Thanh Phong Tại
Tác giả: Lãnh Lan
Biên tập: Triêu Nhan
Chương 4: Phong vũ mãn lâu
Cố Tích Triều có ở nhà tranh hay không, Thích Thiếu Thương không biết.
Hắn không có tới nhà tranh, bởi vì trên
đường đi hắn gặp phải một người, một người có vài phần tương tự như Cố
Tích Triều, lại không phải là Cố Tích Triều. Người chưa tới gần, Thích
Thiếu Thương đã biết là không phải. Tuy rằng thân ảnh cũng phiêu dật như
nhau, nhưng mà Thích Thiếu Thương biết là không phải.
Đạp gió mà đến chính là Truy Mệnh.
Truy Mệnh
tổng cộng chỉ nói ba câu, y nói: “Phương Ứng Khán tối nay vây công Phong
Vũ lâu. Đại sư huynh đã đuổi đến. Dương tiên sinh mất tích, Thích lâu
chủ nhanh về.”
Ba câu là ba sự kiện.
Thứ nhất, Phong Vũ lâu gặp nguy hiểm. Người ra tay là Phương Ứng Khán.
Thứ hai, người gấp rút đến tiếp viện là Vô Tình. Chỉ có Vô Tình, không có người khác.
Người khác đâu? Hoàng cung, Thần Hầu phủ,
khắp chốn kinh sư, không nơi nào là không mưa gió, không có nguy cơ, có
thể viện thủ được chỉ có Vô Tình, đủ thấy thế cục tối nay rất căng
thẳng. Xuất thủ chính là Vô Tình, lại cho thấy Thần Hầu phủ coi trọng
Kim Phong Tế Vũ lâu như thế nào.
Thứ ba, Dương tiên sinh mất tích. Dương
tiên sinh mà Truy Mệnh nói chính là Dương Vô Tà. Dương Vô Tà là quân sư
của Kim Phong Tế Vũ lâu. Sau chuyện của Bạch Sầu Phi, Thích Thiếu Thương
có thể nhanh như vậy đứng vững ở Kim Phong Tế Vũ lâu, phần lớn là nhờ
có được sự giúp đỡ đắc lực của hắn.
Nhưng thái độ của Dương Vô Tà đối với Thích Thiếu Thương cũng có định kiến.
Dương Vô Tà vốn là chủ sự của Bạch lâu
trong Phong Vũ lâu, chủ quản tư liệu. Trong số tư liệu mênh mông như
biển kia có một phần là thuộc về Thích Thiếu Thương. Ban đầu khi Vương
Tiểu Thạch mời Thích Thiếu Thương đến Kim Phong Tế Vũ lâu làm chủ sự,
Dương Vô Tà nói: “Thích Thiếu Thương có thể là một đại hiệp, nhưng lại
không phải là một thủ lĩnh tốt.” Ý hắn là nói đến chuyện Thích Thiếu
Thương đem Cố Tích Triều vào Liên Vân trại.
Một đại hiệp có thể uống rượu luận giao,
nhưng một thủ lĩnh không thể. Thủ lĩnh phải hiểu được khống chế, nhận
thức được nhân tâm. Nếu là không hiểu rõ hoặc không nhận thức rõ, hoặc
tự cho là hiểu được nhận được, nhưng vẫn không hiểu không nhận, vậy thì
không nên. Đó chẳng khác gì đem tính mạng ra đặt cược, đặt cược không
chỉ là mạng của mình, còn liên luỵ đến thuộc hạ huynh đệ. Mạng của Thích
Thiếu Thương ngươi có thể đặt cược bị thua, nhưng mạng của những người
khác sao có thể tuỳ ý ngươi hoang phí.
Tuy rằng rất có định kiến, nhưng một khi
Vương Tiểu Thạch đã quyết đem vị trí lâu chủ tặng cho Thích Thiếu
Thương, Dương Vô Tà liền chi trì Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương
cũng rất tín nhiệm Dương Vô Tà.
Bảy ngày trước Phương Ứng Khán mượn cớ Cố
Tích Triều giết người làm khó dễ, Thích Thiếu Thương liền đem sự vụ của
Phong Vũ Lâu giao cho Dương Vô Tà, đề phòng một ngày như hôm nay. Vậy
mà ở thời khắc mấu chốt, Dương Vô Tà lại mất tích, Phong Vũ Lâu nhất
định là lòng người hỗn loạn.
Lập tức, Thích Thiếu Thương không nhiều
lời, giục ngựa phi nhanh. Truy Mệnh cũng toàn lực triển khai khinh công,
một đường hướng tây, lao về thành Biện Kinh. Đợi cho nhìn thấy được cửa
thành thì cửa đã đóng chặt, trên đầu tường thành có bóng người đi tới
đi lui, giương cung cài nỏ, nghiêm trận sẵn sàng đón quân địch. Truy
Mệnh dẫn Thích Thiếu Thương chạy hướng tây, vòng ra sau thành, cửa thành Tây đúng là im lìm không tiếng động, ngay cả nửa cái bóng quân lính
canh cửa cũng không có. Thích Thiếu Thương còn đang kinh ngạc, Truy Mệnh
đã từ tay áo rút ra một cây pháo hoa, châm lửa, hoả diễm đỏ rực. Chẳng
mấy chốc, bên trong tường thành cũng có một đoá pháo hoa bay lên, nhưng
mà là màu xanh.
