Xui Xẻo Tám Kiếp chương 5,6


Xui Xẻo Tám Kiếp Rồi
(Xui Xẻo hệ liệt)

Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan


Chương năm

Quý Quân bị ánh mặt trời chói mắt khiến cho giật mình tỉnh giấc.

Dụi mắt, y theo thói quen gọi hai tiếng "Tam Đồng", nhưng không ai trả lời, lúc này mới mơ màng mở ra hai mắt.

Y nằm nghiêng, vừa mở mắt liền nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, lúc này mới nhớ đến bên người mình hẳn là còn có người, quay đầu lại nhìn, thế nhưng bên cạnh trống không. Người kia không biết lúc nào đã đi rồi, chẳng lẽ trong lúc y còn đang ngủ, đã bị đám người kia mang đi?

Đường nhìn của Quý Quân quét qua bốn vách tường, vốn được che đậy bởi một lớp tơ lụa thật dày, tối hôm qua đều bị y xé xuống, lộ ra vách tường màu nâu, chỉ còn vài đoạn gấm vóc cạnh cửa Quý Quân bỏ sót, cô độc giăng ở đó, nhìn rất quái dị.

Thế nhưng hiện tại ánh mặt trời xán lạn, có gì đáng sợ?

Quý Quân gãi gãi đầu, xoay người xuống giường mang hài.

Khoảnh khắc đó, một tiếng hét thảm thiết xuyên qua tiểu lâu, khiến cho vô số con quạ trong rừng bay tán loạn!

Hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, cánh cửa lạch cạch rung động, mấy người mở khoá đẩy cửa bước vào, liền thấy được cảnh tượng trước mắt.

Quý Quân ngồi trên hỉ giường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh nhễ nhại chỉ vào trên mặt đất.

Mặt đất vốn sạch sẽ lúc này rải rác hàng đống lụa trắng, đây là đêm qua giăng ở trên tường bị Quý Quân giật xuống.

Thế nhưng, hiện tại trên đống lụa trắng kia có thêm một nữ tử, mũ phượng khăn quàng, đã chết.

Nàng đã chết, điều này rất dễ phán đoán, bởi vì đầu nàng đã lìa khỏi cổ. Cái đầu lăn lóc ở một bên vì mang mũ phượng rất nặng nên ngẩng lên, gương mặt trang điểm rất dày để che giấu làn da xám xịt, thân thể quỳ rạp trên mặt đất, hai tay vẫn vươn về phía trước như muốn bắt lấy cái gì đó, giống như sau khi bị chém đầu nàng vẫn còn cố lết về phía trước vài bước.

Mọi đường nhìn đều chậm rãi hướng về phía Quý Quân.

"Không không, không phải là ta giết!" Quý Quân vội vàng biện hộ: "Thật sự không phải là ta giết!"

Đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, ánh mắt rất kỳ quái, một lát sau, tên cầm đầu đưa Quý Quân đến đây mở miệng: "Chúng ta biết không phải ngươi giết. Nàng ta đã chết bảy ngày rồi."

Lại một tiếng hét thê lương xỏ xuyên qua tiểu lâu, lần thứ hai kinh động vô số con quạ bay loạn, chỉ khác là lần này chúng nó đều tha con mang vợ cõng theo tổ bay đi, nơi này thật sự ồn ào đến nỗi không thể nào ở nổi.

"Chết, chết bảy ngày rồi?" Chẳng lẽ hôm qua mình đã ngủ với người chết một đêm? Quý Quân cảm thấy muốn nôn mửa, lại không tin, tối hôm qua cơ thể kia có độ ấm cùng với hô hấp, sao có thể là giả được?

Thế nhưng, y nhìn lại cái xác trên mặt đất vài lần, lại hoài nghi phán đoán của mình. Nàng bị chém đầu, nhưng không có một lượng lớn máu phun ra, chỉ có chút dịch thể đặc quánh dính vào lụa trắng.

Quý Quân vốn sống nơi biên thuỳ dân phong thô lỗ, những chuyện ân oán trả thù đã thấy nhiều, hơn nữa từ nhỏ đến lớn có hơn nửa thời gian y chủ yếu làm lưu manh, đương nhiên gặp qua những trường hợp đánh nhau đánh chết người, cũng thấy qua những trường hợp thâm thù đại hận quật mồ chém xác, cũng thấy ngỗ tác khám nghiệm tử thi.

Nếu như lúc chém đầu mà còn sống, như vậy, khẳng định sẽ phun ra rất nhiều máu tươi, nói không chừng văng đầy tường đầy đất. Bị chém đầu mà không phun máu, quả thật chỉ có thi thể đã chết mấy ngày mới như vậy.

