Kim sinh chú định - Chương 47,48

Kiếp này đã định
(Trích Tinh lâu hệ liệt)

Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

47.

Đã không có biện pháp, ta nhắm mắt lại, vung nắm đấm đánh mạnh vào bụng Tô đại ca. Ta nghĩ một đấm kia nhất định là rất mạnh, bởi vì Tô đại ca rốt cuộc buông ta ra, hắn ôm bụng liên tục lui lại mấy bước, cuối cùng đau đến không thể đứng thẳng lưng, sắc mặt của hắn so với ánh trăng còn thảm đạm hơn mấy phần, kinh ngạc nhìn ta hỏi: "Vì sao...?"

Nghe được trong lời nói mang theo tuyệt vọng, ta biết hành động này của mình đã khiến Tô đại ca rất thương tâm, liền lạnh nhạt hỏi: "Cái gì vì sao?"


"Mấy ngày trước ngươi còn nhận lời cầu hôn của ta, đồng ý vĩnh viễn cùng ta cùng một chỗ, vì sao đột nhiên tất cả đều thay đổi? Tiểu Lục, ngươi có phải có chuyện gì khó nói hay không? Ngươi nói cho ta biết, chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh chịu..."

"Ha ha, đừng có tự coi mình vĩ đại như vậy được không? Ta nói cho ngươi, chuyện gì cũng không có, ta là xà vương Bích Phệ, thân phận của ta tôn quý biết bao nhiêu? Ngươi dĩ nhiên lại muốn ta gả cho ngươi làm vợ, bị ngươi áp cả đời? Ngươi cho rằng ta cam tâm sao?"

"Ta không quan tâm ở phía dưới, chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta!"

Mũi ta có chút cay, ta nghĩ Tô đại ca nhất định đã yêu ta tới cực điểm, cho nên mới nói ra lời như vậy.

Thế nhưng ta hiện tại lại muốn đem một người yêu mình như vậy đẩy ra xa...

Ta ngẩng đầu nhìn Tô đại ca, từng chữ từng chữ lạnh như băng mà nói: "Chưa từng thấy người nào ngu xuẩn như ngươi, ta đây nói rõ cho ngươi, ta trước đây theo ngươi, thậm chí đáp ứng ngươi, là bởi vì khi đó ta còn không biết làm sao khống chế ngọc đan, sử dụng pháp lực, mà hiện tại ta đã rõ ràng tất cả rồi, ngươi có biết hay không, ta lợi dụng ngọc đan rất nhanh là có thể đắc đạo thành tiên, cùng thiên địa đồng thọ, ta đây vì sao còn muốn dựa dẫm vào ngươi?"

Tô đại ca đứng thẳng dậy, hắn cười khổ nói: "Tiểu Lục, đó thực sự là suy nghĩ của ngươi sao? Rõ ràng trước đây ngươi không phải như vậy, khi đó chỉ cần có rượu trái cây món ăn ngon cho ngươi, ngươi sẽ rất hài lòng, vì sao hiện tại ngươi lại nghĩ như vậy? Ngươi thực sự cho rằng bất lão bất tử sẽ rất tốt sao? Thành tiên đắc đạo quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức ngươi đã quên những ngày tháng vui vẻ trước đây của chúng ta, đã quên ngươi từng đối với ta ưng thuận hứa hẹn?"

"Ta không quên, thế nhưng khi cuộc sống có một mục tiêu khác, suy nghĩ tự nhiên sẽ thay đổi, hơn nữa ta là rắn, ngươi đã quên rắn là loại động vật lãnh tình nhất trên đời này sao. Tô đại ca, ngươi nếu như yêu ta, nên buông tay thành toàn ta mới đúng, thọ mệnh của con người chẳng qua ngắn ngủi vài chục năm, mà ngươi dĩ nhiên vì muốn cùng ta vài chục năm, lại muốn ta buông tha cho sinh mệnh vĩnh hằng, ngươi có biết hay không, đối với dị loài mà nói, muốn tu luyện đắc đạo là một việc vô cùng khó khăn, mà ta hiện tại có được cơ hội như vậy, ngươi lại muốn ta buông tha, ngươi không cảm thấy tình yêu của ngươi rất ích kỷ sao?!"

