Kim sinh chú định – Chương 41,42

Kiếp này đã định
(Trích Tinh lâu hệ liệt)

Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

41.

"Được rồi, ta đưa cho bọn hắn là được."

Ta xoay người chạy ra sau một thân cây, phun ngọc đan ra lòng bàn tay, sau đó đưa ngọc đan cho Ba Thúc.

Ba Thúc vừa nhìn thấy ngọc đan, lập tức trở nên cung kính, dẫn đầu mọi người ở trước mặt ta quỳ xuống, rất thành kính lạy ba lạy, sau đó nâng hai tay tiếp nhận ngọc đan.

"Đa tạ Tô công tử."


Này, người trả lại linh châu cho các ngươi là ta, tại sao không cảm ơn ta?

Ba Thúc cất kỹ ngọc đan, lại đến xe ngựa của các nữ tử giúp các nàng giải pháp thuật, bọn nữ tử tỉnh lại nhìn thấy chúng ta, đều là vẻ mặt mờ mịt không hiểu, còn mang theo chút kinh sợ và nghi ngờ.

Tô đại ca hắng giọng, vừa định giải thích một chút, một tiếng sư tử Hà Đông rống liền thành công đem toàn bộ lời thoại của hắn đánh văng lại.

"Biểu ca... Ta rốt cuộc cũng gặp được ngươi rồi, thật tốt quá!"

Tô Nhạn Nhi hét to một tiếng, cả người liền nhảy dựng lên nhào vào lòng Tô đại ca, bắt đầu lớn tiếng khóc lóc, động tác kia nhanh đến mức tuyệt đối có thể so được với võ lâm cao thủ, ta thấy thân thể mập mạp của nàng ta bổ nhào lên người Tô đại ca, không khỏi rất đồng tình nhìn Tô đại ca.

Bị phì nữ đè, thật là đáng thương...

Ba Thúc bọn họ cáo từ rời đi rồi, Tô đại ca giải thích đơn giản với các nữ tử về việc các nàng bị bắt, bởi vì sự có mặt của Tô Nhạn Nhi, hai vị nữ tử còn lại liền tin lời hắn nói, cùng theo chúng ta ngồi xe ngựa quay về kinh, nhưng mà Tô Nhạn Nhi lại tự nhận Tô đại ca xuất hiện là vì cứu nàng, liền bám theo Tô đại ca dính cứng ngắc.

Có thể nói Tô Nhạn Nhi là nữ hài tử mạnh mẽ nhất mà ta từng gặp qua. Ở trên xe ngựa nàng ta lấy tư thế Mạnh Khương nữ khóc Trường Thành[1] mà doạ hai nữ tử kia dạt qua một bên, sau đó lại một mực nắm ống tay áo Tô đại ca không buông, tiếp theo lại được một tấc muốn tiến một thước dựa sát vào, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tô đại ca, ta thật muốn một cước đá Tô Nhạn Nhi văng khỏi xe ngựa.

Đại tỷ, phát hoa si làm ơn kiếm cái địa điểm thích hợp có được không? Không thấy Tô đại ca hiện tại đang đánh xe sao? Ngươi không sợ lật xe, nhưng mà chúng ta sợ, dù sao chúng ta cũng không so được với ngươi một thân đầy thịt...

Buổi tối chúng ta nghỉ lại trong một khách điếm nơi trấn nhỏ hẻo lánh, Tô đại ca mang hai nữ tử kia an trí xong xuôi, rốt cuộc cũng bị Tô Nhạn Nhi cứ bám dính không tha khiến cho phát bực, hắn nói: "Nhạn Nhi, ngươi đã mệt rồi, nên sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn tiếp tục lên đường."

Nghe Tô đại ca nói như vậy, cái miệng nhỏ của Tô Nhạn Nhi lập tức bẹt ra, thấy nàng ta có xu thế khóc rống, ta vội vàng lui về phía sau vài bước, Tô đại ca hiển nhiên cũng muốn làm đồng dạng động tác như ta, đáng tiếc Tô Nhạn Nhi nhanh hơn hắn rất nhiều, nàng nhào lên phía trước dựa vào người Tô đại ca, lại bắt đầu khóc lên.

"Biểu ca, ta rất sợ, ngươi ở lại với ta đi... Ô ô..."

Xem ra nếu so công phu khóc với Tô Nhạn Nhi, ta đây khóc một chút nháo một chút căn bản chẳng tính là gì, ta lấy tay bịt hai lỗ tai lại, vô cùng đồng tình nhìn Tô đại ca, vội vàng bứt người chạy ra khỏi phòng.