Hơn nữa, phương pháp chém đầu cũng rất kì lạ, vết chém đặc biệt gọn gàng, không hề có vết đao thứ hai, rốt cuộc lưỡi đao phải sắc bén đến cỡ nào mới làm được như vậy?

Tất cả mọi người đều im lặng, Quý Quân mở miệng trước: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tên cầm đầu lạnh nhạt nói: "Ngươi đã sống qua được một đêm, vậy xuống lầu uống một ngụm trà đi, nói cho ngươi biết cũng không sao."

Một chén trà nóng lót dạ xong, Quý Quân đã bình tĩnh lại một chút, tên cầm đầu gõ gõ tẩu thuốc lá, nói: "Ngươi nghe nói qua kết âm hôn chưa?"

Quý Quân gật đầu. Con gái nhà giàu nếu như chết trẻ chưa hôn phối, người nhà sẽ nghĩ biện pháp tìm cho nàng một vị hôn phu cũng đồng dạng chết sớm, việc này phần lớn xuất phát từ tình thương của phụ mẫu, không muốn con gái mình ở cõi âm phải cô đơn khổ sở. Kết âm hôn này, cũng không khác gì việc kết hôn bình thường, cũng cần người làm mối, có điều thông thường đều là do những thầy bà bói toán làm, gọi là quỷ mối, cũng không thiếu lục lễ tam thư, sính lễ và đồ cưới cũng không hề qua loa.

"Như vậy dễ nói chuyện rồi." Tên cầm đầu rít một hơi thuốc, nói: "Âm hôn, đều là thi cốt kết hôn với thi cốt. Thế nhưng, thỉnh thoảng, có những đứa trẻ chết sớm, oán khí quá nặng, không kết âm hôn được, cứ không ngừng quấy phá, nếu là nhà nghèo, cũng chỉ có thể cho một mồi lửa thiêu xác." Gã thở dài, "Thế nhưng nhà giàu, sẽ kết âm dương hôn."

Âm dương hôn, tên như ý nghĩa, là bắt người sống thành hôn với người chết. Nếu người chết không chịu chết một mình, lại không vừa ý âm hôn, vậy thì tìm một người sống đến thành hôn.

Bố trí hôn lễ này, phải là một âm một dương, hỉ phòng phải một bên trang trí hỉ sự một bên trang trí tang sự, bên dương trang trí hỉ sự, bên âm trang trí tang sự, cô dâu chú rể cũng phải tuân theo quy tắc người sống đi dương đạo người chết đi âm lộ, động phòng không chỉ phải nửa âm nửa dương, phòng phải khoá lại che hết ánh sáng, đây mới thật sự là hồng bạch hỉ sự (ma chay cưới hỏi cùng lượt)

Đương nhiên sau khi động phòng, người sống cũng phải từ dương chuyển qua âm, cùng chết chung với người chết.

Quý Quân vừa nghe đã hiểu, thì ra vừa rồi bọn họ kinh ngạc không phải là vì nữ nhân kia đã chết, mà là y còn sống, nghĩ đến đây y liền nổi giận, đây chẳng phải là không coi mạng người ra gì?! Huống chi, vì sao việc này lại rớt ngay lên đầu mình chứ?

Tên cầm đầu nhưng thật ra rất bình tĩnh tiếp tục nói: "Nữ hài chết sớm lần này đã âm hôn hai lần nhưng vẫn còn quấy phá, người trong nhà sợ hãi, nhờ chúng ta tìm người kết âm dương hôn. Còn nói nữ hài này bát tự thiếu thuỷ, tốt nhất là tìm người có bát tự liên quan đến thuỷ, có thể là ngư dân chẳng hạn. Chúng ta liền tìm kiếm tại bờ sông, không ngờ phát hiện được ngươi ngất xỉu bên bờ sông, liền nhặt về."

Quý Quân nghe những lời này quả thật không thể không đề phòng, những kẻ này không phải là hạng người hiền lành gì, một mạng người trong mắt bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là một vụ buôn bán mà thôi. Y liền tìm kiếm từ ngữ, nói rằng: "Dù sao thì, việc đã đến nước này, hôn cũng đã kết xong, ta hẳn là có thể đi chứ."

