Xui Xẻo Tám Kiếp chương 7,8


Xui Xẻo Tám Kiếp

Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan


Chương 7

Lúc này, chợt nghe trên mái nhà vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch, có vài mảnh ngói vụn rơi xuống.

Tên cầm đầu nheo mắt hỏi: "Tiếng động gì vậy?"

"Có vẻ như bọn Mãn Tử đã tỉnh lại." Mặt sẹo chậm rãi trả lời.

Quý Quân chỉ nhìn thấy thân hình tên cầm đầu nhoáng lên, giống như nhảy dựng lên, nhưng lập tức đã bị áp xuống ghế trở lại. Thế nhưng cầm đầu cũng không phải loại ăn không ngồi rồi, cổ tay gã ngoặt theo một cách không thể tưởng tượng nổi, trảo hướng ngược lại, mặt sẹo nghiêng đầu qua, ngón tay tên cầm đầu xẹt qua hàm dưới của hắn, một khối gì đó rơi xuống đất.

Quý Quân sợ đến nỗi nhảy dựng khỏi ghế, cứ tưởng hàm dưới của mặt sẹo bị đánh rớt rồi.

Cổ họng tên cầm đầu phát ra những tiếng lục khục quái dị, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, chẳng mấy chốc liền mềm rũ ngã xuống.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Quý Quân còn ngơ ngác đứng đó, ngay cả chạy cũng không biết chạy, chỉ liều mạng kêu lên: "Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta!"

Mặt sẹo cười lên, giọng cười hoàn toàn khác xa so với vừa rồi, rất trong sáng, lúc này, Quý Quân mới nhìn thấy rõ, dưới gương mặt sẹo loang lổ lộ ra hàm dưới trắng trẻo rất không tương xứng, mà một khối nằm trên mặt đất kia hẳn là mặt nạ da người gì đó.

Mặt sẹo cúi người nhặt khối da dưới đất lên, có chút tiếc nuối lắc đầu: "Không thể dùng lại được nữa rồi, vất vả lắm mới làm được một cái hoàn mỹ như vậy."

Nhìn thấy hắn sờ sờ hàm dưới, giống như có ý muốn lột bỏ mặt nạ da người, Quý Quân lập tức nhắm chặt hai mắt, không nên nhìn không nên nhìn, nhìn thấy nói không chừng sẽ bị giết người diệt khẩu.

Sau đó nghe được hắn nói: "Họ kép Lạc Hạ, tên chỉ có một chữ Thạch."

Quý Quân ngẩn người ra một lúc lâu mới hiểu được hắn đang tự giới thiệu với mình, nhưng mà y thật sự không muốn biết nha, biết rồi chẳng phải là xác suất bị diệt khẩu lại tăng lên?

Quý Quân không tình nguyện mở hai mắt, may mắn hắn không có gỡ mặt nạ xuống, mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, ôm quyền nói: "Quý Quân."

"Quý Quân." Lạc Hạ Thạch nhắc lại như thể đang nghiền ngẫm thứ gì đó rất thú vị. Lớn đến chừng này, còn chưa từng có người nào gọi tên của Quý Quân một cách quái dị như vậy: "Ngươi không cần sợ, ta không giết người."

Đường nhìn của Quý Quân nhẹ nhàng liếc về phía sau, nghĩ lời nói dối này thật đúng là trắng trợn, trước mắt  còn có một người nằm đó đấy thôi.

"Đó chỉ là tự vệ, huống chi gã cũng chưa chết." Đối phương tiếp tục giải thích: "Ngươi cũng biết đấy, hắc ăn hắc(*) tuy là một việc đòi hỏi bản lĩnh cao, nhưng vẫn không bằng giết người, giết người mới thật sự khảo nghiệm tố chất tổng hợp của mỗi cá nhân."
(* ám chỉ trong các hoạt động phi pháp một bên dùng vũ lực, thủ đoạn cưỡng chế, trấn áp bên còn lại)

Ta biết rồi ta biết rồi, ngươi nói cái gì cũng đúng, mau mau thả ta đi thôi.

