Tiên kiếm đồng nhân (Trùng Tiêu)_Không hiểu

Tống tiên kiếm trùng tiêu

(Tiên kiếm kỳ hiệp đồng nhân)
CP: Trùng Lâu x Huyền Tiêu
Tác giả: Trang Quả Trấp Đích Bôi Tử
Biên tập: Triêu Nhan


Không hiểu 1

Ta luôn luôn độc lai độc vãng, quá khứ như vậy, tương lai cũng như vậy.

Ma sinh tử vô tích, tùy tâm sở dục, ta nếu là ma, tự nhiên cũng như vậy.

Lúc ta chưa có được sức mạnh như hiện tại, cũng từng nghĩ tới vấn đề sống hay chết, sau lại, tại một lần trọng thương gần chết vẫn giãy dụa tìm đường sống, ta mới hiểu được, tại Ma giới, điều ta cần không phải là những suy nghĩ vẩn vơ đó, mà là -- làm sao sống sót.

Những ma vật có lá gan đến đây khiêu khích, giết , ma vật nắm giữ những thứ ta muốn có, giết, ma vật mơ ước thứ gì đó ta có, giết. Sau lại, ta không chỉ còn sống, còn đánh bại những ma khác, trở thành Ma tôn.

Chỉ là sau đó, lại có một loại cảm giác chưa từng có, dần dần lan tràn ra, tại trong tâm mà trước đây ta vẫn luôn cho rằng mình không có.

Qua thật lâu, cho đến khi Ma giới không còn một ma nào khả dĩ có thể cùng ta đánh một trận, ta mới hiểu, loại cảm giác này, là bởi vì ta đã mơ hồ cảm nhận trước được, đã sớm bởi vì hôm nay không có đối thủ mà tiếc hận.

Khi đó, Khê Phong đi theo bên người ta, hắn nhìn vẻ mặt của ta, bỗng nhiên bật cười, chỉ vào mặt ta một chút cũng không kiêng kỵ mở miệng trêu chọc.

Hắn nói ta quả nhiên không hổ là Ma tôn, ngay cả trong lòng mình có cảm giác gì cũng không hiểu, cư nhiên còn dám ra vẻ chắc chắn mà nói đây là tiếc hận.

Hừ! Trong lòng ta cảm thụ như thế nào, đương nhiên là ta rõ ràng hơn hắn rồi!

Vì vậy, Khê Phong đã trải qua hơn một năm trốn đông trốn tây.

Khê Phong là một ma rất kỳ quái, rõ ràng sinh là ma, nhưng dường như so với ta, so với những ma khác đều có chút không giống.

Hắn có thể một khắc trước còn đại khai sát giới, một khắc sau lại ngồi xổm xuống vươn tay lau sạch vết máu vấy lên một cánh hoa dại ven đường, nheo mắt cười nói sạch sẽ một chút tương đối đẹp. Trong lục giới, chỉ có nhân loại hữu tình, mà Khê Phong không chỉ có sự thay đổi thất thường quỷ quyệt bất định của ma loại, lại bỗng nhiên mà, còn có cảm tình của nhân loại.

Bất quá, chuyện đó không quan hệ gì với ta.

Ta chỉ biết là, Khê Phong đối với việc xử lý sự vụ rất có sở trường, có hắn, ta liền có thể tự tại mà đến những giới khác tìm kiếm đối thủ có thể cùng ta đánh một trận.

Khi ta còn rất nhỏ rất yếu, đã từng nghe có ma nói, khi ngươi biết càng nhiều, mới có thể nhận ra thực ra mình biết rất ít.

Khi đó ta không hiểu, sau lại cũng chậm rãi hiểu ra, Ma giới không có đối thủ có thể cùng ta đánh một trận, cũng không ma nào có thể đánh thắng được ta.

Ma hoàng ngủ say trong Ma giới chi uyên, vẫn đang là một tồn tại mà ta không thể nhìn thấy bóng lưng.

Mà cũng giống như hắn, còn có Thần hoàng ngủ say tại Vân đỉnh thiên cung.

Trên cả thần ma, chính là Thiên Đạo Tự Huyền, chỉ tiếc, đến tột cùng cái gì là Thiên Đạo, ai cũng không biết.

Về phần Thiên đế hiện tại của Thần giới... Hừ! Chịu không nổi một kích.

Sau lại, tại thần thụ ở Thần giới, ta ngẫu nhiên gặp được một tên thần tướng, thực lực của hắn không sai, cũng ngang ngửa với ta, là một đối thủ rất tốt, ta đã thật lâu không có đánh nhau thoả thích như vậy.

Bất quá, tính tình của hắn lại không phải là loại ta thưởng thức, hừ, quả nhiên là thần tướng từ Thần giới đi ra, cái tính tình uỷ mị đó như thế nào cũng không bỏ được, nhu nhược dài dòng, chẳng khác nữ nhân.

Thần tướng đó là Phi Bồng.

Ta thường thường đi tìm hắn đánh nhau, chỉ bất quá Phi Bồng trấn thủ Giếng Thần Ma, trong lòng có vướng mắc, cùng ta đánh vài lần miễn cưỡng cũng coi như nhận thức, cũng không có xuất toàn lực, hắn còn lo lắng cho nữ nhân là Thần thụ chi linh (linh hồn của cây thần) kia của hắn.

Loại chiến đấu vướng tay vướng chân này, không phải loại ta thích, nhẫn nại vài lần, ta liền ước chiến với Phi Bồng tại Tân tiên giới. Đó là không gian mà ta dùng sức mạnh của mình mở ra, tuyệt đối có thể tiếp nhận chiến lực của ta và Phi Bồng.

Ngày chiến đấu, ta lệnh cho Khê Phong đi trấn thủ Giếng Thần Ma, thuận tiện chiếu cố nữ nhân của Phi Bồng.

Hừ, không có lo lắng ở nhà, hắn hẳn là có thể hảo hảo đánh một trận đi.

Trận chiến ấy, xác thực như ta suy nghĩ thoải mái nhiều lắm, thực lực của ta và Phi Bồng ngang ngửa, loại chiến đấu hoàn toàn vô pháp biết trước thắng thua này, khiến ta sảng khoái thật lâu, Ma giới hiện tại, rất không thú vị.

Nếu như thắng, nói không chừng lần sau có thể mang theo một chút rượu của Ma giới, cùng Phi Bồng ngồi xuống uống một chén, nếu như hắn mang theo nữ nhân của hắn, cũng không sao.

Ta nghĩ, ta khoảng chừng đã hiểu cái gì là bằng hữu, cũng có khả năng, kết giao người bằng hữu đầu tiên trong ma sinh của ta.

Một trận chiến này chưa phân thắng thua, ta đánh văng bội kiếm của Phi Bồng, thế nhưng Phi Bồng lại hơn ta nửa chiêu.

Ta quay về Ma giới không lâu sau thì nghe nói Phi Bồng bị giáng xuống hạ giới, luân hồi chuyển thế, tội danh là tự ý rời khỏi vị trí canh giữ, thời không thác động khiến Giếng Thần Ma hỗn loạn.

. . .

Nhiều năm sau, ta như trước vẫn là một ma.

Không biết qua bao nhiêu năm, ta ở nhân giới cảm nhận được khí tức của Phi Bồng, chỉ bất quá, lúc ta đến nơi, chỉ có thể thấy được thi thể của Phi Bồng chuyển thế, còn có một thanh ma kiếm cắm trong lò luyện kiếm.

Ta mang đi ma kiếm, bỗng nhiên nhớ tới trận đánh cuối cùng với Phi Bồng đánh văng bội kiếm của hắn, có chút hoài niệm cảm giác chiến đấu cùng hắn khi đó.

Ta nghĩ, hay là trước kia Khê Phong nói đúng, cái loại cảm giác này xác thực không phải là tiếc hận, mà là tịch mịch.

Hừ! Tìm được Phi Bồng đánh với hắn một trận, sẽ không như vậy nữa.

Còn chưa có tìm được Phi Bồng chuyển thế, thì Khê Phong đã dụ dỗ một nữ thần tướng của thần giới bỏ trốn, lưu lại một Trùng Tiêu điện đầy ắp sự vụ. Sau đó trên đường đuổi bắt hắn, ma kiếm bị ma tướng quân trông giữ nó không cẩn thận đánh mất...

Các Ma tướng quân ở Trùng Tiêu điện đều cúi đầu không dám lên tiếng, ta hừ lạnh một tiếng, cái gì cũng không nói, phất áo choàng đuổi theo hướng linh lực của Khê Phong.

Thực lực của Khê Phong không nhất định là ma tướng giỏi nhất, thế nhưng bản lĩnh chạy trốn của hắn tuyệt đối là hàng đầu.

Lúc ta thật vất vả tìm được tung tích hắn, thì hắn và Thần tướng Thuỷ Bích đã chuẩn bị tốt để đào tẩu, đáng tiếc chậm một chút, bị ta đuổi kịp.

Ta sẽ không giết Khê Phong, bởi vì một đống quyển trục trong Trùng Tiêu điện còn cần ma đến xử lý, nhưng Thần tướng Thuỷ Bích, hừ!