Tên cầm đầu chỉ là gõ tẩu thuốc của gã, không nói chuyện, qua một lát, mới nói: "Nữ hài này xuất thân trong một gia đình vọng tộc của địa phương, nhà kia rất sợ việc này bị truyền ra ngoài, bôi nhọ mặt mũi nhà họ, nên mới nhờ chúng ta làm việc, dặn đi dặn lại nghìn lần không thể có sơ xuất gì. Loại buôn bán này chúng ta đã làm nhiều rồi, cũng có uy tín, không thể tự ném bảng hiệu của mình được -"

Quý Quân đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời nói của gã, âm thầm chửi bới một lũ không có tính người, con mẹ nó uy tín của tụi bây, không biết đã đưa bao nhiêu người vô tội vào miệng cương thi, y miễn cưỡng buộc mình tỉnh táo lại, nói: "Nếu là việc buôn bán, ta tự chuộc mình còn không được sao?"

Tên cầm đầu rít một hơi thuốc lá: "Ngươi nhìn thấy của hồi môn trong phòng kia chưa? Ngươi đến đó nhìn một chút đi. Người thuê chúng ta nói việc thành rồi mọi thứ bên trong đều cho chúng ta, ngươi có thể ra giá cao hơn số đó?"

Quý Quân nhớ đến tối hôm qua phát hiện số của cải trong rương, không hé răng, lại thấy tên cầm đầu gác tẩu thuốc lên bàn, mấy tên thuộc hạ bắt đầu vây quanh, đằng đằng sát khí, ra vẻ sẽ gây bất lợi cho y, y cuống quít, bất luận như thế nào cũng phải kéo dài thời gian đã, đứng lên kêu to: "Nhà ta cũng là đại thương gia, ta định giá, để cho ta định giá!"

Tên cầm đầu nhìn y một lát, có lẽ cảm thấy y có khả năng là kẻ có tiền, kiếm thêm một số cũng là một số, hoặc cũng có lẽ là muốn chơi trò mèo vờn chuột với y, nói: "Được, bảy cái rương, cho ngươi đánh giá một lần."

Thật ra tối hôm qua nhìn thoáng qua, Quý Quân đã biết bất kỳ cái rương nào trong số đó cũng có thể hơn được toàn bộ gia sản nhà y. Thế nên trước mắt bao người, y chậm chạp cả buổi mới nhấc nắp một cái rương, bên trong rỗng tuếch.

Y còn tưởng là tên cầm đầu đùa giỡn mình, ngẩng đầu định hỏi, nhưng thấy mấy người vội vàng mở nắp mấy rương còn lại, tất cả đều trống rỗng.

Sắc mặt của tên cầm đầu lúc này, nếu đem so sánh với xác chết kia, quả thật xác chết còn có vẻ hồng hào hơn.

Chương sáu

Quý Quân quả thật muốn cười, bất quá lập tức đã cười không nổi nữa.

Mấy tên thuộc hạ kia nhất loạt xoát xoát nhìn qua, ánh mắt đó, cứ như dao bay.

Tên cầm đầu khoát tay nói: "Đêm qua cửa khoá chặt, cửa sổ lại nhỏ, suốt đêm chúng ta trông coi chưa từng lơ là, y căn bản không có cách nào đem đồ vật ra ngoài." Gã lại nhìn chòng chọc Quý Quân vài lần: "Nếu y thật sự có bản lĩnh như vậy, thì bây giờ đã không còn đứng đây lằng nhằng với chúng ta."

Thủ lĩnh huynh ngươi thật là thông minh, ngay cả bộ mặt không chút máu của ngươi nhìn lại cũng thấy anh tuấn ngời ngời!

"Nhưng y chắc chắn thoát không được can hệ!" Một tên thuộc hạ nói, bộ dạng của hắn cực kỳ xấu xí, trên mặt có một vết sẹo vắt ngang qua toàn bộ gương mặt, thớ thịt đỏ tươi giật giật theo cử động của miệng khi hắn nói, khiến Quý Quân sợ đến mức nhích người qua một bên, bị tên cầm đầu túm lấy cánh tay. Đừng nhìn vóc dáng của gã nhỏ bé, túm một cái giống như bị gông cùm khoá lại, Quý Quân hoàn toàn không thể động đậy.

Cặp mắt của tên thủ lĩnh lúc này cũng là lấp lánh có thần: "Tối hôm qua có xảy ra việc gì lạ lùng không?"

Việc lạ? Nói đến thật ra nhiều lắm, còn không bằng ngươi hỏi tối qua có việc gì bình thường xảy ra hay không.

Quý Quân hắng giọng bắt đầu kể từ đầu, chờ y kể đến đoạn phát hiện ra cái xác kia thật ra là người sống, tên cầm đầu cắt đứt lời y.

