(Khan Cầm) Cầm tâm kiếm phách - Trung

Cầm Tâm Kiếm Phách

Cổ Kiếm Kỳ Đàm đồng nhân
Khan Du x Thái Tử Trường Cầm

Tác giả: Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điệu
Dịch: Quick Translator
Biên tập bản dịch: Triêu Nhan

Tinh Di Đấu Chuyển – Cổ quyển

Trải qua mấy trăm năm,

Thiên hoàng Phục Hy bất mãn nhân gian,

Dẫn chúng thần rời bỏ nhân giới,

Bay về trời.

Thái Tử Trường Cầm quyến luyến cảnh vật Dao Sơn,

Nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chia tay Khan Du.

Sau khi về trời, Phục Hy phong thần tiên cho những người đi theo,

Thái Tử Trường Cầm cũng nằm trong số đó.

Chúng thần tiên bận rộn xây dựng thiên cung.

Ba trăm ngày sau sự việc tạm ổn,

Thái Tử Trường Cầm hạ phàm đến Dao Sơn,

Mới nhớ ra một ngày trên trời bằng một năm hạ giới.

Nhân gian thấm thoắt đã qua ba trăm năm.

Dao Sơn đã không còn tung tích Khan Du.

Vô duyên gặp lại.

Thời gian vùn vụt trôi nhanh.

Mấy ngàn năm sau có một con hắc long.

Ở phương nam nhân giới nghịch nước gây ra lụt lội, khiến dân chúng oán than.

Hắc long đánh bị thương thiên tướng do Phục Hy phái xuống trừng phạt nó,

Chạy trốn đến Bất Chu Sơn.

Hoả thần Chúc Dung, thuỷ thần Cộng Công và Thái Tử Trường Cầm,

Được lệnh đến Bất Chu Sơn bắt con hắc long nọ.

Nào ngờ,

Con nghiệt long này lại chính là thuỷ huỷ Khan Du ngày xưa.

Lại xảy ra một việc ngoài ý muốn,

Ba vị thần tiên trong lúc vô ý,

Khiến cột chống trời Bất Chu Sơn nghiêng đổ,

Thiên địa suýt chút nữa bị huỷ diệt.

Chúng thần vất vả cực nhọc thật lâu,

Mới dẹp yên được tai kiếp,

Khan Du bị nữ thần Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến bắt làm toạ kỵ,

Mất đi tự do.

Cộng Công và Chúc Dung,

Bị đày đến vực sâu ở phía đông Bột Hải,

Sám hối nghìn năm.

Thái Tử Trường Cầm bị giáng làm phàm nhân,

Vĩnh viễn mất đi tiên tịch.

Sau khi xuống trần phải chịu kiếp cô đơn, không thân tình ái tình,

Luân hồi vãng sinh.

Từ đó,

Thiên giới có được một toạ kỵ hắc long.

Nhưng vĩnh viễn mất đi một tiên nhân giỏi đàn.

Tinh Di Đấu Chuyển – Trường Cầm

Thế gian tang thương biến chuyển, chỉ mình ta lưu luyến không thôi.

Ta cho rằng Dao Sơn không hề thay đổi, vẫn y nguyên cảnh quang kiều diễm, sông núi tiêu dao như ngày nào.

Thế nhưng dù quanh quẩn bồi hồi, vẫn thấy não lòng.

Dao Sơn đã không có Khan Du, cũng không có Thái Tử Trường Cầm.

Chỉ có một vong hồn, vương vấn không đi.

Còn nhớ năm đó ở Bất Chu Sơn, ánh mắt của Khan Du quật cường như vậy.

Hắn đã trở thành hắc long.

Ký ức vẫn rõ ràng nhớ một con thuỷ huỷ nho nhỏ, yên tĩnh nằm bên cạnh ta, đôi mắt vàng kim bình đạm.

Ngày nọ thản nhiên chia tay, không ngờ rằng… Không ngờ rằng kể từ đó, cũng là bỏ lỡ vô số lần ước định, vô số lần trăng tròn trăng khuyết…

Mà thôi.

Thái Tử Trường Cầm một đời tiên nhân, lại luân lạc đến tận đây.

Không thể gặp phụ thân Chúc Dung, không thể gặp Cửu Tiêu Hoàn Bội đã từng cùng ta làm bạn sớm chiều, ngay cả hy vọng muốn gặp mặt cố hữu Khan Du một lần… cũng không thể.

