Xui Xẻo Tám Kiếp - Chương 3,4


Xui Xẻo Tám Kiếp

Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan


Chương 3

Quý Quân sinh ra tại trấn nhỏ nơi hoang mạc, kỹ năng bơi đương nhiên không tốt, uống phải mấy ngụm nước, liền hôn mê bất tỉnh.

Đợi được đến lúc y tỉnh lại, đã rất lạnh, đầu lại đau nhức, cả người đều khó chịu, còn lắc lư lợi hại.

Y phục ẩm ướt đương nhiên là một nguyên nhân, mà nguyên nhân lắc lư, chính là bởi vì y bị đặt trên ghế trúc, hai cây trúc xuyên qua hai bên, thành một cái kiệu đơn giản, mấy người kiệu phu khiêng trên vai, lắc lư lắc lư đi tới.

Quý Quân lúc đầu còn tưởng rằng bọn họ là người Tam Đồng tìm tới, nên an tâm mà nằm, đợi đến khi thể xác và tinh thần đều hơi hồi phục lại, mới phát hiện bọn họ đang đi trên một vùng đất hoang vắng, xung quanh mờ mịt không một mái nhà, không giống như là về thành. Y nhổm người dậy, trong đám người khiêng kiệu nhìn tới nhìn lui cũng không thấy Tam Đồng, gió núi thổi qua, nhất thời trong lòng lạnh run.

Y cố nén thân thể không khoẻ, bám vào tay vịn hỏi: "Đây là đi đâu?"

Một người gần nhất phía trước cũng không quay đầu lại trả lời: "Thành thân."

Quý Quân "à" một tiếng, chẳng lẽ là người hoa khôi phái tới? Hiệu suất thật là cao nha. Y lại yên tâm mà cuộn tròn trên ghế, chỉ cần có mỹ nhân để cưới, đi tới chỗ nào cũng không phải vấn đề. Thế nhưng quy củ lục lễ tam thư nhiều như vậy, đều không để ý trực tiếp thành thân, quả nhiên không hổ danh là nữ tử chốn yên hoa, hào phóng vô cùng.

Bước chân của kiệu phu rất nhanh, cứ hướng về dãy núi đi tới, không bao lâu sau, đã đi vào trong rừng, cây cối um tùm che khuất ánh mặt trời, dường như đã hoàng hôn.

Quý Quân vừa lạnh vừa mệt, một lúc lâu cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, thân thủ của mấy vị kiệu phu này có vẻ quá mức mạnh mẽ, rừng già thâm sơn mà đi như giẫm trên đất bằng, nếu như đây chỉ là kiệu phu bình thường, vậy tiêu chuẩn kiệu phu của Giang Nam quả thật quá cao rồi, còn lợi hại hơn bảo tiêu Mạc Bắc nữa.

Huống chi, y do do dự dự mà nhìn về phía rừng sâu trước mặt, đây là muốn đi đâu thành thân? Mỹ nhân thực sự đang chờ ở phía trước sao?

Sẽ không phải là giết người cướp của chứ?

Thế nhưng mình toàn thân trên dưới, một lượng bạc cũng không có.

Hay là, muốn bắt cóc mình, rồi bắt người nhà đưa tiền chuộc?

Nghi hoặc cứ nghi hoặc, y không dám hỏi, lại càng không dám xuống kiệu, chỉ sợ vừa hỏi liền bị đâm cho hai đao, mà cho dù có tha cho y, y làm thế nào trở ra được đây?

Tốc độ đi như bay thế này, y căn bản không biết rốt cuộc là đi bao xa rồi.

Cỗ kiệu rất nhanh rẽ ngoặt, đằng trước nơi rừng sâu u ám có ánh sáng lập loè mờ ảo.

Quý Quân tăng thêm lá gan, hỏi: "Tới rồi sao?"

"Nhanh thôi, phía trước chính là Cẩm Tú lâu."

Quý Quân thở ra, nhẹ nhõm một chút, Cẩm Tú lâu, nghe thế nào cũng không giống như sào huyệt của bọn thổ phỉ hung đồ. Y lại bắt đầu ảo tưởng, nói không chừng đây là biệt thự trong núi của hoa khôi cô nương.

Y thấp thỏm phập phồng mà nhìn, không tới một khắc đã tới trước lâu.

