Thanh phong tại chương 5

Thanh Phong Tại


Tác giả: Lãnh Lan
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 5: Quyền thần từ phụ

Giờ Thìn canh ba, Sái Kinh đã thu được mật báo.

Lúc thu được mật báo, Sái Kinh đang ở tại Thính Thuỷ hiên xem kịch cùng những kẻ liên quan.

Thính Thuỷ hiên là tên của một địa phương, nhưng đồng thời cũng là tên của một đám người, một đám trẻ khiến người yêu mến.

Toàn là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thanh xuân mơn mởn.

Sái Kinh tuổi tác đã tới thất tuần, tuy là một đời kiêu hùng, dưỡng sinh có cách, nhưng vẫn không thắng được năm tháng như đao.

Năm tháng như đao, đao đao khiến người già yếu.

Lão đã già rồi.

Người ta khi càng đến tuổi già càng trở nên vô cùng lưu luyến da thịt thiếu niên, tóc đen như mực, mặt mày thông minh sáng sủa.

Sái Kinh thích những đứa trẻ này, nhưng lúc thích nhất, không phải là ở trên sân khấu, mà là ở trên giường.

Hí kịch, vẫn triền miên quyến rũ, ai oán uyển chuyển.

Trên giấy, chỉ có vài chữ: Mồng bảy, giờ Thìn một khắc, Thích Thiếu Thương và Vô Tình bất hoà tại Phong Vũ lâu.

Sái Kinh nhíu mày, trầm tư.

Cố Tích Triều nhưng lại nở nụ cười. Y nhìn sân khấu kịch, nói bốn chữ: nhân sinh như hí.

Một nén hương thời gian trôi qua.

Sái Kinh lệnh lấy danh thiếp, đi thỉnh Phương Ứng Khán.

...

Thính Thuỷ hiên là một nhà thuỷ tạ. Mấy gian hiên nhà rộng rãi xây trên mặt nước, phía mặt nước đối diện dùng mấy tảng đá lớn xây lên một sân khấu vừa phải. Tên Thính Thuỷ hiên lấy ý gối đầu lên đá mà nghe tiếng nước, cũng rất tao nhã. Sái Kinh có thể ở đầu sóng ngọn gió tranh giành quyền lực, nhiều lần thăng trầm, lên voi xuống chó, năm lần bái tướng, chủ yếu dựa vào khả năng thưởng thức phong nhã của lão, có thể lấy lòng Huy Tông.

Khi Phương Ứng Khán đến Thính Thuỷ hiên, vở diễn còn chưa kết thúc.

Ba mặt Thính Thuỷ hiên đều bị nước bao quanh. Lúc này đang là mùa xuân, liễu bay phơ phất, soi bóng mặt nước, nhưng vẫn chẳng sánh bằng bóng áo xanh đang ngồi trong kia.

“Cố Tích Triều, ngươi thật khiến ta kinh hỉ.” Nhìn Cố Tích Triều thản nhiên tự đắc uống trà, Phương Ứng Khán bái kiến Sái Kinh, ngồi xuống, cười lạnh một tiếng nói.

Cố Tích Triều nhíu mày, khẽ thổi nước trà màu ngọc bích trong chén, thản nhiên cười, nói: “Màu sắc hương vị đều rất tinh khiết, mang theo chút chát, như có như không, quả nhiên là trà ngon.Trà của Tướng gia có thể thanh tâm hạ hoả, Phương huynh không ngại nếm thử xem.”

Phương Ứng Khán cũng không để ý, tiếp nhận chung trà, rất nhã nhặn rất lễ phép uống trà.

“Cố Tích Triều, nếu không phải ngươi lén tha cho Thích Thiếu Thương, phá hỏng đại sự của hầu gia nhà ta, hầu gia nhà ta sao có thể mất công một chuyến. Ngươi làm sao giải thích với Tướng gia đây.” Phương Ứng Khán trầm tĩnh được, nhưng Nhâm Oán đi cùng nhịn không được, gã quát hỏi như vậy.

