Quân cờ - C2

Quân cờ

Tác giả: Phù Dao
Biên tập: Triêu Nhan

 
Gió đêm mang theo hơi lạnh thoảng qua, lùa qua mái tóc vạt áo, gợi lên cảm giác thoải mái khiến lòng người rung động, Ninh Tư Nhiên nhìn Hoàng Phủ Hạo đang chăm chú kéo y chạy về phía trước, trong lòng cảm thấy mỹ mãn, khẽ cười rộ lên.

Rốt cuộc mình cũng có thể giúp được hắn, thật tốt quá.

Cứ như vậy, cho dù chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, y cũng có thể báo đáp được lòng tốt Hoàng Phủ Hạo đối với y.
Chương hai

Ngày công bố danh sách tân binh, Hoàng Phủ Hạo mới sớm tinh mơ đã dựng đầu Quân Ngọc khỏi ổ chăn.

“Ta nói Hoàng Phủ Hạo, ngươi khẳng định là trúng tuyển rồi, có cần phải khẩn trương đến xem như vậy không?” Quân Ngọc vẫn còn rất buồn ngủ, dọc đường đi không ngừng oán giận.

Hoàng Phủ Hạo lại không thèm để ý, chỉ hưng phấn nói: “Ta không phải đi xem kết quả của ta.”

“Không xem kết quả của ngươi, vậy xem của ai?” Quân Ngọc chẳng hiểu gì cả liếc hắn một cái, một lúc lâu sau đột nhiên nhớ tới cái gì hét toáng lên: “A, chẳng lẽ ngươi muốn xem tên ăn mày kia sao?”

“Ninh Tư Nhiên.”

“Cái gì?”

“Y tên là Ninh Tư Nhiên.” Quay đầu, Hoàng Phủ Hạo nhấn mạnh từng chữ.

Vẻ mặt Quân Ngọc như muốn hộc máu, rất muốn tiến lên đấm hắn hai cái, tên chết tiệt này, vì sao đột nhiên lại hứng thú với một tên ăn mày như vậy?

“Ngươi dường như… rất thưởng thức y?” Sau một lúc lâu, Quân Ngọc lại hỏi.

Gã kỳ thực muốn dùng từ “thích”, nhưng sau lại nghĩ một người thân là nhân trung long phượng như Hoàng Phủ Hạo mà thích một tên ăn mày quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Tuy rằng cái từ “thích” kia ý nghĩa đại khái cũng giống như thưởng thức, thế nhưng gã vẫn cảm thấy không nên dùng như vậy.

Hoàng Phủ Hạo gãi gãi đầu, ánh mắt chuyển một vòng, tự hỏi một lúc lâu, mới đáp: “Ừ, ta cảm thấy y rất đặc biệt.”

“Đặc biệt chỗ nào?”

“Quân Ngọc, nếu như ngươi là một tên ăn mày, ngươi có đi tham gia chiêu binh nhập ngũ không?”

“Cái đồ miệng quạ đen nhà ngươi, đừng có trù ẻo ta như vậy chứ.”

Quân Ngọc trợn trắng mắt xem thường, có lầm hay không, sao lại có người đi đặt ra loại giả thiết này.

Hoàng Phủ Hạo ha hả nở nụ cười, thấy danh sách đã được dán trên tường bên cạnh bảng bố cáo, liền hưng phấn kéo Quân Ngọc chạy qua.

Người đến xem danh sách rất đông, rộn ràng nhốn nháo, Hoàng Phủ Hạo và Quân Ngọc khó khăn lắm mới chen vào được.

“Không tồi, không tồi, chúng ta đều trúng tuyển hết.” Quân Ngọc nhìn tên đám bạn thiếu gia bọn họ đều có trên danh sách, cảm thấy mỹ mãn mà cảm khái.

Hoàng Phủ Hạo lại không trả lời, còn đang tập trung nhìn vào danh sách rậm rạp chi chít tìm tên của Ninh Tư Nhiên.

“Không thể nào, chẳng lẽ y không trúng tuyển?” Mắt thấy đã sắp xem hết danh sách mà còn chưa thấy tên người nọ đâu, Hoàng Phủ Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Quân Ngọc trực tiếp chỉ vào tận cùng danh sách, bất đắc dĩ nói: “Ở đây.”

Quả nhiên, cái tên cuối cùng trong danh sách năm nghìn người, chính là Ninh Tư Nhiên.

Hoàng Phủ Hạo nhịn không được thở dài: “Vì sao lại ở tuốt phía sau như vậy? Thế này thì chắc chắn sẽ không được xếp vào cùng một doanh[1] rồi.”

Quân doanh lớn như vậy, bên trong lại nhiều người, nếu như không được xếp vào cùng một doanh, sau này nếu muốn gặp mặt sẽ rất khó khăn.

