Minh nguyệt chiếu nghê thường - Chương 9

Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường

Tác giả: Mộc Vũ Linh Âm
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 9: Nghiệt nhân ác quả.

Kim Cang quyết

Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi tám, mồng bảy tháng giêng, tục gọi là Nhân nhật.

Trên đỉnh Kỳ Tú, bóng đêm mênh mang. Ban ngày, ở đây vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Thiên kiêu bối tử của Kim quốc, Đàn Hạo Thanh, trước giết bang chủ Cái Bang Hồng Đào, sau lại bị minh chủ của Lục lâm ngũ tỉnh là Tạ Khiếu Phong đánh rơi xuống vách núi. Nguy cơ của võ lâm Giang Nam có thể tạm hoãn.

Trăng đã lên giữa trời, Tuệ Thâm đứng bên vách đá, gió đêm thổi qua khiến cho tăng bào trắng của y đón gió bay lên, mơ hồ như lại thấy được phong thái ôn nhuận như ngọc trước kia của Thánh cư sĩ. Hôi hạc Ám Hương bên người y buồn bã ỉu xìu gục đầu.
Phía sau có tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên, y nghe tiếng quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên, tiếp theo lại bình thản cười nói: “Dược sư, là ngươi …”

Lý Tư Nam cười hắc hắc nói: “Tử Du, à, không, hiện tại phải gọi ngươi là Tuệ Thâm thiền sư.” Ngữ điệu cố ý kéo dài, hai con mắt cong như trăng non, cười thật lưu manh.

Tuệ Thâm sớm biết tính tình của gã, mỉm cười cũng không nói tiếp.

Lý Tư Nam cảm thấy không thú vị, lắc đầu nói: “Chậc chậc, nếu như Thái Hoa mà có ở đây, nhất định sau khi bản dược sư nói xong câu đầu sẽ lập tức nói: Tử Du ngươi trở thành hoà thượng thế nào lại trở nên nhàm chán hẳn đi như vậy?”

Tuệ Thâm thoáng biến sắc.

Lý Tư Nam lập tức bắt được vẻ mặt biến hoá rất nhỏ của y, nhướng mày nói: “Đúng rồi, vừa nãy cao tăng ngươi nhầm bản dược sư với ai đó? Hay là ngươi đang ngóng trông Thái Hoa tới tìm ngươi ?”

Tuệ Thâm không nói gì cúi đầu, xoè bàn tay phải ra, một cây trâm ngọc nằm trong lòng bàn tay phản chiếu ánh trăng, trong suốt lấp lánh.

Lý Tư Nam liếc mắt một cái, cười nói: “Ôi chao ôi, quên mất. Đó là ta nhờ Thiên kiêu bối tử mang tới đưa cho ngươi . Thứ này hôm mồng tám tháng chạp ta cầm về từ chỗ của Thái Hoa.”

Tuệ Thâm vô ý thức nắm chặt cây trâm, nói: “Là ngươi nhờ người mang tới?”

“Đúng vậy. Chẳng lẽ cao tăng còn tưởng rằng là Thái Hoa?” Lý Tư Nam nheo lại đôi mắt trăng non, trong mắt hiện lên một tia sáng giảo hoạt. Tuệ Thâm lặng im không đáp.

“Nghe nói mồng tám tháng chạp hôm đó, Thái Hoa một mình một người xông lên núi, đại náo Thiền tông, hết sức kiêu ngạo! Đáng tiếc hắn cuối cùng dường như vẫn phải trở về tay không, hôm qua ta đi thăm hắn, nhưng không gặp được, tỳ nữ của hắn nói hắn còn đang dưỡng thương… Với bản lĩnh của hắn, trên giang hồ này người có thể làm hắn bị thương chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chẳng lẽ là cao tăng ngươi chính mình ra tay?”

Tuệ Thâm nhìn gã một cái, thản nhiên nói: “Thái Hoa cho ngươi lợi ích gì để khiến ngươi đến thử ta?”

Lý Tư Nam giật mình, cười gượng: “Ôi chao ôi, ta làm rất lộ liễu sao? Đã bị ngươi nhìn thấu?”

Tuệ Thâm dừng một chút, nói: “… Hắn bị thương, có thể nói là do ta gây ra. Ta căn bản không cố ý làm hắn bị thương, nhưng nếu hắn cứ khăng khăng cố chấp, thì nên nghĩ đến kết quả như vậy.” Giọng nói vô cùng bình thản.

Lý Tư Nam lẳng lặng nhìn y một lát, than thở: “Tử Du, không, Tuệ Thâm thiền sư, ngươi quả thật là cao tăng của Phật môn, vô dục vô cầu, tứ đại giai không, loại người như ta không có khả năng sánh kịp… Thái Hoa kiêu ngạo phóng túng, có dã vọng diệt lang bắt hổ, thế nhân đều nói hắn thái độ làm người tàn độc, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng hắn đâu so được với ngươi, có thể mặt không biến sắc mà vô hình đả thương người. Ta đoán hắn thà rằng thấy ngươi tranh chấp với hắn, thậm chí trở mặt động thủ, cũng vẫn tốt hơn ngươi đối hắn làm như không thấy, hờ hững thờ ơ.”

Tuệ Thâm nâng tay lên, nhìn cây trâm ngọc trong lòng bàn tay, khóe môi khẽ cong, cười thật cô đơn: “Đã gieo nghiệt nhân, liền gặt ác quả. Ta chẳng qua chỉ thuận theo tự nhiên mà thôi.”

Ánh mắt Lý Tư Nam đột nhiên loé lên, nói: “Nếu như Thái Hoa nguyện ý cúi đầu nhận sai, sửa chữa ý định ban đầu, cao tăng sẽ làm thế nào?”

