Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường
Tác giả: Mộc Vũ Linh Âm
Chương 3: Sênh ngừng thơ xướng
Hoa dành dành
Sáng sớm, hậu viện Vân Sơn tự, bình minh
ló dạng, chim kêu ríu rít, trong đình hương lan thanh tịnh, qua một đêm,
trên những phiến lá hình trứng đọng lại rất nhiều giọt sương, phản
chiếu ánh ban mai mờ ảo, càng trở nên trong suốt long lanh.
Thật là một ngày đẹp trời sảng khoái.
Tâm trạng Tử Du vô cùng tốt, mở ra hộp
trà được gói kĩ. Đây là trà do đại sư trụ trì chùa Thượng Thiên Trúc đặc
biệt sai người tặng cho y, danh xưng Bạch Vân, là trà cống Cốc Vũ,
nghìn lượng khó cầu, vốn là tuyệt phẩm, khi pha trên bề mặt hiện ra sắc
trắng, càng lắng xuống dưới càng chuyển thành màu xanh lục. Mà Bạch Vân
trà khi vừa pha xong, bọt nước nổi lên giống như tuyết trắng đọng trên
mặt hồ, tựa như quỳnh hoa nở rộ, quả không hổ danh Bạch Vân. Ngửi một
hơi mùi hương, quả thật hương thơm nồng nàn, vương vấn không dứt.
Nâng lên chén hít sâu, Tử Du còn chưa nỡ uống, đã có khách ghé thăm.
Cũng không
thể nói là khách, người đến chính là phương trượng (trụ trì) của Vân Sơn
tự, thiền sư Linh Giác, gia chủ cho y ở nhờ. Lão hòa thượng râu lông
mày đều bạc trắng, cười hì hì tựa như lão Thọ tinh. Chào hỏi cho có lệ
xong, lập tức hết sức hào sảng tự động ngồi xuống bên cạnh bàn đá.
“Cư sĩ thật có nhã hứng, đang phẩm trà sao.” Lão hòa thượng cười thật hiền lành.
Sau gáy Tử Du, hắc tuyến thẳng tắp hạ xuống. Ai chẳng biết ngài canh đúng giờ đến đây để uống chực trà…
Tuy rằng vạn phần đau lòng, nhưng mà mình
đang ở nhờ trong nhà của người ta, Tử Du chỉ có thể châm đầy một chén
trà cho phương trượng.
Gương mặt già nua của thiền sư Linh Giác
nhất thời cười đến tựa như một vỏ quýt bị phơi khô, nhắm mắt nhấp một
ngụm, vẻ mặt vô cùng say mê. Bỗng, lão chú ý đến chén trà trong tay,
kinh hãi nói. “A, cư sĩ, đây lẽ nào là sứ men xanh của lò gốm Long Tuyền
Ca?”
Tử Du cười nói: “Ha ha, đúng vậy.”
Linh Giác kinh ngạc: “Theo lão nạp thấy,
bộ sứ men xanh này phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, hoa văn đặc biệt,
nhìn giống như cống vật ngự dụng?”
Tử Du nhớ đến Triệu Thuyên từng thịnh
tình thành khẩn sai người đưa đến bộ trà sứ này, không khỏi mỉm cười.
“Là của một người bằng hữu tặng cho ta.”
“Chẳng lẽ là Do Long phái Thái Hoa hầu?” Linh Giác cau mày.
Tử Du bỗng nhiên có dự cảm không hay.
Quả nhiên, lão hòa thượng lập tức thay
đổi vẻ mặt hiền từ, bắt đầu phun nước bọt vèo vèo mà quở trách chỗ sai
của Đạo môn. Công bằng mà nói, cũng không nên trách lão hòa thượng, thật
sự là khổ nặng thù sâu, oán niệm vô cùng. Nguyên nhân, Bắc Tống từng có
một vị hoàng đế có một không hai: Tống Huy Tông, lúc trị vì cuồng nhiệt
sùng bái Đạo giáo, không ngừng phế bỏ đạo Phật, thậm chí làm ra chuyện
ngu xuẩn khiến cho người đời nhìn mà thở dài.