Quân Ngọc liếc hắn một cái, nói: “Tuy rằng mọi người đều là tân binh, nhưng mà cũng nhìn xuất thân để an bài doanh địa, ngươi muốn ở cùng doanh với y, vốn là chuyện không có khả năng.”

“Tuy là như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có chút thất vọng.”

“Nếu như y thật sự là một người đặc biệt như ngươi nói, các ngươi sau này vẫn có cơ hội gặp mặt.”

Đợi được thăng chức không hề là tiểu binh nữa, là có thể tham gia chiến tranh với Hạo tộc, đến lúc đó cơ hội gặp mặt sẽ tăng lên rất nhiều.

Hoàng Phủ Hạo nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta cũng rất muốn biết y đến cùng có thể tiến được bao xa.”

Lúc chiêu binh tuy rằng mình có giúp y, nhưng mà vào quân doanh rồi, y chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.

“Này, Hoàng Phủ Hạo, Quân Ngọc, các ngươi sao lại tới sớm như vậy.” Những người khác trong nhóm bạn lúc này cũng đã chen đến sau lưng bọn họ, ngóng cổ bắt đầu tìm tên của mình.

Hoàng Phủ Hạo quay đầu nhìn bọn họ cười cười, ánh mắt vô ý lướt qua đám đông, thấy được Ninh Tư Nhiên đang đứng phía sau cách xa đám người.

Y có lẽ đã tới được một lúc, thấy người càng ngày càng đông, tự thấy mình khẳng định không thể chen vào được, liền xoay người định đi.

“Ai, ta đi trước đây.” Hoàng Phủ Hạo thấy y rời đi, vội vã bỏ lại một câu nói liền chen ra khỏi đám đông.

“Ninh Tư Nhiên.”

Bước nhanh tới bên người Ninh Tư Nhiên, vỗ vai y, Hoàng Phủ Hạo lộ ra một nụ cười xán lạn.

Ánh dương quang vàng rực từ đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu lên mái tóc dài đến thắt lưng của Ninh Tư Nhiên, mái tóc tuy rằng rất bẩn rất rối, thế nhưng được ánh nắng chiếu như vậy, lại ánh lên màu đen thẳm như mực, phảng phất như muốn đem ánh mắt của người ta hút vào trong đó.

Ninh Tư Nhiên quay đầu, trên gương mặt dơ bẩn vẫn là vẻ lãnh đạm không biểu tình.

Thế nhưng không thể phủ nhận, khi Hoàng Phủ Hạo một lần nữa xuất hiện trước mắt y, tim y lại không cấm được lỗi một nhịp.

“Đi với ta.” Hoàng Phủ Hạo không để cho y có cơ hội mở miệng, nắm lấy cổ tay y xoay người chạy.

“Đi đâu?”

Ninh Tư Nhiên cố giãy dụa một chút, nhưng mà với thể lực của y hiện tại, xácđịnh không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Hạo, bị lôi kéo như vậy, cũng chỉ có thể chạy theo hắn mà thôi.

“Nhà ta.”

Hai chữ đơn giản trực tiếp xuyên qua không khí truyền vào trong tai, Ninh Tư Nhiên mở to hai mắt.

Gió xuân trên đường thổi qua vành tai y, thổi tung mái tóc dài tán loạn không bó buộc của y, có vài sợi tóc thổi qua trước mặt, mê loạn mắt y.

Khoảnh khắc đó, y chỉ nhìn thấy bóng lưng Hoàng Phủ Hạo, những thứ khác, đều không lọt được vào tầm nhìn.

Cổ tay băng lãnh truyền tới nhiệt độ nóng ấm của Hoàng Phủ Hạo, giống như ngày ấy ở trên đài cao trong quân doanh.

Nóng ấm như thể làm bỏng cổ tay y, càng làm bỏng lòng y.

Thiếu niên mang theo nhiệt độ ấm áp này, vì sao lại hết lần này đến lần khác phải đến gần y?

“Tới rồi.”

Hai người chạy hồi lâu, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà lớn tường trắng ngói đen, khí phái phi phàm.

Ninh Tư Nhiên vừa nhìn liền biết là gia đình thế gia vọng tộc tường cao cửa son, ngừng cước bộ, không chịu theo Hoàng Phủ Hạo vào trong.

Hoàng Phủ Hạo thấy y khăng khăng, quay đầu cười với y: “Ngươi trúng tuyển rồi, tân binh.”

“Thì sao.”

“Sau đó chúng ta đều là một phần của quân đội thường trú phương bắc.”

“Phải.”

“Ninh Tư Nhiên ngươi không muốn kết giao bằng hữu với ta sao?”

Hoàng Phủ Hạo cười đến thành khẩn, một đôi mắt sáng như trăng sao nhìn thẳng Ninh Tư Nhiên, ánh mắt xán lạn khiến Ninh Tư Nhiên không thể dời đi đường nhìn.

