Trích Thuyết anh hùng: Thái Kinh (Sái Kinh)

Thuyết anh hùng thuỳ thị anh hùng

(Kể chuyện anh hùng – ai là anh hùng)

Tác giả: Ôn Thuỵ An

Biên tập: Nhan Nhan

(trích đoạn: “Thương Tâm Tiểu Tiễn” chương 83)

★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★

“- thanh niên bây giờ, có một truyền thống, là một đời so với một đời càng ác hơn.”

.

.

.

Triệu Cát có một đoạn thời gian, ở ngay trong Tướng phủ, phủ Thái Kinh cho dù có bao nhiêu thứ hay ho chơi mãi không chán, thì vị hoàng đế có mới nới cũ này cũng rất nhanh đã chán ghét.

Long Bát đại gia vốn là thân tín của Thái Kinh, lúc này bèn kiến nghị, không bằng an bài thiên tử giá lâm đến "Tầm Mộng Viên" tìm vui một chuyến được không?

Thái Kinh dốc hết sức chi trì Long Bát thành lập "Bát gia trang", "Thâm Kí động quật" cùng "Tầm Mộng viên". Hắn là một con cáo già, là một chính khách rất am hiểu thuật đấu tranh, đương nhiên biết làm sao để phân tán tài nguyên chính trị cùng của cải của mình hợp lý, để một ngày “xảy ra chuyện” thì có thể lập tức sử dụng.

Hắn bỏ vốn cho Long Bát dựng "Bát gia trang", ngầm coi đây là căn cứ, tập hợp thế lực võ lâm, đồng thời, cũng khiến Long Bát đối với hắn trung thành cảm ân. Hắn dựng "Thâm Ký động quật", dùng nơi này để giam cầm kẻ thù chính trị. Lại bỏ tiền rầm rộ xây dựng một "Tầm Mộng Viên" - vạn nhất một ngày "Tướng gia phủ" mất quyền lực, chí ít còn có một đường lui để hắn tiếp tục "tầm mộng". Đương nhiên, "đường lui" của hắn cũng không phải chỉ có một đường này.

Lúc này, hắn đã đồng ý với kiến nghị của Long Bát.

Long Bát đương nhiên là vui vẻ cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt, gương mặt không giận mà uy biến thành không cười mà vui như trứng gà đỏ, cuống quýt thu xếp chuẩn bị, bố trí an bài, nghĩ muốn nhân cơ hội tốt này, xuất ra bản lĩnh toàn thân, khiến hoàng thượng hài lòng!

- ngay cả đương kim thánh thượng cũng đến nhà hắn “làm khách”, việc này có bao nhiêu nở mặt nở mày, đồng thời, sau này hắn muốn gió có gió, muốn mưa còn dám không có mưa hay sao!

Từ sớm hắn đã an bài hết mọi thứ rồi, bao gồm mậu vệ, cảnh vệ, mỹ nữ... các loại. Còn tỉ mỉ bày ra một trận đấu cầu, mọi người giả vờ tận lực mà đá cầu tranh cầu, nói chung, miễn sao, tới cuối cùng chỉ cần hoàng đế thắng là được.

Thật ra mấy thứ này hắn cũng không cần quá hao tâm tổn trí.

Về phương diện hộ giá, bên người hoàng đế có rất nhiều người. Triệu Cát biết rõ muốn bàn chính sự thì Gia Cát tiên sinh có thể, nhưng chơi đùa mà muốn lão tiên sinh này phái người theo hầu, e rằng chỉ có mất hứng, không thích hợp, mà bởi vì người bên đó đều đã phái ra ngoài cung làm việc, vì vậy hắn liền thỉnh Mễ công công Mễ Thương Khung, còn có nhi tử (cũng nói là nghĩa tử) của Ngự tiền đệ nhất cao thủ năm xưa (chỉ tiếc hắn chưa kịp ban thưởng chức quan này Phương Ca Ngâm đã lập tức từ quan thoái ẩn, không chịu vào kinh) Phương Ứng Khán phụ trách hộ giá. Bên người có những nhân tài này, Triệu Cát lại càng có thể yên tâm vui chơi rồi.

- chẳng phải là như vậy sao? Nếu không phải, làm hoàng đế làm chi? Đã là hoàng đế, so với người thường phải chơi bời càng nhiều, vui vẻ càng nhiều, nếu không, làm hoàng đế làm cái gì?

