Kim sinh chú định – Chương 53,54

Kiếp này đã định
(Trích Tinh lâu hệ liệt)

Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan

53.

Ta vốn là một con rắn nhỏ cả ngày mơ hồ dưới gốc bồ đề, nhàn thì nghe Phật tổ thuyết pháp, buồn chán thì mơ màng ngủ, ngày ngày nghe chuông sớm mõ chiều, chẳng lo gì năm tháng.

Ta ở dưới tàng cây trải qua mấy nghìn năm, ngày đêm nghe thuyết pháp cũng đã nghe mấy nghìn năm, sau đó có một ngày, Tôn Giả Tân La Bạt La Đa ngẫu nhiên cưỡi hươu đi qua, ta ngẩng đầu nhìn ngài, ngài hướng ta mỉm cười, nụ cười đó, khiến ta trở nên sáng tỏ, ta hoá thành hình người, trở thành thị đồng dưới toà Tôn Giả, cũng trở thành bằng hữu của hươu con Ban Long.

Sau đó ta mới biết Tôn Giả là Thừa Lộc La Hán của cõi Cực Lạc, không nhập Niết Bàn, cả ngày ở thế gian hành tẩu, phổ độ thế nhân, tuy rằng ta thành thị đồng của La Hán, nhưng vẫn y như cũ không sửa được tính ù lì ngày xưa, ham mê duy nhất của ta là uống rượu trái cây, ăn đồ ăn ngon, cả ngày chơi đùa với Tiểu Long, những ngày tháng đó đã xa xôi, thế sự khôn lường, đều trong nháy mắt thoảng qua.


Ngày ấy Tôn Giả mang Tiểu Long đi đại hội luận kinh, để lại ta coi chừng lư hương, ta nhàn rỗi đến buồn chán, trộm rượu trái vải của Tôn Giả, ở dưới gốc bồ đề tự châm tự uống, chợt nghe dưới phàm trần có tiếng ngâm tụng vang vang, tò mò nổi lên, ta liền thò đầu nhìn...

Vì vậy ta vốn đã say chuếnh choáng liền cứ thế rơi xuống trần gian, hai viên ngọc đan thất lạc tại phàm trần, mà ta, bị Miêu dân cung phụng làm thần sứ, cũng có một cái tên dễ nghe - Bích Phệ.

Ta trở thành thần sứ[1] ở nhân gian, ở trên bàn thờ thần ngày đêm bị mọi người cúng bái, cứ cúng bái như vậy chớp mắt liền qua nghìn năm...

Nhìn thấy ánh mắt mê võng của ta từ từ thanh minh, Tôn Giả mỉm cười nói: "Ngọc Kinh, con rốt cuộc đã nhớ lại toàn bộ rồi."

Tiểu Long lại không vui bĩu môi.

"Tôn Giả, ngài chẳng phải nói Ngọc Kinh ca ca trời sinh tính tình hồ đồ, những chuyện tục sự phàm trần này y sẽ quên hết hay sao?"

Quên hết? Ta cho dù có thể quên đi bất cứ chuyện gì, cũng không thể nào quên được Tô đại ca, những ngày chúng ta ở chung kia cũng đủ để thay thế hơn một nghìn năm tịch mịch.

Tôn Giả nghe vậy thản nhiên cười.

"Ngọc Kinh chỉ là nhất thời hỗn độn mà thôi. Một giọt lệ hồng trần đã rơi vào lòng y, làm sao tẩy xoá cho xong?"

Ta cung kính quỳ xuống, hỏi: "Tôn Giả, ngài đã ở Miêu Cương giảng kinh thuyết pháp, có phải là vì con hay không?"

Tôn Giả cười.

"Ta thụ Phật Tổ điểm hoá, không nhập Niết Bàn, chỉ ở tại phàm trần phổ độ chúng sinh, mỗi lần tương ngộ với con, đều chỉ là trùng hợp, mọi cuộc tương ngộ, tương tri, tương ái trong nhân gian này, chẳng qua cũng chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi."