“Tuy rằng ngươi nói bèo nước gặp nhau, không dám làm phiền ta, nhưng mà biển người mênh mông, gặp được nhau cũng là duyên phận, ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi, ngươi nhất định phải cự tuyệt ta sao?”

Thừa dịp Ninh Tư Nhiên còn đang giật mình, Hoàng Phủ Hạo lại cười bồi thêm một câu.

Ninh Tư Nhiên kinh ngạc nghe những lời này của hắn, ngơ ngác nhìn vẻ tươi cười xán lạn của hắn, trong lòng không khỏi hoài nghi, bằng hữu, bọn họ có thể trở thành bằng hữu được sao.

Khác biệt một trời một vực, chính là từ ngữ thích hợp nhất để hình dung y và Hoàng Phủ Hạo.

Một lúc lâu, Ninh Tư Nhiên lắc đầu, cười khổ: “Ngươi và ta thân phận cách nhau quá xa, không thích hợp làm bằng hữu.”

“Quân tử chi giao đạm như thuỷ[2], chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là loại người để ý những thứ đó?”

“Tư Nhiên không có gì báo đáp.”

“Không mong hồi báo, chỉ cầu kết giao.”

Sự chấp nhất của Hoàng Phủ Hạo khiến Ninh Tư Nhiên nhíu mày, y không rõ, thiếu niên này bất luận từ góc độ nào cũng thấy vượt trội hơn hẳn y, vì sao lại muốn kết giao với một người “bằng hữu” như y.

“Ngày mai đã phải đi quân doanh báo danh rồi, tuy rằng sẽ phát quân phục, nhưng nếu ngươi cứ như vậy đi vào, ấn tượng sẽ không tốt, cứ để bằng hữu ta cho ngươi mượn bộ y phục được không? Cùng lắm thì, sau này ngươi trả lại cho ta là được.”

Không đợi Ninh Tư Nhiên cho một câu trả lời xác thực, Hoàng Phủ Hạo đã tự mình đội cái mũ “bằng hữu” kia lên đầu, hơn nữa, còn đội được hết sức vui vẻ.

Thái độ của hắn khiến Ninh Tư Nhiên cảm thấy khó hiểu, thế nhưng nghi hoặc qua đi, lại có một tia hy vọng không muốn buông xuôi.

Nếu thật sự có thể kết giao, như vậy Hoàng Phủ Hạo, chính là người bằng hữu đầu tiên trong cuộc đời y.

“Đã vậy, đa tạ Hoàng Phủ huynh.”

Hẳn là được đi, kết giao một người bằng hữu như vậy.

Cứ cho là y tham lam đi, sự tử tế Hoàng Phủ Hạo dành cho y, y muốn tiếp tục giữ lấy, không muốn buông tha.

Lời của Ninh Tư Nhiên khiến Hoàng Phủ Hạo cười càng vui vẻ, lại lần nữa kéo tay y, hai người cùng bước vào cửa lớn phủ Hoàng Phủ.

“Ừm, đây là y phục ta cho ngươi mượn, ngươi cứ tắm rửa trước, ta đi bảo hạ nhân chuẩn bị chút đồ ăn, đợi ngươi tắm xong, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Vừa vào cửa, Hoàng Phủ Hạo trực tiếp dẫn Ninh Tư Nhiên vào nhà tắm, tranh thủ lúc nấu nước, hắn về phòng mình cầm bộ y phục đến.

Ninh Tư Nhiên tuy rằng gầy yếu, nhưng vóc dáng thật ra không thấp, so với chiều cao Hoàng Phủ Hạo cũng không kém nhiều lắm.

Đặt y phục xuống, giúp Ninh Tư Nhiên chuẩn bị tốt nước tắm, hắn cười bỏ lại một câu nói, xoay người ra cửa.

Ninh Tư Nhiên lại kéo ống tay áo hắn lại.

Hoàng Phủ Hạo quay đầu, liền thấy giữa hơi nước dày đặc, Ninh Tư Nhiên hơi nhíu mày, nhìn thẳng mình.

“Hoàng Phủ Hạo, cảm tạ ngươi.”

Lần đầu tiên, Ninh Tư Nhiên gọi cả tên họ Hoàng Phủ Hạo, mà không phải dùng cách gọi “Hoàng Phủ huynh” có phần xa cách kia.

Hoàng Phủ Hạo cảm thấy trong lòng vui vẻ, gật đầu, xoay người ra khỏi cửa.

Lo lắng Ninh Tư Nhiên đã lâu không có ăn gì, cho nên hắn bảo đầu bếp chuẩn bị chút thức ăn nhẹ dễ tiêu.

Đầu bếp nghe nói hắn muốn chiêu đãi bằng hữu, đương nhiên đặc biệt dốc sức, làm tràn đầy một bàn các món cháo và điểm tâm[3].

Tính toán Ninh Tư Nhiên cũng sắp tắm xong, Hoàng Phủ Hạo trở lại trước nhà tắm, ngồi xuống ghế mây trong sân chờ y.