“…Sẽ nhận sai, sẽ quay đầu lại, vậy sẽ không phải là Thái Hoa quân hầu nữa.” Một lúc lâu, y thở dài, xiết chặt cây trâm trong tay.

“Chậc chậc, kỳ thực ngươi làm sao biết không phải? Sao không cùng lùi một bước, quay về như trước?” Lý Tư Nam chậc lưỡi.
 
Tuệ Thâm bật cười nói: “Ha ha, xem ra ngươi thực sự thu được không ít thứ tốt từ hắn.”

“Ôi chao, lại bị ngươi nhìn thấu nữa. Như vậy đi, ngươi tha thứ cho hắn lần này, ta sẽ chia cho ngươi phân nửa trân bảo ngân lượng hắn hối lộ ta, được không?” Lời nói đùa giả mà như thật.

Cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn trâm ngọc, một lúc lâu, Tuệ Thâm dùng sức, bẻ gẫy cây trâm, tiện tay ném xuống đất, lạnh lùng nói: “Đã đến nông nỗi này, sao còn có thể quay lại như lúc ban đầu? Còn nữa, dược sư, ta biết trong lòng ngươi có tính toán khác… Ta không quản chuyện của ngươi, ngươi cũng đừng xen vào việc giữa ta và hắn.”

Lý Tư Nam ngẩn ra, cười gượng nói: “Quả nhiên… Ngoại trừ hắn ra, chuyện lần này nếu đổi lại là một người khác trong Thế ngoại ngũ tuyệt chúng ta, ngươi cũng sẽ không đến nỗi tuyệt tình như vậy.” Thái Hoa và ngươi đều là người thông minh, nhìn ra được ta có tâm tư khác… Nhưng mà đến lượt chuyện nhà của các ngươi, thì thật đúng là người trong cuộc mê muội nha.

Gã nói rất nhỏ, Tuệ Thâm lại đang xuất thần nên không nghe rõ, ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”

“A, không có gì.” Lý Tư Nam qua loa trả lời, lại nói: “Đúng rồi, ngươi nói Thái Hoa sẽ không quay đầu lại, e rằng là quá mức võ đoán.”

“…Hừ, hắn không phải là loại tính tình chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ sao? Ta nói sai chỗ nào?” Tuệ Thâm thản nhiên mỉm cười.

“Chậc chậc, không phải vậy.” Đôi mắt Lý Tư Nam cong lại thành hai vầng trăng non, “Ngươi đánh giá thấp độ dày da mặt của hắn cùng với sự chấp nhất của hắn đối với ngươi rồi.”

“Ha ha, vậy thì miễn đi. Mấy năm nay, ta đã nếm đủ việc hắn nói bậy cùng với đánh chết không buông rồi.” Tuệ Thâm vung tay áo rời khỏi, nhân lúc y xoay người, Lý Tư Nam bắt gặp trên khoé môi y thoáng xuất hiện một nụ cười mỏng như tơ liễu.

Chậc chậc, Tử Du, mặc kệ ngươi là Thánh cư sĩ cũng tốt, Tuệ Thâm thiền sư cũng được, thực sự tứ đại giai không sao? Nếu thực sự là vô dục vô cầu, tại sao nhìn thấy cây trâm ngọc kia lại dao động? Chuyện ban ngày ta đã nghe nói, Kim quốc bối tử kia hình như là bị chưởng phong của ngươi đánh văng xuống vực. Mà nguyên nhân ngươi ra tay, bất quá chỉ là để đoạt lại cây trâm ngọc mà thôi. Nhưng mà vất vả đoạt lại cây trâm, ngươi lại chính tay bẻ gẫy…

Thái Hoa và ngươi, đều đang ở trong cuộc, bị tình che mờ hai mắt. Ai cũng cố chấp, ai cũng không chịu nhượng bộ. Không biết rằng, nồi nào úp vung nấy, nghiệt nhân ác quả cũng là một loại duyên phận. Nếu như là ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho dù chỉ một tia, cho dù chỉ một phần vạn cơ hội…

Đã gieo nghiệt nhân, liền gặt ác quả.

Những lời này khi nói ra trước mặt dược sư quả thật đúng là lý lẽ đường hoàng, nghiêm trang chính nghĩa, uy phong lẫm liệt, nhưng tới khi trở thành hiện thực, lại khiến cho người ta hắc tuyến không thôi!

… Ta nói, Cát Ô Pháp vương nha, kẻ gây nghiệt thực sự không phải là ta, ngươi muốn báo thù sao không đi tìm chính chủ, tính sổ lên đầu ta làm chi, để cho ta phải chịu cái ác quả chết tiệt này!

Thái Hoa ngươi thực sự là một đời yêu nghiệt, chọc phải cường thù đại địch bậc này cũng có biện pháp chuyển qua cho người khác!

Khoé miệng Tuệ Thâm co quắp, nhìn Cát Ô Pháp vương và một đám môn hạ đệ tử phía sau lưng gã đang đứng đối diện với mình, ở trong lòng không ngừng lảm nhảm.

Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi tám, Kim Chính Long năm thứ ba, giữa tháng sáu.

Một năm nay, kể từ tháng giêng, chiến sự Tống Kim càng ngày càng ác liệt. Kim đế Hoàn Nhan Lượng trách Tống phản bội, tăng cường biên cương, mưu đồ xâm nhập phía nam người người đều biết. Hơn nữa, tiếp sau Thiên kiêu bối tử, hắn lại phái thái tử của Tể Vương phủ là Đàn Huyền Vọng đến quấy rối đại hội của Ngũ tỉnh lục lâm, cũng may đúng lúc ngăn cản được.

