Đoản văn: Vọng ngôn (Phương Vô)

Vọng ngôn

(Tứ đại danh bộ đồng nhân)
Phương Ứng Khán x Vô Tình
Tác giả: không rõ T”T
Biên tập: Triêu Nhan


Lần đầu tiên hắn nhìn thấy y, là ngay dưới chân thiên tử, trước điện Kim Loan.

Hắn một thân bạch y đón gió, mặt mày ôn nhuận như tranh, đoan chính như hoa đào cười gió xuân, giữa quần thần, không hiển sơn, không lộ thuỷ, tao nhã bình tĩnh, ung dung tĩnh lặng như xử nữ.


Mà y, ngồi trên luân y, nghe thái giám tuyên chỉ, gương mặt như ánh trăng sương sớm bị quan phục đỏ thẫm chiếu ra sắc đỏ diễm lệ, mày như kiếm, mắt như đao, tiêu sát thanh lệ.

Không sợ hãi cũng không vui sướng, không kiêu ngạo cũng không luồn cúi, không giận không mừng, bình tĩnh lãnh đạm vô ba, đó là thái độ lạnh lùng cách biệt của một người đã từng trải qua bao nhiêu tang thương mới có, lại xuất hiện trên một người thiếu niên chỉ mới gần mười lăm tuổi.

Hắn nhìn y yên tĩnh rủ xuống mi mắt, nhớ kỹ tên y.

Thành Nhai Dư, được đương kim thánh thượng tự tay viết sắc phong, là người đứng đầu Tứ đại danh bộ -- Vô Tình.

Mà hắn, là hậu duệ của đại hiệp Phương Ca Ngâm, chủ nhân mới của Huyết Hà Thần Kiếm, phiên thủ vi vân phúc thủ vũ Thần Thông Hầu Phương Ứng Khán, quý công tử tao nhã tôn quý, ngôn ngữ khiêm cung hữu lễ, mỉm cười như hoa đào, vẻ bề ngoài ôn lương như ngọc lại ẩn tàng bên trong một dã tâm loạn thế tạo anh hùng, đem toàn thiên hạ nắm vào trong lòng bàn tay của mình.

Hắn đa tình, y vô tình, mà ngày sau một người so với một người càng khổ.

Rời khỏi Kim Loan điện, trước hành lang Cửu Trùng, hắn mỉm cười.

"Thành bộ đầu."

Thiếu niên kia an tĩnh, cô tịch ngồi tại nơi đó, không màng đến những đại thần đang chúc mừng xung quanh, một khắc, chợt nhìn về phía hắn.

Một đôi mắt đen trắng phân minh, giống như hai ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, sáng đến lạnh lẽo.

Còn có sát khí nghiêm nghị toát ra.

"Phương tiểu Hầu gia."

Chỉ một cái ngoái đầu, một ánh nhìn, một lời nói, một khoảnh khắc kinh diễm, hắn và y, cũng đều minh bạch, đều đã tự xác định, bọn họ sẽ không đứng trên cùng một điểm bắt đầu, sẽ không là bằng hữu, mà là -- đối thủ.

Chớp mắt hoa khai, thời gian dừng lại.

Người ở bên thân vẫn không ngừng lui tới.

Phía sau hắn có vị quyền tướng tạm thời là minh hữu, có vị thái giám Mễ Thương Khung hễ gặp đường cùng đều có thể bắc cầu, có Bát Đại Đao Vương, còn có Nhâm Lao Nhâm Oán, cùng với rất nhiều kỳ nhân dị sĩ vì hắn bán mạng.

Mà bên cạnh y, có ba vị sư đệ mà y tin tưởng nhất cùng thế thúc y vô cùng tôn trọng, còn có bằng hữu từng cùng y vượt qua tuyệt cảnh hiểm sơn ác thuỷ, đao quang kiếm ảnh, như Cửu Hiện Thần Long bên bờ sông Dịch Thuỷ Hàn, như Hồng Tụ Mộng Chẩm - quan tuyệt kinh hoa Tô Mộng Chẩm.

Hắn cười như hoa đào, vô hạn ôn nhu đa tình, kỳ thực lại là vô tâm vô tình, bất kể người nào, bất kể thứ gì, ở trong mắt hắn đều chỉ là công cụ để hắn lợi dụng đạt đến thành công.

Y thanh lãnh như nguyệt, như ánh trăng như sương hàn, là đa tình mà lại chuyên tình, giống như y đối với thiện ác thế gian hắc bạch phân minh, ái hận lại càng phân minh, tuyệt không giả dối.

Hắn luôn luôn cho rằng mình cũng có thể đối đãi với y giống như những người khác, lợi dụng y, biết rõ lập trường của hai bên, nhưng vẫn bố trí trận cục, lợi dụng kiên trì của y, tín niệm của y, dụ dỗ khiến y rơi vào bẫy.

Người hoặc vật hắn không thể có được hoặc không thể lợi dụng được, tuyệt đối sẽ không thể tồn tại trên đời này.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

Giữa kinh thành quyền lực đấu đá chìm nổi đảo điên này, vẫn có một nam tử thanh sương, một người trước sau vẫn đứng ở lập trường đối đầu với hắn, một nam tử mà lần đầu tiên gặp mặt, mặc một thân hồng y.

Vô Tình, y đối với hắn, thật sự vô tình?

