Thiên chi kiêu tử Phương tiểu Hầu gia =)

Phương Ứng Khán

(Nhan: vốn định tự mình tổng hợp một bài, nhưng nghĩ tới cái cảnh lật lại Thuyết anh hùng mà thấy hãi hùng, thế nên bạn Nhan bê nguyên bài tiểu sử về Phương Ứng Khán bên Baidu về đây cho nhanh =..=. Bạn edit Phương Vô bao nhiêu lâu mà chưa bao giờ viết được một bài giới thiệu về Khán ca cho ra hồn, thật tội lỗi =..=)

Nguồn: Baidu.com
Chuyển ngữ: Triêu Nhan

Phương Ứng Khán là nhân vật trong tiểu thuyết "Thuyết anh hùng thuỳ thị anh hùng" của Ôn Thuỵ An. Là một trong Lục Đại Cao Thủ của những năm cuối triều Bắc Tống: "Đa Chỉ Hoành Đao Thất Phát, Tiếu Khán Đào Sinh Vân Diệt". "Tiếu Khán" Phương Ứng Khán mặc dù bài danh thứ tư, nhưng thực lực lại đứng đầu Lục Đại Cao Thủ. Nguyên quán không rõ, cha ruột không rõ, mẹ ruột có biệt hiệu là "Lão Long Bà". Bản cũ là nghĩa tử của Phương Ca Ngâm, bản mới nghĩa phụ sửa thành Phương Nhâm Hiệp, tức Phương Cự Hiệp.

Bối cảnh giản lược:


Ban đầu Lão Long Bà đặt tên cho Phương Ứng Khán là "Phương Ứng Khảm" (có nghĩa là 'đáng chém'), cho rằng hắn không nên sống. Phương Cự Hiệp biết được, đổi tên Phương Ứng Khảm thành "Phương Ứng Khán".

Phương Ứng Khán (ảnh minh hoạ)

Hoàng đế Đại Tống vì tri ân cứu mạng của nghĩa phụ Phương Cự Hiệp, vốn định sắc phong Phương Cự Hiệp là "Thần Thông Hầu", nhưng Phương Cự Hiệp không muốn địa vị hão huyền, cũng không muốn trở mặt với triều đình, lừng khừng không có quyết định.

Phương Ứng Khán hiểu rõ được lợi thế triều đình ngự phong, đề nghị Phương Cự Hiệp để mình thay nghĩa phụ thụ phong, như vậy, Phương Cự Hiệp không cần lo lắng việc từ chối triều đình, cũng không bị việc sắc phong làm vướng bận. Vậy nên Phương Ứng Khán tuổi còn nhỏ liền vào kinh thụ phong làm "Thần Thông Hầu", vừa vào kinh đã nổi danh, cùng với Thiết Thủ của Tứ Đại Danh Bộ đồng thời là nhân tài cao thủ mới xuất hiện của triều đình.

Sau khi Phương Ứng Khán vào kinh, bởi vì danh tiếng Phương Cự Hiệp, hơn nữa hắn giao hảo với Mễ Hữu Kiều cai quản nội cung, liền trở thành đối tượng kết giao mà các phe phái kinh thành hướng tới, mọi việc đều thuận lợi. Cuối cùng Phương Ứng Khán tự gầy dựng cơ nghiệp riêng, lấy Mễ Hữu Kiều làm cầu, dựa vào thân phận vương hầu tôn quý, lui tới giữa tầng lớp vương hầu quý tộc, lập nên "Hữu Kiều tập đoàn", mặt ngoài là Mễ Hữu Kiều làm thủ lĩnh, nhưng thật ra hắn mới là đầu lĩnh chân chính của "Hữu Kiều tập đoàn".

Phương Ứng Khán được Phương Cự Hiệp truyền lại "Thần kiếm Huyết Hà", luyện thành tuyệt kỹ "Huyết Hà Thần Kiếm", sau hắn lại đem phát triển thành tuyệt học "Huyết Hà Thần Chỉ". Phương Ứng Khán tuy là quyền quý của Tống triều, nhưng lại quan hệ thân mật với người Kim, được Kim chủ tặng cho tuyệt học "Ô Nhật Thần Thương",  vì vậy mới có danh xưng "Đàm Tiếu Tụ Thủ Kiếm Tiếu Huyết. Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ. Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu gia".