Cẩm Tú lâu, giống như tên của nó, là một toà lầu nhỏ ở trong núi trang hoàng gấm vóc đẹp đẽ.

Nhưng mà Quý Quân chỉ "A!" một tiếng, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Cũng không thể trách Quý Quân nhát gan, thật sự là toà tiểu lâu tú lệ tinh xảo này, so với hang ổ sơn tặc càng đáng sợ.

Toàn bộ một nửa bên trái của tiểu lâu trang trí lụa đỏ hoa đỏ, nửa bên phải là lụa trắng hoa giấy, trước cửa bên trái là nến đỏ long phượng, trước cửa bên phải là nến trắng đèn trắng, hiên nhà treo mấy cái lồng đèn, lấy cửa làm ranh giới, bên trái là đèn lồng đỏ chói mắt, bên phải là đèn lồng trắng nhức mắt, ngay cả cửa chính dán một cặp chữ 'hỉ', cũng là một đỏ một trắng, toát ra một bầu không khí quỷ dị muốn chết.

Mấy người nghênh đón cũng giống như vậy, bên trái thì mặc hỉ khánh cát phục (đồ đỏ mừng đám cưới), gióng trống khua chiêng náo nhiệt vô cùng, bên phải lại là bạch trù trường tụ (đồ tang), đứng thẳng đờ trước cửa, trên tay mỗi người là một cây dù giấy màu vàng, đồng loạt cứng ngắc mà quay đầu lại nhìn, không ngôn không ngữ.

Thật là dễ sợ muốn chết!

Quý Quân nhảy xuống kiệu định chạy, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị nắm trở về, y run lập cập bị cường ngạnh bắt mặc vào hỉ phục đỏ thẫm.

Tên cầm đầu đang thì thầm với mấy người đứng nghênh tiếp trước cửa, Quý Quân nghe được vài câu, loáng thoáng là "may mà đến kịp", "không lỡ mất canh giờ", "vậy mau mau bái đường động phòng" các loại.

Tên cầm đầu mở cửa chính tiểu lâu, Quý Quân vừa nhìn hai chân đều mềm nhũn, trong lâu ánh đèn chỉ cháy có một bên trái, ở giữa còn đặc biệt căng một bức rèm, không để cho ánh sáng lọt sang bên phải, mặt đất bị ánh sáng phân chia thành nửa sáng nửa tối.

Tên cầm đầu để Quý Quân đi vào bên có đèn sáng, y đâu dám đi, chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn giống như bột nhão, vẫn còn đang run lẩy bẩy.

Nhưng mà tên cầm đầu kia đâu để yên, đem hồng trù (dải lụa đỏ cô dâu chú rể cầm trong ngày cưới) nhét vào tay y, một thanh đoản kiếm sáng như tuyết chỉ vào hông y: "Đi!"

Lập tức chết hay là từ từ chết, cái nào cũng không phải là lựa chọn tốt.

Quý Quân giãy dụa đi về phía trước, y vừa đạp lên vùng sáng, dải hồng trù nắm trong tay vốn có một đầu còn đang nằm trên đất, đột nhiên nhu nhược mà tiến vào trong bóng tối, giống như bên kia có người nào đó đang nắm đầu còn lại.

Quý Quân sợ tới mức chân run, tâm cũng run, không tè ra quần cũng coi như đáng để kiêu ngạo rồi. Bị đoản kiếm uy hiếp, đi thẳng tới trước sảnh, lạy ba lạy, tên cầm đầu hét một tiếng: "Nhập động phòng", liền bị một đám người, không, bị một đống dao kiếm vây quanh hộ tống tới trước cửa động phòng.

Cánh cửa tối om kia, thật giống như quái thú há miệng ăn thịt người.

Quý Quân thực sự sợ muốn chết, ôm cây cột nói gì cũng không chịu vào, thà rằng bị đâm chết ở cửa cũng không muốn chết không rõ ràng như vậy.

Nhưng mà kẻ cầm đầu cũng không phải làm kiểng, ở trên cổ Quý Quân phất một cái, cả người y liền nhũn ra, không thể ôm cột được nữa, trực tiếp ngã vào trong phòng.

Phía sau lạch cạch một tiếng, cửa đã bị đóng lại, lập tức liền khoá chặt, trong phòng là một mảnh đen kịt, nguồn sáng duy nhất là một ngọn nến đỏ leo lét trên bàn.