Vô Nhai sơn trang, giấc mộng vô cùng, kinh diễm không hoa.

(vô nhai = vô bờ bến

không hoa = hoa của hư không)

Hắn ngay từ đầu chí đã không đặt tại không hoa, hắn muốn là thiên hạ, là vạn dặm giang sơn, là vô tận sơn hà, không hoa dù có đẹp, đối với hắn mà nói, bất quá cũng chỉ là một vật hư vô mà thôi.

Hắn bất quá chỉ nghĩ, nếu như nam tử vô tình kia có được không hoa, có thể đi, lập trường của bọn họ biết đâu sẽ thay đổi, biết đâu sẽ không là hai phía đối lập nhìn nhau.

Tuy nhiên, khả năng suy nghĩ đó trở thành sự thật là vô cùng bé nhỏ.

Một đêm kia, không hoa như mộng, in bóng bên song.

Hắn và y yên lặng ngồi trong phòng, đỉnh Lăng Tuyệt, vách Thác Cô, dưới chân là Khô Sơn Sấu Thuỷ hiểm trở vô cùng, bờ cõi có quân Kim hùng mạnh nhìn chằm chặp.

Lửa thiêu không hoa, mà nam tử bạch y thanh tuyệt, lần đầu tiên trong đời mở miệng cầu hắn trợ giúp, không phải vì bản thân y.

Hắn mỉm cười, ôn nhu tôn quý niêm hoa bẻ liễu.

"Nợ nhân tình sẽ phải trả, Thành bộ đầu không sợ ta sau này sẽ đặt ra yêu cầu quá đáng hay sao?"

Ánh nến đong đưa, Vô Tình thanh lệ như sương.

"Ngươi có thể nói, ta cũng có thể không nghe, Thành mỗ không làm việc trái với lương tâm."

Hắn chỉ cười, gật đầu đáp ứng, sau đó đứng dậy, rời đi.

Trước khi đóng cửa phòng, hắn nghe được con người thanh lãnh lại hữu tình kia nói với hắn hai chữ:

"Đa tạ"

Hắn không cần y cảm tạ, hắn là Phương Ứng Khán, là Thần Thông Hầu phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ, đối với một lời cảm tạ không có thực chất hắn hoàn toàn không có hứng thú, thứ hắn muốn, người kia có thể cho được, nhưng không muốn cho.

"Ta thà rằng để ngươi nợ ta tình, cũng không cần ngươi cảm tạ." Hắn đứng tại cửa phòng, nói với người trong phòng như vậy.

Sau đó, rời đi, dứt khoát, không muốn nghe câu trả lời.

Một mồi lửa, thiêu rụi mộng ảo không hoa, thiêu rụi Vô Nhai sơn trang, cũng chấm dứt giấc mộng một đời của một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm.

Bọn họ đứng bên bờ sông, nhìn ngọn lửa hừng hực nuốt chửng tất cả, huỷ diệt một giấc mộng vô biên.

Hắn hỏi y:

"Ngươi có biết ta muốn ngươi làm gì không?"

Vô Tình lắc đầu, đạm mạc bình tĩnh, giống như lời hắn sắp nói, đáp án hắn sắp đưa ra dù có là gì cũng không quan trọng.

"Ta không cần ngươi làm gì, ta chỉ muốn ngươi phải nợ ta tình."

Hắn nói như vậy.

Hắn không phải loại người ban ơn không cần hồi báo, cũng không để người khác có cơ hội nợ tình hắn không trả, chỉ có một người, duy nhất một người là ngoại lệ.

Hắn muốn y nợ tình của hắn, suốt đời suốt kiếp, cũng không có cơ hội bồi hoàn.

Vô Tình hạ mi mắt, thanh âm bình thản, như đã sớm tỉnh lại từ mê mộng trăm năm: "Tiểu Hầu gia hà tất chấp nhất?"

Hắn mỉm cười, hỏi lại:

"Chẳng lẽ ngươi không chấp nhất?"

Vô Tình không trả lời, chỉ là lẳng lặng cúi đầu nhìn cây đàn sắt trên chân mình.

(đàn sắt: loại đàn giống như đàn harp, có từ 16 - 25 dây, nhỏ hơn đàn Không hầu)

Một đêm đó, gió cuốn mây tan, trăng ẩn chân trời, nhìn Vô Nhai giữa ngọn lửa cuồn cuộn hoá thành tàn mộng, hắn đứng bên cạnh y, tạm thời không có đối lập, chỉ nhìn ngọn lửa trước mắt bốc lên tận trời.

Hắn khoanh tay áo, trong tay áo có ám khí của nam tử đang ngồi trên luân y bên cạnh.

Lấp lánh như lệ trong mắt tình nhân.

Tình Nhân Lệ.

Đêm đó, nếu như hắn muốn, hắn tuyệt đối có thể giết được người nam tử nhìn như yếu nhược mong manh lại cô độc tú lệ kia.

Nhưng hắn không có động thủ, hắn chỉ là -- muốn y nợ hắn tình.

Suốt một đời, đến chết không thôi.

Kinh hoa như mộng, mấy lần hoa nở lá phong rơi, chuyện đời thăng trầm chìm nổi.

