vừa tĩnh, trong cương có nhu, chính là Thái Cực Chân Khí tầng thứ chín!

Nước mưa lạnh lẽo uốn lượn chảy xuống dọc gương mặt, chợt cảm thấy cái lạnh thấu xương thấm vào thân thể, Tuệ Thâm sững sờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vách núi. Giữa mưa to xối xả, nỗi lòng lại càng trở nên trống trải thanh minh.

…Nửa năm trước, Triệu Thuyên bị trọng thương tại đỉnh Kỳ Tú, tuy không phải trí mạng, nhưng cũng tuyệt đối không thể hoàn toàn khỏi hẳn. Lúc này hắn lại miễn cưỡng sử dụng nội lực, đột phá cực hạn của bản thân thi triển Thái Cực chân khí tầng thứ chín…

Chân khí vận chuyển, ống tay áo đẫm nước vung lên, Tuệ Thâm quát khẽ một tiếng, thân hình tung bay, đạp hư không lướt lên vách núi, đứng bên cạnh Triệu Thuyên. Hai người kia đều kinh ngạc nhìn y.

Ngón cái của Tuệ Thâm nhẹ nhàng đặt lên ngón giữa, giống như niêm hoa, y nhìn pháp vương đối diện, chợt nở nụ cười. Khoảnh khắc đó, giữa mưa to gió lớn như có bạch liên thản nhiên bừng nở, hương thầm lan toả, nụ cười từ ái bi mẫn xuyên qua màn mưa trùng điệp vẫn rực rỡ chói mắt. Phật tổ niêm hoa, Ca Diếp mỉm cười. Tuyệt học của Thiền Tông, Niêm Hoa chỉ!

Mưa rào rầm rầm trút xuống, ba người đồng loạt xuất thủ.

Kình khí Phật quang hùng hậu cương mãnh kịch liệt chạm nhau, mưa bay tung toé, ánh sáng rọi thẳng lên trời, ngay cả bầu trời tối đen âm u cũng bị chiếu sáng một nửa. Dưới vách núi, đám đệ tử của pháp vương toàn thân run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất, quay Ma Ni luân trong tay, miệng tụng Lục Tự Chân Ngôn, cầu nguyện Phật tổ bảo vệ.

Một tiếng nổ lớn vang lên, mưa to như trút dần dần ngớt hạt, hạt nước to như hạt đậu dần trở nên mỏng như tơ liễu lất phất bay, trời đất bỗng nhiên an tĩnh rất nhiều. Chợt có tiếng hạc thê lương vang lên, xé rách bầu trời. Pháp vương bị Triệu Thuyên và Tuệ Thâm liên thủ đánh lui mấy bộ, đến sát mép vực. Bạch hạc Sơ Ảnh trung thành bảo vệ chủ nhân, từ không trung lao xuống tấn công, bị gã trở tay đánh văng xuống vách núi. Hôi hạc Ám Hương kêu dài thảm thiết, cũng lao thẳng xuống theo.

Không trung có lông vũ như sương tuyết điêu linh rơi xuống, lả tả như mưa. Triệu Thuyên tức giận quá đỗi, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, Bàn Long côn lơ lửng giữa không trung xoay tròn càng thêm mãnh liệt, đồ án Âm Dương ngư một lần nữa xuất hiện, ánh bạc lấp lánh chiếu sáng bầu trời tối đen như mực.

Tuệ Thâm thở dài nặng nề, lẩm bẩm nói: “Pháp vương, ngươi nên đi đi thôi. Nếu đệ tử ngươi không phục, cứ đến tìm Thế ngoại ngũ tuyệt chúng ta báo thù, đừng liên luỵ những người khác.” Nói xong y ngẩng đầu lên, một lần nữa bấm ngón tay bắn ra.

Niêm hoa hữu ý phong trung khứ, vi tiếu vô ngữ tu Bồ Đề. Niệm niệm hữu sinh diệt tứ tướng, đạn chỉ sát gian kỷ luân hồi. (*)

(* Bốn câu này trích từ kinh Phật. Khi Đức Phật đưa cành hoa lên (niêm hoa) và ngài Ca-diếp mỉm cười (vi tiếu) là biểu thị cho pháp môn lấy tâm truyền tâm, một pháp môn siêu ngôn ngữ, siêu văn tự. Bồ Đề ở đây là Bồ Đề tâm, một cảnh giới trong tu hành, không phải ngài Tu Bồ Đề một trong mười đại đệ tử của Phật. “Tứ tướng” trong triết lý Phật giáo là sinh, lão, bệnh, tử. Con người không ngừng bị tứ tướng chi phối, mỗi hiện tượng tự nhiên, mỗi suy nghĩ của con người cũng mang theo sinh lão bệnh tử, quá khứ hiện tại tương lai, mỗi khoảnh khắc đều suy nghĩ, lo lắng không yên, không thể an định được. Sát na là đơn vị thời gian nhỏ nhất trong Phật giáo, một sát na tâm niệm đã có chín trăm lần sinh diệt, cho nên trong một sát na là đã trải qua bao nhiêu ý niệm. Mà một cái bấm tay đã mất 90 sát na rồi, cho nên, vạn vật là vô thường, luôn luôn không ngừng biến đổi.)

Giữa luân hồi, một lần tâm động, liền lỡ nghìn năm.

… Thái Hoa, ngươi đã đoán đúng, cho dù ta lòng dạ sắt đá, nhưng tuyệt đối không có cách nào mở mắt trừng từng nhìn ngươi tao ngộ tử kiếp. Mấy kiếp tiền duyên mới đổi được kiếp này gặp nhau, một chút vô ý, thiền tâm đã động, làm sao còn có thề bình tĩnh ung dung, hờ hững thờ ơ?

Lúc trước ta có vài phần thoái nhượng Pháp vương, không dốc hết sức phản kích, là vì lo lắng hành động của mình có thể khiến Thiền tông và Mật tông lâm vào thế nước lửa. Nhưng mà, cục diện đã đến nông nỗi này, cũng chỉ đành phải vậy…

Hai người Thế ngoại ngũ tuyệt dốc toàn lực xuất thủ, uy thế nhường nào?

