Kim sinh chú định – Chương 43,44

Kiếp này đã định
(Trích Tinh lâu hệ liệt)

Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

43.

Thật ra Tô đại ca một chút cũng không có sai, hắn không có nổi nóng với ta, cũng chưa có trách cứ ta lời nào, từ đầu đến cuối đều là ta một mình tự hờn dỗi, bởi vì ta không thể nhìn hắn đối xử tốt với nữ tử khác, nhất là với người từng là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của hắn.

Thấy ta không phản ứng, Tô đại ca dường như có hơi hoảng loạn, hắn ra sức mà ôm lấy ta, lại cúi đầu xuống hôn cổ ta, ta cảm thấy đầu lưỡi mềm mại kia ở xung quanh cổ ta không ngừng liếm hút, tiếp theo liếm mút, tiếng gọi khẽ của Tô đại ca cũng từ từ truyền đến.

"Ngọc Kinh, Ngọc Kinh..."


Cánh tay ôm ngang eo ta càng chặt hơn một chút, hôn môi nhiệt liệt dồn dập cũng từ cổ chuyển qua gương mặt, sau đó Tô đại ca để ta xoay người đối mặt với hắn, hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, đem đôi môi nhiệt tình mà đặt trên môi ta, tiếp theo đầu lưỡi mềm mại cũng linh hoạt mà vói vào miệng ta cuốn lấy đầu lưỡi ta, tay hắn còn đang tại thắt lưng ta không ngừng vuốt ve xoa nắn, khiêu khích cảm quan của ta.

"Ưm..."

Nụ hôn của Tô đại ca dường như có tác dụng trấn an, ta nguyên bản vốn tức giận dần dần bình tĩnh trở lại, hơn nữa còn rất nhu thuận mà tiếp nhận hắn âu yếm cùng cướp đoạt.

"Ngươi vật nhỏ rắc rối này, lẽ nào nhìn không ra ta thích ngươi sao? Nhìn không ta ta yêu ngươi, nhìn không ra ta đối với ngươi quan tâm?..."

Bên ta không ngừng truyền đến lời oán trách của Tô đại ca, lòng ta có chút áy náy, ta không nên phát giận với Tô đại ca, khiến hắn thương tâm như vậy.

Nụ hôn nồng nhiệt qua đi, Tô đại ca vẫn ôm thắt lưng ta, hắn đưa tay thay ta vuốt thẳng sợi tóc trên trán, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào ta, nhưng không nói một lời.

"Xin lỗi..."

Ta là điển hình ăn mềm không ăn cứng, rõ ràng mới vừa rồi còn nói quyết không xin lỗi, kết quả lời xin lỗi cứ như thế không tự chủ được vọt ra khỏi miệng.

Ánh mắt đen láy sáng sủa của Tô đại ca dịu dàng rơi vào người ta, thật lâu sau hắn mới nói: "Ta sẽ không thích Tô Nhạn Nhi, ta vĩnh viễn cũng không có khả năng thích loại nữ nhân nông cạn dung tục đó! Ngọc Kinh, ta thích chính là ngươi, từ rất lâu rất lâu trước đây đã bắt đầu thích rồi, có lẽ là từ khi ngươi còn chưa có thích ta, trong lòng ta đã có ngươi! Ngọc Kinh, đây là hẹn ước của ta đối với ngươi - trừ ngươi ra, ta đời này sẽ không đối với người thứ hai động tâm!"

"..."

Trong óc trống rỗng.

Ta mở to hai mắt sững sờ nhìn Tô đại ca.

Đây là hắn đang tỏ tình với ta sao? Như vậy cũng quá nhanh đi, còn nói cái gì từ thật lâu trước đây đã thích ta... Nhưng chúng ta từ lúc nhận thức tới nay tổng cộng cũng không có bao lâu mà...

"Ngọc Kinh, ta đã bày tỏ tình cảm của ta với ngươi rồi, ngươi có thể đem tâm tư của ngươi nói cho ta biết không?"

Bị Tô đại ca hỏi, ta do dự hồi lâu.

Rất muốn đem tất cả sự thực đều nói cho Tô đại ca, thế nhưng hắn sau khi nghe xong sẽ thế nào? Hắn có bởi vì ta là ngoại tộc mà dao động hoặc là rời bỏ ta không? Chúng ta vẫn còn đang trong ranh giới Vân Nam, trong lúc mấu chốt này, ta không muốn có bất luận chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra với hắn.