Trong "Thuyết anh hùng-Thuỳ thị anh hùng", Phương Ứng Khán đạt được bí kíp thần công "Thương Tâm Tiểu Tiễn", "Sơn Tự Kinh", "Nhẫn Nhục Thần Công" của Nguyên Thập Tam Hạn, đã bước đầu luyện thành "Sơn Tự Kinh", sau lại xác minh được "Tinh Thạch Chi Bí" trên người Vương Tiểu Thạch, thần công sơ bộ đạt thành, vì vậy đổi tên thành "Phương Thập Thanh", ám chỉ thay thế thiên hạ đệ nhất cao thủ Vi Thanh Thanh Thanh ngày xưa (Nhan: ông này là sư phụ của Gia Cát Chính Ngã, Thiên Y cư sĩ và Nguyên Thập Tam Hạn). Trong bản cũ là "Phương Thập Chu", ý là muốn thay thế bang chủ Lý Trầm Chu của thiên hạ đệ nhất đại bang năm xưa, trở thành nhân vật đệ nhất hắc đạo quyền khuynh thiên hạ. (Nhan: Này trong truyện là Vô Tình giải thích đấy. Vô Tình vừa nghe Phương Ứng Khán đổi tên là hiểu ngay.)

Phân tích tính cách:

Đây là một nhân vật dã tâm bừng bừng.

Hắn có võ công trác tuyệt, lòng dạ thâm sâu. Rõ ràng tính cách già trước tuổi, nhưng cứ thích ở trước mặt người khác làm ra vẻ trẻ con khả ái, thành thật ngây thơ khiến những người tiếp xúc với hắn lơ là phòng bị.

Miêu tả "Đàm tiếu tụ thủ kiếm tiếu huyết, phiên thủ vi vân phúc thủ vũ", "vô tín vô nghĩa" đã khắc hoạ chính xác thái độ làm người của hắn.

Đối với Phương Ứng Khán, trên đời này không người nào là không thể bán đứng, không người nào là không thể lừa dối, bất luận là nữ tử từng trao thân cho hắn, hay là nghĩa phụ một tay nuôi nấng hắn nên người... Đương nhiên, càng bao gồm cả thuộc hạ của hắn.

Có người nói Phương Ứng Khán dối trá, nhưng thử hỏi, triều đình lúc đó, ai mà không dối trá? Thái Kinh không dối trá? Hay là Gia Cát Chính Ngã không dối trá? Có lẽ người duy nhất không dối trá chính là thiên tử phong lưu Tống Huy Tông ngồi trên long ỷ cao cao kia.

Cho nên mới nói, đặc điểm lớn nhất của Phương Ứng Khán không phải dối trá, mà là tham lam.

Phảng phất như bản thân hắn là tập hợp của tất cả tham lam, ích kỷ, dối trá, âm hiểm, hung ác...

Dùng tám chữ "Bề ngoài thiên sứ, lòng dạ ác ma" để hình dung Phương tiểu Hầu gia tuyệt không quá đáng.

Phương Ứng Khán còn có một đặc điểm nữa là có thể "nhẫn".

Hắn thuở nhỏ kỳ thực là một người tâm cao khí ngạo, nhưng để có thể thực hiện (hoặc là để sớm ngày thực hiện) được dã tâm của mình, hắn đem cao ngạo giấu ở thật sâu bên trong cái vẻ bề ngoài tĩnh như xử nữ cùng dịu ngoan khiêm cung.

Thế cho nên một thủ lĩnh còn lại của "Hữu Kiều tập đoàn", Mễ công công Mễ Hữu Kiều đa mưu túc trí cũng hiểu rằng: "Người thanh niên giờ đây còn đang dựa vào sự giúp đỡ của lão để thành đại sự này, chỗ đáng sợ nhất của hắn là không nóng không giận, cao thâm khó dò. Có lúc lão cũng không rõ, rốt cuộc là lão đang giám sát hắn, hay là hắn đang thao túng lão?"

"Phương Ứng Khán tuy còn trẻ tuổi, nhưng hắn có bản sắc anh hùng, khí phái hào kiệt, cá tính kiêu hùng."

Có lúc hắn có thể cường hãn thô tục, khi cần thiết lại có thể khiêm tốn đa lễ, khi thì tự đại cuồng ngạo, nhưng lúc cần cũng có thể ôn hoà tình cảm.