Giữa tháng tư, Tuệ Thâm đáp ứng lão bằng hữu là tiền minh chủ của Bắc ngũ tỉnh Tạ Tấn, cùng Tà dược sư xâm nhập lãnh thổ Kim quốc. Bọn họ trốn ở Phong Vân tự, vốn là lăng tự hoàng tộc của Đại Kim, vẫn không để lộ sơ hở gì, cũng tùy thời khuyên nhủ thế tử Tể Vương Đàn Huyền Vọng, thuyết phục y lấy trộm bản kế hoạch đánh Tống của Hoàn Nhan Lượng. Tháng sáu, binh thư tới tay, Tuệ Thâm và Lý Tư Nam che chở đoàn người của mẹ con Đàn Huyền Vọng thoát khỏi Đại Kim. Kết quả, trên đường trốn đi lại gặp phải quốc sư của Đại Kim là Mật Tông giáo tổ Cát Ô pháp vương tự mình đuổi theo, còn có cả một đám đông đồ tử đồ tôn của pháp vương nữa.

Bên mình mang theo phụ nữ trẻ em, đối phương lại người đông thế mạnh, tự nhiên không thể cứng rắn đối đầu, huống chi thương thế của Tà dược sư vẫn chưa lành. Tuệ Thâm vung tay lên, hiên ngang lẫm liệt nói: “Dược sư, ngươi dẫn bọn họ đi trước.” Nghĩ thầm chờ đoàn phụ nữ trẻ em đều đi, mình cũng hư hoảng đôi ba chiêu rồi bỏ chạy. Binh thư đã tới tay, cần gì phải cùng Pháp vương liều mạng? Phải biết rằng Cát Ô Pháp vương vốn là Mật Tông giáo tổ, là quốc sư mà Kim đế Hoàn Nhan Lượng được tộc người Thổ Phiên dâng tặng. Nghe nói gã thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, Tuệ Thâm thực sự không muốn đối đầu với gã.

Thấy Tà dược sư mang theo một đoàn già trẻ lên thuyền chạy trốn, Cát Ô Pháp vương phân phó mấy tên đệ tử đuổi theo, riêng gã tự mình ngăn cản Tuệ Thâm.

Lúc gã tới gần, Tuệ Thâm mới phát hiện, Cát Ô Pháp Vương này mũi cao mắt sâu, đường nét trên gương mặt rất thâm thúy, nhưng vẫn còn sót lại vài phần trẻ con, thoạt nhìn còn muốn trẻ tuổi hơn mấy tên đại tăng chính đệ tử gã. Gã khoác cà sa màu đỏ, tay cầm Kim Cang quyết, đầu đội ngũ cách lâu quan, tướng mạo trang nghiêm, ánh mắt sắc bén, quanh thân tản mát ra khí thế như Kim Cang hộ pháp trừng mắt. Phía sau gã có hơn mười đệ tử, đều là tăng lục và đại tăng chính mặc áo cà sa tím.

“Pháp Vương, Mật Tông và Thiền Tông vốn xưa nay nước giếng không phạm nước sông, chúng ta dù gì cũng đều thuộc Phật môn, chi bằng ngài thả một con ngựa để bần tăng ly khai đi?” Tuệ Thâm chắp tay cười nói.

Cát Ô Pháp Vương trầm mặc không nói, hướng ánh mắt sắc bén về phía y.

Tuệ Thâm thầm kêu không ổn, chỉ có thể nín thở chờ gã mở miệng. Bầu không khí hết sức khẩn trương, hết sức căng thẳng.

Rốt cuộc, Pháp Vương thận trọng mở miệng: “Ngươi @#$ thế ngoại ngũ tuyệt @#$%&*?”

Soạt!!! Tuệ Thâm trượt chân, suýt chút nữa ngã bổ nhào. Miễn cưỡng đứng thẳng, y cười gượng nói: “Pháp Vương, cảm phiền sử dụng ngôn ngữ mà bần tăng có thể nghe hiểu được?”

“Giết ta đệ tử % mễ @#&F, thế, ngoại, ngũ, tuyệt?”

Dù sao thì lần này cũng nghe được mấy từ then chốt, Tuệ Thâm cười khổ: “Thế ngoại ngũ tuyệt có năm người. Ta tuy là một trong số đó, nhưng giết đệ tử của ngươi lại là một người khác.” Triệu Thuyên, bản lĩnh chuốc rắc rối kết oán thù của ngươi quả nhiên là thiên hạ vô địch! Một trận đánh trên sông Hoài, ngươi tru sát Thiên Cơ Tử, Nghĩa Đoan và đại tăng chính của quân Kim, cùng một lúc đắc tội với cả Thiên Sư Đạo, Tào Động Tông lẫn Mật Tông giáo tổ. Nhìn khắp thiên hạ, chỉ sợ không có người thứ hai to gan như vậy!

Pháp Vương trừng lớn mắt: “$%*%@#$?” Tóm lại là kẻ nói gà người nói vịt.

Tuệ Thâm lau mồ hôi hột trên trán, lần nữa nỗ lực: “Ta nghĩ, người giết đệ tử của ngài, hẳn là một người mặc áo tím, mang theo bạch hạc, có việc không việc đều cười thật đáng khinh, nhìn bề ngoài tưởng vô hại nhưng thực ra là một tên yêu nghiệt. Hắn mặc dù cũng là một trong Thế ngoại ngũ tuyệt, nhưng không hề có quan hệ gì với ta hết, oan có đầu, nợ có chủ, ngài nên để ta đi thì hơn. Nếu Pháp vương có hứng thú, hoan nghênh đi Thái Hoa Cung ở Tây Nhạc Hoa Sơn mà tìm hắn báo thù.”

Thực tế ở trong lòng y đang cười thật dữ tợn.