“Thiết bộ đầu cũng tới?” Thích Thiếu Thương vui vẻ hỏi.
Truy Mệnh gật đầu. “Nhị sư huynh vẫn luôn đợi chúng ta.”
Màu xanh tượng trưng cho mộc, Thiết Thủ
đứng hàng thứ hai, mà thứ hai chính là mộc, vì vậy tín hiệu của Thiết
Thủ liền màu xanh. Pháo hoa của Truy Mệnh màu đỏ, Vô Tình màu đen cũng
vì nguyên nhân này. Ở tại Thần Hầu phủ ba năm, Thích Thiếu Thương đối
với phương pháp liên lạc của huynh đệ Tứ Đại Danh Bộ cũng ít nhiều lý
giải. Quả nhiên chỉ chốc lát, cửa liền mở từ bên trong. Người mở cửa mày
rậm mắt sáng, khiêm tốn ôn hoà, chính là Thiết Thủ.
Ba người vừa tụ họp lại, liền nghe được
một tiếng xé gió bén nhọn, Truy Mệnh thất thanh nói: “Là mũi tên thứ tư
của đại sư huynh.”
Vẻ mặt của Thiết Thủ đã trở nên ngưng
trọng, hắn nói: “Các ngươi đi trước, ta giải huyệt đạo cho quân lính
canh gác ở đây xong, sẽ lập tức đuổi theo các ngươi.”
Sự kiên trì của Thiết Thủ đối với công lý chính nghĩa, Thích Thiếu Thương rất hiểu.
Tội danh tự ý cản trở quân tướng thủ thành, Thích Thiếu Thương cũng rất rõ ràng.
Hắn rất cảm kích, nhưng không nói cảm tạ.
Bởi vì trước kia khi hắn bị Cố Tích Triều
truy sát, thân bị trọng thương, chạy khỏi Liên Vân trại, tại con đường
mòn gặp phải Thiết Thủ, Thiết Thủ đã từng nói: “Ngươi nếu như không hạ
sát thủ, ta đây liền nói cho ngươi: chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, là kẻ
địch; từ nay về sau, chúng ta là bằng hữu.” Chỉ chốc lát, hắn lại nói
thêm: “Vĩnh viễn là bằng hữu.”
Những lời này, Thích Thiếu Thương nhớ kỹ.
Đã là bằng hữu, Thích Thiếu Thương ôm quyền, liền xoay người rời đi.
...
Mà lúc này, Vô Tình đã phát ra mũi tên
thứ tư của y. Mũi tên thứ tư của Vô Tình mang theo tiếng còi, Phương Ứng
Khán vẫn như trước bắn ba mũi tên cùng một lúc. Mũi tên thứ tư của Vô
Tình không va chạm trực tiếp, nó hướng xuống dưới, trước khi chạm vào
mũi tên đầu tiên của Phương Ứng Khán liền tách thành hai đoạn, phần đuôi
mang theo còi đón đầu mũi tên thứ hai của Phương Ứng Khán, nổ tung vỡ
thành vô số mảnh, mảnh nhỏ lại nghênh tiếp mũi tên thứ ba.
Cả ba mũi tên của Phương Ứng Khán đều
không thể bắn trúng đích, thế nhưng Phương Ứng Khán không vội, hắn cười
vừa tà khí vừa đắc ý. Ngay lúc hắn bắn ra ba mũi tên, đồng thời hắn liền
bỏ cung nỏ, dùng tay làm cung, toàn lực bắn ra mũi tên thứ tư. Mũi tên
thứ tư của hắn mang theo uy lực của Nhẫn nhục thần công, khí thế của Sơn tự kinh, sức phá hoại không khác gì mũi tên đầu tiên đã phá huỷ cỗ kiệu
của Vô Tình.
Đối mặt mũi tên như vậy, Vô Tình cũng không khỏi động dung.
Mũi tên này bắn vào xà nhà phía đông của Phong Vũ lâu. Một tiếng nổ lớn, Phong Vũ lâu liền bay mất một góc.
Sấm rền vang lên, hồng liên nở rộ, lưỡi
lửa nương theo cột nhà liếm lên trên, trước mắt là một hồi đại hoả không
thể tránh khỏi, đệ tử Phong Vũ lâu muốn dập lửa lại bị người cản đường,
chém giết hỗn loạn.
Phương Ứng Khán lại lấy một mũi tên khoát
lên tay, nhắm ngay giữa trán Vô Tình nói: “Vô Tình, mũi tên này ta muốn
lấy tính mệnh của ngươi, ngươi đỡ được hay không?”
