Xui Xẻo Tám Kiếp - Chương 9,10


Xui Xẻo Tám Kiếp

Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan




Chương 9

Thấy Quý Quân ngậm miệng cả buổi không nói lời nào, Lạc Hạ Thạch mới thu lại thái độ, ngừng cười nói: "Ngươi xuống nhà bếp kiểm tra xem, có cái gì ăn được thì mang ra hết, sau đó, đem toàn bộ dầu lên đây."

Quý Quân ừ một tiếng, đi đến cửa, đột nhiên chợt tỉnh ra, ai, hiện tại không chạy còn muốn đợi đến khi nào? Y len lén quay đầu nhìn lại, thấy Lạc Hạ Thạch đang quay lưng về phía mình, liền hạ quyết định chuồn êm.

Nào ngờ vừa mới nghĩ trong bụng, Lạc Hạ Thạch không hề quay đầu lại cao giọng nói: "Ngươi mà dám chạy, ta sẽ mở lồng chim này, có muốn cược một ván xem người đầu tiên nàng ta đuổi theo là ta hay ngươi không?"

Chân Quý Quân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào trên bậc cửa.

Lúc Quý Quân ôm bình dầu quay lại.

Lạc Hạ Thạch nhận lấy bình dầu từ tay y, rưới dầu lên khắp nơi.

Quý Quân đương nhiên sẽ không cho rằng Lạc Hạ Thạch muốn xào rau trong đại sảnh. Y cũng cảm thấy có hơi đáng tiếc, một toà tiểu lâu đẹp đẽ mang đậm phong cách Giang Nam vậy mà lại sắp bị huỷ bởi một mồi lửa.

Nhưng mà, đúng như Lạc Hạ Thạch nói, nơi này không biết đã cử hành bao nhiêu lần âm dương hôn, hại người vô số, oán khí quá nặng, cho một mồi lửa thiêu rụi mới là tốt nhất.

Lạc Hạ Thạch đặt cái lồng chim bên cạnh phần thân của cái xác, đầu lâu trong đó mới vừa rồi còn mãnh liệt giãy giụa, hiện tại chỉ mở mắt trừng trừng gắt gao nhìn bọn họ.

Lạc Hạ Thạch không để ý đến nàng ta, đặt giấy bút lên bàn, nói: "Ngươi đến viết cho nàng ta một bài văn phúng điếu đi."

"Ta, ta không biết viết gì cả." Quý Quân bối rối: "Không giấu gì ngươi, ta là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, mỗi lần cần viết thứ gì đều là bào đệ viết."

Mũi của Lạc Hạ Thạch hấp háy vài cái: "Không có khả năng, mũi ta rất thính, trên người ngươi không hề có chút mùi thô tục nào. Huống chi, nàng ta là một nữ tử si tình, xét tình xét lý ngươi cũng nên tiễn nàng ta một đoạn cuối cùng chứ?"

"Ta đã mười năm không có cầm bút rồi."

"Thôi được, ngươi đọc đi, ta viết."

Quý Quân suy nghĩ, nhìn lồng chim bị vải bố đậy lên che ánh sáng nói: "Vị cô nương không biết tên này, cảm tạ cô nương đã để mắt đến Quý Quân ta, nhưng mà lúc còn sống, chúng ta đều đang ở nhà của mỗi người chưa gặp mặt, đợi đến lúc gặp được nhau, cô nương đã chết mất rồi, cũng không có cách nào, chúng ta đành cứ vậy chia tay thôi."

Lạc Hạ Thạch nâng khuỷu tay vén ống tay áo, rất nhanh, liền viết một bài thơ rồng bay phượng múa.

Chàng sinh nơi Mạc Bắc (*)
Thiếp lớn ở Giang Nam
Vạn dặm còn dễ vượt
Âm dương khó chung đường.

 (* Mạc Bắc: Chỉ phía Bắc của Trung Nguyên xưa, tức sa mạc Gobi, thuộc cao nguyên Mông Cổ ngày nay, nơi sinh sống của các dân tộc  như Hung Nô, Đột Quyết, Mông Cổ)

Quý Quân nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy nét chữ đẹp đẽ cuồng ngạo, rất đẹp mắt. Lại ở trong lòng thầm nghĩ, Giang Nam quả nhiên là nhiều tài tử nha, ngay cả ăn trộm cũng có văn hoá như vậy.

Lạc Hạ Thạch thấy Quý Quân không có ý kiến, liền gấp tờ giấy vàng đó lại, nhét vào trong qua khe hở của lồng chim.

