Xui xẻo tám kiếp - chương 11,12


Xui Xẻo Tám Kiếp

Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan



Chương 11

Quý Quân đương nhiên biết Tam Đồng đoán không ra y đang sợ cái gì.

Nếu là trước kia, đánh chết y cũng không tin mình lại có ngày đi sợ thứ này!

Tuy rằng đây là một căn nhà tre rất bình thường, thậm chí còn có phần đơn sơ, nhưng mà, nhưng mà bên dưới mái hiên trước cửa, có treo một cái lồng chim.

Nếu như lồng chim có nhốt chim bên trong cũng không sao, đằng này cái lồng lại bị che kín hoàn toàn, không thể biết được bên trong có thứ gì, lẻ loi một mình treo bên dưới hiên, ngay phía trước cửa, đung đưa theo gió.

Quý Quân không tránh khỏi những liên tưởng không hay, ví dụ như nhớ đến cái lồng chim trong tay Lạc Hạ Thạch, cùng với cái đầu mỹ nhân cố chấp ở bên trong.

Đó không phải là hồi ức tốt đẹp gì.

Y vỗ vỗ hai má, cái lồng chim và đầu lâu đó đều đã bị thiêu rụi cả rồi, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, chẳng qua nhà người ta nuôi chim mà thôi.

Y trấn tĩnh trở lại, nhưng vẫn còn sợ hãi, nên nói: "Tam Đồng, ngươi qua đó gõ cửa đi!"

Tam Đồng dạ một tiếng, đi thẳng một mạch đến trước cửa, dùng sức đập cửa: "Ra đây ra đây, đôi gian phu dâm phụ các ngươi, mau ra đây cho ông!"

Ánh đèn trong nhà đột ngột tắt ngúm, bóng đôi nam nữ trước cửa sổ biến mất, nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào khác.

Tam Đồng nghi ngờ đẩy cánh cửa, cửa không khoá, lập tức mở ra. Hắn thò đầu vào nhìn, nhưng lại không nhìn thấy ai, quay đầu hỏi: "Lão gia, bọn hắn chạy mất rồi hay sao ấy?"

Như vậy cũng có phần quái lạ.

Cho dù bên mình có lý có lẽ, nhưng đối phương cũng không nên chưa bào chữa tiếng nào đã chạy mất hút?

Tam Đồng không đợi Quý Quân trả lời, trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Quý Quân không kịp ngăn hắn, cũng không có lý do ngăn hắn, chỉ nghe Tam Đồng đi tới đi lui trong nhà, luôn miệng ồn ào: "Chỉ chớp mắt một cái, người đã chạy đâu rồi?"

Quý Quân nhìn lồng chim treo trước cửa, trong lòng khiếp sợ vô cùng, nhất thời không dám vào trong.

Nghe được tiếng động của Tam Đồng, lúc này vẫn không cam lòng lục lọi tìm kiếm bên trong, Quý Quân nhịn không được hô lớn: "Bọn hắn chạy rồi thì thôi, hôm khác lại đến. Ngươi ra đây đi."

Tam Đồng nói: "Lão gia, căn nhà này rất quái-" lời còn chưa dứt, đã nghe một tiếng kêu to, sau đó là một tiếng vang như có vật gì đó rất nặng ngã xuống.

Tiếp theo không nghe được động tĩnh gì nữa.

Quý Quân hốt hoảng gọi mấy tiếng Tam Đồng, vẫn không được đáp lại.

Gió lạnh thổi qua lá cây nghe xào xạc, căn nhà tre đã tắt đèn, cửa nửa khép nửa mở, cánh cửa lay động kẽo kẹt, bên trong tối om om, không nhìn thấy gì cả.

Đồng dạng không thấy được bên trong còn có cái lồng chim bị che phủ, đung đưa ngay phía trên cửa ra vào, khớp lồng phát ra những tiếng ma sát khe khẽ, cảm giác như lồng không kiên cố lắm.