Chờ về tới kinh thành, ta lại giải thích với Tô đại ca cũng không muộn, đến lúc đó thì dù hắn biết ta là ngoại tộc, không muốn tiếp nhận ta, ta cũng có thể lựa chọn rời đi, bởi vì Trích Tinh lâu có nhiều cao thủ như vậy, không người nào có thể thương tổn đến Tô đại ca."

Nghĩ tới đây, ta nói: "Ta nào có tâm tư gì? Chỉ cần được ăn ngon ngủ ngon, tâm tư gì ta cũng không có, có chuyện gì chờ trở lại kinh thành hãy nói đi, hiện tại việc quan trọng là nhanh chóng trở về."

Tô đại ca nhìn ta hồi lâu, lại một lần nữa ôm ta vào lòng, đem mặt hắn dựa vào đầu ta.

"Ta sẽ không ép ngươi, chờ đến lúc ngươi muốn nói cho ta biết, rồi nói cũng không muộn."

"Thế nhưng, Tô đại ca, ngươi vừa nói những lời này đều là thật sao? Ngươi đã không thích nữ hài tử nữa sao?"

Vành tai bị nhẹ nhàng cắn một cái, lời nói mang theo hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai ta.

"Ngươi hỏi như vậy, là đang hoài nghi tình cảm của ta đối với ngươi sao?"

Chẳng lẽ ta không nên hoài nghi? Đều là chính ngươi liên tục nhấn mạnh nói thích nữ hài tử nha.

Oán thầm oán thầm.

"Thật ra đó đều là mượn cớ, bởi vì khi đó ta còn chưa biết..."

Biết cái gì? Vì sao tới lúc mấu chốt Tô đại ca lại nói chuyện lấp lửng như vậy?

Ta gấp đến mức ngẩng đầu, định giục Tô đại ca nói cho xong, ai biết hắn chỉ nhẹ nhàng cười.

"Ta nói - ta yêu ngươi, Ngọc Kinh."

Nhưng lời này giống như ma chú khiến tim ta bị kéo mạnh một cái, trong mắt có chút ướt át, ta ôm lấy Tô đại ca, đem đầu dựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cũng cảm nhận được tình yêu của hắn.

Tô đại ca, ta cũng yêu ngươi, yêu ngươi giống như ngươi yêu ta.

Chúng ta không có tiếp tục lên đường, bởi vì Tô Nhạn Nhi ngoài ý muốn rơi xuống nước, lại bị kinh hách nên ngã bệnh, tiếp theo sốt cao không ngừng, cả ngày đều nằm ở trên giường nói nhảm, đừng nói là tiếp tục đi, nàng ta ngay cả đứng lên cũng là vấn đề.

Thấy Tô đại ca vì Tô Nhạn Nhi mà tạm hoãn hành trình, ta vô cùng hối hận mình lúc đó tuỳ hứng, tại thời điểm mấu chốt này, ta so đo với Tô Nhạn Nhi làm cái gì? Nếu như ngày đó ta cứu nàng đúng lúc chẳng phải là không có việc gì rồi sao, thực sự là gậy ông đập lưng ông.

"Tô đại ca, không bằng chúng ta mướn một chiếc xe ngựa tốt một chút, như vậy cũng không gây trở ngại Tô Nhạn Nhi nghỉ ngơi, có thể lên đường."

"Tô Nhạn Nhi hiện tại đầu óc không tỉnh táo, chúng ta đem nàng đi cũng được, thế nhưng không có cách nào đúng lúc sắc thuốc cho nàng ta uống, bệnh thương hàn là chứng bệnh hiểm nghèo, nếu như nàng ta liên tục sốt cao không ngừng, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Tai hoạ một vạn năm, nàng ta nhất định không có việc gì!"

Ta nhỏ giọng lầm bầm lập tức khiến Tô đại ca sầm mặt, ai, không có biện pháp, ở trong lòng hắn vị trí thứ nhất vĩnh viễn đều là bệnh nhân, lúc nào ta mới có thể được đặt ở vị trí thứ nhất đây?

Chỉ tiếc pháp lực của ta đã trở nên không tốt, lại không có ngọc đan, khiến ta muốn luyện công khôi phục cũng lực bất tòng tâm, nếu không ta thế nào cũng muốn chữa bệnh Tô Nhạn Nhi cho tốt, nàng mà có việc không những có quan hệ, mà còn liên luỵ Tô đại ca.