Thái Hoa, ta biết ngươi nhàn rỗi không có việc làm, cho nên mới ra giang hồ gây chuyện thị phi, làm mưa làm gió. Thay vì nhìn ngươi đầu óc thần kinh đi tranh ngôi vị hoàng đế bá nghiệp thống trị gì gì đó, để cho vị Mật Tông Giáo Tổ nói gì cũng không hiểu này đi tìm ngươi tiêu khiển đi!

“%&@#%&? Thế ngoại ngũ tuyệt?” Lặp đi lặp lại, Pháp Vương dường như chỉ nhận thức đúng được một cụm từ.

Trên mặt xuất hiện một hàng hắc tuyến, Tuệ Thâm ở trong lòng âm thầm nguyền rủa Triệu Thuyên một trăm lần rồi lại một trăm lần. Y nhẫn nại nói: “Đúng vậy, người giết đệ tử của ngài là một trong Thế ngoại ngũ tuyệt, nhưng người đó không phải ta!” Lần này y khoa tay múa chân ra dấu, lại hướng ánh mắt về phía bọn đệ tử của Pháp vương xin giúp đỡ. Ta van các ngươi! Ở đây không có một người nào có thể nghe hiểu được ta nói gì hay sao?

Sự thật chứng minh, Pháp vương một lòng muốn báo thù cho vị đại tăng chính chết thảm trong tay Triệu Thuyên cũng là có lý.

Tên kia tuy rằng kiến thức nông cạn, nhưng là người duy nhất trong số đệ tử của Pháp vương tinh thông Hán ngữ. Tùy thân phiên dịch bị chết oan uổng, ở Trung thổ ngôn ngữ không thông, nửa bước cũng khó đi, chẳng trách Pháp vương tức tối lồng lộn.

“Ngươi $%*@? Thế ngoại ngũ tuyệt! Là ngươi @&%#*!” Sau chừng bảy tám lần cố gắng không thành, Pháp Vương rốt cuộc nổi giận, kim cang quyết trong tay hung hăng chống xuống đất, nhất thời đất rung núi chuyển, cát bụi tứ tung.

Ý đồ tố cáo nguồn gốc gây hoạ chính thức thất bại, trong lòng biết ngày hôm nay khó có thể thuận buồm xuôi gió, Tuệ Thâm bất đắc dĩ lấy ra tràng hạt. Nhất thời, Phật quang ngút trời chiếu thẳng chín tầng mây, chân ngôn Phạn xướng vang vọng thiên địa, hai nhân vật đứng đầu Mật Tông và Thiền Tông lao vào một trận đánh kinh thiên động địa.

Kim Cang Phục Ma Châu chống lại Kim Cang Tứ Phương Quyết, ai thắng ai thua?

Tràng hạt vốn là pháp khí dùng cho lễ nghi trang nghiêm, gồm một trăm lẻ tám viên ngọc châu, khi tu trì niệm chú thì lần tràng hạt. Chất liệu chế ra tràng hạt khác nhau sẽ có công dụng khác nhau. Tràng hạt bạch ngọc của Tuệ Thâm, phần lớn thời gian chỉ dùng vào việc tụng kinh cầu phúc, thi triển pháp chú, thỉnh thoảng cũng kiêm luôn công dụng đánh bay Thái Hoa Hầu.

Kim Cang quyết, còn gọi là tứ phương quyết hoặc tứ quyết, vốn là binh khí cổ của Ấn Độ, sau lại bị Mật Tông sử dụng làm pháp khí. Ngoại trừ chất liệu khác nhau, bề ngoài đều có một đầu nhọn, đầu còn lại trang trí các loại tượng phật khác nhau. Loại mà Cát Ô Pháp Vương sử dụng trên đầu có tượng Kim Cang hộ pháp trừng mắt, hàm chứa phẫn nộ, mang ý nghĩa hàng phục trấn tà.

Tựa như Thanh Phong kiếm chống lại Lang Nha bổng, cả hai đều thiên về công kích, phải xem khi lâm trận làm sao vận dụng.

Kim Cang quyết cắt ngang, khí thế như cầu vồng. Kình khí bay lên, cây cỏ bật gốc, bụi bốc mù mịt, đá sỏi vỡ nát. Cát Ô Pháp Vương tuy rằng mặt mũi non nớt, miệng lưỡi vụng về, nhưng một thân công lực quả thực không hổ với danh xưng Mật Tông Giáo Tổ, Kim Cang quyết múa may, sức mạnh như rồng.

Tràng hạt trong tay Tuệ Thâm vung lên, hào quang phóng thẳng lên trời, thân hình y uyển chuyển giữa đao quang kiếm ảnh, linh động không chút chậm trễ, thế công của Pháp Vương tuy mạnh, nhưng lại không chạm được đến góc áo của y. Trong kịch chiến, chỉ thấy tăng bào trắng của y theo gió nhẹ nhàng tung bay, nhanh nhẹn tiêu sái, lại thêm vài phần tiên phong đạo cốt.

Hai người đấu một trận ngang sức ngang tài.

Tuệ Thâm tự đánh giá, nếu mình thi triển hết sở trường, dùng tràng hạt lấy nhu thắng cương, hàng phục Kim Cang quyết cũng không phải là không có khả năng. Mật Tông Giáo Tổ tuy rằng là danh vọng hàng đầu, nhưng thân phận Thế ngoại ngũ tuyệt kiêm tân nhiệm chưởng giáo Thiền tông của y cũng không phải hư danh! Đáng tiếc…

Lúc này hai bên cũng không phải đơn đả độc đấu, luận võ so tài. Cát Ô Pháp Vương có một đám đệ tử, phụng mệnh hoàng đế Đại Kim đuổi bắt y. Quần ẩu với số đông, không thể nói trước được điều gì.