"Thỉnh Tôn Giả minh kỳ."

"Ngọc Kinh, con rơi xuống hồng trần, vốn là có duyên gặp mặt một lần với Tô Hoán Hoa. Con là thần sứ độc nhất vô nhị của Miêu Cương, mà Tô Hoán Hoa từng vì nguyên nhân làm ăn, có một lần đi đến Vân Nam, lúc đó con đang ở trên bàn thờ thần tiếp nhận cúng bái của Miêu dân, hắn ngẫu nhiên đi qua, trong lòng hiếu kỳ, nên quay đầu nhìn con một cái, bộ dạng lười biếng ngó nghiêng ngó dọc của con khiến hắn không kìm được bật cười, duyên phận của hai người các con chỉ vẻn vẹn trong một nụ cười đó."

Thì ra ta và Tô đại ca chỉ vẻn vẹn có một mối duyên trong một nụ cười, lẽ nào chính bởi vì ta cưỡng cầu, nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay sao?

"Con ở tại hồng trần nghìn năm, vốn là vì nhân duyên duyên cớ, đến lúc phải quay về Cực Lạc, lại có một người thay đổi vận mệnh của con, người này chính là chủ nhân của con - Hình Phi. Bởi vì y, con bị đưa đến kinh thành, một lần nữa tương ngộ với Tô Hoán Hoa, mà duyên phận vốn chỉ là một cái quay đầu liếc mắt của các con cũng biến thành duyên kiếp đã định dây dưa không rõ."

"Tôn Giả, ngài sớm biết Tô đại ca đã định trước có một ngày sẽ mất mạng trong tay con, vì sao lúc điểm hoá con không ngăn cản con tiếp cận hắn?"

"Tình duyên của các con đã định rồi, đó là số kiếp mà Tô Hoán Hoa trúng phải, làm sao ngăn cản?"

Nhìn pháp tướng từ bi vô biên của Tôn Giả, ta tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ngài.

Đối với Tôn Giả mà nói, cái chết là bắt đầu của một cuộc sống mới, giống như mặt trời lặn, là báo hiệu mặt trời sẽ mọc, bi hoan ly hợp của nhân gian trong mắt nhà Phật, chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài đăng đẳng mà thôi.

Nhưng mà, ta lại không thể nào nhìn thấu...

"Vậy Tô đại ca hiện tại có khoẻ không?"

"Hắn rất tốt, ngày đó Miêu dân bạo động, Vân Nam Vương bỏ mạng đương trường, Linh Thành Tử bởi vì khinh nhờn thần thánh, cũng bị Miêu dân phẫn nộ loạn đánh đến chết, Vân Nam Vương phủ chỉ trong một đêm bị thiêu thành một mảnh phế tích, ta thi pháp đưa Tô Hoán Hoa về kinh, bởi vì thu được ngọc đan và linh khí của con, tâm trí hắn tạm thời không rõ ràng, những việc đã trải qua đó đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi."

Mộng?

Ta vừa mới tỉnh lại, cũng tự cho rằng mình nằm mộng, ta suýt chút nữa quên mất Tô đại ca, vậy còn Tô đại ca? Hắn có phải đã quên ta rồi không?

Ta im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi Tôn Giả: "Tôn Giả, con còn có thể gặp lại Tô đại ca nữa không?"

Tiểu Long nghe vậy, giận dữ giậm chân.

"Ngươi vì sao không thể quên được hắn?"

Ta không để ý tới Tiểu Long, hai mắt chỉ nhìn Tôn Giả, mong muốn ngài có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục.

Tôn Giả không đáp lời, tay áo bào của ngài vung lên, lập tức, cảnh vật hiện ra trên vách Phật điện, toàn bộ Trích Tinh lâu đều rõ ràng chiếu lên vách.