Tô đại ca nhìn chăm chú ta một lúc lâu, ánh mắt tha thiết của hắn chậm rãi biến thành tuyệt vọng vô biên, cuối cùng, hắn tuôn ra một tràng cười dài.

"Ha ha, Tiểu Lục, ngươi nói ta ích kỷ? Ngươi nói tình yêu của ta ích kỷ... Được được, ta hiểu được, ta sẽ không dây dưa ngươi nữa, ngươi muốn đắc đạo thành tiên, ta sẽ thành toàn ngươi, ta thành toàn ngươi!"

Tô đại ca xoay người, thất tha thất thểu đi tới bên cạnh ngựa, bỗng nhiên nói: "Ta chúc ngươi được đền bù mong muốn... Hình Tiểu Lục, sau này không hẹn gặp lại!"

Không hề quay đầu lại, Tô đại ca xoay người lên ngựa, hắn giật dây cương, trong tiếng hí vang, ngựa phi nhanh đi, chớp mắt liền biến mất vào trong bóng tối.

Cũng không thể nhịn được nữa, hai hàng nước mắt lẳng lặng theo gương mặt chảy xuống dưới.

Đây là lần đầu tiên ta thực sự khóc từ nội tâm, ta luôn luôn cho rằng muốn khóc muốn nín chỉ là một việc rất đơn giản, ngày hôm nay mới hiểu được, thì ra muốn nhịn xuống nước mắt có bao nhiêu khó khăn.

Tô đại ca nhất định sẽ hận ta chết mất, nhưng cũng có thể hắn rất nhanh sẽ quên ta, bởi vì sau lần này bất luận ta sống hay chết, ta và hắn ngày sau đều không còn cơ hội gặp mặt.

Không hẹn gặp lại...

Trong đêm tối vắng vẻ ta một mình yên lặng đứng, không biết qua bao lâu, cảm giác có một luồng hơi thở quen thuộc dần dần đến gần, ta không có quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Linh Thành Tử, ngươi tới thật nhanh."

"Có linh quang lan tràn của ngươi dẫn đường, bần tăng tự nhiên không thể không thấy."

Tiếp theo lời nói, Linh Thành Tử đã nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ta.

Ta nhìn thoáng qua vẻ mặt tươi cười của Linh Thành Tử, hắn đương nhiên là cười, đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu[1], hắn con hoàng tước này thật đúng là biết nhẫn nhịn.

Có điều, nếu như Linh Thành Tử biết hào quang của ngọc đan là mồi nhử ta cố tình dùng để dụ hắn mắc câu, không biết hắn có còn cười được hài lòng như vậy không?

Nếu luận pháp lực, ta cũng không phải là đối thủ của Linh Thành Tử, nhưng mà Tô đại ca đã rời đi, ta không có vướng bận trong lòng, tử chiến một trận, ta cũng không tất thất bại.

"Ngươi đuổi Tô Hoán Hoa đi, hẳn là không hy vọng hắn chen vào vũng nước đục này."

"Cũng không hẳn như vậy, đắc đạo thành tiên vốn là mộng tưởng của mọi kẻ tu luyện, vì đắc đại trí tuệ, sẽ phải dứt bỏ món lợi nhỏ. Thượng sư, thật ra ngươi đã sớm nhìn ra được thực thân của ta, vì sao vẫn cứ im lặng không nói?"

"Bởi vì ngươi đối với việc làm sao vận dụng linh châu dường như chỉ biết nửa vời, bần tăng không chắc xác định ngươi có phải là chủ nhân của linh châu hay không."