Nhìn một người băng thanh ngọc cốt như y
lập tức sẽ bị huỷ dưới tên của mình, Phương Ứng Khán mặc dù có vài phần
không muốn, nhưng trải qua một trận đánh tối nay, hắn càng hiểu rõ Vô
Tình vướng tay vướng chân.
Không sai, hắn muốn Vô Tình, Phương Ứng Khán hắn chưa từng muốn một người như vậy.
Nhưng nếu như không chiếm được, hắn cũng không ngại chính tay phá huỷ.
Nếu dứt bỏ không được, ngược lại sẽ chỉ thành nhược điểm của mình!
Hắn không phải Cố Tích Triều.
Hắn tàn nhẫn hơn, độc ác hơn, cũng càng dứt khoát hơn.
Vô Tình dường như vô kế khả thi, giống như một ván cờ, cờ đã đi hết, không có đường lui.
Tên bay trong không trung, giống như quân tốt đã qua sông, không thể quay đầu.
Phương Ứng Khán nheo lại mắt, mang theo
một chút ưu thương ngắm gương mặt đạm như sắc liễu, hắn phảng phất như
thấy được sen hồng bừng nở trên tà áo trắng tinh kia. Hoa nở hoa tàn,
băng rã tuyết tan. Xuân còn chưa đến, lại đã là gió dập mưa vùi tiếc hoa
xuân. Hắn thở dài, đầy cõi lòng phiền muộn.
Mười trượng xa xăm, tên như cầu vồng.
Ánh kiếm xanh chợt loé, cầu vồng bị cắt ngang.
Kiếm nằm trong một đôi tay kiên cố.
Không phải là tay của Thiết Thủ, nhưng tay của Thích Thiếu Thương cầm kiếm cũng rất vững chắc.
Người cắt đứt mũi tên là Thích Thiếu
Thương. Phương Ứng Khán lùi về phía sau một bước, sắc mặt của hắn lạnh
lẽo. Ngưng mắt nhìn về phía Vô Tình, hắn nói: “Ngươi rất giỏi.”
Vô Tình cười, nụ cười của y mang theo ba phần ngạo khí, y nói: “Ngươi cũng không kém.”
Phương Ứng Khán lập tức rời đi, hắn một khi quyết định đi, liền đi rất dứt khoát.
Một trận đánh liều mạng sống chết của bao nhiêu người, cứ như thế liền không chút liên quan gì với hắn.
“Sao lại đi rồi.” Truy Mệnh bĩu môi nói: “Người ta còn chưa kịp đánh đâu.”
Thích Thiếu Thương nhíu mày: “Nguy hiểm thật.”
Vô Tình khẽ gật đầu: “Quả thật là may mắn.” Bàn tay giấu trong ống tay áo của y đã ướt mồ hôi.
Vô Tình cũng là người, là người sẽ có lúc căng thẳng.
Đối mặt với nguy cơ, tiềm năng của con
người bị kích phát đi ra. Bề ngoài có thể rất lãnh tĩnh rất trấn tĩnh,
nhưng nguy cơ qua rồi, thần kinh căng thẳng một khi thả lỏng, người ta
lại cảm thấy khiếp đảm, mệt mỏi rã rời, nghĩ mà sợ hãi.
Thì ra, ngay khoảnh khắc Phương Ứng Khán
bắn ra Thương tâm tiểu tiễn muốn lấy mạng Vô Tình, Vô Tình cũng từ trong
miệng phát ra Nhất chi độc tú, vô thanh vô tức tới gần hắn.
Nhất chi độc tú là vũ khí tối hậu của Vô Tình.
Phương Ứng Khán tất nhiên là biết Nhất chi độc tú, chẳng qua, Nhất chi độc tú vốn là vài mũi nhọn nhỏ như lông
trâu, Phương Ứng Khán nội lực thâm hậu, vài mũi nhọn đó hắn căn bản là
không thèm để vào mắt.
Thế nhưng ai biết mũi nhọn cuối cùng lại
nghịch chưởng phong mà lên, từ đầu ngón tay Phương Ứng Khán xâm nhập.
Mang theo Nghịch thủ thiếu âm tâm kinh, đánh thẳng vào tâm mạch.
Ngược khí lấy mạng là đặc điểm của Thuận nghịch thần châm. Vô Tình có thể dùng miệng phát ra Thuận nghịch thần châm, chứng tỏ trình độ của Vô Tình trong ám khí đã là sâu không thể dò,
ra ngoài dự liệu của Phương Ứng Khán.
Tuy là kinh hãi, nhưng Phương Ứng Khán
cũng không rối loạn, hắn biết châm này không thể bức ra, chỉ có thể dẫn
đạo. Hắn bảo vệ tâm mạch, chân khí mạnh mẽ nghịch chuyển, đưa những
khách không mời này ra ngoài.
Nên biết rằng lúc này Phương Ứng Khán vừa
mới bắn ra Thương tâm tiểu tiễn, kình lực chưa triệt hẳn, lại có thể
trong một chớp mắt hoàn toàn đảo nghịch chân khí, đối với công phu thiên
phú của hắn, Vô Tình không thể không thán phục.