Bang bang bang, keng keng keng, thùng thùng thùng…

Thấy sư phụ không chiếm được thượng phong, các đệ tử Pháp vương đều lấy ra pháp khí để hỗ trợ. Một đám tăng lục và tăng chính mặc áo cà sa tím xếp thành một hàng, trống cái, trống con, trống hạt, trống đồng, trống Dát ba lạp, chông, mõ, khánh, chũm choẹ, hoa đan lật, bạch hải loa, cốt hào, phún nột, đủ loại pháp khí rực rỡ muôn màu, kết hợp với nhau thành…

Một dàn đại hợp tấu khiến cho người ta váng đầu hoa mắt.

Sau cùng, một người đại tăng chính cầm cốt địch cương động (*) thổi ra âm thanh sắc nhọn chói tai, khiến người ta sởn gai ốc.

(* pháp khí của Mật tông, là ống sáo được làm từ xương ống của người)

Chim đang bay trên trời kinh hãi, đập cánh rớt xuống vài cọng lông chim, chớp mắt đã bay mất không thấy tăm hơi, cá đang bơi trong sông cũng kinh hoảng quá nhảy lên khỏi mặt nước, trở mình vài cái lại chìm xuống đáy nước. Tiết trời mới cuối hạ đầu thu, vậy mà cây cối tiêu điều, gió lạnh nổi lên bốn phía, thiên địa biến sắc, cây cỏ cũng chịu không nổi héo rũ hết…

Thái Hoa, ta xin lỗi ngươi! Nhìn đám người này bề ngoài không đến nỗi nào, cũng bắt chước ngươi mặc đồ tím, nhưng mà tạp âm này… Nếu sớm biết như vậy, ta trước đây tuyệt không nói tiếng Không hầu, ngọc sênh của ngươi là tà âm a a a a a ~

Tuệ Thâm trán đầy mồ hôi, bị dàn hợp tấu quái dị ảnh hưởng, khí huyết trong lồng ngực bốc lên, đối mặt với chiêu chiêu sát phạt của Cát Ô pháp vương, dần dần rơi xuống hạ phong.

Mũi nhọn của Kim Cang quyết cắt ngang qua không trung, tiếng xé gió lẫm liệt, tay Tuệ Thâm run lên, tràng hạt đột nhiên mất kiểm soát, trúng đòn ngay chính diện. Trong khoảnh khắc, một trăm lẻ tám viên ngọc tan rã, tung toé giữa không trung, trân châu vương vãi đầy đất.

… Gieo xuống nghiệt nhân, liền gặt ác quả. Ai là nghiệt nhân của ai, ai lại là ác quả của ai?

Thu chưởng thối lui, môi Tuệ Thâm thoáng xuất hiện một nụ cười khổ. Thái Hoa, có lẽ ngươi nói đúng, Tam Sinh Thạch vốn có tiền duyên, duyên nợ giữa ngươi và ta, kiếp này vô pháp chấm dứt. Diệt ái không tận gốc, đời đời khổ phục sinh. Đã có ràng buộc, ái dục giống như thanh đao hai lưỡi, ta làm tổn thương ngươi, nhưng đồng thời cũng thương tổn chính ta. Ngày đó, ta nhẫn tâm nhìn ngươi một mình sấm sơn, trọng thương rời đi; cho tới hôm nay, xem như trả lại cho ngươi vậy…

Tràng hạt đứt tung rơi xuống đất, như châu rơi xuống đĩa ngọc, trong khoảnh khắc Phật quang toả ra chói mắt.

Pháp Vương ngẩng đầu, gương mặt trẻ con thanh tú chợt bị bóng ma bao phủ, sắc mặt trở nên quỷ quyệt, so với lúc nãy giống như hai người. Con ngươi trong sáng của gã xuất hiện ánh đỏ, miệng gã bỗng nhiên thì thào ngâm tụng Lục Tự Chân Ngôn, ngôn từ cổ xưa trầm thấp phảng phất như vu chú viễn cổ, vô thanh vô tức mê hoặc nhân tâm.

Tuệ Thâm âm thầm rùng mình. Đây là… hồn phách kiếp trước nhập vào? Mật Tông từ xưa vốn tin vào việc đầu thai phục sinh, linh hồn bất diệt, chẳng trách Cát Ô Pháp Vương còn trẻ tuổi như vậy đã ngồi vào vị trí Mật Tông Giáo Tổ…

Chu vi xung quanh, áp lực phút chốc gia tăng, khác hẳn bình thường, tầm nhìn của Tuệ Thâm nhất thời bị ngăn trở. Đột nhiên một bóng người loé lên trước mắt, Pháp Vương giống như quỷ mị vọt đến trước mặt y, một chưởng tung ra, nhẹ nhàng như thể chỉ dùng chút lực, nhưng thực ra mang theo sức mạnh nghìn cân, mạnh mẽ như rồng! Né tránh không kịp, ngực bị trực tiếp đánh trúng, Tuệ Thâm phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về phía sau, lui thẳng đến bên bờ sông mới có thể dừng lại, thân thể lung lay sắp đổ.

“Khục khục khục…” Pháp vương phát ra tiếng cười âm trầm ghê rợn, gương mặt trẻ con phối hợp với sắc mặt dữ tợn độc ác, giống như lệ quỷ từ địa ngục bước ra, quỷ quyệt đáng sợ, cùng với tiếng chiêng trống pháp nhạc hợp tấu xung quanh, chẳng khác chi một đàng tràng cúng bái siêu độ vong hồn.