Trong lịch sử, những triều đại hoàng đế
phế Phật sùng Đạo cũng không phải không có, nhưng chưa từng có ai giống
như Tống Huy Tông như vậy, hạ một đạo chiếu lệnh sửa Phật giáo thành Đạo
giáo, đem chùa chiền trong toàn quốc đổi thành cung miếu, viện thành
quán, tượng phật cho mặc áo thần tiên, thậm chí đổi danh hiệu Phật thành
“Đại Giác Kim Tiên”, Bồ Tát biến thành tiên nhân, thầy chùa trở thành
Đạo sĩ…Như vậy “phế Phật” cũng chỉ là trên danh nghĩa lý thuyết, thực tế
là một trò lố lăng, hoang đường buồn cười, khiến cho rất nhiều Đại đức
đức cao vọng trọng trong Phật môn lấy chết chống lại, một năm sau rốt
cuộc cũng không giải quyết được gì. Thế nhưng trải qua việc này, mâu
thuẫn giữa Phật môn và Đạo gia lại càng trở nên sâu sắc vô cùng. Nhắc
đến tình cảnh uất ức của Phật môn năm xưa, tăng nhân thế hệ trước đều là
lòng đầy căm phẫn, không thể kiềm chế. Linh Giác thiền sư không thể
nghi ngờ là đại biểu trong số đó.
Tử Du đầu đầy hắc tuyến ngồi nghe lão hòa
thượng giương nanh múa vuốt công kích hoàng thất Đại Tống và Đạo môn,
Thái Hoa hầu Triệu Thuyên vừa thuộc hoàng tộc vừa thuộc Đạo môn, tội
nặng gấp đôi, bị mắng cho không sót chút gì. Linh Giác mắng đến tung
tóe, chẳng bao lâu đã khát, nâng chung trà lên uống như trâu uống nước,
chén trà Bạch Vân thượng hạng rất nhanh đã thấy đáy. Tử Du run rẩy châm
cho lão chén thứ hai, thứ ba, lòng như dao cắt. Trâu ăn mẫu đơn, bất quá
cũng chỉ như thế này!
“… Còn có, Do Long phái được truyền từ Ma
Y và Trần Đoàn! Tên Trần Đoàn kia bại thế trộm danh, ngoại trừ ngủ ra
chuyện gì cũng không biết, lại đi viết cái bản ‘Lục Hợp Bát Pháp’ hại
người gì đó. Đám nhân sĩ võ lâm giang hồ ngu ngốc lại còn coi như bí
tịch. Bọn hắn không biết, nhiều năm trước yêu nữ ma giáo Thác Nữ cung
chủ kia vì luyện Thái Âm Chân Khí mới nhập ma đạo!”
“Ồ?” Đoạn bí sử này Tử Du chưa từng nghe Triệu Thuyên nhắc tới.
Hai hàng mày dài của Linh Giác nhướng
cao, nói: ”‘Lục Hợp Bát Pháp’ là đạo pháp tu chân của Do Long phái, đám
người ngu ngốc trong võ lâm lại cho là võ công mang ra luyện, hậu quả
thế nhưng vô cùng tai hại. Nhất là sau khi Thủy Tinh đăng bị đánh nát,
Lục Hợp Bát Pháp chỉ còn lại những tàn bản phân tán khắp nơi, sáu loại
chân khí không thông hiểu mà đem ra luyện, không chỉ vô ích, đối với
thân thể rất có hại. Ví dụ như Thác Nữ cung chủ kia, cũng may nàng là
thân nữ nhi, luyện Thái Âm Chân Khí cũng chưa hoàn thành, đã tự đặt cho
cái tên Thác Nữ Huyền Công, may mắn chỉ rơi vào biển khổ ái dục, không
nguy hiểm tính mạng. Nếu như đổi lại là một nam nhân luyện, hắc hắc, hậu
quả thế nhưng không thể tưởng nổi. Còn có Thái Dương Chân Khí cũng đồng
dạng như vậy.”