"Sống?"

Quý Quân gật đầu.

Tên cầm đầu suy nghĩ một chút: "Ngươi có thể chắc chắn người trên giường lúc đó là nàng ta?" Gã chỉ vào thi thể trên mặt đất.

Gã vừa hỏi, Quý Quân cũng hiểu mình cũng không xác định được.

Thứ nhất, tuy rằng lúc đó ánh sáng rất yếu ớt, nhưng vẫn nhớ mang máng người trên giường không có đội mũ phượng. Thứ hai, khi y và thân thể kia cùng chen vào trong chăn, cảm thấy chiều cao của đối phương và mình không khác biệt lắm, nhưng thi thể trên mặt đất này, phải thấp hơn y cả khúc.

Tên cầm đầu thấy y lắc đầu, đứng lên nhấc lên ván giường, nhìn một lát gầm giường, sờ soạng một hồi, chìa tay ra.

Quý Quân cũng chen lên nhìn thoáng qua, trong tay tên cầm đầu có một viên trân châu.

"Lần này bị lừa rồi." Tên cầm đầu nói: "Lúc chúng ta đi đón người, thì có người đã đem thi thể nhét xuống gầm giường, mình nằm trên giường, hắn hẳn là đoán chắc chúng ta cũng kiêng kị việc này âm độc, không dám nhìn kỹ, chỉ biết khoá chặt cửa canh gác bốn phía mà thôi. Cho nên sau đó, hơn phân nửa là mặc cho hắn lộng hành." Gã chỉ Quý Quân: "Dùng dược, khiến y ngủ say, sau đó hắn cũng có đủ thời gian mang đi châu báu."

Gã giơ lên viên trân châu trong tay: "Thứ này hẳn là đính trên mũ phượng, lúc bị nhét xuống gầm giường cùng với thi thể thì rơi ra."

Nghe cũng rất có lý, bất quá vừa nghĩ đến việc mình ngủ cả đêm mà dưới giường là một cái xác mũ phượng khăn quàng như vậy, Quý Quân cảm thấy nhất thời lông tơ dựng thẳng, dạ dày một trận sông cuộn biển trào.

Nhưng mà, ngẫm lại, thi thể ở dưới giường vẫn tốt hơn thi thể chung giường chung gối với mình, Quý Quân vội vàng dời đi tư duy, lại nghĩ đến nửa đêm vào sờ đầu mình, là cái gì vậy?

Tên cầm đầu chú ý đến vẻ mặt đăm chiêu của Quý Quân, hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"

"Ách, ta đang suy nghĩ," Quý Quân há miệng lại thay đổi vấn đề: "Nếu như là như vậy, vì sao hắn phải chém đứt đầu của thi thể?"

Tên cầm đầu hừ một tiếng: "Đêm động phòng trong âm dương hôn, người âm nhất định thi biến (xác chết vùng dậy)." Gã chưa nói xong, Quý Quân đã hiểu, lão đầu (thủ lĩnh, đại ca) này cũng quá ác độc, đem một người sống đến cho cương thi tươi sống cắn chết!

Một tên thuộc hạ hỏi: "Vậy hắn làm thế nào đem đồ đạc ra ngoài? Đồ nhiều như vậy, hơn nữa cửa vẫn luôn khoá chặt, khoá kia cũng là ngài tự mình cất giữ, hắn làm sao ra được?"

Tên cầm đầu gõ gõ cán tẩu thuốc, đột nhiên quay đầu lại nói: "Không xong, các ngươi ba người một tổ, nhanh chóng tập trung mọi người lại đây!"

Không bao lâu sau, mọi người tập trung tại căn phòng động phòng, một tên thuộc hạ nói: "Thủ lĩnh, thiếu hai người. Mãn Tử và Hầu Nhi không thấy đâu, bọn họ liệu có phải là kẻ trộm không?"

Tên cầm đầu nheo mắt: "Nhất định là như vậy. Ta hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, hôm nay lại bị lừa." Gã rít một hơi thuốc, không nói gì, thuộc hạ cũng đều trầm mặc. Quý Quân ngược lại cảm thấy rất tò mò, ước gì gã tiếp tục nói.

May mà tên cầm đầu tiếp tục nói: "Các ngươi đều là người trong nghề, cũng biết khoá kia của ta lai lịch không nhỏ, tuyệt đối không thể vô thanh vô tức đã bị phá giải, cũng không có khả năng còn có thể khoá trở lại nguyên vẹn, kẻ đó thật ra không hề ra khỏi phòng."