Tinh lực và thời gian ta lãng phí, tổng yếu phải có kẻ trả giá đại giới.

Khê Phong che chắn trước Thuỷ Bích, vẻ mặt khó có được chăm chú nghiêm túc mà nhìn ta mở miệng.

Hắn nói hắn sẽ không để Thuỷ Bích chết, cho dù là phải đối nghịch với ta.

Hừ! Không biết lượng sức.

Khê Phong nhìn vẻ mặt của ta, bỗng nhiên nở nụ cười, hắn nói.

- nếu như có một ngày, Ma tôn có thể bởi vì lời nói của một người mà không có cách nào, chỉ có thể cam tâm tình nguyện thoả hiệp, như vậy Ma tôn sẽ minh bạch ta ngày hôm nay vì sao biết rõ mình không đủ sức vẫn đối đầu với ngài.

Hừ! Tuyệt đối không có khả năng.

Ta cười nhạo, chỉ cảm thấy Khê Phong trước đây chỉ là một ma không bình thường lắm, hiện tại ngốc chung một chỗ với thần tướng, đã không giống ma nữa rồi.

Trong lục giới, nhân giới địa vị thấp nhất, mà trong lục giới, chỉ duy nhất nhân loại có tình. Hừ, phàm nhân bị thất tình lục dục ràng buộc, ta làm sao giống như bọn chúng!

Đang muốn động thủ, lại bị người ngăn lại, nói một đống đạo lý trì thương phù nhược (cầm vũ khí bảo vệ kẻ yếu) vô vị gì đó. Hừ, bản toạ nhưng thật ra muốn biết, nếu như hắn biết kẻ mình giúp đỡ chính là Ma tướng quân tại Ma giới oai phong một cõi, lại sẽ là loại biểu tình gì.

Huy đao, lại một lần nữa bị người ngăn cản, như thế khiến ta thoáng có một chút hứng thú, lấy thân thể của người thường, có thể đỡ được một kích của ta, cũng không nhiều.

Chỉ tiếc, trên người hắn không có khí tức của Phi Bồng, hẳn là không phải Phi Bồng chuyển thế.

Bất quá một lần hoảng thần, liền để Khê Phong và Thuỷ Bích lần nữa chạy mất...

Hừ!

Đôi huynh đệ hứng chịu lửa giận của ta nhưng thực ra tình cảm thâm hậu, hừ, quả nhiên là phàm nhân xử trí theo cảm tính, không chịu ly khai kết quả chỉ là có thêm một người chết mà thôi, không có cái khác.

Nhìn hoả diễm bay về hướng bọn họ, ta nhíu mày, giật nhẹ khoé miệng nở nụ cười.

Khê Phong, bản toạ vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày như ngươi nói.

Xoay người định ly khai, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ khí tức rất kỳ quái, hơi nghiêng đầu nhìn lại, hoả diễm ta phóng ra cư nhiên dừng lại cách đó không xa, sau đó chậm rãi tản ra, bên trong ngọn lửa mơ hồ di động một luồng hoả diễm nhan sắc càng thêm thâm trầm một chút.

Trong một mảnh hoả diễm, ta nhìn thấy một đôi mắt màu nâu đỏ, thần sắc trong mắt có chút tương tự với thần sắc đôi khi ta thấy được trong mắt mình, càng khiến ta nhịn không được nhíu mày.

Đây là nhân loại lúc nãy ngăn được một đao của ta.

So với những thứ này thì điều càng khiến ta hứng thú là, tu vi của hắn đột nhiên tăng vọt.

Đánh với hắn một trận, tuy rằng tu vi còn rất yếu, nhưng chiêu thức thật ra tinh diệu, đồng thời trong lúc hành động có vẻ không thật lưu sướng, cổ quái thú vị.

Thật lâu không có gặp được chuyện tình khiến ta cảm thấy hứng thú, trong ánh mắt của hắn ta thấy được mình đang hưng phấn, trên gò má không biết lúc nào đã có một đạo vết thương, rất cạn thậm chí ngay cả máu cũng không chảy xuống, chỉ ngưng lại thành một tầng mỏng trên miệng vết thương. Đưa tay quẹt qua, nhìn ngón tay quả thực nhiễm một vệt đỏ, ta bỗng nhiên có chút hài lòng.

Thật lâu không gặp được kẻ nào có thể làm ta bị thương, huống chi là một nhân loại.

Một nhân loại, tuổi tác cũng không phải là rất lớn.

Giương mắt nhìn thiếu niên kia, ta lần đầu tiên thật tỉ mỉ mà quan sát một nhân loại.

Hừ, đầy người ma khí, nếu nói hắn là một người, không bằng nói là một ma. Chỉ bất quá, vẻ mặt của hắn, cũng hoàn toàn là người - quấn quýt rất nhiều tình cảm, cảm giác tang thương phức tạp đến mức lẽ ra không nên xuất hiện ở độ tuổi này của hắn.

Khi hắn nói ra tên của chính mình, loại cảm giác này càng tăng.

Thú vị.

Hừ, hay là, trước khi Phi Bồng chuyển thế, ta có thể trước hết bồi dưỡng một đối thủ cho mình.

Ở trên cổ Huyền Tiêu hạ xuống ma văn, cảm giác nơi đầu ngón tay là một mảnh ấm áp, mặc dù rất trơn mịn, nhưng vẫn ôn noãn ấm áp. Khác với ma loại, thân thể của nhân loại còn có thêm ôn độ, loại độ ấm này, khiến ma lưu luyến si mê, mà có ma lựa chọn phương thức trực tiếp nhất, cắn xé huyết nhục, có ma, lại chọn một loại phương thức khác để tiếp cận.

Cũng có ma, lựa chọn tránh xa.

Hừ! Bản toạ còn không đến mức bị chút độ ấm giả tạo mê hoặc.

Nhìn con ngươi nâu đỏ của Huyền Tiêu chợt co rút lại, dáng dấp giống như muốn phải dựng lên cảnh giác, ta chợt nghĩ ý niệm tuỳ hứng của mình, hạ ma văn cho một nhân loại hèn mọn, hẳn là không lãng phí vô ích.

Trước khi đi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Huyền Tiêu thu liễm mi mắt, nhìn không rõ biểu tình, hoả diễm quanh thân hắn rõ ràng vừa tắt vẫn như cũ mang theo loại cảm giác nói không nên lời.

Nói không nên lời, cũng nhịn không được nhíu mày.

Đợi tới khi ta ý thức được mình đang vô ý nhíu mày, lại nhịn không được nhíu mày chặt hơn nữa.

...Hừ! Nhân loại chính là nhân loại, yếu nhược như vậy.

Không hiểu 2

Ngươi! Có thể gọi ta Trùng Lâu.

Thọ mệnh dài nhất của nhân loại là bao nhiêu năm, ta không rõ lắm. Có lẽ là trăm năm, hay là ngắn hơn một chút. Thời gian đối với ta mà nói, kỳ thực đã sớm mất đi ý nghĩa, bất quá có chút kỳ quái chính là, từ lúc cảm thấy ma văn ta hạ trên người Huyền Tiêu có biến hoá, ta cư nhiên còn có thể nhớ kỹ đã qua nhiều ít thời gian.

Bất quá mới chỉ mấy tháng mà thôi.

Cảm giác từ ma văn truyền đến có chút kỳ quái, mang theo loại nóng rực như hoả diễm, lại càng mang theo một lại bạo ngược không bị khống chế. Nghĩ đến quanh thân Huyền Tiêu lan tràn Dương Viêm (ngọn lửa của Huyền Tiêu), ta nhíu nhíu mày.

Hừ, ngay cả sức mạnh của mình cũng không khống chế được, làm sao có thể trở thành đối thủ của bản toạ!

Chấn động từ ma văn truyền đến dần dần càng trở nên cường liệt, giống như có kẻ ở bên tai không ngừng lặp lại đau đớn khó nhịn, thế nhưng lại lần lần nhẫn nại xuống.

... Cuối cùng, ta vẫn là theo vết tích của ma văn đi.

Cảm giác đau đớn, đã rất lâu ta không có cảm nhận qua, từ lúc ta trưởng thành đến nay.

Lúc ta vẫn còn nhỏ yếu, cũng từng vô số lần ngấp nghé giữa biên giới sinh tử, vô số lần vết thương thê thảm giữa đau đớn mà giãy dụa sinh tồn.

Yếu nhược không phải là tội, cam chịu yếu nhược, mới là.

Cho nên, ta nghĩ, so với Phi Bồng, tính cách của Huyền Tiêu càng hợp khẩu vị của ta.

Vừa ra khỏi thông đạo do ta mở ra, liền thấy trước mắt một mảnh hoả hồng, giữa Dương Viêm bạo ngược, Huyền Tiêu khoanh chân ngồi trên mặt đất, dường như nghe được tiếng động, hắn hơi ngẩng đầu lên.

Ta chỉ nhìn thấy một đôi mắt đỏ thẫm, không biết là bởi vì ánh lửa hay bởi vì ma tính do Dương Viêm dẫn ra.

Hơi nhíu mày, lòng ta lại có chút mãn ý, hừ, mắt đỏ của ma tộc, nhưng thật ra so với đôi mắt đen bình thường kia, càng hợp với hắn hơn.