Tử Du không khỏi hỏi: “Như vậy, phương trượng hẳn cũng hiểu biết bốn môn chân khí còn lại…”
Nghe vậy, chỉ thấy gương mặt già nua đỏ
lên: ”Ừ thì…” Thì ra lão đối với Đạo môn thù sâu khổ nặng, nên đặc biệt
khuyếch đại điểm xấu. Thái Âm và Thái Dương Chân Khí quả thật đúng như
lời lão nói, nếu xem như võ công phổ thông mà luyện là rất nguy hại, tức
là chỉ có âm thì không tồn tại được, đơn độc mình dương cũng không thể
kéo dài, âm dương không thể điều hòa. Thế nhưng bốn môn chân khí còn lại
không giống như vậy. Đặc biệt là Thái Cực Chân Khí mà Triệu Thuyên
luyện, hóa sinh âm dương, hai bên trung hòa, có thể nói là tuyệt thế kỳ
công.
Tử Du thấy hỏi thêm nữa chỉ xấu hổ, vội
cười một cái chuyển hướng trọng tâm câu chuyện. Cũng may lão hòa thượng
thức thời, thấy trà cũng đã uống hết, ánh mắt lưu luyến nhìn chăm chú
vào hộp trà, cuối cùng mới tiếc nuối bịn rịn cáo từ.
Tử Du tiễn khách đi rồi, quay đầu nhìn đống trà cụ hỗn độn trên bàn đờ ra.
Quả thực là đống hỗn độn, bởi vì một giọt
trà cuối cùng trong ấm cũng bị lão hoà thượng uống cạn! Lá trà khô quắt
dính vào thành ấm trà bằng sứ xanh nhẵn nhụi, khiến người ta hắc tuyến
vô hạn. Ai, Bạch Vân trà đậm đặc như vậy, dù là đã pha quá ba lần, vẫn
còn hương vị chưa hết, hiện tại…
Y nghiêm túc suy nghĩ có nên châm thêm một lần nước nữa uống mót không.
Bỗng nhiên nghĩ lỡ đâu bị tên kia biết,
nhất định là cười mỉa không ngớt, châm biếm mình keo kiệt, rốt cuộc
buông tha cho ý niệm cần kiệm trì gia của mình…
Nhắc đến Triệu Thuyên, y bỗng nhiên nghĩ
đến, dường như vừa rồi nói chuyện với Linh Giác phương trượng y mơ hồ đã
phát hiện được điều gì đó. Nhưng mà, là điều gì mới được?
Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng hạc
kêu dài, y nghe tiếng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy bạch hạc Sơ Ảnh
trân quý của Thái Hoa hầu, giương cánh từ trên không đáp xuống. Môi
không tự chủ nở nụ cười, y cầm điểm tâm dùng với trà cho nó ăn, Sơ Ảnh
lập tức thân mật dụi dụi làm nũng.
Ai, chủ nào cẩu nấy, ngạn ngữ dân gian là
cấm có sai! Triệu Thuyên, ngươi có thể đem một con tiên cầm cao nhã
“Ứng xuy thiên thượng luật, bất sử trần trung tầm” (chỉ nghe luật trời
cao, không để trần gian vào mắt) dưỡng thành cái loại tính tình này,
thật là…
“Khanh vốn giai nhân, sao thành yêu nghiệt” chứ!
Niệm một tiếng “Tội lỗi”, Tử Du gỡ xuống
lá thư từ chân bạch hạc. Vấn đề đau đầu trước nhất là làm sao đem lá thư
bị Triệu yêu nghiệt tỉ mỉ gấp qua gấp lại thành hình đồng tâm phương
thắng cột cùng với đoá hoa dành dành mở ra mà không bị rách. Mất thật
nhiều công sức mới mở ra được lá thư, hương thơm thanh khiết liền thoang
thoảng toả ra. Trong nháy mắt, đỉnh đầu Tử Du bốc khói xanh. Giỏi, lại
còn ướp hương nữa chứ, thật đúng là đùa giỡn không biết giới hạn.