Âm Dương ngư khổng lồ và bạch liên hoa nối tiếp nhau nở rộ giữa không trung, trong màn mưa mỏng như tơ, hào quang vạn trượng, tựa như trăng sáng soi rọi khắp đại địa, ánh trăng trong vắt chiếu khắp nghìn dặm! Màn mây đen u ám thoáng chốc đã bị xua tan không còn dấu vết.

Pháp vương đứng ở vách đá, cười khùng khục quái dị. Gã đang định ra tay, bỗng nhiên đứng yên bất động, kêu lên một tiếng đau đớn, quát: “Đồ ngu ngươi … %@#&%&!” Đúng là hồn của Cát Ô lại áp đảo thần thức của Bổn Ba!

Cao thủ so chiêu, hơn thua chỉ trong một khoảnh khắc.

Chợt thấy mây đen tan đi, trăng rẽ mây xuất hiện, hào quang rực rỡ, tựa như những cơn sóng vô cùng vô tận ập đến! Pháp vương điên cuồng hét lên một tiếng, không kịp thối lui, thân hình đã bị đánh bay, kình lực đánh gã văng thật xa, rơi vào giữa dòng sông. Chúng đệ tử dưới vách núi kinh hãi, bỏ chạy tán loạn.

Mưa bụi lất phất bay, trời đất lặng im, Tuệ Thâm chậm rãi thu tay lại, nhìn dòng sông xa xa, vẻ mặt bình thản. Lặng lẽ quay đầu, Triệu Thuyên đứng ngay sau lưng y, vươn tay ôm lấy eo y, ghé vào bên tai y thì thầm: “Tử Du, ngươi không giận ta nữa?”

“…Bần tăng pháp hiệu Tuệ Thâm”

“Tử Du Tử Du! Ta vẫn thấy Tử Du nghe êm tai hơn. Tử Du tự nguyện ra tay giúp ta, ta rất cảm động!” Sắc mặt của Thái Hoa hầu tái nhợt, môi vẫn còn ngấn máu, nhưng nụ cười bên khoé môi thật xảo trá, tựa như một con hồ ly vừa trộm được gà.

“… Câm miệng!”

Một cái tát khiến gương mặt vô lại hầu như tiến đến chóp mũi lệch qua một bên, Tuệ Thâm vung tay áo liền đi. Đi mới được mấy bước đã nghe tiếng rên rỉ đau đớn từ phía sau truyền lại, vốn không muốn để ý, nhưng mà đi được hai bước vẫn nhịn không được dừng chân quay đầu.

Bàn Long côn không còn được tiếp nội lực, biến trở lại thành một dải lụa bạc, nằm giữa vũng bùn, ánh bạc lấp lánh giờ trở nên ảm đạm trong bóng tối. Triệu Thuyên chống đàn không miễn cưỡng đứng thẳng, máu tràn ra khoé miệng, ho khụ không ngừng. Áo gấm màu tím sớm bị mưa to xối ướt đẫm, không còn phong thái phiêu dật nhanh nhẹn nữa. Tóc trắng như tuyết, tựa như tơ lụa buông xuống hai bên gương mặt, giữa trời chiều hôn ám phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.

Bình tĩnh đứng lại, chừng nửa khắc, rốt cuộc vẫn quay trở lại.

“Tay ngươi đàng hoàng một chút!”

“Ôi chao, Tử Du, ta là người bệnh, chỉ dìu một chút mà thôi.”

“… Ta muốn biết, ngươi thật sự bị thương sao?”

“Ai nha, Tử Du, bỗng nhiên ta thấy choáng váng chóng mặt quá, ta sắp ngất rồi!”

“Ngươi!” Không thể nhịn được nữa, ầm một tiếng, bóng tím bay thẳng lên trời.

Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi tám, Kim Chính Long năm thứ ba, tháng bảy. Thời cuộc hỗn loạn, dã tâm xâm nhập phía nam của Kim đế Hoàn Nhan Lượng người người đều biết, chiến sự hai nước hết sức căng thẳng.

Triều đại Nam Tống, con trai độc nhất của hoàng đế Triệu Cấu là Thái tử Nguyên Ý chết yểu, cũng không sinh thêm được người con nào khác. Chư triều thần thay nhau dâng sớ, thỉnh cầu hoàng thượng chọn một người trong hoàng tộc làm con thừa tự, sớm ngày sắc lập Thái tử. Nhưng mà, kể từ lúc quân Kim công hạ Biện Kinh, con cháu hoàng tộc thuộc huyết thống Thái Tông hầu như không còn. Vì vậy, có đại thần dâng sớ muốn đưa huyết thống Thái Tổ lên ngôi. Triệu Cấu mặt rồng phẫn nộ.

Đệ nhất thần y giang hồ “Bất tử bất cứu Tà dược sư” vào cung dâng thần dược, nghe nói có thể giúp hoàng thượng đại chấn hùng phong, sinh thêm long tử. Trong ngoài triều đình đều mỏi mắt chờ mong.

Cái nóng tháng bảy vẫn chưa dứt, mưa phùn đến mang theo bầu không khí tươi mát. Trăng nước mông lung, bóng đêm ảm đạm.

Ngọc Long sơn ở Lâm An, bên bờ hồ Thiên Nhất, có một toà Thiên Nhất các điêu khắc hoa lệ. Dưới mái cong đấu củng, ánh đèn ấm áp hắt xuống, xuyên qua rèm ngọc, lấp lánh quang hoa.

Một bóng áo tím ngồi dựa lan can, nhìn xuống chân núi xa xa. Dưới chân núi vừa mới có một mẫu ao sen, sóng biếc dập dờn phản chiếu ánh trăng, một hồ sen tàn nghe tiếng mưa rơi.
 
Chính là Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên.

Bồn ngọc phỉ thuý tràn đầy băng vụn óng ánh, bên trong ướp một bình rượu nho Tây Vực đã qua ba lần chưng ba lần cất. Rượu ngon đỏ thẫm như máu đựng trong chén dạ quang, nhấp một ngụm nhỏ, liền cảm nhận được mùi thơm ngát, lâng lâng như say.