Cố Tích Triều trừng mắt, lạnh lùng quát: “Nhâm Oán, chỉ bằng ngươi, ba chữ Cố Tích Triều ngươi cũng dám gọi hay sao!”

Nhâm Oán bị y trừng mắt, trong lòng rùng mình, rụt lui một bước.

Tâm trạng của Cố Tích Triều cũng vì vậy mà trầm xuống. Lát sau, dường như nghĩ đến điều gì, y chợt cười, tà khí mà đắc ý. Ngay lập tức, y lại nghiêm mặt, quay đầu nhìn Phương Ứng Khán, giậm chân than thở: “Tích Triều chẳng phải đã dẫn Thích Thiếu Thương đi rồi sao? Chỉ còn một mình Vô Tình, tiểu hầu gia vì sao ứng phó không xong? Đáng tiếc, đáng tiếc.”

“Ngươi cũng không phải không biết Vô Tình kia khó đối phó.” Câu này của Nhâm Oán vừa ra khỏi miệng, gã liền vô cùng hối hận mình nói lỡ. Gã nói như vậy chẳng khác nào ở trước mặt Sái Kinh thừa nhận hầu gia nhà mình bất tài.

Nghe đến đây, nụ cười của Phương Ứng Khán cũng có chút miễn cưỡng. Hắn buông chén trà, nhìn Sái Kinh.

Sái Kinh như bị tiểu quan trên đài mê hoặc, đối với đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ tỏ ra không hề hay biết.

Cáo già. Phương Ứng Khán thầm mắng một tiếng, đảo mắt nhìn Cố Tích Triều.

Một nụ cười ngây thơ xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ của Cố Tích Triều, y nói: “Tích Triều không biết…” Con ngươi đen như mực của y đang nhìn Phương Ứng Khán, như có điều suy nghĩ, muốn nói lại thôi.

Phương Ứng Khán cười gượng, nói: “Cố huynh cứ nói đừng ngại.”

Cố Tích Triều nói tiếp: “Tích Triều không biết thì ra Phương huynh còn có thói quen đùa giỡn bắn cỗ kiệu của người ta. Tích Triều vẫn luôn tưởng rằng tên hẳn là dùng để bắn người. Tích Triều hiểu rõ Phương huynh lúc đó rất hưng trí, chỉ sợ, người không biết lại hiểu lầm là Phương huynh không nỡ xuống tay.”

Lời này của Cố Tích Triều quả nhiên lợi hại. Đêm hôm đó, Phương Ứng Khán quả thật có chút không nỡ. Nếu như ngay từ mũi tên đầu tiên hắn đã bắn Vô Tình, hoặc là hắn ra tay sớm hơn một chút, kết quả hẳn đã khác.

Đương nhiên, nếu như chỉ là nếu như, nếu như không phải là kết quả, kết quả đã định ra rồi, lỡ một ly liền đi nghìn dặm.

Bị nói trúng tim đen, Phương Ứng Khán trái lại trở nên lãnh tĩnh, ngón tay thanh tú của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mép chén, gương mặt lại ra vẻ ngượng ngùng, một lúc lâu mới nói: “Người luyến tiếc không phải chỉ có ta. Cố huynh đương sơ nghìn dặm truy sát, chẳng phải cũng là không nỡ xuống tay hay sao?”

Cố Tích Triều trừng hắn một cái, không thèm nói nữa.

Hai người đều ôm tâm sự riêng, rốt cuộc hiện trường lạnh xuống.