Chỉ có thể bồi hồi ở nhân gian, không chốn đi về.

Ta chẳng hề quen biết người thợ rèn Giác Ly của nhân giới, chỉ từng nghe nói hắn đang tìm kỳ trân dị vật trên thế gian để rèn kiếm.

Thiếu niên ngây ngô ngày xưa, nay lại muốn dùng hồn phách của nhạc thần để chú kiếm.

Thái Tử Trường Cầm có rất nhiều chuyện không thể bỏ xuống được, không thể trở thành một thứ vũ khí băng lãnh vô tình như ngươi muốn. Ta nói với hắn như vậy.

Giác Ly cười cười, ánh mắt trong suốt: Thái Tử Trường Cầm, ta biết ngươi, tiếc ngươi một đời nhạc thần, không muốn ngươi lẻ loi bồi hồi ôm ký ức vĩnh viễn không thể giải thoát, cũng không muốn ngươi đầu thai chuyển thế, bào mòn một thân tiên khu ngạo cốt… Hiện tại chỉ có rèn một thanh kiếm vô song, giữ lại khoảnh khắc hoàn mỹ nhất của ngươi…

Ta chậm rãi nói: Ta… còn có một ước định. Một ngày không gặp được hắc long Khan Du, Thái Tử Trường Cầm còn chấp niệm một ngày… không thể giải thoát.

Ta cùng ngươi đợi. Giác Ly nói.

Một ngày đợi không được, liền đợi một năm.

Một năm đợi không được, liền đợi mười năm.

Cho đến ngày ta chết.

Năm tháng như sao băng, tuổi xuân như nước chảy.

Một lũ vong hồn, đằng đẵng theo tháng năm.

Mấy chục năm sau.

Thiếu niên Giác Ly năm xưa đã cùng ta đợi qua vô số chuông sớm mõ chiều, xuân đi thu đến, cho đến ngày hắn già đi.

Rốt cuộc không thể đợi thêm được nữa.

Đôi tay của hắn không còn sức lực, nhưng giờ phút này vẫn vững vàng như xưa. Đôi mắt hắn, quen thuộc mà xa xôi.

Ta mỉm cười.

Hắn hỏi ta, Trường Cầm, ngươi có hối hận không.

Ta nói, không có.

Hắn nói, ta rất hối hận… Nhiều năm như vậy, mà ngươi vẫn như cũ nhớ con hắc long kia. Nếu như ngươi tiếp tục đợi, có lẽ có một ngày hắn sẽ đến… Hoặc biết đâu nếu ngươi đầu thai, sẽ không khổ sở như thế này…

Khan Du… Có lẽ đã quên đi Thái Tử Trường Cầm… Có lẽ chỉ một mình ta si ngốc chờ đợi mà thôi. Cố chấp đợi thêm nữa, bất quá cũng chỉ là một kẻ qua đường. Thái Tử Trường Cầm, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ vội vàng bước qua trong đời hắn… Trăm năm nữa thôi, hắn có thể đã tu thành ứng long, đến lúc đó được thoả mãn tâm nguyện, hắn có thể tự do rong ruổi khắp thiên hạ… Thời gian qua lâu như vậy, cũng đủ để hắn quên đi ước định khi xưa.

Ta hỏi Giác Ly, dùng hồn phách chú kiếm, ta có còn là ta?

Giác Ly đáp, tìm khắp thiên thượng nhân gian, vật liệu rèn kiếm dù có tốt đến đâu, cũng không thể bảo tồn được toàn bộ linh hồn của Thái Tử Trường Cầm. Ta chỉ có thể giữ lại được mệnh hồn và bốn phách của ngươi. Phần hoang hồn còn lại… đành chịu hôi phi yên diệt.

Nếu vậy…. Ngươi có thể giúp ta bảo tồn một đoạn ký ức không? Ta hỏi.

Cầu ngươi.