Tử Du hảo hữu đài giám,
Một dạo chia tay,
Hai nơi tưởng niệm.
Chỉ định rằng ba bốn tháng,
Nào ngờ đã năm sáu năm.
Huyền cầm bảy dây vô tâm gảy,
Thư tám hàng không thể truyền,
Liên hoàn chín mối từ đó đoạn,
Mười dặm trường đình mỏi mắt trông.
Trăm nỗi nhớ,
Nghìn nỗi tưởng,
Vạn nỗi niềm chẳng cách nào đem huynh oán (*).
(*) Đây là đoạn đầu bài Oán Lang Thi của Trác Văn Quân gửi cho Tư Mã Tương
Như. Triệu Thuyên chỉ thay mỗi chữ “lang” (chàng) trong bản gốc thành
chữ “quân” (huynh) thôi.
Đọc thư, da mặt Tử Du không ngừng co quắp.
Hừ, đây chẳng phải là thư Trác Văn Quân
gửi cho Tư Mã Tương Như? Ngươi sửa lại một chữ thì tưởng ta nhận không
ra chắc? Được lắm, để xem ngươi còn muốn giở trò gì!
Cách biệt hoài niệm, ngày ngày sầu
khổ. Gần đây ra sao, rất nhớ. Trung thu sắp đến, tiệc rượu trải ra, đợi
người dưới trăng, mong người đến thoả tương tư.
Lại, dược sư truyền tin nói, sợ không
thể về đúng hẹn. Linh dược cũng chưa tìm được. Bệnh tình tiểu tử họ
Trương ngày càng trầm trọng, ta xem tình hình, không ổn.
Phía trước nhiều lời vô ích như vậy mới
vào vấn đề chính… Dông dài khoe chữ, đại ý cũng chỉ một câu “Ta nhớ
ngươi” mà thôi, cái tên nói nhăng nói cuội này! Thế nhưng, dược sư không
thể về kịp, dược thảo cũng chưa tìm được, Trương Lăng bị thương nặng
không ai có thể chữa trị, càng ngày càng nặng hơn, chẳng lẽ là số trời
đã định khó thoát chết?
Tử Du nhíu chặt mày, bỗng nhiên nhớ đến
ban đầu dược sư đã nói, chợt loé lên ý nghĩ. “Trên người hắn khó chữa
nhất không chỉ có nội thương ngoại thương, còn có… dấu hiệu luyện công
tẩu hỏa nhập ma…”
Trương Lăng luyện công tẩu hỏa nhập ma,
Triệu Thuyên dường như muốn giết hắn, Linh Giác thiền sư nói Thái Âm
Chân Khí, Thái Dương Chân Khí đơn độc luyện lâu ngày sẽ mang đến tai hoạ
rất lớn, thậm chí có khả năng nhập ma… Mà ‘Lục Hợp Bát Pháp’ là đạo
pháp Tổ sư Trần Đoàn lão tổ của Do Long phái truyền lại…
Đúng rồi, y vốn không nên hoài nghi Triệu Thuyên!
Triệu Thuyên muốn giết Trương Lăng, chỉ
sợ là vì… đứa trẻ này tùy tiện luyện Thái Dương hay Thái Âm Chân Khí
không thành, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Hắn muốn vì sư môn thanh lý môn
hộ! Nhưng mà, nể mặt mình và dược sư, hắn không thể công khai ra tay…
Mấy đầu mối quy về cùng một chỗ, Tử Du
cuối cùng cũng hiểu rõ, rốt cuộc những lo nghĩ trong đầu đã thấu đáo,
phút chốc trong lòng rộng mở trong sáng, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nghĩ
mình lại đi nghi ngờ bằng hữu quen biết nhiều năm như vậy, không khỏi
cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà, khoảnh khắc khi y thông suốt rồi, tự đáy lòng
lại dâng lên một loại cảm giác vui sướng hết sức mãnh liệt, mà lại vô
cùng xa lạ.