Hắn biết tiến công, cũng hiểu được thoả hiệp. Thời cơ vừa tới, lập tức không từ thủ đoạn đoạt lấy, nhưng lại rất hiểu rút lui nhẫn nại, đợi cơ hội tốt. Hắn tích cực mà không lạc quan mù quáng, tự phụ nhưng không tự mãn, có thể bỏ sĩ diện xắn tay áo đánh nhau, cũng thành thạo rút lui bảo toàn đại cục, hắn có thể nói lý lẽ, tránh xung đột thậm chí xuống đài giải quyết hậu quả, không gì không giỏi, mà lại tiến thoái tự nhiên, biết cách lấy lòng người, khiến người tôn trọng, làm người sợ hãi, dụ người mê hoặc.

Đó mới thực sự là hùng hào (anh hùng hào kiệt?) đương đại, lại giỏi kinh doanh, "Hữu Kiều tập đoàn" âm thầm cấu kết với thương nhân các tỉnh huyện thao túng các hoạt động giao dịch dầu, gạo, vải, muối, đường trong thiên hạ, phú khả địch quốc, mà lại không tiếc chút khoản hối lộ, cũng không để quyền quý đỏ mắt nhúng chàm. Có tiền, liền có thể có địa vị cân bằng với Thừa tướng Thái Kinh chưởng quản quyền to cùng quân lực hùng hậu. Đương nhiên, khi còn chưa có đủ thực lực đối chọi, Hữu Kiều tập đoàn vẫn như cũ lấy lòng phe phái Thái Kinh, bất kể yêu cầu gì, cũng cấp tiền bạc hàng hoá, trở thành "Thần Tài" trong lòng mọi người. Người có quyền, nhưng cũng phải có tiền mới có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, ai lại đánh đuổi "Thần Tài" đưa tiền tới túi của mình đâu?

Trích dẫn nguyên tác:

So sánh với tất cả các nhân vật khác trong tác phẩm của Ôn Thuỵ An, Phương Ứng Khán không thể nghi ngờ là chân chính Thiên Chi Kiêu Tử (đứa con kiêu ngạo của trời), điểm này, ngay từ lần đầu tiên hắn xuất hiện đã nhìn ra.

Trích từ "Ôn nhu nhất đao", Phương Ứng Khán lần đầu tiên xuất hiện:

Tô Mộng Chẩm cùng Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi vừa rời khỏi Tam Hợp lâu, lập tức có người gọi hắn: "Tô công tử." Bọn họ vừa nhìn lại liền hỏi: "Trận hội chiến này của ngươi và ‘Lục Phân Bán Đường’, kết quả làm sao?" Người nói chuyện là ở trong xe ngựa.

Chiếc xe ngựa này vô cùng xa hoa, đánh xe có ba người, đều là trang phục gấm hoa, vẻ mặt nghiêm cẩn, nhìn họ nếu nói là quan lớn trong triều đình, chấp sự quan trường, không ai không tin.

Nhưng bọn họ chỉ là người đánh xe.

Bên ngoài xe đứng tám thị vệ đeo đao, tám người này đứng im như tượng đất, Bạch Sầu Phi liếc mắt nhìn, liền biết trong đó có hai người là danh gia đao pháp đương thời, ba người khác đều là một thế hệ chưởng môn đao phái, trong đó có một người là Bành Tiêm, là người kế thừa "Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao" Bành môn của Bành Thiên Bá, còn có Tập Luyện Thiên, là chưởng môn đời thứ bảy của "Kinh Hồn Đao", cùng với Mạnh Không Không là người kế thừa "Tương Kiến Bảo Đao".

"Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao" vốn không truyền ra ngoài, đao pháp nổi danh là mãnh liệt độc ác, trong đao pháp có sáu mươi bốn chiêu là chuyên tấn công phần thân dưới, cho nên đệ tử Ngũ Hổ Bành Môn, dù là bị đánh ngã, cũng vẫn không thể khinh thị.

"Ngũ hổ Bành môn" cũng giống như "Thục trung Đường môn" và "Giang Nam Phích Lịch đường", đồng dạng với "Đao Bính hội", "Thanh Đế môn" cùng "Phi Ngư sơn trang", môn hộ sâm nghiêm, quyền khuynh nhất phương, có người nói, có thể lên chủ trì mấy môn phái này, so với làm hoàng đế còn thoả nguyện, nhưng một thế hệ chưởng môn của Ngũ Hổ Bành môn là Bành Tiêm, đao pháp trước lúc hai mươi lăm tuổi đã mãn danh thiên hạ, tới năm ba mươi lăm tuổi lại dứt khoát ly khai Bành môn, làm thiếp thân thị vệ cho người ta.