Những phong cảnh rực rỡ của thuở đầu Thái Cổ… Những giai điệu động lòng từng vang lên dưới những đầu ngón tay của ta… Những bóng hình thân thương từng khắc cốt minh tâm… Ta… đều để vuột mất…

Thiên đạo cướp đi tất cả từng thuộc về Thái Tử Trường Cầm…

Ta… cuối cùng… không cam tâm…

Những thứ từng nỗ lực khắc sâu trong tim, đều trở nên mờ mịt như sương khói, chỉ còn lại phong cảnh Dao Sơn từng nhiều lần nhìn thấy trong mơ… Ở nơi đó, còn có một hình bóng đợi ta…

Vì sao… Vì sao…

Ta… cứ ngỡ rằng mình đã sớm buông tha… Nào ngờ ước định vẫn khắc sâu trong hồn phách… vĩnh viễn khó quên…

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ba hồn bảy phách, ký ức ngàn năm vỡ tan từng mảnh từng mảnh…

Ta như nghe được thiên quan nói: Hoả thần Chúc Dung, thuỷ thần Cộng Công, tiên nhân Thái Tử Trường Cầm, bởi vì ở Bất Chu Sơn hành sự bất lực, dẫn đến đại hoạ nghiêng trời. Hiện tại Thiên đình tuyên phạt, Chúc Dung, Cộng Công đày đến vực sâu phía đông Bột Hải sám hối ngàn năm! Thái Tử Trường Cầm giáng làm phàm nhân, vĩnh viễn không thể thành tiên, mệnh chủ cô sát, luân hồi không có thân tình ái tình!

… Mệnh chủ cô sát, luân hồi không có thân tình ái tình…

…Trời cao định tội… Không biết kêu ai…

… Hà dĩ… phiêu linh khứ… Hà dĩ thiểu đoàn loan… Hà dĩ biệt ly cửu… Hà dĩ… bất đắc an…

… Chỉ vân… vấn thiên đạo… Cầm minh… huyết… ban lan… (*)

… Khan… Du…

(*) Bài này trích từ game Cổ Kiếm, vốn là bài thơ tượng trưng cho Thái Tử Trường Cầm. Mình dịch ra quả thật quá tệ, nên thôi để nguyên Hán Việt. Đại ý: Cớ sao cứ phiêu linh, Cớ sao chẳng sum vầy, Cớ sao biệt ly mãi, Cớ sao chẳng được an. Chỉ mây hỏi lẽ trời. Đàn nhuộm máu ngân vang.

Tinh Di Đấu Chuyển – Khan Du

Ta cứ ngỡ rằng, tu thành rồng, là có thể tuỳ tâm sở dục, tự do tự tại…

Ta đã biết, là ta sai rồi.

Trường Cầm… ngươi đừng doạ ta… ngươi… ngươi trở về đi, có được không?

Ngày hôm đó ở Bất Chu Sơn… Là ta giận quá lỡ lời…

Ta biết… Ta biết sai rồi.

Tính tình ta không tốt, không được độ lượng như Trường Cầm. Nhưng mà tên Cộng Công gì đó quả thật rất… Khiến ta rất ngứa mắt.

Đồng dạng là tiên nhân, dựa vào cái gì suốt ngày mũi vung lên trời coi thường người khác?

Ta mới coi thường gã. Hừ, ngay cả một sợi tóc của Trường Cầm cũng không bằng.

Nhưng mà… Hiện tại ta đã hiểu rồi.

Đã hiểu vì sao giữa tiên nhân với tiên nhân lại khác nhau nhiều như vậy.

Cũng hiểu vì sao ngươi có rất nhiều đồng tộc, nhưng vẫn rất cô đơn.

Đạo lý này, đại khái cũng giống như đàn thuỷ huỷ năm xưa thường cười nhạo mỗi khi ta nói muốn tu thành ứng long. Có những kẻ vĩnh viễn cũng không hiểu được.

Hiện tại con cháu con con cháu của những con thuỷ huỷ đó… có lẽ cũng đã già rồi, chết cả rồi.

Ta an phận hơn mười ngày. Bởi vì Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến kia giám sát rất chặt chẽ… Ta biết nàng ta không yên tâm, gặp người nào cũng nói ta dã tính.

Ta vẫn đang liều mạng tu luyện. Ta nghĩ nếu như ta đủ mạnh… Ngày đó hẳn sẽ không hại Trường Cầm…. Hại y…

Ai, ta cũng không biết y trở về sẽ như thế nào… Nhưng mà y đánh đàn hay như vậy, Thiên đế gì gì đó chắc là cũng không nỡ làm khó y đâu.

