Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường
Tác giả: Mộc Vũ Linh Âm
Biên tập: Triêu Nhan
Chương 8: Tương tư thành tro.
Tháng mười hai, đỉnh Ngọc Long sơn, gió núi rét mướt, như đao thấu xương.
Thất Tinh quan ở lưng chừng Ngọc Long
sơn, nhang khói thường thường, nửa năm trước đã được tu sửa một lần.
Quan Lam các ở đỉnh núi lại được tu sửa mới hoàn toàn, trước mắt, đã trở
thành nơi Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên chuyên dùng để hồi tưởng, đau khổ
hối hận, thở ngắn than dài…
Bên chân đặt lò sưởi, áo choàng gấm vóc,
áo khoác lông hồ ly tuyết trắng, trên bàn bày một chén canh táo đỏ ngân
nhĩ còn đang bốc khói nghi ngút, bếp lò nhỏ đỏ rực than hồng đang hâm
nóng một bầu rượu nhẹ thơm ngọt. Cuộc sống ngay cả thần tiên cũng phải
ao ước, thế nhưng Thái Hoa Hầu lại khổ không sao tả xiết. Nghiêng người
dựa vào lan can nhìn về phía xa, trước mắt là một khoảng trời sông bao
la, chính là sông Tiền Đường.
Ai, đầy bụng sầu muộn, chẳng khác chi một dòng xuân thủy chảy về phương đông.
Lan tỳ đi tới, thay đổi huân hương bên trong lư hương mạ vàng trong phòng, mắt không hề nhìn ngang ngó dọc đi ra khỏi phòng.
“Tiểu Lan, sao rồi sao rồi?” Vừa ra khỏi cửa, ba nữ tỳ còn lại xông tới.
“Khụ, vẫn dáng vẻ ngắc ngoải nửa chết nửa sống. Đừng nói đồ ăn, điểm tâm đưa vào cũng không đụng tới một chút.”
“Nhắc mới nhớ, Sơ Ảnh mấy ngày nay cũng không ăn được gì.”
“Đúng vậy đúng vậy, từ lúc Tử Du cư sĩ và
quân hầu của chúng ta cắt bào đoạn tụ, a sai, là cắt bào đoạn nghĩa,
cũng không cho Sơ Ảnh đi tìm Ám Hương chơi đùa nữa. Sơ Ảnh cả ngày đều ủ
rũ, nhất định là vì tình khổ sở!”
“Bất quá, sao quân hầu cũng học theo Sơ Ảnh? Một cặp chủ tớ dở hơi, cũng thật đáng thương!”
Tiểu Cúc cười hì hì, nói: “Các ngươi đoán xem quân hầu sau đó có hối hận hay không?”
Mai tỳ trừng mắt: “Không biết lớn nhỏ, ai cho các ngươi nghị luận sau lưng quân hầu?”
Tiểu Trúc nhanh mồm nhanh miệng ngắt lời: “Ai nha, ta đã sớm hỏi thẳng quân hầu rồi…”
“Có thật không?” Mai tỳ lập tức đem quăng hết lời lẽ trách cứ nghiêm khắc của mình, vẻ mặt chờ mong:
“Nói nhanh lên, nói nhanh lên!”
Sau đầu toát ra một giọt mồ hôi thật to, Tiểu Trúc trả lời:
“Quân hầu nói, ngài vô cùng hối hận…”
“Ôi chao, thực sự? Hối hận không nên nhất thời xúc động xuất sơn tranh thiên hạ?”
“…” Tiểu Trúc không nói gì lắc đầu: “Ngài
nói hối hận ngày đó giết người không giết triệt để, cuối cùng để cho
một con cá lọt lưới chạy đi gặp Tử Du cư sĩ tố cáo…”
Mấy người không nói gì, trên mặt đồng loạt xuất hiện hắc tuyến.
“Tử Du cư sĩ nói không sai, quân hầu
chúng ta là tính nết đến chết không chừa, chưa thấy Hoàng Hà chưa chết
tâm! Sai, chỉ sợ ngài ấy có tới Hoàng Hà cũng chưa chắc đã chết tâm!”
Tiểu Lan thở dài.
“Ôi chao ôi! Thật đúng là được mở rộng
tầm mắt nha. Chư vị mỹ nhân, thỉnh cầu thông báo giúp ta một tiếng, Lý
Tư Nam có việc cầu kiến Thái Hoa Hầu.” Giọng nam cười hì hì bỗng nhiên
vang lên, Tà dược sư mặc một thân hắc bào, thản nhiên đi tới.
Bốn mỹ tỳ lập tức quy củ đứng nghiêm,
khôi phục lại tư thái thục nữ thanh tao lịch sự. Tiểu Trúc đi vào bẩm
báo, chỉ chốc lát sau mời Tà dược sư vào Quan Lam các.
“… Dược sư tiên sinh đến lúc này, không biết có phải là vì muốn khuyên quân hầu làm hòa với Tử Du cư sĩ không.”
“Ai, cũng chỉ mong như thế.”
Mấy người thiếu nữ nhíu mày, khe khẽ thở dài.
“Đại phu bất lương, đã lâu không gặp.” Triệu Thuyên xoay người, mệt mỏi nói.
“Chậc chậc, quân hầu, chỉ mới mấy hôm
không gặp, ngươi làm sao lại tiều tuỵ thế này?” Giọng điệu hết sức cảm
khái, nhưng mắt lại cười đến nỗi híp lại như trăng non. “Có cần ta bắt
mạch không?”
Mắt phượng loé lên, Triệu Thuyên liếc hắn một cái, lười biếng vươn cổ tay.
Tà dược sư ngược lại sững sờ tại chỗ. Uyển mạch là vị trí yếu hại trên cơ thể, tên này cư nhiên…
“Ôi chao? Dược sư do dự cái gì?” Khóe môi
cong lên, cười mà như không. Mắt phượng hẹp dài sáng rực khiếp người,
tự tin phóng túng không người sánh được.