Luyến tiếc, vốn chẳng phải là chuyện gì to tát. Người không phong lưu uổng tuổi xuân thôi. Nhưng nếu như bởi vì ngươi nương tay, mà làm mất đi một thời cơ tốt, đặc biệt là trong tình huống song phương hợp tác lại không tín nhiệm đối phương, thì đó đã không còn là vấn đề tiếc hay không tiếc đơn giản như vậy nữa rồi. Hoặc là có người sẽ nghĩ, ngươi rốt cuộc là không nỡ, hay là không muốn ra tay, hoặc là có người sẽ cho rằng, phải chăng căn bản ngay từ đầu ngươi đã không có ý định ra tay, mà là bày ra thế cục chờ người khác chui vào, mình ở trên bờ làm ngư ông đắc lợi.

Lòng người chỉ cách một lớp da.

Người ta sẽ nghĩ…

Người ta sẽ nghĩ như thế nào?

Sái Kinh sẽ nghĩ như thế nào?

Sái Kinh dường như cũng nhịn không được nữa, lão thu hồi ánh mắt vẫn dán trên sân khấu, quát khẽ : “Tích Triều, không được vô lễ.”

Cố Tích Triều vâng một tiếng, nhưng khoé miệng vẫn mang một nụ cười, bình thản mà lạnh nhạt.

Sái Kinh nâng chung trà hướng Phương Ứng Khán hành lễ nói: “Nói vậy tiểu hầu gia cũng biết Vô Tình và Thích Thiếu Thương bất hoà. Lão phu hôm nay thỉnh tiểu hầu gia đến phủ, chỉ muốn hỏi quan điểm của tiểu hầu gia đối với việc này như thế nào.”

Sái Kinh nếu đã biết việc này, thì với mạng lưới tình báo của Phương Ứng Khán, hắn sao có thể không biết. Quả thật, ngay lúc Sái Kinh thu được mật tín, tin tức kia cũng đã tới tay Phương Ứng Khán rồi.

Phương Ứng Khán chỉ nói tám chữ: “Sự tình đột ngột, ngồi yên quan khán.”

Phương Ứng Khán tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng hắn không xung động. Tương phản, có lúc hắn so với người đã sống cả đời còn cẩn thận hơn.

Sái Kinh vuốt râu gật đầu nói: “Mưu tính kỹ càng rồi sau đó mới hành động, phải nên như vậy.”

Trong mắt lão có khen ngợi, có tán thưởng. Nụ cười hoà ái của lão khiến cho ngay cả Nhâm Oán cũng cảm thấy như đón gió xuân.

Nhưng mà vẻ mặt tươi cười ấm áp như vậy rơi vào trong mắt Phương Ứng Khán, lại khiến hắn cảm thấy như có mũi kiếm sau lưng. Mặc dù như vậy, bề ngoài hắn vẫn cố tình làm ra vẻ bối rối, vội chắp tay hoàn lễ nói: “Tướng qia quá khen, Ứng Khán hổ thẹn không dám nhận.”

Sái Kinh xua tay, cười nói: “Lão phu đêm qua mơ một giấc mơ, trong mơ có mấy trăm con chim cút bay tới trước mặt lão phu, khóc lóc kể lể, nói lão phu ngày thường ăn một chén canh đã giết mấy trăm con chim cút, thỉnh lão phu khai ân tha mạng. Trong đó có một con chim cút thậm chí còn biết làm thơ. Lão phu nhớ mang máng vài câu thơ kia là như thế này:

Ăn kê thóc của người, trả thịt người làm canh.
Một chén vài trăm mạng, gác đũa chưa thoả mãn.
Canh thịt tính chi đâu, sinh tử vẫn xoay vần.
Khuyên người chớ ăn nữa, hoạ phúc luôn đi cùng.

Các ngươi biết ta trả lời nó như thế nào không?”

Lão dừng lại, ánh mắt khác lạ nhìn Phương Ứng Khán và Cố Tích Triều. Phương Ứng Khán và Cố Tích Triều chỉ phải tỏ ra hăng hái, đồng thanh hỏi: “Tướng gia trả lời như thế nào?” Trong lòng đều mắng thầm một tiếng.