Nếu thật sự đi ngang qua cánh cửa đó, đáy lồng liệu có bung ra không, thứ gì đó bên trong liệu có rơi xuống  không? Thứ ở bên trong lồng có phải là cái kia không? Bên trong gian nhà tre này ẩn chứa điều gì?

Quý Quân rất muốn quay người bỏ chạy, nhưng mà Tam Đồng là con trai duy nhất của lão bộc nhà y, từ nhỏ đã theo y, rất trung thành tận tuỵ. Ở một mức độ nào đó, bởi vì Quý Đằng càng ngày càng xa cách với mình, Quý Quân thậm chí xem hắn như đệ đệ mà chăm sóc.

Nếu như thật sự có chuyện gì, -

Quý Quân khẽ cắn môi, cũng bất chấp nghĩ ngợi, cầm lấy con dao chẻ củi trước nhà, không dám nhìn đến cái lồng chim trên đầu, hai mắt nhìn thẳng phía trước xông vào.

Trong nhà rất tối, lại có mùi ẩm mốc ướt át, hết sức yên tĩnh, Quý Quân huơ huơ con dao chẻ củi trong tay, nghe tiếng tim mình đập dồn dập như sấm trong lồng ngực cơ hồ muốn chấn điếc hai tai y.

Trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, chốc lát hai mắt đã làm quen với bóng tối, Quý Quân có thể nhìn thấy rõ mọi vật. Y tạm dừng việc huơ dao loạn xạ, chậm rãi đưa mắt nhìn quanh. Trước mắt là một gian phòng bày biện vô cùng bình thường, bàn học ngã chỏng chơ, hẳn đây chính là nguyên nhân phát ra tiếng động lớn vừa nãy, còn có một giá sách không có mấy quyển sách, một cái giường đơn sơ, những vật dụng thường ngày ít đến đáng thương.

"Tam Đồng?" Quý Quân không nhìn thấy người, lại gọi hai tiếng, nhưng vẫn không có hồi âm.

Căn nhà tre này vốn nhỏ, ngoại trừ gian phòng này, cũng chỉ có một cửa hông dẫn xuống nhà bếp, Quý Quân nắm chặt dao chẻ củi, cẩn thận nhìn quanh phòng một lần nữa, xác định không có chỗ nào có thể giấu người, y mới chậm rãi đi đến gần cửa hông, ló đầu vào xem xét.

Bên trong là một nhà bếp giản đơn, bệ bếp rất nhỏ, ngược lại chum đựng nước lại rất lớn, ngoài ra còn có một ít củi khô. Ngay cả cửa sổ cũng không có, càng khiến gian phòng trở nên u ám.

Người đâu?

Quý Quân đột nhiên nhận ra, căn nhà tre này chỉ có một cửa chính một cửa sổ đều nhìn ra đằng trước. Mà mình nãy giờ vẫn đứng ngay trước cửa, hai cánh cửa đều ở ngay dưới mí mắt mình, vậy Hoàng công tử và hoa khôi đó chạy đi đâu rồi? Tam Đồng đi đâu rồi?

Ánh mắt của y rốt cuộc dừng lại ở chum nước rất lớn kia, chum nước được làm bằng gốm thô, màu nâu đen, chỉ cao hơn nửa người, mặt trên được đậy lại bằng một nắp gỗ.

Quý Quân sởn gai ốc nghĩ, nếu như là cái chum này, hẳn có thể chứa được ba người, hoặc có lẽ là, ba cái xác.

Nuốt một ngụm nước bọt, Quý Quân đến gần đặt tay lên nắp gỗ, nghiến răng, lật nó ra!

May mà, ở bên trong chỉ tràn đầy nước mà thôi. Tâm trạng căng thẳng của Quý Quân rốt cuộc cũng thả lỏng phân nửa, còn chưa kịp đậy nắp, đột nhiên nghe tiếng gió thổi mạnh bên ngoài nhà. Rầm một tiếng, cửa trước căn nhà đóng sập lại.

Quý Quân tựa như chim sợ cành cong, tay trái nắm nắp gỗ tay phải cầm dao chẻ củi, lấy tư thế cầm khiên và kiếm tiêu chuẩn quay về gian phòng chính, tim đập bình bịch, tự an ủi chính mình: không sao đâu không sao đâu, chỉ là một cơn gió mà thôi.