Đang suy nghĩ, chợt thấy Lạc Hạ Thạch ngẩng đầu, như có chút suy nghĩ nhìn phía trên.

Quý Quân len lén đi ra cửa, lại bị Lạc Hạ Thạch túm một cái lôi trở về, thấp giọng hỏi: "Muốn chết sao?"

Quý Quân bởi vì mình chạy trốn bị bắt, tưởng hắn muốn ra tay giết chết mình, liều mạng giãy giụa, lại thấy tâm trí Lạc Hạ Thạch rõ ràng không để ý đến y, chỉ nhìn ra ngoài song cửa sổ, ánh mắt dao động linh hoạt.

Quý Quân tuy rằng bị túm chặt vạt áo trước ngực, song cũng nhịn không được ngóng qua, cửa sổ vang lên tiếng giọt nước tí tách tí tách nhỏ xuống, rất nhanh biến thành tiếng nước chảy tong tong, giống như trời đang mưa.

Nhưng mà bên ngoài cửa sổ, rõ ràng là trời trong nắng ấm vạn dặm không mây mà?

Mưa ở đâu ra?

Mà cửa sổ quả thật là đang nhỏ nước, đã đọng lại trên bệ cửa sổ thành một vũng nhỏ, đỏ thẫm, đặc quánh.

Quý Quân kinh hãi, theo phản xạ túm lấy ống tay áo Lạc Hạ Thạch, run run chỉ ra cửa sổ: "Ngươi nhìn nhìn nhìn nhìn___"

Lạc Hạ Thạch một tay bịt miệng y, một tay vòng qua eo, búng người nhảy lên, hai người nhảy lên xà nhà.

Chẳng bao lâu sau, tiếng nước nhỏ xuống dừng lại, cả sảnh đường không một tiếng động, im ắng đến mức khiến người ta sởn gai ốc, ngay cả con chim trong lồng cũng không dám động đậy, chỉ còn mỗi tên cầm đầu mềm nhũn nằm trên ghế, đầu ngoẹo qua một bên, ngực gã còn đang phập phồng.

Quý Quân bị Lạc Hạ Thạch vững vàng đè bên dưới thân, miệng bị bịt chặt, không thể nào nhúc nhích, qua một hồi lâu sau, Lạc Hạ Thạch đột nhiên thả lỏng áp lực, bàn tay bịt miệng Quý Quân nhẹ nhàng nâng lên hàm dưới của y, khiến cho đầu y quay về hướng cửa, tỏ ý bảo y nhìn.

Vũng chất lỏng đọng trên cửa sổ đang chầm chậm chảy ra ngoài, giống như đang bị cái gì đó bên dưới song cửa sổ hút ra.

Giữa lúc Quý Quân đang tập trung nhìn, trong sảnh chợt phát ra một tiếng ho khan, liếc mắt nhìn lại, đúng là tên cầm đầu tỉnh dậy, gã sờ sờ cái cổ của mình, nhổ một ngụm nước bọt.

Vũng chất lỏng đang chảy bên ngoài song cửa sổ dừng lại.

Cầm đầu xoa bóp cần cổ, một tay đỡ cái đầu, ra vẻ khá đau đớn, thấp giọng mắng vài câu mới xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, vung vẩy cánh tay đi về phía cửa, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.

Ngay trong một khắc đó, cầm đầu giống như là quay đầu, đột nhiên ngã xuống ngay trước cửa, không hề có một tiếng kêu cứu hay một tiếng hét sợ hãi nào, chỉ có tiếng thân thể va đập xuống đất và tiếng hai tay vùng vẫy vang lên bồm bộp, giãy giụa khá mãnh liệt, ngay cả đôi giày bố gã đang mang cũng bị tuột ra một chiếc.

Nhìn lại toàn cảnh, giống như có ai đó đang ở trước cửa túm lấy thảm lông giũ bụi, chỉ là, thay vì thảm lông thì đó là một con người.

