Quân cờ - C1

Quân cờ

Tác giả: Phù Dao
Biên tập: Triêu Nhan

Ninh Tư Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay mình, trên cổ tay bẩn thỉu đầy bụi đất kia, hiện tại xuất hiện một dấu ấn nhợt nhạt.Y hơi nhíu mày, cổ tay mơ hồ còn lưu lại nhiệt độ của Hoàng Phủ Hạo, rất ấm áp, khác biệt một trời một vực với tứ chi luôn luôn lạnh lẽo của y. Đáy lòng trong nháy mắt có một tia tình cảm ấm áp dịu dàng chảy qua, y cảm thấy trái tim cứ ngỡ đã tê liệt từ lâu giờ đây chợt lặng lẽ đập nhanh hơn.


Chương một

Gió ở ải Gia Lăng luôn luôn thấm đẫm nỗi lạnh lẽo sắc bén như đao, nơi đây cát vàng đầy trời thường khiến người mê mắt, thế nhưng hoàn cảnh sinh tồn ác liệt cũng không ngăn được dã tâm ngông cuồng mưu toan tiến vào Trung Nguyên của Hạo tộc.

Hạo tộc là một dân tộc du mục ở phương bắc, dân phong cường hãn, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nam nữ đều tinh thông võ nghệ, vô cùng khó đối phó.

Vua của Trung Thổ[1] từng nhiều lần phái binh trấn áp Hạo tộc, nhưng đáng tiếc hiệu quả rất thấp, chiến sự biên giới liên miên, cục diện vẫn như cũ không cách nào cải thiện.

Ngày mùa xuân một năm nọ, khi trăm hoa nở rộ ở phương nam, cỏ cây xanh tươi chim oanh bay lượn, phương bắc lại nghênh đón mỗi năm một lần chiêu binh.

"Oa, năm nay chiêu binh đến năm nghìn người, xem ra lão binh xuất ngũ rất nhiều nha."

"Vậy chẳng phải tốt sao, ta còn đang lo nếu chỉ tuyển vài trăm người, với tuổi tác chúng ta e rằng không thể trúng tuyển."

"Ta nói này Hoàng Phủ Hạo, ngươi muốn đi đánh giặc như vậy sao?"

"Đương nhiên, Hạo tộc gần đây thường xuyên thắng trận, càng ngày càng kiêu căng càn quấy, nếu không cho bọn chúng biết tay một chút, nói không chừng ngày nào đó chúng sẽ thực sự đánh đến ải Gia Lăng."

"Bằng cách nào? Ngươi nghĩ bằng ngươi là có thể đánh đuổi được Hạo tộc sao?"

"Ha ha..."

Bảng bố cáo trước chợ, mấy thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi nhìn bố cáo chiêu binh nói cười rộn rã.

Thiếu niên dẫn đầu tuy rằng bị bạn bè trêu chọc, nhưng cũng không hề tỏ ra tức giận, ngẩng đầu cười nói: "Hiện tại ta đương nhiên là không được, nhưng mà vài năm sau, ta nhất định làm được."

Thiếu niên kia mắt to mày rậm, gương mặt khi cười sáng sủa như ánh trăng sao, thân thể cũng cao ngất thon dài, tuổi đời không lớn, nhưng lại có thể khiến người tưởng tượng được dáng dấp hiên ngang oai hùng trên lưng ngựa của hắn sau này.

Những thiếu niên xung quanh mặc dù nói cười trêu chọc hắn, nhưng cũng nhìn ra được vẻ nghiêm túc trong mắt hắn, đều thu lại ý trào phúng.

Trong đó có một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ tuấn tú cười nói: "Đúng vậy, chỉ cần chúng ta chăm chỉ rèn luyện, vài năm sau thiên hạ chính là mấy người chúng ta chống đỡ."

"Quân Ngọc nói không sai, ngày mai cùng nhau báo danh đi, chúng ta cũng muốn vì quê hương làm chút gì đó."

"Đồng ý."

Các thiếu niên bàn bạc xong xuôi, lại bá vai sát cánh nhau rời khỏi bản bố cáo, cũng bắt đầu hẹn nhau ngày mai giờ nào thì đến quân doanh báo danh.

Hoàng Phủ Hạo cười nhìn bộ dạng phấn khích của mọi người, trong lòng vui vẻ, khoé miệng vẫn không ngừng cong lên.

Một người kéo lê bước chân đi ngang qua cách hắn không xa, mùi hôi bốc lên từ người nọ khiến hắn phải chú ý.