"Không bằng như vậy đi, Tô đại ca, ngươi mang hai vị cô nương kia đi trước, ta ở lại trông chừng Tô Nhạn Nhi.

Tô đại ca nghi ngờ nhìn ta.

"Ngươi trông chừng nàng ta?"

"Ánh mắt ngươi như vậy là sao? Chẳng lẽ ngươi nghi ta sẽ nhân cơ hội hại nàng?"

Thấy ta sốt ruột, Tô đại ca vội nói: "Ngươi hài tử này lại suy nghĩ lung tung gì vậy, ta sao lại nghi ngờ ngươi? Ta là lo lắng nơi biên thuỳ trấn nhỏ này, căn bản không có đại phu cao minh gì, mà bệnh tình Tô Nhạn Nhi lại nặng như vậy, ngươi bảo ta làm sao yên tâm ra đi?"

Nếu như là vài ngày trước, ta sẽ đánh hôn mê Tô đại ca dẫn hắn đi, hoặc là thần không biết quỷ không hay giết Tô Nhạn Nhi trừ bỏ hậu hoạn, nhưng mà từ khi nghe được Tô đại ca thông báo xong, suy nghĩ của ta đã thay đổi.

Tô đại ca yêu ta, tin tưởng ta, ta không thể làm ra chuyện khiến hắn không vui.

Ta rốt cuộc hiểu được năm xưa vì sao Tô bá bá biết rõ bệnh dịch hiểm ác đáng sợ còn muốn ở lại cứu người, mà Tô bá mẫu biết có thể nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn thề sống chết ở lại bên cạnh phu quân.

Ta không biết nguy hiểm theo lời Tiểu Long nói là cái gì, nhưng cùng lắm thì cũng một chữ chết thôi, nếu Tô đại ca nhất định muốn ở lại, dù đến Hoàng Tuyền, ta nhất định sẽ cùng đi với hắn!

44.

Tô đại ca đối với việc ta không có kịch liệt phản đối nữa cảm thấy rất kỳ quái.

"Ngọc Kinh, gần đây ngươi trở nên ngoan hẳn."

"Đúng vậy, bởi vì ta hiểu được một ít đạo lý đối đãi."

Nghe ta nói vậy, Tô đại ca nở nụ cười, hắn ôm ta vào lòng ngâm nga: "Ngọc Kinh càng ngày càng hiểu chuyện, như vậy được rồi, chờ trở lại kinh thành, chúng ta liền thành thân đi."

"A..."

Trong óc lần thứ hai trống rỗng.

Ta phát hiện từ sau khi gặp lại Tô đại ca, hắn trở nên là lạ, cách đây không lâu hắn nhìn thấy ảo ảnh thúc thẩm của ta, còn vội vàng chạy trối chết không kịp đâu, nhưng không lâu sau, lại vừa tỏ tình vừa cầu hôn, chuyển biến đột ngột khiến ta có chút không tiếp thu kịp.

"Ngươi làm sao vậy? Không phải là vui quá nên ngây người ra rồi? Ngươi đáng yêu như vậy, mặt vào trang phục tân nương nhất định rất đẹp mắt, Ngọc Kinh? Ngọc Kinh?..."

"A... A, ta rất tốt, thế nhưng, Tô đại ca, ngươi không cảm thấy gấp quá sao?"

"Thế nào lại gấp? Lần trước thúc thẩm của ngươi đều đồng ý rồi, ngươi xem, tín vật đính ước ngươi cho ta ta vẫn luôn luôn dùng này."

Tô đại ca chỉ chỉ vòng vàng buộc tóc tiếp tục nói: "Hơn nữa ta cưới ngươi vào cửa, ngươi sẽ không cần lại phải lo lắng ghen tị..."

"Ta đâu có ghen?!"

Bị Tô đại ca nói trúng tâm sự, ta vội vàng đỏ mặt cắt đứt lời hắn nói.

Thành thân sao, tuy rằng loại cảnh tượng này ta cũng từng tưởng tượng qua rất nhiều lần, nhưng đột nhiên nghe Tô đại ca nói ra, ta vẫn có chút giật mình, xem ra trước khi thành thân phải đem độc trên người xoá đi mới được, Tiểu Long chết tiệt kia, lúc cần hắn hắn lại luôn luôn không hiện ra.