Sái Kinh cười ha hả, nói tiếp: “Lão phu trả lời: chim cút vốn là để người ăn thịt, đây là thiên mệnh. Đã là thiên mệnh thì nên nhận mệnh. Nhưng mà chim cút vốn để người ăn thịt kia hiện tại lại dám có lời oán hận, vậy đó là lỗi của đầu bếp. Đầu bếp mềm đao, ra tay thiếu dứt khoát, mới có thể để mấy con chim này mang theo oán khí ra đi. Giết không sạch sẽ, đó là lỗi của đầu bếp. Đầu bếp như vậy, đáng chết.” Nụ cười của lão dừng lại, ánh mắt sắc bén như đao.

Phương Ứng Khán cảm thấy trong lòng căng thẳng, tay hắn bất giác đặt lên thân kiếm đỏ thẫm bên hông. Hắn lúc đó chỉ cách Sái Kinh có năm bước. Hắn nhíu mày, tính toán khoảng cách năm bước này có bao nhiêu nguy cơ bị hộ vệ của Sái Kinh giết chết. Tâm mạch của hắn còn đang bị thương, nếu thật phải động thủ, hắn chưa chắc có thể sống sót ra khỏi Sái Tướng phủ. Hắn chỉ có một cơ hội một kích bắt vua, hoặc căn bản là không có cơ hội nào.

Cố Tích Triều lại bất động, y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như lão tăng nhập định, vạt áo xanh không chút gợn sóng. Y bất động, bởi vì y biết, chỉ cần y khẽ động, trong nháy mắt ám khí bắn về phía y sẽ không chỉ là bảy tám chục cái, thậm chí chỉ có nhiều hơn chứ không kém.

Trên đài, hí kịch, vẫn còn đang diễn.

Nội dung vở kịch là Tây Thi kích Ngô.

Triền miên quyến rũ, ai oán uyển chuyển.

Một chiếc lá vàng không hợp thời nhẹ nhàng rơi xuống, mặt nước dậy lên vòng vòng gợn sóng.

Một hồi trống dồn dập, vở kịch đã diễn đến cuối cùng.

Vẻ mặt của Sái Kinh cũng hoà hoãn lại, lão nói: “Đầu bếp tuy mềm đao, nhưng tay nghề lại rất tốt, rất hợp ý lão phu, lão phu hiện nay còn luyến tiếc.” Lão cười ha hả, nâng lên chung trà, nói: “Uống trà, uống trà.”

Phương Ứng Khán thở ra một hơi, một lần nữa nở nụ cười.

Tay của Cố Tích Triều vẫn giấu trong tay áo, y cúi đầu, ngón tay kẹp chặt thanh Liễu diệp phi đao đã có chút run rẩy.

Nếu như Sái Kinh đã uống xong trà, vậy Phương Ứng Khán cũng đứng dậy cáo từ.

Đợi Phương Ứng Khán đi rồi, Sái Kinh liền nhìn Cố Tích Triều, ánh mắt của lão khiến Cố Tích Triều có chút tiêu thụ không nổi.

Cố Tích Triều chắp tay nói: “Tướng gia có gì phân phó.”

Sái Kinh nhìn y nói: “Cố Tích Triều, lão phu luôn biết ngươi có năng lực, cũng có lòng muốn giao phó trọng trách cho ngươi.”

Cố Tích Triều nói: “Tích Triều tạ ơn tướng gia tri ngộ.”

Sái Kinh khoát tay, sắc mặt trầm xuống, nói: “Nhưng lần này ngươi lại khiến lão phu thất vọng rồi. Vì sao ngươi lại không nỡ ra tay với Thích Thiếu Thương? Nếu muốn làm việc lớn sao có thể nhu nhược như đàn bà như vậy.”

Cố Tích Triều nói: “Việc này không phải do Tích Triều không muốn, quả thật là không thể.”