Trong gian phòng bốn phía đen ngòm, hình như có vô số cánh tay vươn ra, đang vươn về phía y.

Y run rẩy hồi lâu, cuối cùng cũng mò được ngọn nến trên bàn, giơ lên cao nhìn, trước mắt quả thật đúng là trang trí hỉ phòng, bất quá cũng vẫn như cũ nửa đỏ nửa trắng - ghê rợn vô cùng -

Quý Quân nhìn phòng này một nửa bố trí giống như hỉ sự, một nửa giống như tang sự, đột nhiên nghĩ tới cái gì, mặt thoáng cái trắng bệch.

Ma chay cưới hỏi, sẽ không phải cùng làm một lượt đi!

Nhưng quả thực là như vậy, trên hỉ giường của phòng này, hẳn là sẽ có - cái gì đó - chính là thứ mà bình thường người ta không dám gọi tên -

Quý Quân trấn định tâm tình, hơi giơ lên ngọn nến, dư quang liền chiếu trên hỉ giường cách hơn ba thước kia, y thoáng thấy trên giường dường như có thân người đang nằm, Quý Quân run cầm cập, đâu còn dám nhìn nữa, vừa lăn vừa bò nhào tới cửa, ngay cả nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng đập cửa phòng!

Cửa phòng phát ra âm vang loảng xoảng loảng xoảng, vọng lại trên hành lang hoang vắng, chấn động khiến tim Quý Quân đập như sấm đánh, tay cũng không còn sức lực.

Nhưng mà bên ngoài vẫn như cũ yên tĩnh đến căng thẳng, đen kịt một mảnh, nói không chừng cả một toà tiểu lâu đều đã đi không còn ai, chỉ còn mình y và ___

Y không dám nghĩ tiếp, cửa chính ra không được, còn cửa sổ? Y giơ cao ngọn nến nhìn vách tường, cũng không biết phòng này có cửa sổ hay không, bốn phía vách tường đều giăng dày đặc tơ lụa trắng, che kín mít, có cho Quý Quân một trăm lá gan, y cũng không dám kéo xuống xem phía sau là cái gì.

Y men theo vách tường, chầm chậm đi tới trước cửa dựa sát vào mà ngồi, cũng không được yên ổn. Cánh cửa kia có khắc vô số hoa văn chạm trổ, nhìn qua giống như những con mắt trống rỗng, khiến y không dám dựa lâu. Ngọn nến rất nhanh đã cháy hết, cuối cùng ngọn lửa nhoáng lên một cái, Quý Quân tuyệt vọng nhắm hai mắt, bốn phía hoàn toàn rơi vào hắc ám.

Vốn nên là như thế này, thế nhưng khi y mở mắt ra, đột nhiên phát hiện còn có chút tia sáng nhỏ bé, nguồn sáng ở ngay trước ngực mình.

Y sờ soạng lấy ra, chính là quạt lông vẫn luôn mang theo bên mình, trong bóng tối phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Quý Quân nhìn nó, nhớ tới nhà mình xa mãi cuối chân trời, bỗng thấy viền mắt chua xót.

Chậm rãi, trên quạt lông kia, dường như có thứ gì đó như lân phấn bay ra, lan tràn trong gian phòng.

Mắt của Quý Quân đã quen với bóng tối, lân quang lấm tấm như vậy cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Lân phấn chậm rãi khuếch tán ra, cái gì y cũng có thể nhìn thấy, bao gồm cả hình người nằm trên hỉ giường.

Sợ hãi hầu như khiến Quý Quân tê dại.

Nhưng một lát sau, y đột nhiên chú ý có điểm kỳ quái.

Chương 4 

Hỉ giường kia còn ngắn nhỏ hơn so với giường bình thường, kê sát vào vách tường, phối hợp với  tơ lụa trắng như tuyết phía sau, có thể khiến cho lân phấn tản ra càng trở nên đặc biệt rõ ràng. Cả căn phòng đều bị lân phấn khuếch tán ra với một tốc độ cố định chiếu sáng, nhưng mà tại vị trí phần đầu của hình người trên giường, có một bộ phận rất nhỏ lân phấn bay lơ lửng bất quy tắc.

Cái loại di động bay lên bay xuống này, rất giống như chỗ đó có gió nhẹ, hoặc là -

A! Quý Quân lập tức đứng bật dậy.