Đó là một tên ăn mày gầy gò, mặc một bộ y phục rách nát vá chằng vá đụp hơn mười chỗ, có lẽ là nhiều ngày chưa từng tắm, trên người y toát ra một mùi chua thối nồng nặc, khiến cho mọi người trên đường nhìn thấy y đều bịt mũi tránh xa.

Hoàng Phủ Hạo nhìn y đi thẳng đến bảng bố cáo, lòng cảm thấy tò mò, nhịn không được dừng lại quan sát.

Tên ăn mày kia chậm rãi đến trước bố cáo chiêu binh, ngẩng đầu nhìn chăm chú.

"Này, Hoàng Phủ Hạo, nhìn cái gì vậy?" Quân Ngọc thấy Hoàng Phủ Hạo ngừng chân, khoác tay lên vai hắn, cười hỏi.

Hoàng Phủ Hạo không trả lời, chỉ dùng cằm hất về phía tên ăn mày, gương mặt vẫn mang theo ý cười.

Không nghĩ ra, một tên ăn mày nho nhỏ như vậy cũng sẽ có hứng thú đối với việc chiêu binh.

"Y cũng muốn gia nhập quân ngũ? Thân hình ốm yếu kia có được không?" Con người Quân Ngọc vốn nhanh tay nhanh miệng đã thành thói quen, lúc này đang nhìn chằm chằm cổ tay mảnh mai lộ ra bên ngoài ống tay áo của tên ăn mày.

Gã cũng không để ý hạ giọng, nên tên ăn mày đằng trước dường như nghe được những lời này, chậm rãi quay đầu.

Y chỉ nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Hạo và Quân Ngọc một cái, liền xoay người lê bước bỏ đi.

Một cái thoáng nhìn kinh hồng, Hoàng Phủ Hạo phát hiện gương mặt tên ăn mày kia tuy rằng bẩn thỉu bám đầy bụi đất, nhưng ngũ quan đoan trang, nếu như lau sạch bụi đất đi, hẳn là cực kỳ thanh tú.

Nhất là một đôi mắt kia, đoan chính sáng sủa đến loá mắt, khiến hắn trực giác nhớ đến một thành ngữ, là "mặt mày như hoạ".

Mà vẻ mặt kiêu ngạo của tên ăn mày kia, mặc dù chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, nhưng vẫn bị hắn bắt được.

"Này, mọi người đều đi hết rồi, ngươi còn cười cái gì?" Quân Ngọc vừa quay đầu, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Hạo đang toét miệng, lộ ra một nụ cười khiến gã dựng tóc gáy.

Hoàng Phủ Hạo vẫn như cũ cười đến hăng hái bừng bừng, vỗ vỗ vai Quân Ngọc, xoay người lôi gã đi, "Ta cảm thấy nếu y đi báo danh chiêu binh, hơn nữa nếu như trúng tuyển, nói không chừng sẽ trở thành một nhân tài."

"Ha ha, vì sao?"

"Trực giác."

Hoàng Phủ Hạo nhướng mày nói như vậy, vẻ mặt thừa nước đục thả câu khiến Quân Ngọc cảm thấy rất khó ưa, nên rất không khách sáo mà cho hắn một quyền vào ngực.

Một đấm mạnh như vậy, Hoàng Phủ Hạo kêu "ui da" oai oái.

"Này, hai ngươi đang làm gì vậy?" Đám bạn đã đi đằng trước quay đầu lại gọi bọn họ.

Hoàng Phủ Hạo túm lấy Quân Ngọc nhanh chân đuổi theo, cười ha ha nói: "Không có gì."

Hắn không hề chú ý, tên ăn mày kia đã rời khỏi bản bố cáo đi tới góc tường ngồi xuống, vẫn luôn luôn nhìn về phía đám người trẻ đồng lứa hăng hái hăm hở bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Hạo liền mang theo một đám bằng hữu chạy tới quân doanh.

Bởi vì chiêu mộ tân binh, cho nên quân doanh rất náo nhiệt, người đến báo danh rất nhiều, toàn bộ người báo danh trong vùng tập trung lại, vây quân doanh chật như nêm cối.

Lương bổng của binh lính trú quân phương bắc cao hơn nhiều so với binh lính phía nam, lại thêm ăn mặc ở đều do quân doanh cung cấp, cho nên không ít nam giới gia đình cùng khổ đều tình nguyện tòng quân, để có được lương bổng phụ cấp trang trải cho gia đình.

Mà mặt khác, bởi vì thường xuyên khai chiến cùng Hạo tộc, cho nên quân phương bắc luyện binh và thao diễn đều rất nghiêm khắc cần mẫn, không ít công tử nhà giàu cũng tự nguyện tới học tập các loại bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung.