Lý Tư Nam lẳng lặng nhìn hắn, một lát,
thoải mái cười. Thật đúng là một tên cuồng vọng! Dù ngươi đứng đầu Thế
ngoại ngũ tuyệt, ta đứng cuối, nhưng dám đưa Uyển mạch yếu hại ra trước
mắt ta, xem như ngươi có đảm lược.
… Bất quá, nếu ngươi không nói, ta quả
thật là không dám động thủ, xem ra là vô duyên kiến thức Thái Cực chân
khí ngươi dày công tôi luyện đến tầng thứ tám rồi.
Vén lên cổ tay áo bằng lụa viền chỉ bạc,
mười ngón thon dài mềm mại, cổ tay như ngọc. Lý Tư Nam sững sờ một lát,
trêu đùa nói: “Dược sư ta thực sự là diễm phúc không nhỏ nha.” Vươn ngón
tay, khoát lên trên uyển mạch của hắn, nhắm mắt trầm ngâm.
“Thế nào rồi?” Triệu Thuyên thản nhiên hỏi.
“Chậc chậc, thực không còn chút sức lực,
tỳ vị khí hư, can khí tích tụ, hàn nhiệt xâm nhập… Quân hầu ngươi bệnh
rất nặng!” Lý Tư Nam mắt không hề chớp, há miệng nói ngay, vẻ mặt vô
cùng đau xót.
Triệu Thuyên cười dài nói: “Vậy sao? Chẳng hay ta bệnh gì?”
Lý Tư Nam trầm ngâm chốc lát, nghiêm mặt nói: “… Triệu chứng này là… ” giọng điệu kéo dài.
“Tương. Tư. Bệnh.” Ba tiếng, mỗi tiếng đều gằn giọng.
“Vèo” một tiếng, hai người nhìn nhau phì cười.
Một lát, Lý Tư Nam nói: “Nhàn thoại như vậy đủ rồi, ta nghe nói ngươi và Tử Du trở mặt không nhìn nhau nữa?”
Mắt phượng nheo lại, Triệu Thuyên ôn nhu
nói: “Ôi chao? Chẳng phải cũng là nhờ dược sư ngươi ban tặng? Đúc kiếm
sư và Mỹ trù nương không trực tiếp tới tìm ta tính sổ, mà cùng ngươi đến
gặp Tử Du, hơn phân nửa là chủ ý của ngươi, đúng không? Tiểu tử Trương
Lăng kia đã giao cho ngươi không thiếu một sợi tóc, ngươi việc gì phải
tuyệt tình như vậy?”
“Ôi chao ôi, một kẻ mê man bất tỉnh vô dụng như vậy, ta cần làm gì? Vậy mà cũng gọi là không thiếu một sợi tóc?”
“Này, lúc đầu dược sư ngươi nói với bản
hầu là, chỉ cần không phế võ công của hắn, không thương đến tính mệnh
hắn là được, không phải sao?”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt không ngừng loé lên tính toán, cuối cùng nhìn nhau cười.
Triệu Thuyên nằm lại xuống giường gấm,
lười biếng nói: “Dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, bản hầu chỉ có
thể tự nhận mình không may. Về phần tiểu tử họ Trương, dược sư ngươi
được xưng tài giỏi bậc nhất, cứ từ từ nghĩ cách cứu hắn đi. Đúng rồi,
ngươi hôm nay đến đây làm gì? Chắc không phải là hảo tâm tới hoà giải ta
với Tử Du đó chứ?”
“Ngươi thật ra đoán đúng phân nửa.” Lý Tư
Nam loạt soạt rút từ ngực áo ra một túi gấm nho nhỏ: “Ta được Tử Du nhờ
cậy, đem cái này trả lại cho ngươi.”
Trong mắt hiện lên một tia sắc bén, Triệu Thuyên chộp lấy túi nhỏ, tay lại có chút run rẩy.
Lý Tư Nam nhìn thấy trong mắt, lạnh lùng
nói: “Chậc chậc, quân hầu ngươi cầm chắc một chút, đừng làm rớt. Phải
biết, ‘thứ quý giá thì dễ vỡ, thứ xinh đẹp thì chóng tàn’ nha.”
Triệu Thuyên thoáng trấn tĩnh lại, mở túi
lụa, bên trong là một cây trâm ngọc nho nhỏ. Ngọc bích khắc mây, giản
dị thanh nhã, vốn là cây trâm cài tóc xưa nay hắn rất yêu thích. Sơ tổ
phật đản ngày đó, trước Tam Sinh Thạch, hắn đã dùng cây trâm này cài lên
mái tóc của Tử Du…
Tay run lên, cây trâm ngọc rơi xuống, may mà Lý Tư Nam nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
“… Là Tử Du nhờ ngươi đưa tới? Y có nói gì không?” Trầm mặc một lúc, Triệu Thuyên hỏi.
Lý Tư Nam cười nói: “Ôi chao, y đào đâu
ra thời gian để mà nói gì? Mấy ngày nay y rất vội vàng chuẩn bị chính
thức quy y thụ giới.”
Triệu Thuyên hoắc mắt đứng lên, dung nhan tuyệt lệ đột nhiên biến sắc: “Ngươi nói cái gì?”
“Tử Du sẽ chính thức quy y thụ giới ở
Linh Ẩn tự, toàn bộ chưởng giáo của Thiền tông ngũ gia thất phái đều sẽ
đến dự lễ. Thiệp mời đã phát khắp giang hồ, quân hầu ngươi không nhận
được sao?” Lý Tư Nam cười thật tự tại, lại cảm khái nói: “Thiền tông
phân liệt đã lâu, ngũ gia thất phái đều có hệ thống riêng. Từ giờ trở
đi, phải xem Tử Du của chúng ta làm sao thống nhất thiền tông, tái hiện
lại vẻ huy hoàng của năm xưa thời Lục Tổ.”