Hắn vẫn như cũ là Tiểu Hầu gia Phương Ứng Khán ôn văn tao nhã khoanh tay cười gió xuân, đùa tà dương, thế lực dần dần lớn mạnh như mặt trời ban trưa, người lui tới bên cạnh hắn, đối với hắn mà nói, chỉ phân ra hai loại có thể lợi dụng và không thể lợi dụng.

Hắn có tâm, nhưng vô tình, có chính là dã tâm đem giang sơn thành quách nắm trong bàn tay mình, không có chính là tình đối với thế nhân.

Duy nhất, người kia vẫn như cũ là ngoại lệ.

Ngẫu nhiên, trước điện Kim Loan, bên ngoài  Phong Vũ Lâu, dưới ánh đèn Nguyên tiêu, giữa kinh thành phồn hoa, có thể tương ngộ. Một cái liếc mắt, một ánh nhìn, một nụ cười, thỉnh thoảng còn có lời nói sắc bén, ẩn giấu khí thế đối chọi gay gắt, dường như, giấc mộng Vô Nhai sơn trang kia, đã rất xa xôi rồi, xa đến mức không còn tồn tại trong trí nhớ, xa đến mức những lời hứa hẹn từng nói qua, đều đã theo ngọn lửa kia biến mất không còn bóng dáng.

Là ai có tâm, là ai vô tình, hai bên đều tự lý giải.

Nếu như, không có một ngày thế sự vô thường biến chuyển, giống như một cơn sóng ngầm dưới đất sâu vạn trượng, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là sóng yên gió lặng, có lẽ bọn họ vẫn sẽ tiếp tục hờ hững đi qua nhau.

Một đêm nọ, lửa như lưu ly, đêm dài chưa dứt.

Thiết kỵ quân Kim đạp phá vọng lâu, hắn vốn đã bình yên rút lui khỏi nguy hiểm, bảo tồn thực lực, ngồi yên, bàng quan nhìn triều đình sụp đổ, mà trong mắt hắn, lẽ ra nên sớm diệt vong từ lâu.

Quan lớn quyền thần hốt hoảng lưu vong, bình dân bách tính khoanh tay chịu chết, trong thời khắc đối mặt như thế này, đều là hèn mọn nhu nhược như vậy.

Thiên hạ như thế, triều đình như thế, dân chúng như thế, lại khiến người kia quên sinh quên tử đoạn tình mà liều mình bảo hộ?

Hắn bất bình, hắn không phục, hắn chẳng đáng, nhưng người kia lại kiên trì gìn giữ.

Vĩnh viễn cũng không có điểm chung.

Lúc nam tử đó một thân như sương tuyết ngồi trên luân y xuất hiện tại cửa thành, bên cạnh y còn có ba vị sư đệ cùng những giang hồ hảo hán quyết bảo vệ kinh thành.

Đao quang kiếm ảnh, thiết kỵ kim qua.

Mà hắn, đứng trên cao đón gió, phía sau là cao thủ tuỳ thân cùng Nhâm Lao Nhâm Oán, lẳng lặng khoanh tay bàng quan giữa khói lửa tận trời, chém giết hỗn loạn.

Vô Tình Vô Tình, trong lòng ngươi chỉ có thiên hạ thương sinh, lê dân bách tính, có khi nào từng có chính ngươi?

Hắn đứng đó, bạch y đón gió, nhìn nam tử cũng đồng dạng một thân bạch y thanh tuyệt rơi vào vòng vây trùng điệp, uyển chuyển như mây, xuất thủ như sao, ám khí giữa khói lửa không ngừng loé sáng.

Hắn nhìn bạch y của y bị nhuốm đỏ vết máu, nhìn y bị che lấp giữa dòng người.

Nếu như ngươi không còn tồn tại trên đời này nữa, ta có phải là có thể toàn âm toàn ý mưu đồ thiên hạ, đạt thành phách nghiệp, không vì bất kỳ ai mà do dự, mà chùn bước, mà buông tay?

Nhưng mà, nếu như người kia thực sự không còn tồn tại, hắn có phải sẽ cảm thấy tịch mịch hay không, mất đi một người mười năm mưa gió vẫn không ngừng đối lập, đấu tâm đấu trí với mình, dù rằng có được thiên hạ, có được giang sơn, hắn liệu có thể hài lòng, có thể mãn ý, mà sẽ không phải bất chợt quay đầu lại, chợt nhận ra tịch mịch vô biên?

Hắn từng nói với y,

Ta muốn ngươi nợ ta tình, suốt đời suốt kiếp.

Chỉ muốn người đó nợ mình tình, cũng không quan trọng thêm một lần, bớt một lần, chỉ cần y nợ mình.

Cho nên, hắn mỉm cười, ra tay.

Đó kỳ thực là một thế trận không thể vãng hồi, bọn họ chém giết quên sinh quên tử, bất quá chỉ vì muốn bảo vệ một vài đồ vật, một ít sinh mệnh.

Mà hắn, chỉ thuần tuý là vì muốn một người phải nợ hắn tình.

Đời này, lần thứ hai, bọn họ liên thủ.

Trong ánh sáng đỏ rực của Huyết Hà, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cường thế chém giết mở ra một con đường.

Hắn không chớp mắt, không sợ hãi, vẫn như thường ngày tôn quý ôn nhu bình tĩnh, bạch y nhuốm đẫm máu của những kẻ cản đường.

Gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật.

Lúc mũi tên kia phá không bay tới, Huyết Hà thần kiếm của hắn đang chém người, bốn bề đều là kẻ địch.