Còn nếu có thể trở nên nổi bật trên chiến trường, thăng quan tiến chức cũng là chuyện thường thấy, nếu may mắn có thể trở thành tướng quân, vậy thì một đời áo cơm không cần lo lắng.

Cho nên hàng năm chiêu binh, những người đến báo danh có thể nói là nhiều vô số kể.

Thế nhưng binh cũng không phải dễ làm, nếu muốn vào quân đội, còn phải tham gia một cuộc thi, không có một thân thể khoẻ mạnh cùng một chút nền tảng, đừng nghĩ có thể làm được trú quân.

Người hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ trước tiên phải ở chỗ báo danh đăng ký tên họ và quê quán, sau đó trải qua mấy cuộc thi, mới có thể quyết định có trúng tuyển hay không.

Bọn người Hoàng Phủ Hạo và Quân Ngọc vừa tới chỗ báo danh không bao lâu, đang đứng xếp hàng, chợt nghe được đám người đằng sau nhỏ giọng bàn tán xôn xao.

Mấy từ "đồ ăn mày", "thối quá" vừa lọt vào tai, Hoàng Phủ Hạo lập tức quay đầu.

Giữa đám người đang dạt qua hai bên, một người chầm chậm đi tới, chính là tên ăn mày nhỏ bé ngày hôm qua.

Y vẫn như cũ mặc một bộ đồ rách nát bốc mùi, gương mặt bẩn thỉu, nhưng y không chút nào để ý đến ánh mắt người xung quanh, không hề nhìn ngang ngó dọc đi thẳng về phía trước.

Quân Ngọc và mấy người bạn khác đều cau mày tránh qua một bên, chỉ có Hoàng Phủ Hạo vẫn mang vẻ mặt tươi cười, nhìn thẳng tên ăn mày kia.

Tên ăn mày đi đến trước mặt Hoàng Phủ Hạo, thấy hắn không hề có ý né tránh, liền dừng bước chân, dường như định xếp hàng tiếp theo hắn.

"Ta biết ngươi sẽ tới." Cong lên khoé môi, Hoàng Phủ Hạo cười nói.

Đôi mắt sáng lấp lánh của tên ăn mày nhìn thẳng hắn, gương mặt không có một chút biểu tình, cũng không trả lời.

"Ê, đồ ăn mày, cho ngươi đi trước báo danh đó, ngươi đứng ở chỗ này thối chết đi được." Không biết là người nào phía trước hét lên một câu.

Bởi vì tham gia quân đội sẽ phát quân phục thống nhất, cho nên cũng không có quy định ăn mày không được tới báo danh, có điều, quang minh chính đại tới báo danh như tên ăn mày này, thật sự là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả[2].

Nghe người nọ ở phía trước hô như vậy, đám người thật sự triệt để tách ra nhường đường, ngay cả binh sĩ phụ trách ghi danh cũng ngẩng đầu nhìn phía bên này.

Tên ăn mày nhìn thoáng qua phía trước, thấy Hoàng Phủ Hạo vẫn không tránh ra, cuối cùng mở miệng: "Ngươi không định cho ta qua sao?"

Giọng nói trong trẻo lãnh đạm, giống như một đợt tuyết đầu đông, ôn hoà hờ hững lại lộ ra rét lạnh không thể nghi ngờ.

Hoàng Phủ Hạo nghe xong lời này dường như rất kinh ngạc, quay đầu nhìn lại mới thấy cả con đường trống trải chỉ còn mỗi hắn đứng trước mặt tên ăn mày, không khỏi giật mình.

"Hoàng Phủ Hạo, nhà ngươi còn ở đó làm gì? Nhanh qua bên đây." Quân Ngọc ở một bên ra sức vẫy hắn.

"Các ngươi việc gì phải trốn xa như vậy? Nếu như tất cả mọi người đều tránh ra, không bằng chúng ta cùng nhau đi báo danh trước." Dù sao bọn họ cũng xếp hàng trước tên ăn mày này mà.

Quân Ngọc không nói gì, trợn mắt một cái xem thường, không để ý đến hắn.

Hoàng Phủ Hạo quay đầu lại, cười nói với tên ăn mày: "Nếu bọn họ đều không muốn đi, vậy ta với ngươi đi báo danh."

Bàn báo danh ngồi hai binh sĩ quản sự, lúc này cả hai đều nhàn rỗi.

Tên ăn mày không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ nhìn Hoàng Phủ Hạo, mặt không biểu cảm.