Ánh mắt quét qua gian phòng, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có-

Lần này thì không thể nói là tại gió được rồi!

Cái giường vốn trống trơn lúc nãy, hiện tại có một cái lồng chim, được bọc bằng vải bố, trông rất giống cái đang treo ngoài cửa kia, hoặc nên nói là, giống như cái ở trong tiểu lâu ngày nọ.

Hoàn toàn không nghe được bất kỳ động tĩnh khác thường nào, nó, nó làm sao vào đây được?

Bị gió thổi vào?

Tuy rằng vô lý, nhưng vẫn tốt hơn là tin nó tự vào được trong này.

Quý Quân căng thẳng nhìn trừng trừng lồng chim, không dám buông lỏng giây phút nào, chỉ sợ chớp mắt một cái lại có chuyện gì đó xảy ra. Cơ bắp toàn thân y đều đang căng thẳng giằng co với cái lồng chim, không ngờ lại một tiếng động vang lên, khiến y cơ hồ sợ đến co quắp.

Y nhìn thẳng lồng chim, xoay lưng về phía nhà bếp, thế nhưng hai tai vẫn nghe rõ động tĩnh sau lưng. Y nghe được một tiếng bì bõm, rõ ràng là có cái gì đó ở trong nước vừa trồi lên phát sinh ra tiếng té nước.

Chương 12

Đầu óc Quý Quân lúc này lại nhớ đến cái chum nước rất lớn kia. Bên trong quả thật là đổ đầy nước. Thế nhưng ngẫm lại, lúc đó ánh sáng lờ mờ, mà miệng chum lại màu nâu đen, cộng thêm tiếng gió bên ngoài, y căn bản chưa kịp nghĩ đến việc kiểm tra xem dưới nước có thứ gì hay không.

Một tiếng bì bõm vang lên xong, sau đó là những tiếng tí tách tí tách, giống như tiếng nước nhỏ giọt, càng giống như có thứ gì đó trong chum nước đã bò ra ngoài. Quý Quân nghiến răng, toàn thân đều đang tranh đấu, hận không thể quay đầu lại nhìn xem có thứ gì ở đằng sau, lại sợ một khi mình quay đầu lại, cái lồng chim trước mặt sẽ phát sinh chuyện gì không ngờ được. Cảm giác trước sau đều bị vây công này giống như  có một cái cưa ở trong lòng xẻ tới xẻ lui.

Quý Quân chỉ cảm thấy tim đập điên cuồng, trước mắt tối sầm, trời đất chao đảo, ngay cả hít thở cũng không đủ sức để duy trì.

Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, có thứ gì đó lao vút vào, xuyên thủng cái lồng chim. "Phập" một tiếng ghim vào trong tường, phá tan nỗi sợ hãi sắp sửa lấy mạng y.

Quý Quân giật mình nhảy dựng, trấn tĩnh nhìn lại, thứ ghim sâu vào tường kia còn đang rung lên nhè nhẹ. Thì ra là một cành tre nhỏ màu xanh nhạt, xuyên thủng lồng chim, ghim chặt vào bức tường được làm bằng những thân tre già sau lưng. Quay đầu lại, song cửa khép hờ, hẳn là được bắn xuyên qua khe cửa.

Cũng không phải tên nhọn cung to, rốt cuộc làm sao có thể bắn được chính xác và mạnh như vậy?

Cái lồng chim bị cành tre xuyên qua, giống như đã mất đi ma chướng, không còn cảm thấy đáng sợ nữa. Quý Quân xoay người lại, vừa lúc nghe một tiếng phịch vang lên, không ngờ là Tam Đồng toàn thân ướt nhẹp nằm sóng soài trên mặt đất. Y vội chạy đến kiểm tra hơi thở, thật tốt quá, vẫn còn sống, chỉ là sắc mặt tái xám như người chết, hai mắt mở trừng trừng, Quý Quân tát hắn mấy cái liên tiếp, vẫn không hề phản ứng.