Quý Quân muốn hét lên, lại bị Lạc Hạ Thạch gắt gao đè lại, chỉ có thể trừng lớn hai mắt nhìn.

Chẳng bao lâu sau mọi thứ lại trở về yên tĩnh, thân thể tên cầm đầu đã không còn động đậy, tiếp theo thân thể mềm nhũn bị kéo đi, cùng với tiếng thân thể ma sát trên mặt đất, vai của gã, eo, mông, bắp đùi, cẳng chân, gót chân, mũi chân, chầm chậm biến mất sau khung cửa.

Chỉ còn lại một chiếc giày bố cô độc nằm trước cửa, đế giày thật dày hướng lên trời.

Trong phòng ngoài phòng đều lặng yên không một tiếng động, ngay cả con chim trên bàn cũng nín thinh. Chỉ nghe tiếng tí tách nhỏ giọt của vũng chất lỏng kia, cùng với vệt nước màu nâu đỏ.

Quái vật đó đã đi chưa? Hay là còn đang canh giữ ở bên ngoài, chờ đợi con mồi tiếp theo?

Quý Quân bị Lạc Hạ Thạch đè đến nỗi tay chân đều tê rần, nhưng mà cứ hễ y có một chút dấu hiệu muốn cử động, Lạc Hạ Thạch lập tức sẽ dùng sức mạnh gấp mười lần đè y xuống, khiến y có chút chịu không nổi.

Có lẽ Lạc Hạ Thạch cũng cảm thấy được Quý Quân đã nhanh tới cực hạn, hắn chậm rãi nghiêng đầu qua, hơi thở rơi vào đỉnh đầu của Quý Quân, nóng hổi lại ngứa ngáy tê dại, Quý Quân tưởng Lạc Hạ Thạch muốn nói gì với mình, vội vàng ghé lỗ tai lại gần.

Lạc Hạ Thạch lại làm một chuyện y không thể nào ngờ tới.

Chương tám

Quý Quân chỉ cảm thấy vành tai mình hơi nhói lên, cảm giác ướt át từ tai truyền lại.

Y sửng sốt một lúc mới hiểu, Lạc Hạ Thạch đang cắn vành tai y.

Tuy rằng cắn không mạnh, nhưng hành động này thật mờ ám, tim Quý Quân nảy lên, tên Lạc Hạ Thạch này muốn làm cái gì vậy, chẳng lẽ?!

Nên biết rằng Quý Quân xuất thân tại một trấn là đầu mối giao thông nơi biên thuỳ, nhân khẩu không cố định mà nữ nhân lại ít, đối với tình trạng quan hệ nam nam, y thường xuyên mắt thấy tai nghe, biết rằng trên đời này có những thời điểm, có những địa phương nữ nhân hơi ít, sẽ có những người lấy nam nhân thay thế, cũng đạt được hứng thú như nhau.

Vốn Quý Quân đối với những người như vậy cũng chẳng có gì phản cảm. Con đường là do chính mình lựa chọn, không đến phiên người ngoài xen vào, cũng giống như y tự lựa chọn làm lưu manh. Hơn nữa, nam nhân lựa chọn đồng tính càng nhiều, thì sẽ có càng nhiều nữ nhân chia ra cho mình, có cái gì không tốt.

Nhưng mà Lạc Hạ Thạch này, dám thừa nước đục thả câu, ham muốn mỹ sắc của lão tử (so sánh với cái mặt sẹo của hắn thì y chắc chắn đẹp hơn), vậy là không được!

Cơ bắp toàn thân Quý Quân bởi vì tức giận mà căng cứng, lúc này trên vành tai truyền tới một tiếng xuỳ giọng mũi, dường như Lạc Hạ Thạch đang cười, sau đó hắn nhả ra, ở bên tai Quý Quân thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Nói xong, còn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm qua vành tai y một lượt, khiến cho Quý Quân nổi da gà da vịt từ ngón chân lên tới đỉnh đầu.

Không nhúc nhích? Chẳng lẽ để mặc cho ngươi đùa giỡn hay sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Quý Quân nào dám phản kháng, thành thật nằm yên không nhúc nhích.