Nhưng, bởi vì như vậy, Phương Ứng Khán
nghịch chuyển kinh mạch, khiến chân khí đại loạn, cổ họng có vị ngọt,
một ngụm máu liền phun ra.
Tình thế bất lợi, hắn lập tức rời đi.
Phương Ứng Khán đã chủ quan. Càng gần với
thành công, người ta khó tránh khỏi có chút chủ quan, có chút đắc ý.
Nếu không, châm của Vô Tình cũng không dễ dàng tiếp cận hắn như vậy.
Phương Ứng Khán không phải là một người dễ dàng chủ quan, hắn rất hiểu
nhượng bộ nhẫn nại, đợi cơ hội tốt, nhưng tối nay hắn đã có một chút
khác thường, hắn dường như có chút vội vàng xao động, tuy rằng chỉ là
một chút.
Một ván này Vô Tình thắng rồi, nhưng mà
là thắng hiểm, thắng rất may mắn. Hơn nữa, nếu như không phải Thích
Thiếu Thương bọn họ đúng lúc xuất hiện, châm của Vô Tình không thể lấy
được mạng Phương Ứng Khán, mà mũi tên của Phương Ứng Khán, Vô Tình lại
không nhất định có thể đỡ được.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Thích Thiếu Thương thấy được, mà Truy Mệnh chậm một chút nên bỏ lỡ.
...
“Đại sư huynh, huynh có sao không?” Truy Mệnh nhảy lên mái hiên, đỡ lấy thân hình Vô Tình đang lung lay sắp ngã.
“Không việc gì, chỉ là vết thương cũ tái phát.” Vô Tình mỉm cười nói.
“Sao lại không có việc gì? Vết thương cũ
của huynh tái phát lại ở đây bị gió thổi đến hơn nửa đêm, cảm lạnh, ngày
mai sẽ lại ho khan.” Truy Mệnh vội la lên. Dưới ánh sao, môi của Vô
Tình đã hiện ra sắc xanh tím, chắc chắn là cảm lạnh rồi.
Truy Mệnh còn nhớ rõ lần kia, Tứ Đại Danh Bộ quyết chiến Âu Dương Đại dưới cơn mưa tầm tã, mưa rất to rất lạnh,
bên vách núi bốn huynh đệ y liên thủ, thắng, nhưng là thắng thảm. Vô
Tình trọng thương lại thêm cảm lạnh, dẫn đến bệnh suyễn, hầu như ngay cả
Gia Cát tiên sinh cũng thúc thủ vô sách. Từ đó về sau, Truy Mệnh liền
biết đại sư huynh của y là kiên cường nhất, nhưng cũng là yếu ớt nhất.
Từ đó về sau, y liền hết sức chú ý, đến ngày mưa gió, y sẽ nhắc bốn Đao Kiếm Đồng, nhớ giúp Vô Tình thêm quần áo chăn màn, đóng chặt cửa lớn cửa
nhỏ. Mà ngày đẹp trời, y lại nhắc bốn Đao Kiếm Đồng phơi áo phơi chăn.
Sớm cũng nhắc chiều cũng nhắc, ngay cả bốn Đao Kiếm Đồng đều nói tam sư
thúc thật dông dài.
Vô Tình khó ngủ, có lúc ngọn đèn của Tiểu lâu cả đêm không tắt. Lúc đó, Truy Mệnh cũng sẽ thắp đèn trong Lão lâu của y cả đêm.
Thần Hầu phủ có một gốc ngô đồng, mùa
xuân sẽ nở đầy những bông hoa vàng nhạt, rồi khi mùa hè đến, những bông
hoa này sẽ nhẹ nhàng bay xuống.
Cây ở ngay trước cửa sổ Truy Mệnh, mà đèn của Tiểu lâu lại ở phía trên cành hoa.
Những đêm có gió, Truy Mệnh nằm trên
giường của y, gối đầu lên hai tay, cảm nhận hương hoa, nhìn về tia sáng
so với ánh sao cũng chẳng sáng hơn nhiều ít.
Cứ như vậy, suốt một đêm.
Sau đó, ngày tiếp theo, Thuỷ Phù Dung
thường thường sẽ chỉ vào vành mắt đen thui của y cười nói, con cú, tối
hôm qua lại đến chỗ nào làm ăn trộm rồi.
Lúc đó, Truy Mệnh sẽ chăm chú uống rượu của y.
Mỉm cười, không nói.
...
Ánh mắt của Thích Thiếu Thương cũng tràn đầy thân thiết, hắn ôm quyền đối với Vô Tình nói: “Cảm tạ!”
Vô Tình khẽ xua tay, gương mặt mang theo vẻ an tâm không dễ phát hiện, trả lời: “Trở về là tốt rồi.”