"Kinh Hồn Đao" Tập Luyện Thiên lại càng là một công tử nhà giàu cẩm y ngọc thực, cực độ xa hoa, Kinh Hồn đao của Tập gia vốn là độc sáng một phong cách, mỗi đời đều có lớp lớp cao thủ xuất hiện, Tập Luyện Thiên càng có thiên phú, đem "Kinh Hồn đao" biến hoá thành "Kinh Mộng đao", phá cái cũ xây dựng cái mới, trò giỏi hơn thầy, nhưng hắn dĩ nhiên cũng vì người trong xe mà làm hộ pháp.

"Tương Kiến Bảo Đao" do nhà họ Mạnh sáng chế, năm xưa trong trận đối kháng "Quyền Lực Bang" cùng "Chu Đại Thiên Vương" từng lập được đại công, truyền tới Mạnh Không Không, thanh danh không ngã, hơn nữa luôn luôn tự cho mình là chính đạo, cũng lấy chính đạo tự khích lệ.

Nhưng vị Mạnh công tử này cũng chỉ là một hộ pháp của người trong xe mà thôi.

Người trong xe là ai?

Bạch Sầu Phi luôn luôn ung dung bình tĩnh, nhưng hiện tại hắn cũng không khỏi đưa mắt nhìn.

Người trong xe vừa nói câu kia, liền có hai gã mặc áo trắng, hết sức cẩn thận, thay hắn vén lên rèm xe hoa lệ mềm mại.

Vương Tiểu Thạch không có kiến thức rộng rãi như Bạch Sầu Phi, nhưng vừa nhìn thấy bàn tay vén rèm của hai người kia, liền kinh hãi trong lòng.

Bởi vì tay của hai người vén rèm xe, một bàn tay thì rắn chắc thô độn, ngón cái thô ngắn đẫy đà, mà bốn ngón kia dường như đều héo rút về phía bàn tay, toàn bộ bàn tay giống như một khối thiết chuỳ; mà bàn tay kia lại mềm dẻo như không có xương, năm ngón tay thon dài, giống như cành liễu, đầu ngón tay nhọn mảnh giống như thẻ trúc, nhưng mà một chút móng tay cũng không có.

Vương Tiểu Thạch vừa nhìn liền biết, bàn tay thô độn như thép kia, chí ít cũng tẩm dâm sáu mươi năm công lực "Vô Chỉ Chưởng", còn bàn tay mềm dẻo như bông kia, chí ít cũng có ba mươi năm nhu công của "Tố Tâm Chỉ" cùng ba mươi năm âm kình của "Lạc Phượng Trảo".

"Lạc Phượng Trảo" là tuyệt nghệ của Cửu U Thần Quân, "Tố Tâm Chỉ" là chỉ pháp của Tang Tiểu Nga, viên minh châu trên tay bang chủ "Trường Không Thần Chỉ" Tang Thư Vân của thiên hạ đệ nhất đại bang "Trường Không Bang" năm xưa. Hai môn chỉ công này căn bản không thể cùng luyện, có thể cùng luyện mà đạt được đại thành, cũng chỉ có một người, là "Lan Hoa Thủ" Trương Liệt Tâm.

Nếu người nọ là Trương Liệt Tâm, vậy người còn lại, tất nhiên là "Vô Chỉ Chưởng" Trương Thiết Thụ.

Hai người này cộng lại có một cái danh xưng:

"Thiết Thụ Khai Hoa."
(cây vạn tuế/thiết mộc lan nở hoa)

"Thiết Thụ Khai Hoa" thông thường là dấu hiệu cát tường.

Nhưng đối với Trương Liệt Tâm, Trương Thiết Thụ mà nói, tuyệt đối không phải ý nghĩa này.

Ý tứ của "nở hoa", cũng giống như ý pha lê nở hoa là vỡ vụn, phàm là chỉ chưởng của hai người bọn họ lướt qua, bất kể là xương sọ hay là cơ ngực, đều sẽ "nở hoa", hơn nữa không thể không "nở hoa".

Ngay cả tông sư Lưu Tông Mục năm xưa khổ luyện "Thiết Sa Chưởng", hai tay cũng bị bọn họ "nở hoa".

"Nở hoa" còn có một ý nghĩa khác.

Đó là việc người khác làm không được, vào tay bọn họ, đều có thể thuận lợi thành công, giống như "Thiết thụ khai hoa", phúc từ trên trời rơi xuống, thuận buồm xuôi gió.