Một tên kia, nhắm hướng trước ngực hắn, ở giữa không trung lại bị người dùng tay giữ lại.

Là một nam tử gầy yếu không hề nội lực, chỉ dùng thân thể của chính mình cùng một đôi tay khéo léo thiên hạ vô song, cứ như vậy mà buộc mũi tên phải dừng lại.

Vì vậy, giữa một bầu trời đầy ánh lửa đỏ thẫm mỹ lệ, hắn thấy thân thể y bay tới, thấy những giọt máu đỏ thẫm tán lạc như hoa đào rơi giữa không trung.

Hắn quăng kiếm, vươn tay, giữa không trung tiếp được người kia.

Một khắc ôm vào lòng nhẹ như không, chạm vào băng lãnh, gương mặt tái nhợt của người kia, khiến hắn đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn thà rằng, sau này năm năm tháng tháng, đều cùng người này tương vọng đối lập, thiên dao địa viễn, cũng tuyệt không muốn, người này cứ như vậy ở trước mặt hắn mất đi.

Vô Tình, ta không cần ngươi trả ta tình, chẳng sợ suốt đời suốt kiếp đối lập, ta cũng không muốn ngươi như vậy trả lại ta tình.

Khi đôi mắt trong trẻo tiêu sát như diệu thạch xuyên thấu hắc ám kia chạm phải ánh mắt của hắn, y không tiếng động cười cười.

"Ta không phải là trả lại ngươi tình."

"Cho dù phải, ngươi cũng trả không nổi." Hắn trả lời. "Nếu ngươi trả, ta sẽ lại khiến ngươi nợ nhiều hơn nữa, đến chết cũng không trả dứt được."

Tiếng gươm giáo chạm nhau, tiếng nổ vang không ngừng, mà một câu nói, rõ ràng bên tai, khiến nam tử thoáng ngẩn người.

"Vì sao không thể buông tay?"

"Vì sao phải buông tay?"

Y hỏi.

Hắn đáp.

Ý nghĩa, không nói cũng hiểu.

Một đêm kia, ánh lửa tận trời, nhuộm đỏ ánh trăng nơi cố quốc, thiêu đốt thềm ngọc hiên điêu, dung nhan mỹ nữ, triều đình xế bóng, thiêu huỷ mộng xưa vườn cũ, càng thiêu rụi mê võng trần ai trong tâm mỗi người.

Tĩnh Khang năm thứ nhất, quân Kim đánh vào Biện Kinh, bắt giam Huy Tông và Khâm Tông, Bắc triều diệt vong.

Tĩnh Khang năm thứ hai, Khang Vương Triệu Cấu lên ngôi tại Ứng Thiên Phủ, đổi Tĩnh Khang năm thứ hai thành Kiến Viêm không năm, lấy hiệu là Tống Cao Tông, lập triều Nam Tống, lập Lý Cương làm tướng.

Nhưng Tống thất chỉ cầu an, không mong phục quốc, sau khi phong Lý Cương làm tướng được hai tháng, lại bãi miễn Lý Cương.

Nghĩa quân dân gian bị đả kích rất lớn.

Cùng năm, Thần Thông Hầu Phương Ứng Khán cùng thủ lĩnh Tứ đại danh bộ Vô Tình lần lượt thoái ẩn.

Bên vách Khô Sơn, bên bờ Sấu Thuỷ, nước biếc mênh mông.

Một chiếc thuyền con, êm đềm rẽ sóng.

Đầu thuyền, công tử trẻ tuổi một thân bạch y, lâm phong ngọc thụ, ôn nhu tôn quý như hoa đào đón gió xuân.

Khoang thuyền, thanh niên bạch y ngồi trên luân y, trước mặt có bàn, trên bàn có đàn, tiếng đàn lanh lảnh.

Đuôi thuyền, lái đò vẻ mặt đau khổ khua mái chèo.

"Tiểu Hầu gia, Thành bộ đầu, muốn đi đâu?"

Đầu thuyền quý công tử ôn nhã mỉm cười: "Nhai Dư, ngươi muốn đi đâu?"

Khoang thuyền thanh niên ngẩng đầu, nhìn vách núi nhô ra của Khô Sơn, bình thản mỉm cười.

"Vô Nhai."