Tự tâm thanh tịnh, kiến tính thành Phật. Nội tâm ngày thường vốn bình tĩnh phẳng lặng của y lúc nào lại xao động mạnh như vậy?
Chẳng lẽ, tất cả đơn giản chỉ vì, chuyện có liên quan đến người kia?
Không phải gió động, không phải phướn động, mà là tâm ngươi động.
Thiền tâm thanh tịnh của y, quả nhiên đã bắt đầu dao động rồi.
Đến đây đến đây, đến cùng ta đón Trung thu, còn có thể thuận tiện thăm tỷ đệ Nhạc gia.
Thái Hoa đêm Xử thử, nhất chữ nhất lệ thư lưu.
Cuối giấy viết thư, còn ghi thêm một dòng
phụ chú ai ai oán oán, trước mắt Tử Du dường như phảng phất xuất hiện
một đôi mắt phượng, mà trong đôi mắt u oán ấy lại còn lộ ra một tia trêu
tức cùng giảo hoạt, y tự nhiên phì cười.
Cũng được, nếu như ngươi thích đùa giỡn
như vậy, ta sẽ theo ngươi đùa giỡn. Huống hồ, tuy là hiểu rõ nguyên nhân
của ngươi, nhưng ta cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn đứa trẻ
Trương Lăng đó chết đi.
Đêm Trung thu sao? Ta cũng đồng dạng chờ mong.
Đêm giữa mùa thu, đến như ước hẹn, cùng người ngắm trăng dưới hiên, nâng cốc sênh ca.
Tử Du đem thư hồi âm cột vào chân hạc, giương tay thả nó bay đi.
Ai, được rồi, nếu tên kia luôn luôn oán
giận y không hiểu được lễ thượng vãng lai, lần này nhận lời hắn làm
khách, có phải cũng nên chuẩn bị một món lễ vật không?
Ánh mắt Tử Du rơi vào hộp trà nằm trên bàn đá. Người ta thường nói, mượn hoa hiến Phật…
Tội lỗi tội lỗi, Phật tổ trên cao, đệ tử không phải cố ý đem người đánh đồng với tên kia đâu!
Tây Nhạc Hoa Sơn, ngọn núi này hiểm trở
nhất trong Ngũ Nhạc, “Tự cổ Hoa Sơn một con đường”, đi lên khó như lên
trời. Mà Thái Hoa Cung tọa lạc trên đỉnh Lạc Nhạn núi Hoa Sơn, giống như
động phủ của tiên nhân, cung quỳnh đài ngọc, ẩn hiện trong mây.
Tử Du đạp trăng mà đến. Bộ tăng bào màu
nguyệt bạch bị giặt tẩy đến bạc thếch, ống tay áo rộng thùng thình đón
gió núi bay lên phấp phới, ánh trăng chiếu vào khóe môi hiền từ cong nhẹ
của y, vẫn là một dạng từ bi thoát tục, phong độ thần tiên.
Trung thu ánh trăng trong như nước, rót
vào đình nghỉ chân bên bờ dốc, ánh lên giường trúc tương phi, phản xạ ra
ánh sáng vàng nhu hòa. Bóng quế đung đưa, tiếng bạch hạc trong trẻo, mỹ
nhân tuyệt sắc toàn thân nhuốm sương ngồi tựa lan can, mắt phượng khép
hờ, cúi đầu thổi sênh, thật là cảnh đẹp động lòng.
Theo tiếng nhạc đi đến bên bờ, nhìn thấy
một màn như vậy, Tử Du nhất thời ngẩn ngơ. Tiếng sênh trong trẻo nhưng
lạnh lùng xuất trần, thổi chính là một khúc “Niệm Nô Kiều”. Y không khỏi
nhớ đến bài từ năm xưa của từ nhân Chu Đôn Nho, ý cảnh phóng khoáng ung
dung, rất có phong phạm thần tiên. Mà cái tên hời hợt ngả ngớn này chỉ
cần không nói lời nào, không động tay động chân, thì quả thật cũng rất
có phong thái trích tiên, thanh nhã xuất trần. Bất tri bất giác, tim lỗi
một nhịp.