Trán của Huyền Tiêu đẫm mồ hôi, lấy thực lực hiện tại của hắn, đối phó với Dương Viêm tăng vọt như vậy cơ bản là thống khổ phi thường cũng là khó khăn phi thường, thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn là không có biểu cảm.

Tâm tính nhưng thật ra kiên nhẫn, hừ, thế nào, thấy ta xuất hiện cư nhiên lại lộ ra thần sắc thả lỏng sao.

Quả nhiên thú vị.

Chỉ là yếu đi một chút.

Hừ! Bản toạ hôm nay giúp ngươi, nếu sau này ngươi vẫn không có tiến bộ... Hừ!

Đưa tay đặt trên cổ Huyền Tiêu, chạm vào vị trí ta hạ ma văn cho hắn, thanh kiếm của Huyền Tiêu nhưng thật ra là một thanh kiếm tốt, ông minh một tiếng liền đâm tới đây, bị ta phẩy bay vẫn không ngừng cảnh giác, cho đến khi Dương Viêm bạo ngược quanh thân Huyền Tiêu dần dần bình ổn trở lại, nó mới như hiểu ra, an tĩnh mà ngã xuống đất.

Ta nghĩ, một ngày kia nếu Huyền Tiêu có kiếm này trong tay, ta đánh nhau với hắn hẳn là càng thêm tận hứng một ít.

Bất quá, cảm giác được linh lực dưới ngón tay từ hỗn loạn dần dần trở nên có trật tự, so với lúc trước không chỉ tinh thuần dồi dào hơn một tầng, thế nhưng ta vẫn nhịn không được nhíu mày, tu vi của Huyền Tiêu, so với lần đầu gặp mặt vì sao lại yếu đi không chỉ một chút. Mà kinh mạch của hắn, so với linh lực hiện tại cũng cực kỳ không hợp, lẽ ra so với bây giờ phải càng cường đại hơn mới đúng.

Tẩu hoả nhập ma, cũng có hiệu quả này sao?

Có chút phức tạp mà nhìn Huyền Tiêu, dẹp được linh lực bạo ngược, hắn hiện tại không biết là hôn mê bất tỉnh hay là ngủ bất tỉnh, hoả diễm quanh thân đã tản ra, một thân y phục đã sớm bị thiêu tơi tả, nhưng ngọc quan buộc tóc vẫn còn.

Ta đưa tay sờ thử, đầu ngón tay còn chưa chạm được, ngọc quan bó buộc mái tóc Huyền Tiêu đã hoá thành tro tàn từ đầu ngón tay ta rơi xuống, tóc dài tản ra rơi vào tay ta.

So với cảm giác của dương viêm lúc nãy lạnh hơn một chút, nhưng so với tay ta lại ấm hơn một chút.

Cảm giác thật khó hình dung.

Vô ý thức nắm tay lại, ta nhìn sợi tóc quấn quanh ngón tay mình, rất đen, trườn qua kẽ tay chảy xuống, đuôi tóc phất phơ trong không trung, bị dương viêm nhuộm lên mang theo một màu đỏ nhàn nhạt.

... Hừ, vẫn là màu đỏ tương đối dễ nhìn!

Có chút kỳ quái chính mình đang làm cái gì, ta buông tay, động tác mạnh một chút, kéo Huyền Tiêu vốn đang ngồi ngay ngắn ngã nhào về phía ta, mà tóc hắn, vẫn cứ lỏng lẻo mà quấn quít lấy đầu ngón tay ta.

Hừ, phàm nhân thật phiền phức!

Đem Huyền Tiêu ngã vào lòng ta bế lên, trực tiếp ném lên giường, phát ra một tiếng âm hưởng thật lớn. Hắn nhíu nhíu mày, khó chịu mà rên một tiếng.

Không biết vì sao, lòng ta bỗng nhiên run lên, tiếp theo căng thẳng, vô ý thức mà đi nhìn xem hắn có phải một lần nữa không khống chế được Dương Viêm không, trong lục giới, ngoại trừ một ít tiểu thú không có hoá xuất thần chí, thì chỉ có thân thể của nhân loại là yếu đuối nhất.

Dương Viêm của Huyền Tiêu không có phát tác, ngược lại đã thu liễm rất nhiều, chỉ có một tầng lửa hơi mỏng toả ra, giống như bất chợt liền sẽ tắt.

Hừ! Còn hiểu được thu lại linh lực, coi như bản toạ cũng không phí công vô ích.

Quan sát hoàn cảnh bốn phía - một gian nhà giản đơn đến gần như đơn sơ, ở một đỉnh núi qua loa đại khái cũng tính là dồi dào linh lực, chỉ có một cái giường một cái bàn cùng hai cái ghế.

Hai người ở chung một gian phòng sao.

Hừ!

Thân thủ đem chăn gấp rất chỉnh tề ở trên giường mở ra, đắp lên người Huyền Tiêu, hắn hơi hơi nhíu mày, mi mắt giật giật, nhưng không có tỉnh lại.

Suy nghĩ một chút, ta lại mở ra cái chăn đặt ở mép giường bên kia, cũng đắp lên người Huyền Tiêu. Nhìn lông mày hắn càng nhíu chặt, ta có chút không vừa lòng, cũng không phải là bởi vì lần đầu tiên chiếu cố người lại bị người ghét bỏ, mà là bởi vì cái gì khác, ta không hiểu được.

Thân thể của nhân loại, rất yếu đuối.

Lúc rời khỏi, ta liếc mắt nhìn người đứng ở cửa phòng một cái, hừ một tiếng.

Chiếu cố Huyền Tiêu cho tốt, bản toạ ma vụ bận rộn, không có thời gian đến quản hắn!

Sự vụ của Ma giới xác thực rất nhiều, Khê Phong bỏ chạy rồi, phiền phức lớn nhất chính là hắn lưu lại một đống quyển trục kia, ta thân là Ma tôn, đương nhiên phải xử lý mấy việc rườm rà này.

... Vì vậy, kỳ hạn tìm kiếm Khê Phong của các ma tướng quân khác bị ta rút ngắn rất nhiều.

Ta không có tìm kiếm đối thủ trong ngũ giới còn lại nữa, Phi Bồng vẫn chưa chuyển thế, lấy tư chất cùng tâm tính của Huyền Tiêu, không quá trăm năm, dù không thể so được với Phi Bồng, cũng có thể trở thành đối thủ tốt.

Mà làm bằng hữu, cũng là lựa chọn không sai.

Hừ, về phần các môn phái tu tiên của nhân giới nói cái gì không cùng loại với mình tất có dị tâm, bất quá chỉ là nhân loại tự coi trọng thứ kiến thức ếch ngồi đáy giếng của mình thôi, cùng Huyền Tiêu và bản toạ có quan hệ gì đâu!

Từ ma văn kia lúc nào cũng có thể cảm thụ được tu vi của Huyền Tiêu tiến triển, linh lực của hắn một ngày so với một ngày càng tinh thuần, tốc độ tăng trưởng như vậy dù là ta cũng không thể không thừa nhận.

Chỉ là, so với mấy thứ đó, ta dường như dần dần lại đem chú ý chuyển dời đến tâm tình ngẫn nhiên có biến hoá của hắn.

Cũng không phải là tận lực để ý, chỉ là đến khi ta phát giác ra, hình như đã trở thành thói quen, vô ý mà, đã quen quan tâm tới hắn.

Biến hoá như vậy, ta không hiểu.

Bất quá, hừ, nếu trong lòng nguyện ý, vậy liền tuỳ tâm sở dục, lại làm sao.

Tâm tình của Huyền Tiêu thường xuyên sẽ sinh ra thật nhỏ dao động, giống như muốn nói lại thôi mà nghẹn lại trong cổ họng, phức tạp nhưng không phải khó hiểu. Có lúc, cũng sinh ra loại buồn vô cớ trời đất mênh mông, không thấy con đường phía trước, quay đầu cũng chẳng thấy đường về, ta không thích.

Mà dần dần ta phát hiện, những nỗi buồn vô cớ này, giống nhau đều xuất hiện lúc ban đêm ở nhân giới.

... Hừ.

Ta cùng Phi Bồng, thậm chí đa số ma ta đã từng gặp, đều là tâm trí kiên cường đến mức lãnh ngạnh, bao gồm bản thân ta, mặc dù Khê Phong nói trong lòng ta cũng có chỗ rất nhu hoà đã bị chính ta ẩn giấu đi.

Huyền Tiêu, lại không giống như vậy. Tâm trí hắn kiên định, lại không giống như ta nghĩ lúc ban đầu, mà dường như hắn mang trong lòng rất nhiều gì đó, rất trầm trọng, nhưng đó lại chính là thứ chống đỡ cho lòng kiên định của hắn.

Ta không hiểu, vì sao sinh mệnh nhân loại là ngắn ngủi nhất trong lục giới, mà lòng tham muốn, sợ hãi, chịu đựng, ẩn nhẫn lại là lớn nhất trong lục giới.

Có lẽ, đó chính là nguyên nhân, trong lục giới, duy nhất nhân loại hữu tình.