Sái Kinh nghi hoặc hỏi: “Như thế nào?”

Cố Tích Triều thở dài: “Tướng gia không biết, bây giờ đã không giống khi xưa. Thích Thiếu Thương kia đối với Tích Triều mặc dù vẫn nhớ tình cũ, nhưng Tích Triêu nhiều lần tổn thương hắn quá nặng, hắn đã sinh cảnh giác. Lại thêm Tích Triều mất đi nội lực, thật là không có cơ hội xuống tay.”

Sái Kinh gật đầu nói: “Ngươi nói cũng không phải không có lý.” Lão suy tư chốc lát, lại nói: “Việc này từ hôm nay trở đi sẽ không nhắc lại nữa. Lão phu coi trọng là coi trọng mưu trí của ngươi, chứ không phải võ công. Lão phu không giống Phó Tông Thư không dám dùng người, cũng không như Thích Thiếu Thương không hiểu nhân tâm, để mặc người phát triển. Ngươi có sáo, lại có tài thổi sáo. Thời cuộc hiện nay hỗn loạn, chỉ có người có tài mới đạt được thành công. Ngươi cứ cố gắng làm việc, chớ có tự ti mặc cảm mà xem nhẹ mình.”

Cố Tích Triều nghiêm túc vâng dạ.

Buổi diễn kịch đã tàn, Sái Kinh lệnh người đem một khay bạc lớn đến thưởng, còn lệnh cho tiểu quan đứng đầu vào noãn các đợi lão. Lúc nói những lời này, Sái Kinh cười thật hàm súc sâu xa, một đôi mắt càng thêm càn rỡ đảo quanh trên người thiếu niên.

Sủng mỹ cơ dưỡng luyến đồng, vốn là điều hết sức bình thường trong tầng lớp quan lại quyền quý, huống chi từ nhỏ đã sinh trưởng nơi Tần lâu Sở quán, đối với những việc bẩn thỉu sâu trong chốn phong trần, Cố Tích Triều càng hiểu rõ. Y biết Sái Kinh kế tiếp muốn làm gì, dù trong lòng chán ghét, nhưng cũng không biểu hiện chút gì ra ngoài.

Nhưng Lê viên dù sao cũng không giống như thanh lâu, loại chuyện đoạn tụ phân đào này tuy rằng không phải không có, nhưng đa số là ngươi tình ta nguyện. Ép mua ép bán như vậy, cũng là hiếm thấy.

Nhưng mà, có thơ nói: ngoại trừ Thiên tử quý, chỉ có Tể tướng tôn.

Lấy thế lực một tay che trời của Sái Kinh ở kinh thành, thứ lão muốn, có ai dám cãi lời?

Lập tức, chủ gánh của Thính Thuỷ hiên cũng chỉ có thể đứng một bên, trơ mắt nhìn trâu già gặm cỏ non, không dám hé răng ngăn cản.

Tiểu quan đứng đầu kia tên gọi Liên Quan, hoá trang thanh y(1), diễn vai Tây Thi. Không quá mười lăm mười sáu tuổi, vóc người vừa phải, làn da tuyết trắng nõn nà, điềm đạm đáng yêu. Tuy rằng còn nhỏ tuổi đã là vai chính của Lê viên kinh thành, ca hay diễn giỏi, nhưng Liên Quan dường như chưa bao giờ gặp phải cảnh này, đã sớm bị doạ đến biến sắc, trong mắt hiện lên một tầng sương mỏng, đôi mắt đen láy nhìn về phía Cố Tích Triều, như đang cầu y giúp đỡ.

Cố Tích Triều cũng nhìn hắn, nhưng trong mắt mang ý cười lạnh lùng, như có như không.

Liên Quan kia thấy y như vậy, trừng y một cái, nước mắt cũng chỉ ngân ngấn trong viền mắt, mặt lại ra vẻ lãnh ngạo, hắn cắn chặt môi dưới, nhấc lên vạt váy trắng, đi về hướng noãn các.