“Liễu xanh ai cắm, thẳng xuyên trời, nâng lên một vầng trăng sáng?
Chiếu xuống giường mây lạnh như nước, bay vào quỳnh cung ngọc điện.
Sương toả sênh tiêu, gió đưa hoàn bội, khoá ngọc không người viếng.
Mây nhàn gom hết, ánh biển bóng trời hoà quyện.
Ai tin có thuốc trường sinh, chỉ sương giăng tuyết đọng, Tố Nga vừa luyện.
Đánh nát san hô, chẳng như ngắm, tiên quế la đà cung nguyệt.
Tẩy sạch tâm phàm, toàn thân thanh lộ, đẫm tóc dài tha thướt.
Trần thế sớm mai, nhớ kỹ chớ cho ai biết.” (*)
(*) Niệm Nô Kiều – Sáp thiên thuý liễu (念奴娇 · 插天翠柳)
Tác giả: Chu Đôn Nho (朱敦儒)
Tử Du im lặng lắng nghe, đợi cho từ khúc
dừng lại, tâm trạng trở về bình tĩnh, mỉm cười mở miệng như trước kia:
“Thái Hoa thật hăng hái, hôm nay vì sao không đàn không hầu đầu phượng
danh chấn thiên hạ của ngươi, mà ngồi ở chỗ này thổi ngọc sênh hờn dỗi?”
Mắt phượng ai oán liếc qua: “Từ khi nhận
được hồi âm của ngươi, ta một mực trông mong ngày này đến. Tử Du ngươi
nói nâng cốc sênh ca, nên ta đương nhiên không dám chậm trễ, đặc biệt
chuẩn bị. Tình ý của ta đối với Tử Du, quả thật là trời xanh chứng
giám…”
Tử Du cười mỉa nói: “Hiện tại là ban đêm, trời xanh ở đâu ra?”
“Vậy thì ánh trăng chứng giám.” Triệu Thuyên rất nghe lời mà đổi giọng.
“Đủ rồi…” Tử Du dở khóc dở cười, quả
nhiên đấu võ mồm ai cũng không chiếm được ưu thế. “Cái này cho ngươi.” Y
lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm.
“Ai da! Tử Du nha, tuy rằng ta vẫn oán
giận ngươi không hiểu lễ thượng vãng lai, thế nhưng thấy ngươi mang lễ
vật đến thế này, khiến ta có cảm giác không biết có phải ta đang nằm mơ
hay không!”
Nói thì nói vậy, Thái Hoa hầu Triệu
Thuyên vẫn là vẻ mặt rất cảm động nhận lấy hộp gấm tinh xảo kia. Nhẹ như
không có gì, toả ra hương trà thoang thoảng, hắn cũng đoán chắc mẩm là
Tử Du thuận nước giong thuyền lấy từ trong chùa miếu nào tới… Trong
thiên hạ phàm là chùa miếu có chút tiếng tăm, Tử Du đều là khách quen
lui tới. Mà thời buổi này, hễ là hòa thượng đều thích phát núi trồng
trà.
Bất quá nghĩ đến y coi trà như mạng mà còn bỏ ra được một phần mang tặng mình, thì cũng tính là “Lễ ít tình nhiều” đi.
Bạch hạc cũng chạy đến xem, Triệu Thuyên tươi cười mở ra hộp gấm.
… Hắc tuyến, vô số hắc tuyến, rậm rạp hắc
tuyến phủ đầy gương mặt tuyệt sắc. Ngay cả bạch hạc Sơ Ảnh cũng kêu lên
một tiếng, vỗ vỗ cánh bay lên không trung, biểu đạt trong lòng nó cũng
kinh ngạc kinh khủng vô cùng.