(Hoàn.)

~~~

31 comment:

Trả lời
Tâm Tâm nói...
lúc 20:36 14 tháng 8, 2011

Oa oa! Lại thêm được cái đoản văn Phương Vô, mừng chảy nước mắt! *chậm chậm* Sao Phương Vô đồng nghiệp văn hiếm đến mức gần tuyệt chủng vậy cà? T__T
Đa tạ tác giả 'Unknown' đã viết, đa tạ nàng đã biên tập *tung bông*
Kết cục là 2 người thoái ẩn giang hồ, "cùng ngắm nhìn thế gian mỹ cảnh" (như 'Phương Vô' kia 8D)

Trả lời
Jiny nói...
lúc 20:43 14 tháng 8, 2011

*xé tem*
ta xé ta xé
Vô Nhai cơ đấy, đừng nói là Tình tình có ý với ai kia rùi nha
Nhan nhan à, nàng thật tuyệt vời, ta mún gặp Phương vô chỉ có thể tìm nàng à

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 20:43 14 tháng 8, 2011

Kết thúc HE của Phương Vô đa phần là như vậy mà, cả hai cùng nhượng bộ, cùng nhau thoái ẩn giang hồ, ta nghĩ như vậy là mỹ mãn nhất :)

Trả lời
tulalan nói...
lúc 20:49 14 tháng 8, 2011

hay quá
ta thích, ta thích
nếu ko gặp sinh tử Phương tiểu hầu gia cũng ko nhận ra
may mà còn kịp
so sweet

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 20:54 14 tháng 8, 2011

Ta cảm thấy bộ này giống như một phiên ngoại vậy, nhưng lại không nhận ra có bộ nào liên quan với nó, kiếm cũng kiếm không ra T^T.

Văn phong của bạn tác giả rất là lả lướt, nên ta cũng lả lướt theo, cảm giác mình giống như người không hề biết múa lại bị bắt múa ba lê í T^T

Trả lời
gil nói...
lúc 20:59 14 tháng 8, 2011

thế quái nào đó mà những BE, dù làm người ta đau cắt lòng nhưng lại nhớ rất lâu. thành ra,khi đọc HE, cảm giác thật dễ chịu nhưng vẫn ko thấy thích bằng BE. có phải ta cũng thích bị ngược ko a? ^O^ chủ nhà fighting!!!!

Trả lời
Jiny nói...
lúc 21:03 14 tháng 8, 2011

huhuuh, ta tới chậm ùi, ko lấy được tem
Cho hỏi cái Vô Nhai sơn trang đó là ở đâu, fic nào nữa zạ?

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 21:05 14 tháng 8, 2011

Ta cũng rất muốn biết đây T^T

Trả lời
Ai ai nói...
lúc 22:16 14 tháng 8, 2011

Ta chưa bao giờ đọc hoàn chỉnh một bộ nào nói về Phương Vô hết á. Nhưng mấy cái đoản văn đọc ở nhà nàng cái nào cũng hay. Mà may là toàn HE, chứ BE chắc khóc ròng. Làm ta lúc nào đọc xong cũng tâm tâm niệm niệm là phải đọc ngay bộ nào đó nói về Phương Vô đi...Nhưng vẫn chưa đọc, hì hì. Cảm tạ nàng ^^

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 22:49 14 tháng 8, 2011

Ta yêu nàng )) Oa oa, Tình Tình, :(( :(( 2 câu mà đa nghĩa quá đi, giống tỏ tình quá đi :((

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 02:08 15 tháng 8, 2011

Ta đi lạc vào cái wordpress có 12 hảo suất ca từ 2000-2010, thấy chình ình Phương Vô và Thích Cố ở đó :(( Hic, tim rụng ra ngoài.
Mà Kiều ca ca có đóng đoạn nào giả nữ k ta, ta đang tìm ảnh minh họa cho cái Đoản văn Nữ trang =))

Trả lời
Hoa Nguyệt Sầu nói...
lúc 02:11 15 tháng 8, 2011

ta yêu nàng *chạy lại ôm hun*
Cái đoản văn hay quá nha~ ta thực thích ~~~~
Phương Vô ~~ ta bấn 2 anh quớ đi ~~~~

Trả lời
Hoa Mộng nói...
lúc 04:10 15 tháng 8, 2011

Vô Tình, ta không cần ngươi trả ta tình, chẳng sợ suốt đời suốt kiếp đối lập, ta cũng không muốn ngươi như vậy trả lại ta tình <= bị bấn câu này a~~~~~~~~~

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:26 15 tháng 8, 2011

Cả 4 anh đều có trong top 12 đó luôn hả 0_o

Ta cũng không biết, ta chỉ coi Kiều ca đóng trong phim Tuyết hoa nữ thần long đó thôi, mà trong phim đó ảnh ko có giả nữ.
Nàng edit xong cái Nữ trang đó chưa, xong thì làm thêm một cái đoản nữa đi, ta đề cử cái Thành thân kí (cái mà anh Khán lừa Thích bánh bao đi thanh lâu bị Cố mỹ nhân trả thù, đêm tân hôn Tình Tình đuổi ra khỏi phòng í, còn Truy bảo bảo thì vì một vò rượu mà chạy theo sắc dụ Thích bánh bao XD, cái đó nhố)

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:28 15 tháng 8, 2011

Hì hì, vậy khi nào có hứng nàng tranh thủ đọc thử một bộ đi ~ Phương Vô là cặp đôi ta thích nhất đó ~

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 20:42 15 tháng 8, 2011

