Mưa mùa hè

Mưa mùa hè

Viết bởi Triêu Nhan, trong một ngày ẩm ương vì mưa nhiều.

Dành tặng cho Hikaru, và cho những cơn mưa mùa hè…

.

.

.



Mưa…

Lại là một buổi chiều mưa buồn, và Hikaru đang ngồi lặng bên khung cửa sổ, ngắm nhìn những giọt nước cứ rơi mãi không ngừng và một bầu trời ngập trong màn mưa trắng xoá trước mắt.

Mưa mùa hè thường đến rất nhanh, kèm theo cả những cơn giông và sấm chớp, rồi cũng đột ngột ra đi nhanh như khi nó vừa ập tới, để lại một thành phố sũng nước, ướt át phía sau.

Thở dài.

Cậu ghét mùa hè.

Phải, cậu ghét, rất ghét, mặc dù bốn năm trước, nếu có ai đó hỏi Hikaru câu này, hẳn cậu sẽ trả lời rằng mùa hè là mùa cậu thích nhất, vì cậu không phải đi học, đó là mùa mà cậu rảnh rỗi nhất trong năm. Nhưng giờ đây, cậu lại rất sợ những khoảng thời gian rảnh rỗi của mình.

Giống như lúc này đây.

Không làm gì cả, chỉ ngồi nhìn mưa, và nhớ.

Nhớ những lần anh cùng cậu đi dưới mưa, cậu che dù đi trước, anh theo sau, anh bất chợt ngây ngô hỏi:

“Hikaru, nếu như con người đã có thể lên được mặt trăng, tại sao chiếc ô vẫn không hề thay đổi?”

Có quá nhiều thứ để nhớ…

Và cậu nhớ những lần anh đưa tay ra hứng những giọt nước mưa, để cho những giọt nước rơi xuyên qua lòng bàn tay mình, anh mỉm cười:

“Hikaru, suốt một ngàn năm qua, những cơn mưa vẫn cứ đến rồi đi như thế, không hề thay đổi. Cờ vây cũng vậy. Có những thứ mãi mãi chẳng bao giờ thay đổi, phải không?”

Cậu cũng đã từng tin như thế.

Cậu đã từng tin rằng việc anh ở bên cậu là một điều hiển nhiên, hiển nhiên như thể mùa hè nào cũng có mưa vậy. Những cơn mưa dịu mát xua đi cái oi bức của một mùa dài. Anh cũng giống hệt một cơn mưa, ào vào cuộc đời cậu một cách đột ngột và ra đi cũng rất vội vàng.

Chỉ là, mưa và mùa hè năm nào cũng đến, nhưng anh thì…

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể rời bỏ cậu. Cậu cứ tưởng rằng anh cũng là một trong những “thứ chẳng bao giờ thay đổi”, cậu đinh ninh rằng mọi chuyện giữa cậu và anh cũng giống như anh và Torajiro, anh sẽ ở bên cậu suốt cả cuộc đời, cho đến khi cậu chết đi, còn anh thì sống mãi cùng trời và đất…

Suy nghĩ ngu ngốc…

Hikaru cười, miệng đắng chát. Tại sao đến tận bây giờ cậu mới nhận ra rằng không có gì là mãi mãi. Những cơn mưa vẫn đến và đi theo mỗi mùa hè, nhưng mùa hè này khác với mùa hè năm xưa, cơn mưa này cũng không phải là cơn mưa năm xưa…

Mọi thứ vẫn không ngừng thay đổi, chỉ vì cậu không biết đó thôi.

Cậu đã để anh trôi qua cuộc đời mình, như những giọt nước mưa không ngừng rơi qua mặt cậu.

Bất giác, cậu thở dài, đưa tay ra hứng những giọt nước mưa đang thi nhau rơi xuống, những giọt trong vắt, vỡ tan trong lòng bàn tay và rơi xuống qua kẽ tay.

Giống hệt như anh…

Anh ở bên cậu, rất gần, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, vậy mà không sao níu giữ được.

Có phải, bởi vì hạnh phúc vốn chỉ là ảo ảnh, nên không thể nào giữ được, phải không?

Và bây giờ thì anh đã không còn tồn tại, không tồn tại ở bất kỳ đâu trên thế giới này nữa, cho dù cậu đã cố gắng tìm anh khắp nơi, cho dù cậu đã gọi tên anh đến khản cả cổ. Cậu luôn tự nhủ rằng anh không hề đi đâu hết, rằng anh chỉ muốn trêu chọc cậu, muốn làm cậu phải lo lắng mà thôi. Cậu luôn nghĩ rằng một ngày nào đó khi cậu trở về nhà, bước vào căn phòng quen thuộc của cậu và lại thấy anh ngồi trước bàn cờ. Cậu luôn tưởng tượng ra cảnh đó, và cậu sẽ sửng sốt không thể tả. Rồi thì cậu sẽ mắng anh, sẽ trách anh tại sao lại rời bỏ cậu, tại sao lại làm cậu lo lắng đến thế. Và rồi anh và cậu sẽ lại cùng nhau chơi cờ suốt đêm, sẽ đấu với nhau hàng trăm, hàng ngàn trận, và cậu sẽ được sống lại quãng thời gian hạnh phúc trước đây, quãng thời gian mà cậu chưa đánh mất sự hồn nhiên vô tư của mình.