Ngừng lại một chút, gã bật cười bổ sung:
“Chậc chậc, ta lại quên nữa. Quy y rồi sẽ không còn là Tử Du, phải lấy
pháp hiệu tương xứng. Không biết pháp hiệu của Tử Du sẽ là gì?”
“… Là ngày nào?” Giọng nói rốt cuộc đã trở nên run rẩy.
“Mồng tám tháng chạp, ngày Thích Ca Như Lai đắc đạo thành Phật.”
Triệu Thuyên thất thanh nói: “Là ngày hôm nay?”
“Đúng vậy, là ngày hôm nay.” Lý Tư Nam cười híp mắt.
Triệu Thuyên vung tay áo, nhấc chân liền
đi. Lý Tư Nam nhìn theo hắn đi ra ngoài, tới cửa bỗng nhiên gọi giật
lại: “Quân hầu chậm đã!”
“Không biết dược sư còn có gì chỉ bảo?” Triệu Thuyên quay đầu lại, trong đôi mắt phượng là một mảnh băng hàn, lạnh thấu tâm can.
Lý Tư Nam rùng mình, rất nhanh lại miễn
cưỡng cười nói: “Quân hầu đi như vậy, ngươi có tự tin có thể khuyên Tử
Du hồi tâm chuyển ý sao?”
Mắt phượng hẹp dài có một thoáng do dự lướt qua, Triệu Thuyên nói: “Tử Du y…”
“Tâm niệm của Tử Du là muốn kế thừa
nguyện vọng của sư phụ y, thống nhất thiền tông ngũ gia thất phái. Mà
nguyện vọng này, chỉ có thể thực hiện được sau khi y quy y thụ giới.” Lý
Tư Nam chậm rãi nói: “Vốn y cũng không phải nóng lòng nhất thời. Dù sao
thiền tông phân rã cũng đã nhiều năm, các gia các phái đều có bất đồng
sâu sắc.”
Khóe miệng nghoéo một cái, gã cười thật
lưu manh: “Đáng tiếc quân hầu ngươi hùng tâm bừng bừng, chí hướng cao
rộng. Ngươi nếu cố chấp không bỏ qua cho đứa cháu Triệu Cấu, giang sơn
đổi chủ bất quá chỉ là chuyện trong khoảnh khắc. Nhưng mà việc quân Kim
nam hạ đã ngay trước mắt, trong triều rối ren hỗn loạn, lại thêm một hồi
đại nạn nữa, không biết thế gian còn phải tăng thêm bao nhiêu cô hồn dã
quỷ!”
Triệu Thuyên ngạo nghễ nói: “Hoàng Nhan
Lượng là một kẻ man di mà còn có dã vọng muốn thôn tính thiên hạ, huống
chi bản hầu là hào kiệt Trung Thổ, hậu duệ quý tộc, sao không có hùng
tâm? Dược sư nói như thế, là muốn đối đầu với bản hầu sao?”
“Ai nha nha, không dám không dám. Tin tức
mới nhất, Kim quốc có một vị được xưng là thiên kiêu chi tử Tuyết Y
Hầu, một đường nam hạ khiêu chiến cao thủ người Hán, không người địch
nổi, lúc này đã tới Giang Nam rồi. Lòng lang dạ sói của Hoàn Nhan Lượng
đã rất rõ ràng, hắn muốn chèn ép võ lâm Giang Nam, tìm kiếm cơ hội xâm
nhập phương nam. Giang sơn Tống thất đã nguy ngập vô cùng. Do Long phái
các ngươi lại có rắp tâm khác, đối với triều cục như hổ rình mồi. Cho
nên, Tử Du mới phải vội vàng quy y thụ giới, là vì muốn mau chóng thống
nhất thiền tông, trợ giúp lực lượng Phật môn đối kháng với Đạo môn của
Do Long phái các ngươi, tổ chức nghĩa quân khởi nghĩa kháng Kim!” Lý Tư
Nam cười híp mắt. “Nếu là cá nhân y, chắc không hề muốn trở thành kẻ
địch của ngươi. Hơn nữa thẳng thắn mà nói, chúng ta mấy người đều như
nhau, cũng không cho rằng việc ngươi lấy lại hoàng quyền về tay huyết
mạch Thái Tổ có gì không đúng. Đáng tiếc Tử Du ngoại trừ cá nhân, lại
càng đứng trên lập trường lớn hơn mà nhìn vấn đề.”
Vẻ mặt Triệu Thuyên trong nháy mắt trở
nên ảm đạm, chợt hắn cười lạnh nói: “Bất luận như thế nào, bản hầu tuyệt
đối sẽ không để y quy y xuất gia!”
Tam quy, ngũ giới, Bồ Tát giới… Nghi thức
vẩy nước cạo đầu sau, vĩnh viễn lìa bỏ tình duyên trần thế, chặt đứt
tất cả ràng buộc. Như vậy, đôi mắt đen hiền hậu đã từng vì hắn mà toát
lên hết thảy ôn nhu, cũng sẽ mãi mãi biến mất, giống như chưa bao giờ
tồn tại. Hắn sao có thể để điều đó xảy ra?
Không tự chủ siết chặt nắm tay, móng tay
sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, máu tươi nhễ nhại. Thế nhưng hắn
cứ như
không hề cảm thấy đau đớn, gương mặt trắng bệch, vẻ mặt cuồng loạn.
Lý Tư Nam thấy hắn như vậy, thở dài một
hơi, nói: “Toàn bộ các chưởng giáo Ngũ gia thất phái của Thiền tông đều
tề tựu ở Linh Ẩn tự trên đỉnh Kỳ Tú. Quân hầu ngươi định một mình xông
lên núi hay sao?”
Ngạo nghễ hất cằm, mắt phượng sáng rực,
Triệu Thuyên cười thật phóng túng: “Có gì không thể? Thái Tổ hoàng đế
dựa vào một cây Bàn Long côn đánh hạ giang sơn Đại tống, một Thiền tông
nho nhỏ mà thôi, có thể làm khó được bản hầu sao?”