Hắn là người trời sinh ra đã có phúc phận này rồi!

Thái Kinh đương nhiên cũng có cao thủ tuỳ thân bảo hộ.

Trong số những người này, bao gồm một số tuyệt thế cao thủ như: Thiên Hạ Đệ Thất, Bát Đại Đao Vương, còn có bốn Bạch Phát Đầu Nhân thường bảo hộ bên người hắn gồm một hoà thượng, một lão giả, một lão phụ, một thiếu nữ, đội hình tương đương lợi hại, phòng thủ vô cùng nghiêm mật. Riêng việc hoàng đế đến "Bát gia trang" một chuyến, không kể đến chuyện ăn uống du ngoạn, chỉ riêng phí dụng chi cho nhân lực, cũng đủ để người dân của một toà thành ăn trong nửa năm.

Nhưng mà dù sao Triệu Cát cũng không để ý.

Bởi vì người chịu khổ không phải hắn.

Về phần Đa Chỉ Đầu Đà, cũng bởi vì nghe được thiên tử muốn đến "Bát gia trang" làm khách, nên mới đặc biệt tới "dốc một phần lực", huống chi, "ân tướng" Thái Kinh của gã cũng đến nơi này.

Đương nhiên, ban ngày xảy ra việc Vương Tiểu Thạch đến quấy rối hơn nữa đả thương Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà, khiến cho hai người vô cùng mất hứng, nhưng cũng tăng gấp đôi cảnh giác, đối với việc Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình cùng chạy với Vương Tiểu Thạch, cũng không truy đánh, đối với Vạn Lý Vọng, Trần Bì Đắng cũng chỉ cảnh giới sơ qua, mà đem toàn bộ trọng điểm và lực chú ý, đặt ở một "trận cầu" cung nghênh hoàng đế ngự giá "thân chinh".

Có điều, Long Bát cũng có tính toán riêng, nếu như để cho Vương Tiểu Thạch cứu đi người nhà của mình, hắn đại khái có thể yên giấc ngủ ngon, cho dù có khiến Bạch Sầu Phi mất hứng, nhưng chỉ cần lấy lòng được thánh thượng, mặt rồng vui vẻ, thì cần gì phải lo mấy kẻ rỗi hơi trong thiên hạ cao hứng hay mất hứng!

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Vương Tiểu Thạch vừa mới đi, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiểu lại đến.

Nếu luận võ công, hai người này so ra còn kém xa Vương Tiểu Thạch, nhưng nếu luận bản lĩnh chuốc rắc rối, mười Vương Tiểu Thạch cũng không bằng hai người họ.

- hoàng đế dĩ nhiên lại ở ngay trong nhà mình "xảy ra chuyện", liên luỵ cả Thái sư, không chỉ bị kinh hách, còn bị ăn đòn, lần này thật nguy rồi!

Khiến cho Long Bát sợ chết khiếp!

"Bát Đại Đao Vương" phụ trách bảo hộ vòng trong tại hiện trường, mà nay không chỉ có Thái sư, ngay cả Hoàng thượng cũng bị người ta đánh, nếu chỉ bị định tội chém đầu thôi cũng đã coi như tốt số!

Nhưng mà, bọn họ có một mấu chốt để đùn đẩy trách nhiệm.

Bọn họ vốn cũng phát hiện hai người đó "lạ mặt" hơn nữa khả nghi, nhưng bởi vì thấy Đại tướng quân Đồng Quán và Vương Phủ đại nhân nói chuyện xã giao với bọn họ, nên mới cho rằng người quen không ngại, không dám đi lên tra xét thân phận hai người, mới để xảy ra chuyện.

Vương Phủ và Đồng Quán đều là tâm phúc đồng đảng của Thái Kinh, cũng là ái tướng và sủng thần của Triệu Cát, trong triều từ trên xuống dưới có ai dám trêu vào?

Vì vậy, ngay cả Vương Phủ, Đồng Quán cũng thấp thỏm bất an rồi, bọn họ cho dù có vì được sủng mà kiêu ngạo thế nào đi nữa, cũng rất sợ hoàng đế trách tội xuống, đây là việc liên quan đến vị trí cái đầu trên cổ mình! Bọn họ đương nhiên không biết Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiểu là ai, chẳng qua hai người háo sắc, cợt nhả vài câu, không ngờ lại chuốc lấy tai hoạ bất ngờ, cho nên khẩn thiết chờ đợi bên ngoài "Biệt Dã biệt thự", quỳ mãi không dậy, cúi đầu thỉnh tội.