Lạc Hạ Thạch hơi nâng lên thân mình, cắn dây cột tóc của Quý Quân.

Quý Quân xuất thân cũng coi như phú quý, bình thường trang phục nhiều ít cũng có chút sang trọng, ngay cả dây cột tóc cũng đính một viên hoàng ngọc to bằng ngón tay cái.

Lạc Hạ Thạch dùng chút sức, hoàng ngọc liền bị hắn cắn xuống, hắn nghiêng đầu qua, liền phun nó xuống dưới, không mạnh không yếu, vừa vặn bắn trúng con chim trong cái lồng bên dưới, đánh cho nó choáng váng đầu óc, kêu cục cục loạn cả lên.

Quý Quân mở miệng định nói, Lạc Hạ Thạch suỵt một tiếng, ý bảo y im lặng.

Quý Quân hiểu ra, mặt hơi đỏ lên một chút.

Lúc này, dường như bị tiếng chim kêu vừa rồi hấp dẫn, có một người ở bên khung cửa lẳng lặng ló đầu vào.

Giống như đang chơi trốn tìm, len lén, nghịch ngợm, một hồi lộ ra nửa gương mặt, một hồi lộ ra một cánh tay, một hồi lại nấp trở về. Gương mặt nhoáng lên quá nhanh nên nhìn không rõ, nhưng cái mũ phượng quen thuộc kia thì không thể nào nhìn lầm được.

Là nàng ta?!

Sao có thể chứ!

Nàng ta rõ ràng đã bị chém đứt đầu, sao có thể gắn trở lại được?

Cái đầu đội mũ phượng thăm dò vài lần, rốt cuộc tiến vào bên trong khung cửa, mà cần cổ lại giống như rắn trực tiếp trườn vào, tiến vào trong cả thước vẫn chẳng thấy thân đâu.

Quý Quân tỉ mỉ nhìn lại, nương ơi, thân nương hại chết nhị nương của con ơi!

Đó, đó đâu phải là cái cổ, rõ ràng là một cánh tay, nắm lầy cần cổ của cái đầu, giống như trẻ con cầm lấy đầu búp bê, giơ lên đưa ra bốn phía nhìn. Có điều cánh tay cũng là màu tái xám, không khác gì màu da phần đầu, không để ý kỹ nên mới nhìn nhầm thành cần cổ dài quá mức bình thường.

Thân thể vẫn nấp ngoài cửa, chỉ có cánh tay thò vào, nâng cái đầu lên nhìn quanh bốn phía, tư thế đó, giống như ngày thường người ta đi trong bóng đêm nâng lên cây đuốc vậy, Quý Quân nhìn thấy tim gan đều muốn co giật.

Sau đó, thân thể rốt cuộc cũng tiến vào, quả nhiên là cái xác bị chặt đầu nọ, giơ cao cái đầu của chính mình, đi thật cẩn thận thật chậm rãi.

Rõ ràng là, nàng ta đang tìm tiếng kêu vừa mới phát ra ban nãy, không bao lâu, liền nhìn thấy lồng chim đặt trên bàn cùng với con chim nằm trong lồng đang giả chết.

Nàng ta đi đến trước bàn, ngay bên dưới xà nhà, để cái đầu lên bàn, đối diện với lồng chim, con chim giả chết cũng không giả chết nổi nữa, đập cánh phành phạch tông vào đỉnh lồng, kêu sợ hãi liên miên, bay lên bay xuống, không ngừng dùng mỏ chim chỉ lên trên.

Lạc Hạ Thạch thấp giọng mắng một câu: "Con chim chết tiệt!"

Cái đầu đang đặt trên bàn lập tức ngã ngửa ra, ngẩng mặt nhìn thẳng lên xà nhà , đường nhìn vẩn đục chạm phải Quý Quân, liền chậm rãi nhếch miệng cười. Nụ cười đó, rất giống như một con rắn độc ẩn mình trong bụi cỏ dại, đối diện với con mồi không chỗ nào trốn, chầm chậm toét miệng.