Hoàng Phủ Hạo coi như y đã đồng ý, quay đầu vui vẻ đi về phía bàn báo danh.

Hai người một trước một sau tới bàn, binh lính quản sự nhận ra Hoàng Phủ Hạo, nhìn hắn lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tiểu tử nhà ngươi sao cũng chạy đến đây tham gia náo nhiệt."

Hoàng Phủ Hạo cũng nhỏ giọng, ghé sát vào binh sĩ nói: "Tần đại ca, cha nương ta nói cho ta tới đây rèn luyện, nhưng mà ta là muốn một ngày kia tự mình đánh lui Hạo tộc."

"Tiểu tử, khẩu khí cũng không nhỏ."

"Hắc hắc."

Bởi vì là người quen, cho nên không cần Hoàng Phủ Hạo nói cái gì, Tần Thiên đã ghi lại tên họ và quê quán của hắn.

Hoàng Phủ Hạo là người trấn Trần gần khu quân doanh ải Gia Lăng, vốn là dòng dõi thư hương thế gia, là danh môn vọng tộc bản địa, tổ tiên nhiều đời đều là đại quan trong triều, coi như là con cháu phú gia rất nổi danh ở ải Gia Lăng.

"Ninh Tư Nhiên, nhân sĩ Hoài Phổ."

Bân cạnh vang lên giọng nói của tên ăn mày, vẫn trong trẻo lãnh đạm như vậy, lại không biết vì sao khiến lòng Hoàng Phủ Hạo khẽ động.

Nhân sĩ Hoài Phổ? Hắn nhịn không được nghiêng đầu liếc nhìn Ninh Tư Nhiên.

Hoài Phổ cách khá xa Gia Lăng, đó hẳn là thành thị phía nam phải không? Y lưu lạc từ phương nam đến đây sao?

"Cầm giấy này, đi qua bên kia sát hạch đi." Binh sĩ ghi danh kia thật ra không ghét bỏ y là ăn mày, viết tên tuổi và quê quán xong, đưa giấy cho Ninh Tư Nhiên.

Hoàng Phủ Hạo vội vã cầm giấy của mình từ tay Tần Thiên, xoay người đi cùng Ninh Tư Nhiên.

"Thì ra ngươi tên Ninh Tư Nhiên, ta là Hoàng Phủ Hạo."

Hai người sóng vai đi về phía đài cao của cuộc thi, những người xung quanh đều trợn mắt kinh ngạc nhìn bọn họ. Nghĩ cũng đúng, một người là nhân vật nổi tiếng trong vùng, một người là tên ăn mày nghèo túng, hai người đi cùng với nhau, xác thực khiến người ta kinh ngạc.

Ninh Tư Nhiên liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo một cái, cái liếc mắt kia không mang theo bất cứ tình cảm gì, giống như y chẳng qua chỉ muốn liếc mắt nhìn người này một cái mà thôi.

Đối với thái độ lạnh lùng cự tuyệt người ngàn dặm của y, Hoàng Phủ Hạo không hề tỏ ra thất vọng hay bất mãn chút nào, vẫn như cũ duy trì vẻ mặt tươi cười như gió xuân.

Cuộc sát hạch chiêu binh này chia làm ba phần, đầu tiên là khảo sát sức lực, trên đài cao đặt hai quả cân rất lớn, trên đầu mỗi quả cân có dây thừng xuyên qua, người nào nhấc lên nổi mới tính qua được.

Hoàng Phủ Hạo và Ninh Tư Nhiên đi lên đài cao, hai người đứng trước hai quả cân.

Binh sĩ khảo sát cầm tờ giấy viết tên bọn họ, đọc lớn tên của mỗi người.

Quả cân này nhìn qua rất nặng, trong lòng Hoàng Phủ Hạo thật sự lo lắng cho Ninh Tư Nhiên, y ốm yếu như vậy, lại là một tên ăn mày, phỏng chừng cũng là bữa đói bữa no, không biết sáng nay đã ăn gì chưa.

Hắn còn đang ở bên cạnh lo lắng vớ vẩn, bên này Ninh Tư Nhiên đã nhấc quả cân lên, tuy rằng, dùng cả hai tay, bộ dạng vô cùng chật vật.

"Được rồi, Ninh Tư Nhiên được qua." Binh sĩ quản sự lên tiếng.

Hoàng Phủ Hạo trong lòng kinh ngạc, lén liếc nhìn Ninh Tư Nhiên, quả nhiên thấy trán y toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, nếu như không phải trên mặt đều là bụi đất, không chừng cả gương mặt đã trắng bệch rồi.