Mà không chỉ có mấy người bọn họ lo lắng, từ trên xuống dưới "Bát gia trang", còn có thái giám cung nữ phụ trách trận cầu lần này, đều sợ bị liên luỵ. Chỉ có Đa Chỉ Đầu Đà, tự thấy có công "hộ giá", nếu luận công ban thưởng tất sẽ có phần, cho dù mình có bị mất thêm một ngón tay nữa, cũng coi như không uổng.

Trong số bọn họ, còn có một người, trầm nét mặt, lạnh ánh mắt, cũng không biết là hắn đang đắc ý, hay là đang thất vọng.

- người này là "Thiên Hạ Đệ Thất".

Xét theo đạo lý, hắn đứng ra cứu Thái Kinh, là lập được đại công, nhưng mà hắn xuất thủ quá chậm, Thái Kinh đã phải chịu nhục, nếu như trách mắng xuống, chỉ sợ hắn cũng có tội.

Nhưng mà nhìn bộ dạng của hắn, không lo lắng, cũng không vui mừng, không bất an cũng không dao động, không biết là hắn đang nghĩ cái gì, hoặc cũng có thể là hắn đang mắt lạnh mà nhìn thấu tất cả.

Lại có một người, con mắt của lão luôn luôn là cười đến híp lại, nhưng mà bộ dạng lại vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng lại ho sặc, giống như luôn có một hạt đậu phộng mắc kẹt trong cổ họng lão. Lông mày, chòm râu, râu mép của lão, đều giống như ngọn lửa màu trắng, thiêu đốt gương mặt đỏ hồng như nấu chín, quần áo của lão hoa quý sạch sẽ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như lão đang ở trên cột lửa chịu tội.

Lão chính là Mễ Thương Khung.

Phương Ứng Khán thấy như vậy, chỉ khẽ cười, tranh thủ thời gian giết người, đột ngột hỏi Mễ Thương Khung: "Công công không sợ hoàng thượng giáng tội ngươi sao?"

"Ta? Ta có công lao! Là một mình ta cứu ra hoàng thượng."

"Thế nhưng... Ta phát giác công công đã sớm cảm thấy hai người kia lai lịch bất minh, nhưng lại không hề cảnh báo..."

"Phải không?"

"Không phải sao?"

"- lúc đó tiểu Hầu gia ngươi cũng đã ở hiện trường, chẳng phải cũng phát hiện hai người nọ lai lịch bất minh sao? Hình như ngươi cũng không có cảnh báo... đúng không? Hắc hắc hắc."

"- a, ha ha."

"Ta vốn tưởng rằng bọn họ chỉ nhắm vào Thái sư, không có nghĩ tới..."

"Đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Lại nói, cứu người cũng nên chờ tới lúc hắn gặp nạn rồi mới ra tay cứu giúp... Như vậy, công trạng mới có thể hiển hách một chút, mà công lao cũng rõ ràng..."

"Thật hiếm thấy, tuổi còn trẻ, mà suy nghĩ đã thành thục như vậy..."

"Đều nhờ công công dạy dỗ."

"Đâu có, Tiểu Hầu gia đã là trò giỏi hơn thầy rồi."

"Không dám, công công thần cơ, cao thâm khó dò, ta làm sao sánh kịp."

"Buồn cười chính là, hôm nay Thái Kinh ở trước mọi người, lại bị mất hết mặt mũi."

"Ta thấy..."

Phương Ứng Khán dường như muốn nói lại thôi.

"Thế nào?"

Mễ Hữu Kiều không rõ hắn đang ngập ngừng cái gì.

"Ta lại nghĩ," Phương Ứng Khán ra vẻ trẻ con mà cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp như ngọc trai, "Trong chuyện này lão ta mới là người được lợi lớn nhất!"

"A?" Mễ công công cảm thấy kinh ngạc, "Sao có thể?"

Quả thật không dám tin tưởng.