"Vậy thì cứ quyết định như vậy, chờ trở về kinh thành, ta sẽ mua một viên minh châu lớn nhất đẹp nhất cầu hôn Ngọc Kinh."

"Ừ!"

Ta dựa vào lòng Tô đại ca, ra sức gật đầu.

Không biết vì sao, nỗi hoang mang rối loạn trong lòng vẫn không an tĩnh lại, ta rất hy vọng đây chỉ là mình lo buồn vô cớ, nhưng sự thực chứng minh việc gì phải phát sinh vẫn sẽ phát sinh, căn bản tránh không khỏi.

Cơn sốt cao của Tô Nhạn Nhi rất nhanh đã hạ, sợ nàng tỉnh lại sau lại tiếp tục dây dưa, Tô đại ca hầu như không có đến phòng nàng, cũng chỉ nhờ người đem thuốc đã sắc rồi đưa đến chỗ nàng.

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều rất bận rộn, ta rất ít nhớ tới con rắn nhỏ, mà Tô đại ca hình như cũng quên nó luôn rồi, cả ngày dính cùng một chỗ với ta.

"Tô đại ca, mấy ngày nay đều không thấy Tiểu Lục đâu."

"À, có lẽ đã chạy đi đâu chơi rồi?" Tô đại ca lơ đãng trả lời.

Ta vốn định hỏi thêm, nhưng mà Tô đại ca đã hôn tới, khiến ta đem những chuyện muốn hỏi tất cả đều quên tận chín tầng mây.

Từ lúc ta đáp ứng lời cầu hôn của Tô đại ca, những hành động âu yếm hắn đối với ta càng ngày càng nhiều, chỉ cần chúng ta đơn độc ở chung một chỗ, hắn nhất định sẽ kéo ta vào lòng lại ôm lại hôn một phen, hơn nữa động tác càng ngày càng nghiêm trọng, khiến ta cả ngày đều lo lắng hãi hùng, rất sợ mình nhất thời thất thần, đỡ không được nhiệt tình mà làm hại hắn.

Cũng may mà động tác vẫn còn giới hạn trong âu yếm hôn môi các loại, xem ra phu quân tương lai của ta coi như là một chính nhân quân tử nha.

A, không đúng, vì sao hắn là phu, ta là thê, ta nói như thế nào cũng là xà vương tu luyện đắc đạo, sao có thể làm thê? Ta muốn phải ở trên mặt, không thể giống như chủ nhân, bị người ép còn hài lòng như vậy.

"Ngọc Kinh, ngươi lại đang thiên mã hành không[1] nghĩ cái gì?" Nhìn thấy tâm trí ta như đi vào cõi thần tiên, Tô đại ca vội hỏi.

"Hắc hắc, không có gì..."

Hiện tại nghĩ đến mấy chuyện này còn quá sớm, hơn nữa ta cũng sẽ không ngu ngốc đem chuyện trong lòng nói ra hết.

Thấy ta không trả lời, Tô đại ca cũng không miễn cưỡng, hắn mỉm cười, đang định có động tác, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, cấp tốc đứng dậy, tay phải đặt lên nhuyễn kiếm bên hông, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

Tim ta nảy mạnh một cái, cảm thấy có một lực lượng cường đại áp bức đến đây, ta vội vàng tới gần Tô đại ca, cùng hắn sóng vai mà đứng.

Nhưng mà bên ngoài phòng ngoại trừ tiếng gió thổi chỉ là một mảnh vắng vẻ, có điều tiếng gió kia nghe ra vô cùng cổ quái, gió thổi qua cành lá phát sinh tiếng lào xào trong đêm thanh tĩnh mang theo một chút âm trầm, hơn nữa lực lượng bức người kia dường như cũng càng ngày càng gần...

Rầm...

Song cửa sổ đột nhiên bị cơn gió điên cuồng giật tung ra, cùng lúc đó, một mùi hương kỳ dị cùng với chú ngữ cùng nhau ùa vào, ta đột nhiên cảm giác được cỗ khí tức cường liệt đó là do ai phát ra.

Ba Thúc!

Ta vội vàng che chắn trước người Tô đại ca muốn thay hắn ngăn trở chú ngữ tập kích, nhưng đã quá muộn, Tô đại ca lảo đảo một chút liền ngã gục, lòng ta kinh hoảng, sớm rối loạn, cảm giác chú ngữ kia không ngừng vây quanh bốn phía, trước mắt ta tối sầm, ngã xuống bên người Tô đại ca.