Tim ta đập mạnh, lập tức đứng dậy.

Trên vách không có bóng dáng Tô đại ca, xuất hiện chính là rất nhiều gia đinh người hầu đang thu dọn bố trí gian phòng, dưới hiên đèn lồng đỏ treo cao, trong sảnh ngoài sảnh đều dùng lụa đỏ trang trí, ngay cả cửa sổ cũng dán đầy những chữ song hỉ đỏ thẫm.

Trước đây đã thấy qua hôn sự của chủ nhân, ta biết đây là mọi người đang trang trí phòng tân hôn.

Là ai muốn thành thân?

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, Tiểu Long bĩu môi, giọng chẳng đáng: "Mệt cho ngươi còn nhớ Tô Hoán Hoa, ngươi vì hắn ngay cả tính mạng cũng không cần, mà hắn vừa về kinh, liền lo làm hỉ sự..."

Trong đầu ông một tiếng, ta run rẩy hỏi: "Là Tô đại ca?"

"Không phải hắn còn ai? Đương gia của Trích Tinh lâu chỉ còn mỗi hắn độc thân, ngươi còn tưởng là ai?"

Là... Tô đại ca...

Hình ảnh trên vách đã chuyển đến phòng ngủ của Tô đại ca, chỉ thấy Huỳnh Tuyết cầm mấy bộ hỉ phục đưa tới trước mắt Tô đại ca, nói: "Bởi vì hôn sự của ngươi, các cô nương tú phường chúng ta làm ngày làm đêm, mới có thể kịp thời làm ra bộ hỉ phục này, đều theo ý của ngươi mà thêu, ngươi nhìn xem có chỗ nào không vừa ý, ta bảo các nàng sửa lại."

Tô đại ca tiếp nhận hỉ phục trong tay, trải nó ra đầu giường, hắn vuốt hoa văn thêu trên hỉ phục thản nhiên nói: "Rất tốt, không cần phải sửa."

Thấy ánh mắt tha thiết của Tô đại ca khi nhìn hỉ phục, lòng ta đột nhiên thắt lại, nước mắt không tự chủ che mờ hai mắt, hình ảnh trên vách trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.

Tôn Giả sẽ không gạt ta, Tô đại ca thật sự muốn thành thân, hắn đã quên ta, hắn muốn thành thân với người khác...

Tiểu Long nói: "Ba ngày sau Tô Hoán Hoa sẽ thành thân, ngươi đã chết tâm chưa? Hiện tại ngươi là ngươi, hắn là hắn, sau này chẳng còn liên quan gì nữa..."

"Tôn Giả, cầu ngài cho con đi gặp Tô đại ca!"

Ta cắt đứt lời nói của Tiểu Long, hai đầu gối quỳ rạp xuống trước mặt Tôn Giả, hướng ngài dập đầu nói: "Con không quan tâm thần hình câu tán, con chỉ cầu được gặp lại hắn một lần!"

"Ngọc Kinh ca ca, ngươi điên rồi!"

"Tôn giả, con biết ngài nhất định sẽ có biện pháp, Tôn Giả!.."

Ánh mắt hiền lành của Tôn Giả rơi vào người ta, ngài hỏi: "Cho dù sau đó tan thành bụi tro, cũng không hối hận?"

"Phải!"

Chỉ có quên mới có thể tự tại, chỉ có quên mất, Tô đại ca mới có thể vui vẻ mà sống sót, mà ta hi vọng chẳng phải là kết quả như vậy hay sao?

Nhưng mà nếu như Tô đại ca đã quên mất ta, vậy ta còn chờ đợi cái gì trong những tháng năm vô cùng vô tận này? Thay vì ở lại nơi này vĩnh viễn thương tâm, không bằng hoàn toàn biến mất, không còn hình dạng không còn suy nghĩ.

54.