Quý Quân nghĩ đến bóng người tự do ra vào tối hôm qua, lẽ nào, đó không phải là người?

"Thế nhưng-" thuộc hạ còn muốn nói điều gì, tên cầm đầu lại khoát tay: "Về tên trộm đó, hắn chính trốn ở trong phòng, rất có thể là ngay sau cánh cửa, chúng ta đẩy cửa đồng loạt tiến vào, mọi người đều nhìn thi thể trên mặt đất, hắn liền thản nhiên từ sau cửa đi ra, lẫn vào trong số chúng ta."

Quý Quân "A" một tiếng.

Tầm mắt mọi người đều hướng về phía y, y ngượng ngùng giải thích: "Ta nhớ lúc mới tỉnh lại, vách tường chỗ hai bên cánh cửa kia còn giăng tầng tầng tơ lụa."

Hiện tại, vách tường hai bên trống rỗng, tơ lụa không thấy đâu nữa.

Quyết định cuối cùng của tên cầm đầu, là ba người một tổ, chia nhau đuổi theo.

Đối phương nếu có thể mang đi nhiều ngọc ngà châu báu như vậy, không có khả năng chỉ có hai người làm, nhất định còn có đồng bọn, tìm được dấu vết phải tức tốc liên lạc với mọi người, không được hành sự cẩu thả.

Mặt khác, khả năng Quý Quân có liên can vẫn chưa thể loại trừ, y là kẻ khả nghi nhất trong đám đạo tặc, bị an bài cùng tổ với tên cầm đầu và tâm phúc của cầm đầu là tên mặt sẹo, ở lại tiểu lâu. Bất quá,... ít nhất... vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị giết chết ngay tức khắc.

Tên cầm đầu ngồi trên ghế gỗ lim, rít thuốc lá từng chập, cơ bản nhắm nghiền hai mắt không nói lời nào, mặt sẹo đứng sau lưng gã, trợn mắt nhìn Quý Quân, giống như đã nhận định y chính là kẻ trộm.

Quý Quân cảm thấy rất oan uổng, mình rõ ràng là thương nhân ngay thẳng lương thiện, theo lý còn bị bọn họ bắt đến thiếu chút nữa mất mạng, vậy mà mấy tên đạo tặc này lại dùng loại ánh mắt "ai bảo tiểu tử ngươi không ngoan" để nhìn y, đây là thế đạo kiểu gì vậy!

Qua ít lâu, đột nhiên nghe được trên lầu có tiếng chim kêu, mặt sẹo vỗ đầu: "Điểu Nhi của ta, suýt chút nữa quên mất."

Một lát sau, mặt sẹo trở về, mang theo một cái lồng chim, Quý Quân không hiểu biết về chim, không nhìn ra đó là chim gì, tên cầm đầu chơi đùa với con chim một chút: "Con chim này theo ngươi bao lâu?"

"Được hai tháng rồi." Mặt sẹo hầm hừ nói: "So với Mãn Tử và Hầu Nhi còn sớm hơn, ta đã sớm phát hiện ra hai tên đó không thành thật."

"Đầu nhập vào chúng ta thì có thể thành thật chỗ nào." Tên cầm đầu bập tẩu thuốc lá: "Dù sao, bọn họ vóc dáng nhỏ gầy linh hoạt, móc túi các loại rất dễ dàng. Chúng ta dùng được nên mới thu."

Quý Quân đột nhiên cảm thấy không đúng, y thường tự xưng là bảy thước nam nhi, mà chiều cao của mình xác thực cũng không kém tiêu chuẩn đó quá xa, trên cơ bản so với toàn bộ đội đạo tặc mà lão đầu này chỉ huy phải cao hơn một cái đầu. Mà lúc đó mình nằm trên cùng một cái giường với người kia, rõ ràng thể trạng cũng tương đương với mình.

Như vậy, nếu như là kẻ trộm trong nhóm, tuyệt đối không thể là tên cầm đầu hoặc Mãn Tử, Hầu Nhi nhỏ gầy được nhắc đến, cũng không có bao nhiêu khả năng là những kẻ vừa mới rời khỏi.

Trong toàn bộ đám người, chỉ có tên mặt sẹo này là có thể trạng gần với mình.

Y nghi hoặc nhìn về phía mặt sẹo, mặt sẹo cũng nhìn y, hai con mắt lẽ ra vốn tàn bạo kia, đột nhiên trở nên hài hước linh động hẳn, còn nháy mắt với y vài cái.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)