Ngày xuân ánh dương quang ấm áp luôn luôn dễ dàng khiến người ta buồn ngủ, lại thêm hôm nay thức dậy sớm, Hoàng Phủ Hạo nửa nằm nửa ngồi trên ghế, chẳng bao lâu, đã thấy mi mắt nặng nề.

Ninh Tư Nhiên đi ra, nhìn thấy chính là hình ảnh Hoàng Phủ Hạo nhàn nhã nằm ngủ trên ghế mây.

Tia sáng mặt trời vàng kim rải trên thân thể hắn, đôi mắt thường ngày mang theo một chút giảo hoạt lúc này đang nhắm nghiền, khiến hắn lộ ra vài phần hồn nhiên cùng an tường.

Đường nhìn Ninh Tư Nhiên rơi vào trên gương mặt đang bị ánh dương quang bao phủ, khoé môi hắn khẽ cong lên một nụ cười.

Từng bước từng bước đến gần, y đang phân vân không biết có nên gọi người dậy hay không, Hoàng Phủ Hạo đột nhiên mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau trong một khoảnh khắc, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ninh Tư Nhiên kinh ngạc vì Hoàng Phủ Hạo đột nhiên tỉnh dậy.

Hoàng Phủ Hạo lại kinh ngạc vì hình dáng thật của Ninh Tư Nhiên.

Mái tóc đen rối tung giờ đã được chải lại chỉnh tề, gương mặt dơ bẩn đã được rửa sạch sẽ, thay đổi bộ y phục rách nát bằng y phục do mình mang tới, Ninh Tư Nhiên lúc này đâu còn chút dáng vẻ ăn mày nào nữa.

Đúng như Hoàng Phủ Hạo nghĩ, bộ dạng Ninh Tư Nhiên tương đối tuấn tú.

"Mi thanh mục tú" không đủ để hình dung vẻ thanh tú của y, "mi mục như hoạ" dường như cũng có hơi không xứng, lúc này an tĩnh đứng trước mặt Hoàng Phủ Hạo, Ninh Tư Nhiên phảng phất như vừa từ trong tranh bước ra.

"Làm sao vậy?" Thấy Hoàng Phủ Hạo cứ nhìn chằm chằm mình không nói gì, Ninh Tư Nhiên mở miệng hỏi.

Hoàng Phủ Hạo giật mình tỉnh lại, lúc này mới ý thức hành động vừa rồi của mình rất thất lễ, liền nhảy xuống khỏi ghế mây, cười nói: "Ta ngày hôm nay coi như kiến thức được, cái gì gọi là 'giống như hai người'[4]."

Vẻ mặt Ninh Tư Nhiên có chút ngượng ngùng, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đi thôi, đi ăn chút gì đi." Hoàng Phủ Hạo vui vẻ nói, dẫn y đi ra ngoài.

Đi tới tiền sảnh, nhìn một bàn các món cháo và điểm tâm tinh mỹ, Ninh Tư Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt.

Y không thích vô duyên vô cớ bị người ban ân, Hoàng Phủ Hạo lúc trước vươn tay giúp đỡ y đã khiến y thấy ái ngại, hôm nay còn tiếp tục như vậy thêm nữa, y thật không biết mình nợ Hoàng Phủ Hạo bao nhiêu.

"Ninh Tư Nhiên, coi như là ngươi mua của ta, sau này ngươi trả lại ta ngân lượng, được không?" Hoàng Phủ Hạo ở bên cạnh nhẹ giọng nói một câu, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.

Hắn không muốn Ninh Tư Nhiên luẩn quẩn những thứ này, nhưng mà hắn cũng biết, một người có tự trọng và kiêu ngạo, sẽ không có khả năng tuỳ tiện nhận những thứ người khác cho.

Nhưng mà nếu đứng trên lập trường trao đổi, hắn cũng thấy y không có cách nào tiếp nhận ân huệ như thế này.

Ninh Tư Nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh dần dần mang theo cảm kích, ánh sáng trong đôi con ngươi lấp lánh, rung động lòng người, "Được, ngân lượng, sau này ta nhất định sẽ trả."

"Ừ, nếu như ngươi không trả, ta nhất định sẽ theo ngươi đòi nợ."

"Đại ân không lời nào cảm tạ hết, ân tình này, Tư Nhiên ghi nhớ trong lòng." Hướng Hoàng Phủ Hạo ôm quyền, Ninh Tư Nhiên buông xuống ánh mắt, lộ ra một chút tươi cười.

Nụ cười nhẹ như sương khói, nhưng lại khiến dung mạo như tranh của y càng thêm tươi đẹp sinh động, phảng phất giống như sau cơn mưa hiện lên một mảng cầu vồng, tươi mát mỹ lệ, bắc qua đỉnh núi xa xa.