Ánh mắt Lý Tư Nam lấp loé, chốc lát vỗ
tay cười nói: “Thật cuồng vọng, thật kiêu ngạo! Không hổ là lão đại của
Thế ngoại ngũ tuyệt chúng ta! Thế nhưng quân hầu nha, cho dù là ngươi
xông được lên núi, gặp được Tử Du, liệu có chắc sẽ khuyên được y bỏ ý
niệm trong đầu, hồi tâm chuyển ý không?”
Ánh mắt sáng rực của Triệu Thuyên lại một lần nữa ảm đạm.
Lý Tư Nam cười hì hì nói: “Thật ra ta có
một bình kỳ dược, là thứ mà dược sư ta phải vào sinh ra tử, đi khắp
thiên sơn vạn thủy, thu thập vô số dược liệu trân quý, phí hết tâm huyết
mới phối chế ra được. Loại thuốc này nói không chừng có thể trở thành
trợ thủ đắc lực cho quân hầu nha!”
Triệu Thuyên ngạc nhiên nói: “Thật sao? Thuốc gì vậy?” Có chút động tâm.
Lý Tư Nam từ trong ngực áo lấy ra một
bình sứ, híp mắt cười nói: “Thuốc này gọi là Long Tinh Hổ Mãnh Hoàn, là
thiên hạ đệ nhất tráng dương xuân dược, cho dù là liệt nữ trinh khiết
cương liệt đến đâu, ăn vào cũng sẽ biến thành dâm oa đãng phụ. Ta cho
quân hầu ngươi, ngươi chỉ cần cho Tử Du ăn một viên như vậy…”
Thịch! Gân xanh sau ót nổi cuồn cuộn,
Triệu Thuyên giận dữ trừng mắt gã, dải lụa bạc bên hông đón gió run lên,
hóa thành một thanh trường côn màu bạc.
“Ôi chao ôi chao, đừng kích động như vậy
chứ!” Lý Tư Nam thấy tình thế không ổn, vội vàng xua tay làm lành, “Ta
thấy ngươi rất căng thẳng nên mới đùa một chút giảm bớt bầu không khí
thôi. Thuốc này thật ra là…”
“… Lý Tư Nam, ta biết ngươi muốn cái gì,
bản hầu cũng không quản ngươi. Niệm tình qua lại bấy lâu, tiểu tử Trương
Lăng kia đã giao cho ngươi rồi, hồn xác nguyên vẹn một sợi tóc không
thiếu, võ công cũng không phế. Ngươi đã là đệ nhất thần y đương đại thì
tự mình tìm biện pháp cứu tỉnh hắn đi.” Triệu Thuyên lạnh lùng cắt đứt
gã, mắt phượng hẹp dài hiện lên vẻ tàn độc trước khi giông bão kéo đến:
“Chỉ là, khuyên ngươi tốt nhất đừng chọc tới trên đầu bản hầu!”
Lý Tư Nam ngẩn người, đã thấy thân hình hắn lướt lên, biến thành một tia sáng tím lao thẳng xuống núi.
Một lát, gã nắm trong tay bình sứ, hướng
về phía Triệu Thuyên xuống núi, trầm giọng truyền âm nói: “Quân hầu,
dược sư ở đây chúc ngươi mã đáo thành công! Chỉ là nếu như quân hầu tay
không quay về, bình linh dược trong tay ta nhất định có thể phát huy
công dụng. Quân hầu nếu có ý, dùng cái mà ta muốn để đổi đi!”
Bóng tím tung bay đã tới sườn núi, xa xa
nhìn lại chỉ còn là một chấm nhỏ trong tầm mắt. Thanh âm của Tà dược sư
ngưng tụ thành một đường truyền vào tai, hắn dừng một chút, lại lập tức
khởi công lực, xuống núi như bay.
Không trung truyền lại một tiếng hạc kêu trong trẻo, bạch hạc Sơ Ảnh vỗ cánh bay lên, đi theo chủ nhân.
Mồng tám tháng Chạp, ngày Thích Ca Như Lai đắc đạo thành Phật.
Truyền thuyết kể rằng, Thích Ca Mâu Ni
từng tu khổ hạnh ở Tuyết Sơn suốt sáu năm, lúc xuống núi, vì trường kỳ
đói khổ nên cơ thể suy yếu không chịu nổi. Một nữ du mục đã mang sữa đến
cúng dường ngài. Thể lực của Thích Ca Mâu Ni dần hồi phục, sau đó nhập
định dưới gốc bồ đề bảy ngày, mồng tám tháng Chạp, nhìn thấy sao sáng mà
ngộ đạo thành Phật.
Bởi vì như vậy, đạo Phật từ thời Hán trở
đi đều dùng đủ loại hình thức để kỷ niệm mồng tám tháng chạp hàng năm.
Pháp hội quy mô rất lớn, thiện nam tín nữ đều tụ tập chật cả sảnh, còn
có thể dùng cháo Tịch Bát (cháo mồng 8
tháng chạp: dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt
sen…nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc
Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân
gian lưu truyền mãi thành tục lệ) do các chùa nấu.
Ngay tế điển pháp hội long trọng này,
Thánh cư sĩ Tử Du thanh danh vang dội giang hồ theo Linh Giác thiền sư
trụ trì Vân Sơn Tự tiến hành nghi thức rẩy nước xuống tóc, từ cư sĩ ngũ
giới tiếp nhận Bồ Tát giới. Danh vọng của Thánh cư sĩ tại Thiền tông vốn
đã được công nhận, mà kể từ khi thiền tông phân tán thành ngũ gia thất
phái, Tống triều bắt đầu suy thoái, văn tự Thiền tràn lan, đánh mất cái
chơn diệu rực rỡ, độc nhất, bao phủ lúc ban đầu, nhu cầu cấp bách hiện
nay là cần một vị đại đức kiệt xuất thống nhất Thiền tông, chỉnh đốn
Thiền phong. Vì vậy, tuy rằng ngũ gia thất phái chia rẽ rời rạc, các
chưởng giáo vẫn tề tựu ở Linh Ẩn Tự, chờ đợi vị cư sĩ truyền kỳ của
Thiền tông chính thống này chính thức quy y.