Cũng không biết Tô đại ca làm thế nào thoát khỏi Tô Nhạn Nhi bám dính, ta vừa mới vào cửa, liền thấy hắn khẩn cấp như gió ào vào phòng, liền đóng chặt chốt cửa từ bên trong.

"Ngươi tên tiểu bại hoại này, dĩ nhiên dám lâm trận bỏ chạy, để ta một người ở lại chịu khổ!"

"Ha ha, Tô Nhạn Nhi là biểu muội của ngươi, không phải là biểu muội của ta nha."

"Ngươi còn dám nói, nếu không phải ngươi ham chơi gây hoạ, chúng ta sao lại ở tại biên thuỳ cách xa kinh thành như hiện tại?"

Tô đại ca túm lấy cánh tay ta, tiếp tục hung dữ mắng.

Ta bĩu môi, nghĩ có chút ấm ức.

Bị người bắt được cũng không phải lỗi của ta, Linh Thành Tử vốn có ý định muốn bắt ta, cho dù ta không ra khỏi cửa, sớm muộn cũng sẽ bị hắn bắt được, dọc theo đường đi đối với biểu muội của mình thì dịu dàng như nước, đối với ta lại hung dữ như vậy...

Vẻ mặt ủ rũ của ta dường như doạ Tô đại ca, hắn vội vàng chụp lấy hai vai ta, khẩn cấp giải thích: "Ngọc Kinh, ngươi đừng như vậy, ta cũng không phải có ý định mắng ngươi, ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi."

Ta không nói lời nào, yên lặng đem đầu dựa vào lòng Tô đại ca, không biết vì sao, trong lòng phiền muộn bất an, luôn luôn có loại dự cảm không tốt.

"Ngọc Kinh, Ngọc Kinh?..."

"Tô đại ca, chúng ta mau chóng về lại kinh thành đi, càng nhanh càng tốt!"

Ta ngẩng đầu nhẹ giọng nói như vậy, Tô đại ca có chút sầu lo nhìn ta, hắn không có hỏi lại, cũng chỉ ra sức gật đầu.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Tô đại ca lại mướn một chiếc xe ngựa, hai vị nữ tử kia ngồi một xe, Tô đại ca và ta, Tô Nhạn Nhi ngồi một chiếc, vì vậy suốt một đường lỗ tai của ta không ngừng bị độc hại.

"Biểu ca, mọi người nói ngươi rất hay nói, vì sao ngươi không nói chuyện với ta, có phải ngươi chán ghét Nhạn Nhi?"

"Biểu ca, chờ trở lại kinh thành xong, ngươi theo ta đi chơi khắp nơi được không? Ta lần đầu tiên đến kinh thành, còn chưa đi chơi đã bị người bắt rồi."

"Biểu ca, phong cảnh ở đây thật đẹp, vì sao chúng ta lại gấp đến độ phải chạy đi, vừa ngắm phong cảnh vừa đi từ từ không tốt sao?"

Toàn bộ xe ngựa đều là âm thanh líu ríu của Tô Nhạn Nhi, khiến ta có cảm giác như trước mắt có một bầy ong mật, không, là một bầy ong vò vẽ kêu không ngừng, nếu không phải là nể mặt Tô đại ca, ta thật muốn đánh xỉu nàng.

Pháp thuật pháp thuật, vì sao ở thời điểm mấu chốt ngươi lại mất linh?

Nhân lúc nghỉ ngơi, ta theo sau Tô đại ca oán giận hai câu, Tô đại ca khuyên ta nói: "Ngươi so đo với một nữ hài tử làm cái gì, nếu thực sự chịu không nổi, vậy ngồi qua xe ngựa kia đi."

Quyết không được!

Để ta ngồi chung với hai nữ tử kia, chẳng phải là khi không tiện nghi cho Tô Nhạn Nhi rồi sao? Lúc ta ở ngay trước mắt, mà Tô Nhạn Nhi vẫn cứ nhắm ngay người Tô đại ca dựa vào, nếu ta đây không ở, ai biết bọn họ cô nam quả nữ ở trong xe lại làm ra chuyện gì?

Để không cho thành trì của Tô đại ca thất thủ, ta nhẫn!

"Biểu ca, mấy món đồ ăn này thật nhiều mỡ,  bỏ hết đi, gọi món khác được không?"

Một buổi tối dừng lại tại đại sảnh của một khách điếm ăn cơm, Tô Nhạn Nhi lại bắt đầu nũng nịu yêu cầu.