Trên bàn dài bằng gỗ lim giữa đình các, một hộp gấm hé mở, bên trong là một xấp giấy thơm, đều là thư từ ghi chép bao năm qua lại giữa hắn và Tử Du. Đêm dài đằng đẵng, cô đơn gối chiếc, mỏi mòn chờ đợi mà người vẫn chưa tới, hắn chỉ có thể đọc lại bút tích xưa, giải nỗi tương tư.

Khổ đợi đến nửa đêm, đi vào lại đi ra, tiếng mưa rào ngoài đình đã dần dần lắng xuống, vậy mà người nọ vẫn chậm chạp chưa đến. Lúc này hắn vén rèm, đi ra khỏi đình, liền thấy sau cơn mưa trời trong như tẩy, một vầng trăng sáng chậm rãi ló ra sau mây. Mưa tạnh mây tan rồi, ánh trăng càng trở nên trong trẻo hiền hoà.

Thẫn thờ cúi đầu, chỉ thấy trên mặt hồ Thiên Nhất trong vắt, không một gợn sóng, phẳng lặng như gương, có một vầng trăng rực rỡ. Nhớ lại đêm Trung thu năm ngoái, trên đỉnh Hoa Sơn, dưới ánh trăng, hắn nhân men say múa một hồi, giành được một nụ cười của Tử Du, thổi sênh nâng cốc, phong nhã tiêu dao nhường nào!

Ánh trăng đêm nay, càng hơn dĩ vãng.

Trong gió mơ hồ nghe được tiếng tay áo tung bay, Tuệ Thâm đạp trăng mà đến. Từ sườn núi nhìn lên, đèn cung đình treo trên Thiên Nhất các chiếu sáng lung linh. Giữa bầu trời tối đen, mơ hồ có một loại cảm giác ấm áp, thấm vào tận ruột gan.

Bỗng nhiên, trong bóng đêm yên tĩnh chợt vang lên tiếng nước tí tách, trên mặt hồ lờ mờ hơi sương của Thiên Nhất trì, sương trắng mông lung lượn lờ vương vấn, như mộng như ảo. Tuệ Thâm không suy nghĩ nhiều, đi thẳng qua đó.

Tiếng nước càng lớn, trong sương mù mê mông, hắn nhìn thấy Triệu Thuyên đứng giữa hồ, thân mình hơi cúi, dùng tay cố vớt ánh trăng. Lập tức sóng nước xao động, vầng trăng vỡ nát, biến thành một hồ lấm tấm quang hoa, lấp lánh ẩn hiện.

Nghe được tiếng bước chân của y, Triệu Thuyên quay đầu, nhìn y mỉm cười. Gương mặt tuyệt lệ còn đọng lại vài giọt nước, tựa như sương đọng trên hồng liên, càng thêm đẹp đẽ chói mắt, khiến người ta không thể rời đi đường nhìn.

Tim bất giác lỗi nhịp. Liền sau đó thanh tỉnh lại, Tuệ Thâm mặt đỏ tai hồng nói: “Triệu Thái Hoa! Ngươi, ngươi đang làm gì vậy!”

Triệu Thuyên còn đang cười, mắt phượng hẹp dài tràn đầy lưu quang, sáng rực dị thường: “Ai, Tử Du, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi. Bản hầu đang vớt ánh trăng…”

Tuệ Thâm nhất thời hắc tuyến đầy mặt: “Ngươi uống say rồi?”

Ngưng mắt nhìn lại, giữa sóng nước lấp lánh, một thân áo tím, mắt phượng ẩn tình, môi thắm mang cười, không giấu được tuyệt sắc phong hoa. Đáng tiếc hồng nhan chưa lão đã bạc đầu, một đầu tóc như tơ phất phơ rũ xuống, đuôi tóc uốn lượn trên mặt nước, phản chiếu ánh bạc, như sương như tuyết.

Lòng đau xót, Tuệ Thâm đến gần bờ hồ, ôn nhu hỏi: “Vì sao lại muốn vớt ánh trăng?”

Gương mặt đẫm nước dưới ánh trăng trở nên mỹ lệ đến mức khiến người ta phải nín thở, mắt phượng quyến rũ từ từ nâng lên, diễm mị mà uy nghiêm. Chỉ là, sóng mắt ngày thường luôn luôn linh động giảo hoạt dường như được phủ một tầng sương bạc, ướt át mờ mịt, mông lung hoảng hốt. Hắn mở miệng, phảng phất như nói mê: “Bởi vì, Tử Du chính là ánh trăng trên trời… Nếu bản hầu có thể vớt được ánh trăng, Tử Du sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn không rời đi nữa…”

Tuệ Thâm ngửi được trong hơi thở của hắn có mùi rượu thoang thoảng. Hoá ra, hắn đã thực sự say. Tim chợt nhói đau, nhìn Triệu Thuyên dưới ánh trăng nghiêng đầu cười thật vui vẻ, y nhất thời cảm thấy mờ mịt, không biết nên làm thế nào cho phải. Bước tới một bước, y đến sát bờ hồ, vươn tay, ôn nhu dụ dỗ: “Thái Hoa, ngươi ra khỏi nước trước đi.”

Triệu Thuyên nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt do dự. Tuệ Thâm không thể làm gì khác hơn là tự mình vươn tay kéo hắn.

Hai bàn tay nắm chặt, Triệu Thuyên liếc y, bỗng nhiên khóe môi cong lên, cười thật bướng bỉnh, dùng sức kéo. Một tiếng “ùm” vang lên, bọt nước văng khắp nơi. Tuệ Thâm bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị hắn kéo xuống hồ.

“Ngươi!” Tăng bào đều bị thấm nước, Tuệ Thâm nổi giận, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo bị đối phương ôm vào lòng, lời nói của y khựng lại.

Tầm mắt y trở nên trắng xoá.

Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, mái tóc dài của Triệu Thuyên trắng xoá như sương tuyết, phản chiếu ánh bạc mờ mờ. Theo tư thế nghiêng người về trước của hắn, toả ra thành một đường vòng cung mỹ lệ, sau đó từ từ rũ xuống, uốn lượn trên mặt nước, làm dậy lên một vòng lại một vòng sóng gợn. Có vài sợi tóc bám bên cổ y, tán loạn bên tai, bên mặt y, có chút ngứa, ngay cả lòng cũng theo đó mà nhẹ nhàng rung động.

“Tử Du, ta bắt được ngươi rồi… Ánh trăng của bầu trời, đã lọt vào trong lòng ta rồi…” Triệu Thuyên ghé vào bên tai y triền miên thì thầm. Gần trong gang tấc, nghe được hơi thở lẫn nhau, mùi rượu ngọt ngào quanh quẩn bốn phía, lâng lâng như say. Tuệ Thâm không biết uống rượu, không khỏi cảm thấy choáng váng.

“Thái Hoa, ngươi say rồi, buông ta ra.” Cảm giác khác thường nảy lên trong lòng, Tuệ Thâm cố sức đẩy hắn ra, nhiệt độ nóng rực xuyên qua áo tím ướt đẫm truyền vào lòng bàn tay, tim đập thình thịch.

Giương mắt, chống lại đôi mắt phượng diễm sát, ánh mắt chăm chú, cháy bỏng thâm tình như muốn thiêu đốt y. Tuệ Thâm quên mất tránh né, giật mình sững sờ, mặc hắn tùy ý nghiêng người đến gần. Bờ môi nóng rực đặt lên môi y. Hơi thở nam tính quen thuộc bao vây y, khiến y không thể động đậy.

Hai tay cố chấp giữ chặt sau gáy y, Triệu Thuyên hôn rất chăm chú, như là muốn dùng toàn bộ linh hồn để dung nhập y vào cốt tuỷ hắn. Triền miên không ngớt, môi lưỡi dây dưa, mắt phượng phản chiếu ánh nước lấp lánh, khói sương mê ly, tựa như một hồ nước sâu ma mị dưới ánh trăng, một khi tới gần, tất sẽ cam tâm tình nguyện chết chìm trong đó.

Một nụ hôn thật dài, trong miệng vẫn còn rượu hương vương vấn, như thể thiêu đốt máu huyết toàn thân, Tuệ Thâm kinh hãi trợn mắt, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Thái Hoa, …buông ta ra, ngươi…”

“Đừng trốn, Tử Du…” Triệu Thuyên nắm lấy ống tay áo của y, mày kiếm nhíu chặt, đầy mắt thống khổ: “Thật vất vả vớt được ánh trăng, lại vỡ nát, nhưng mà không phải ta cố ý…” Tóc bạc ướt đẫm dán vào hai bên má hắn, phản chiếu ánh nước, loé lên hào quang mỹ lệ.

Tuệ Thâm bất giác lui lại một bước, dường như sự kiên trì bấy lâu đang dần bị phá vỡ, y không khỏi cảm thấy sợ hãi. Giữa lúc ống tay áo lay động, một hộp gấm rơi xuống, đánh nát ánh trăng trong hồ. Nắp hộp bung ra, những mảnh trà vụn dập dờn phủ kín mặt nước, cây trâm ngọc gãy thẳng tắp chìm xuống đáy, chỉ còn lại một chuỗi bọt khí nhỏ nổi lên.

Triệu Thuyên ngẩn ngơ nhìn cây trâm chìm xuống nước, môi mấp máy, mờ mịt, bất lực như một đứa trẻ. “Đã gãy… Ánh trăng vỡ nát, trâm cũng đã gãy… Tử Du của ta, cũng không gặp nữa…”

Càng yêu thương lại càng lo sợ không yên. Càng trân quý khi mất đi lại càng đau xót.

Một khoảnh khắc tình triều cuồn cuộn, ngũ tạng lục phủ như bị thiêu đốt, Tuệ Thâm vươn tay, ôm lấy thắt lưng Triệu Thuyên, dùng toàn bộ sức mạnh gắt gao ôm chặt hắn.

Như được khích lệ, Triệu Thuyên trở tay ôm lấy y, bờ môi nóng rực rơi xuống cổ, để lại một chuỗi hôn dài. Thoả mãn nhìn thân thể y bởi vì bất an mà không ngừng run rẩy. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt trên áo y, tay vung lên, trang phục sũng nước nặng nề bị cởi bỏ, bị ném thật xa lên bờ.

Gió đêm thổi qua, trên người lại không còn quần áo, toàn thân thấm lạnh. Tuệ Thâm mở mắt, cả kinh nói: “Thái Hoa…”

Triệu Thuyên trầm thấp nở nụ cười, nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn. Cảm giác tê dại giống như có một luồng điện chạy khắp toàn thân, Tuệ Thâm cảm thấy eo chân đều mềm nhũn, thân thể cơ hồ đứng không vững, lung lay muốn ngã. Đôi tay mạnh mẽ của Triệu Thuyên vững vàng ôm lấy y, đặt y lên một tảng đá lớn ven hồ.

Thân thể trắng nõn hiện ra dưới ánh trăng thuần khiết, hàng mi dài của Tuệ Thâm khẽ run rẩy, giọng nói vốn nhu hoà cũng bởi vì tình dục mà trở nên khàn khàn: “Coi chừng có người đi qua…”

Triệu Thuyên vuốt ve làn da nhẵn nhụi ửng hồng dưới tay, quyến luyến không dứt, trả lời không chút để ý: “Không ai đến đây, ta đã sớm bảo các nàng tránh đi rồi…” Lưu loát cởi bỏ quần áo của mình, hắn cúi người, dịu dàng bao trùm lên thân thể Tuệ Thâm…

Tóc bạc như một bức màn rũ xuống, như thể cả thế giới đang nghiêng đổ trước mắt. Dưới thân là đá, cứng rắn lạnh lẽo. Trên trời là ánh trăng sáng trong thuần khiết. Hồ Thiên Nhất sóng nước lăn tăn, bóng trăng xao động, không còn yên ả. Nhưng mà, mười ngón chặt chẽ đan vào nhau, hơi thở nóng rực như lửa, giống như một cạm bẫy dịu dàng lại vững chắc bủa vây thân thể y, linh hồn y. Tuệ Thâm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khép lại hai mắt.