Chỉ nghe trong lồng vang lên một tiếng "phập", Lạc Hạ Thạch lập tức "A" lên, Quý Quân vội vàng hỏi: "Sao vậy? Sao vậy?"

Trên đầu ngón trỏ của Lạc Hạ Thạch có vết thương trầy da, hắn liếm liếm, nói: "Không vấn đề gì, bất cẩn nên bị nàng ta cắn một cái mà thôi."

Bài thơ phúng điếu rơi vào trong lồng chim, lập tức bị cái đầu người tức giận đến phát điên cắn xé tan tành.

Lạc Hạ Thạch ôm đến một đống giấy tiền vàng bạc, chất đầy xung quanh lồng, châm lửa.

Giấy gặp lửa liền cháy bùng lên, mà đây là hỉ lâu dùng cho việc âm dương hôn, có rất nhiều hoa tang và vàng mã, còn tẩm dầu khắp nơi, ngọn lửa rất nhanh đã bò lên những gấm vóc giăng xung quanh, lưỡi lửa hừng hực vươn lên trên, chẳng bao lâu, tiểu lâu làm bằng gỗ đã bị thiêu đỏ như một quả cầu lửa, đứng bên ngoài lâu vẫn cảm thấy hơi nóng phả vào mặt.

Tuy rằng đã đứng cách tiểu lâu một khoảng, nhưng hơi nóng của ngọn lửa vẫn cứ ập vào người. Quý Quân lau mồ hôi nóng, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng dường như y đã nhìn thấy một bóng đen hình người nho nhỏ nương theo lưỡi lửa nóng rực đang vươn lên, chầm chậm biến mất trong không trung.

Có lẽ những người chết oan ở chỗ này rốt cuộc cũng đã được giải thoát.

Quý Quân nghĩ, nếu như đây là trả thù cho mấy phen kinh hãi của mình, thì cũng coi như thoả mãn. Nghĩ như vậy, trong lòng y thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng khá hơn, liền quay đầu nhìn Lạc Hạ Thạch, định nói với hắn vài câu.

Bởi vì mang mặt nạ da người, vẻ mặt của Lạc Hạ Thạch vẫn rất hung tợn, con ngươi phản xạ ánh lửa chập chờn, hết sức quỷ dị.

Quý Quân không dám bắt chuyện với Lạc Hạ Thạch nữa, đành giữ yên lặng. Qua một hồi lâu, giữa những tiếng tí tách của lửa, y dường như nghe được Lạc Hạ Thạch đang ngâm nga một giai điệu nào đó.

Mơ mơ hồ hồ, lại rất thê lương quạnh quẽ.

Giống như điệu nhạc đưa tang.

Lửa cháy cả hơn nửa ngày, cho đến tận hoàng hôn, thế lửa mới yếu bớt.

Quý Quân đứng ở một nơi không rõ đâu mới là đường về, không dám một mình rời đi, Lạc Hạ Thạch lại không bảo đi, y cũng chỉ còn cách chờ đợi.

May mà trước khi đốt lâu, còn nhớ được vác mấy vò rượu lớn ở trong nhà bếp ra. Lúc này đói quá, hai người ngồi bệt dưới đất, đối diện nhau, mỗi người một vò, uống rượu.

Đối với tửu lượng của mình Quý Quân rất tự tin. Một là ở nơi trấn nhỏ biên thuỳ mùa đông rất dài lại rét lạnh, người người đều phải uống rượu chống rét, cho nên tửu lượng cao là di truyền từ đời này qua đời khác. Hai nữa là nhà của y nhiều chuyện rắc rối, lúc ưu phiền không có ai tâm sự cùng, thường thường một mình uống rượu cho đến say mèm. Người y đã có cơ địa đặc biệt do di truyền lại còn chăm chỉ luyện tập, tửu lượng có muốn không cao cũng không được.

Mà hai ngày nay đã xảy ra nhiều việc, sẵn dịp uống một trận giải sầu.

Quý Quân nâng lên một vò, mở ra niêm phong, hương rượu lập tức lan toả, y chỉ mới hít sâu một hơi, đã thấy toàn thân sảng khoái, cười mắng: "Đúng là rượu ngon, đám người xấu đó cũng thật biết hưởng thụ!"