Không lâu sau, có được tin tức của Khê Phong do ma tướng quân truyền về, ta liền đến nhân giới.

Trong một mảnh rừng trúc, nhìn thấy bóng lưng của một người.

Bất quá chỉ mới nhìn thấy hai lần, lại khiến ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, là Huyền Tiêu.

Hừ, mấy tháng không gặp, vẫn yếu nhược như vậy!

Đường nhìn lược qua mái tóc đen bị ngọc quan bó buộc của hắn, ta hơi nheo lại mắt, hắn không biết đang nhìn cái gì, trong một chớp mắt xoay người lại biểu tình vẫn là mang theo một chút phiền muộn, nhưng vừa nhìn thấy ta lập tức chuyển thành sửng sốt.

Lòng bàn tay nổi lên dương viêm, khí thế quanh thân cũng là ngưng trệ lại.

Thế nào, nhìn thấy ta thì cảnh giác như vậy, hừ, lẽ nào lần trước bản toạ giúp ngươi ngươi đều không nhớ rõ?

Không hiểu sao có chút khó chịu, ta nhíu mày, đem đường nhìn định trên Dương Viêm trong lòng bàn tay hắn, nhìn ngọn lửa từng chút một mà thu nhỏ lại, cuối cùng nghĩ cơn tức giận vô cớ nảy lên kia đã tiêu tán rất nhiều.

Hừ, lấy tu vi hiện tại của ngươi, cảnh giác ta... không biết lượng sức! Ta nếu muốn đối với ngươi làm gì, đã sớm động thủ rồi, ngươi cảnh giác có cái gì tác dụng?!

Huyền Tiêu gọi ta Ma tôn, nói cho ta biết tung tích của Khê Phong - Trung Hoàng Sơn.

Trung Hoàng Sơn sao.

Lấy tính cách của Khê Phong, hắn nếu dám nói ra hành tung của mình với người khác, như vậy nơi hắn muốn đi tuyệt đối không phải là nơi hắn nói.

Lúc này đây, lại để hắn chạy.

Lần đầu tiên gặp mặt Huyền Tiêu, dường như cũng bởi vì truy kích Khê Phong, lần này cũng là bởi vì hắn, mà để Khê Phong chạy mất.

Nghĩ vậy, ta không khỏi vô ý thức mà nhìn về phía Huyền Tiêu, hắn giống như bị ta nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, tuy rằng vẫn đang là mặt không biểu tình, đuôi lông mày cũng run lên, kính cẩn mà như xa cách.

Nghĩ đến lúc nãy hắn gọi ta Ma tôn, ta nhịn không được nhíu mày.

Hừ, ta nói rồi, ngươi có thể gọi ta Trùng Lâu.

Hỏi sơ qua phương hướng Khê Phong rời đi, nhưng ta cũng không vội đuổi theo, mấy tháng rồi khó được nhìn thấy Huyền Tiêu, không biết tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới nào, chiêu thức có tinh diệu hơn chút nào hay không...

Chiêu thức của Huyền Tiêu quả thực tinh tiến rất nhiều, tuy rằng tu vi vẫn kém một chút, không cách nào khiến ta thi triển toàn lực, nhưng mà từ lúc Phi Bồng bị biếm hạ giới, ta đã rất lâu không có đánh được sảng khoái như vậy.

Kết quả cuối cùng, hắn tránh được một kích ta đâm vào yếu hại, ở trên vai xuất hiện một vết thương thật lớn.

Dẫn theo hắn ở trong rừng trúc chuyển động, Khê Phong chỉ dùng một Ma giới trận pháp rất đơn giản, sau khi hắn rời đi cũng đã giải rồi, bất quá Huyền Tiêu không biết, ta cũng không nói cho hắn.

Cũng không có gì muốn nói, chỉ một trước một sau mà đi như thế, nghe được tiếng bước chân nhắm mắt theo đuôi như hình với bóng của hắn, trong lòng dường như có chút biến hoá, ta không rõ, thế nhưng loại cảm giác này tựa hồ không sai.

Có lẽ là, ta đã kết giao người bằng hữu thứ hai.

Xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng người gọi, ta nhíu nhíu mày, dừng lại bước chân, suy nghĩ có nên chuyển một phương hướng khác đi hay không.

Huyền Tiêu nói với ta một tiếng tạ ơn, xoay người hướng về phía thanh âm đi.

Lúc hắn xoay người, vết thương trên vai ta nhìn thấy rất rõ ràng, so với tưởng tượng của ta phải sâu hơn rất nhiều, không hề có dấu hiệu khép lại, máu chảy ra, nhiễm đỏ một mảnh y phục.

Lần đầu tiên, ta bởi vì nhìn thấy máu mà nhíu mày.

Kéo Huyền Tiêu lại, đưa tay đặt lên vết thương của hắn, cơ thể dưới ngón tay căng cứng, sau đó trầm tĩnh mà thả lỏng.

Pháp thuật trị liệu, ta cũng không có thường dùng, công kích đối với ta mà nói, mới là phòng ngự tốt nhất. Bất quá pháp thuật mà ta còn có chút không quen này, hiệu quả cũng không sai.

Khi ta dời ngón tay đi, ngoại trừ y phục nứt ra, cùng vết máu lưu lại trên đầu ngón tay ta, đã nhìn không ra Huyền Tiêu từng bị thương.

Vết máu trên đầu ngón tay mang theo cảm giác nóng rực ta chẳng bao giờ cảm nhận trước đây, trong lòng bỗng nhiên có chút nghẹn lại, ta nhíu mày nói lung tung vài câu liền xoay người rời đi.

Cho đến khi nhìn thấy mãn mắt một màu đỏ thẫm, ta mới biết mình đã đến nơi nào - Ma giới chi uyên nơi ma hoàng đang say ngủ, sương mù đỏ thẫm dày đặc khắp nơi do máu tanh bốc hơi mà thành.

Nhìn trước mắt một mảnh đỏ sậm, ta nhíu mày càng chặt, cúi nhìn ngón tay dính máu của mình, đã khô lại một chút, ngưng thành một tầng hơi mỏng. Thu lại ngón tay, nhìn tầng máu khô kia từng chút từng chút hoá thành bột phấn rơi xuống.

Chính là như thế này, cũng giống như máu của những kẻ khác ta đã từng dính qua, sau khi khô cạn rồi, động một cái, sẽ dễ dàng nát bấy.

Thế nhưng... Ôn độ từ đầu ngón tay truyền đến, thật nóng ấm, rất lâu không tiêu tan...

Không giống, đồng dạng là máu, nhưng lại có chút không giống.

Thế nhưng không giống ở chỗ nào... Ta, không hiểu.

Không hiểu 3

Hừ! Ở trong mắt bản toạ, nhân giới phân tranh cũng như một đám sâu kiến phân tranh, không hề ý nghĩa. Bản toạ sao phải hạ mình tương trợ?

Tu vi của Huyền Tiêu tiến bộ rất nhanh, tâm tính hắn kiên định, cho nên tâm tình cũng là theo kịp tiến độ, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi như không phải rất yếu nữa. Mà thanh kiếm kia của hắn, lấy tên của thần mặt trời Hi Hoà, tuy là do phàm nhân đúc ra nhưng không hề thua kém thần binh, mơ hồ cũng đã sinh ra ý thức kiếm linh.

Kiếm linh bảo hộ chủ nhân, hắn nếu như có thể cùng kiếm linh kia tâm tính tương thông, ngày sau theo ta tại Ma giới hẳn cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Bất quá... Hừ, dựa vào thần binh lợi khí chung quy không phải chính đạo.

May mà, theo như tiến cảnh của Huyền Tiêu hiện tại, nhiều nhất khoảng hai mươi năm, cũng có thể miễn cưỡng đạt được trình độ có thể cùng ta chân chính đánh một trận.

Thọ mệnh của nhân loại quá mức ngắn ngủi, nếu như thành ma, ta hẳn là có thể cùng hắn đợi thêm lâu hơn một chút. Đến lúc đó tại Ma giới cho dù là tỷ thí hay là chè chén một phen, chẳng phải rất tiêu dao tự tại?

Huyền Tiêu cũng không phải là một người thích nói chuyện, thay vì dùng ngôn ngữ biểu đạt ý tứ của mình, rất nhiều thời gian hắn chỉ im lặng hoặc dùng hành động biểu thị. Điều này khiến ta và hắn ở chung, thường thường sẽ có tảng lớn trầm mặc xuất hiện.

Kỳ lạ là ta cũng không cảm thấy đáng ghét, có lẽ bởi vì một khi hắn mở miệng, ta đều cảm nhận được cảm giác bị nói cho á khẩu không thể trả lời nghẹn khuất không gì sánh được.

Có đôi khi, ta sẽ mang theo rượu của Ma giới tới tìm hắn, năm xưa ta không có cùng với Phi Bồng uống rượu, hiện tại cùng với Huyền Tiêu một chỗ uống rượu, tựa hồ khiến ta lại càng có một loại cảm giác không nói nên lời.

So với chiến đấu còn vui vẻ sảng khoái, so với tìm được một đối thủ càng thích thú hả hê, rồi lại dường như càng thêm nhu hoà một chút...

Cảm giác trước đây chưa từng xuất hiện qua.

