Xui Xẻo Tám Kiếp - Chương 1,2


Xui Xẻo Tám Kiếp

Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan


Chương một

Cuộc sống của Quý Quân rất là không tệ.

Cha mẹ mất sớm, của cải sung túc, đệ đệ ngoan hiền, vạn sự như ý.

Cuộc sống hài lòng bị rẽ ngoặt vào một buổi sáng giữa mùa xuân, Tam Đồng là tiểu tư (gã sai vặt) hầu hạ Quý Quân, ngày ấy hắn cũng như bình thường, bưng nước rửa mặt vào phòng. Quý Quân còn chưa chịu dậy, nghe được động tĩnh liếc hắn, lại nhắm mắt lại.

Tam Đồng nhất thời không rõ tình trạng, chỉ phải cẩn thận gọi y: "Lão gia, nên thức dậy đi."

Một lúc thật lâu Quý Quân mới chậm rãi hỏi: "Tam Đồng, ngươi theo ta bao lâu?"

"Tiểu nhân đã hầu hạ lão gia hơn mười năm rồi."

"Được, thành thân."

"Nga _____ ách ai ai ai ai ai?!"

"Không phải với ngươi."

Việc này liền cứ quyết định như vậy. Sau quản gia kéo Tam Đồng ra hỏi tỉ mỉ, cân nhắc đẽo gọt một trận, cũng không thấy được ăn khớp ở chỗ nào.

Trên thực tế, Quý Quân lúc đó đang ở trên giường hồi tưởng nhân sinh chí khí gạn đục khơi trong, đang nhập tâm vô cùng, đúng lúc Tam Đồng bưng bồn nước tiến vào, liếc mắt liền thấy móng tay đen thui của hắn cắm vào trong nước!

Y đường đường bảy thước nam nhi, cuộc sống rất tốt đẹp thế nào lại có thể rửa mặt chung với mấy cái móng tay dơ bẩn của Tam Đồng?! Bất quá, nếu đổi lại là một nữ tử chỉ nhược tân thông (ý nói bàn tay đẹp), chân thành bước vào, cười dịu dàng quyến rũ mà gọi nhỏ một câu: "Lão gia, nên thức dậy rồi." sẽ là một quang cảnh tươi đẹp nhường nào?

Y muốn cưới vợ, nhất định phải cưới vợ, cưới một nữ tử thật mỹ lệ.

Đương nhiên lúc này tư duy của Quý Quân có chút bất thường, chính là trạng thái phát mộng điên mà mọi người hay nói, có điều lời y nói cũng không phải hoàn toàn vô lí.

Năm xưa khi Quý Quân vừa mới mười tuổi, cha ra ngoài buôn bán cưới về một người thiếp, không lâu sau đệ đệ liền ra đời. Nương của y không hề đề cập tới việc này, mặc dù trước mặt Quý Quân đều là một dạng hiền thê khí độ, nhưng một đứa trẻ mười tuổi, cũng đã mơ hồ hiểu được gút mắt trong đó, đối với nàng kia nhiều ít cũng có chút địch ý, cho đến lúc đệ đệ đầy tháng, mới được gặp mặt. Loại sự tình này ở nhà người khác nhất định là không được, sản phụ kiêng kị cả đống lớn, nhưng nơi biên thuỳ trấn nhỏ dân phong bưu hãn, y liền đi theo đến đó.

Mặt mũi của nàng kia đến tột cùng là như thế nào, Quý Quân đã không còn nhớ rõ, dường như là một mỹ nhân rất dịu dàng, giọng nói mềm mại tựa như kẹo ngọt, hiền lạnh gọi, đến đây đi.

Y liền đi qua, đỡ lấy đệ đệ bọc trong tã, vừa ốm vừa nhỏ, mặt nhăn như khỉ, Quý Quân còn đang quan sát xem nó rốt cuộc có chỗ nào giống khỉ nhất, đệ đệ đột nhiên tỉnh, đường nhìn của hai huynh đệ lần đầu tiên gặp nhau, đệ đệ chớp mắt, nhoẻn miệng cười.

Quý Quân giật mình thiếu chút nữa ném nó xuống đất: "Răng của hắn vì sao rụng sạch hết trơn?!"

Nghe vậy, nàng kia nở nụ cười.