Tôn Giả trầm ngâm rất lâu, sau đó vươn tay về phía ta, ngài mở ra bàn tay, trong lòng bàn tay là một viên đan dược sắc vàng.

"Đan dược này có thể giúp con duy trì hình người trong ba ngày, con có thể ở bên cạnh Tô Hoán Hoa ba ngày, cho tới khi hắn thành thân mới thôi."

Thật sao?

Ta vốn chỉ cầu có thể nhìn thấy Tô đại ca một lần, không ngờ cuối cùng lại có được thời gian ba ngày, ba ngày đã đủ rồi, nhìn thấy được Tô đại ca thành thân, ta nghĩ ta ra đi hẳn là đã không còn gì vương vấn nữa?

Ta vui mừng vươn tay định cầm lấy đan dược.

Bàn tay xoè ra của Tôn Giả lần nữa nắm lại, ngài nhìn ta, chậm rãi nói: "Ngọc Kinh, hãy nghe ta nói hết, hồn phách của con đã không còn, thần hình cũng tiêu tán, một khi rời khỏi vùng Cực Lạc không bị tử vong và luân hồi ước thúc này, con chắc chắn sẽ hôi phi yên diệt, đan dược này chỉ có thể giúp con duy trì hình người ba ngày, ba ngày sau, con sẽ trở thành cát bụi tan biến theo gió, hiện tại, con còn muốn lựa chọn đan dược này hay không?"

"Con muốn đan dược!"

So với sinh mệnh vĩnh hằng nhưng tịch liêu không thú vị kia, ta tình nguyện lựa chọn ba ngày vui vẻ, cho dù sau đó biến thành một nắm cát bụi, một cơn gió thoảng, ta cũng muốn ở lại bên cạnh Tô đại ca, cùng hắn đời đời kiếp kiếp, bởi vì hắn khiến ta hiểu rõ cái gì gọi là ái tình, bởi vì hắn là nhân duyên kiếp này đã định cùng ta...

Nghe được lời của ta, Tiểu Long ở bên cạnh giận đến kêu to, gương mặt của Tôn Giả lại hiện ra nụ cười bi thiên mẫn nhân[2], ngài lắc đầu.

"Chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, con cầm lấy đi."

Cầm lấy viên thuốc trong tay Tôn Giả, ta không chút do dự nuốt xuống.

Trước mắt trở nên choáng váng, gương mặt của Tôn Giả và Tiểu Long bắt đầu mơ hồ, chỉ nghe Tôn Giả nói: "Nhớ kỹ, trên ngón út bàn tay phải của con có một vòng chỉ đỏ, lúc vòng chỉ biến mất, cũng là lúc con tiêu tán."

Sau khi nói xong ngài liền bấm tay bắn về phía ta, ta vừa hoảng thần, cả người liền bay thẳng ra ngoài.

Chỉ nghe Tiểu Long ở phía sau mắng: "Ngọc Kinh ca ca, ngươi là con rắn nhỏ ngu ngốc nhất trên đời này, cố chấp nhất, ngu xuẩn nhất, đần độn nhất, ngốc..."

Lời tiếp theo ta đã không có cơ hội nghe được, nhưng ta tin rằng những từ ngữ có liên quan với ngu xuẩn đều bị Tiểu Long đem ra mắng ta một lượt.

Đúng vậy, ta thật sự rất ngốc, ngốc đến mức dù biết rõ Tô đại ca đã quên ta, nhưng ta vẫn như cũ không cách nào quên được hắn...

Đau quá!...

Thật không rõ vì sao mỗi lần đưa ta rời khỏi Tôn Giả đều dùng phương pháp bạo lực như vậy, ta từ không trung thẳng tắp rơi xuống đất, sau đó trán hướng xuống đâm vào một phiến đá ven hành lang.

Đau quá đau quá đau quá...

Tuy nói là ta ngã không chết, nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ không đau, ta xoa xoa cái trán cùng tứ chi đau nhức, nghĩ thầm tám phần là Tôn Giả ghi hận việc ta uống trộm rượu ngon của ngài, cho nên mới đối xử với ta như vậy.