Gió thổi phướn động, rốt cuộc là gió động, hay là phướn động?

Chỉ cần là tâm động, sẽ không có đường lui. Tam sinh minh ước, ngàn năm luân hồi.

Khi tỉnh lại, người đã nằm trên giường trúc tương phi trong Thiên Nhất các. Trên đầu là màn bích tiêu yên la mỏng như cánh ve, ngăn bớt một phần ánh trăng trong trẻo, chiếu xuyên qua màn thêu có thể mơ hồ thấy được những hoa văn tinh xảo cầu kỳ. Lư hương mạ vàng đang đốt Long tiên hương tĩnh tâm an thần, sương khói lượn lờ, khiến cả căn phòng trở nên yên tĩnh mà tao nhã.

Người nọ lại không có bên người.

Tuệ Thâm cắn môi dưới, nằm yên bất động.

Tránh mặt không gặp cũng tốt, sự tình ra như thế này y hoàn toàn không biết nên làm sao đối mặt nhau.

Lúc này mà gặp mặt, quả thật rất xấu hổ.

“Ôi chao, Tử Du, ngươi tỉnh?” Màn châu lay động, Triệu Thuyên ló đầu vào, chén dạ quang trong tay hắn loé lên ánh đỏ lộng lẫy dưới trăng.

Tuệ Thâm nhìn hắn, bỗng nhiên cả khuôn mặt đỏ bừng.

“Ôi chao ôi! Tử Du, ngươi xấu hổ!” Triệu Thuyên giật mình, cúi người ghé vào tai y cười trộm: “Ngươi sẽ không ăn sạch bản hầu rồi bỏ chạy đó chứ? Ôi chao, Tử Du, ngươi có thể hoài nghi bất cứ điều gì, chỉ duy nhất không được hoài nghi tấm chân tình của ta…”

Lời ngon tiếng ngọt vô cùng thuần thục nói ra miệng, Tuệ Thâm tức giận trừng hắn một cái, quay đầu qua chỗ khác.

“Đúng rồi, Tử Du, ngươi có nóng hay không? Rượu nho đã qua ba lần chưng cất của Tây vực, được ướp đá, mát lạnh ngon miệng, tình sự xong uống một chén, quả thật là sướng như tiên nha.” Triệu Thuyên gật gù đắc ý, cười đến híp cả mắt.

Quay đầu, trừng.

Triệu Thuyên mất bò mới vội vàng lo làm chuồng: “Ôi chao, thuần tuý là trùng hợp thôi. Ta cũng không phải chuẩn bị sẵn rượu ngon để chờ cuộc diễm ngộ từ trên trời rơi xuống này đâu!”

Tuệ Thâm giật mình, chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, trong đôi mắt đen ôn nhuận tràn ngập vẻ hoài nghi. Triệu Thuyên vô ý thức đưa tay bịt miệng, nụ cười trên mặt hắn cứng ngắc, đã không kịp thu hồi.

Gân xanh nổi lên trên thái dương, giọng nói bình tĩnh ẩn chứa phong ba: “Thái Hoa, vừa rồi ngươi căn bản là không hề say…”

“Ôi chao, việc này…” Có hơi chột dạ.

“Vớt ánh trăng, cũng là diễn cho ta xem?” Tuệ Thâm nghiến răng.

“Không phải, tuyệt đối không phải!” Triệu Thuyên kích động đứng lên, tiện tay buông cái chén, đề cao thanh âm vì mình biện giải.

Tuệ Thâm căm giận trừng hắn, rõ ràng không tin. Triệu Thuyên bị hắn trừng đến nỗi phát bực, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ: “Thực sự là không phải…”

Bỗng chốc, Tuệ Thâm mở to hai mắt, vươn tay nắm lấy một lọn tóc bạc rũ xuống bên mặt Triệu Thuyên: “Đây là…”

“Ôi chao?”

Ngón tay chậm rãi chà xát, hắc tuyến xuất hiện đầy mặt. Triệu Thuyên đột ngột cảnh giác, cười gượng vài tiếng định thối lui, lại bị nắm tóc không thể động đậy.

Ngón trỏ của Tuệ Thâm bám đầy màu trắng bạc, sợi tóc vì dính nước mà mất đi ngân quang, khôi phục lại màu sắc đen bóng mỹ lệ ban đầu. Tuệ Thâm ngẩng đầu, gân xanh mạch máu đập thình thịch.

Một hồi im lặng quỷ dị. Triệu Thuyên thầm biết đại sự không ổn, rốt cuộc cúi đầu nhận tội.

“Đây tuyệt đối không phải là chủ ý của ta! Là tên đại phu bất lương kia nói Tử Du ngươi chỉ ăn mềm không ăn cứng…”

“Ngươi cho là đem mọi chuyện đổ hết lên đầu dược sư là có thể thoát tội sao, hắn tuy rằng buồn chán nhiều chuyện háo sắc lưu manh, nhưng ít nhiều cũng ý thức được đại cuộc, chưa bao giờ giống như ngươi làm xằng làm bậy, gây chuyện thị phi!”

“Ôi chao, Tử Du ngươi không biết, tên đại phu bất lương kia tuyệt đối không lương thiện đơn thuần như ngươi tưởng tượng đâu. Thuốc nhuộm tóc này đúng là do ta yêu cầu, mục đích rất trong sáng. Hắn lúc trước còn quảng cáo dụ dỗ ta mua Long Tinh Hổ Mãnh Hoàn gì đó… Khụ, hắn còn nói dùng thuốc này nhuộm tóc, dính nước cũng tuyệt đối không phai màu. Lừa đảo! Đúng là lừa đảo!”