Nếu đối thủ là Pháp vương thì còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng nếu đối thủ là một lão quỷ nghìn năm tuổi… phải chăng y nên lập tức nhảy ngay vào trong sông bỏ chạy thục mạng? Hừ, có thể bức một thành viên của Thế ngoại ngũ tuyệt đến nông nỗi này, Cát Ô Pháp Vương quả thực danh bất hư truyền. Nếu như hôm nay mình may mắn thoát nạn, nhất định phải…

Nỗ lực thu thật nhiều đệ tử! Mang theo bên người, vừa có thể phô trương thanh thế, lại có thể hỗ trợ quần ẩu, nhất cử lưỡng tiện.

Tiếng pháp nhạc không ngừng quấy nhiễu, Tuệ Thâm ngực đau nhức, nội tức bất ổn, nhưng vẫn trong khổ tìm vui mà suy nghĩ lung tung.

Không khí ngột ngạt khiến cho người ta hít thở không thông, mây đen dày đặc sà xuống, cuồn cuộn không ngừng, phía chân trời mơ hồ có tiếng sấm rền vang vọng, mưa to sắp kéo đến. Bỗng nhiên, tiếng hạc kêu trong trẻo xé tan không gian. Tuệ Thâm mờ mịt ngẩng đầu, vách núi đối diện, mây bồng bềnh biến ảo, sương mù mờ mịt, đỉnh núi bạch hạc vỗ đôi cánh tuyết trắng, lượn vòng mà đến.

Là Sơ Ảnh!

Y lần này bí mật xâm nhập Đại Kim, chỉ thỉnh thoảng mới cho hôi hạc Ám Hương truyền thư qua lại với Linh Ẩn Tự. Mà gần đây y và Dược sư đều cho rằng kế hoạch sắp thành công, nên để Ám Hương quay về Linh Ẩn Tự trước… Nhưng mà, Sơ Ảnh ngay trước mắt, chẳng lẽ lại là…

Gió sông đột nhiên thổi mạnh, mang theo cái lạnh ẩm ướt ùa vào ống tay áo, lướt qua da thịt, cảm xúc thật rõ ràng. Mây bay sương mờ, lại một tiếng hạc kêu vọng lại, hôi hạc Ám Hương vỗ cánh bay tới. Hai hạc xoay quanh, mây mù trên đỉnh bị gió thổi tan đi, lộ ra một góc đỉnh núi, chỉ thấy một người mặc áo tím ngồi trên vách núi, trước người là một cây đàn không hầu đầu phượng, vạt áo đón gió, phảng phất như thần tiên. Hắn từ xa xa nhìn về bên này một cái, lập tức cúi đầu, hai tay lướt trên phím đàn, khoảnh khắc, tiếng đàn như nước chảy mây trôi từ thiên ngoại ùa về.

Thập nhị môn tiền dung lãnh quang, nhị thập tam ti động tử hoàng.

(* Trích từ bài “Lý bằng không hầu dẫn” của Lý Hạ, câu này ca ngợi tiếng đàn không hầu hay đến nỗi có thể làm dịu bầu không khí lạnh lùng trang nghiêm của mười hai cửa thành hoàng cung Trường An, làm cảm động đến “Tử hoàng”. Tử hoàng là một từ hai nghĩa, vừa chỉ thiên đế vừa chỉ hoàng đế đương thời.)

Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên, cuối cùng hắn cũng tới!

Tiếng đàn réo rắt lơ lửng, trong suốt kỳ ảo, không phải rất cao, nhưng dần dần đã áp chế tiếng pháp nhạc hợp tấu của đám đệ tử pháp vương. Thậm chí có vài người trong đám đệ tử bị tiếng đàn mê hoặc, như say như dại, ngay cả pháp khí trong tay mình cũng quên. Rốt cuộc, dàn hợp tấu pháp nhạc khiến Tuệ Thâm đầu váng mắt hoa bất tri bất giác đã ngừng lại.

Dạo qua vài lần, tiếng đàn dần dần trở nên hiền hoà, giống như gió xuân vuốt ve hai má, như mưa phùn thấm nhuần vạn vật, tuy rằng tiếng đàn rất nhỏ rất thấp, nhưng không những không bị gió cuốn đi mà ngược lại ngưng tụ thành một đường truyền vào trong tai Tuệ Thâm. Tuệ Thâm ngẩn ra, chợt thấy chân khí tán loạn trong cơ thể mình được tiếng đàn trợ giúp, dần dần trở nên bình ổn thông thuận. Thì ra Triệu Thuyên đã dùng tiếng đàn không hầu giúp y chữa thương.

Từ mồng tám tháng chạp chia tay trong trận đại tuyết trên đỉnh Kỳ Tú, cũng đã cách nửa năm có thừa, bọn họ rốt cuộc gặp lại trong lãnh thổ của Đại Kim.

Tuệ Thâm lòng tràn đầy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngẩng đầu nhìn về vách núi. Bạch hạc và hôi hạc xoay tròn truy đuổi giữa không trung, lông chim rơi xuống như mưa hoa, mây mù từ chân trời như lượn lờ quanh thân hắn. Khoảng cách quá xa, không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân áo tím đai ngọc, phong tư lỗi lạc, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống giống như thiên ngoại trích tiên, khiếu ngạo yên hà.

… Xét đến cùng chính là một câu: xấu nết đánh chết không chừa.

Đã tới tình trạng này, hắn cư nhiên vẫn nhớ kỹ trước tiên phải bày ra dáng vẻ phong độ oai phong lên sân khấu, Tuệ Thâm ngay cả mắng hắn cũng chẳng buồn mắng nữa!

Tuệ Thâm đương nhiên sẽ không ngốc đến độ cho rằng đối phương là kịp thời chạy tới. Không cần phải nói, tên này bám theo phía sau y và dược sư cũng không biết đã bao nhiêu ngày rồi, dù sao hai con sủng vật dở hơi kia cũng rất thuận tiện làm kẻ chỉ điểm.