Một đường đi tới, những lời phàn nàn loại này của Tô Nhạn Nhi đã nhiều không đếm hết rồi, lúc thì nói nước trà không nóng, lúc thì bàn lau không sạch, lại còn nói đồ ăn đầy mỡ, khó mà nuốt được, bình thường ta đều không nói lời nào, nhưng mà ngày hôm nay có chút nhịn không nổi, rõ ràng là bàn rất rộng, nhưng Tô Nhạn Nhi cứ dính sát bên người Tô đại ca nói không dứt.

"Tô tiểu thư, không muốn ăn thức ăn nhiều mỡ, vậy ăn đồ chay được rồi. Ở đây có mấy đĩa rau xanh, ngươi thân thể mập như vậy, ăn rau xanh thích hợp nhất."

Bị Tô Nhạn Nhi làm cho bực mình, ta nói một câu, đem mấy đĩa rau xanh đổi chỗ với mấy món mặn, rau xanh đều chuyển tới trước mặt nàng. Nghe ta nói xong, hai vị nữ tử kia đều nhỏ giọng cười.

"Ngươi..."

Không thèm để ý ánh mắt có thể đem ta đốt thành tro, ta cúi đầu cắm cúi ăn, Tô Nhạn Nhi tức giận kéo ống tay áo Tô đại ca, ấm ức nói:"Biểu ca, ngươi xem, hạ nhân của ngươi ăn hiếp ta, nô tài như vậy ngươi còn giữ bên người làm cái gì?"

Tô đại ca gạt ra tay của Tô Nhạn Nhi, thản nhiên nói: "Ngọc Kinh không phải hạ nhân, lại càng không là nô tài!"

"Biểu ca..."

"Ăn đi!"

Tô đại ca lạnh lùng nói hai chữ khiến Tô Nhạn Nhi sợ đến mức lập tức câm miệng, thấy sắc mặc nghẹn thành gan heo của nàng, ta vội vàng cắm đầu vào chén, bắt đầu ăn cơm, nhìn thêm nữa, ta nhất định sẽ cười ra tiếng.

42.

Chuyện giống như đêm nay cũng đã từng xảy ra vài lần, ta vốn không để ở trong lòng, ai biết sau khi ăn xong, ta đi tắm rửa, đang chuẩn bị trở về phòng, chợt nghe phía sau có người nũng nịu quát lên: "Ngươi đứng lại!"

Không cần quay đầu ta cũng biết là ai, ta lười biếng xoay người, chỉ thấy Tô Nhạn Nhi kia ưỡn ẹo đi tới, nhìn tư thế bước đi của nàng ta, khoé miệng ta co quắp hồi lâu, cố nín cười.

Lắc được lợi hại như vậy, không biết có trật thắt lưng hay không?

"Tiểu thư, có gì phân phó?"

Bộ dạng Tô Nhạn Nhi cao to khoẻ mạnh, là một nữ tử thành niên, mà ta thấy thế nào cũng là dáng dấp trẻ nhỏ, cho nên đứng đối mặt với nàng ta, ta phát hiện mình thấp hơn một khúc, khiến ta rất khó chịu.

Có điều Tô Nhạn Nhi thoạt nhìn càng khó chịu hơn ta, nàng ta cười lạnh nói: "Vừa rồi có công tử của nhà ngươi làm chỗ dựa, ngươi thấy thật cao hứng đúng không?"

Ta làm như không hiểu hỏi lại: "Tiểu thư nói gì ta không rõ."

"Hừ, đừng tưởng có chủ tử làm chỗ dựa là ngươi có thể làm càn như vậy, chắc ngươi còn không biêt ta là ai đâu?"

"Tiểu thư chẳng phải là biểu muội của công tử sao, nhưng lại là quan hệ bạn dì cách xa ba nghìn dặm."

"Sai! Chúng ta không chỉ là biểu huynh muội, mà còn là phu thê chưa cưới chỉ phúc vi hôn."

"Ha ha..."

Ta cười to một trận cắt đứt lời nói của Tô Nhạn Nhi.

"Ta nghe nói lệnh tôn đại nhân hình như đã rút lại hôn sự, không biết phu thê chưa cưới này là từ đâu mà ra?"

Tô Nhạn Nhi biến sắc, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng lập tức hất cằm, rất ngạo khí mà nói với ta: "Mặc kệ như thế nào, ta là gả chắc cho biểu ca rồi!"

Ta van ngươi, ngươi muốn gả là gả sao, cũng phải nhìn người ta có chịu cưới hay không mới được chứ.