Sái Kinh liếc mắt nhìn Cố Tích Triều, cười ha hả nói: “Lão phu vẫn chưa thoát khỏi thế tục, có chút ham mê nhỏ, khiến hiền chất chê cười, chê cười rồi. Lão phu chỉ thích trẻ nhỏ loại này, ban đầu tính tình đặc biệt quật cường, nhưng một khi nhổ lông, cắt vuốt, liền ngoan như một con mèo con, có đuổi cũng không đi.”

Cố Tích Triều bưng chung trà, gương mặt còn cười, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống.

Hồn phách Sái Kinh dường như đã đi theo Liên Quan kia, không đợi ngồi lâu, liền đứng dậy muốn đi.

Liên Quan hiện đang ở trong noãn các, đợi vận mệnh bị thuần phục. Một vận mệnh dường như đã không thể thay đổi.

“Tướng gia, thỉnh chậm đã.” Lúc này, Cố Tích Triều lại buông chén trà, ngăn lão lại nói: “Tích Triều có một việc cầu Tướng gia.”

“À, ngoại trừ việc muốn lão phu buông tha cho đứa trẻ đó, những chuyện khác hiền chất cứ nói đừng ngại.” Sái Kinh vuốt râu cười nói.

“Tướng gia chớ trách Tích Triều đoạt ái.” Cố Tích Triều cười nói, “Tích Triều đúng là muốn tướng gia thưởng đứa trẻ đó cho Tích Triều.”

Sái Kinh biến sắc mặt, nói: “Cố Tích Triều, ngươi thật to gan.”

Cố Tích Triều lại không hề hoảng sợ, y nói: “Tướng gia thứ lỗi cho Tích Triều, Tích Triều không phải to gan, Tích Triêu chỉ là bất đắc dĩ.”

“Hay cho câu bất đắc dĩ.” Sái Kinh nghiêm mặt đánh giá y từ đầu đến chân một lượt, sau đó lại cười lên: “Như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ là của ngươi.” Người Sái Kinh nhìn trúng, chỉ giữ một đêm, đối với Sái Kinh mà nói đã là đặc biệt khai ân.

Nhưng Cố Tích Triều cũng cười: “Tướng gia, Tích Triều lại không thích mèo nhà cho lắm.”

Sái Kinh sửng sốt, sau đó cười lớn: “Khá lắm! Ngươi khá lắm Cố Tích Triều.” Lão vỗ vai Cố Tích Triều nói: “Người không phong lưu uổng tuổi xuân. Đêm nay, ta cũng không động đến đứa trẻ kia. Ngươi mau đi đi, hiện tại nên đi, đừng làm cho người ta đợi lâu.”

...

Noãn các trong Thuỷ hiên.

Lớp lớp rèm che, tầng tầng lụa trắng.

Bên ngoài màn, ánh mắt Cố Tích Triều có chút lạnh lẽo.

Chốc lát, y vén lên rèm che.

Sau rèm chính là noãn các.

Noãn các không lớn, chỉ có một giường một bàn một ghế, toàn bộ đều làm bằng trúc tương phi, trên bàn đặt mấy quyển kinh sách đã có chút ố vàng.

Liên Quan đã cởi bỏ trang phục diễn, chỉ tuỳ ý mặc một bộ trung y màu lam nhạt, nằm nghiêng trên giường, mặt mày càng xinh đẹp như tranh, chọc người trìu mến.

Thấy y tiến vào, đôi mắt đen như mực của Liên Quan hiện lên một tia vui mừng, thoáng qua liền biến mất, lại khôi phục vẻ thờ ơ như cũ.

Cố Tích Triều ngồi xuống chiếc ghế rộng kia, cầm lên một quyển sách, tuỳ ý lật xem vài tờ, sau đó nhướng mày hỏi: “Ngươi là Tây Thi?”