"Cho nên sau khi ngươi bị Ba Thúc tập kích, mới lựa chọn tạm thời rời khỏi, bàng quan, mà nay ngươi thấy bản lĩnh khống chế linh châu của ta, nên mới hiện thân, xem ra ba nữ tử kia cũng đã bị ngươi bắt trở lại rồi?"

"Đúng vậy, linh châu gồm một âm một dương, dương châu là vật sở hữu của Vân Nam Vương, mà âm châu ở trong tay Miêu trại tộc trưởng, bần tăng sau khi đạt được thông linh phi tiên thuật, luôn luôn tìm kiếm người có thể không chế linh châu, nhưng không ngờ ở kinh thành lại ngẫu nhiên gặp được ngươi, dường như trong u minh đã có trời cao định trước, để ngươi giúp bần tăng đạt thành thông linh chi thuật, như vậy, Vân Nam Vương có thể có được đan dược trường sinh bất lão, mà bần tăng và ngươi cũng có thể phi tiên đến tây phương Cực Lạc. Ngọc Kinh, tâm nguyện của người tu đạo e rằng không gì hơn điều này."

"Nếu như thượng sư sớm giải thích rõ, ta đã sớm giúp ngươi một tay rồi, đâu cần quanh co nhiều như vậy, nếu như vạn sự đã chuẩn bị, xin hỏi tế tự lúc nào thì bắt đầu?"

"Đi theo ta."

Linh Thành Tử vươn tay về phía ta, trước mắt lập tức xuất hiện ánh sáng trắng, chiếu vào mặt ta, khiến ta xây xẩm mặt mày, mới ngã xuống đất.

Tên hoà thượng chết tiệt này, lại thi pháp thuật với ta...

"Hắn là yêu nhân có thể giúp pháp thuật của thượng sư thành công?"

Câu đầu tiên nghe được sau khi tỉnh lại khiến ta tức đến độ suýt nữa ngất xỉu trở lại.

Cái gì? Nói ta là yêu nhân? Là ai dám nói ta như vậy?

Ta mở mắt ra, thấy một lão già tám chín mươi tuổi mặc hoa phục đứng trước mặt mình, lão đánh giá ta từ trên xuống dưới, trong đôi mắt vẩn đục loé ra vẻ không tin.

Nếu như nói mặt của người này giống như trái dưa leo già hong gió, đó đã là đề cao lão rồi, lưng lão cũng đã còng thành một con tôm bự, mà một lão già gần đất xa trời như vậy lại còn mặc một thân châu ngọc sáng chói, chói loá đến độ ta phải nheo mắt lại.

Trên đầu lão già là ngọc quan bó buộc, giữa đỉnh vương quan gắn một viên trân châu tròn vo, lại còn mười ngón tay hướng lên trời, lòng bàn tay hướng chính mình, ta nhìn kỹ, phát hiện mỗi ngón tay của lão đều mang một chiếc nhẫn bảo thạch nguyên khối, khiến hắn chỉ có thể mười ngón xa nhau dựng thẳng lên trời.

Chậc, sống mấy nghìn năm, lần đầu tiên ta mới biết, thì ra bảo thạch ngoại trừ công dùng khoe của, còn có thể dùng để luyện Ưng Trảo Công.

Cái tên gần đất xa trời này hẳn là Vân Nam Vương Quảng Ý mà Linh Thành Tử luôn miệng nhắc tới rồi, lại còn nói ta là yêu nhân, ta thấy lão mới càng giống yêu quái.

48.

"Hắc hắc, ha ha..."

Chớ có trách ta chẳng phân biệt được trường hợp cười loạn, đơn giản là nếp nhăn trên gương mặt Quảng Ý thực sự rất giống dưa leo chín quá mức, nhăn nheo lại một chỗ, mà một thân phục sức màu vàng xanh của lão càng phụ trợ cho hình tượng dưa leo già trở nên giống như đúc, hơn nữa cái tư thế mười ngón hướng lên trời rất buồn cười, khiến ta muốn không cười cũng không được.