Sau liền nâng lên, uống ừng ực ừng ực, chỉ cảm thấy hương thơm vương lại trong miệng lưỡi, một đám lửa bừng lên trong dạ dày, những sợ hãi thấp thỏm gì đó, hết thảy đều hoá thành hư không. Ngay cả gương mặt sẹo của Lạc Hạ Thạch cũng trở nên thuận mắt hẳn ra.

Quý Quân uống rượu vào, lời liền nhiều lên, bắt đầu trở nên lắm chuyện.

Một hồi thì nói đa tạ Lạc Hạ Thạch đã rất có nghĩa khí, cứu mình một mạng; một hồi thì rủa xả đám đạo tặc kia, làm chuyện thương thiên hại lý; một hồi lại đồng cảm với cô nương nọ, vốn là một nữ tử mỹ lệ biết bao nhiêu, tự nhiên lại bị biến thành cương thi!

Ban đầu, Quý Quân cũng không ngờ tửu lượng của Lạc Hạ Thạch lại cao như vậy, uống không kém y chút nào, chỉ có điều hắn nói ít hơn, đa phần là ngồi nghe Quý Quân lảm nhảm. Quý Quân nhận ra, đây là một bạn rượu rất tốt.

Chẳng mấy chốc, hai vò rượu đã thấy đáy.

Quý Quân chùi mép, say lâng lâng nói: "Con người của ngươi đúng là không tệ, uống rượu không cần khích lệ, uống với ngươi, thật là hứng thú!" Nói xong, nghiêng ngả nâng lên vò rượu, đưa đến trước mặt Lạc Hạ Thạch.

Lạc Hạ Thạch liền cụng vò với y, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Quý Quân lại nói: "Ta lần này đến đây, cũng mang theo rượu ngon, còn là rượu mạnh, ngươi đi với ta, ta mời ngươi!" Đường nhìn của y đã có vẻ như không xác định được tiêu điểm, lung lay quét một vòng bốn phía, lại nói: "Nơi này cái gì cũng tốt, mỗi tội vắng vẻ, lần sau, sẽ đổi địa điểm, náo nhiệt một chút." Y đã say lờ đờ, ghé sát vào Lạc Hạ Thạch: "Rượu Hồng Tụ Thiêm, mới gọi là, rượu ngon."

Lạc Hạ Thạch để mặc y kề vai bá cổ mình, chỉ uống rượu.

"Không gạt ngươi," Quý Quân nấc một tiếng: "Ta đến đây buôn bán là giả, cưới vợ mới là thật, cưới được một mỹ nữ, cũng coi như làm sáng nhà đẹp cửa, chỉ là, mỹ nữ thật không dễ tìm nha~~"

Quý Quân buồn ngủ, lại say rượu, ngất ngư dựa vào người Lạc Hạ Thạch ngủ gục.

Qua một hồi, Lạc Hạ Thạch đẩy y ra, Quý Quân chỉ trở mình một cái, tiếp tục nằm trên mặt đất ngủ khò khò.

Lạc Hạ Thạch đứng dậy.

Trước mắt hắn, tiểu lâu đã biến thành một đống tro tàn, những cây gỗ cháy đen nghiêng ngả, những đốm lửa đỏ sậm nương theo luồng khí nóng bốc lên tản ra bốn phía.

Hắn cẩn thận bước vào đống đổ nát, giữa hơi nóng, dường như có một cái bóng mơ hồ.

Chương 10

Quý Quân mở mắt, phát hiện bây giờ đã qua buổi trưa, mà trước mặt mình là trần khách điếm quen thuộc, chống người ngồi dậy, y liếc mắt nhìn nền nhà, không có gì cả, lại trộm liếc xuống gầm giường, cũng trống trơn, lúc này y mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại nằm vật xuống.

Làm sao về lại được khách điếm? Hoàn toàn nhớ không ra.

Chỉ nhớ được cuối cùng mình và Lạc Hạ Thạch ngồi dưới đất uống rượu, cảm thấy cái mặt sẹo của hắn cũng rất thuận mắt, còn sau đó thì không có ấn tượng gì cả.

Hay là Lạc Hạ Thạch đưa mình về?

Quý Quân gãi gãi đầu, thôi vậy, những chuyện đó đều đã là quá khứ, liền hét lớn một tiếng: "Tam Đồng!"

Chỉ chốc lát, nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân luống cuống hoảng hốt, cửa bị đẩy ra, Tam Đồng ló đầu nhìn vào trong: "Lão gia, ngài tỉnh rồi?"