"Đại sư từng tại 'Thánh Hiền miếu' bái phụng lão gặp phải Trương Hiển Nhiên tập kích, lão chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy một mũi tên, với võ công của lão, tuyệt đối không tệ, chỉ là rất ít khi mang ra sử dụng, gặp phải Đường Bảo Ngưu khí thế hơn người lại đánh lén, phải chịu nhục, hẳn cũng hợp lý-" khi phân tích những lời này, vẻ mặt Phương Ứng Khán vẫn là trong sáng thanh thuần, cũng rất ngọt ngào, giống như một đứa trẻ đang hồi tưởng lại mùi vị của kẹo: "Thế nhưng, lấy thân thủ của Đường Bảo Ngưu mà áp đảo lão đấm đá túi bụi, vậy thì lại quá khác thường rồi..."

"Ý ngươi là nói: lão cố ý ở trước mặt mọi người chịu nhục nhã?"

Phương Ứng Khán gật đầu.

"Cái gì! Việc này... Đầu lão có vấn đề sao?! Việc này đối với lão có gì tốt?"

"Công công nói đúng," Phương Ứng Khán vô cùng khiêm tốn, thậm chí còn mang theo chút khiêm cung mỉm cười, cười đến giống như một đứa trẻ thông minh mà lại rất biết nghe lời: "Người giống như Thái Kinh, nếu như không có lợi ích thật to lớn, lão tuyệt đối sẽ không phí sức - huống chi là ở trước bao nhiêu người nhìn trừng trừng để cho người ta đánh một trận thê thảm!"

.

.

.

Cha con Thái Kinh đều đang ở "Biệt Dã biệt thự", con trai lão đang nhìn Thụ Đại Phong chữa thương cho phụ thân nhà mình.

- Thụ Đại Phong là đệ đệ của Thụ đại phu.

Bạch Sầu Phi đã "thu mua" tính mạng ca ca của hắn, cũng "thu mua" con người của đệ đệ.

Thụ Đại Phong đã đầu nhập vào Bạch Sầu Phi, đương nhiên cũng phải phục vụ nghĩa phụ Thái Kinh của hắn.

Y thuật của Thụ Đại Phong chỉ bằng phân nửa ca ca hắn, nhưng mà như vậy cũng đã là vô cùng lợi hại rồi, mấy "vết thương ngoài da" trên người Thái Kinh này, đối với hắn mà nói, quả thực không tính là gì.

Nhưng Thái Du vẫn phẫn nộ bất bình nói: "Như vậy còn ra gì nữa?! Với công phu của đa đa (phụ thân), cớ gì lại bị một tên chó chết lăng nhục?! Như vậy còn ra gì?"

Thái Kinh cũng không tức giận, chỉ cười một tiếng nói: "Long thể của Thánh thượng lúc đó chẳng phải cũng bị thương sao? Đa đa ngươi cùng chịu khổ với hắn, là vô thượng quang vinh rồi!"

Lát sau, Thái Kinh lệnh cho nhi tử Thái Du của lão đến vấn an thánh thượng, mấy người con trai còn lại của lão, Thái Môn, Thái Tu đều chờ ngoài cửa, nóng lòng biết phụ thân của bọn hắn có việc gì hay không, Thái Du chỉ nói: "Rất tốt, lão nhân gia không có việc gì."

Cho đến lúc gặp Thái Luỹ, Thái Du vốn coi người này như tâm phúc, mới nói: "Ta thấy đa đa bị thương không nặng, hơn nữa cái được nhiều hơn hẳn cái mất."

Thái Luỹ tư chất thấp kém, nghe không hiểu.

"Ngươi thật ngu! Đa đa là người duy nhất cùng chịu khổ với thánh thượng lúc đó, đây quả thật chính là 'đồng cam cộng khổ'. Sau này, thánh thượng nhớ lại, việc này tuy có nhục nhã mất mặt, nhưng còn có cha cùng chịu nhục, cũng coi như là có bạn. Lại nói, đa đa và thánh thượng cùng trải qua việc này, ngày sau nếu có người vu cáo, tấu trình lên đa đa có chỗ nào không phải, thánh thượng niệm tình cùng trải qua kiếp nạn, chẳng phải sẽ đứng về phía đa đa hay sao?"

Thái Luỹ nghe được chỗ hiểu chỗ không, mơ mơ hồ hồ, Thái Du chỉ cười trừ.

Ít lâu sau, Thái Luỹ gặp được huynh đệ Thái Tu. Thái Tu hỏi thăm tình hình phụ thân, Thái Luỹ để biểu đạt ý kiến, liền nói cho Thái Tu biết những lời Thái Du đã nói. Thái Tu lại đem những lời này nói cho thúc phụ Thái Biện biết.