“Bụp” một tiếng, viền mắt Triệu Thuyên đen một bên. Tuệ Thâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai tên các ngươi dám cấu kết với nhau làm chuyện xấu!”

Triệu Thuyên tự biết đuối lý, ai oán bụm mắt lui về góc tường ngồi vẽ vòng tròn.

Qua một lát, cơn giận nguôi được một chút, Tuệ Thâm trầm giọng nói: “Ngươi bắt đầu cấu kết với hắn từ khi nào?”

“… Là ngay sau ngày mồng tám tháng chạp hôm đó.” Giọng nói sợ hãi, mang theo ấm ức vô hạn: “Ta thấy Tử Du ngươi thực sự rất giận, mà tên đại phu bất lương kia lại nói trong tay có một bình kỳ dược có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện, nên chỉ có thể muối mặt đi tìm hắn…” Trăm phương ngàn kế rốt cuộc cũng lấy được Thái Cực Chân Khí của bản hầu, dược sư, trận tranh chấp này ngươi mới là người thắng lớn nhất.

“Hừ, thảo nào mồng bảy tháng giêng hắn đã giúp ngươi làm thuyết khách! Kỳ dược gì, hay là cái thuốc nhuộm tóc quỷ quái này?”

“Ôi chao, sao có thể? Một lọ thuốc nhuộm tóc làm sao có thể đổi được Thái Cực Chân Khí của ta, đâu có chuyện tốt như vậy! Thật ra, thứ hắn cho ta là Long Tinh Hổ Mãnh Hoàn…”

“Cái gì?” Hung tợn trừng mắt.

“A, không không, thật ra là Kim Thương Bất Chấn Hoàn…”
 
“Triệu, Thái, Hoa, ngươi!!!”

“Ai da, Tử Du, ta không có nói dối mà!” Triệu Thuyên nhấc tay bảo vệ mặt: “Đừng đánh! Đánh người không đánh mặt! Gương mặt tuyệt thế của bản hầu...”

Trong tiếng kêu rên, Tuệ Thâm rốt cuộc cũng hiểu được đầu đuôi ngọn nguồn.

Hoàng đế Triệu Cấu của triều Nam Tống hiện nay không có con trai, huyết thống Thái Tông cũng không còn con cháu gì. Tuy có triều thần dâng tấu xin trả ngôi báu về cho huyết thống Thái Tổ, nhưng hoàng thượng không cam nguyện. Vốn, có một lần Triệu Cấu đang lâm hạnh hậu cung thì có cận thần dâng tấu báo cáo chiến sự khẩn cấp với quân Kim, gã bị chấn kinh, vẫn chưa gượng dậy nổi. Nhưng trong thâm tâm vẫn muốn sinh hạ long tử kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Nhận lời nhờ cậy của Triệu Thuyên, đầu tháng bảy, Tà dược sư được triều thần theo phe Thái Tổ tiến cử vào cung, mượn cớ thay hoàng thượng trọng chấn hùng phong, nhưng thật ra lại dâng lên “Kim Thương Bất Chấn Hoàn”, vĩnh viễn đoạn tuyệt năng lực sinh dục.

Sau lưng mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, Tuệ Thâm đầy mặt hắc tuyến: “Các ngươi thật độc ác…”

Triệu Thuyên ngửa mặt cười nói: “Cứ như vậy, huyết thống Thái Tổ không cần đánh cũng có thể thu hồi ngôi vị hoàng đế, không cần chiến trường tranh phong, tinh phong huyết vũ. Tử Du, ngươi hài lòng rồi chứ?”

Tuệ Thâm bỗng nhiên nhỏ giọng khẽ nói: “… Thái Hoa, ngươi vẫn muốn làm hoàng đế sao?”

Triệu Thuyên thấy vẻ mặt y trở nên ảm đạm, nghi hoặc chỉ chốc lát, bỗng nhoẻn miệng cười, mừng như mở cờ trong bụng: “Tử Du, ngươi lo lắng ta trở thành hoàng đế rồi, tam cung lục viện phi tần vô số, bỏ quên ngươi sao? Ôi chao, Tử Du, ngươi không cần lo, nước chảy ba nghìn ta chỉ lấy một bầu duy nhất (*). Bản hầu đã sớm thương nghị với bọn họ rồi, để con trai Bá Tông của Tú An Hi Vương Triệu Tử Xưng làm con thừa tự cho Triệu Cấu, trở thành Thái tử. Đứa trẻ này lục thế tôn của Triệu Đức Phương, cũng là con cháu huyết mạch của Thái Tổ…”

(* Lời của Giả Bảo Ngọc nói với Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Sau này trở thành lời hẹn thề yêu đương rất phổ biến.)

“… Ngươi thật sự buông tha sao?” Bị đối phương mặt dày vô sỉ đánh bại, muốn mắng, nhưng lời lẽ trong miệng trăn trở nửa ngày, rốt cuộc lại hoá thành một tiếng thở dài.

“Ôi chao, xưa có Chu U Vương vì một nụ cười của Bao Tự mà đốt lửa đùa giỡn chư hầu (*). Bản hầu tự thấy, tình ý của ta đối với Tử Du tuyệt đối không thua hắn. Chắp tay giang sơn có là cái gì!”

(* Trích từ wiki: Bao Tự rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười.

Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.

Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.)

“Ngươi… “ Đó là hôn quân nổi danh trong lịch sử có biết không? Thật không hiểu ngươi đắc ý cái gì! Không biết độ dày tường thành so với da mặt ngươi, cái nào dày hơn?

Nhìn mặt y, cảm thấy không ổn, Triệu Thuyên biết điều mà chuyển trọng tâm câu chuyện: “Ôi chao ôi chao, Tử Du, đúng rồi, ngươi để tóc dài trở lại đi. Ta yêu nhất tóc của ngươi. Hôm đản thần Sơ Tổ, ở Tam Sinh thạch vuốt tóc ngươi, hai ngày sau ta vẫn còn luyến tiếc không muốn rửa tay!”