Xoa cái trán, ta đang định đứng lên, đột nhiên nghe có tiếng bước chân vang lên từ phía hành lang, ta ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện Tô đại ca đang bước nhanh tới.

Tô đại ca!

Trong lòng ta vui vẻ, nhưng mà Tô đại ca giống như không có chú ý tới ta, hắn sa sầm mặt đi ngang qua bên người ta.

Không phải đâu? Coi ta như tàng hình?

Ta cuống quýt đứng dậy, sờ sờ thân thể của mình, ta hiện tại hẳn không phải là tàng hình đâu, cho dù Tô đại ca quên mất ta, nhưng theo tính cách của hắn, nếu như nhìn thấy có người té ngã, hẳn là nên tiến lên nâng dậy mới đúng.

Hình như có chút không đúng.

Ta quay đầu nhìn xung quanh một chút, phát hiện đây là hậu viện của Trích Tinh lâu, nhìn thấy bên cạnh có một miệng giếng, ta vội vàng chạy qua ló đầu nhìn xuống dưới.

Quả nhiên là một gương mặt xa lạ, không quá khó coi, nhưng cũng không thể nói là dễ nhìn, bình thường đến mức dù đã nhìn qua vài lần người ta cũng sẽ không nhớ được.

Nhưng mà không sao, dù sao chỉ có ba ngày, ba ngày sau, không người nào nhớ được ta nữa, gương mặt này rất thích hợp.

Ta nâng lên bàn tay phải, nhìn thấy gốc ngón tay út quả nhiên có một vòng màu đỏ mảnh như sợi chỉ, khắc sâu vào da thịt.

À, là đường sinh mệnh của ta sao, còn rất rõ ràng nha.

"Tiểu Thi, ngươi ở chỗ đó thò đầu nhìn cái gì vậy?!"

"A..."

Một lúc lâu sau mới ý thức được là đang gọi ta, ta vội vàng chạy qua.

Quản sự trù phòng[3] đang bưng trà đứng dưới hiên, thấy ta qua, liền đem khay giao cho ta.

"Ngươi làm người hầu kiểu gì vậy? Cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, chủ tử của ngươi mấy ngày nay tâm trạng không tốt, ngươi lanh lợi một chút đi!"

"Chủ tử?"

"Mau đem cái này qua cho Tô công tử, hầu hạ cho tốt!"

À, thì ra Tô đại ca là chủ tử của ta, ta vội vàng tiếp lấy khay nói: "Vậy ta đi."

Xem ra Tôn Giả đã thi pháp biến ta thành tiểu tư của Tô đại ca, nhưng mà vì sao không cho ta cái tên dễ nghe hơn một chút? Cho dù chỉ có ba ngày, ta cũng không thích bị gọi Tiểu Thi, nghe thế nào cũng giống như tên của nữ hài tử.

Tiểu Thi?...

Sẽ không là chữ Phệ[4] trong Bích Phệ đi?

Trong lòng suy nghĩ lung tung, ta bưng khay trà tới trước cửa phòng Tô đại ca, gõ cửa tiến vào, Tô đại ca đang ngồi trước bàn trầm tư, đối với ta coi như không thấy.

"Công tử, đây là trà của ngài."

"Để lên bàn."

Ta nghe lời đặt trà lên bàn, sau đó ôm khay đứng qua một bên.

Tô đại ca ngồi yên trước bàn, trên bàn bày ra giấy trắng tuyết hoa, nghiên mực bên cạnh  lại khô cạn, hiển nhiên tâm tư của hắn căn bản không đặt ở việc viết chữ.

"Công tử muốn viết cái gì sao? Để nô tài mài mực cho ngài."

Ta tự động xung phong nói một câu, nhưng Tô đại ca không có trả lời, hắn trầm mặc, ánh mắt dừng tại một chỗ xa xôi nào đó.