Sự việc xảy ra tiếp theo quá mức đáng sợ!

Thân thể không đầu kia không để ý tới con chim nữa, giơ cao đầu đi đến vách tường, dùng cả tay lẫn chân, giống như thằn lằn bò lên xà nhà.

Có điều, tuy nói rằng giống như thằn lằn, nhưng mà cái thứ đó còn mạnh hơn thằn lằn nữa. Thằn lằn tối đa cũng chỉ rụng đuôi mà thôi, còn cái xác này đứt đầu rồi vẫn còn cầm theo đầu bò lên tường được.

Cái xác bò lên tới đầu kia xà nhà, vươn tay cẩn thận đặt đầu lên xà nhà, sau đó, chỉnh sửa lại đầu tóc, rồi mới loạt soạt bò qua.

Hiện tại, cái đầu đang ở trên xà nhà, đối diện với Quý Quân.

Đây là lần đầu tiên Quý Quân nhìn thấy nàng ta chính diện, ngay cự ly gần.

Tuy rằng đã chết nhiều ngày, sắc mặt xám ngắt, nhưng mặt mũi vẫn xinh đẹp như cũ, thậm chí có thể nhìn thấy ở cuối cần cổ có một cái bớt hình củ ấu màu đỏ tươi, nổi bật dị thường trên làn da xám trắng. Khi còn sống, chắc chắn là một nữ tử kiều diễm như hoa sen vừa nở, mà nay, lại chỉ còn là cái đầu lâu đáng sợ, nhìn chằm chằm Quý Quân. Đường nhìn khiến Quý Quân giống như bị rắn liếm, một cơn ớn lạnh toàn thân chạy thẳng lên đầu.

Đầu lâu phát ra tiếng khò khè khò khè.

"Sao, sao bây giờ?"

Lạc Hạ Thạch không trả lời, trái lại bắt chước vài tiếng của nàng ta, sau đó hỏi: "Ngươi không cảm thấy nàng ta giống như đang nói chuyện?"

"Không phải là đang thở sao?"

"Nếu như chém đứt cổ ngươi, ngươi cũng sẽ nói chuyện thều thào như vậy." Lạc Hạ Thạch cười híp mắt nói: "Ngươi cảm thấy nàng ta giống như đang nói cái gì?"

Quý Quân lặp lại vài lần tiếng động nọ, đột nhiên có cảm giác vô cùng không hay, nghe ra, giống như đang không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ "tướng công".

"Cô nương này khi còn sống đã có hôn ước, quá mức si tình đến chết vẫn không quên. Nếu không thì một cương thi như vậy, bị chém đứt đầu sao còn có thể cử động được." Lạc Hạ Thạch nói: "Nàng ta đã không còn nhớ được người đính hôn với mình là ai, nhưng mà lại nhớ kỹ ngươi, vậy thì ngươi thành thân với nàng ta đi cho xong."

Quý Quân lông tơ đều dựng thẳng: "Cái rắm! Ta ta ta ta chẳng thà thành thân với ngươi cũng không muốn với nàng ta!"

Lời này vừa ra, con ngươi của đầu lâu chuyển động vài lần, hốc mắt chợt có chất lỏng nâu đen chảy xuống, giống như là nước mắt, ở trên mặt vẽ nên hai lằn thật dài. Thanh âm cũng trở nên lên xuống không ngừng.

Lạc Hạ Thạch chăm chú lắng nghe, suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi cảm thấy bị nàng ta ăn tươi đáng sợ hay động phòng với nàng ta đáng sợ?"

 Quý Quân líu lưỡi: "Cứu cứu cứu cứu ta____"

"Làm sao cứu?" Lạc Hạ Thạch nói rất ung dung: "Nàng ta tốc độ nhanh, sức lại mạnh, còn cắn người khoẻ."

Lạc Hạ Thạch nhìn cái đầu, lại nhìn Quý Quân, thở dài một hơi, cúi người đỡ Quý Quân đứng dậy, ở bên tai y nói nhỏ: "Cho nên, ta cũng là bất đắc dĩ."