Vẻ mặt của y thản nhiên như vậy, giống
như vừa rồi không phải là một trận chiến kịch liệt, mà y chỉ trông nhà
giúp hàng xóm ra ngoài mua chút đồ vậy thôi.
Vô Tình dựa vào trong bờ ngực ấm áp của Truy Mệnh, trên gương mặt thanh lệ che giấu không khỏi vẻ mệt mỏi.
Chuyện còn lại đã có Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ vừa gấp trở về, cùng với Truy Mệnh, nên Vô Tình rất yên tâm.
Người của Phong Vũ lâu thấy lâu chủ nhà
mình trở về, tinh thần phấn chấn. Mà Phương Ứng Khán vừa đi, những kẻ
còn lại không còn tâm tham chiến, tình thế đảo ngược, lửa rất nhanh liền
bị khống chế.
Gió đêm càng thêm lạnh, mà lúc này đường
chân trời đã hiện lên vạt nắng ban mai đầu tiên, ánh sao khuya lờ mờ
cũng lặng lẽ biến mất.
Một đêm dài đăng đẵng cuối cùng cũng trôi qua.
....
Mấy ngày sau.
Lúc này thời tiết đã là giữa tháng hai.
Khí trời càng ngày càng ấm áp. Gió thổi qua không còn mang theo cái lạnh
đến xương. Bầu trời cũng phá lệ trở nên xanh thẳm trong veo. Thời tiết
như vậy hẳn là nên đạp thanh, nên xuất hành, đương nhiên cũng nên thăm
bằng hữu.
Giờ Thìn, Phong Vũ lâu, có rượu, có bạn.
Bạch lâu của Phong Vũ lâu.
Vô Tình dựa cửa sổ mà ngồi, từ vị trí bên song cửa nhìn ra có thể thấy được khu vườn phía sau Phong Vũ lâu.
Bóng cây lưa thưa, hương hoa thoang thoảng.
Bàn tay thanh tú nhã nhặn của y cầm một chén rượu sứ bóng loáng, gương mặt thanh lệ xuất trần mang theo vẻ mệt mỏi.
Phía sau Vô Tình là cửa sổ. Ngoài cửa sổ là Phong Vũ lâu đã bị thiêu cháy.
Bao nhiêu danh lâu đã từng bị lửa thiêu
mối đục vẫn sừng sững không đổ. Phong Vũ lâu liệu có đổ hay không? Hay
là dựa vào những cây cột đã cháy đen này tắm lửa mà sống lại? Lúc này,
Thích Thiếu Thương cũng không biết, hắn chỉ biết hiện tại lâu chủ hắn
đây rất phiền não.
Hắn thở dài một hơi, đây cũng không biết là lần thứ mấy trong ngày hôm nay hắn thở dài rồi.
“Rất phiền sao?” Vô Tình hỏi, gương mặt y
xuất hiện nét cười yếu ớt, y nói tiếp: “Cho dù là ở trong tay Bạch Sầu
Phi, Phong Vũ lâu cũng chưa từng chịu uất ức như vậy. Ở trong tay Thích
lâu chủ ngươi lại bị người ta hiếp bức, dù là ai cũng sẽ cảm thấy không
phục.”
“Vô Tình huynh đừng cười ta nữa. Thực sự
là rất phiền phức, đầu ta đều đau nhức.” Thích Thiếu Thương vẻ mặt đau
khổ nói: “Các mối làm ăn của Phong Vũ lâu ở tại kinh thành mười phần mất
hết ba, phân nửa là vào tay Phương Ứng Khán, phân nửa rơi vào Lục
Phần Bán đường. Việc này cũng chưa là gì, nghiêm trọng hơn là…” Thích
Thiếu Thương lại thở dài một hơi, cửa hàng đã mất có thể cướp về lại,
Thích Thiếu Thương hắn vốn xuất thân sơn tặc, đối với việc cướp bóc rất
lành nghề.
“Vẫn không có tin tức của Dương tiên sinh?” Vô Tình hỏi.
Thích Thiếu Thương lắc đầu: “Ngày hôm đó,
là Ngư chưởng quỹ của Danh Lợi trường đưa Dương tiên sinh lên kiệu, có
người thấy cỗ kiệu của Dương tiên sinh vào ngõ Ngoã Tử, nhưng không ai
thấy hắn ra khỏi đường Bán Dạ.” Việc khiến Thích Thiếu Thương đau đầu
nhất chính là Dương Vô Tà mất tích. Danh sách đệ tử bên ngoài của Phong
Vũ lâu cùng với ấn tín liên quan đều ở trong tay Dương Vô Tà. Nếu Dương
Vô Tà không thể trở về, mình không chỉ mất quyền khống chế đối với lực
lượng này, mà quan trọng hơn là, Phong Vũ lâu lần này chịu nhục, nếu
không có một người rất lý giải Phong Vũ lâu cũng như có năng lực chấn
chỉnh nhân tâm giúp đỡ, chỉ sợ nhân tâm tan rã, khó bề thu phục lại.
“Là Phương Ứng Khán đã ra tay?” Vô Tình hỏi.