Liên Quan gối đầu lên cánh tay, chân mày cũng không động, chậm rãi hỏi lại: “Vậy còn ngươi? Ngươi có phải hay không?”

Cố Tích Triều lạnh lùng cười, nói: “Ta đã có thang bắc lên mây xanh, còn làm Tây Thi làm gì?”

Liên Quan không trả lời, chỉ nhìn y, nhìn thật hứng thú.

Cố Tích Triều cũng không để ý hắn, y nhìn sách.

Sách là Bát nhã ba la mật đa tâm kinh.

Cứu khổ, vãng sinh.

Cho đến khi mặt trời ngả về tây, chữ viết trên kinh cũng dần dần trở nên mông lung.

Giữa sắc chiều mờ mịt, lại nghe Liên Quan trên giường kia đột nhiên thở dài yếu ớt.

Sau tiếng thở dài, Liên Quan liền xuống giường, vài bước đã đi tới gần y. Cố Tích Triều cau mày, bàn tay giấu vào trong tay áo, nhưng nhịn xuống không động.

Liên Quan khẽ cười, cúi người xuống, cầm lên một lọn tóc quăn bên mặt Cố Tích Triều, nhỏ giọng nói: “Ta phát hiện, ta đã bắt đầu có chút thích ngươi rồi.”

Cố Tích Triều giật mình, giương mắt.

Trong ánh sáng ảm đạm, ánh mắt Liên quan nhìn Cố Tích Triều tuyệt đối không giống như ánh mắt một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu nên có.

Liên Quan cười cười, trong vẻ lười biếng còn mang theo một chút quyến rũ dụ hoặc lạ lùng.

Ngón tay mềm mại không xương, so với tay nữ hài càng thêm trắng nõn của hắn chợt nắm lấy ống tay áo Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều nhướng mày, ngón tay giấu trong ống tay áo đang định cử động.

Lại nghe được Liên Quan ghé vào bên tai y khẽ nói: “Có người.”

Cố Tích Triều bỗng nhiên tỉnh ngộ, đáy mắt loé lên lạnh lẽo.

Tà dương rốt cuộc cũng thu lại một tia dư quang cuối cùng, chút ánh vàng rơi vỡ trên rèm che sắc trắng, khe khẽ dập dờn theo gió đêm.

Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng, ôm lấy eo Liên Quan, nhìn vào đôi mắt đen như mực mang theo ý cười kia, cứ như vậy cúi đầu xuống.

Tóc của y rũ xuống bên mặt Liên Quan, giống như một thác nước vô cùng mềm mại chảy xuống.

Liên Quan nắm lấy ống tay áo của y, vì vậy hình thành một tư thế ỡm ờ nửa đẩy nửa dựa.

Vành tai kề tóc mai.

Cố Tích Triều ngửi được mùi hương tinh thuần thuộc về niên thiếu, giống như hương vị của hoa nơi núi rừng.
Không có tiến thêm một bước.

Lát sau, Cố Tích Triều đẩy hắn ra.

Liên Quan vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt mang theo một chút thất vọng, còn có một chút hiểu rõ, hỏi: “Ngươi không thích gần gũi với ai, rốt cuộc là vì ngươi mắc chứng thích sạch sẽ, hay là vì nguyên nhân nào khác?”

Cố Tích Triều nói: “Ta chẳng qua là không thích làm loại chuyện này trong lúc có người đang nhìn mà thôi.”

Y vốn không cần giải thích. Hơn nữa lúc này bóng người bên ngoài rèm dường như cũng đã rời đi.

Quả nhiên, Liên Quan kia liền nở nụ cười, đôi mắt híp lại như thể một con mèo vừa trộm được cá, hắn nói: “Hay là, phải chăng công tử từng trải qua một số chuyện không muốn nhớ lại?”