Quý Quân không biết làm sao, lại càng không dám ở lâu nơi này, cõng Tam Đồng lên lưng chạy ra ngoài.

Bước cao bước thấp chạy mãi, chạy thẳng một mạch đến khi nhìn thấy Tứ Vạn, Lục Điều và Yêu Kê còn đang sửa hàng rào, Quý Quân mới thấy yên tâm. Mấy người gặp bộ dạng của lão gia và Tam Đồng như vậy, gác lại công việc ba chân bốn cẳng xúm lại, bấm huyệt nhân trung của Tam Đồng, lại nhờ Hoàng thị múc nước.

"Lão gia, Hoàng công tử lợi hại thế nào mà hai người các vị cũng đánh không lại?"

"Lão gia đánh không lại thì thôi, nhưng sao ngay cả Tam Đồng cũng thảm như vậy?"

Lời này là ý gì! Quý Quân trợn mắt liếc bọn họ: "Muốn ăn đòn phải không?! Có người nào mà lão gia ta đánh không lại? Lần này căn bản không phải người, chúng ta gặp quỷ!"

Quý Quân kể lại sự tình vừa rồi, mấy người đều xôn xao.

Lúc này Hoàng thị đã múc nước xong bưng ra, nghe được lời họ nói, thiếu chút nữa đánh rơi bồn nước trong tay: "Đại lão gia, ta nói rừng tre, chẳng lẽ các ngài lại đi đến rừng tre bương phía ngoài cửa thành?"

Quý Quân gật đầu.

"Ai nha, lão gia của ta, thư phòng của tướng công nhà ta nằm trong rừng tre phượng vĩ ngoại thành mà, rừng tre bương thường hay có quỷ, căn nhà tre trong đó cũng được gọi là nhà quỷ, không biết đã hại tính mạng của bao nhiêu người!" Hoàng thị vỗ vỗ ngực: "A di đà phật, đại lão gia quả là người phú quý, mới có thể bình an vô sự thoát ra được."

Chết tiệt, rừng tre bương với rừng tre phượng vĩ khác nhau xa như vậy, ngươi tuy rằng là một phụ nữ nhu mì, nhưng cũng nên nói sớm cho rõ ràng chứ!

Hoàng thị kể thêm, căn nhà trong rừng tre đó là chỗ ở của một thư sinh tiền triều. Nghe đồn khi thay triều đổi đại, hắn bởi vì vẫn trung thành với triều vua trước, nên đã treo cổ tự tử cùng với vợ của mình trong căn nhà đó. Từ đó về sau, rừng tre thường hay có quỷ.

Quý Quân mắng thầm trong bụng, đám người đọc sách các ngươi, không có việc gì thì yên ổn đọc sách đi, tiền triều bị diệt mắc mớ gì đến nhà ngươi, không chết là không chịu được sao. Mà có chết thì chết luôn đi, tiền triều không phải tự nguyện sụp đổ mà có thấy xuất hiện triều đình quỷ đâu, ngươi rõ ràng là tự treo cổ tìm chết, cầu gì được nấy còn oán trách cái gì?! Càng huống chi Tam Đồng cũng không phải là hoàng đế triều đại này, ngươi hại hắn nằm xuống rồi tiền triều khôi phục lại được hay sao?

Quý Quân không cách nào nổi giận với Hoàng thị, chỉ có thể ra sức bóp vỗ Tam Đồng. Nhưng mà tuy rằng hai mắt hắn mở trừng trừng, cũng có hô hấp, nhưng lại không hề phản ứng. Quý Quân trầm tư, chẳng lẽ trúng tà hay sao?

Lúc này trời đã tối hẳn, Hoàng thị thắp đèn lên, nói: "Đại lão gia, ngài đã bôn ba cả ngày hẳn là mệt mỏi, ta làm chút đồ ăn, mời ngài ăn xong hãy đi."

Nàng ta tuy rằng mời mọc ra vẻ nhiệt tình, nhưng vẻ mặt lại như có chút do dự không dứt khoát.