“Phương Ứng Khán?” Thích Thiếu Thương
trầm tư nói: “Giống nhưng lại không quá giống. Theo lý, Phương Ứng Khán
hẳn là trước khi đi đối phó Phong Vũ lâu sẽ loại bỏ Dương Vô Tà, ngẫm
lại cũng rất có khả năng. Có điều công phu của Dương tiên sinh cũng
không kém, ngày ấy lại đi cùng hai cao thủ của Phong Vũ lâu, nếu muốn
một lưới bắt gọn bọn họ mà không làm kinh động đến phân đàn của Phong Vũ lâu ở đường Bán Dạ, công phu của những kẻ đó hẳn phải thật đáng sợ.
Trong tay Phương Ứng Khán dường như không có cao thủ bậc này.”
“Phương Ứng Khán không có, nhưng Sái Kinh có.” Vô Tình thản nhiên cười.
“Sái Kinh?” Thích Thiếu Thương kinh hãi, “Quan hệ của bọn hắn chẳng phải luôn luôn căng thẳng sao?”
Vô Tình nói: “Trong triều đình, không có
kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Với tính cách cẩn thận của
Phương Ứng Khán, nếu không có cường trợ, hắn sao có thể tự mình xuất thủ
muốn nhổ Phong Vũ lâu, mà không sợ xong việc rồi thành cái đích cho mọi
người chỉ trích?”
“Nếu thực sự là bọn hắn liên thủ, chỉ sợ
khó có người chế trụ được.” Thích Thiếu Thương trầm ngâm nói, “Nhưng mà
cho dù Phương Ứng Khán thật có cường trợ, cũng không thể kết luận đó
nhất định là Sái Kinh.”
“Xác thực là không thể.” Vô Tình gật đầu. “Chỉ mong là ta đoán sai.”
Thích Thiếu Thương giương mắt nhìn y, hỏi: “Thành huynh có từng phái thám tử điều tra Sái Tướng phủ?”
Vô Tình không trả lời hắn, lại nói: “Cố
Tích Triều không còn ở nhà tranh, Phương Ứng Khán cũng trình lên tấu sớ,
nói: bởi vì ban đêm mải ngắm hoa mai, vô ý trúng phong hàn, mang bệnh
nhẹ trong người, thỉnh gác lại vụ án. Hoàng thượng đã phê chuẩn. Nên vụ án này ngươi cũng đừng lo nữa.”
...
Sau trận đánh đêm đó, Vô Tình bởi vì phong hàn mà sinh bệnh, Thiết Thủ nhập cung thay Vô Tình làm Ngự tiền.
Ở Thượng Lâm uyển, Huy Tông hỏi: “Thành ái khanh sinh bệnh, thế nhưng cũng vì hoa mai sao?”
Hoa mai? Thiết Thủ ngạc nhiên giương mắt,
chỉ thấy cả khu vườn cành mai trắng xám, hương thầm còn đó, nhưng chẳng
có dù chỉ nửa nụ hoa.
...
Thích Thiếu Thương buồn bã nói: “Vì
chuyện của ta, liên luỵ đến Thần Hầu phủ, còn khiến Gia Cát tiên sinh bị
hoàng thượng trách phạt.”
“Giúp đỡ Phong Vũ lâu, cũng không phải
hoàn toàn là vì giang hồ đạo nghĩa, ta cũng có tư tâm.” Vô Tình thản
nhiên nói rõ: “Phong Vũ lâu và Thần Hầu Phủ gắn bó như môi với răng, mất
Phong Vũ lâu, mục tiêu kế tiếp bọn hắn đối phó chính là Thần Hầu phủ.
Cho nên Thích huynh không cần cảm tạ ta.”
“Ta biết.” Thích Thiếu Thương gật đầu,
đón nhận ánh mắt của Vô Tình, mỉm cười: “Nhưng, Thành đại bộ đầu thân là
người đứng đầu bộ khoái thiên hạ, lại giao hảo với giang hồ lùm cỏ như
ta, là không thích hợp.”
Vô Tình nâng chén tới bên môi, cười nói: “Thích lâu chủ qua lại thân mật với người của Lục Phiến môn, lại càng không nên.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó cùng mỉm cười.
Vô Tình phẩy tay áo, quăng chén.
Thích Thiếu Thương vung tay, lật bàn.
27 comment:
Yêu nàng quá :x, Tình mỹ nhân, Cố mỹ nhân của ta bỏ đi nơi nào rồi :((
Anh Khán, anh dám so được với mỹ nhân nhà ta về độ độc hả. Anh ngồi đó mơ đi +.+
Không có Bánh Bao ngốc nhà ta thì sau này anh không có vợ mà ôm đâu.