Nàng vừa cười lên, rực rỡ đẹp đẽ động lòng người, cùng với mùi hương trầm thoang thoảng, khiến Quý Quân cảm thấy choáng váng.

Mẫu thân của y nghiêm khắc câu nệ, trách mắng thì nhiều thân cận lại rất ít. Nhị nương vừa vặn tương phản, hiền lành ngọt ngào, lời nói dịu dàng dễ nghe. Quý Quân lập tức thích nàng, cũng thích đệ đệ kia ôm lấy mềm mại, lại hay chảy nước miếng khắp nơi.

Nhưng mà chẳng bao lâu sau nhị nương đã qua đời, có người nói là hậu sản trúng phải tà. Quý Quân không biết cái gì là trúng phải tà, y chỉ biết là, sau khi tin người chết truyền ra, một người tỳ nữ của mẫu thân đột nhiên có châu báu đeo trên người.

Ngay sau đó, lời đồn truyền đi sôi nổi, nói đệ đệ bát tự (*) rất xấu, khắc người, khắc chết mẹ ruột, nói không chừng đối với cha cũng không có lợi, hay là đưa vào chùa cho yên tâm. Quý Quân biết, hoàn cảnh của đệ đệ lúc này so với chim sẻ trong miệng mèo còn nguy hiểm hơn.

(* bát tự; tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự" )

Quý Quân suy nghĩ cả đêm, viết một bài "Mẫu ai ngôn" đưa cho cha xem, mong muốn cha niệm tình nhị nương vừa mất mà hồi tâm chuyển ý. Cha xem xong, trả lại cho y, nói một câu: "Chữ xấu cần phải luyện thêm."

Quý Quân nhìn bài văn trong tay mình, tự hỏi vấn đề mà nghìn năm qua văn nhân đều hoang mang: "Văn chương có ích gì?!"

Sau đó y tỉnh ngộ, kiên quyết đem tác phẩm duy nhất của kiếp này nhét dưới gót giày, cảm giác giẫm nát trên nó rất oai phong, không chút sợ hãi!

Y cương quyết đoạt lấy đệ đệ từ trong tay bà vú, vội vàng bỏ chạy đến bên miệng giếng nước, ngồi trên mép giếng trơn trượt, tuyên bố ai dám đến gần y sẽ lập tức ôm đệ đệ nhảy xuống. Ai cũng không dám đến, ai khuyên cũng không được.

Quý lão gia không có cách nào, lên tiếng: "Ngươi muốn như thế nào, đều theo ý ngươi."

Hắn đã lớn tuổi rồi, chỉ có hai đứa con trai, con lớn lại muốn ôm con nhỏ tự tử, hắn phải làm sao đây chứ?

Phải nói giờ khắc này, Quý Quân trên thực tế đã đạt được mục tiêu tối cao của văn nhân: tung hoành ngang dọc!

Quý Quân nói muốn chính mình chọn bà vú, muốn đệ đệ theo y, muốn cùng ăn cùng ở.

Quý lão gia răm rắp đồng ý.

Quý Quân nhìn lại mẫu thân của mình, nàng cũng đã đến bên giếng, tha thiết nhìn y. Nhị nương vừa chết, thanh xuân của nàng dường như cũng đi theo, chớp mắt liền già nua. Lúc này đối diện với ánh mắt của Quý Quân, người phụ nữ xưa nay nghiêm khắc đột nhiên mất đi khí thế, khóc ngã xuống đất, đau khổ cầu xin y đi xuống.

Trong khoảnh khắc đó Quý Quân dường như hiểu ra được ít nhiều, nương hẳn là rất yêu mình, hành động điên rồ này của y, nương nhất định nghĩ là báo ứng, là nhị nương chết oan báo ứng.

Sự việc huyên náo rất lớn, đảm bảo Quý Đằng bình an lớn lên.

Không lâu sau đó, phụ thân già yếu qua đời, mẫu thân sau nhiều năm ăn chay lạy Phật cũng treo cổ mà chết, việc này tự nhiên lại đổ lỗi cho bát tự của Quý Đằng. Chỉ có Quý Quân hiểu rõ, cha đã từng này tuổi, thân thể lại như vậy, lúc này về với đất cũng bình thường, mẫu thân nhiều năm bị lương tâm dằn vặt, cũng rốt cuộc tới lúc bạo phát.