Một lúc lâu, Tử Du khụ một tiếng, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh quái dị: “Thái Hoa…”
“… Chuyện gì…”
“Ha ha, tay đừng run như vậy, mau cất hộp đi, coi chừng làm đổ ra ngoài.”
Gân xanh đứt phựt một cái, Triệu Thuyên
rốt cuộc bùng nổ. Vươn năm ngón tay thon dài, nắm lấy lông chim bên
trong hộp gấm, huơ qua huơ lại trước mắt Tử Du, hắn âm trầm hỏi: “Xin
hỏi Thánh cư sĩ, đây là cái gì?”
“Ha ha, là lông vũ của Sơ Ảnh, Thái Hoa ngươi thân là chủ nhân của linh cầm, vậy mà lại không nhận ra?” Tử Du đáp rất vô tội.
“… Ngươi nhổ lông Sơ Ảnh làm lễ vật tặng ta?” Phong độ ưu nhã không còn sót lại chút gì, Triệu Thuyên nghiến răng nghiến lợi.
Tử Du trầm ngâm, một lát ngẩng đầu,
nghiêm mặt nói: “Cũng không phải. Thứ nhất, đây là lông do Sơ Ảnh tự
rụng xuống, không phải ta nhổ.”
“… Nếu không nhổ sao lại nhiều như vậy?”
“Thái Hoa ngươi quên đêm Trung Nguyên hôm
đó rồi sao? Lúc Sơ Ảnh kinh hoảng bay lên đã rớt xuống không ít lông vũ
nha.” Tử Du ngoài cười nhưng trong không cười đáp.
“…” Mồ hôi lạnh sau lưng Triệu Thuyên thi
nhau đổ xuống. Đêm đó hắn thừa cơ hội cợt nhả ăn đậu hủ bị Tử Du đánh
bay, thật vất vả mới trôi qua, giờ này nhắc lại chuyện cũ để cho Tử Du
đánh hắn thêm một lần? Ách… Đã là chuyện quá khứ cứ quên đi là tốt nhất!
“Thứ hai, ‘ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ
nhẹ tình ý nặng’. Sơ Ảnh lại là linh cầm cao quý, lông vũ bạch hạc chẳng
phải là càng thêm trân quý hơn nhiều so với lông ngỗng đúng không. Thái
Hoa, sao ngươi có thể xem thường?” Tử Du chậm rì rì nói.
Triệu Thuyên cười gượng hai tiếng: “Tử Du
ngươi nói không sai. Bản hầu nhất định sẽ đem hộp ‘tình ý’ này cất thật
kỹ… Chỉ là, Tử Du nha, vì sao hộp này lại toàn là mùi trà? Ta ngửi thấy
hình như hơi giống Bạch Vân trà Cốc Vũ của chùa Thượng Thiên Trúc, là
trân phẩm cống trà nghìn vàng cũng khó có được. Không phải là Tử Du
ngươi lúc đầu định đem lá trà tặng bản hầu, sau lại thay đổi ý định?”
Tử Du đỏ mặt: “Ừ thì… Chậc, trà là vô
cùng trân quý khó có, ta vốn định mình uống một ít, còn một ít mang cho
ngươi nếm thử mùi vị. Thế nhưng đại sư trụ trì tặng không nhiều lắm, ta
uống một lần lại muốn uống nữa, bất tri bất giác… uống sạch sẽ! Cuối
cùng chỉ còn lại cái hộp đựng trà….”
Gân xanh hai bên thái dương Triệu Thuyên nổi lên cuồn cuộn: “Sau ngươi lại tận dụng phế vật, đem hộp gấm đựng lông vũ Sơ Ảnh?”
“… Đại thể là vậy.” Tử Du cúi đầu.
Một lúc lâu, ánh mắt hai người chạm nhau,
đối kháng, suy xét, tự hỏi, cuối cùng không hẹn mà cùng nở nụ cười. Ừm,
hiệp thứ nhất, chẳng phân biệt được thắng thua! Luận độ dày da mặt,
luận trình độ vô sỉ, ai cũng không hơn ai…
“Sương lạnh như ngọc, quế đỏ toả hương,
cảnh đẹp trời đẹp như thế này, có thể cùng với Tử Du, buổi đêm gặp mặt,
thật là nhân sinh hữu hạnh! Đến đến đến, Tử Du mau đến đây nếm thử bánh
trung thu.”