Quý Quân nâng lên ống tay áo, ngửi ngửi, cảm thấy y phục của mình đã bốc mùi, liền tiện tay cởi vạt áo, miệng vẫn la to: "Tam Đồng, qua đây hầu hạ lão gia."

Quý Quân cởi ra đai lưng, bộ đồ dơ này là bộ y phục y thích nhất, lát nữa phải đi đón hoa khôi, không biết có còn bộ nào thích hợp hay không, đang suy nghĩ, lại thấy Tam Đồng vẫn do dự đứng ngoài cửa.

"Tam Đồng, ngươi lề mề cái gì vậy?"

Tam Đồng sợ hãi rụt rè, định nói gì đó.

Quý Quân không kiên nhẫn, rống lên với hắn: "Ngươi còn chần chừ gì nữa?"

Tam Đồng vẻ mặt đau khổ, phịch một cái quỳ xuống đất, vừa dập đầu vừa nói: "Lão gia, tôi là con trai duy nhất trong nhà, chỉ trông cậy vào mình tôi nối dõi tông đường, ngài tha cho tôi đi!"

Cái đồ thần kinh này đang nói gì vậy?!

Đợi cho Quý Quân đối phó xong với chứng hoang tưởng càng ngày càng nghiêm trọng của Tam Đồng, đồ ăn cũng ăn rồi, y phục đã thay xong, mới nhớ ra hỏi một câu: "Ta lúc nào thì về đến đây?"

"Chúng tiểu nhân tìm ngài dọc theo con sông suốt một ngày một đêm, mệt đến hết hơi hết sức quay trở về, thì nhìn thấy ngài đang dựa vào cửa khách điếm ngủ."

Quý Quân à một tiếng, lại nói: "Ngươi đi tìm một cỗ kiệu đến đây."

Tam Đồng vâng lệnh, quay người định đi, nhưng vẫn ngoảnh lại hỏi: "Lão gia, ngài muốn đi đâu?"

"Phong Nguyệt giám, đón dâu!"

Quý Quân vốn tưởng rằng Tam Đồng nhất định sẽ cao hứng bừng bừng nhanh như chớp chạy đi tìm kiệu, ai ngờ hắn không hề nhích người, ngược lại có vẻ như có lời mà không dám nói.

"Lại gì nữa?"

"Lão gia," Tam Đồng ấp a ấp úng: "Tôi nghe mấy người trên phố nói như thế này-"

Thì ra, hoa khôi của Phong Nguyệt giám đã sớm phải lòng một công tử nhà nọ, âm thầm qua lại lâu nay, chiêu thân lần này, chẳng qua chỉ là nguỵ trang mà thôi. Mấy con cá tiễn tử đó bị quây lại trong thùng, không ai dám nhảy hoặc giả có vài người nhảy chết ở trong sông, đối với hoa khôi mà nói, căn bản là không ngứa không đau.

Vì vậy, Quý Quân vừa ngã xuống, lập tức bị tuyên bố là tử vong. Ngay buổi chiều hôm ấy hoa khôi liền tiêu dao theo công tử nọ về nhà.

Lần này Quý Quân thật sự phẫn nộ rồi!

Một mảnh chân tình thực ý của mình, lại bị chà đạp như vậy!

Dù rằng không quen không biết, nhưng khi không vì nàng ta mất mạng, tốt xấu gì cũng phải bi thương một hồi chứ, có cần phải tuyệt tình như vậy không?! Quý Quân thiếu chút nữa nghiến gãy răng mình: "Gọi Tứ Vạn, Lục Điều, Yêu Kê đi, đến nhà họ tính sổ!"

Thân là hoa khôi của Phong Nguyệt giám đương nhiên là một nhân vật nổi tiếng, không có cái gì gọi là riêng tư đáng nói. Tam Đồng đã sớm dò la được địa chỉ, đám người trực tiếp xông vào nhà công tử nọ, lại phát hiện chỉ là một nhà dân bình thường. Bà chủ nhà tự xưng là Hoàng thị, áo vải trâm mộc, đang tu sửa lại hàng rào, vừa nghe ý đồ xông vào của bọn họ, liền khóc sướt mướt thê thảm, miệng mồm liếng thoắng nói tướng công nhà mình không biết đã bị con hồ ly nào mê hoặc rồi, ngày ngày quấn quýt trong căn nhà tre ở ngoại thành, nửa tháng chưa từng về nhà, mình không chỉ phải một mình xoay sở việc nhà, còn phải phơi mặt ra ngoài làm việc kiếm tiền trang trải gia đình vân vân.