Nếu như không phải bị Linh Thành Tử thi pháp cố định tại đây, phỏng chừng ta có thể cười đến cong lưng, nhìn thấy bộ dạng ta như vậy, Quảng Ý nghi hoặc nhìn Linh Thành Tử, hỏi: "Hắn là một kẻ ngu si sao?"

Linh Thành Tử vội vàng thi lễ bẩm: "Hồi vương gia, hắn có phải là kẻ ngu si hay không không quan trọng, quan trọng là trong cơ thể hắn có linh châu mà Miêu tộc đời đời cung phục, chỉ cần đem linh châu của hắn kết hợp lại thành một với linh châu của Vương gia, lại kết hợp với hồn phách của chín mươi chín nữ tử kia, thông linh phi tiên thuật liền có thể đại thành, Vương gia ngài sẽ chân chính trở thành vĩnh trấn Vân Nam Vương[2] rồi."

Vừa nghe nói như vậy, đôi mắt đục ngầu của Quảng Ý nhất thời bắn ra ánh sáng hưng phấn nóng bỏng, hắn ha ha cười nói: "Hay lắm hay lắm, nếu như bản vương vĩnh thọ vô cương[3], cùng thiên địa đồng thọ, vậy không chỉ nói một chức Vân Nam Vương nho nhỏ, cho dù là cái ghế tôn quý nhất thiên hạ kia, bản vương cũng có thể ngồi lên!"

Cái ghế tôn quý nhất? Cái ghế thì có cái gì tôn quý đáng nói? Xem ra Vân Nam Vương này quả nhiên là già đến mức hồ đồ rồi.

Thấy Quảng Ý cười đến ngửa tới ngửa lui, ta thật hy vọng hắn đứt hơi, trực tiếp đi Cực Lạc, đỡ phải mất nhiều tâm tư như vậy.

"Lúc này cũng đã gần đến trăng tròn, bần tăng trước hết thỉnh linh châu đến đài ngọc,  cũng thỉnh Vương gia di giá đến đó xem."

Thì ra lão hoà thượng này thi pháp, khiến ta mê man một ngày đêm, nếu như Tô đại ca cưỡi ngựa đi nhanh, chỉ sợ lúc này đã ở xa ngàn dặm rồi...

Linh Thành Tử vung tay áo lên, lập tức liền có bốn tên đại hán tiến lên khiêng ta, đem ta giơ cao quá đỉnh đầu, nâng đi ra ngoài.

Ta vội vàng hét lớn: "Này này này, ta đói bụng, dùng ta như tế phẩm ta cũng không phản đối, nhưng có thể trước hết cho ta một chút cơm ăn không?"

"Trước khi tế tự là không thể ăn uống, đây là khinh thường thần linh, ngươi hãy chờ lễ xong rồi ăn."

Chờ tế tự kết thúc? Vậy cũng phải xem ta có còn mạng sống sót hay không mới được, vốn định đến lúc đó so một trận cao thấp với Linh Thành Tử, mà pháp lực của ta không có mạnh như hắn, hiện tại lại đói bụng, thiên thời, địa lợi, nhân hoà, ta đều không chiếm được, làm sao thắng hắn đây?

Không ai để ý ta hô to gọi nhỏ, ta bị bốn gã đại hán khiêng đến đài cao hơn một trượng, dưới đài bó đuốc treo cao, chiếu sáng những phù điêu rồng bay phượng múa xung quanh trông rất sống động, thị vệ liên can đều đứng nghiêm nghị, canh gác cẩn mật, phía trước rất đông nữ tử lẳng lặng đứng thẳng, các nàng vẻ mặt lạnh nhạt ngẩng ngơ, ánh mắt dại ra, xem ra là bị Linh Thành Tử dùng pháp lực nhiếp trụ tâm thần.

Quảng Ý đã được người hầu nâng leo lên một chỗ đài cao đối diện đài ngọc, lão run lẩy bẩy ngồi xuống một cái ghế vàng, vẻ mặt hưng phấn.