Quý Quân sửng sốt một lát, mới nhớ ra người ta là phụ nữ đã có chồng, lại ở nhà một mình, mình thì một đám người toàn là đại nam nhân, trời đã tối, quấy rầy như vậy tất nhiên là không tiện.

Y tuy rằng cũng đói, nhưng vẫn lắc đầu.

Hoàng thị rất hiểu ý nói: "Ta biết lão gia tất nhiên là nghĩ đến ta là gia đình có nề nếp, không tiện ở lại, chi bằng các vị qua đình Thụ Bì phía trước đợi một chút, ta đưa cơm qua đó."

Như vậy cũng tốt, tuy rằng Tam Đồng chưa tỉnh, nhưng hẳn là cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, mà mấy đại nam nhân ở đây đều đói bụng cả rồi. Quý Quân cảm ơn, để cho mấy người khiêng Tam Đồng, đi qua đình Thụ Bì ở khúc ngoặt mà Hoàng thị nói.

Trong Thụ Bì đình có ánh đèn leo lét, xem ra đã có người đến trước.

Quý Quân đi đến gần, chợt hít một hơi khí lạnh.

Mỹ nhân trang phục gấm hoa, dựa vào cột đình, đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Quý Quân chỉ nhìn thấy dáng nghiêng của mỹ nhân từ phía sau, mái tóc dài được cột lại cẩn thận, cần cổ trắng như tuyết, cùng với vành tai cực kỳ hoàn mỹ và khoen tai lấp lánh.

Quý Quân thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt mỹ nhân, cũng đã biết đây là một mỹ nhân rồi.

Lồng đèn đặt trên mặt đất bên trong đình, phát ra ánh sáng vàng mờ mờ, càng làm nổi bật làn da như tuyết đầu mùa của mỹ nhân, tóc như gỗ đàn đen, thật đúng là mỹ nhân thướt tha, làm lòng ta xao xuyến.

Ngay cả đám ngốc chỉ biết chẻ đàn làm củi, nấu hạc để ăn như Tứ Vạn, Lục Điều, Yêu Kê cũng đều ngây ngẩn cả người!

Quý Quân nín thở, chỉ sợ mạo phạm đến giai nhân, chậm rãi đến gần, lúc này mới khẽ ho một tiếng.

Mỹ nhân nghe tiếng, quay đầu lại.

Giữa những sợi tóc phất phơ bay của mỹ nhân, điều đầu tiên Quý Quân nhìn thấy là một đôi mắt, sáng ngời trong suốt, đuôi mắt hơi xếch lên, khi nhìn sóng mắt lưu chuyển, quả thật là lời còn chưa mở tình đã nhộn nhạo rồi.

Quý Quân ngây ngất không thôi, cảm thấy chỉ cần ngắm một đôi mắt như vậy, đã là đẹp đến vô cùng, cho dù tiếp theo có là miệng hô răng vẩu cằm chẻ, y cũng thấy không sao.

Huống chi, hoàn toàn không phải như vậy.

Mỗi một phân mỗi một tấc trên gương mặt, đều đẹp đẽ tương xứng với đôi mắt kia. Mà đèn lồng bên chân mỹ nhân được vẽ từng đám từng đám mẫu đơn thật to thật tinh xảo, giống như do một bậc thầy đệ nhất vẽ ra, tự nhiên lại càng thêm vài phần phong tình.

Chỉ là, thật đáng tiếc.

Quý Quân vừa đến gần liền nhận ra, người này không phải nữ nhân. Thân hình của hắn cao tương tự như Quý Quân, có lẽ còn cao hơn một chút, hoàn toàn là một nam nhân lưng dài vai rộng. Chẳng qua hắn nam sinh nữ tướng, sinh ra quá đẹp mà thôi.

Có lẽ hắn sẽ khiến cho một số người thèm nhỏ dãi, nhưng mà Quý Quân lại không thích nam sắc, những mong đợi cùng ngây ngất của y nháy mắt liền biến thành nuối tiếc và thất vọng, hứng thú biến mất, y chỉ qua loa ôm quyền, xem như đã chào hỏi.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)