Hoàng Phủ Hạo sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, không phải hắn chưa từng thấy qua thiếu niên thanh tú đẹp đẽ, hắn và Quân Ngọc bộ dạng cũng không tệ, nhưng mà Ninh Tư Nhiên trước mắt này, dường như lại có một phong vị khác.

Hai người ngồi xuống bàn ăn, Ninh Tư Nhiên mấy ngày nay chỉ uống nước cầm hơi, dạ dày đã sớm đói đến không còn chút gì, lúc này cũng không dám ăn nhiều, chỉ ăn chút cháo, cùng hai miếng bánh ngọt xốp mềm.

Hoàng Phủ Hạo cũng biết tình trạng của y, nên không ép y ăn, nhưng thật ra nhớ tới mình ngày hôm nay còn chưa ăn sáng, cho nên ra sức ăn một hồi.

"Đúng rồi, tuy nói rằng mọi người đều có thể tham gia quân ngũ, nhưng mà chúng ta có khả năng sẽ không ở cùng một doanh, hai năm đầu tiên, e rằng sẽ không gặp được nhau."

Trong quân doanh kỷ luật nghiêm ngặt, tiểu binh không được phép chạy loạn sang những doanh khác.

Ninh Tư Nhiên yên tĩnh nghe hắn nói, một lúc sau bình thản gật đầu: "Ừ, ta sẽ chú ý chăm sóc chính mình."

"Ngươi biết ta muốn nói gì?" Thấy y trực tiếp nói thẳng ra vấn đề mình lo lắng, Hoàng Phủ Hạo cười hỏi.

Ninh Tư Nhiên lần thứ hai gật đầu, mỉm cười: "Phải."

Người tâm địa lương thiện như Hoàng Phủ Hạo như vậy, sẽ rất dễ dàng nảy sinh thương cảm đối với những kẻ như mình, Ninh Tư Nhiên nghĩ thầm trong lòng.

Ăn xong không bao lâu, đám bằng hữu của Hoàng Phủ Hạo tới tìm hắn, nhìn thấy Ninh Tư Nhiên, người nào người nấy đều trợn tròn mắt vẻ mặt kinh ngạc.

Hoàng Phủ Hạo ngậm miệng không hề đề cập việc Ninh Tư Nhiên chính là tên ăn mày kia, chỉ nói là bằng hữu mới hắn vừa quen được.

Mọi người vừa nghe như vậy, liền rất nhanh bắt chuyện cùng Ninh Tư Nhiên nhập thành bọn.

"Hoàng Phủ Hạo, tối nay là chúc thọ của phu tử, nhạc khúc ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?"

Đang cười đùa, đột nhiên có người nhắc tới việc quan trọng.

Trấn Trần có một trường tư thục, một vị phu tử, thiếu gia tiểu thư nhà giàu trong vùng đều đến đây học, phu tử này từng ở trong triều làm quan, cho nên cũng có giao hảo với quyền quý địa phương.

Mỗi năm đến ngày sinh của hắn, đám quyền quý đều sẽ vì hắn làm lễ chúc thọ, các thiếu gia tiểu thư đều phải tặng lễ, nhưng mà phu tử kia không chịu thu nhận bất luận tiền biếu hoặc hiện vật gì, mà muốn mỗi người trong bọn họ phải có một tiết mục biểu diễn.

Có thể là ngâm thơ, cũng có thể là đánh đàn múa hát, nói chung chỉ cần thể hiện mình "nhất nghệ tinh" là được.

Hoàng Phủ Hạo nghe nhắc tới việc này, cười đến đắc ý, nhìn mọi người nói: "Hắc hắc, các ngươi chờ xem đi, năm nay nhất định ta và Quân Ngọc sẽ được phu tử khen thưởng nhất."

"Lại là hai người các ngươi hợp tấu? Không thấy chán sao? Chẳng trách vừa nãy chúng ta gọi Quân Ngọc nhưng hắn không đi, xem ra là ở nhà luyện đàn rồi."

"Chán cái gì chán, năm nay chúng ta đổi nhạc cụ, ta đánh đàn, hắn thổi sáo."

"Hả? Các ngươi như vậy là xấu khoe tốt che sao?"

"Cái gì xấu khoe tốt che, chúng ta là muốn cho các ngươi thấy, chúng ta học cái gì thông cái đó."

"Vậy không bằng trước mắt ngươi đàn cho chúng ta nghe một khúc?"

"Đi đi, bản thiếu gia là muốn tối nay 'nhất minh kinh nhân'[5], sao có thể tiện nghi các ngươi trước được."

Hoàng Phủ Hạo nói được dõng dạc không biết ngượng, mọi người đều ồ lên chọc ghẹo, mà hắn vẫn cười đến sung sướng, vừa quay đầu, chợt nhìn thấy Ninh Tư Nhiên đang nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ mang theo ý cười.