Dựa theo quy củ, nghi thức quy y chia
theo trình tự lần lượt là đạo dẫn, khải bạch, thỉnh sư, khai đạo, thỉnh
thánh, tạ bốn ân, sám hối, nghi thức vẩy nước, xuống tóc.
Đỉnh Kỳ Tú Linh Ẩn Tự, các cao tăng đại
đức tụ tập đến xem lễ chật cả đại sảnh, thậm chí kéo dài đến tận ngoài
cửa chùa. Con đường mòn phía sau núi cứ mỗi vài bộ lại có đệ tử xuất sắc
của các gia các phái cầm côn thủ vệ, phòng ngừa kẻ thù bên ngoài xông
lên núi phá hỏng nghi thức. Đề phòng sâm nghiêm, giới bị nghiêm cẩn.
Tử Du mặc tăng bào nguyệt sắc, do Tri
khách sư và Duy na sư dẫn đường, đứng nghiêm bên ngoài cổng chùa, chờ
đợi trụ trì nhận lời tấn kiến.
Đỉnh Kỳ Tú nguy nga cao vút, đỉnh núi giá
lạnh thấu xương, gió núi càng thêm mãnh liệt, mơ hồ mang theo vụn tuyết
hoa sương, trước mắt là một trận gió tuyết lớn sắp ập đến.
Tử Du đứng ngoài cổng, chỉ mới một lát,
trên vai đã đọng lại một lớp băng mỏng màu bạc. Y ngẩng đầu, nhìn những
bông tuyết hình lục giác như pha lê xoay tròn trong không trung, đáp
xuống lông mi, có chút lạnh lẽo. Không hiểu sao, ngay thời khắc này, y
lại nhớ tới đêm rằm giữa đông kia, một mình đi gặp Triệu Thuyên, một
trận bụi tuyết bám trên ngọn cây cũng đã rơi xuống mặt.
“Người trong thiên hạ và Thái Hoa Hầu, thánh cư sĩ Tử Du sẽ chọn ai?”
Giọng nói nhu hoà, lời lẽ bốc đồng, đáy lòng lo lắng.
Thái Hoa hầu tâm cao khí ngạo, kiêu ngạo
quyết tuyệt không người sánh nổi, dù biết rõ lòng của y đặt ở đâu, nhưng
vẫn ôm ý định được ăn cả ngã về không hỏi ra miệng, buộc y phải lựa
chọn.
“Đã là Thánh cư sĩ… Lựa chọn, đương nhiên là người trong thiên hạ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, y cũng đồng thời thấy rõ, đôi mắt phượng sáng ngời của Thái Hoa Hầu trong thoáng chốc ảm đạm như tro tàn.
Y thật ra không chỉ là Thánh cư sĩ, y
đồng thời cũng là Tử Du. Lòng mang thiên hạ là Thánh cư sĩ, Tử Du chỉ là
một người bình thường có thất tình lục dục mà thôi. Nhưng mà…
Chí hướng bất đồng, không thể cùng nhau. Cơ hội bọn họ từng có được, đã bị cả hai bên hoang phí bỏ lỡ.
Ngoài cửa chùa, mơ hồ truyền lại giọng
khải bạch của Duy na sư: “Cư sĩ Tử Du đã quyết lìa bỏ thế tục, ý chí cầu
đạo kiên định, xưa nay cung kính trước toà, kính mong được phép xuất
gia.”
… Từ nay về sau, Tử Du vứt bỏ tục duyên,
chặt đứt ràng buộc, quy y cửa Phật, vì thiên hạ chúng sinh cống hiến
chút sức lực nhỏ bé.
Linh Giác thiền sư nhận lời khải bạch,
gọi Tử Du từ bên ngoài tiến vào. Tử Du đi đến trước pháp tọa của lão,
chắp tay, quỳ thẳng trên bồ đoàn, thắp ba nén hương.
Trong điện ngoài điện bỗng đồng thời vang
lên tiếng chuông khánh rất vang dội. Chuỳ gỗ đánh vào chuông đồng phát
ra âm thanh thật lớn, giống như có thể gột rửa nhân tâm, hùng hậu vang
vọng, là tiếng chuông báo nguy.
Một tiểu sa di vội vã từ ngoài điện chạy ào vào, hô lớn:
“Có người xông lên núi.”
Chưởng giáo Ngũ gia thất phái đều đến xem lễ, nghe vậy không khỏi giận dữ: “Người phương nào dám can đảm làm càn như vậy?”
“… Người nọ mặc áo tím mang đai ngọc, còn mang theo một con hạc trắng, chính là, là… Khiếu ngạo yên hà Thái Hoa Hầu!”
Tử Du giống như không nghe thấy, quỳ trên bồ đoàn lạy ba lạy.
Chưởng giáo Tào Động Tông, Lương Tịch
thiền sư ghi hận Thái Hoa Hầu từng giết đệ tử Nghĩa Đoan môn hạ của lão
trên sông Hoài, lập tức đứng dậy nói: “Các vị cứ thong thả ở đây xem lễ,
ta đi một lát liền về.”
“Đối phương là người đứng đầu Thế ngoại
ngũ tuyệt, tất phải tài nghệ kinh người, chúng ta cùng đi!” Chưởng giáo
Vân Môn Tông và Pháp Nhãn Tông cũng đứng lên theo.
Ba người cùng nhau xuống núi, trong gió
xa xa truyền lại tiếng chúng đệ tử hô quát cùng những tiếng kêu rên đau
đớn từ sườn núi. Một trận hỗn chiến.
Trong điện, Linh Giác thiền sư hỏi: “Con có thành tâm vào đạo hay không? Con có một lòng tu luyện đạo quả hay không?”