“Bụp” một tiếng, trên gương mặt tuyệt mỹ lại có thêm một con mắt gấu trúc, một trái một phải, tôn nhau lên thành thú. Tuệ Thâm đứng dậy, rời giường liền đi.

Áo tím vẫn đi theo sau lưng y, luôn miệng lải nhải: “Tử Du ngươi đừng đi! Để tóc dài trở lại đi thôi.”

“… Đừng có mơ!”

“Ôi chao, Tử Du, dù sao thì ngươi cũng đã phá giới không làm hoà thượng được nữa, vì sao…”

“Câm miệng!”

“Tử Du Tử Du…”

“… Được rồi, đừng ồn nữa, chờ qua mùa hè rồi hãy nói.”

“Ai nha, Tử Du! Tử Du!” Mừng rỡ mở cờ trong bụng.

“Đi, đem một bát nước ô mai ướp lạnh đến đây, trời rất nóng.”

“Được. Tử Du ngươi đừng đi, ta đi một lát về ngay.”

Ngồi bên bàn gỗ lim, Tuệ Thâm một tay chống má, chờ tên kia trở về. Ánh mắt lướt qua hộp gấm trên bàn, lòng chợt rung động. Đây rõ ràng là hộp gấm Trung thu năm ngoái y dùng đựng lông hạc đưa cho Triệu Thuyên, thật không ngờ, Thái Hoa Hầu vốn thích xa hoa lại vẫn giữ lại…

Nhẹ nhàng mở ra nắp hộp, một tập giấy viết thư ánh vào trong mắt. Tiện tay lật ra vài tờ, đều là thư từ qua lại giữa hai người bao năm qua.

“Đêm giữa mùa thu, đến như ước hẹn, cùng người ngắm trăng dưới hiên, sênh ca tương thù.” Hồi âm Trung thu năm ngoái cũng ở bên trong, Tuệ Thâm nhắm mắt nhớ lại dáng vẻ đón gió khởi vũ của hắn trên đỉnh Hoa Sơn, bất giác mỉm cười.

Ngoài đình chợt có tiếng hạc trong trẻo vang lên. Xuyên qua màn lụa xanh biếc, Tuệ Thâm nhìn thấy bạch hạc Sơ Ảnh và hôi hạc Ám Hương đang bay lượn giữa không trung, vỗ cánh xoay tròn, hoà thuận vui vẻ.

Đúng vậy, từ sau khi Sơ Ảnh bị Pháp vương đả thương, Ám Hướng sẽ không chống cự, chán ghét nó nữa. Mà nhờ có linh đan diệu dược của dược sư, vết thương của Sơ Ảnh đã khỏi rất nhanh, trình độ tham ăn càng hơn hẳn trước kia. Nếu cứ tiếp tục mập lên thế này, không biết nó có còn bay nổi nữa hay không.

Tiện tay cầm lấy một khối bánh ngọt trên bàn, định đem cho Sơ Ảnh, nhưng vô ý đụng phải hộp gấm, thư từ rơi xuống đầy đất. Y cúi người nhặt lại, bỗng nhiên một bài từ đập vào mắt, chữ viết mỹ lệ, phóng khoáng khiêu thoát, là nét chữ của Triệu Thuyên. Điệu ký “Lâm Giang Tiên”, từ viết:

Chuếnh choáng men cười bàn thế sự,
Hỏi người có thấu hưng vong,
Sênh ca xướng một thuở say cuồng,
Vũ điệu theo gió,
Trăng sáng chiếu Nghê Thường.
Mưa vọng tàn sen sầu đêm vắng,
Vì ai mái tóc phai sương,
Tương tư thống khổ nỗi đoạn trường,
Giang sơn như hoạ,
Sá gì chẳng thể buông!

Một người đàn ông ngạo mạn ngông cuồng như vậy, đã từng chỉ điểm giang sơn, bễ nghễ phong vân, thế nhưng đêm dài không ngủ, ngồi nghe mưa rơi trên tàn sen, thê lương thương tâm biết nhường nào? Khi đó, phải chăng hắn đang do dự?

Phải trả giá bằng Thái Cực chân khí, mới đánh đổi được dược sư vào cung, khiến cho Triệu Cấu tuyệt hậu. Đa số đại thần trong triều đều thuần phục, hoàng quyền của Đại Tống quy về huyết mạch Thái Tổ đã là kết cục đã định. Giang sơn, ngôi báu, trở tay là được, trên đời này có nam nhi nào không động tâm?

Vậy mà, vương đồ bá nghiệp khổ tâm mưu tính lâu như vậy, cuối cùng lại dứt khoát buông tha. Giang sơn đã tới tay lại chắp tay nhường cho người ta, chỉ vì muốn y hồi tâm chuyển ý…

Viền mắt bỗng trở nên chua xót, y nhặt lại tất cả những tờ giấy, bỏ lại ngay ngắn trong hộp. Quẻ xâm ngày đó tại Nguyệt lão từ đường cũng nằm lẫn trong số thư, lần nữa nhìn lại, quả nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tiểu sa di đoán xâm nói: “Hai bên phải có một bên bỏ qua sự nghiệp của mình để theo bên kia… thì mới có thể có kết quả viên mãn. Nếu như hai người không ai nhường ai, ai cũng không muốn lui một bước… vậy chỉ có thể trở thành nỗi tiếc nuối suốt đời mà thôi.”

Cho tới cuối cùng, người nhượng bộ quả nhiên là Thái Hoa. Hùng tâm dã vọng hết thảy đều như nước chảy về biển đông. Chỉ cần y gặp phải nguy nan, Thái Hoa cho dù mang nội thương trong người, cũng không tiếc tổn hại công lực, liều mình cứu giúp. Một đêm đầu bạc tuy rằng là một lời nói dối, nhưng tình ý của hắn lại quá rõ ràng…

“Duyên phận của hai người nhìn như không có bất cứ dấu hiệu thành công gì, nhưng… Có một số việc nhỏ tưởng như không quan trọng lại có khả năng rung động đối phương.”

“Mọi sự nếu khéo dụng mưu ắt cũng được thuận lợi.”