Trong nháy mắt, hắn nghĩ mặt mình hình như hơi nóng, cũng thấy mình vừa rồi khoe khoang như vậy, thật sự là có hơi quá lố.

"Không muốn cho chúng ta nghe, nhưng dù sao ngươi cũng phải cho vị bằng hữu mới này của ngươi nghe một chút chứ? Ngày mai phải vào quân doanh rồi, không biết đến bao giờ mới có thể tụ tập được nữa." Đột nhiên có người lớn tiếng nói một câu như vậy.

Hoàng Phủ Hạo nghe xong trong lòng xao động, cảm thấy lời này cũng rất có lý, liền quay lại cười hỏi Ninh Tư Nhiên: "Ngươi muốn nghe không?"

Ninh Tư Nhiên chuyển mắt một chút, nhìn hắn nói: "Nghe thử xem."

Hoàng Phủ Hạo nhướng mày, nghe thử xem? Có vẻ như hơi miễn cưỡng? Chẳng lẽ y nghĩ mình đàn nhất định sẽ không êm tai? Chẳng lẽ y cũng rất am hiểu nhạc cụ?

Nghĩ như vậy, thật sự là phải biểu diễn một lần, cái khác không nói, Hoàng Phủ Hạo hắn học cái gì thông cái đó, điều này là chính phu tử khẳng định.

"Được, các ngươi đợi đi, ta đi lấy đàn."

Nói đến đây, cũng không thèm để ý tối nay có phải "nhất minh kinh nhân" hay không, Hoàng Phủ Hạo từ ghế nhảy xuống, xoay người chạy về phòng lấy đàn.

Đám thiếu niên ngồi lại đều cười ha ha, chỉ có Ninh Tư Nhiên mở to một đôi mắt bình thản không gợn sóng, mang theo ý cười mỏng manh nhìn bóng lưng của hắn.

Không bao lâu sau, Hoàng Phủ Hạo ôm đàn quay lại.

Đem đàn đặt lên bàn đá, hắn ngồi ngay ngắn, nhìn thoáng qua Ninh Tư Nhiên, khoé miệng mang cười, nâng tay, rất ra vẻ ra dáng bắt đầu đánh đàn.

Tiếng đàn phản ánh người đánh đàn, lời này xác thực không sai.

Tiếng đàn của Hoàng Phủ Hạo lưu loát sảng khoái, như vườn hoa dưới ánh nắng xuân, sinh khí lan tràn, xuân ý dào dạt, khiến người nghe như đón gió xuân, cảm giác rất dễ chịu.

Đám thiếu niên trong viện đều nghe đến nhập thần, ngồi ngây ra như phỗng.

Chỉ có Ninh Tư Nhiên vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh, mặt mày như tranh mang theo ý cười thản nhiên, mắt không chớp nhìn Hoàng Phủ Hạo.

Kỳ thực y muốn biết hết các loại dáng vẻ của Hoàng Phủ Hạo, không chỉ là một Hoàng Phủ Hạo đối với mình vươn tay, ân cần tử tế như vậy, cũng không chỉ là một Hoàng Phủ Hạo đứng trước bảng thông cáo chiêu binh hăng hái, nói muốn đánh lui Hạo tộc, y còn muốn nhìn một chút, Hoàng Phủ Hạo chăm chú đánh đàn sẽ là bộ dạng gì.

Mà người trước mắt này, xác thực không làm y thất vọng.

Hoàng Phủ Hạo đàn được thản nhiên mà lại tự đắc, tiếng đàn vang lên, hắn liền quên đi lý do đánh đàn ban đầu, chỉ say sưa chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Một khúc kết thúc, âm cuối còn lượn lờ bên tai, đám thiếu niên người nào cũng là vẻ mặt hưng phấn, ồn ào khen Hoàng Phủ Hạo đàn hay.

Dường như cảm thấy được khen như vậy còn chưa đủ, Hoàng Phủ Hạo ngẩng đầu, cười hỏi Ninh Tư Nhiên: "Ninh Tư Nhiên, ngươi thấy thế nào?"

"Rất được." Ninh Tư Nhiên nhún vai, thành thật trả lời.

Hoàng Phủ Hạo nghe xong lời này, càng thêm đắc ý, khoé miệng toe toét cũng sắp sửa không thể khép lại bình thường được nữa.

"Nếu như Quân Ngọc thổi sáo cũng có thể hay như ngươi đánh đàn, vậy thì các ngươi thực sự là được phu tử tán thưởng nhất rồi, cũng không biết năm nay phu tử chuẩn bị phần thưởng gì đây?"

Hàng năm học trò nào biểu diễn hay nhất, phu tử đều sẽ tặng cho một phần thưởng, phần thưởng hàng năm đều rất hậu hĩnh, cho nên mọi người đều ước ao.

Hoàng Phủ Hạo cười hắc hắc, vỗ ngực nói: "Mặc kệ là phần thưởng gì, năm nay chúng ta thắng chắc rồi."