Là ta gây hoạ, ta liên luỵ đến y…

Ta nhất định sẽ tu luyện thành ứng long, tu thành một con rồng cường đại như Chúc Long vậy, sau đó mang Trường Cầm đi thật xa…

Những tên thần tiên đó, không quen biết thì hơn.

Nhưng mà sau lại ta vẫn nhịn không được, đại náo một trận.

Có lẽ là không chịu nổi, rất muốn gặp y, nhưng Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến không đồng ý, ta liền vùng vẫy thoát được dây xích trói buộc ta trong hồ, trở mình khắp nơi, nhưng vẫn không ra được, bị đâm váng đầu hoa mắt, nằm liệt dưới đáy nước.

Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến nói, Thái Tử Trường Cầm hạ phàm rồi.

Ta rất ghét nàng ta, bởi vì ta bị phạt, phải làm toạ kỵ của nàng ta…

Nàng ta chưa bao giờ ngồi bên cạnh sừng rồng của ta, cũng không thường nổi giận, chỉ là mỗi khi nổi giận, lại vung ngọn roi dài kia lên. Ta chỉ là giương mắt nhìn nàng ta, trong lòng không biết cảm giác.

Những lúc trầm tĩnh nàng ta cũng đánh đàn, tiếng đàn thua xa Trường Cầm, thế nhưng lâu ngày… Ta lại mơ mơ màng màng ngỡ rằng Trường Cầm đang ở đó đánh đàn.

Trường Cầm trong ký ức của ta, vẫn như cũ đẹp như thơ như hoạ. Ta ngơ ngẩn nhìn, cơ hồ muốn rơi lệ.

Thế nhưng mộng, rốt cuộc cũng phải tỉnh.

Lúc tỉnh lại trong lòng rất đau, bởi vì cảm giác giống như điều duy nhất mà mình tôn thờ lại bị chính mình khinh mạn.

Ta trải qua rất nhiều năm bị nhốt trong nhà ngục tối tăm ngột ngạt đó.

Cuối cùng, cũng học được thoả hiệp.

Ta có thể theo Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến nam chinh bắc chiến, cũng có thể đứng trong trận doanh thiên giới thảo phạt nghiệt chướng nhân gian… Chỉ là, ta thuỷ chung vẫn không để bất kỳ ai ngồi lên vị trí bên cạnh sừng rồng của ta.

Ta luôn luôn nhắc nhở chính mình… Ta và Thái Tử Trường Cầm từng có một ước định.

Cho dù không có tự do, ta vẫn hy vọng rằng có một ngày chúng ta có thể gặp lại…

Đêm đó, ánh trăng như nước, ta yên tĩnh nằm.

Lẳng lặng lột bỏ lớp da cũ của mình, vô thanh vô tức tu thành ứng long.

Chẳng hề cảm thấy vui vẻ, bởi vì Trường Cầm không được nhìn thấy khoảnh khắc ta thành ứng long.

Y nhất định sẽ rất thất vọng.

Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến rốt cuộc cũng đồng ý để ta quay về Dao Sơn.

Ta quanh quẩn ở Dao Sơn nhiều ngày, một lần lại một lần tìm khắp, ta cảm thấy y ở chỗ này… nhất định ở chỗ này. Mỗi một tấc đất nơi đây đều lưu lại mùi của y.

Cho đến khi ta bị bắt giải về thiên giới, vẫn không thể tìm được y. Lúc đi còn cảm thấy như thể y đang ở ngay sau lưng ta, quay đầu nhìn lại.

Không có.

Ta sống chẳng khác gì một cái xác biết đi.

Ta tu mấy nghìn năm, thành ứng long thông thiên triệt địa, thành chiến tướng của thiên giới, tạo dựng thanh danh không nhỏ, còn có rất nhiều chiến hữu thân tín… Trải qua một cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều so với năm xưa làm thuỷ huỷ.

Thế nhưng ta vẫn thiếu mất một thứ rất quan trọng, ta biết, đó là tự do, còn có, Thái Tử Trường Cầm.

Mỗi ngày mỗi ngày như nhìn thấy ảo ảnh của y ngay bên cạnh, ôn nhu như cũ, mỉm cười như cũ… Ta rốt cuộc không thể chịu nổi, thỉnh cầu Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến. Ta nói, ta muốn nghe Thái Tử Trường Cầm đánh đàn.

Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến thở dài, nói: Ta cũng không gạt ngươi nữa. Năm xưa ở Bất Chu Sơn đám người Thái Tử Trường Cầm bị thiên phạt, y đã bị biếm hạ nhân gian, vĩnh viễn không thể thành tiên, mệnh chủ cô sát, luân hồi không có thân tình ái tình… Hồn phách của y lưu luyến ở Dao Sơn không đi… Nhiều năm trước ta nghe nói, một tên thợ rèn nhân giới đã dùng cấm thuật giam cầm hồn phách của y, rèn thành một thanh kiếm…

Ta cảm thấy trời đất như rung chuyển, nhưng ta vẫn rất trấn tĩnh nói: Ta đi tìm thanh kiếm đó…

Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến lắc đầu: vô dụng, trong kiếm chỉ có mệnh hồn và bốn phách, phần còn lại đã sớm tiêu tán… Cho dù ngươi tìm được thanh kiếm, bên trong cũng chỉ là một lũ tàn hồn, không có ý thức… Thái Tử Trường Cầm, đã sớm biết mất khỏi thế giới này rồi…

Như vậy, ta đây lại như thế nào?

Ha ha ha ha… Ứng long Khan Du… rốt cuộc lại như thế nào?

Ta kiên trì lâu như vậy, còn tưởng rằng, mình có thể tiếp tục kiên trì sống tiếp…

Trường Cầm… Ta không kiên cường như ngươi tưởng, cũng không giỏi chờ đợi…

Ngươi nhất định… nhất định phải giữ lời hứa.

Cho đến khi hoàn thành ước định của chúng ta, ta sẽ vẫn tồn tại.

Một năm. Hai năm. Ba năm. Mười năm. Trăm năm. Nghìn năm…

Ta không có vĩnh hằng, ta chỉ có quãng đời còn lại.
___

Chú thích: (lược dịch lại từ baidu.com)

Thái Tử Trường Cầm được ghi chép trong thần thoại Trung Hoa như sau:

Thái Tử Trường Cầm là con trai của hoả thần Chúc Dung. Truyền thuyết kể rằng lúc ông ta ra đời trong lòng ôm một cây đàn, thiên địa đều vì ông ta mà hoan xướng. Theo “Sơn Hải Kinh” chép lại: “Viêm Đế đang làm nông nuôi tằm, nghe thiên địa hoan ca, lập tức than: có thần sinh ra đời.”

Sơn Hải Kinh – Đại Hoang Tây Kinh chép: “Thái Tử Trường Cầm, sáng tác nhạc phong.” (‘Phong’ ý nói nhạc khúc). Vì vậy Thái Tử Trường Cầm cũng thành nhạc thần của Trung Quốc.

Thái Tử Trường Cầm ôm đàn sinh ra, lại là nhạc thần, nghe ra hẳn là một vị thần linh thanh nhã. Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn tương phản. Căn cứ theo lịch sử ghi chép, Thái Tử Trường Cầm có lực chiến đấu siêu quần, vũ khí của ông ta là đàn, tiếng đàn vui có thể khiến trời trong đất sáng, tiếng đàn bi có thể khiến nhật ám nguyệt mờ. Truyền thuyết nói đàn của ông có năm mươi dây, mỗi lần gảy một dây uy lực lại tăng gấp đôi, năm mươi dây cùng đàn, ắt vạn vật điêu linh, thiên địa quay về thuở hỗn độn. Bất quá may mà Thái Tử Trường Cầm là một người rất có lý trí, chưa bao giờ cùng lúc sử dụng năm mươi dây. Nhưng mà cho dù là như vậy, từ những ghi chép về việc ông ta tham gia ba trong bốn lần thiên giới đại chiến cũng có thể biết được ông ta cường hãn đến mức nào.

Xích Thuỷ Nữ Tử Hiến: là một nữ thần trong thần thoại Trung Quốc. Theo như Sơn Hải Kinh chép lại thì nữ thần Xích Thuỷ thật ra tên là Nữ Bạt, con gái của Hoàng Đế, là một nữ thần áo xanh xinh đẹp có khả năng gây ra hạn hán, trong đại chiến thiên giới, từng hợp tác với Ứng Long đánh bại Xuy Vưu (hai người này là một đôi nha = =, vì mềnh là fangirl nên mềnh sẽ không chép gian tình của hai người này ra đâu). Trong game Cổ Kiếm Kỳ Đàm thì đây là một nữ chiến thần.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)