Người nằm trên giường đang hít thở, vậy không thể là thi thể, là người sống!

Lá gan của Quý Quân lại tăng lên, người cũng trở nên linh hoạt, hai ba bước đi tới trước hỉ giường, vươn tay ra thăm dò, quả nhiên, người trên giường có hô hấp, lại sờ cổ tay, mạch đập rất có lực, chỉ không biết là bị hạ dược ngủ như chết hay là hôn mê bất tỉnh, không hề nhúc nhích.

Thế nhưng nếu là người thì không việc gì phải sợ.

Quý Quân thở phào một hơi, cảm giác mình lại sống trở lại.

Nếu đã không sợ nữa, y liền ổn định tâm tình xé lột tơ lụa trên tường, vách tường phía sau quả nhiên có cửa sổ, nhưng lại chỉ là một loạt cửa sổ nhỏ, ngay cả cái đầu y cũng không có khả năng chui lọt ra ngoài, thế nhưng ánh trăng nương theo bao nhiêu cánh cửa sổ ùa vào phòng, cả căn phòng được chiếu rọi sáng sủa hơn rất nhiều.

Bốn phía còn có rất nhiều rương hòm, y định tìm ngọn nến, nên mở ra một hòm, lại bị đồ vật ở bên trong chiếu cho thiếu chút nữa mù mắt!

Sớm nói qua, nhà của Quý Quân là nhà giàu, nhưng y cũng chưa từng thấy qua bao nhiêu là châu báu ngọc ngà rực rỡ như vậy, lại bị coi như đồ vật không có giá trị mà ném ở bên trong, bừa bãi lộn xộn. Xem ra người mang y đên đây, hay có lẽ nên nói là chủ nhân của nơi này, tuyệt đối là phú giáp một phương.

Quý Quân còn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được hàng hiên bên ngoài truyền tới âm thanh loạt soạt loạt soạt, giống như là âm thanh ma sát của quần áo phát ra trong lúc di chuyển, có người đến sao?

Không đúng, nếu như là người, vì sao không nghe tiếng bước chân?

Tâm tình của Quý Quân vừa mới thả lỏng một chút lại lập tức căng thẳng trở lại, y cẩn thận lui lại vài bước, chân đã dừng lại bên cạnh mép giường.

Hai cánh cửa vốn bị khoá rất chặt chẽ, Quý Quân vừa vỗ vừa đá cũng không lay động mảy may, nhưng hiện tại lại không ngừng lạch cạch lạch cạch rung động, hai cánh cửa giống như hai kẻ oan gia, liều mạng cũng muốn cách xa đối phương ra. Cửa phòng mỗi một lần rung động, đều khiến tim Quý Quân thót lại một cái. Cánh cửa vốn không có một khe hở, lại bởi vì bị tác động nãy giờ, dần dần đã hở ra cả tấc.

Cho dù là ai cũng có thể đoán được, bên ngoài khẳng định có cái gì đó muốn đi vào!

Quý Quân trấn tĩnh tinh thần, muốn tìm một chỗ nào đó để trốn, đột nhiên nhớ lại trước đây lão thợ mộc từng nói qua, trong số gia cụ trong nhà, thứ có thể bảo vệ con người tốt nhất chính là cái giường.

Không biết mọi người có cảm giác này hay không, đôi khi buổi tối, không biết tại sao, ngươi lại không dám vươn tay ra khỏi mép giường. Cảm giác nếu như vươn tay ra, nhất định sẽ gặp chuyện không tốt.

Ngược lại, nếu như ngươi thành thật mà ở yên trên giường, dùng chăn quấn chặt lấy mình, một ngón tay cũng không thò ra ngoài, như vậy, sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Đó là bởi vì giường của ngươi sẽ bảo vệ ngươi, nó nhớ kỹ mùi của ngươi, chịu đựng trọng lượng của ngươi, từng đêm từng đêm tích luỹ tình cảm.

Chỉ cần không ra khỏi phạm vi của nó, ngươi sẽ an toàn.

Lão thợ mộc gõ gõ đầu tẩu thuốc lá, tổng kết nói, quăng bỏ giường cũ là hành vi ngu ngốc nhất, ngươi không biết đã ném xuống đồng bạn bảo vệ ngươi tốt nhất. Nếu như ngươi bổ nó ra làm củi đốt, lão thợ mộc không nói nữa, ha ha nở nụ cười.