"Hoàng Phủ Hạo, ngươi sao còn chưa nhấc, rốt cuộc có muốn khảo sát hay không?" Binh sĩ thấy hắn đứng trước quả cân chậm chạp bất động, nhịn không được thúc giục.

"Có, có." Hoàng Phủ Hạo nói liên tục hai chữ có, cười cười nhìn binh sĩ, một tay nhấc quả cân lên.

Binh sĩ kia có hơi kinh ngạc, quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, nói: "Thông qua, các ngươi qua sân tiếp theo đi."

Khảo sát tiếp theo là chạy bộ, từ một đầu của một đài cao dài mười trượng chạy tới bên kia, rồi lại vòng về điểm ban đầu, tám người một tổ, mỗi tổ loại bốn người.

Hoàng Phủ Hạo và Ninh Tư Nhiên khảo sát xong sức lực, tổ chạy bộ phía trước vừa lúc thiếu hai chỗ, binh sĩ quản sự liền lớn tiếng hét gọi bọn họ: "Hai người các ngươi, mau qua đây!"

Tuy rằng nghe tiếng gọi, nhưng Ninh Tư Nhiên vẫn kéo lê bước chân, chầm chậm đi tới.

Hoàng Phủ Hạo cũng không gấp, đi bên cạnh y, nhỏ giọng hỏi một câu: "Ngươi mấy ngày chưa ăn gì sao?"

Bước chân Ninh Tư Nhiên dường như khựng lại một chút, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Hạo, thấy lần này hắn không cười, mà là vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, rốt cuộc trả lời: "Gần ba ngày."

Ba ngày? Hoàng Phủ Hạo líu lưỡi, ba ngày không ăn gì còn có thể nhấc nổi quả cân?

Tiểu tử này, cũng không tệ.

"Không đói bụng sao?" Hắn nhịn không được hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.

Ánh mắt Ninh Tư Nhiên dời về tiền phương, nhìn đám người đang chờ bọn họ đi tới, mặt không biểu tình đáp: "Đói."

Đương nhiên đói, nếu như không phải vẫn còn có niềm tin, hẳn là y đã ngã xuống rồi.

"Ngươi có tự tin có thể trúng tuyển không?"

"Không có, nhưng để không phải chịu đói, không phải ăn xin, ta vẫn muốn thử một lần."

Ninh Tư Nhiên luôn luôn trả lời rất bình tĩnh, cho dù là đang nói đến sự thực thê thảm, y vẫn bình thản như cũ, giống như y đối với chính mình cũng chỉ còn lại lòng thương cảm mà thôi.

Hoàng Phủ Hạo không hỏi thêm gì nữa, gương mặt anh tuấn dần dần trở nên ngưng trọng.

Hai người đi tới khu vực chạy thi, mấy người kia ngửi phải mùi hôi trên người Ninh Tư Nhiên, đều tránh xa ra một chút.

Binh sĩ quản sự thu giấy của hai người xong, để mọi người xếp thành hàng ngang, chuẩn bị chạy.

"Ngươi theo sát ta." Lúc chuẩn bị, Hoàng Phủ Hạo nhỏ giọng nói một câu như vậy.

Ninh Tư Nhiên không trả lời, nâng lên mi mắt nhìn hắn một cái.

Ánh mắt rất sáng, giống như bên trong có ánh sao.

"Chuẩn bị, bắt đầu!" Binh sĩ quản sự ra lệnh một tiếng, tám người lập tức đồng loạt lao đi.

Ninh Tư Nhiên tuy rằng dốc hết sức lực, nhưng bởi vì thể lực không đủ, thân thể lại suy nhược, dù không rơi lại sau cùng, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Hoàng Phủ Hạo vẫn chạy theo tốc độ của y, khi đến đầu kia của đài cao bắt đầu quay trở lại, chợt len lén nắm lấy tay Ninh Tư Nhiên.

Ninh Tư Nhiên chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, tiếp theo một nguồn sức mạnh kéo y về phía trước.

Nhờ mánh khoé gian lận đó, Ninh Tư Nhiên rốt cuộc miễn cưỡng về đích thứ năm từ dưới đếm lên.

Cũng nhờ tất cả những người khác đều muốn tránh xa mùi hôi trên người y, đều cách khá xa, cho nên không ai thấy Hoàng Phủ Hạo gian lận.

"Hoàng Phủ Hạo, Ninh Tư Nhiên, thông qua, sân tiếp theo." Binh sĩ quản sự phê vào tờ giấy ghi tên của hai người, lúc đưa trả lại còn hơi giật mình.