Tô Nhạn Nhi lại quan sát ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khinh bỉ nói: "Trách không được biểu ca của ta thương ngươi, còn mỗi ngày cùng ngươi ngủ, nghe nói trong kinh thành rất lưu hành nuôi dưỡng tiểu quan, nhìn ngươi khéo ăn khéo nói, lại nam sinh nữ tướng, thì ra là tiểu quan nằm dưới cho nam nhân chơi đùa, đừng tưởng biểu ca ta sẽ luôn luôn sủng ái ngươi, hắn chỉ là nhất thời hiếm lạ, không bao lâu sau, sẽ chán ghét ngươi..."

Ta cái này gọi là mắt ngọc mày ngài, thanh thoát động lòng người có hiểu hay không? Nữ nhân thối này dám nói ta nam sinh nữ tướng, còn nói ta là tiểu quan...

Thật muốn cắn nàng ta một ngụm, để nàng ta nếm thử mùi vị bị rắn độc cắn, nhưng thôi, đối phó loại người như thế này, thủ đoạn cũng là dư thừa.

Vì vậy ta mỉm cười nói: "Tiểu thư, sau này như thế nào mọi người đều không biết, nhưng mà chí ít hiện tại, Tô đại ca sủng chính là ta! Ta nam sinh nữ tướng cũng không sao, nhưng tiểu thư ngươi nữ sinh nam tướng lại có chút mất tiêu chuẩn rồi? Nếu như ngươi muốn tranh giành tình cảm với ta cũng được, nhưng ít ra trước hết phải buộc chặt cái eo thùng nước này lại, còn có,  phấn trên mặt cũng đừng trét nhiều quá, ngươi không sợ vừa mở miệng ra nói thì phấn đều rơi vào miệng ngươi sao?... À, đúng rồi, nói đến miệng của ngươi, ông trời, một nữ hài tử vì sao miệng lại rộng như vậy, miệng rộng cũng được đi, lại còn tô đỏ như vậy..."

Ta nói một câu, Tô Nhạn Nhi lại tức giận nói một câu "Ngươi!", đáng tiếc ta căn bản không cho nàng có cơ hội nói, vì vậy sau khi nàng ta nói liên tục mấy lần "ngươi", rốt cuộc nhịn không nổi, vung tay lên khí thế hùng hổ xông tới tát ta.

Đánh nhau với ta? Tiểu thư, ngươi còn quá non nớt đó?

Mắt thấy nàng ta nhào tới, ta nghiêng mình liền né qua một bên, cái tát kia của Tô Nhạn Nhi tự nhiên không trúng ta, hơn nữa rất không may, phía sau ta có một hồ nước nhỏ trang trí, vì vậy Tô Nhạn Nhi nhất thời không ghìm chân lại được, cả người lao vào.

Ùm...

Tô Nhạn Nhi rơi xuống ao nổi lên một tầng bọt nước thật lớn, nàng ta vừa chìm xuống liền mạnh mẽ nổi lên, hốt hoảng mà vẫy tay về phía ta kêu lên "Cứu mạng..."

Ta thấy nàng chới với trên mặt ao, chậm rì rì nói: "Tiểu thư, ngươi không phải là người Giang Nam sao? Vì sao lại không biết bơi?"

"Ta không biết... Cứu ta..."

Tô Nhạn Nhi vừa há miệng, liền bị uống mấy ngụm nước, sau đó lại chìm xuống một cái.

"Muốn ta cứu ngươi cũng được thôi, ngươi xin lỗi trước, ta liền cứu ngươi."

"Xin lỗi, xin... Khụ khụ..."

Nhìn bộ dạng hoảng loạn bất kham của Tô Nhạn Nhi, ác khí trong lòng ta cũng tiêu đi, ha ha cười nói: "Tiểu thư, thật ngại quá, quên nói cho ngươi, ta cũng không biết bơi nha, ta lập tức tìm người tới cứu ngươi, ngươi nhất định phải kiên trì đó..."

"Ngươi!..."

"Tiểu thư, ngươi hiện tại tốt nhất bớt nói lại, uống thêm mấy ngụm nước nữa, thì thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi rồi..."

Ta còn đang trêu chọc, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân chạy vội tới, là Tô đại ca cùng mấy tên tiểu nhị khách điếm, Tô đại ca hung hăng trừng ta một cái, hắn không nói một lời, nhảy xuống ao đem Tô Nhạn Nhi bị kinh hách gần như hôn mê cứu lên bờ.

Cái ao cũng không sâu, Tô Nhạn Nhi chỉ là uống mấy ngụm nước, sợ hãi một chút, Tô đại ca để hai vị nữ tử kia giúp nàng ta thay y phục khô ráo, lại sai tiểu nhị khách điếm nấu canh gừng, Tô Nhạn Nhi sau khi uống canh gừng trấn tĩnh trở lại, liền lôi kéo Tô đại ca bắt đầu khóc rống, nói là ta xô nàng xuống ao, muốn Tô đại ca phải thay nàng làm chủ, muốn ta phải xin lỗi nàng vân vân.