Quý Quân đang đầy một bụng lửa giận, tức khắc đã bị nước mắt dập tắt. Y lắp bắp không biết diễn đạt ra sao, an ủi một hồi, lại thấy đôi tay mềm mại của Hoàng thị bị mấy mảnh hàng rào trúc cắt cho tứa máu, trong lòng đau xót.

Tam Đồng rất hiểu ý y, liền vội vàng nói: "Lão gia, để bọn họ ở lại giúp Hoàng thị sửa hàng rào đi, chẳng qua chỉ là một tên công tử cậu ấm mà thôi, hai người chúng ta giáo huấn cũng đủ."

Quý Quân gật gù, Tam Đồng từ bé đã chạy loạn khắp vùng rừng núi, là một tay thợ săn cừ khôi, đánh nhau càng không phải nói chơi, có hắn đi cùng, cũng coi như ổn thoả.

Quý Quân móc hầu bao ra mười lượng bạc ròng, giúp nàng ta trang trải gia đình, sau mới hỏi địa chỉ gian nhà tre ở ngoại thành, vỗ ngực bảo đảm thay nàng mang Hoàng công tử trở về.

Vốn Quý Quân ban đầu đến sinh sự là vì ghen tuông tranh giành tình nhân, nhưng hiện tại đã không giống, y đang đứng trên lập trường đạo đức cao cả, sớm quên mất mục đích ban đầu, phất tay quát to: "Chúng ta đi, thay Hoàng thị đòi lại công bằng!"

Chỉ còn thiếu bảo Tam Đồng giương cờ, phía trên đề bốn chữ "Bạn của phụ nữ" nữa thôi!

Mảnh rừng tre ở ngoại thành là một nơi tương đối hẻo lánh, hại bọn họ phải tìm hồi lâu, hỏi lung tung rất nhiều người, mới tìm được cánh rừng.

Lúc này sắc trời đã về chiều, tre bương mọc hết sức rậm rạp, từ bên ngoài nhìn vào rừng tre, gió thổi những cây tre đung đưa, vang lên tiếng xào xạc, giống như một mảnh u ám đang nhe nanh giương vuốt. Rừng tre có một con đường mòn nhỏ do bước chân lâu ngày tạo thành, uốn lượn ngoằn ngoèo, biến mất vào bóng tối.

Quý Quân ôm đầy một bầu nhiệt huyết, dẫn Tam Đồng xông vào. Mới đi được mấy bước, lá tre rậm rạp trên đầu cơ hồ che hết mọi ánh nắng chiều còn sót lại, tựa như màn đêm thoáng chốc đã buông xuống.

Quý Quân cảm thấy không thoải mái lắm, ở một nơi hắc ám lạnh lẽo như thế này sẽ khiến y hồi tưởng đến những ký ức không hay, không khỏi dáo dác nhìn xung quanh. Cũng may cánh rừng tre này không lớn, mới rẽ qua mấy khúc quanh, liền nhìn thấy một gian nhà tre phía trước, rất đơn sơ, nhưng cũng xem như gọn gàng sạch sẽ.

Trong nhà có ánh đèn leo lét, trên cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người một nam một nữ gắt gao  quấn lấy nhau.

Quý Quân vừa nhìn lửa giận lại bốc lên. Nghĩ mình vất vả cực khổ nhảy sông, lại để tên kia đến hưởng thụ mỹ nhân, thiên lý ở đâu chứ! Càng huống chi tên kia đã có hiền thê ở nhà, mình thấy còn mủi lòng, tên kia lại xem như không tồn tại?!

Y sải bước đi về phía trước, vừa đi vừa vén ống tay áo, siết chặt nắm đấm. Tam Đồng theo y đã lâu, đương nhiên biết y đang trong cơn phẫn nộ, vội vàng theo sát, liền sau đó, đâm sầm vào lưng Quý Quân.

Cũng không trách được Tam Đồng, chỉ trách Quý Quân đột ngột dừng lại không hề báo trước. Mà hai chân y giống như dính chặt xuống đất không thể động đậy.

Tam Đồng nhỏ giọng hỏi: "Lão gia, không xông vào bắt đôi gian phu dâm phụ đó ra đánh một trận sao?"

Quý Quân không trả lời ngay, hai nắm tay của y còn đang run rẩy.

Nhưng trước mắt chẳng qua cũng chỉ là một gian nhà tre bình thường mà thôi.


0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)