Tử Du khép mắt, theo Duy na sư niệm: “Đệ
tử Tử Du hôm nay thỉnh đại đức làm bản sư minh chứng xuống tóc.” Ba
thỉnh ba lạy như vậy, đoan trang nghiêm cẩn, không chút nào rối loạn.
Tuyết tinh tế mỏng manh rơi xuống, phảng
phất như thể nghe được âm thanh hoa tuyết đang rơi vỡ, an tĩnh mà thanh
thúy ôn nhu. Bạch hạc Sơ Ảnh giương cánh bay giữa không trung, lông vũ
trắng noãn giống như dung nhập vào bầu trời đầy tuyết.
Áo tím của Triệu Thuyên tung bay, cầm
trong tay thanh Bàn Long côn sáng bạc, vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt sáng rực.
Tình huống khẩn cấp không thể trì hoãn, hắn bất chấp kinh thế hãi tục,
một đường dùng sức, lao như bay lên núi. Trên đường gặp phải bất cứ hòa
thượng sa di nào nhảy ra ngăn cản, cũng đều là một côn quét tới, đánh
bất tỉnh nhân sự.
Lúc này hắn một đường đạp loạn thạch, bám
vách đá, rẽ qua vô số khúc quanh, trước mắt địa thế trở nên trống trải.
Bỗng nhiên giữa không trung vang lên Phật hiệu, ba hòa thượng nhảy
xuống, đều là tướng mạo trang nghiêm, khí độ bất phàm.
“Triệu quân hầu, trên sông Hoài ngươi đàn
một khúc nhạc lạm sát mấy vạn sinh linh, lại hãm hại đệ tử vô tội của
chúng ta, thủ đoạn quá mức tàn độc. Lão nạp hôm nay đặc biệt đến điểm
hóa ngươi.” Lương Tịch thiền sư chắp tay nói.
Triệu Thuyên cười lạnh: “Các ngươi tránh ra!”
“Quân hầu còn muốn chấp mê bất ngộ đến
bao giờ?” Ngón giữa của hoà thượng đáp lên ngón cái, vẻ mặt mỉm cười ôn
hoà, chính là tuyệt nghệ Niêm Hoa Chỉ của Phật môn.
Truyền thuyết kể rằng, tại pháp hội Linh
Sơn, Phật tổ nhặt một cành hoa đưa lên trước chúng, chúng đệ tử không ai
hiểu được, chỉ có tôn giả Ca Diếp thấy vậy mỉm cười, chứng được chân
lý. Niêm Hoa Chỉ xuất phát từ Phật điển, nhìn như nhu hòa, kỳ thực uy
lực vô cùng.
Hai chưởng giáo kia cũng vận khởi Phật
môn Đại Thủ Ấn và Bàn Nhược Chưởng. Chỉ trong chốc lát, bầu không khí
trở nên căng như dây đàn, chỉ chờ một cú chạm nhẹ là tất cả liền vỡ
tung.
Vẻ mặt Triệu Thuyên ngưng trọng, biết ba
vị chưởng giáo này đều là cao tăng đắc đạo, một thân công lực đăng phong
tạo cực, chẳng qua không ở trên giang hồ dương danh mà thôi. Lập tức
không dám chậm trễ, vận khởi mười thành Thái Cực chân khí, nhất thời vạt
áo trên người hắn khẽ bay lên, chân khí lưu chuyển, tay áo tung bay
phần phật. Trong tay hắn là thanh Bàn Long côn sáng bạc do dải lụa biến
hóa mà thành, hắn hoành côn đứng yên, dồn sức chờ đợi.
Trong đại điện, Linh Giác thiền sư vì Tử
Du khai đạo: “Con nay đã ân cần thỉnh nguyện ba lần, ta sẽ vì con làm
bản sư minh chứng quy y, những điều dặn dò sau đây, con nên cẩn thận
lắng nghe… Con có thể tuân theo giáo pháp hay không?”
Tử Du đáp: “Nguyện tuân phụng giáo pháp.”
Linh Giác thiền sư rời khỏi chỗ ngồi thắp
hương, dùng hương hoa phụng thỉnh chư phật, bồ tát cùng các bậc khác,
đến làm người minh chứng và giám đàn hộ vệ cho lễ quy y xuống tóc.
Tiếng chuông lần thứ hai vang lên trong
điện, Tử Du thành kính quỳ gối, bái lạy “tứ ân” gồm thiên địa, quân
vương, phụ mẫu, sư trưởng, lạy thập phương thường trụ tam bảo chín lạy,
lạy Linh Giác thiền sư ba lạy, chắp tay quỳ thẳng.
Cúi đầu, Tử Du khẽ niệm bài kệ sám hối:
“…Duy nguyện tam bảo, từ bi nhiếp thụ, phóng tịnh quang minh, chiếu xúc
ngã thân. Chư ác tiêu diệt, tam chướng quyên trừ, phục bản tâm nguyên,
cứu cánh thanh tịnh.”
Trong khoảng không rộng rãi yên tĩnh của
đại điện, giọng nói trong sáng bình thản của y ngân nga quanh quẩn. Ngẫu
nhiên có gió lạnh xuyên qua cửa sổ lùa vào, lướt qua chân đèn trước
Phật đài, ánh nến chập chờn, chiếu lên mặt đất những hình thù sáng tối
bất định.
“Khoan đã!” Tiếng gào to vang lên, mang theo khí thế quân lâm thiên hạ, kiêu căng không người sánh được.
Kình khí vô hình ầm ầm đánh vào, cửa đồng
khắc hoa hậu điện nhất thời mở tung! Ngập trời hoa tuyết ùa vào đại
điện. Không thấy rõ vẻ mặt của người tới, duy chỉ có ánh bạc loang loáng
của thanh Bàn Long côn làm người ta hoa mắt, quanh thân hắn toát ra sát
khí như lưỡi dao sắc bén lạnh đến thấu xương. Mặc dù trong điện đều là
cao thủ Thiền tông các gia các phái, cũng có một loại cảm giác giống như
da thịt bị cắt nhỏ!