Có điều lí do nói với người ngoài vẫn là phu thê thâm tình, tuẫn táng cùng nhau vân vân, y còn dám đòi quan phủ một chỉ tiêu tiết phụ, rầm rộ mai táng.

Điều này đương nhiên dẫn tới vô số lời xầm xì, chủ yếu là bởi vì Quý phu nhân cả đời vinh hoa phú quý, tuổi tác cũng đã lớn như vậy, nói không chừng nhất thời thở không được nên chết, sao có thể nói là tiết phụ? Một năm quan phủ chỉ phê chuẩn hai người tiết phụ, chỉ tiêu ít ỏi, đây chẳng phải là chiếm tiện nghi lại khoe mẽ?

Nhưng Quý Quân mặc kệ, y đã là chủ nhân trong nhà, thậm chí là chủ nhân toàn trấn.

Nhà bình thường nếu gia chủ quá trẻ tuổi, tự nhiên là nô tài khi chủ. Mà Quý gia lại là nhà giàu trong trấn, không có chủ nhân, tựa như bánh bao giữa đường, chó qua đường chẳng lẽ không nhìn chằm chằm?

Nhưng từ một khắc ôm Quý Đằng doạ nhảy giếng kia trở đi, Quý Quân liền bạo tạc tính tình mà trưởng thành. Y ngẫm nghĩ một phen, nếu không đọc sách, vậy thì giỏi quyền cước, buông thả để mình táo bạo thô lỗ. Phụ mẫu mất vài ngày, y liền mượn cớ làm vỡ bình hoa thờ cúng, nổi trận lôi đình, tự tay đánh chết tỳ nữ kia của mẫu thân.

Chủ tử như vậy, ai dám lấn lướt?

Trong trấn y càng có tiếng xằng bậy, uống say thậm chí có thể ở trên đường phóng hoả. Ngươi trộm của y một mảnh ngói, y liền dở nhà ngươi, quả thực so với lưu manh ngang ngược nhất trấn càng khốn nạn, so với lưu manh khốn nạn nhất trấn càng ngang ngược. Chủ nhà như vậy, y không gây sự với ngươi liền muốn phải thắp hương cám ơn trời, còn người nào dám đụng tới nhà của y?

Như vậy tốt, Quý Quân nghĩ, múa bút ngâm thơ chỉ khiến cho gia đạo sa sút, nếu muốn đọc sách, chỉ cần một mình đệ đệ là đủ. Nhưng mà thỉnh thoảng, lúc y ngồi một mình, cũng sẽ nhớ tới khi còn bé từng đọc qua những thi từ, vô số câu chữ tinh xảo mỹ lệ, trong lòng thoảng qua một chút tiếc nuối.

Thời gian nửa năm trôi qua, tất cả đều trở nên ổn định, không ai dám có ý định đụng tới Quý gia, buôn bán cũng quay về quỹ đạo. Quý Quân một mình đi viếng mộ phần gia tộc, đối với ba người đã an nghỉ, y có đầy một bụng những lời muốn nói.

"Nương! Thân nương của con! Người phạm vào tội nghiệt, nhi tử biết, chuyện này, con tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, cái chết của người, cũng là phu thê tình thâm không muốn sống một mình. Nhi tử chỉ hy vọng người có thể sớm ngày giải thoát, không phải bị tội nghiệt giày vò."

"Nhị nương! Người chết oan ta biết, thù của người ta cũng đã báo. Quý Đằng không tất yếu phải biết chuyện quá khứ lại tăng thêm đau khổ. Quá khứ ân ân oán oán, đến đây chấm dứt. Ta sẽ để Quý Đằng sống những ngày nó muốn, người ở dưới cửu tuyền cứ yên tâm..."

"Cha, ở đây thật ra không có việc của người..."

Chương hai

Quý Quân đã có khả năng nắm giữ toàn cục rồi.

Chỉ là, đệ đệ từng nằm trong lòng mình chảy nước miếng, từng lon ton chạy theo mình khắp núi, một ngày nào đó, bỗng nhiên biến thành một thanh niên không còn gần gũi mình nữa.

Cũng có tiếc nuối, nhưng quên đi, nếu như Quý Đằng cảm thấy thích như vậy, vậy thì cứ như vậy đi.