Độc môn chỉ chưởng này đều cần hơn mười năm công lực mới mong có thành tựu, hơn nữa người tập còn phải hy sinh tương đối đáng sợ, có điều, tính tuổi tác của hai huynh đệ họ Trương cộng lại, còn chưa đủ sáu mươi... Dựa theo đạo lý, hai người hợp lại ngay cả trình độ của một môn "Vô Chỉ Chưởng" cũng không đạt.

Cho nên mới nói, "Vô Chỉ Chưởng" tuyệt ít người muốn luyện, bởi vì dù là luyện thành, cũng đã gần đất xa trời, tinh lực hao tổn, luyện thành cũng khó có hữu dụng, còn về phần "Tố Tâm Chỉ" cùng "Lạc Phượng Trảo", một chính một tà, là hai môn chỉ công hoàn toàn bất đồng, căn bản không có người cùng lúc luyện thành.

Bất quá, "Thiết Thụ Khai Hoa" là ngoại lệ.

Nhưng mà hai kẻ "Ngoại lệ" này cũng chỉ làm người vén rèm cho người ta.

Người trong xe là ai?

Vương Tiểu Thạch luôn luôn hiếu kỳ, hiện tại không chỉ hiếu kỳ, quả thực là cảm thấy hết sức hứng thú.

Rèm xe mềm mại hoa mỹ, rèm vén lên, ba gã đánh xe, tám gã thị vệ, hai gã vén rèm, đều hiện ra vẻ mặt vô cùng cung kính.

Trong xe một người trước tiên ló đầu ra, sau đó mới bước xuống khỏi xe.

Thân phận của người trong xe không thể nghi ngờ là vô cùng tôn quý, nhưng thái độ đối với Tô Mộng Chẩm không chút nào sơ suất.

Người này tướng mạo vô cùng tuấn lãng, mày rậm mắt sáng, mặt như Quan Ngọc (một mỹ nam của Trung Quốc thời xưa), quần áo tuy rằng rất tuỳ tiện, nhưng dáng vẻ lại tự có một loại quý khí.

Tô Mộng Chẩm dừng bước, vẻ mặt tươi cười luôn luôn là vị khách hiếm thấy trên mặt hắn, hiện tại bỗng nhiên cười rất khả cúc, ôm quyền nói: "Tiểu Hầu gia".

Tiểu Hầu gia dường như quan sát sắc mặt hắn: "Xem ra, các ngươi cũng không có động thủ."

Tô Mộng Chẩm cười nói: "Chúng ta chỉ động khẩu, trừ phi bắt buộc, nếu không, có thể không động thủ, liền quyết không động thủ."

Tiểu Hầu gia nói: "Ngươi nói như vậy, ta an tâm."

Tô Mộng Chẩm nói: "Chúng ta đương nhiên cũng không dám khiến tiểu Hầu gia khó xử."

Tiểu Hầu gia cười khổ nói: "Công tử và Lôi đường chủ đều danh chấn thiên hạ, vọng đến trời cao, hơn nữa liên luỵ tính mệnh của mấy vạn người, nếu như động thủ, chỉ sợ ta cũng không đảm đương nổi."

Tô Mộng Chẩm cười nói: "Tiểu Hầu gia đã khổ tâm như vậy, chúng ta quyết không làm ngài thất vọng."

Tiểu Hầu gia cũng cười: "Có những lời này của các ngươi, ta nghĩ không yên tâm cũng không được", tiếp theo lại thản nhiên hỏi: "Đàm phán ra sao?"

Tô Mộng Chẩm cười nói: "Rất tốt."

Ánh mắt Tiểu Hầu gia nghi ngờ, hỏi tiếp: "Rất tốt?"

Tô Mộng Chẩm nói: "Xác thực là rất tốt."

Tiểu Hầu gia nghi hoặc nhìn một lát, đột nhiên ha hả cười nói: "Nội dung nói chuyện, xem ra là chuyện cơ mật của ‘Kim Phong Tế Vũ Lâu’ và ‘Lục Phân Bán Đường’!"

Tô Mộng Chẩm mỉm cười: "Đợi đến lúc có thể công khai, tiểu Hầu gia nhất định là người đầu tiên biết."

Tiểu Hầu gia nhẹ vuốt cằm, mắt mang ý cười: "Rất tốt, rất tốt..." Ánh mắt rơi vào Bạch Sầu Phi cùng Vương Tiểu Thạch: "Hai vị này là đại tướng của 'Kim Phong Tế Vũ lâu' sao?"