Lời vừa dứt, Lạc Hạ Thạch dùng sức kéo một cái, phần thân dưới Quý Quân chợt lạnh lẽo, quần đã bị hắn tuột xuống!

Nhưng mà ở trên xà nhà này người xấu hổ nhất lại không phải là người đang cởi truồng Quý Quân, đầu lâu kia kinh hãi kêu lên một tiếng, theo phản xạ nhắm chặt hai mắt.

Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Lạc Hạ Thạch đánh móc người xuống, chân treo ngược trên xà nhà, vừa vặn chộp lấy cái lồng chim, liền uốn người đứng thẳng lên xà, tay trái giữ đáy lồng, tay phải nắm lấy đỉnh lồng, dùng lực giật mạnh, phần thân lồng và đáy lồng rời ra, ngay khoảnh khắc con chim phành phạch vỗ cánh bay ra, hắn một chân đá văng mũ phượng, hai tay nhắm chuẩn cái đầu lâu còn chưa mở mắt úp tới, lồng chim hợp lại, đầu lâu liền bị nhốt vào bên trong.

Động tác nhanh nhẹn lưu loát, chỉ một cái chớp mắt đã hoàn thành, giống như đã từng luyện tập vô số lần không chút nào ngập ngừng.

Quý Quân còn sửng sốt đứng nguyên tại chỗ, cho tới khi Lạc Hạ Thạch xoay người lại, mới nhớ ra cuống quýt kéo quần lên.

Lạc Hạ Thạch xách cái lồng, còn đang cảm thán: "May mà đây là một cô nương, nếu không ta thật không biết phải làm sao nữa."

Tên tên tên tên này thật đúng là đồ lưu manh!

Ngay khoảnh khắc đầu lâu bị nhốt vào lồng, cái xác không đầu liền ngã nhào xuống đất không dậy nữa, thật sự trở thành thi thể.

Lạc Hạ Thạch mang theo Quý Quân nhảy xuống xà nhà, đặt lồng chim về vị trí cũ trên bàn.

Đầu lâu ở bên trong lồng chim không ngừng lay động, vừa tông vào song lồng vừa cắn, nhưng lồng chim không biết làm bằng gì, hết sức rắn chắc, không hề có một chút dấu vết hư tổn nào.

Đầu lâu trong lồng bật nhảy mệt mỏi, trợn trừng mắt, giữa những khe hở song lồng nhìn trừng trừng hai người. Quý Quân ở sau lưng Lạc Hạ Thạch ló đầu ra nhìn, vẫn còn rất sợ hãi.

"Không sao rồi phải không?" Quý Quân run lẩy bẩy hỏi: "Nàng ta sẽ không bám theo ta nữa chứ?"

"Nàng ta đối với ngươi thật là cố chấp." Lạc Hạ Thạch nghi ngờ sờ sờ cằm: "Chẳng lẽ nàng ta vừa nhìn một lần đã không muốn ai khác ngoài ngươi? Ta cũng nhìn, nhưng đâu thấy ngươi có gì đặc biệt?"

"..." Quý Quân quyết định coi như không nghe thấy nửa câu sau: "Vậy rốt cuộc nàng ta vì cái gì mà khăng khăng đuổi theo ta chứ!"

Lạc Hạ Thạch đột nhiên vỗ tay, bừng tỉnh nhận ra: "A, chẳng lẽ là bởi vì____"

"Bởi vì cái gì?" Quý Quân vội vàng hỏi.

Lạc Hạ Thạch vỗ vai y: "Ngươi, xứng đáng có được(*)."

(*Nguyên văn: 你, 值得拥有, đây là khẩu hiệu quảng cáo của mỹ phẩm L'Oréal tại Trung Quốc, nếu hiểu theo khẩu hiệu đó thì ý anh Thạch là Quý Quân xứng đáng được cái xác đó theo đuổi, hoặc là đủ tư cách để  cưới cái xác đó ="=)

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)