Ở giữa đài cao bày một cái giường phẳng do một khối bạch ngọc tạo thành, bọn đại hán đem ta đặt ở trên mặt, ta nhu nhược nằm, ngửa đầu nhìn trời, trên trời một vòng trăng sáng treo cao cao, ánh trăng chiếu khắp.

Phừng...

Trước mắt chợt sáng ngời, nhất thời ánh lửa nổi lên bốn phía, ta lúc này mới phát hiện bốn phía đài ngọc chất đống rất nhiều củi đốt, đốt lên liền cháy lên tận trời, đem ta vây quanh ở giữa.

A, lại bị hoả thiêu? Ta không muốn thành heo sữa quay đâu...

"Hì hì, Ngọc Kinh ca ca, ngươi là rắn nha, cho dù là bị thiêu, cũng sẽ thành rắn nướng, không thể thành heo sữa quay được."

Nghe được giọng của Tiểu Long vang lên bên tai, ta vội vàng ở trong lòng hét lớn: "Tiểu Long, đừng có ở đó nói vô ích, nhanh cứu ta!"

"Xin lỗi, Ngọc Kinh ca ca, chuyện nhân gian của các ngươi thần tiên chúng ta không có cách nào nhúng tay..."

Nếu như hiện tại có thể nhúc nhích, ta nhất định sẽ tiến lên hung hăng đá Tiểu Long hai cái, rồi cho hắn một đấm, cho hắn biết hiện tại ta tức giận đến mức nào.

Tiểu Long lập tức hoảng sợ kêu lên: "Ngọc Kinh ca ca, ngươi thật bạo lực, lại nghĩ đánh ta, ta thật sự là hữu tâm vô lực mà, nhưng mà ngươi làm sao biết không có ta giúp đỡ, ngươi đánh không lại Linh Thành Tử? Ngươi còn nhớ rõ hắn từng ở Pháp Hoa tự nói qua nhân định thắng thiên không? Chỉ cần ngươi tin tưởng mình, nhất định có thể đánh bại hắn!"

"Tiểu Long, ngươi cút cho ta!"

Ta hiện tại cần không phải là khích lệ, mà là viện trợ có hiểu hay không? Không thể hỗ trợ thì thôi, còn ở bên cạnh líu ríu, nghe thật phiền.

Bị ta rống lớn như vậy, Tiểu Long quả nhiên giống như chuồn mất, bên tai không còn nghe giọng nói của hắn nữa.

Quên đi, cầu người không bằng cầu mình, ta không tin Linh Thành Tử thật có thể khống chế được ngọc đan của ta.

Không bao lâu, lửa cháy càng thêm mãnh liệt, quanh thân bị thế lửa hợp lại đun nóng, đồng dạng cảnh tượng khiến ta nhớ lại cách đây không lâu, ta vì cứu Tô đại ca mà nhảy vào biển lửa, chúng ta từng đồng ý bên nhau cả đời, thế nhưng hiện tại chúng ta một người cách xa nghìn dặm, một người trong lửa đợi một khắc sinh tử...

Ánh lửa sôi trào trước mắt yếu đi một chút, Linh Thành Tử đạp trên lửa thong thả bước qua vòng lửa, xem ra hắn đã luyện qua ngự hoả thuật, lửa cháy không chỉ không làm hắn bỏng nửa phần, trái lại ở chỗ hắn tiến đến tự tách ra, vì hắn mở ra một con đường.

Linh Thành Tử đến gần đài ngọc, hai tay hắn đưa lên, ngưỡng nhìn trời cao, trong miệng lẩm bẩm, chỉ thấy một vòng hào quang xanh nhạt hiện lên quanh thân hắn, lập tức gió đột nhiên nổi lên bốn phía, khiến một vùng lửa hừng hực hưởng ứng, dưới đài chúng nữ tử nhìn Linh Thành Tử, trong đôi mắt vô thần dần dần phát ra tia sáng kịch liệt.