Thành thân thành thân, y vội vàng thành thân.

Quý gia tuy rằng là một nhà giàu, nhưng vị trí vùng này không tốt. Trấn nhỏ nơi biên thuỳ này là con đường thông thương nhất định phải qua, kiếm tiền thì dễ, kiếm lão bà (vợ) lại khó. Bởi vì đường xá gian nan hiểm trở, lui tới mua bán đều là đại hán râu ria xồm xoàm, nữ tử không phải không có, nhưng nếu tuỳ tiện kiếm về một người phụ nữ có thể so lông chân với y, y không muốn.

Huống chi Quý Quân tiếng xấu lan xa, ngẫu nhiên nghe được cô nương nhà ai xinh đẹp một chút, còn chưa kịp tới cửa cầu hôn, người ta đã vội vàng tìm một người gả đi.

Lẽ nào lại tuỳ tiện cưới một người oai qua lạn tảo còn thô bạo hơn chính mình?

(歪瓜烂枣 oai qua lạn tảo: dưa méo táo thối, ý nói phẩm chất xấu)

Quý Quân thật phiền muộn.

Nghĩ tới nghĩ lui, tìm lão bà có lẽ nên tới nơi núi sông hiền hoà, đúng lúc trong tay có một lượng lớn hàng da lông, Quý Quân liền tự mình ra trận, trước đến Giang Nam. Nếu phải đi tìm lão bà, không thể không có chút sính lễ mang theo. Quý Quân cảm thấy châu báu các loại vân vân không có ý nghĩa, nhà mình có một cái quạt lông tổ truyền có thể mang theo, lông vũ kia rất hiếm thấy, sắc như hoả diễm, ánh sáng phản chiếu có thể khiến người loá mắt, có người nói là lông vũ từ trong nước vớt ra được, ghép lại mà thành, trên đời này không có cái thứ hai.

Y sai người cẩn thận cất kỹ vào hộp, mang theo bên người, hướng Giang Nam xuất phát.

Xóc nảy tròn một tháng, Quý Quân rốt cuộc cũng tới được Giang Nam tha thiết ước mơ. Buôn bán đã xong, tiền đã kiếm, chỉ có lão bà là còn không thấy tăm hơi.

Quý Quân nghìn nghĩ vạn suy, đã nghĩ sót một chỗ. Đừng nói là nữ nhi gia cảnh đàng hoàng, cho dù là gia đình nghèo khổ, cũng không chịu để nữ nhi theo y tha phương. Hơn nữa, nếu như trong nhà có con gái xinh đẹp, lo gì gả không được, ở đây phú hào rất nhiều, tội gì phải theo ngươi bôn ba nghìn dặm?

Phiền muộn của Quý Quân lại thăng cấp.

Tam Đồng nói, lão gia, đừng quá buồn bực, nếu thực sự không được, yên hoa nữ tử (cô nương thanh lâu) ngài thấy sao?

Quý Quân mũi vung lên trời, như vậy sao được, ta thế nào có thể lấy yên hoa nữ tử.

Tam Đồng rất hiểu tâm ý của y liền nói, lão gia, nhị nương cũng là yên hoa nữ tử.

Quý Quân vỗ đùi, Tam Đồng sao ngươi không nói sớm!

Sau này Quý Quân nghĩ lại, Tam Đồng sao ngươi không chết sớm!

Quý Quân dẫn theo Tam Đồng hăm hở đi tìm nơi yên hoa, phát hiện đường phố ồn ào nhốn nháo. Sau khi nghe ngóng, ồ, thì ra y tới vừa đúng lúc, hoa khôi của Phong Nguyệt Giám muốn chiêu thân (kén chồng), địa điểm là thuyền hoa trên sông Thanh Thuỷ.

Hoạt động này quả thực giống như vì hai người y tạo ra, chỉ khổ nỗi không biết đường, chủ tớ hai người hỏi tới hỏi lui làm lỡ thời gian, sát giờ mới chạy tới đúng chỗ, phát hiện bờ sông kia người đông như biển, nhưng mà người ở trên thuyền lại rất ít, nghe ngóng, thì ra muốn lên thuyền còn phải tốn một lượng vàng.