Nhưng sự thật là, cậu đã mất anh, vĩnh viễn. Trong cuộc đời này, Hikaru biết rằng cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại anh một lần nào nữa. Lúc đó, cậu mới thật sự hiểu được điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Không phải cờ vây. Không phải Akira. Mà là anh. Cậu sẵn sàng bỏ tất cả, kể cả cờ vây để đổi lấy quãng thời gian vẫn còn có anh bên cạnh. Nhưng những giọt nước mắt hối hận không thể mang anh quay trở lại, cậu vẫn phải tiếp tục sống cuộc đời của mình. Và cậu quay lại với cờ vây, không phải vì cậu, mà vì anh. Cậu sẽ hoàn thành tâm nguyện bỏ dở của anh. Cậu sẽ chạm tới “nước đi thần thánh”, và trên hết, là để cậu có thể cảm nhận được anh vẫn sống, vẫn tồn tại trong mỗi nước cờ của cậu.

Không có gì là mãi mãi, phải không? Rồi một ngày nào đó, cậu sẽ quên đi hình dáng của anh, quên đi giọng nói của anh, quên đi nụ cười của anh. Nhưng cậu sẽ không bao giờ quên mình đánh cờ là vì ai, vì cái gì. Bởi vì, những lúc vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, cũng như những lúc đau khổ nhất, thất vọng nhất trong cuộc đời cậu luôn gắn liền với anh, luôn có bóng hình anh hiện diện.

Cho dù mỗi cơn mưa chỉ đến một lần duy nhất, nhưng dư âm mà nó để lại vẫn kéo dài mãi mãi. Và đối với Hikaru, anh chính là cơn mưa mùa hè tuyệt vời nhất của cậu.

Bởi vì mưa mùa hè không lạnh. Mưa mùa hè dịu mát và rất ngọt ngào…

.

.

.

*lau mồ hôi* mềnh viết cái gì thế này ~

Vừa mới khai quật được một mớ đồng nhân Hikaru no Go hơn 50 bộ nên ăn mừng :D, có ai thích HikaGo hem, chúng ta nhoi cùng nào ~

9 comment:

Trả lời
s.a.r - Khởi Vũ nói...
lúc 20:11 5 tháng 9, 2011

Ta thích nè ta thích nè. Để ta nhoi cùng nàng *nhoi nhoi*
Cái này nó lặng lẽ, êm đềm mà cũng gây cho ngta cảm giác trống trải quá, buồn buồn man mác T^T Với lại. Chỗ của ta nó đang mưa a~~~~ *gào lớn*

Trả lời
gil nói...
lúc 21:53 6 tháng 9, 2011

có phải là kỳ thủ cờ vây ko? ^O^ ta cũng thích này. cơ mà ta lại ko thích hikaru. ta lại chỉ thích Sai với akira thôi ^O^

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 00:15 7 tháng 9, 2011

Ta thì chỉ thích mỗi Sai, nếu tính shounen-ai vào thì ta thích HikaSai :D, đáng tiếc bàn dân thiên hạ chỉ thích AkiHika (hoặc HikaAki). Nàng có thích đọc đồng nhân HikaGo không, ta gửi raw cho nàng ^^

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 00:27 7 tháng 9, 2011

Xem ra chỉ có ta với nàng nhoi thôi, ta gửi raw cho nàng rồi đó, nàng có cần bản phiên âm tên các nhân vật từ tiếng bông qua tiếng nhựt lại hông, ta up lên cho nàng ~

Trả lời
gil nói...
lúc 02:22 7 tháng 9, 2011

ta ko có biết tiếng trung của mà nàng TT_TT nàng giống như là chọc vào nỗi đau ta đi TT_TT
thôi thỉnh thoảng nàng thơng tình edit vài đoản văn là ta cảm tạ rồi ^^

Trả lời
s.a.r - Khởi Vũ nói...
lúc 23:48 7 tháng 9, 2011

Ta nhận đc roy`. Nhk vấn đề nữa là... máy tính nhà ta ko đọc đc raw : ((

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 00:11 8 tháng 9, 2011

nàng cài font tiếng bông vô là đọc được mà, mở bằng word í ~

Trả lời
s.a.r - Khởi Vũ nói...
lúc 00:26 8 tháng 9, 2011

để ta vô thử.. Chuyển text sang word hử nàng?? uhm uhm ~~~~ Thi thoảng nàng lại edit mấy cái cho ta đọc ké vs nha :"> ~~ chứ ta đọc raw câu đc câu mất lắm :(

Trả lời
clef1990 nói...
lúc 21:29 5 tháng 7, 2016

Mình cũng thích SaiHika, bạn link wattpad mấy truyên đồng nhân SaiHika ko, gởi cho minh vơi, raw và phiên âm tên luôn nha. Thank. Mail: clef1990@gmail.com

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)