Ninh Tư Nhiên ở một bên nhìn vẻ mặt và động tác của hắn, nhịn không được cũng thoáng mỉm cười.

Người này thật không phải chỉ bình thường cảm hoá người khác, ở bên cạnh hắn liền thấy mình có thể cười mà đối mặt với bất kể chuyện gì.

Buổi tối đến nơi thọ yến, Ninh Tư Nhiên thấy nơi này còn xa hoa đồ sộ hơn cả nhà của Hoàng Phủ Hạo, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Đây là đâu?"

"Phủ của đại tướng quân, thọ yến hàng năm của phu tử đều tổ chức ở đây."

Đại tướng quân tên gọi Trịnh Trạch, là tổng thống lĩnh của trú binh phương bắc, quan hàm nhất phẩm, người ta nói phủ tướng quân này là hoàng thượng đặc biệt ban thưởng cho gã, tượng trưng cho địa vị và quyền lực.

"Ngươi xem, kia chính là đại tướng quân, đêm nay nên nắm chắc cơ hội, nếu như đến đây mà có thể khiến hắn chú ý, sau này tới quân doanh, cơ hội thăng quan sẽ tăng lên không ít."

Lúc cùng Hoàng Phủ Hạo đi về phía trước, Ninh Tư Nhiên nghe được có người nói với con cái nhà mình như vậy.

Y nhìn về phía người nọ chỉ, quả nhiên thấy một nam tử trung niên mặc một thân áo gấm quý giá ngồi ngay ngắn trên chủ vị, dáng người nam tử kia cao ngất, cường tráng vạm vỡ, vừa nhìn liền biết là nhân vật kinh nghiệm lâu năm nơi chiến trường.

Bên cạnh nam tử ngồi một người dáng vẻ thư sinh, tuổi tác không quá lớn, ước chừng khoảng ba mươi lăm, mặt mày thanh tú, nho nhã lịch sự, chắc hẳn là phu tử mà Hoàng Phủ Hạo nhắc tới.

"Hoàng Phủ Hạo, lần này ngươi xong đời rồi."

Học trò của phu tử đều có vị trí ngồi, xếp phía dưới hai bên chủ vị, Hoàng Phủ Hạo vừa lôi kéo Ninh Tư Nhiên đến chỗ ngồi của mình, liền nghe có bằng hữu cười khẽ nói với hắn.

"Cái gì mà xong đời ta? Tiểu tử ngươi muốn nói gì?"

"Quân Ngọc đó, tiểu tử đó chiều nay ở nhà không cẩn thận ngã cầu thang, gãy tay, cha hắn lúc nãy đã sai người tới thỉnh tội với phu tử, nói phải mang tiểu tử đó sang trấn bên cạnh chữa thương, tối nay không thể tới."

"Cái gì? Không tới?" Hoàng Phủ Hạo kêu lên thê thảm.

Tiểu tử đó làm cái gì vậy? Lúc nào không ngã, lại ngay lúc này mà ngã gãy tay? Còn lại một mình hắn, tiết mục hợp tấu đàn sáo này phải làm sao bây giờ?

Bên cạnh một bằng hữu vui vẻ trên sự đau khổ của hắn cười nói: "Hoàng Phủ Hạo, tối nay xem ra ngươi lấy không được giải nhất rồi, ngoan ngoãn ngồi nhìn chúng ta biểu diễn đi."

"Đúng vậy, nghe nói tỷ muội nhà họ Tống đêm nay cũng hợp tấu, mọi người đều nói các nàng nắm chắc giải nhất."

"Hoàng Phủ Hạo, ngươi giành giải nhất nhiều năm như vậy rồi, cũng cho chúng ta một cơ hội đi."

Đám bạn xung quanh không ngừng cười đùa, giống như cảm thấy việc Quân Ngọc đêm nay không thể đến là một chuyện rất tốt.

"Tiểu tử Quân Ngọc đó thật sự khiến ta thất vọng, chuẩn bị đã lâu như vậy mà, ai..."

Hoàng Phủ Hạo vịn trán, khí phách lúc nãy bây giờ đã biến mất không còn tăm hơi, cả người giống như một con gà trống bị đánh bại ủ rũ không phấn chấn.

Tuy rằng một mình hắn cũng có thể lên biểu diễn, nhưng mà hiệu quả không giống, huống chi một mình mà muốn tranh giải nhất, cũng là không có khả năng.

Thế nhưng, bọn hắn đã vì tối nay mà tập luyện rất lâu, chịu thua như vậy, thật sự là rất không cam lòng.

Ninh Tư Nhiên vẫn một mực nhìn biểu tình thay đổi trên gương mặt Hoàng Phủ Hạo, nhìn hắn thất vọng và uể oải, sau một lúc lâu mới nói: "Nhà của ngươi có sáo trúc không?"