Chợt, tiếng hạc trong trẻo vang lên, bạch hạc Sơ Ảnh lượn vòng mà tới.
“… Khiếu ngạo yên hà Thái Hoa Hầu!”
Cho dù là người chủ trì nghi thức quy y
đức cao vọng trọng như Linh Giác thiền sư, Thái Sơn sụp đổ vẫn bất động
thanh sắc, cũng không cấm kinh hô ra tiếng. Cao tăng đại đức trong điện
cũng đều quá sợ hãi.
Tử Du đang quỳ trên bồ đoàn lúc này chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Triệu Thuyên đang đứng ở cửa.
Cửa điện rộng mở, ánh tuyết sáng ngời
chiếu lên người hắn, khiến trong điện cũng trở nên sáng sủa hơn đôi
chút. Thì ra, không biết từ lúc nào, tuyết đã rơi lớn như vậy. Đầy trời
ngập đất, trắng xóa một mảnh.
Triệu Thuyên đứng trước cửa điện, hơi
ngẩng đầu, máu tươi dọc theo khóe môi chảy xuống cằm, ngay cả vạt áo tím
cũng nhuộm đẫm một mảng vết máu thâm nâu. Búi tóc tan ra, tóc dài tung
bay trong gió lạnh. Hoa tuyết bay đầy trời, rơi vào trên tóc, trên thân
áo hắn, gương mặt quen thuộc dường như đã hao gầy một chút.
“…Tử Du.” Hắn nói, mang theo tiếng thở
dốc trầm thấp, lập tức ho ra một ngụm máu, hiển nhiên là bị nội thương
không nhẹ. Quả thật, bị ba vị chưởng giáo của Thiền tông ngũ gia thất
phái liên thủ cản đường mà còn có thể vùng thoát khỏi bọn họ xông lên
núi, thì cho dù là Thái Hoa hầu đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt, cũng không
có khả năng không bị thương.
Bạch hạc Sơ Ảnh lượn vòng trên đầu hắn, kêu lên từng tiếng dài thê lương.
Nhất thời, mọi người rơi vào yên lặng.
Một lát, Linh Giác thiền sư trầm giọng nói: “Triệu quân hầu, ngươi tùy
tiện sấm sơn, cắt đứt nghi thức long trọng của Thiền tông chúng ta,
không biết có gì chỉ giáo? Chẳng lẽ Do Long Phái các ngươi muốn đối đầu
với toàn bộ Thiền tông chúng ta?”
Triệu Thuyên lại ho mấy tiếng, đưa tay
lau đi vết máu đỏ bên môi, nhưng máu tươi vẫn không ngừng tràn ra, ống
tay áo tím viền chỉ bạc nhất thời nở rộ vô số đoá hoa đào.
“… Bản hầu vì Tử Du mà đến, không quan hệ
gì với Do Long phái hay Thiền tông.” Hắn gằn từng tiếng, mắt phượng hẹp
dài bắn ra tia sáng nóng bỏng, vững vàng dừng lại trên mặt Tử Du, không
bỏ qua chút biến hoá nào trên mặt y, dù là nhỏ nhất. Thiền tâm thanh
tịnh Thánh cư sĩ, phải chăng ngươi cũng sẽ mang chút phân tình dĩ vãng
đốt hết cho rồi?
Tử Du lẳng lặng nhìn hắn, rất lâu rất lâu, không nói lời nào.
Người đàn ông kiêu ngạo phóng túng không ai bì nổi này, đã có bao giờ để lộ dáng vẻ chật vật như vậy trước mặt người khác?
Bàn tay phải cầm Bàn Long côn có hơn phân
nửa giấu trong ống tay áo, nhưng mà, từng giọt máu tươi dọc theo thân
côn sáng bạc vẫn không ngừng chảy xuống dưới, chảy xuống dưới… Mặt tuyết
dưới chân, máu đã đọng thành vũng.
Tuyết trắng và máu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Chúng tăng nín hơi tĩnh khí, âm thầm tích
tụ công lực, dự định một khi tình thế không ổn sẽ lập tức hợp lực chế
phục cường địch xâm phạm. Trong điện đa phần là đại đức cao tăng Thiền
tông các phái, ngoại trừ phật hiệu, công lực cũng là sâu không thể dò.
Cho dù Thái Hoa Hầu được xưng là đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt, cũng
tuyệt đối không thể toàn thân trở ra.
Bốn bề yên tĩnh không tiếng động. Không
biết qua bao lâu, Tử Du khẽ cong lên khoé môi, cười như mây bay gió
thoảng: “Đa tạ đạo hữu Do Long Phái Thái Hoa Hầu đã đến đây xem lễ.”
Ống tay áo trắng vung lên, y kiên quyết xoay người, một lần nữa quỳ xuống bồ đoàn.
“Linh Giác đại sư, thỉnh tiếp tục.”
Y cười thật bình tĩnh nhu hoà, tựa như
giữa băng thiên tuyết địa có bạch liên đang thản nhiên hé nở, thơm ngát
đưa tình, mùi hương thánh khiết gột rửa nhân tâm. Ngữ khí vô cùng bình
thản, lễ nghi vô cùng khiêm tốn.
Nhưng thái độ cũng là vô cùng lãnh khốc tuyệt tình!
Y đối đãi với Triệu Thuyên giống như là khách quý đại biểu Do Long Phái đến đây dự lễ!
Triệu Thuyên đứng ở ngoài cửa điện, ánh
mắt ảm đạm, bỗng nhiên ho lên, tê tâm liệt phế. Phút chốc, khom lưng nôn
ra một ngụm máu. Mặt tuyết trắng noãn nhất thời nở bừng vô số huyết
hoa, diễm sát đến chói mắt.