À, ta đọc qua cái đó rồi, buồn cười muốn chết á. ^^
Uhm nàng, xếp điểm ngoại hình + diễn xuất thì Kiều ca đứng cuối top,, còn sau đó Bánh Bao, Mỹ Nhân, Nghiêm ca (đề cử trong Mỹ nhân tâm kế,) đứng đầu luôn.

Trả lời
Tâm Tâm nói...
lúc 08:09 21 tháng 8, 2011

Oa~ Phương Vô đồng nghiệp văn hiếm quáa-a là hiếm đi thôi! Ta tìm không ra! Ai chỉ giúp/ đề cử ta cái fic PV + địa chỉ của nó đi! Please! T___T
Ờ, mà PV cũng có cái BE, hình như là Tư tình thì phải?!

Trả lời
kieumien nói...
lúc 12:40 22 tháng 8, 2011

^^ lần đầu tiên ta comm ở nhà nàng. Lễ vật ra mắt, cho ta kiss nàng một cái.

Đoản văn này, có 3 nét đẹp.

Thứ nhất, lần đầu tiên ánh mắt hắn và y chạm nhau, chỉ một khắc mà tưởng như thấu hết cả cuộc đời. Ta đã từng đọc trong nguyên tác của Ôn Thụy An, hệ liệt nào không còn rõ, nhưng có một anh đã từng ngắm ánh mắt của Vô Tình rồi chết chìm luôn trong đó. Anh ý còn nói với một trong Tứ Kiếm Đồng Tử đang đi kèm theo Vô Tình lúc bấy giờ rằng, "Cũng may, ta không phải là nữ tử." Lúc đó ta lại nghĩ, không phải là nữ thì sao, nếu đã là truy cầu cái đẹp, còn phân biệt hay sao ^^.

Thứ hai, là những lúc tác giả miêu tả hắn và y đứng cạnh nhau, hoặc dù cho có mỗi người một nơi, nhưng cái tịch mịch, hoài bão, và ý niệm của cả 2 anh, dường như đã mang hai tâm hồn luôn luôn kề cạnh nhau. Nhất là trong đoản văn này, qua từng nét bút miêu tả trang phục, sắc thái, tác giả đã làm cho ta cảm được cái tình của hắn và y.

Thứ ba, là lúc Vô Tình nhoài người tới cản mũi tên cho Phương Ứng Khán. Khúc đã quả thiệt là tuyệt đỉnh của cả đoản văn, áo trắng bay bay, một mảnh tình thâm. Thậm chí, ngay lúc anh Phương giang tay đón lấy thân thể Vô Tình vào lòng, ta đã không do dự mà thốt lên trong lòng rằng, "Dắt nhau về mà cưới đi thôi."

Ấy vậy cho nên, lúc đọc đến đoạn cuối cùng hai anh cùng thoái ẩn giang hồ để mà tiếu ngạo gian hồ cùng nhau, ta lại dâng lên cảm giác không phục. Triêu Nhan thấy, tâm trạng của ta trong cùng một đoản văn như vậy, có kì quái quá không.

Vì nét bút của tác giả, ta nhất thời cảm động, mong muốn một kết cuộc mỹ mãn cho 2 anh. Nhưng khi tác giả toại thành cho ước muốn đó rồi, ta lại thấy nó không hợp với tính cách của 2 anh. Một Vô Tình cả đời vì dân thì dù cho không còn ở triều đình, cái cụm từ "tiếu ngạo giang hồ" mãi mãi không nằm trong tâm trí anh. Một Phương Ứng Khán kiêu hùng như thế, tài năng như thế, "thoái ẩn giang hồ" là ngàn năm không phục.

Có thể, đoản văn vị chi ngắn như thế, nên vẫn không tạo đợc nét hoàn mỹ trong lòng ta. Nhưng thật tâm, đây quả là một đoản văn hay.

Cảm ơn Triêu Nhan đã biên tập.


Kiều Miên kính thư.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:55 22 tháng 8, 2011

Nàng nói làm ta nhớ tới một fanfic Thích Cố Phương Vô gần đây, anh Khán sau khi bị quần hùng hội đồng thua thê thảm, mất hết võ công thì trở thành một tiên sinh dạy học và "tâm như chỉ thủy", "vô dục vô cầu", đọc tới đó ta thực muốn đâm đầu vô đậu hũ tự tử cho rồi. Tuy rằng ta thích HE nhưng HE như thế chẳng thà cứ BE, cứ để anh Khán chết đi ta còn đỡ ấm ức. Cái Bán diện trang của Duẫn Tử Hiên cũng rơi vào tình trạng tương tự như vậy, cho nên ta mới không thích phần hai của nó -_-

Đã HE thì chắc chắn là anh Khán sẽ OOC thôi, vì anh Khán trong nguyên tác là kiểu nhân vật rất cố chấp, đã quyết định làm cái gì là sẽ không quay đầu, chết không hối hận, cho nên BE mới là hợp với hình tượng anh Khán nhất, nhưng mà Phương Vô HE nhiều như vậy, chắc là do fangirl chúng ta rất là nhân hậu đi...

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 00:09 23 tháng 8, 2011

Ít nhất thì Phương Vô cũng có cặp Nghiêm Kiều rất hợp mà nàng ^^

Trả lời
kieumien nói...
lúc 11:47 23 tháng 8, 2011