Tô Mộng Chẩm nói: "Bọn họ không phải là thuộc hạ của ta."

Tiểu Hầu gia nhướng mày, cười nói: "Ồ? Bọn họ là bằng hữu của ngươi?"

Tô Mộng Chẩm cười nói: "Cũng không phải." Hắn ngừng lại một chút, nhấn từng chữ: "Bọn họ là huynh đệ của ta."

Câu này vừa ra khỏi miệng, khiến Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch thất kinh, hai người bọn họ cùng nhau, quả thật là đã bị hai lần kinh ngạc.

Không phải là thuộc hạ, cũng không phải bằng hữu.

Là huynh đệ!

Hai chữ huynh đệ, đối với những hán tử có chút ít nhiệt huyết giang hồ hoặc còn chưa chết tâm, có bao nhiêu mê hoặc, bao nhiêu ma lực, là hai chữ khiến máu huyết người ta sôi trào!

Huynh đệ!

"Huynh đệ", bao nhiêu người hổ thẹn với hai chữ này. Bao nhiêu người vì hai chữ này vào sinh ra tử. Bao nhiêu người dù cho huynh đệ vô số, nhưng vẫn không có một người huynh đệ chân chính. Bao nhiêu người dù không có lấy một người huynh đệ, nhưng vẫn có vô số huynh đệ trong thiên hạ. Bao nhiêu người xưng huynh gọi đệ mà làm ra những chuyện vi phạm đạo nghĩa huynh đệ. Bao nhiêu người vô huynh vô đệ nhưng lại có huynh đệ khắp bốn bể.

Huynh đệ.

- là hoạ phúc cùng hưởng, cam khổ cùng chịu như thế nào, mới tính là huynh đệ?

- là tay cầm tay, vai kề vai, nhiệt huyết kích phát nhiệt huyết, tâm linh chạm vào tâm linh, mới có thể tính là huynh đệ, cúi đầu ngẩng mặt đều không thẹn?!

Tiểu Hầu gia dường như hơi sửng sốt, nói ngay: "Thật đáng mừng! Tô công tử tung hoành thiên hạ, hùng bá võ lâm, nhưng vẫn một người cô độc, mà nay hôn kỳ của ngươi đến gần, lại nghe nói ngươi có thêm hai vị huynh đệ kết nghĩa. Phương mỗ ta, cũng chỉ có thể khâm phục." Nói xong dường như không khỏi chạnh lòng.

Tô Mộng Chẩm nói: "Tiểu Hầu gia nói quá lời, trong kinh thành này 'Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu gia' như ngài, đám dân dã quê mùa chúng ta làm sao dám trèo cao."

Tiểu Hầu gia cười nói: "Chúng ta đừng nói lời khách sáo nữa. Nhìn dáng vẻ của công tử, ta hồi bẩm Tướng gia, cũng coi như là có thu thập."

Tô Mộng Chẩm nói: "Vậy làm phiền Tiểu Hầu gia rồi."

Tiểu Hầu gia cười, nói: "Tô công tử, mong rằng không lâu sau, lâu của ngươi có thêm mấy phân đường, trong kinh thành, cũng có thêm một chút yên ổn."

Dứt lời hắn quay vào trong xe, xe ngựa lăn bánh, vẫn là ba người đánh xe, hai người canh giữ bên rèm, tám người đứng chung quanh xe, xe dần dần mất hút ở đầu đường.
____

Trích:

Tô Mộng Chẩm nói: "Trong lúc đi tuần có thể có ‘Bát Đại Đao Vương’ bảo hộ, ‘Thiết Thụ Khai Hoa, Chỉ Chưởng Song Tuyệt’ vén rèm, ba vị cao thủ cưỡi ngựa của Khiết Đan, Mông Cổ, Nữ Chân đánh xe, trong thiên hạ ngoại trừ Phương Tiểu Hầu ra, sợ rằng có mượn mười mặt trời đi tìm cũng tìm không ra được người thứ hai." ~> Ô vầng, hoàng đế Triệu Cát cũng không oách bằng anh, chả trách cái bầu đoàn fangirl của anh nó đông rần rần =..=

1 comment:

Trả lời
Unknown nói...
lúc 22:00 21 tháng 6, 2014

Khán ca của ta, *mắt hình trái tim*,
anh về diện mạo và tài năng chắc chắn nằm top đầu Biện Kinh, nhưng luận đạo đức thì tuyệt đối đứng cuối; cơ mà ta thích anh như vậy bởi vì anh giỏi.

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)