Cố Tích Triều trừng hắn, trong mắt hiện lên mũi nhọn lạnh lẽo, giống như một mảnh băng tuyết rét lạnh từ băng xuất ra, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất. Gương mặt lãnh tĩnh của y càng thêm thâm trầm như thể được khắc ra từ đao kiếm.

Phản ứng của y, dù chỉ một cử động nhỏ, cũng không lọt qua được ánh mắt của Liên Quan. Hắn lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đang định mở miệng, đột nhiên lại nghiêm mặt, nghiêng ta nghe ngóng một chút, ra dấu cho Cố Tích Triều im lặng.

...

Mắt sáng như sao, răng trắng như tuyết, quần áo rực rỡ như ánh mặt trời tháng bảy chói chang.

Người xông vào noãn các là Sái Tương.

Sái Tương là nữ nhi của Sái Kinh. Sái Kinh tuổi già mới có một mụn con gái, nên nâng niu đứa con gái quý giá này như viên minh châu trong tay, muốn gì được nấy.

Lại nói, Sái Kinh vốn cũng hy vọng con gái mình thành phượng hoàng, rắp tâm để huyết mạch nhà họ Sái trở thành chủ nhân Đông cung.

Cho nên lão vì Sái Tương thỉnh danh sư khắp nơi.

Hoàng thượng yêu thích thi từ thư hoạ, Sái Tương liền được học những thứ này.

Nhưng dường như Sái Kinh đã đánh giá thấp sức phá hoại của nữ nhi nhà lão.

Lúc chín mươi chín danh sư liên tục kiên quyết chào từ biệt, thậm chí cho đến khi lão bỏ ra một số vàng lớn, cũng không người nào dám đứng ra nhận dạy Sái tiểu thư, Sái Kinh rốt cuộc cũng hiểu ra, để bức tranh miễn cưỡng có thể gọi là vẩy mực của Sái Tương trở thành bức tranh chim muôn hoa cỏ tinh tế mà hoàng thượng yêu thích, không bằng lão lại sinh thêm một đứa con gái nữa, lần nữa nuôi lớn còn nhanh hơn.

======================

(1) Thanh y: chỉ những vai diễn nữ giới trẻ trung hoặc trung niên sang trọng trong Bình kịch, một loại tuồng ở miền Hoa Bắc và Đông Bắc Trung Quốc.


5 comment:

Trả lời
Jiny nói...
lúc 19:54 9 tháng 9, 2011

uy uy có chui7ng mới nhá
ta có phải người đ62u tiên hem

Trả lời
Jiny nói...
lúc 20:34 9 tháng 9, 2011

ý, ý mỹ nhân ta ko được chạm nam sắc nhá
sao tên Liên quan này có vẻ bí hiểm zậy, còn nằm nghiêg đợi sẵn nữa, rõ ràng là câu dẫn ah
BB vợ ngưoi đag bị người khác dụ dỗ kìa

Trả lời
Lãnh Nguyệt Hàn nói...
lúc 03:06 10 tháng 9, 2011

Mỹ nhân nhà ta muôn kiếp chỉ làm thụ không, Liên Quan à, chỉ trách ngươi không được ngốc bằng bánh bao thôi à. Chịu đi chịu đi.
Khán ca, anh với mỹ nhân nhà ta ngồi lôi Bánh bao và Tình Tình ra trước bàn dân thiên hạ thế à, Bánh bao không làm gì đc nhưng Tình Tình thì không có chắc nha. Có phải không tung hô cho cả thiên hạ biết thì anh không cam lòng không ;;)
Thanks nàng nha Nhan Nhan :">

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:24 10 tháng 9, 2011

Nàng là người đầu tiên com í ^^

Trả lời
Phong Lương nói...
lúc 23:52 11 tháng 9, 2011

*tung bông nhãy tưng tưng*
Lãnh địa các anh càng lan rộng, ta mửng chãy nước mắt =)))))))))))))0

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)