Ta lại lót dép chờ tiếp.
tem a~ lần đầu ta giựt đc tem
thanks bạn đã edit nga~
Nàng com sau Nguyệt Hàn 9 phút nên không có tem, chỉ có phong bì thôi XD
Cố mỹ nhân của nàng đã bỏ đi cấu kết với kẻ xấu rồi ~ Thích bánh bao đúng là không biết giữ vợ mà XD
Kẻ xấu đó k phải có liên quan đến anh Khán sao. Tên Bánh bao ngốc đó, mỹ nhân nhà ta gả cho hắn là quá ủy khuất rồi. Nhưng mà hắn thi thoảng cũng đc việc ;))
Tình Tình, ta ngày càng bấn nhị vị mỹ nhân rồi.
Anh khán với mỹ nhân mà đấu với nhau thì sao nhỉ? hắc hắc.
Mà quên, ta đang edit 2 cái đoản văn Thích Cố và Phương vô + cái Thiên ngoại hữu tình nữa. =)) Khi nào có sẽ qua nhà nàng câu view. Nhà ta vắng hoét luôn =))
a~ hảo bùn, lủi thủi nhặt phong bì~
Uầy, lần trc lên koi xong mà bộ gõ có vấn đề nên h mới com đc, thực tội lổi a~
Chap này có 2 điểm làm ta rất bất mãn.
Thứ nhất, tại sao pháo hiệu của Tứ đại danh bộ chỉ nhắc tới 3 màu? Lan tỷ để Lãnh Huyết ở đâu zậy T^T Không phải vì hắn không có couple nên cũng không cần nhắc tới chứ? Ta thực thay hắn cảm thấy bị ủy khuất a~
Cái thứ hai, cũng không hẳn gọi là bất mãn, nhưng mỗi lần Bánh bao cùng Tình Tình ngồi riêng vs nhau đàm đạo chuyện nhân tình thế thái là ta lại thấy không vui, chắc là hậu quả sau khi đọc xong mấy cái Thích Vô TT^TT
Nói nhìu rùi, tóm lại một câu, iu nàng nhìu vì cái chap nỳ, ta sẽ típ tục chờ nàng :chụt:
tên bb đó fic nào cũng ngốc nhỉ? gốc trường kì á
tiểu hầu gia à, cẩn thận cả ngươi cũng mất vợ đấy
À, mà ta có đọc 100 câu phỏng vân Phương Vô gì đó, cái vụ bỏ dược vào trà, rùi trụy nhai có phải đang nói fic này ko
@Nhan nhan à, nàng đã lục cái ổ cứng của nàng chưa?
Ừ, cái 100 câu nàng đọc đó là viết cho Thanh Phong Tại mà.
Ta gửi mail cho nàng rồi đó :)
Tiểu Lãnh bị bỏ quên rồi, Phương Vô Thiết Truy rồi lên Lãnh Huyết bị lẻ bóng. Thường thường chỉ thấy Lãnh Huyết ghép với Vô Tình thôi, mà dạo này quần chúng ủng hộ Phương Vô quá nên mọi người quên luôn Lãnh Huyết :D
Nàng coi Thích Vô hả o_0 Ta mà thấy Thích Vô là tự động tránh xa rồi. Thích bánh bao vẫn là của Cố mỹ nhân đi thì hơn. Hôm qua ta mới coi một fic, anh Khán vì dám tính kế tới trên đầu bánh bao nên bị Cố mỹ nhân chỉnh cho thê thảm, bị Tình Tình đuổi ra khỏi phòng hông cho ngủ chung XD, Cố mỹ nhân rất là hay mang thù đó XD
Khi nào xong nhớ kêu ta nha, để ta còn qua mở hàng kiếm tem kiếm phong bì nữa.
Nhà nàng mới cất mà, từ từ mọi người biết là sẽ đông vui lên thôi =)). Hay là nàng ôm một bộ Thích Cố Phương Vô nào đi, để bè lũ fangirl chúng ta có dịp qua ăn chực nằm chờ ở nhà nàng =))
Số anh Khán là số làm Boss, luôn luôn sẽ bị đánh bại vào phút cuối cùng, còn Cố mỹ nhân đã gả cho bánh bao rồi, cải tà quy chánh rồi, có Boss nào giết được diễn viên chính đâu, toàn là bị diễn viên chính đánh bại không hà.
Thích Cố Phương Vô thì ta sợ anh Khán bị OOCC, mà ta mới kiếm đc cái vid Truyền thuyết của Phương Vô, nhưng mà bài số 2 thì k biết bài nào. Nàng nghe coi xem biết k chỉ cho ta. http://v.youku.com/v_show/id_XMTI5MDIwMzk2.html
Lần đầu tiên ta nghe đó T^T, ta mù nhạc trầm trọng mà nàng hỏi ta ~
Mà, ta thích cái tạo hình của anh Khoan trong cái vid này hơn nè: http://v.youku.com/v_show/id_XMTI5MDE4MTIw.html
Cái vid đó k có nhiều lời lắm, như thế ta còn nhờ ng dịch giùm đc á. Nghe đc vài cụm, cái gì mà Ái hận, nan phân nan triền rồi hậu hối...+.=. Mà nàng biết ai giỏi bông k, ta đi nhờ ng ta nghe giùm vài câu rồi kiếm lyric
Nàng ơi nàng send cái vid đó cho ta được ko, ta đem về đt nghe, máy tính nhà ta đã đột quỵ 2 ngày nay rồi, hiện giờ vẫn đang bất tỉnh nhân sự chưa đi cấp cứu, mà ta cũng tìm ko ra lời của nó, bài đó là 传说 hở? Ta kím được mấy cái lời đều thấy ko khớp.