ta số con rệp, vì ta đọc truyện tranh và nguyên tác trước khi coi MV Khuynh Tẫn Thiên Hạ nàng ạ. Trong lòng ta, chỉ có Vô Tình trong truyện tranh và trong nguyên tác, hoặc giả trong một ít fanfic, mới khắc họa được đúng cái "lạnh lùng" của Vô Tình: đẹp như tuyết, lạnh nhưng tương tư [nét buồn vì lúc nào cũng lo cho dân, cho đại cuộc, cho huynh đệ]

Vì vậy, thứ lỗi cho ta Nguyệt Hàn ạ, ta không thể nào thích cặp Nghiêm Kiều được. Mỗi người một cách nhìn và cảm nhận khác nhau nên ta cũng không biết làm sao để theo được số đông. Ta chỉ cảm thấy, hai anh trong Khuynh Tẫn điệu quá, kịch quá. Họ chỉ đang diễn, chứ không thật sự sống cùng nhân vật trong mỗi ánh mắt, cử chỉ. Tại sao ta lại cuồng MV Thích Cố như điếu đổ? Vì ta cảm được cái khí khái của họ, sự day dứt, và một vẻ đẹp mà ta nói với hai bà chị ta: "càng nhìn lại càng đẹp, càng nhìn lại càng sầu".

^^ Tối ta ghé qua nhà nàng chơi nha. Còn ta là kẻ lang thang, hiện tại đang đăng kí hộ khẩu Cái Bang. Chờ ta dựng được cái nhà chắc cũng lên chức trưởng lão rồi.

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 16:09 23 tháng 8, 2011

Thích Cố dù sao cũng là sắm luôn vai đó rồi nàng, nên cảm nhận hợp thì cũng đúng thoai, cái film nó nhiều hint đến thế mới có cặp này, chứ nguyên tác thì yêu không nổi à. Yêu Thích Cố thì chỉ yêu qua fic và phim, chớ dại động vào nguyên tác :))
Ta nhớ 1 câu nói rất chi là.... của 1 fan Ôn Thụy An bên Tàng thư viện là:
Đọc truyện tranh hoặc xem phim tứ đại danh bộ, thấy Vô Tình là ấn tượng nhất, vì truyện + phim là thế. Còn nếu xem toàn bộ các hệ liệt thì người ta ấn tượng Lãnh Huyết nhất, Vô Tình là tên... siêu dại gái (+.+' Ta mới mần đc 1 ít nên k hiểu anh dại gái thế nào). Nên cái ấn tượng ban đầu đúng là rất quan trọng a. :P Ta ngày xưa bấn mỹ nhân k hiểu vì sao, hóa ra là vì có nhiều nét giống chồng ta. Bấn xong, đọc nhiều thì lại càng yêu mỹ nhân và bánh bao, cũng nhờ thế mà có duyên gặp Phương Vô. Chính vì ưng Phương Vô trước nên lại có cảm giác không thích Khuynh Tẫn lắm. ^^
Nàng qua nhà ta chơi a, hoan nghênh.
@Nhan Nhan: Ta làm xong "Hoài thai.." sẽ báo nàng để nàng giật tem "Thành thân ký" nha, ta lót dép chờ Thanh phong tại a.

Trả lời
kieumien nói...
lúc 19:41 23 tháng 8, 2011

Ơ hơ, cái vụ Tình Tình dại gái thì đã được hầu hết các hảo hớn trong nguyên tác và chính bác Ôn công nhận mà, "Vô Tình, tuy tên Vô Tình nhưng lại đa tình". Mà coi cái tập Giang Hồ Nhàn Thoại, đọc hai bác người tung kẻ hứng bàn về khả năng làm cái vụ ấy ấy của Tình Tình là lại cười lộn ruột. Nhưng đó cũng chính là cái hay của Vô Tình trong nguyên tác: đẹp, mềm mại [ta dùng từ này vì đang tưởng tượng ra hai bàn tay của Vô Tình lúc phóng ám khí], và thanh nhã [như tuyết vậy], nhưng vẫn mang chí khí mạnh mẽ của một anh hùng, một hiệp sĩ. Và vì vậy, ta rất khoái khi tưởng tượng ra Vô Tình có thể làm tất cả các bác giai chết mê chết mệt, nhưng nếu con gái cũng mết chàng thì ta vẫn ủng hộ cả hai tay hai chân, lại có một tí cảm giác tự hào nữa. Cái này có phải người ta nói là tâm trạng gà mẹ hông ta ^^.

Đúng là khi tổng hợp truyện tranh, phim ảnh, truyện nguyên tác, và fanfic, thì Vô Tình là nhân vật ta thích hơn cả, vì trong mỗi một lãnh vực, các tác giả và đạo diễn thể hiện một tính cách khác nhau của Vô Tình, và vì vậy, nếu có thể dung hợp được tất cả, thì Vô Tình sẽ trở nên quá perfect trong lòng ta. Nhưng nếu chỉ đọc truyện tranh và truyện của bác Ôn không, thì rất, rất nhiều lúc, ta lại thích các nhân vật phản diện và các tuyến nhân vật khác. Ta không hợp với cái kiểu ngu trung của TDDB và lão Gia Cát, và tuy TDDB mỗi người mỗi vẻ, nhưng đọc tới đọc lui, ta vẫn thấy họ bị gò bó trong một chiếc lồng vô hình, không thể nào mang dáng vẻ phong lưu, hiệp sĩ chính nghĩa như các nhân vật khác được.

@Triêu Nhan: ta ở trọ nhà nàng tán phét nhiều quá rồi, cơ mà giá nhà vẫn đang lên nên vẫn đang áo vải đơn bạc cùng Cái Bang. Cho ta ngụ thêm vài bữa nữa, nha [nũng nịu]

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 20:00 23 tháng 8, 2011