Có điều nhìn thấy Ninh Tư Nhiên thở hổn hển, ngực liền nghĩ đại khái là bởi vì tuổi trẻ, sức bật hẳn là không tệ.

"Đi thôi, sân tiếp theo." Hoàng Phủ Hạo cười cười với Ninh Tư Nhiên, xoay người đi trước, ngậm miệng không hề đề cập tới chuyện vừa rồi.

Ninh Tư Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay mình, trên cổ tay bẩn thỉu đầy bụi đất kia, hiện tại xuất hiện một dấu ấn nhợt nhạt.

Y hơi nhíu mày, cổ tay mơ hồ còn lưu lại nhiệt độ của Hoàng Phủ Hạo, rất ấm áp, khác biệt một trời một vực với tứ chi luôn luôn lạnh lẽo của y.

Đáy lòng trong nháy mắt có một tia tình cảm ấm áp dịu dàng chảy qua, y cảm thấy trái tim cứ ngỡ đã tê liệt từ lâu giờ đây chợt lặng lẽ đập nhanh hơn.

Đã bao nhiêu lâu, không ai ôn hoà cười với y, nhẹ nhàng nói với y, càng không ai, tự nguyện đến gần một tên ăn mày như y.

"Này, Ninh Tư Nhiên, nhanh lên một chút." Giật mình thất thần, phía trước vọng lại tiếng gọi của Hoàng Phủ Hạo.

Ninh Tư Nhiên ngẩng đầu, đè nén cảm động đang chầm chậm dâng lên trong lòng, nhìn hắn bước nhanh qua phía đó.

Khảo sát cuối cùng là tham gia một trò chơi, tên gọi ném túi cát.

Hai mươi binh sĩ đứng thành một vòng tròn, hai mươi người tham gia khảo sát đứng bên trong, trên tay mỗi binh sĩ có hai túi cát nhỏ, cầm túi cát ném vào những người bên trong.

Người bị ném trúng sẽ bị loại khỏi vòng tròn, trò chơi sẽ vẫn tiến hành đến khi tất cả những người tham gia khảo sát đều bị loại mới kết thúc.

Trong trò chơi này, binh sĩ quản sự sẽ không trực tiếp nói cho ngươi biết ngươi đã bị loại hay trúng tuyển, người tham gia khảo sát kết thúc trò này có thể về nhà, vài ngày sau danh sách tân binh sẽ được dán ở chợ.

Hoàng Phủ Hạo và Ninh Tư Nhiên tự nhiên lại chung một vòng tròn.

"Còn có thể chạy nổi không? Trò này thử thách tính linh hoạt và năng lực phản ứng, thế nhưng mỗi năm đều loại bỏ rất nhiều người." Hoàng Phủ Hạo thấy trò chơi còn chưa bắt đầu, thừa dịp hỏi Ninh Tư Nhiên.

Nhìn y chảy không ít mồ hôi, thể lực hẳn là đã sớm tới cực hạn rồi?

Ninh Tư Nhiên ngẩng đầu gạt đi mồ hôi trên trán, hơi hổn hển đáp lời: "Để thử xem."

Ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, dường như không hề xao động, cũng không có bất an.

Hoàng Phủ Hạo yên tâm, lại bắt đầu nhếch miệng cười.

Ninh Tư Nhiên nhìn hắn, đột nhiên hỏi một câu: "Vì sao lúc nào ngươi cũng cười?"

Từ nhỏ đến lớn, y đã gặp qua đủ loại người, không phải là chưa bao giờ nhìn thấy người hay cười, nhưng mà người cười đến thoải mái như vậy, dường như chỉ có Hoàng Phủ Hạo.

Hoàng Phủ Hạo hơi sửng sốt, sau một lúc lâu mới cười tươi đáp lại: "Có lẽ là, nương ta thường nói với ta, cười nhiều mới tốt."

Ninh Tư Nhiên suy nghĩ những lời này trong đầu, không hỏi thêm gì nữa.

"Tất cả chuẩn bị." Sau khi mọi người tập hợp đông đủ, binh sĩ quản sự lớn giọng hô một câu.

Hoàng Phủ Hạo và Ninh Tư Nhiên cùng chấn chỉnh tinh thần, hai người đều hít sâu một hơi.

Bởi vì mọi người đều không muốn đứng gần Ninh Tư Nhiên, cho nên trong vòng tròn ngoại trừ Hoàng Phủ Hạo và Ninh Tư Nhiên, những người khác hầu như co lại thành một cụm.

Mà trong trò ném túi cát này, những người phải tránh né bên trong vòng tròn kỵ nhất là co cụm lại một góc.