Thái Biện rất khôn khéo, nghe lời hiểu ý, liền đến gặp anh mình hỏi thẳng chuyện này, Thái Kinh tất nhiên là giật mình, vội vàng tra hỏi chuyện này từ đâu phát ra, mới biết là do Thái Du nói, lão lập tức sa sầm sắc mặt, nói: "Du nhi đại công tâm kế, cần đề phòng."

Chờ cho Thái Biện đi rồi, Thái Kinh mới nói nhỏ với phu nhân: "Biện đệ cũng không có ý tốt, biết rõ nói những lời này, sẽ khiến ta đối với Du gia tăng đề phòng, hắn bề ngoài cố ý điểm son cho lòng trung thành của mình, thực tế là ly gián, chúng ta cũng phải cẩn thận hắn."

Khi đó, lão bởi vì ở "Bát gia trang" bị đánh một trận, rồi lại được thăng quan, tăng thêm bổng lộc, càng thêm được sủng ái, ở trong triều một thời hô quát, không ai bì nổi.

Mà ngày đó, hoàng đế còn đang dưỡng thương tại "Biệt Dã biệt thự". Nhi tử của đại phú hào Chu Xung ở Tô Châu, cũng là tổng biện của Tô Hàng Ứng Phụng cục: Chu Lịch, bởi vì luôn nương nhờ thánh chỉ, cũng khéo đưa đẩy, nên rất được Triệu Cát ưa thích, thường triệu tới bên thân yến nhạc, khi hoàng đế nhắc đến chuyện này, đã nói như sau:

"... nhiều người như vậy, chỉ có Thái khanh là trung thành nhất, vì cứu trẫm mà cùng bị thương. Mặc dù trẫm nhất thời không cẩn thận bị thương, nhưng một nhân vật nhạy bén như Thái khanh, cũng cùng bị phục kích, có thể thấy được, trẫm bị thương không oan. Ha ha, hắn bị thương còn nặng hơn cả trẫm! Lòng trung thành có thể thấy rõ, đáng quý, nên đặc biệt tăng thưởng."

Chu Lịch vô cùng biết thời biết thế, đã đem những lời này chuyển cáo lại với Thái Kinh.

Trước đó, Thái Kinh đã cầu tha tội cho đám người Long Bát, Bát Đại Đao Vương, Triệu Cát bởi vì Thái Kinh cầu tình, nên đáp ứng rồi. Thái Kinh lại vì đám người Đa Chỉ Đầu Đà, Thiên Hạ Đệ Thất cầu phần thưởng, Triệu Cát cũng đáp ứng toàn bộ.

Đến lúc này, người người đều đối với Thái Kinh vạn phần cảm kích, nguyện vì lão bán mạng, quên mình phục vụ. Mà Thái Kinh lại không cần bỏ ra một cắc bạc, cũng có thể khiến cho những nhân vật nổi danh trong triều ngoài triều, võ lâm giang hồ vì lão bán mạng.

Lão lại thỉnh hoàng đế phê chuẩn: hai gã thích khách kia giao cho lão xử lý.

★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★ ๑۩۞۩๑ ★

* Về phần xử lý hai thích khách Đường Bảo Ngưu với Phương Hận Thiểu, Thái Kinh buộc Phương Ứng Khán phải phụ trách giám trảm (giám sát việc chém đầu) giữa chợ, giang hồ võ lâm đi cứu hai người này, Mễ Hữu Kiều vì không muốn Phương Ứng Khán động thủ nên đã ra tay giết “Long Đầu” Trương Tam Ba, đắc tội với toàn bộ giang hồ. (Lý do theo lời Mễ Hữu Kiều là, Phương Ứng Khán mới là thủ lĩnh của Hữu Kiều tập đoàn, Phương Ứng Khán đắc tội với giang hồ cũng đồng nghĩa với Hữu Kiều tập đoàn đắc tội với toàn bộ giang hồ, cho nên, nếu trong hai người phải có một người động thủ, vậy thì để ổng động thủ, tội danh một mình ổng gánh thôi)

Tóm lại ta nghĩ edit nhiêu đây hẳn là đủ để giới thiệu với mọi người về Thái Kinh rồi. Ăn một trận đòn mà được bao nhiêu thứ: thăng quan tiến chức, thu phục thuộc hạ, lại còn đẩy đối thủ vào chỗ chém giết lẫn nhau.