Ta vẫn không rõ, nhưng có đôi khi cảm thấy rõ hay không rõ, khoảng chừng, cũng không có gì khác nhau.

Huyền Tiêu uống rượu, nhưng thật ra rất có khí thế của Ma tộc, nhẹ nhàng lưu loát một chút cũng không nhăn nhó. Hừ, rượu ngon của Ma giới, cũng không phải uống ào ào như vậy.

Tâm lý có chút không hài lòng, ta biết, sư đệ hắn cũng từng cùng hắn uống rượu dưới bóng trăng, khi đó, động tác uống rượu của hắn so với hiện tại ưu nhã hơn rất nhiều. Lẽ nào mỹ tửu của Ma giới lại kém rượu do phàm nhân nhưỡng sao?

Uống không biết bao lâu, ánh trăng mọc lên từ phương tây đã treo trên cao, Huyền Tiêu bỗng nhiên dừng động tác uống rượu, vẫn duy trì tư thế cầm chén, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời. Hắn nhìn rất chăm chú, vốn trong con ngươi khả dĩ thấy được ảnh ngược của ta, hiện tại chỉ còn lại ánh trăng.

Hừ, vẫn là phàm nhân yếu đuối nhu nhược cảm xuân thương thu.

Thu hồi đường nhìn, ta đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.

Bỗng nhiên nghe được một tiếng thở dài cực khinh, nặng nề mà nện vào tai ta.

Trong lòng căng thẳng, một nỗi khó hiểu sinh ra trong lòng, khiến cho chén rượu trong tay ta bị nghiền thành bột phấn.

Ta từng kỳ quái quá, vì sao từ lúc ma văn ta hạ cho hắn truyền đến tình tự, mỗi lần nhìn đến hắn đều cảm thấy bất đồng. Hơn nữa càng kỳ quái là, vì sao ta rõ ràng thấy được những bất đồng này, nhưng trong lòng sinh ra cũng không phải là khinh miệt hay khinh thường.

Ta cũng đã hiểu, Huyền Tiêu, đối với ta mà nói, không giống với những kẻ khác.

Huyền Tiêu tuy rằng cực kỳ yêu quý thanh kiếm Hi Hoà của hắn, thế nhưng thái độ của hắn đối với Hi Hoà, cũng càng thêm phức tạp một ít, nhất là khi hắn thấy Hi Hoà ở cùng Vọng Thư, thanh linh kiếm còn lại trong môn phái của hắn.

Hắn đang ở Quỳnh Hoa, chí tại thành tiên, chỉ bất quá theo ta thấy, Quỳnh Hoa dùng song kiếm võng phược yêu giới, chỉ là phàm nhân ngu muội vô tri si tâm vọng tưởng mà thôi.

Một đám thần tiên của tiên giới kia, đâu có như các ngươi suy nghĩ, huống chi, Thiên đạo tự huyền, đều có định sổ.

Hừ, đợi đến ngươi một ngày thất bại, liền biết ta nói có đúng hay không.

Tóm lại, có bản toạ ở đây, Huyền Tiêu sẽ không việc gì.

Mở tay ra, nhìn tàn dư của cái chén từ kẽ tay rơi xuống. Ta ngẩng đầu, nhìn về phía Huyền Tiêu, hắn đã thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, hạ tầm mắt nhìn ngón tay mình, một lúc lâu, khẽ cong khoé môi, lộ ra một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt ta mỉm cười.

Ngực khựng lại, cảm giác so với lúc trước càng thêm cường liệt bắt đầu cuộn trào.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười mở miệng.

Trùng Lâu, ngươi, rất không tệ.

Tim đập như trống đánh là một cảm giác xa lạ, khiến ta nhịn không được nhíu mày, thu lại ngón tay, ta nhấc lên vò rượu ở một bên, kê lên miệng uống một ngụm lớn.

Hừ! Bản toạ đương nhiên không tệ.

Huyền Tiêu không có mở miệng nữa, đợi đến khi ta uống xong một vò rượu, mới phát hiện không biết từ lúc nào, hắn đã dựa vào gốc phượng hoàng hoa phía sau nhắm mắt ngủ. Chén rượu trong tay vẫn đang nắm, hơi nghiêng lệch một chút, rượu trong suốt trong chén lẳng lặng theo nhịp thở của hắn mà rung động, mỗi khi chạm tới mép chén lại lui trở về.

Trong ngực là tư vị rất khó hình dung, lông mày ta nhăn càng thêm chặt, vươn tay nắm lấy chén rượu trong tay hắn, nhìn chén rượu ảnh ngược một vầng trăng, giống như ngọc vỡ mà chớp động.

Vô ý thức nâng chén rượu đưa lên miệng, trên mép chén vẫn còn lưu giữ độ ấm khác hẳn với ta. Vai bỗng nhiên trầm xuống, ta không có nhìn, chỉ dừng một chút, đem rượu còn lại trong chén uống một hơi cạn sạch.

Hay là, Huyền Tiêu cũng không phải như hắn nói như vậy, quan tâm việc đắc đạo thành tiên. Chính như hắn khác biệt so với những kẻ tu tiên khác, biết rõ thân phận ta là Ma tôn, nhưng vẫn vui vẻ cùng ta làm bằng hữu.

Bất quá, nếu như không phải đắc đạo thành tiên, như vậy, lại là cái gì. Căn nguyên hắn quấn quýt, cũng là hắn kiên định như vậy mà chống đỡ.

Vô ý thức hơi hơi thả lỏng thân thể, cảm giác được Huyền Tiêu tựa trên vai ta động một chút, sợi tóc phất qua cổ ta... Đây cũng là lần đầu tiên ta biết được, thì ra, ngứa, so với đau đớn càng thêm khó nhịn.

Ngẩng đầu nhìn một mảnh biển hoa, Tuý Hoa Âm mà Huyền Tiêu nói, trong bóng đêm sắc hoa mông lung rất nhiều.

Hừ! Ngươi nếu như thích cảnh sắc này, đợi đến khi theo ta đến Ma giới, bản toạ đưa ngươi đi ngắm lần Ma giới đó là.

Bất quá, ánh trăng của Quỳnh Hoa miễn cưỡng cũng coi như say lòng.

Cúi đầu, ta nhìn cái bóng của ta và Huyền Tiêu giao hoà cùng một chỗ, nhịn không được cong lên khoé môi, hơi nở nụ cười.

Bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, có một lần đi tìm Phi Bồng đánh nhau, xa xa nhìn thấy dưới bóng thần thụ, Phi Bồng và nữ nhân của hắn dựa vào nhau.

Đồng dạng không nói gì, đồng dạng dựa vào nhau hoà hợp tự nhiên vô cùng thân thiết...

Thế nhưng, Huyền Tiêu đối với ta, đến tột cùng là cái dạng tồn tại gì?

Nhắm mắt lại, ta không hề suy nghĩ.

Sau lại vài lần đi nhìn Huyền Tiêu, hắn đều luôn luôn ở trong cấm địa của Quỳnh Hoa, ta không phải rất thích nơi đó, nhất là khi nhìn Huyền Tiêu một mình đứng giữa băng thiên tuyết địa mặt vô biểu tình, ta càng không thích.

Vài lần đó, đều là tan rã trong không vui.

Sau lần nhìn Huyền Tiêu say rượu, ta kỳ thực cũng không còn như lúc ban đầu chờ mong tu vi của hắn tăng tiến để có thể sớm ngày cùng ta đánh một trận, dường như còn có thêm thứ cảm tình càng vi diệu, chậm rãi lớn lên đến mức ta có thể nhận ra.

Quỳnh Hoa võng phược Yêu giới, tự nhiên sẽ có tổn thương, mà người đứng mũi chịu sào, đương nhiên là người thành kiếm trụ Huyền Tiêu. Mà ta, không muốn thấy hắn, vì bất luận nguyên nhân gì mà thụ thương.

Tối hậu một lần từ cấm địa Quỳnh Hoa ly khai, trở lại Ma giới, ta dường như vẫn nhìn thấy rõ ràng một đạo vết thương trên mặt Huyền Tiêu bởi vì ta nhất thời lỡ tay gây ra. Nằm ngang trên thái dương của hắn, thẳng nhập vào tóc mai, tuy rằng đúng lúc thu tay, nhưng vẫn chảy ra vết máu.

Ngón tay xiết chặt, ta mới nhận ra đầu lông mày ta đã nhăn thành ra hình chữ xuyên (川).

Hừ! Không biết tốt xấu.

... Hừ! Bất quá chỉ là phàm nhân và Yêu giới phân tranh, quan hệ gì đến bản toạ!

Sau lại, ta không đi tìm Huyền Tiêu nữa, thỉnh thoảng lại nghe được trong miệng các ma tướng quân một ít oán giận, như là gần đây ta toạ trấn Ma giới, khiến cho bọn họ cảm thấy rất không tự nhiên các loại.

Tâm tình của Huyền Tiêu trong khoảng thời gian này biến động rất lớn, mỗi khi ta cảm nhận được dao động từ ma văn truyền đến, đều nhịn không được nhíu mày.