Com bằng đt mỏi tay bỏ xừ mà còn bị lỗi nữa chứ :(
Ta đi hỏi Mặc tỷ thì hóa ra bài số 2 là "Phong Vân Quyết" nàng ạ. Hic, tội nàng, mong cái máy của nàng chóng qua khỏi, để Tình tình và mỹ nhân sớm về á ;))
Ủa mà nàng biết tiếng Bông hả. Bái phục
Hic, bữa trước ta ngồi ngoài tiệm, cái vid đó chạy có một đoạn hà nên ta ko biết còn có bài sau (mà có biết ta cũng chẳng nhận ra bài nào)
Ta có biết cái gì đâu T.T. Hồi 8 năm trước ta ham vui theo bạn đi học tiếng bông được mấy chữ, mà từ hồi ra trường tới giờ ăn nhậu quá nên chữ nó rớt hết rồi, giờ ta nghe nhạc bông mà cứ như nghe sấm đánh giữa trời quang, nghe tới choáng váng mới hiểu được ca sĩ hát cái gì.
Cơ mà, ta thích cái MV Nobody (Phương Vô hiện đại aka Nghiêm Kiều) quá đi :D, ta ngồi vật vã một buổi tối rốt cuộc cũng hiểu được hết bài. Ta muốn sub bài này và bài Lưu Thương (Phương Vô) nữa. A a a... Máy ơi nhanh nhanh về với ta...
Nàng mau mang máy đi sửa đi, chẹp, nàng ham hố vừa thôi, ham hố nhiều quá cẩn thận pj đè đó. Cắm cọc ở nhà nàng chờ. :">
Hix, mấy ngày bị cấm cửa, ko đc gặp nàng ta nhớ nàng quá *ôm* *hôn*
Mấy cái Thích Vô fanfic chắc là bắt nguồn từ nguyên tác thì phải, theo một nguồn tin rất đáng tin cậy thì trong nguyên tác Nghịch thủy hàn, giữa Bánh bao và Tình Tình có chút ám muội. Nhưng ta thật sự không muốn tưởng tưởng, cũng không dám tưởng tượng. Bánh bao cứ là của Mỹ nhân cho thiên hạ thái bình.
Về tính thù dai của Mỹ nhân, thỉnh nàng đi xem phiên ngoại của Không thể kháng cự, Tình Tình bày kế thử Mỹ nhân có điên thật hem, cúi cùng bị Mỹ nhân tính kế đem dâng cho anh Khán. Há há
Btw, cái fic nàng kể, là raw hay Qt, có j send ta đi, ta cũng mún xem a~
Ta thật sự rất hâm mộ nàng nha~ Bấn cái j đều có thể post lên để mọi người bấn chung. Chứ kẻ ngu công nghệ như ta, edit xong một mớ cũng chỉ có thể quăng trg lap-chan tự sướng. (Thật ra hồi đó ta cũng có thử lập wp, nhưng cúi cùng bị một mớ công cụ hay ứng dụng (j j đó, ta thậm chí ko bik gọi tên TT^TT) của nó hù cho bỏ của chạy lấy người TT^TT)
Hơ hơ hơ... Trong Thuyết anh hùng Tình Tình với Bánh Bao còn ái muội hơn nữa kìa XD
Cái fic ta kể thực ra là cái Thành thân kí, nàng Nguyệt Hàn đã ôm rồi, đợi nàng ấy edit xong up lên cho
Ôi ta cũng chẳng biết gì đâu. Ta tạo cái blog này cũng nửa năm rồi mà giờ vẫn còn lúng túng nhiều thứ lắm :). Vừa làm vừa tìm hiểu học hỏi thêm thôi nàng :) Nàng edit xong quăng lên cho mọi người coi với, đọc một mình là xấu lắm nha :)
Uầy, ta quyết ko thèm rớ vào nguyên tác quả là một quyết định sáng suốt mà. Mà cho ta địa chỉ nhà Nguyệt Hàn đi, ta còn mua lều qua đó dựng một cái ^^
Nhà Nguyệt Hàn đây:
http://kikyou412.wordpress.com, mọi người tụ tập ở bên đó cũng đông lắm á, toàn người quen cả ^^
Ngại quá. Vậy mai ta up Thành thân ký nha. :"> các nàng qua đó cắm cọc mà nàng nào cũng mang dao với phi tiêu cắm chỗ chi chít thì ta chết :"> Con tim ta mong manh lắm á. Cắm cọc thôi nha.
♥ Nói gì đi chứ...
( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)