@ Nguyệt Hàn: Chắc là bạn đó ấn tượng với cái phần Vô Tình và Cơ Diêu Hoa :D, ta thì ta không gọi đó là ‘dại gái’ mà là ‘ngây thơ’ (nói chuyện với một bà chị lớn hơn mình mấy tuổi mà cũng đỏ mặt :)). Nhưng mà đó là phần đầu khi bác Ôn mới bắt đầu viết TDDB, càng về sau này Tình Tình càng giống với fanfic (nói đúng ra là ff giống với hình tượng của Tình Tình trong mấy phần sau này), như là trong Thuyết anh hùng chẳng hạn. Còn nếu xét toàn bộ tác phẩm của bác Ôn thì Tình Tình quả thật không phải là nhân vật nổi bật nhất, nhưng ta lại thích cách xây dựng nhân vật của bác Ôn, rất công bằng, nhân vật lúc nào cũng có ưu, khuyết điểm, cho dù là nhân vật chính cũng không có nghĩa là giỏi nhất, hoàn mỹ nhất, núi cao lúc nào cũng có núi cao hơn.

“Ai có thể thiên hạ vô địch? Người người đều là thiên hạ hữu địch!”

Cho dù là Phương Ca Ngâm, Tiêu Thu Thuỷ, Lý Bố Y, Gia Cát Thần Hầu… cũng đều không phải là ngoại lệ, nói chi đến lớp hậu bối như Thích Thiếu Thương, Vương Tiểu Thạch, TDDB… Kể cả các nhân vật phản diện cũng vậy. Truyện của bác Ôn khá là tàn khốc (chẳng có mấy người sống sót tới cuối cùng) nhưng ta nghĩ là nó thực tế và nặng tính triết lý, kể cả tình cảm trong đó cũng vậy, toàn là tình iu dang dở không :D (nhưng mà cũng nhờ vậy mới có cả bầu đoàn mỹ nam cho bè lũ fangirl chúng ta YY)

Nghịch Thuỷ Hàn nguyên tác cũng có cái hay của nó, chẳng qua là không YY Thích Cố nổi thôi, đọc nguyên tác ta rất là tiếc cho Thích Thiếu Thương và Tức Hồng Lệ, còn Cố mỹ nhơn thì… :(

Ta nghĩ anh Khoan đóng Phương Ứng Khán chắc là hợp, riêng anh Vũ thì anh í biểu cảm quá -_-, diễn xuất có vẻ cường điệu quá, ta cũng như Kiều Miên, chẳng thích anh Vô Tình nào trong phim cả, anh nào nhìn cũng có vẻ đơ đơ thế nào ấy, Vô Tình rất là tinh tế giàu tình cảm cơ mà >_<

@ Kiều Miên: Trời, nàng ở luôn đi, ta trải chiếu rót nước mời nàng, có người tâm sự với ta ta mừng muốn chết ấy chứ :D

Trả lời
Jiny nói...
lúc 18:45 26 tháng 8, 2011

ta cũng zậy đấy, ta vẫn cảm thấy Phương Vô là tuyệt nhất
Nhờ Phương Vô mà ta biết thêm về nhiều cặp kác , như thích cố, thiết truy .....
Nhưng với ta thì Vô Tình công tử vẫn là tuyệt đối đứng vị trí hàng đầu trong lòng ta đó

Trả lời
Jiny nói...
lúc 19:07 26 tháng 8, 2011

trời ,mấy nànng tìm đâu được nhiều Phương Vô zậy?, chỉ ta với
Cái wordpress có 12 hảo suất ca ở đâu zậy nàng?
Thật sự ta luôn cảm thấy sao fic Phương Vô ít đến như vậy, kể cả người edit cũng quá ít lun

Ta mún nhìn thấy Tình Tình chỉ có thể tìm Nhan nàng thui, ko ngờ giờ có thêm người nữa
Nhan Nhan, giới thiệu làm quen đi

Trả lời
Jiny nói...
lúc 19:24 26 tháng 8, 2011

ta cũng cảm thấy chưa có ai đóng đạt được vai Vô tình trong lòng ta.
Có thể hình tượng Vô Tình từ nguyên tác đến fanfic đến với ta đều quá hoàn mỹ chăng?
Ta chưa từng thấy Vô Tình trong những fic là dại gái, yếu đuối, cũng có thể ta thật là 1 fangirl chỉ mong Công tử hạnh phúc, nên ta thix HE.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:49 26 tháng 8, 2011

Lãnh Nguyệt Hàn ở trên đó, nàng bấm vào nick là qua nhà nàng ấy liền hà :)

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:49 26 tháng 8, 2011

Dại gái là lời bình luận mà các bác zai dành cho Tình Tình trong nguyên tác của Ôn Thụy An. Ta lại cảm thấy, Vô Tình không hẳn là dại gái, chỉ là trong chuyện tình cảm thì Tình Tình thực sự rất nhẹ dạ và ngây thơ :)

Trả lời
Jiny nói...
lúc 20:09 26 tháng 8, 2011

Ko chỉ vậy mà còn khá là lạnh lùng, phải nói giống nh7 trong nóng ngoài lạnh ý
Lúc nào cũn có kiềm nén tình cảm của bản thân
ta thật nhiều lúc mún nhảy vào fic mà toỏ tình dùm ẻm đó

Trả lời
Liên Nhi nói...
lúc 20:43 28 tháng 8, 2011

Chẳng biết nói gì hơn, cảm ơn nàng vì đã edit đoản văn này.
Mặc dù ta thích một cái kết BE (ta là người cuồng ngược văn), nhưng lâu lâu đọc một cái kết Phương Vô HE thế này cảm thấy rất hạnh phúc ấm áp a.
Cảm ơn nàng nha ^^

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)