Hoàng Phủ Hạo ngẩng đầu, không hiểu lắm ý của Ninh Tư Nhiên, chỉ theo bản năng gật gật.

"Hiện tại về lấy còn kịp không?"

"Kịp."

"Chúng ta quay về lấy đi, bằng hữu của ngươi đã không có cách nào tới, ta thay thế hắn được chứ?"

Những lời này Ninh Tư Nhiên nói rất chậm, nhưng mà lời ra khỏi miệng hiệu quả rất đáng kinh ngạc, mấy người xung quanh còn đang cười Hoàng Phủ Hạo đều sửng sốt dừng lại.

Hoàng Phủ Hạo cũng ngây ngẩn hồi lâu không nhúc nhích, cuối cùng hiểu được Ninh Tư Nhiên nói cái gì, nhất thời kích động nắm lấy tay y, mừng rỡ hỏi: "Ninh Tư Nhiên, ngươi biết thổi sáo?"

Vẻ mặt Ninh Tư Nhiên vẫn trầm tĩnh, nhìn hắn khẽ gật đầu.

Hoàng Phủ Hạo nắm lấy y bỏ chạy, vừa chạy vừa cười nói: "Quá tốt rồi, ta biết ngươi nhất định là 'chân nhân bất lộ tướng'[6] mà."

Hai người rảo bước chạy nhanh về phủ Hoàng Phủ, cầm sáo trúc, lại nhanh chóng quay lại phủ tướng quân.

Gió đêm mang theo hơi lạnh thoảng qua, lùa qua mái tóc vạt áo, gợi lên cảm giác thoải mái khiến lòng người rung động, Ninh Tư Nhiên nhìn Hoàng Phủ Hạo đang chăm chú kéo y chạy về phía trước, trong lòng cảm thấy mỹ mãn, khẽ cười rộ lên.

Rốt cuộc mình cũng có thể giúp được hắn, thật tốt quá.

Cứ như vậy, cho dù chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, y cũng có thể báo đáp được lòng tốt Hoàng Phủ Hạo đối với y.

Chạy tới phủ tướng quân, mọi người đã bắt đầu biểu diễn, Hoàng Phủ Hạo lôi kéo Ninh Tư Nhiên gấp gáp tìm chỗ ngồi, nghĩ thừa dịp còn chưa đến phiên bọn họ, đem nhạc khúc ra đánh một lần cho Ninh Tư Nhiên nghe.

Lại không ngờ rằng, Ninh Tư Nhiên nhìn hắn lắc đầu, mỉm cười nói: "Khúc nhạc đó ta biết, không cần đàn cho ta nghe."

"Ngươi trước đây từng luyện qua?"

"Ừ."

"Thật tốt quá." Siết chặt nắm tay, Hoàng Phủ Hạo kích động cong lên khoé môi.

Dưới ánh trăng, Ninh Tư Nhiên nhìn vẻ hưng phấn bừng bừng của hắn, cũng nhủ thầm một câu: thật tốt quá.



[1] Doanh: cứ 500 quân thì tính là một doanh.

[2] Quân tử chi giao đạm như thuỷ: tình bạn quân tử lặng như nước, ý nói tình bạn bè là một loại tình cảm tín nhiệm lẫn nhau trong cuộc sống, mang đến bình thản, tĩnh lặng và hạnh phúc. “đạm” là sắc thái cuộc sống, cũng là sắc thái tình cảm bạn bè qua trải qua thời gian nghiệm chứng, điều quan trọng nhất chính là “đạm” như nước, bình tĩnh, phẳng lặng mà không phải là sóng to gió lớn hung mãnh, bạn bè chân chính không cần phải ngày nào cũng trải qua sóng to gió lớn, có thể hoà thuận, bình an, khoẻ mạnh, vui vẻ, quý trọng, tin tưởng, tình cảm trong suốt thấu đáo như nước là đủ rồi.

[3] Điểm tâm: người Việt mình hay hiểu điểm tâm là bữa sáng, nhưng với người Trung Quốc, sáng trưa chiều gì chỉ cần là đồ ăn nhẹ giữa buổi thì đều là điểm tâm.

[4] Phán nhược lưỡng nhân: hình dung một người mà lời nói, cử chỉ trước sau rất khác nhau, giống như hai người. (xuất xứ thành ngữ: thời nhà Thanh - Lý Bảo Gia: "Văn Minh tiểu sử")

[5] Nhất minh kinh nhân (điển tích): xuất xứ từ Sử ký, Hoạt kê liệt truyện: "Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên, bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân" (Chim ấy không bay thì thôi, đã bay là bay tới trời cao, không kêu thì thôi, đã kêu là kinh hãi thế nhân). Ví với một người thường ngày không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng một khi làm thì làm xuất sắc vượt trội khiến mọi người đều kinh ngạc.

[6] Chân nhân bất lộ tướng: ý nói người đắc đạo không ở trước mặt người khác bại lộ thân phận.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)