Nhìn gương mặt tái nhợt tang thương, lòng ta bỗng nhiên đau đến lợi hại, Tô đại ca trước đây rất thích cười, nhưng mà từ lúc ta tiến vào đến giờ, chưa từng thấy hắn lộ ra một chút tươi cười.

Hắn sống không vui vẻ sao? Đã sắp thành thân rồi, người sắp làm tân lang, vì sao lại không có một chút hài lòng nào như vậy?

"A, ngươi vừa nói gì?"

Một lúc thật lâu, Tô đại ca mới lấy lại tinh thần, hỏi ta.

"Tiểu nhân nói để tiểu nhân mài mực giúp ngài."

Thấy Tô đại ca gật gật đầu, ta liền đặt khay nước qua một bên, nhỏ nước trong vào nghiên mực, vén ống tay áo bắt đầu mài mực.

Tô đại ca trước đây đã từng dạy cho ta, nước không được nhỏ quá nhiều, mài mực thì lực phải đều đều, phải mài theo cùng một chiều...

Nhưng mà không biết có phải ta thực sự rất ngốc hay không, vì sao ngay cả việc nắm giữ độ mạnh yếu đơn giản như vậy ta cũng làm không tốt, mài cả buổi, mực nước trong nghiên mực vẫn loãng sệt không đều như cũ, còn văng ra chung quanh, thậm chí có vài giọt vấy lên một góc giấy viết, nhìn mực nước từng chút một thấm vào giấy, ta bắt đầu trở nên hoảng loạn.

"Xin lỗi, nô tài không phải cố ý, nô tài, ôi..."

Có lẽ là vì quá mức hoảng loạn, lực độ trên tay ta lại lớn hơn một chút, chỉ nghe "cạch" một tiếng, thanh mực đã gãy thành hai đoạn, phút chốc bên cạnh nghiên mực, trên giấy viết, còn có tay áo của ta, tất cả đều là mực nước bắn ra.

Đây là mực mua ở đâu vậy, có phải là hàng giả lừa gạt người ta hay không?

Tức giận xong là lo lắng.

Thảm rồi, ta lại làm gãy mực của Tô đại ca.

Ta kinh hoảng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tìm kiếm của Tô đại ca.

"Ngươi..."

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Ta vội vàng lui lại mấy bước, định dập đầu thỉnh tội, lại nghe có tiếng bước chân vang lên, có người từ bên ngoài tiến vào.

"Nô tài ngươi làm việc kiểu gì vậy? Ngay cả mài mực cũng mài không xong, còn không lui ra!"

Người tiến vào là Huỳnh Tuyết, ta bị nàng mắng không dám lên tiếng, vội lui qua một bên, ấm ức bĩu môi.



[1] Trong bản tiếng Trung thì từ này là 神祗 (thần chi): nhưng baidu giải thích là không có từ này, nhiều người viết lầm “thần linh” thành “thần chi”, thực ra là sai, “chi” chỉ mang ý nghĩa cung kính

[2] Bi thiên mẫn nhân: cảm thán thời đại bấp bênh, thương xót đời người thống khổ

[3] Trù phòng: nhà bếp

[4] Chữ “thi” với chữ “phệ” đồng âm, đều đọc là “shi4”

2 comment:

Trả lời
gil nói...
lúc 03:34 13 tháng 9, 2011

con rắn nhỏ ngốc nghếch, cố chấp lưu tình. giả sử như là ta, nếu đã tưởng là người kia đã quên được mình rồi thì thôi đi... chẳng qua là trong lòng vẫn cố chấp rằng chắc chắn người kia chưa quên được mình...1000 tuổi rồi mà hành động ích kỷ như trẻ nhỏ.

Trả lời
Tiểu Quyên nói...
lúc 05:38 13 tháng 9, 2011

toi anh thu a bi con nho do chui

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)