*Ta biết tên của Thái Kinh được wiki dịch là Sái Kinh, nhưng cả từ điển Lạc Việt lẫn Thiều Chửu đều dịch là chữ ‘thái’, Thiều Chửu có chú thích thêm là ‘quen đọc là chữ Sái’, nó cũng giống như chữ ‘sai’ (trâm gài tóc) đọc thành ‘thoa’, ‘tiểu tả’ đọc thành ‘tiểu thư’ vậy.

9 comment:

Trả lời
gil nói...
lúc 21:49 16 tháng 9, 2011

ta thích! ke ke ke.
nhưng mà cái đoạn tả Ứng Khán. sao ta có cảm giác giống như một tiểu xảo thụ ấy nhỉ? T_T

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 00:17 17 tháng 9, 2011

Cũng may bác Ôn chỉ nói anh "có nét trẻ con" thôi, mà đã mọc ra Thiết Phương Vương Phương Vô Phương rồi đấy, còn chưa tới mức như Nhâm Oán "trông như nam sủng", hay Địch Phi Kinh "mỹ lệ còn hơn nữ tử", chứ nếu không ngôi vị mỹ nhân của Tình Tình có người tranh rồi :D

Trả lời
gil nói...
lúc 02:18 17 tháng 9, 2011

ta là ta càng lúc càng nghi ngờ bác Ôn là fanboy nàng ạ. các nam tử đỉnh đỉnh đại danh dưới tay bác ai cũng có vài phần mỹ nhân kinh diễm. thậm chí làm cho các nam nhân trong nguyên tác thán phục. ta nhớ Truy mệnh từng nói với Phương tà chân : so với Đại sư huynh, ngươi còn có phần đẹp (hoặc là một từ nào đó đại loại thanh tú tươi trẻ) hơn, giống nữ tử hơn nữa. TT_TT.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 02:18 20 tháng 9, 2011

T^T ta nhớ có lần đọc được nhận xét của một hủ Tàu rằng bác Ôn viết tiểu thuyết kiếm hiệp cứ như viết đam mỹ, mỹ nam nhiều vô kể, mà nàng có thấy là đồng nhân đam mỹ của tác phẩm bác Ôn nhiều hơn hẳn so với những tác gia kiếm hiệp khác không :D

Trả lời
gil nói...
lúc 06:17 21 tháng 9, 2011

đúng đúng. hiếm thấy bộ kiếm hiệp nào nhiều đồng nhân đam mỹ như của bác. (cứ như mình đọc được tiếng trung ấy ^o^ . nhưng ít ra là thấy theo những gì ta đọc được)

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:34 21 tháng 9, 2011

Ta cũng rất nghi ngờ bác Ôn là fanboy, vì trong nguyên tác có khá nhiều cảnh nhân vật nam này khen nhan sắc của nhân vật nam khác. Nói tới mới nhớ, trong Thuyết anh hùng có một cảnh anh Khán bị người ta tưởng nhầm là giai nhà lành nên chọc ghẹo =))), đọc đến đó ta mới hiểu vì sao mỗi lần ra phố anh phải ngồi trong xe ngựa và dẫn theo cả một bầu đoàn 13 người gồm Bát Đại Đao Vương, Thiết Thụ Khai Hoa và Tam Tộc Cao Thủ =)))

Trả lời
Tiểu Khúc nói...
lúc 03:17 5 tháng 10, 2011

Ta rất thích những đoạn trích 'thuyết anh hùng-thùy thị anh hùng' của nàng, rất hay. ta cũng mún đọc lắm nhưng mà không đọc được bản convert, mong là nàng sẽ trích nhìu nhìu để đọc.tks nàng
;D

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 05:31 5 tháng 10, 2011

Thuyết anh hùng là kiếm hiệp cổ điển, và văn phong bác Ôn nếu edit không cẩn thận sẽ khiến người đọc cảm thấy buồn ngủ, ta vẫn thấy mình edit truyện của bác Ôn thật thất bại, nên thỉnh thoảng khi nào thấy đặc biệt thoải mái mới lôi ra edit, bình thường vẫn chỉ lê lết với đam mỹ thôi =)))

Trả lời
Unknown nói...
lúc 13:49 10 tháng 5, 2014

nói về kiếm hiệp, Ôn Thụy An đứng sau những người như Kim Dung, Cổ Long; nhưng xét về nhân vật trong truyện, những anh hùng của Kim Dung và Cổ Long không thể so với của Ôn Thụy An.

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)