Cả người gắt gao bị ràng buộc, trong cơ thể dường như lại có lực lượng vô hạn đang kịch liệt chạy tán loạn, rốt cuộc, toàn bộ lực lượng hội tụ vào lòng bàn tay, ta phẫn nộ cười, mạnh mẽ kích chưởng lực ra ngoài.

Không ai có thể ràng buộc ta, không ai có thể yêu cầu ta làm chuyện gì, những nhân loại vô tri chỉ biết có dục vọng ti tiện này, tất cả bọn chúng đều đáng chết!

Vọng tưởng lợi dụng linh lực của ta cho các ngươi sử dụng, vậy chờ xuống địa ngục đi!

Cảm giác được chưởng lực mang theo toàn bộ lửa giận oán hận đánh vào ngực một người, cái loại khí tức quen thuộc này khiến ta chấn động toàn thân, trước mặt là một trời ánh lửa sáng rực đang không ngừng gào thét bay lên, ta tinh tường nhìn thấy, Tô đại ca đứng trước mặt ta, hắn dịu dàng nhìn ta, sau đó chậm rãi đưa tay lên, nắm lấy bàn tay ta vẫn đang dừng lại trước ngực hắn...

"Tiểu Lục..."

Lời nói nhẹ nhàng từ miệng Tô đại ca phát ra, nhưng nhanh chóng bị chôn vùi trong máu tươi không ngừng trào ra, mà hắn giống như không cảm thấy đau đớn, vẫn như cũ mỉm cười nhìn ta, trong sóng mắt nhu hoà kia, tràn đầy đều là hình ảnh của ta...

"Tô đại ca!!..."

Ta đang làm cái gì?

Ta không dám tin nhìn bàn tay đánh vào ngực Tô đại ca, lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt bình thản thuỷ chung vẫn nhìn chăm chú vào ta.

Là ta giết Tô đại ca, là ta chính tay giết người mình yêu nhất!

Rốt cuộc cũng hiểu được lời Tiểu Long cảnh báo, hắn muốn ta rời xa Tô đại ca, đơn giản bởi vì hắn đã sớm biết ta sẽ chính tay giết người mình yêu nhất...

Không đâu, ta sẽ không giết Tô đại ca, nhất định sẽ không!

"Không muốn... Tô đại ca! Tô đại ca!..."

Nhìn thân thể Tô đại ca từ từ ngã xuống, ta nhịn không được kêu to lên, nhào đến gắt gao ôm hắn vào lòng...

"Ngọc Kinh, Ngọc Kinh!"

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, ta giật mình, từ trong ác mộng tỉnh lại, mở mắt ra, ta nhìn thấy Tô đại ca vẻ mặt căng thẳng ôm ta vào lòng.

"Không phải sợ, không phải sợ, ta ở đây!"

Đôi tay mạnh mẽ ôm lấy ta, khiến ta có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập của Tô đại ca.

"Tô đại ca, ngươi thế nào? Ngươi có bị thương không?"

Ta khẩn trương đẩy Tô đại ca ra, nhìn kỹ trước ngực hắn, nơi đó không hề có vết thương, lại ngẩng đầu nhìn khoé miệng hắn, cũng không có chảy máu...

Ai...

Không tự chủ được mà thở dài một hơi nhẹ nhõm, thì ra là mình thấy ác mộng, vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Thế nhưng, trống ngực vẫn đập dồn dập, còn tưởng rằng rời xa Vân Nam sẽ không việc gì nữa, sự thực chứng minh, chúng ta căn bản là đi không ra Vân Nam, chỉ cần ta và Tô đại ca cùng một chỗ, ta nhất định sẽ tổn thương hắn.

Vậy để Tô đại ca rời khỏi ta, để hắn một mình quay về kinh, chỉ cần ta tách ra khỏi hắn thì sẽ vô sự, đây cũng là việc mà lúc báo mộng Tiểu Long đã nói với ta.







[1] 天马行空 (thiên mã hành không):ngựa trời phi trên không trung,ý nói văn chương mang khí thế hào phóng, lưu loát tự nhiên, hoặc tư duy, cách suy nghĩ khác hẳn tầm thường, ngoài ra còn chỉ suy nghĩ không thực tế, mơ mộng hão huyền


0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)