Tiếp theo chú ngữ trong miệng Linh Thành Tử càng niệm càng nhanh, ta thấy sương trắng nhè nhẹ từ từ chảy ra từ phía trên các nữ tử, ở trong không trung chầm chậm tụ lại thành một đường, bay về hướng hai bàn tay đang mở ra của Linh Thành Tử, mà bọn nữ tử cũng theo đó suy nhược ngã xuống đất.

Không xong, đó là hồn phách của các nữ tử, có hồn phách của các nàng làm dẫn, hơn nữa lại thêm ngọc đan của ta, thông linh đại pháp của Linh Thành Tử nói không chừng thật có thể thành công, không được, nhất định phải tìm cách ngăn cản!

Linh Thành Tử cúi đầu, dừng ở ta.

"Phun linh châu của ngươi ra!"

Ta nhìn con ngươi đỏ ngầu của hắn, cười nói: "Linh Thành Tử, ngươi thật cho rằng mình có thể thành tiên sao? Sau khi ngươi cướp đoạt sinh mệnh của vô số người để thoả mãn dục vọng bản thân, ngươi cho rằng cõi Cực Lạc sẽ dung tha cho ngươi tồn tại sao?"

Thấy vẻ mặt của Linh Thành Tử phút chốc biến đổi, ta lại chế nhạo nói: "Uổng cho ngươi thân là cao tăng, mặc dù có thể đoạn thiên cơ, nhưng trước sau vẫn vô pháp hiểu thấu đáo Phật lý chân chính, ta sao có thể giao linh châu cho một kẻ như vậy? Linh châu vốn là một thể với ta, ta có thể khống chế nó, cũng có thể phá huỷ nó, cho nên, dù là ngươi giết ta, cũng không cách nào có được linh châu."

Nghe xong ta nói, Linh Thành Tử ha ha cười lạnh.

"Ngọc Kinh, ngươi thực sự là một con rắn nhỏ ngu xuẩn, ta đã biết ngươi sẽ không giữ lời, cho nên thừa dịp ngươi mê man, ta ở trên trán ngươi hạ chú trấn áp linh lực ngươi, ha ha, đã tới lúc này, ngươi còn có thể bảo vệ linh châu của mình được hay sao?"

Tên chết tiệt này lại đùa giỡn ta lần nữa.

Thấy ta muốn giãy dụa, Linh Thành Tử đặt một tay lên ngực trái ta, quát lớn: "Âm dương nhị châu, vốn là một thể, âm châu, còn không mau mau về vị trí cũ, khởi!"

"A..."

Ngực một trận đau nhức như dao cắt, ta nhịn không được cong người lên, hé miệng, ngọc đan liền mạnh mẽ bay ra, mang theo hào quang xanh ở trước mặt Linh Thành Tử không ngừng xoay tròn.

Cùng lúc đó, viên phách đan mang theo hào quang đỏ nhạt cũng từ lòng bàn tay Linh Thành Tử chậm rãi hiện ra, hai viên châu một xanh một đỏ phát ra hào quang bức người ở trong không trung xoay tròn không ngừng, dần dần dung hoà với nhau, mà hồn phách của chúng nữ tử cũng bay đến đây, không ngừng lượn vòng xung quanh hai viên linh châu.



[1] Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa bắt ve, không biết phía sau có chim hoàng tước

[2] Vĩnh trấn VânNam vương: vị Vương gia vĩnh viễn trấn vùng VânNam

[3] Vĩnh thọ vô cương: thọ mệnh vĩnh viễn không giới hạn

2 comment:

Trả lời
Tiểu Quyên nói...
lúc 02:17 15 tháng 8, 2011

ta cảm thấy tội anh Tô quá a,ko biết có ai đến cứu em Tiểu Lục ko nhỉ

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:22 15 tháng 8, 2011

Yên tâm, em Lục sẽ được cứu, bộ này HE mà :)

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)