Quý Quân đã đạp một chân lên thuyền, Tam Đồng định theo cùng, Quý Quân suy nghĩ, trên thuyền hẳn là không dư thừa mỹ nhân cho Tam Đồng cưới, liền đá hắn trở lại.

Trên thuyền đã có nhiều công tử cậu ấm, Quý Quân chen vào trong, theo đường nhìn của bọn họ, cũng chỉ thấy phía trước có một tấm màn lụa buông xuống, sau rèm mơ hồ thấy được nữ tử nằm nghiêng trên giường gấm, dáng vẻ nổi bật. Ngẫu nhiên có gió thổi qua rèm, liền thấy trên cổ chân trắng như tuyết có đeo chuông vàng cột bằng dây chỉ đỏ, theo gió kêu vang, quyến rũ vạn phần.

Quý Quân sinh tại nơi xa xôi hoang dã, nữ tử bên người đa phần là có thể xắn tay áo liền đánh nhau, đâu có gặp qua được cảnh đẹp như vậy, hầu như muốn say chết trong hương thơm mỹ nhân.

Chờ y phục hồi tinh thần lại, đám công tử cậu ấm đang xôn xao oán giận: "Giỡn cái gì vậy, nhảy xuống đó mới gả sao!"

"Muốn phải làm trò cũng không cần làm như vậy chứ."

A? Quý Quân nhìn theo ánh mắt bọn họ, trên mặt nước thật là dùng dây đỏ vòng thành một vòng tròn, phía dưới hình như là dùng lưới đánh cá ngăn cách ra, không xa lắm, muốn nhảy vào cũng rất dễ.

Quý Quân hỏi một tiếng: "Thật sự? Ai nhảy liền gả cho người đó?"

Thanh âm mang theo ba phần lười biếng của hoa khôi vang lên: "Ta tuyệt đối không nói hai lời ___"

Lười biếng dù sao cũng gần gần với gợi cảm, lời này nghe vào tai Quý Quân ngay cả đầu khớp xương cũng tê dại, huống, cưới một lão bà đẹp có bao nhiêu là động lực, đừng nói nhảy sông, nói không chừng nhảy vực cũng dám.

Y không suy nghĩ nhiều, rất sợ có người tranh mất, hài vừa cởi liền chuẩn bị nhảy!

Thanh âm lười biếng kia tiếp tục nói: "Chỉ cần có người không sợ cá tiễn tử dám nhảy xuống."

Cá tiễn tử?! Trong quá khứ đi buôn bán Quý Quân từng nghe qua, cá tiễn tử có tên như vậy là bởi vì hai hàm răng nhọn như lưỡi kéo, tính tình hung mãnh, "khách sát" "khách sát" vài tiếng liền có thể cắn đứt thịt trên thân con mồi, sạch sẽ gọn gàng!

Quý Quân muốn cấp tốc dừng lại, nhưng mà phần lớn thân thể đã nhoài hẳn ra ngoài. Có điều người trong cảnh nguy khốn bộc phát tiềm lực vô cùng, Quý Quân chỉ bằng hai cái ngón chân, kiên cường mà dùng độ khó cao độ đứng thăng bằng trên mép thuyền hoa!

Năm mươi độ, năm mươi lăm độ, bốn mươi tám độ___

Trọng lượng của Quý Quân cùng với ngón chân so sức mạnh, thân thể lung lay muốn ngã lại không ngã, toàn trường một mảnh yên lặng, vạn người nhìn chăm chú.

Lúc này, một cây dù giấy không biết từ chỗ nào xuất hiện, trong đám người trên thuyền hoa quẹo trái quẹo phải, ngăn cản nhiều người đang nghểnh cổ nhìn, rốt cuộc khiến cho đám công tử cậu ấm nhiều người tức giận, mỗi người một cước trực tiếp đạp bằng!

Công tử đi đầu ngay cả lúc đạp người cũng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Quý Quân: "Tên nào không biết sống chết dám đến cản trở chúng ta xem trò hay!"

Công tử bên cạnh hắn liếc một cái thật nhanh xuống đất: "Hình như là hoa khôi."

Công tử kia không hề chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ lúc Quý Quân ngã xuống: "Hừ, hoa khôi năm nào cũng có, loại chuyện này nếu như lần này bỏ lỡ, cả đời cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy lần thứ hai!"