Không cần một chiêu nửa thức đã khiến ta
chật vật đến nông nỗi này… Tử Du, nếu so ngoan tuyệt cố chấp lòng dạ sắt
đá, ta hoá ra không thể bằng ngươi…
Linh Giác đại sư cầm tịnh bình trên tay,
đi tới trước Tử Du vẫn đang chắp tay quỳ thẳng, dùng cam lộ trong bình
vẩy lên đỉnh đầu y, đây là nghi thức vẩy nước, liên tục ba lần.
Gió lạnh mang theo hoa tuyết từ ngoài cửa điện vù vù ập vào, mái tóc dài của Tử Du tung bay trong gió.
Một khoảnh khắc lòng đau như cắt. Triệu
Thuyên hoảng hốt nhớ lại, trước Tam Sinh Thạch bên ngoài miếu Nguyệt
lão, mình đã từng vuốt ve mái tóc đó trong tay, cẩn thận chải thẳng, vì y
vấn tóc cài trâm.
Linh Giác đại sư cầm trong tay giới đao, nói: “Nay lấy giới đao, cắt tóc của con, để con vĩnh diệt tình trần…”
Trong tiếng kinh kệ, tóc dài đứt từng khúc, lặng lẽ rơi xuống. Triệu Thuyên ngơ ngẩn nhìn, trong mắt một mảnh thảm đạm.
Mỗi tấc tương tư mỗi tấc tro.
Tử Du, người thắng là ngươi, ta đã thua triệt để…
Nội thương nơi ngực bụng lại bắt đầu âm ỉ
đau, ba vị đại chưởng giáo liên thủ, đã rất nhiều năm hắn không bị
thương nặng như vậy. Thì ra, tư vị bị thương là như thế này…
Hắn lại ho sặc sụa, bên môi không ngừng tràn ra máu tươi, mùi rỉ sắt ngọt tanh quanh quẩn trong miệng.
“… Con nay quyết chí xuất gia, không hối hận rút lui?” Kệ ngữ niệm xong, Linh Giác thiền sư lại dừng đao, hỏi một lần cuối cùng.
Tiếng hạc kêu vang vọng khắp đại điện,
trong trẻo thê lương, lông trắng và lông xám bay lả tả giữa không trung.
Không biết từ lúc nào, hôi hạc Ám Hương cũng đã bay đến đây, lượn vòng
trên không trung cùng Sơ Ảnh.
Tử Du khép mắt, một lát, khẽ nói: “Quyết chí xuất gia, tuyệt không hối hận.” Ba lần hỏi ba lần đáp như vậy.
Rốt cuộc, nghi thức quy y kết thúc, bên bồ đoàn tóc rơi đầy đất.
“Ban cho con pháp hiệu Tuệ Thâm…” Phủ
thêm áo cà sa, từ nay về sau, Thánh cư sĩ Tử Du đã không còn tồn tại.
Thế gian này chỉ còn lại Thiền tâm thanh tịnh Tuệ Thâm thiền sư. Y vứt
bỏ thất tình lục dục, tự tính sáng rõ thông thấu, trở thành đại đức
chưởng giáo của Thiền tông ngũ gia thất phái.
Những lời nói đùa, những lời khiển trách,
những ràng buộc nhu tình, thực sự là quá ngắn ngủi quá vội vã. Hoảng
hốt nhớ lại, cuối cùng chỉ là một khoảng không mênh mang. Tử Du của ta
đã mất, ta phải đến đâu, mới có thể mang y trở về…
Tiếng chuông vang lên, Tuệ Thâm hướng
Linh Giác thiền sư thành tâm thành ý lạy ba lạy, đứng qua một bên. Linh
Giác thiền sư xuống toà lễ bái, Duy na tăng dẫn đầu tăng chúng cùng nhau
tụng kinh, kết thúc buổi lễ.
Trong tiếng chúng tăng Phạn xướng, Triệu
Thuyên chống côn đứng thẳng dậy, dùng tay áo lau đi vết máu bên môi, lau
rồi lại chảy, chảy lại lau, ống tay áo tím nhạt rất nhanh trở nên hỗn
độn thẫm màu. Sau mỗi ngụm máu nôn ra, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Cuối cùng, gương mặt tuyệt mỹ đã trắng bệch như giấy.
Gió tuyết bay khắp trời, cái lạnh băng
giá xuyên thấu qua da giống như thấm đến tận bên trong xương tuỷ. Trong
đôi mắt phượng hẹp dài, tất cả vạn vật đều tàn tạ thành tro. Hắn lại
lạnh lùng cong lên khoé môi, nở một nụ cười, giống như đương sơ sáng sủa
vô tư. Tay áo vung lên, hắn xoay người lảo đảo hạ sơn. Bạch hạc kêu dài
một tiếng, chỉ phải rời khỏi hôi hạc đuổi theo chủ nhân.
Trời đất lặng im.
Một trận đại tuyết cô đơn khổ sở.
Trong không trung như mơ hồ nghe được âm
thanh vỡ nát của hoa tuyết rơi xuống đất. Tuệ Thâm lặng lẽ quay đầu lại,
phát hiện trên tóc, trên áo Triệu Thuyên đã bám vô số tuyết hoa. Xa xa
nhìn lại, tóc mai trắng xóa, cuối cùng, mái tóc như tơ dường như đều đã
bạc trắng.
Tơ xanh buổi sớm, chiều như tuyết. (*)
(* Trích từ bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch)
… Thái Hoa, ngươi nếu cứ khăng khăng cố chấp, hẳn nên biết sẽ phải trả giá đắt.
Tuệ Thâm thu hồi ánh mắt, nhắm mắt chắp
tay, không ai thấy rõ vẻ mặt của y. Trong điện hương khói lượn lờ, lửng
lơ bất định, tượng phật thiếp vàng tướng mạo từ bi, từ trên cao nhìn
xuống chúng sinh, thương xót mỉm cười.
0 comment:
♥ Nói gì đi chứ...
( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)