Ta không rõ đến tột cùng hắn suy nghĩ cái gì, cũng không rõ đến tột cùng hắn muốn làm cái gì, cùng Quỳnh Hoa võng phược yêu giới thậm chí cùng Quỳnh Hoa phi thăng, Huyền Tiêu không có quan tâm nhiều như hắn nói. Ta rõ ràng thấy, hắn quan tâm, hay có lẽ nói liên tục kiên định lại là chuyện khác.

Hừ, trong lục giới, duy nhân hữu tình, sẽ sinh ra chút hỗn loạn không hiểu được cũng là bình thường, bản toạ vì sao cũng bắt đầu dài dòng đa cảm như vậy!

Đơn giản, trực tiếp đem hắn về Ma giới là được.

Suy nghĩ hồi lâu, ta rốt cuộc lại buông tha cho ý định này.

Hắn nếu như không muốn... Ta sẽ không miễn cưỡng.

Ma văn thời gian này truyền đến tâm tình một lần so với một lần càng bi thương, ta nhịn không được lại đi.

Quỳnh Hoa khó có được không có ánh trăng, sắc trời rất ám trầm, Huyền Tiêu đứng trước mặt ta, vạt áo bị gió thổi bay, hắn phẩy tay áo một cái, chắp tay mà đứng, ánh mắt lướt qua khe hở giữa khối đá thật lớn, không biết đang nhìn cái gì.

Ta liếc nhìn pháp trận trên mặt đất, hừ, bất quá chỉ là chút phương pháp ràng buộc thô thiển, mà song kiếm tương giao, kiếm trụ đã thành, sẽ liên tục không ngừng hấp thụ linh lực từ Huyền Tiêu. Nếu như Huyền Tiêu linh lực không đủ...

Hừ! Quỳnh Hoa, bản toạ nhớ kỹ.

Giống như mấy lần trước, Huyền Tiêu vẫn là thái độ kiên quyết, nói với ta vô luận thế nào, hắn thề cùng Quỳnh Hoa tồn tại.

Hừ! Lẽ nào Ma giới của bản toạ, so ra kém Quỳnh Hoa của ngươi?

Ta càng cảm thấy không hài lòng, chỉ nhíu mày hỏi hắn, có nguyện ý cùng ta quay về Ma giới hay không.

Mỗi ngày tu luyện tỉ thí, nhàn rỗi thưởng gió ngắm trăng, chẳng tự tại tiêu dao sao?

Hắn ngẩn người, ánh mắt nhu hoà một chút, nhưng sau một khắc lại kiên quyết cự tuyệt.

Hắn nói, sinh tử của Huyền Tiêu, cùng Ma tôn không quan hệ.

Hắn hỏi ta, những ngày qua, Ma tôn có tận hứng?

... Hừ! Huyền Tiêu!

Một khắc đó, ta thực sự tức giận, thế nhưng, cơn giận này, cũng vì nhìn thấy Huyền Tiêu nhắm mắt lại, khẽ cau mày, đều biến thành một tiếng hừ lạnh.

Huống chi... ngay từ đầu, ta không hề sinh ra sát ý. Đó là tức giận, cũng càng thêm cảm tình phức tạp khó hiểu khôn kể.

Lúc xoay người ly khai, ta đột nhiên nhớ tới một câu Khê Phong từng nói.

- nếu như có một ngày, Ma tôn vì lời nói của một người mà không có cách nào chỉ có thể cam tâm tình nguyện, như vậy Ma tôn sẽ hiểu được ta hôm nay vì sao biết rõ không tự lượng sức vẫn cố ý đối đầu với ngài.

Không có cách nào chỉ có thể cam tâm tình nguyện...

Hừ! Nếu ngươi không muốn thẳng thắn nói cho ta biết, ta cũng không miễn cưỡng.

Chỉ là, ở trong mắt Huyền Tiêu ngươi, ta lại không đáng tín nhiệm như vậy sao...

Không hiểu 4

Ngươi như vậy... đáng giá sao?

Lúc này nhìn thấy Huyền Tiêu, vẫn ở trong cấm địa như trước, giữa một mảnh băng tuyết, một trụ băng thật lớn từ dưới đất mọc lên, Huyền Tiêu nhắm mắt lại bị đóng băng bên trong.

Thanh kiếm kia của hắn cũng bị cắm trên băng trụ, Dương Viêm lờ mờ tựa như một khắc sau sẽ lập tức tắt hẳn.

Xuyên thấu qua mặt băng băng lãnh, ta nhìn thấy Huyền Tiêu tóc dài phi tán, nét mặt lại ngoài ý muốn không có gì như là phẫn nộ hay thù hận, bình thản giống như hắn đã từ lâu biết được kết cục này.

Hắn... quả nhiên không phải như lời hắn nói, quan tâm võng phược Yêu giới cũng như Quỳnh Hoa phi thăng như vậy.

Chỉ là, ta vẫn không rõ, nếu đã không quan tâm, vì sao vẫn cự tuyệt ta?

Hay là, thực sự đúng như lúc hắn bị nhốt trong cấm địa, những người đưa cơm cho hắn nói, Huyền Tiêu là bởi vì sư đệ của hắn?

Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Huyền Tiêu cũng bởi vì cứu sư đệ hắn, mới xông vào ngăn một đao của ta, trong lòng bất giác có chút khó chịu.

Hừ! Bản toạ chẳng lẽ không bằng sư đệ của ngươi?

Cơn giận đột nhiên xuất hiện bởi vì nhìn thấy sắc mặt Huyền Tiêu trong khối băng trở nên tái nhợt, liền cũng đột ngột như khi xuất hiện mà nhanh chóng tiêu thất.

Ta phức tạp nhìn băng trụ vây khốn Huyền Tiêu, hắn hiện tại hẳn là minh bạch đến tột cùng ai đúng ai sai, thế nhưng ta lại không vui. Trước đây, ta chẳng bao giờ tỉ mỉ quan sát dáng dấp của người khác, chỉ có trong trí nhớ Huyền Tiêu một đêm say rượu gối đầu lên vai ta, gương mặt nghiêng từ trên nhìn xuống, nhớ kỹ rõ ràng không gì sánh được.

Khi đó, tuy rằng cũng là nhắm mắt, nhưng không giống như bây giờ không có sinh khí.

Giống như ngủ không bao giờ tỉnh lại.

Đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo, ta cấp tốc thu hồi ngón tay, nhíu nhíu mày.

Nếu như khi đó, ta không phải bỏ đi, mà kiên quyết mang hắn theo...

Lần đầu tiên, ta hiểu được cái gì là hối hận.

Nếu như... Ta đến sớm một chút...

Huyền Tiêu giống như cảm giác được cái gì, tuy rằng đang ở trong băng, nhưng vẫn mở mắt nhìn ta.

Rất quen thuộc tự nhiên mà mở miệng, giống như hắn đã sớm biết ta sẽ đến, đồng thời, cũng giống như một mực đợi ta đến.

Nhiều ít cũng có chút mãn ý.

Vì vậy, lời nói kế tiếp của Huyền Tiêu đều bị ta quên rồi.

Đơn giản chỉ là lấy Quỳnh Hoa làm trọng, hắn Huyền Tiêu một ngày là đệ tử Quỳnh Hoa, suốt đời là đệ tử Quỳnh Hoa, đại loại như thế.

Lời trái lương tâm như vậy, không nghe cũng chẳng sao.

Bất quá, nếu như đổi Quỳnh Hoa thành Ma giới, hoặc là đổi thành... hẳn là dễ nghe hơn nhiều.

Khi hiểu được mình đang suy nghĩ cái gì, có chút sự tình từ trước tới nay không rõ lắm, thoáng chốc bỗng trở nên rất rõ ràng.

Hừ! Quỳnh Hoa cũng được, Yêu giới cũng được, đều cùng ta không quan hệ.

Đơn giản là Huyền Tiêu ở tại chỗ này, cho nên ta mới ở tại chỗ này.

Ta nghĩ, dường như ta đã hiểu loại cảm giác này như lời Khê Phong nói.

Ta cho tới bây giờ đều là độc lai độc vãng, cũng không thấy có cái gì không tốt. Hiện tại, một người hành tẩu trong lục giới, tổng hội càng ngày càng nhiều thời gian, sinh ra tịch mịch, lại nghĩ, nếu như có Huyền Tiêu bên cạnh, lại sẽ làm sao.

Nhất định là tiêu dao tự tại, vui sướng trong lòng.

Tuy rằng không hiểu vì sao ta thân là ma, nhưng dĩ nhiên cũng như phàm nhân sinh tình, thế nhưng ta rõ ràng hiểu được, ta muốn phải, chỉ có Huyền Tiêu một người.

Tựa hồ từ lúc ta hiểu rõ tình cảm của mình, có rất nhiều điều không hiểu trước đây cũng dần dần trở nên sáng tỏ. Ta quan tâm Huyền Tiêu, thích hắn, muốn cùng hắn một mực cùng nhau.

Cho nên, ta không muốn ép buộc hắn, mặc dù biết rõ hắn có điều giấu diếm, ta cũng không giận, vẫn cam tâm tình nguyện thoả hiệp.

Thế nhưng, đối với Huyền Tiêu mà nói, ta lại là cái dạng tồn tại gì?