Có người còn vừa chửi vừa đạp: "Ta X, ngươi đem tính mạng người ta ra làm trò, đạp vài cái vẫn tính nhẹ!"

Mọi người gật đầu, tiếp tục đạp!

Quý Quân đương nhiên không biết ở đằng sau đang xảy ra cái gì, y còn đang đấu tranh tư tưởng, Tam Đồng vì sao còn chưa kéo y lại, nhưng y đã quên y còn chưa cho Tam Đồng phí lên thuyền! Quý Quân cũng không có cách nào khác kêu cứu, tình trạng này, chỉ sợ khớp hàm vừa mở đã ngã xuống rồi, chỉ có thể liều mạng mà nghĩ: "Nhanh tới cứu ta nhanh tới cứu ta!"

Dường như rốt cuộc cũng có người nghe được tiếng lòng của y, cuối cùng cũng có bước chân nhẹ nhàng đến gần, Quý Quân mỗi một sợi tóc mỗi một cái móng tay đều đang liều mạng hướng về phía người kia mà phát ra tín hiệu "Nhanh nhanh cứu ta!"

Quý Quân khẩn trương đến cực độ khiến y trở nên nhạy cảm, không chỉ cảm giác được người ở đằng sau, cũng cảm nhận được hương cây cỏ nhàn nhạt trên người hắn, động tác hắn cúi người về phía trước.

Người nọ kề rất gần, nhưng không có vươn tay ra, chỉ là ghé đầu lại gần, tại cần cổ y nhẹ nhàng thổi một cái.

"Phù___"

Cơ thể đang căng thẳng làm sao có thể chịu được kích thích cho dù là yếu ớt nhất.

Một hơi thở nhẹ nhàng kia, còn có chút nhiệt lực, giống như là một cây kim châm rất nhỏ xẹt qua vùng da mướt mồ hôi nơi cổ, mang đến cảm giác lại ngứa lại nhột, theo thần kinh truyền đến từng ngóc ngách toàn thân, cảm xúc rất nhỏ bởi vì khẩn trương mà mở rộng thành vô hạn, cuối cùng trở thành nhột nhạt vô cùng!

Thực sự là, nhịn không nổi nữa!

Quý Quân cười ha hả, tiếng cười tại bờ sông an tĩnh càng vang dội, tiếp theo y liền rơi thẳng xuống sông!

Khán giả trên bờ làm sao biết trên thuyền hoa xảy ra cái gì, chỉ thấy Quý Quân ngửa mặt lên trời cười dài xong liền lộn nhào vào trong nước.

Sau một lát lặng im, tiếng vỗ tay bùng nổ mãnh liệt, tiếng khen ngợi trầm trồ chấn điếc cả tai: "Cười trước sinh tử, đúng là hảo hán!"

Những lời đánh giá này Quý Quân đương nhiên không nghe được, lúc y trong không trung quay cuồng, nhìn thấy đều là vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ của đám khán giả trên thuyền hoa, y tàn bạo mà nhìn, muốn tìm tên mất nết nào ở sau lưng y thổi hơi, nhưng mà nhìn không thấy.

Rơi xuống nước ÙM một tiếng, bọt nước thật to thật to bắn lên, xong đời rồi xong đời rồi, y nghĩ!

Cuộn sóng tung toé, tức khắc nổi lên một vòng màu đỏ giống như máu.

Tất cả mọi người nghĩ, cá tiễn tử này cũng quá nhanh nhẹn đi, hẳn là nên đổi tên thành cá khoái đao!

Quý Quân chỉ uống mấy ngụm nước, liền dốc sức thoát khỏi vòng tròn nguy hiểm chết người kia, nhưng nước sông chảy xiết, cuốn y trôi về phía trước. Chỉ có đầu óc y vẫn còn rất tỉnh táo, cảm thấy cú nhảy sông này vô luận thế nào cũng không thể toi công được, phải đem việc hôn nhân này giải quyết ổn thoả.

Bên này thuyền hoa, Tam Đồng cuối cùng cũng nhớ tới thân phận của mình, vừa chạy dọc theo bờ sông vừa kêu to: "Lão gia, ngài có khoẻ không? Lão gia, ngài nói một câu đi!!!"

Xa xa truyền lại tiếng rống của Quý Quân: "Ta trở về sẽ cưới ngươi!"

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)