… Thế nhưng hắn thấy truy binh của Pháp vương đuổi tới vẫn án binh bất động, ở một bên tọa sơn quan hổ đấu. Cho tới khi Pháp vương hoán đổi linh hồn, tình thế nguy cấp mới ra tay, có thể nói là hoàn toàn bộc lộ bản chất vô sỉ của hắn…

Thêu hoa trên gấm không bằng ngày tuyết đưa than, Thái Hoa ngươi quả nhiên là thấu hiểu tinh túy của câu nói đó.

“Cát Ô Pháp vương, ngươi không ở Thổ Phiên tiêu dao, chẳng ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới Trung Thổ, không biết có chuyện gì? Chẳng lẽ là thấy đại loạn sắp đến, muốn nhân cơ hội đánh cướp? Bản hầu khuyên ngươi sớm dừng tay, miễn cho tự tìm đường chết.”

Tiếng đàn chấm dứt, Triệu Thuyên cất cao giọng nói, thanh âm ngưng lại một đường truyền xuống vách núi, tư thái tiêu sái tự nhiên.

Tuệ Thâm đầy một bụng oán khí, nhịn không được hả hê cười thầm:

Vị Pháp vương này không biết tiếng Hán, ngươi có nói cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, gà nói vịt nghe.

Nào ngờ, Pháp vương nhướng mày nói: “Tam sơn ngũ nhạc, ngũ hồ tứ hải, ta muốn tới thì tới, ai dám quản ta? Thật là một vị mỹ nhân bá đạo, thú vị thú vị!” Ngữ thanh khàn khàn thô ráp, ngữ điệu cũng có chút cứng ngắc, nhưng gã nói tiếng Hán rất lưu loát trôi chảy.

Tuệ Thâm không khỏi biến sắc. Pháp vương này so với lúc nãy cứ như hai người… Hình thức sinh hồn phụ thân của Mật Tông chính là như vậy sao?

Ánh mắt âm thầm quét nhìn xung quanh, y thấy đám đệ tử của Cát Ô Pháp vương đều là vẻ mặt đương nhiên, hiển nhiên là đã tập mãi thành quen.

Triệu Thuyên rõ ràng cũng nhìn ra điều này, chần chờ một chút lại nói: “Mỹ nhân? Đa tạ các hạ đã quá khen. Nhưng không biết các hạ xưng hô như thế nào? Bản hầu nên gọi ngươi là Cát Ô pháp vương, hay là…”

“Khục khục khục, tên bất quá chỉ là một cái danh hiệu, ngươi gọi ta Bổn Ba là được. Nhưng không biết vị mỹ nhân này lại nên xưng hô thế nào?” Pháp Vương mở to mắt, nếu như không có tiếng cười sởn gai ốc kia, thì quả thật cũng có vài phần ngây thơ vô tội.

Triệu Thuyên ôn nhu nói: “Ôi chao, bản hầu chính là kẻ thù giết đệ tử mà vị Cát Ô pháp vương lúc nãy muốn tìm, là người đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt.”

“Thế ngoại ngũ tuyệt? %@#& mễ %&?” Bỗng nhiên, pháp vương đứng yên bất động, vẻ mặt biến hóa, giọng nói cũng thay đổi, miệng lại tuôn ra một tràng tiếng Thổ Phiên.

Gương mặt Tuệ Thâm không khỏi lại xuất hiện hắc tuyến… Vị Cát Ô pháp vương ban đầu này, đối với từ Thế ngoại ngũ tuyệt thật đúng là… Chấp niệm sâu nặng quá!

Nhưng mà đã đến lúc này, cả y lẫn Triệu Thuyên đều phát hiện ra, trên người vị Mật Tông Giáo Tổ này dường như có hai linh hồn cùng tranh đoạt quyền kiểm soát. Mà vị tự xưng Bổn Ba kia, pháp lực thần thông hiển nhiên càng thêm lợi hại.

Ánh mắt Triệu Thuyên loé lên, cười nói: “Đúng rồi, Thế ngoại ngũ tuyệt, ta cũng vậy, y cũng vậy.” Chỉ một ngón tay, liền đem kẻ vốn đã bị bỏ qua một bên là Tuệ Thâm tha xuống nước.

Cát Ô Pháp vương rơi vào hỗn loạn cực độ: “Ngươi? Y? Thế ngoại ngũ tuyệt? @$ mễ &#%&?”

“Đúng vậy, ta là Thế ngoại ngũ tuyệt, y cũng là Thế ngoại ngũ tuyệt!” Triệu Thuyên cười tươi rói gật đầu.

“$% mễ % trương &P?” Pháp vương quay đầu nhìn về phía Tuệ Thâm, lại nhìn Triệu Thuyên, quang quác quang quác nói liên tục, nhưng không ai hiểu gã đang nói gì.

Triệu Thuyên thế nhưng cứ gật đầu như đúng rồi, vẻ mặt tràng đầy đồng cảm: “Không sai! Đúng! Đều là Thế ngoại ngũ tuyệt. Kỳ thực, Chú kiếm sư cũng là Thế ngoại ngũ tuyệt, Mỹ trù nương cũng là Thế ngoại ngũ tuyệt, Tà dược sư lúc nãy lên thuyền chạy trốn trước cũng là Thế ngoại ngũ tuyệt…”

Liên tiếp nghe được “Thế ngoại ngũ tuyệt”, Cát Ô pháp vương váng đầu hoa mắt, hai mắt trợn tròn như nhang muỗi chẳng hiểu ra sao: “$%@#*? Thế ngoại ngũ tuyệt $@#$?”