Ta không biết.

Huyền Tiêu đối với ta, dường như cùng với những người khác bất đồng, rồi lại dường như không có.

Hắn có thể trong lời nói một chút cũng không cấm kỵ mà để lộ tình cảm chân thực của bản thân, nhưng cũng có thể khi ta thoáng nhắc tới, liền dùng ngôn ngữ qua loa tắc trách cho xong. Hắn giống như đã quen với sự tồn tại của ta, mỗi khi ta đến cấm địa nhìn hắn hắn đều biểu hiện một chút sung sướng, nhưng khi ta rời khỏi, hắn hình như cũng chưa từng lộ ra ý muốn giữ lại.

Hừ! Bản toạ nói ma vụ bận rộn, ngươi liền nhất phó bộ dạng ước gì ta đi nhanh lên một chút?

Điều không phải không nghĩ đánh vỡ hàn băng để hắn ra ngoài, nhưng Huyền Tiêu không muốn, lý do hắn nói, ta một câu cũng không tin. Cuối cùng, chỉ bởi vì một câu của hắn 'Ngươi đương nhiên là bằng hữu của ta' mà ta buông tha.

Lấy tu vi của hắn, thứ hàn băng thấp kém này tự nhiên không thể gây thương tổn, ta chỉ là không muốn nhìn hắn tính tình như vậy, lại phải ở lại trong một mảnh thiên địa nhỏ hẹp này, bị trói buộc hành động, suốt ngày chỉ nhìn thấy một cảnh vật không thay đổi.

Ta không muốn, lại từ ma văn cảm giác được, loại tâm tình tịch liêu thất ý này.

Ta không hiểu hắn đang kiên trì cái gì, chỉ là, nếu như hắn đã kiên trì, thì dù không muốn, ta cũng chỉ có thể thoả hiệp. Cũng như Huyền Tiêu đối đãi với ta, ta đối hắn, so với hắn thỉnh thoảng dung túng ta càng thêm dung túng hơn nhiều.

Trước đây, ta không biết được, cũng không tin, có một ngày, mình lại vì một người mà thoả hiệp đến tận đây. Thì ra, tình, lại là loại tư vị này.

Hừ! Ngươi không muốn đi, bản toạ đến nhìn ngươi còn không được sao!

Sau lại nói với Huyền Tiêu vài lần, mời hắn theo ta về ma giới, như thường lệ là bị hắn cự tuyệt. Ngữ khí cũng một lần so với một lần càng buông lỏng, cho đến cuối cùng, ta hầu như có thể nghe ra một chút tiếu ý, mơ hồ mang theo bất đắc dĩ, nhưng cũng không phải như là không nhịn được. Ánh mắt hắn nhìn ta, cũng nhu hoà hơn rất nhiều.

Hình như, so với đối đãi bằng hữu, càng thêm thâm trầm một chút.

Hi Hoà bị Huyền Tiêu cho con trai của sư đệ hắn mượn, ta quay về Ma giới nói với các ma tướng quân một tiếng, lại quay lại tìm Huyền Tiêu, nhìn thấy vị sư điệt kia đem ma kiếm của Phi Bồng cho hắn.

Ma kiếm không thích hợp với Huyền Tiêu hiện tại, hắn vốn bởi vì Hi Hoà không ở bên người, khống chế Dương Viêm khó khăn hơn bình thường, mà ma kiếm tại phàm trần là tế kiếm đã lây dính rất nhiều oán khí, đặt bên người Huyền Tiêu, không thích hợp.

Hắn nếu muốn dùng kiếm, ta về Ma giới lấy một thanh kiếm khác cho hắn là được.

Huyền Tiêu nhíu mày nhìn ta, xem ra rất không hài lòng.

Ta lúc đầu không hiểu, sau lại có chút bừng tỉnh, trong lòng cũng toả ra vài phần tiếu ý.

Với ta mà nói, Huyền Tiêu và Phi Bồng đương nhiên là bất đồng. Phi Bồng là bằng hữu, còn Huyền Tiêu, lại là càng thêm thân mật, là người ta nguyện ý suốt đời cùng nhau.

Huyền Tiêu để ý chuyện của Phi Bồng và ta, ta rất hài lòng.

Chỉ là, vẫn cảm thấy còn chưa đủ.

Trong mắt hắn, thỉnh thoảng mới tràn đầy toàn bộ là ta, còn phần lớn thời gian, hắn cho tới bây giờ cũng không phải chỉ có thân ảnh của ta. Còn có cái khác nữa, càng thêm trọng yếu ngăn cách.

... Cho nên, còn chưa đủ.

Về phần đến tột cùng trong lòng hắn ta thua kém cái gì, ta cũng không biết.

'... Nếu như tâm nguyện của Huyền Tiêu đã được đền bù xong vẫn ở chỗ này, liền theo ngươi cùng đi ma giới, được chứ?'

Lúc Huyền Tiêu nói như vậy, biểu tình dường như có chút bất đắc dĩ, vẻ mặt cũng buông lỏng rất nhiều, mơ hồ mang theo một chút tiếu ý.

Không lâu sau, hắn phá băng ra, giống như mười chín năm trước, cùng nữ nhân đã đóng băng hắn dùng song kiếm võng phược yêu giới, dễ dàng cướp được tử tinh thạch, bắt đầu chuẩn bị phi thăng.

Tất cả dường như đều rất thuận lợi, giống như lời Huyền Tiêu đã nói với ta.

Chỉ là, hắn vẫn không vui.

Tâm tình cảm giác được từ ma văn, giống như là một sợi dây đã bị kéo căng thật lâu, từng chút từng chút đem mình kéo đến cực hạn, cuối cùng nếu không phải dây đứt, cũng là cung huỷ.

Rốt cuộc có một ngày, ta cảm giác được ma văn truyền đến kịch liệt dao động.

Khi tới cấm địa, địa phương ta đã rất quen thuộc suốt mười chín năm hôm nay hoàn toàn thay đổi, Huyền Tiêu đứng trong một mảnh hỗn độn, mặt mày như băng, rõ ràng là Dương Viêm Hi Hoà cuồn cuộn thiêu đốt, cũng nhìn không ra một chút ôn độ.

Thường ngày con ngươi đều là hắc sắc hiện tại nhuộm đẫm một màu đỏ, liếc mắt nhìn ta một cái, nhưng lại giống như cái gì cũng không thấy được, phẩy tay áo, khối băng dưới chân ta vỡ vụn ra, bị nghiền thành băng nhuyễn. Ma văn ta lưu lại trên cổ hắn giống như dây leo lan tràn bên mặt phải của hắn, dừng lại dưới khoé mắt.

Ta hẳn là rất chờ mong hắn nhập ma, không biết vì sao, hiện tại cư nhiên lại sinh ra một chút hoang mang.

Vươn tay đem Huyền Tiêu ôm vào lòng, khống chế cử động của hắn, hướng ma văn hôn lên.

Dưới môi là độ ấm đặc biệt cùng sự mềm mại của da người, cơ thể Huyền Tiêu cứng lại, ta nhịn không được há miệng cắn cắn, không có dùng lực.

Hành vi như vậy tính cái gì? Ta cũng không phải ma vật cấp thấp phải lấy những thứ này làm thức ăn, hơn nữa đối với Huyền Tiêu, ta cũng tuyệt đối không có ý thương tổn hắn, vì sao...

Một tình cảm xa lạ từ đáy lòng cuộn lên, cánh tay ôm Huyền Tiêu dùng lực một chút, hắn bị ta nắm rất chặt, thỉnh thoảng lại giãy dụa, khiến ta nhịn không được há miệng tại ma văn kia cắn xuống.

Vị đạo của máu tản ra trong miệng, không nồng. Ta hơi sửng sốt, vô ý thức liếm liếm, chỉ thấy cả người Huyền Tiêu đều chấn động, phiền muộn mà ân một tiếng, sau đó mở miệng mang theo chút gì đó ta không xác định được gọi ta.

... Hừ! Ngươi chẳng lẽ còn không nhận ra bản toạ?

Huống chi, ngươi xảy ra chuyện, ta sao không ở.

Buông tay ra, nhìn Huyền Tiêu từ trong lòng ta đứng qua một bên, vẻ mặt rất khó nói rõ cụ thể là ý vị gì.

Ta buông lỏng cánh tay, bỗng nhiên minh bạch từ trước tới nay ta luôn nghĩ thiếu khuyết là cái gì, dường như đã không chỉ đơn giản như lúc ban đầu như vậy, mà là càng thêm thân mật một chút...

'Bọn họ... sao có thể so được với ngươi.’

'Nếu như, sau khi tất cả chấm dứt, ta vẫn còn ở chỗ này, chúng ta... liền cùng nhau đi.'

Rõ ràng là nói như vậy, cảm xúc ấm áp ẩm ướt trên môi vẫn còn, đợi được ta phục hồi tinh thần lại, cũng đã ở tại Ma giới, động tác giống như bị cái gì ràng buộc.

... Huyền Tiêu!

Cảm giác được không gian dao động, rất nhỏ bé, tại trên người Huyền Tiêu truyền đến, ta nghĩ, ta khoảng chừng biết được Huyền Tiêu từ trước tới nay quấn quýt là vì cái gì.