Một túi cát ném vào một người và ném vào một đám người, tỷ lệ trúng đương nhiên sẽ khác nhau.

Các binh sĩ rõ ràng rất am hiểu đạo lý này, cho nên túi cát tập trung ném vào đám người bên kia, chẳng mấy chốc, đã có mấy người bị loại khỏi vòng tròn.

Hoàng Phủ Hạo không biết Ninh Tư Nhiên nghĩ như thế nào, nhưng đối với hắn mà nói, đây chỉ là một trò chơi mà thôi, cho nên hắn thả sức chơi đùa.

Lúc chạy vòng quanh, lúc tránh né túi cát, lúc nhìn những người cùng tham gia khảo sát bị mời ra khỏi vòng tròn, Hoàng Phủ Hạo đều đang cười.

Cũng không phải cười nhạo, hắn chỉ thấy thú vị mà thôi.

Ninh Tư Nhiên vẫn nhìn dáng tươi cười của hắn, tuy rằng không hiểu hắn đến tột cùng đang cười cái gì.

Trò chơi vẫn tiếp diễn, nhưng thời gian hai chung trà trôi qua, chỉ còn lại Hoàng Phủ Hạo và Ninh Tư Nhiên hai người.

Có lẽ là bị nụ cười của Hoàng Phủ Hạo ảnh hưởng, binh sĩ xung quanh cũng vui vẻ cuốn vào trò chơi, nhắm hai người vừa cười vừa ném, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Thể lực của Ninh Tư Nhiên đã rơi xuống cực hạn, dưới sự tấn công mãnh liệt không thể kiên trì được bao lâu, bị loại khỏi vòng tròn.

Chỉ còn lại một mình Hoàng Phủ Hạo, vẫn còn chưa thấy đủ tiếp tục thoả thích chơi đùa.

Tuy rằng binh sĩ quản sự nói có thể đi, nhưng Ninh Tư Nhiên cũng không có lập tức đi, mà tìm một chỗ không có ai ngồi xuống, nhìn Hoàng Phủ Hạo bên trong vòng tròn.

Cái tên đó thực sự là linh hoạt đến mức khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ, túi cát mỗi lần đều là hiểm hiểm bay sát qua người hắn, nhưng không chạm được vào hắn.

Có thể thấy hắn cũng có công phu cơ bản, hơn nữa khả năng không tệ.

Mà từ gương mặt tươi cười của hắn, Ninh Tư Nhiên nhìn ra được, hắn thực sự đang hưởng thụ trò chơi này, liền không thể không nghĩ, một Hoàng Phủ Hạo sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, lại đối với một tên ăn mày như y vươn tay, phải chăng cũng chỉ bởi vì hắn đang hưởng thụ nhân sinh mà thôi.

Nghĩ như vậy, trong lòng dường như hiện lên một chút thất lạc, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, Ninh Tư Nhiên liền tự giễu mà hơi hơi nâng lên khoé môi.

Có lẽ là lâu lắm không được ai quan tâm, cho nên chỉ mới gặp được một chút quan tâm như vậy, liền lo được lo mất.

Hoàng Phủ Hạo ở trong trò chơi chơi đến không biết trời đất, rốt cuộc binh sĩ quản sự nhìn không được nữa, hạ lệnh dừng trò chơi.

Dừng trò chơi rồi gã không quên giáo huấn Hoàng Phủ Hạo vài câu, ý là hắn vui chơi quá mức rồi.

Hoàng Phủ Hạo chỉ cười gãi gãi đầu, còn quay lại vẫy tay với mấy binh sĩ vẫn còn có vẻ muốn chơi tiếp, rồi mới xoay người rời đi.

Liếc mắt thấy Ninh Tư Nhiên còn chưa đi, Hoàng Phủ Hạo cười đi tới bên cạnh y, cúi đầu nhìn y hỏi: "Đang đợi ta sao?"

Cũng không phải là hắn ngạo mạn, thật sự là ngoại trừ hắn, Ninh Tư Nhiên chẳng có ai để chờ đợi.

Ninh Tư Nhiên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn Hoàng Phủ Hạo, ôm quyền hành lễ: "Vừa rồi cảm tạ ngươi."

Một câu nói vô cùng đơn giản, không tính thân thiện cũng không quá xa cách.

Hoàng Phủ Hạo thấy cử chỉ của y thông sách hiểu lễ, lại tăng thêm vài phần thiện cảm, trong lòng nghĩ y hẳn là gia đình gặp phải sóng gió mới lưu lạc đến tình cảnh này.