Thấy Triệu Thuyên đem gã ra làm trò đùa, Tuệ Thâm ở một bên cười đến ngã sấp.

Đột nhiên, vẻ mặt pháp vương biến đổi, chỉ nghe Bổn Ba quát: “Đồ ngu! Đừng nghe mỹ nhân kia nói bậy! Bị lừa ngươi biết không!”

“@&@%#!” Cát Ô không cam lòng tỏ ra yếu kém.

“Được rồi được rồi, để cho ta, để ta thay đệ tử của ngươi báo thù, được rồi chứ?” Bổn Ba nói: “Mỹ nhân, xin lỗi, ta muốn mượn đầu của ngươi dùng một lát!”

Bổn Ba vừa dứt lời, bóng người đã lóe, nhanh đến nỗi mắt thường không theo kịp, như quỷ mị lao thẳng tới vách núi.

Triệu Thuyên cười nói: “Có bản lĩnh liền tới lấy đi! Bản hầu cũng đang muốn tính sổ với ngươi đây, dám làm bị thương mỹ nhân của ta, sao có thể không trả giá đắt!” Dải lụa bạc bên hông đón gió run lên, hóa thành một thanh Bàn Long côn bén nhọn băng lãnh, Thái Cực chân khí luân chuyển tuỳ ý, không ngừng tuần hoàn, bảo vệ toàn thân.

Ầm ầm ầm, một trận sấm rền vang lên, tầng mây đen nặng nề dày đặc kia bỗng loé lên ánh chớp, chiếu sáng bốn phía, soi rọi vạn vật. Tuệ Thâm thầm giật mình, không tự chủ ngưng mắt nhìn lên, đã thấy hai người trên vách núi đánh cho bất phân cao thấp, người mặc áo cà sa đỏ chính là pháp vương, mà bóng tím kia…

Mắt phượng môi thắm, nụ cười động lòng, cho dù là danh hoa khuynh quốc cũng chẳng hơn như vậy. Nhưng mà tóc của hắn…

Kim Cang quyết của Pháp Vương quét qua, kình khí kích động, vương quan trên đầu Triệu Thuyên phút chốc vỡ vụn, khiến cho mái tóc dài trút xuống như thác đổ. Tóc dài đến thắt lưng, sáng bóng như gương, chỉ là tóc của hắn, trắng xoá một mảnh, giống như sương tuyết!

Con ngươi của Tuệ Thâm bất giác co rút lại, trong khoảnh khắc, trong ánh mắt trong sáng ôn hoà của y chỉ còn lại mái tóc bạc nhìn thấy mà kinh tâm kia…

Thái Hoa hầu xưa nay yêu quý nhất bề ngoài, xem dung mạo như tính mệnh, lúc nào thì tóc đã bạc trắng?

… Nghĩ thế nào cũng chỉ có một khả năng.

Mồng tám tháng chạp ngày ấy, Triệu Thuyên một mình sấm sơn, cuối cùng ảm đạm rời khỏi. Tuyết bay đầy trời, rơi xuống đầy một thân sương hoa vụn tuyết, từ xa nhìn lại, ngỡ như mái tóc pha sương…

Tóc bạc ba nghìn trượng, duyên sầu dài một đường. Tương tư đã thành tro, chỉ một đêm đầu bạc.

“Tình ý của ta đối với Tử Du, thiên chân vạn xác. Ngươi có thể hoài nghi bất cứ điều gì, duy nhất không được hoài nghi điều này.”

Ý cười ẩn tình, lời nói đùa bỡn, ngôn từ đưa đẩy, mắt phượng như cười như không… Mỗi một lần, đều vô lại đến gần, triền miên thì thầm bên tai y, bất kể bị đánh văng bao nhiêu lần, cũng vẫn bất khuất, một lần nữa xông tới, kiên trì không nghỉ, dù rằng bị thương cũng không lùi bước.

Vì vậy, giữa những lúc xao động và thân cận dị thường, luôn luôn có một vài điều quan trọng đã bị bỏ lỡ.

Khi nói câu nói kia, nụ cười của hắn là cái dạng gì?

Bị lạnh lùng cự tuyệt, đứng ở trong đại tuyết nhìn mình xuống tóc, lúc đó hắn có đau hay không?

Cắt đứt liên lạc, hoàn toàn lạnh lùng đối với hắn suốt nửa năm, lúc đó hắn đã nghĩ gì?

Hắn lặng lẽ đi theo mình và dược sư, xa xa đứng nhìn, trong lòng hắn rốt cuộc cảm thấy ra sao?

…thậm chí, hắn không ra tay cứu mình ngay từ đầu, án binh bất động, có thật là vì hắn muốn thừa cơ hội ban ân, hay là… Vết thương tháng chạp năm ngoái căn bản còn chưa khỏi hẳn?

Thái Hoa hầu, thiên chi kiêu tử, phượng tử long tôn của Đại Tống, một đời tài trí xuất chúng của Do Long phái, một người đàn ông cơ hồ hoàn mỹ, nội tâm của hắn có thật cũng giống như bề ngoài bất cần đời, vững chắc không gì lay động được?

Hết thảy đều chỉ là phỏng đoán, hết thảy ký ức cũng đều hốt hoảng mơ hồ, y thậm chí không nhớ rõ lần đầu gặp gỡ Thái Hoa là như thế nào. Bọn họ từng một đường kết bạn đồng hành, là y nhẫn tâm quyết liệt, lần nữa gặp lại, tóc đen đã trở nên bạc trắng…

Tiếng sấm nổ vang, chân trời ánh chớp như ẩn như hiện, mưa tầm tã ầm ầm trút xuống.

Thoáng chốc, khóe mắt đã ướt đẫm nước mưa.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)