Không gian thuật, hừ, bản toạ sao lại không biết?

Nhíu mày, ta hừ lạnh một tiếng.

Huyền Tiêu, ngươi đã đáp ứng theo bản toạ đến Ma giới làm bạn, ta sao lại để ngươi nuốt lời!

Không hiểu 5

Ta đến Quỳnh Hoa, so với trong trí nhớ bất đồng, nơi đó đã là một mảnh hoang vu, loả lộ thâm nâu thổ địa, còn có tuyết đọng băng lãnh chưa hoàn toàn tan đi.

Không có cấm địa, cũng không có Quyển Vân Thai, không có thân ảnh mười chín năm trước đứng trên Quyển Vân Thai nói chuyện của hắn cùng ta không quan hệ, hỏi ta có tận hứng hay không, cũng không có người ở trong cấm địa mang theo một chút tiếu ý cũng ẩn dấu thâm ý mà nói với ta nếu như sau khi tất cả chấm dứt hắn vẫn còn ở đây sẽ liền cùng ta cùng một chỗ.

... Đã không có Huyền Tiêu.

Nhìn băng tuyết trên mặt đất tan đi rất nhiều, ta không biết trong lòng là cái gì suy tưởng, chỉ vươn tay ra, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền tới, cũng từ đáy lòng tràn ra.

Vốn không nên như vậy.

Nếu như lúc đó...

Tuyết trong lòng bàn tay bị ta nắm thành một khối, ném xuống đất, rơi xuống đầy đất một màu trắng.

Trở lại Ma giới, ta đợi, lấy một sự nhẫn nại mà ta chẳng bao giờ nghĩ mình có.

Ta tin tưởng Huyền Tiêu.

... Huống chi, hắn nếu như không đến, ta sẽ không tự mình đi tìm hắn sao?

Hừ, lên trời xuống đất, có gì bản toạ làm không được! Chỉ bất quá, ta vẫn đang đợi, đợi Huyền Tiêu tự mình trở về.

Nếu để đến lúc ta đi tìm hắn... Hừ!

Thực sự đợi đến lúc nghẹn khuất, ta đi tìm Cửu Thiên Huyền Nữ đánh một trận, tuy rằng nàng ta cũng chẳng đáng là đối thủ của bản toạ, thế nhưng ngày ấy trên Quyển Vân Thai nàng ta nói với Huyền Tiêu những gì, bản toạ đều nhớ kỹ nhất thanh nhị sở!

Bản toạ sẽ không để nàng chết, không phải bởi vì Thiên đế, mà bởi vì ta tin rằng, Huyền Tiêu hẳn càng mong muốn mình có thể tự tay giải quyết nàng ta.

Cuối cùng, ta phong ấn tu vi của Cửu Thiên Huyền Nữ, ném nàng vào Đông Hải chi uyên.

Hừ, ngươi thích đem toàn bộ Quỳnh Hoa ném vào Đông Hải, bản toạ cũng nhượng chính ngươi nếm thử tư vị như vậy.

Thứ mà Huyền Tiêu thủ hộ, sao có thể cho ngươi tuỳ ý trừng phạt!

Lần thứ tư đi Quỳnh Hoa, tuyết đọng ở nơi đó đã tan rồi, ta nhìn thấy niên thiếu mà trước đây, khi Huyền Tiêu còn đang đóng băng trong cấm địa, ta đã từng nhìn thấy cùng mấy người đệ tử Quỳnh Hoa thu thập chút cái gì.

Ta không nhìn nữa, xoay người ly khai.

Quỳnh Hoa không có Huyền Tiêu, đối với ta đã không còn bất luận hứng thú gì nữa.

Tên sư đệ mà Huyền Tiêu đã từng rất thích, ta cũng đi nhìn, hắn sinh hoạt tại Quỷ giới coi như không sai, cùng hai người nữa cùng nhau, hắn thì ngóng trông Huyền Tiêu đến, hai người kia thì ngóng trông nhi tử nhà mình đến.

Nghĩ đến Huyền Tiêu bị đóng băng trong một mảnh cấm địa trống vắng của Quỳnh Hoa mười chín năm, trong lòng ta sinh ra phẫn nộ.

Vân Thiên Thanh, si tâm vọng tưởng!

Huyền Tiêu đời này, vĩnh viễn cũng sẽ không bước chân vào Quỷ giới.

Bản toạ, không cho phép!

Ta đến Đông Hải, một mảnh hải vực sâu thẳm, không có một tia mặt trời xuyên thấu, đối với ta, cũng không có cái gì trở ngại.

Ở nơi đó, quả nhiên cũng không tìm thấy Huyền Tiêu.

Ta không rõ, loại kết quả rõ ràng biết trước này, thế nhưng vô luận như thế nào cũng muốn tới nhìn một lần, rõ ràng biết trước sẽ thất vọng, thế nhưng vẫn mơ hồ sinh ra một chút hy vọng, đến tột cùng là cảm giác gì.

Chỉ biết là, nhìn thấy một mảnh tịch tĩnh kia, không có thân ảnh mà ta quen thuộc, từ đáy lòng bỗng sinh ra một cỗ tức giận.

Huyền Tiêu, ngươi làm sao dám! Ngươi làm sao có thể???

Ngươi rõ ràng, đã đáp ứng ta.

Bị nhốt tại Đông Hải chi uyên còn có sư tỷ của Huyền Tiêu, tuy rằng hắn cái gì cũng không nói, thế nhưng ta nhiều ít cũng minh bạch, đối với sư tỷ này, Huyền Tiêu vẫn rất là lưu ý.

...

...Ngươi nếu trở về, bản toạ sẽ đem toàn bộ đồng môn của ngươi bị nhốt ở Đông Hải đều thả.

Sau đó, ta thường thường trở lại Đông Hải chi uyên, về phần nguyên nhân, ta cũng không rõ.

Khoảng chừng, đó là hy vọng có một ngày, trong một mảnh ám trầm nơi đây, có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

Cuối cùng đến một ngày, ta nhìn thấy, thân ảnh đột nhiên xuất hiện, giữa yếu ớt hoả quang, mở mắt.

Cuối cùng, ngươi còn nhớ rõ trở về.

Lúc này, ngươi đừng mơ tưởng lại ly khai.

Lúc này, ngươi đã đáp ứng theo ta đến Ma giới làm bạn, bản toạ nhất định phải đòi lại toàn bộ!

Hoàn.

~~~

Kỷ niệm một tuần bấn với Tiêu ca, Lâu ca. Vốn muốn edit một bộ tuyên truyền cho mọi người, nhưng nhìn nhìn lại đống truyện chưa làm xong, lại nhìn mấy con dao đang chỉa về phía mình… Ta vẫn là thành thật mà làm nốt mấy bộ đang làm dở đi…

*ì ạch lết* Kim sinh chú định, Thanh phong tại, Do kí đa  tình, Đảo môi hệ liệt… Ta đến đây ~

Tuần này ta lại tiếp tục edit mọi thứ như bình thường, thành thật xin lỗi mọi người về sự chậm trễ  ^”^

7 comment:

Trả lời
Tiểu Quyên nói...
lúc 05:19 27 tháng 7, 2011

sao mà hoàn nhanh qúa vậy nàng..........cảm ơn nàng đac có chương mới

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 00:04 28 tháng 7, 2011

Cái này có thể coi như là một đoản văn mà nàng (Thực ra nó là phiên ngoại của một bộ dài ơi là dài mà ta không có can đảm edit hết XD)

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 21:37 7 tháng 8, 2011

Trùng lâu ca ca, thiệt tình ta rất là có hứng thú với Tiên Kiếm 4 rồi đó nha. :">

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 00:44 9 tháng 8, 2011

Hí hí… Lâu ca rất là ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, chỉ tại anh “trâu bò” quá chứ nếu không là bị Tiêu ca áp rồi.

Để khi nào có hứng ta giới thiệu với nàng Thanh Tiêu XD (Tiêu ca với sư đệ của ảnh á)

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 02:05 9 tháng 8, 2011

Tại ngày xưa ta thik Trùng lâu mà tiên tam hết xong rồi ca ca vẫn cô đơn. :"> Nói thật là ta bắt đầu ưng Trọng Tiêu rồi :((

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:40 9 tháng 8, 2011

Hí hí... Ta nghe các fan Tàu nhận xét là Lâu ca fan nữ nhiều hơn fan nam, còn Tiêu ca thì fan nam đông hơn fan nữ, đủ thấy mị lực của hai anh khác nhau thế nào rồi. Nói thật thì ta cũng thích Trọng Tiêu hơn là Tiêu Thanh (mặc dù số lượng fanfic Tiêu Thanh nhiều vô kể nhưng mà ta không thích Vân Thiên Thanh). Mỗi tội Trọng Tiêu không nổi bằng Tiêu Thanh, tìm fanfic của cặp này muốn mờ hai mắt luôn hà :(

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 01:29 10 tháng 8, 2011

Hi hi, có thể coi là đồng bệnh vụ Phương Vô và Khuynh Càn rồi. ;)) ta thấy khẩu vị chúng ta giống nhau à. ;))

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)