Lập tức ôm quyền đáp: "Cảm tạ gì, việc nhỏ mà thôi, ngươi nếu không chê, trước khi công bố danh sách người trúng tuyển, đến nhà ta nghỉ tạm đi."

Một thiếu niên nếu đang yên ổn như vậy mà lại lưu lạc trở thành ăn mày, quả thật quá mức thương cảm, Hoàng Phủ Hạo trong lòng thầm nghĩ cho dù y không được triệu tập nhập ngũ, mình cũng có thể cầu phụ thân thu lưu y.

Nhưng Ninh Tư Nhiên lắc đầu, bình thản đáp: "Bèo nước gặp nhau, Tư Nhiên không dám làm phiền Hoàng Phủ huynh, huống chi đời người giàu sang khác biệt, sống chết có số, không nên cưỡng cầu."

Nói xong, y một lần nữa ôm quyền chào Hoàng Phủ Hạo, xoay người rời đi.

Người giống như y như vậy, sẽ không cho phép mình chìm đắm trong sự tử tế của người khác, bởi vì chìm đắm như vậy, sẽ chỉ khiến y trở nên mềm yếu.

Mà Hoàng Phủ Hạo nhất thời quan tâm và giúp đỡ, đối với y mà nói, nếu như được rồi lại mất, sẽ là một sự đả kích rất lớn.

Cho nên vì phòng ngừa chuyện như vậy xảy ra, y chỉ có thể chạy trốn.

Nhìn bóng lưng y chậm rãi lê bước đi xa, Hoàng Phủ Hạo ngẩn ngơ đứng tại chỗ, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Giàu sang khác biệt, sống chết có số? Ninh Tư Nhiên rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, khiến cho y chỉ mới chừng này tuổi đã nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời hư ảo?

"Hoàng Phủ Hạo, tiểu tử ngươi vì tên ăn mày kia mà bỏ rơi huynh đệ chúng ta, xem ngươi kìa, cũng bị lây mùi thối rồi."

Quân Ngọc cùng mấy thiếu niên khác đi tới, thấy hắn, khoa trương dùng tay quạt quạt, vẻ mặt chán ghét, rất giống như người hắn thật sự hôi đến không thể ngửi nổi.

Hoàng Phủ Hạo quay đầu, nheo mắt nhìn từ đầu đến chân Quân Ngọc, đột nhiên không nói lời nào nhào tới, ôm chầm lấy cả người gã, cười hì hì: "Quân Ngọc thân yêu, chúng ta thế nhưng là huynh đệ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, ta biết cho dù ta có thối hơn nữa ngươi cũng sẽ không ghét bỏ ta, đúng không?"

Vừa nói hắn vừa ra sức chùi tới chùi lui trên người Quân Ngọc, cho đến khi mùi hôi thối kia cũng nhiễm lên người Quân Ngọc mới thôi.

Đám bạn xung quanh tất cả đều chỉ vào bọn họ cười ha hả, Quân Ngọc ngây người, đã bị động tác ngoài dự đoán của Hoàng Phủ Hạo làm cho phát ngốc.

Sau khi vui đùa đủ rồi, nhóm thiếu niên cùng nhau rời khỏi quân doanh, trên đường trở về, Hoàng Phủ Hạo vẫn luôn lưu ý hai bên đường, mong có thể nhìn thấy Ninh Tư Nhiên, hắn muốn nói với y thêm vài câu.

Chỉ tiếc, bên đường không thiếu ăn mày, nhưng không có người nào là Ninh Tư Nhiên.



[1] Trung thổ = Trung Nguyên

[2] Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: trường hợp hi hữu, trước đây không có ai, sau này cũng không có.

2 comment:

Trả lời
aimong nói...
lúc 03:07 9 tháng 10, 2011

Hơi bị phục em Nhiên, rất có chí khí. Em không đầu hàng số phận, cũng không sợ bị coi khinh dũng cảm đi thi tuyển. Nhưng có vẻ em số khổ ~_~
Nàng ráng phấn đấu nghen, 1 tuần hai chương... Cũng hơi hẻo

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 03:27 9 tháng 10, 2011

Ờ thì... số em cũng... không khổ lắm, em chỉ bị tác giả dìm lên dập xuống từ cuốn một qua cuốn hai thôi =))) Cơ mà không phải anh công ngược em đâu, nên yên tâm =)))

Ta cố gắng beta đàng hoàng bộ này (để xong truyện không cần phải beta lại nữa -_-), nên hơi chậm một tí, cứ từ từ, từ từ rồi khoai từ nó cũng nhừ -_-

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)