Trong nháy mắt, những ký ức này trong đầu Quý Quân đột nhiên sống lại.

Y không nghĩ lần thứ hai, lập tức xoay người lên giường, giường này hơi nhỏ, vốn một người nằm trên nó đã chiếm hầu hết diện tích, y chỉ có thể kéo chăn, đẩy người kia vào bên trong, cùng hắn chen chúc một chỗ, chỉ chừa lại con mắt nhìn ra ngoài.

Phía sau thực ấm áp, cũng có tiếng hít thở, xác thực là một người sống, ý thức được điều này khiến Quý Quân thoải mái hơn một chút.

Cửa phát ra âm thanh ken két, tâm của Quý Quân trầm xuống, người đã đi vào rồi. Hắn tiến vào, là một người thân hình cao gầy, trên vai vác một cái gì đó giống như cần câu, còn xách theo một giỏ giống như giỏ đựng cá, rất giống người đánh cá.

Hắn đi tới hai bước, lân phấn đập vào mặt, hắn dừng lại, liều mạng dụi mắt.

Quý Quân chú ý tới, mắt của người này hình như đã bị lân phấn làm bị thương, không mở ra nữa. Miệng hắn hơi cử động, dường như đang chửi bới gì đó, sau đó nhắm mắt, ngửi ngửi xung quanh, chầm chậm đi tới trước giường.

Quý Quân không dám động đậy, một tiếng kêu hoảng sợ cũng nghẹn lại trong cổ họng, chỉ thấy bóng tay đen kịt kia sờ tới trên đầu y.

Tuy rằng thần trí Quý Quân hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng thân thể lại không nghe ý mình, mặc cho quỷ ảnh kia cứ như nhổ cây cải củ mà nắm lấy đầu y, sờ tới sờ lui nhiều lần, lạnh băng băng, trơn trườn trượt, ghê muốn chết.

Tuy rằng Quý Quân không muốn nghĩ tới cảm giác bị mấy ngón tay trượt trên đầu mình, nhưng mà cảm xúc quá rõ ràng, y không thể làm như không biết, sau đó, y đột nhiên nghĩ, đây thực sự là ngón tay sao?

Nếu như thực sự là ngón tay, vậy mấy ngón tay này sao mà dài quá, lòng bàn tay rõ ràng là dán vào cổ y, đầu ngón tay lại nắm tới tóc trên đỉnh đầu, vài lần y nghĩ đầu mình xác định vững chắc là bị chọc thủng lỗ chỗ.

Đợi tới khi đầu ngón tay cắm trên đỉnh đầu y bất động, y ở trong lòng yên lặng đếm đếm, rất rõ ràng có tổng cộng năm đầu ngón tay đặt trên đỉnh đầu, vậy xác thực là ngón tay.

Y vừa mới ở trong lòng thở ra một hơi, lại đột nhiên nhận ra, không đúng! Năm cái ngón tay sao có thể dài y như nhau được!

Y còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, người nọ cuối cùng cũng buông tay ra, lắc lư cái đầu vốn không ổn định lắm của hắn, không biết là đang lầm bầm cái gì, lung lay lảo đảo mà sờ soạng đi tới cửa, ra ngoài.

Quý Quân chỉ chớp mắt một cái, trước mắt cái gì cũng không còn dấu vết.

Cửa vẫn đóng im lìm như cũ, làm gì có khe hở nào?

Nằm mơ?

Không đúng, cảm giác băng lãnh trơn nhớp đó, đầu tóc bị nắm vẫn còn đau rần rần, tuyệt đối không phải mơ.

Nhưng mà mặc kệ đó là cái gì, cuối cùng cũng đã trôi qua.

Quý Quân thả lỏng thần kinh một chút, cả ngày mệt mỏi rã rời cùng khủng hoảng đồng loạt phô thiên cái địa ập tới, nhất thời cả người y đều vô lực, cuộn mình liền ngủ đến hôn mê.

Tấm chăn trên người y chuyển động, một bóng đen chầm chậm trồi lên.

~~~

Vốn định up bộ này lúc 12 giờ đêm mỗi ngày cho nó có không khí kinh dị, nhưng vì có bạn nói với Nhan là sub nhà Nhan mà ko nhận được mail thông báo, nên Nhan up sớm để thử, ko biết có bạn nào bị tình trạng giống vậy nữa không?

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)