Quả nhiên trên đời này chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi.

Ta vừa nghe nói như thế, không nói lời nào liền xoay người đi ra.

Muốn ta xin lỗi Tô Nhạn Nhi? Không chỉ nói ta không có sai, cho dù sai, ta đời này cho tới bây giờ cũng chưa vì bất luận kẻ nào nói tạ tội.

Tô đại ca theo sát ta về phòng, sắc mặt hắn có chút âm trầm, điều này khiến cho tâm trạng của ta càng thêm ác liệt, ta không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Ta không có xô Tô Nhạn Nhi xuống nước, lại càng không xin lỗi, nàng nếu không chịu nổi ta, ta đây bỏ đi là được."

"Ngọc Kinh..."

Thấy vẻ mặt không biết làm sao của Tô đại ca, ta quay mặt sang một bên hung hăng cắn môi dưới.

Nếu không phải Tô Nhạn Nhi gọi ta tiểu quan, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, ta biết lời kia đã nói trúng tâm sự của ta.

Ở trong lòng Tô đại ca, ta chẳng lẽ thực sự giống như tiểu quan? Ngoại trừ lần trước hắn hôn ta, cho tới bây giờ chưa hề nói qua bất luận lời gì thích ta các loại, ta không biết cái hôn kia có bao hàm yêu thích hay không, hay chỉ là tình mê trong lúc nhất thời, cho tới bây giờ, đều là ta quấn quít lấy hắn, Tô đại ca có lẽ chỉ là bất đắc dĩ mới lưu lại ta thôi...

"Ta biết ngươi không có xô Tô Nhạn Nhi xuống nước, nhưng ngươi cũng không nên thấy nàng ta kêu cứu mạng vẫn bỏ mặc, còn ở một bên nhìn có vẻ hả hê, ngươi quên lời nói của ta rồi sao? Sinh mệnh vĩnh viễn là trân quý nhất!"

Nếu như là bình thường nghe được, ta sẽ nghĩ Tô đại ca thật vĩ đại, thế nhưng hiện tại lại chỉ khiến ta càng thêm phản cảm.

Ta cười lạnh nói: "Ta làm việc có nguyên tắc của mình, đối với một người nhục mạ ta, ta không cần phải đối với nàng ta đưa tay giúp đỡ!"

Tô đại ca sửng sốt, hắn vội vàng hỏi: "Nàng ta mắng ngươi cái gì?"

Ngươi hiện tại mới nhớ hỏi sao? Xem ra trong lòng ngươi ta chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.

Ngực đột nhiên có hơi đau đớn, ta không muốn tiếp tục trả lời, xoay người định rời khỏi phòng, thế nhưng thân thể ấm áp, ta bị Tô đại ca từ phía sau gắt gao ôm vào lòng.

"Buông ra!"

"Ngọc Kinh, đừng như vậy được không? Có chuyện gì không vui, vì sao không nói ra? Lẽ nào ngươi căn bản chẳng buồn giải thích với ta sao?"

Rất muốn đẩy Tô đại ca ra, thế nhưng thân thể không tự chủ được mà trở nên mềm nhũn, tâm cũng theo đó mà mềm lại.



[1] 孟姜女哭长城 (Mạnh Khương nữ khóc Trường thành): Là một câu chuyện rất nổi tiếng được lưu truyền trong dân gian, tương truyền thời Tần  Thuỷ Hoàng lao dịch nặng nề, Mạnh Khương Nữ vừa tân hôn ba ngày, tân lang đã bị buộc đi xây dựng  Trường thành, không lâu sau vì lao lực đói rét mà chết, thi thể bị chôn dưới chân tường thành, Mạnh Khương Nữ chỉ có manh áo đơn, trải qua bao nhiêu gian khổ, vạn dặm tìm chồng tới được Trường Thành, lại nhận được tin dữ của chồng. Nàng khóc ròng dưới chân thành, ba ngày ba đêm không ngừng, chân thành nứt ra, lộ ra xương cốt của chồng, Mạnh Khương Nữ tuyệt vọng nhảy xuống biển tự vẫn.

2 comment:

Trả lời
Tiểu Quyên nói...
lúc 05:13 29 tháng 7, 2011

tội nghiệp anh Kinh qua sa bị anh Tô hiểu lầm .hic.hic........

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 18:10 29 tháng 7, 2011

:)

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)