“Xì” một tiếng, hắn bật cười. Hừ, “Dụng mưu ắt cũng được thuận lợi” ý nói tên đó nhuộm tóc lừa y sao? Trong vô hình có lẽ có trời xanh phù hộ, khiến cho hai người bọn họ gặp dữ hoá lành, thuận buồm xuôi gió.
Nếu đã như vậy, trời cao thần phật làm chứng, đệ tử Tuệ Thâm, thân trúng ái dục, rơi vào tình trần duyên nghiệt, khó lòng đắc đạo thành Phật. Chỉ nguyện một đời không đổi, cùng người nọ làm bạn đến già…

Lúc Thái Hoa Hầu bưng nước ô mai ướp lạnh vào, đã thấy Tuệ Thâm ngồi sau bàn, mỉm cười nhìn hắn, tựa như bạch liên bừng nở.

Tim đập rộn ràng, hắn thăm dò mở miệng:

“Tử Du?”

Tuệ Thâm đón lấy nước ô mai, uống một ngụm nhỏ, bỗng nhiên khẽ nói: “Chờ chiến sự này tạm lắng, hai chúng ta cùng đến chân núi Sư Tử, phá núi trồng trà đi.”

“Ôi chao? Trồng trà?” Vẻ mặt Triệu Thuyên co quắp. Ta đời này chưa làm việc nhà nông bao giờ!

“…Không muốn thì thôi.” Tuệ Thâm sa sầm sắc mặt.

Triệu Thuyên kinh ngạc, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lúc hộp gấm trong tay áo Tuệ Thâm rơi vào Thiên Nhất trì, ngoại trừ cây trâm ngọc còn có mảnh vụn trà Cốc Vũ Bạch Vân…

Hôn lễ thế tục, đôi bên tất lấy trà làm lễ, thậm chí còn gọi hôn lễ là “trà lễ”.

Đó là bởi vì, cây trà, một khi trồng xuống sẽ không thể di dời. Cho nên trà được xem như vật đính ước, thể hiện tình ý kiên trinh không đổi. Từ xưa đến nay, một bên tặng trà, tức là biểu thị cầu hôn đính ước…

Giọng nói bởi vì quá mừng rỡ mà biến đổi, Triệu Thuyên run rẩy nói: “Muốn muốn muốn, sao lại không muốn?”

Thấy Tuệ Thâm đuôi mày ẩn tình, khoé mắt mang cười, hắn càng hí hửng, mắt phượng cười càng tà mị: “Ai nha, vậy để ta kêu Tiểu Trúc các nàng chuẩn bị danh sách sính lễ, ngọc bích san hô, tơ lụa hoa cầu, mũ phượng khăn quàng, kiệu tám người khiêng, một món cũng không thể thiếu! Nhất định phải khiến Tử Du ngươi xuất giá thật nở mặt nở mày! Ôi chao, đúng rồi, dược sư bên kia, ta nhất định phải nhớ mua thuốc mỡ huân hương loại thượng hạng của hắn…”

Tốt, tốt, thật là tốt. Vừa mới bị ngươi cảm động một chút ngươi lại chẳng ra làm sao cả rồi!

Tuệ Thâm gật đầu, bẻ khớp ngón tay răng rắc. Sau một khắc, đấm thật vui vẻ, bóng áo tím như sao băng bay ra khỏi đình các, rơi xuống Thiên Nhất trì, bọt nước văng tung toé. Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên mặt hắn, kẻ bị đánh thế nhưng vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ cười hề hề như một tên trộm.

Bạch hạc và hôi hạc song song bay qua, kêu lên mấy tiếng vang dội, như thể đang cười nhạo chủ nhân chật vật.

Gió chợt thổi… Hồ sen ở chân núi, sen tàn dập dờn, từng giọt sương đọng lăn xuống, rơi vào trong hồ làm dậy lên tầng tầng sóng gợn. Trong nắng sớm mờ ảo, lấp lánh hào quang.

Ký ức bi thương của đêm trăng ngồi dưới hiên nghe mưa đã lặng lẽ lẫn vào trong gió. Những nỗi đau lòng thống khổ và bất đắc dĩ cũng trở thành bí mật suốt đời của cả hai bên. Cất giấu tận đáy lòng, ôn nhu mà sâu sắc.

Giang sơn như họa, chắp tay có làm sao?

… Tử Du, ta chẳng cần giang sơn bá nghiệp, chỉ mong ngươi ở lại bên cạnh ta là tốt rồi.

Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi ba, Cao Tông Triệu Cấu thoái vị nhường ngôi cho con nuôi, tức con trai của Tú An Hi Vương, chính là Triệu Thận. Lấy hiệu là Tống Hiếu Tông, niên hiệu là “Long Hưng”, ngôi vị hoàng đế Tống triều lần thứ hai trở lại với con cháu của Tống Thái Tổ, từ nay về sau lại tiếp tục truyền thừa. Cho nên, trong lịch sử, hoàng đế của triều Bắc Tống đa số đều là hậu đại của Triệu Khuông Nghĩa, trong khi hoàng đế của Nam Tống lại là hậu đại của Triệu Khuông Dận.

Mà truyền kỳ lãng mạn về một kẻ không chọn giang sơn chọn mỹ nhân, cũng đã bị chôn vùi theo bụi mù năm tháng, không ai hay biết. Chỉ có người đọc được câu chuyện này là ngươi, mới biết được sự thật lịch sử thôi!

Hoàn.

3 comment:

Trả lời
hotaru nói...
lúc 22:06 20 tháng 6, 2011

thanks ^^

Trả lời
Xiaohuozi nói...
lúc 02:56 11 tháng 9, 2011

[Thanh]
Hai chú chim cũng hài không thể tả, chủ nào tớ nấy, nhớ lại lúc anh Thuyên ép anh Du nhất định phải nhận bé Ám Hương thật là ba trấm, chủ ý thành đôi cho mình còn cho con chim của mình nữa chớ =))

Trả lời
Nặc danh nói...
lúc 14:16 27 tháng 11, 2013

cảm ơn bạn nhìu
truyện rất hay

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)