Dời bước vào phía trong hành lang ngồi
xuống, Tử Du tò mò cầm lấy cái bánh nhỏ nhỏ tròn tròn, hỏi: “Đông Pha cư
sĩ từng có câu ‘tiểu bánh như tước nguyệt, trung hữu tô hòa di’ (bánh tròn như mặt trăng, cắn vào xốp và ngọt), chính là nói cái này sao?” Ừm, trên mặt còn có hoa văn hình hoa quế thỏ ngọc, làm rất tỉ mỉ, tinh xảo đẹp đẽ.
Thời Bắc Tống, chính thức định ngày rằm
tháng Tám là lễ Trung thu, tục thiết yến ngắm trăng càng thêm thịnh
hành. Từ thời Đường cho đến thời Ngũ Đại, sau khi xuất hiện món canh
ngoạn nguyệt, cũng đã dần dần xuất hiện bánh nguyệt (bánh trung thu) như
một món ăn theo mùa, nhưng chưa phổ cập dân gian. Tử Du từ nhỏ khổ tu,
không như Triệu Thuyên đối với vấn đề ẩm thực hết sức hiểu biết, Trung
thu phần nhiều cũng là ở bên ngoài bôn ba, đây là lần đầu tiên y nhìn
thấy.
Triệu Thuyên cười đến thoải mái, mắt phượng nhộn nhạo: “Tử Du nếm thử thì biết.”
Ách, cái loại tươi cười không có ý tốt
này? Thiền tâm thanh tịnh của Tử Du cũng nhịn không được mà lảo đảo một
chút. Hừ, lẽ nào trong bánh này có bỏ cái gì sao? Trong lòng đề phòng mà
cắn một miếng nhỏ, ai biết.
” … Ừ, ừ, ăn ngon.” Vùi đầu nhai, hàm hàm hồ hồ khen một câu, sau đó, tiếp tục ăn.
“Tử Du, ăn từ từ… Đây, uống chén trà, coi
chừng nghẹn.” Triệu Thuyên ân cần châm trà giúp y, nụ cười gian kia
càng ngày càng rõ ràng.
Lớp da mỏng xốp giòn, nguyên liệu làm
nhân bánh là tô đường(*), hoa quế, hạt vừng, nhân đậu, mứt táo các loại,
quyện vào nhau tạo thành một vị ngọt dịu mềm mại, vừa vào miệng liền
tan ra, ngon không tả xiết. Bánh chỉ nhỏ bằng miệng chung rượu, Tử Du ăn
một hơi hơn mười cái, rốt cuộc chùi miệng ăn no. Lại nhấp một ngụm nước
chè xanh, tuy không phải là Cốc Vũ Bạch Vân trà của Thượng Thiên Trúc,
nhưng cũng là cống trà Cố Chử Tử Duẩn tốt nhất từ thời Đường đến nay.
Từng gợn vân nước nhỏ tựa như long phượng vỡ thành tầng tầng ngọc, lúc
pha mùi thơm ngát lan tỏa, vào miệng ngọt ngào khoan khoái, dư vị tươi
mát. Thánh cư sĩ thanh tâm quả dục ăn uống no đủ, cũng không khỏi giơ
lên ngón tay cái.
(*) một dạng kẹo đậu phộng, một trong ba đặc sản nổi tiếng của vùng Hồ Bắc
“Ha ha, Thái Hoa ngươi xác thực có phong
cách, nếu như ta đoán không sai, đây là tay nghề của Mỹ trù nương đi?
Diệu thủ dịch nha, trù nghệ có một không hai trong thiên hạ, thế nhưng
không dễ dàng vì người khác xuống bếp. Năm chúng ta tuy rằng xưng Ngũ
tuyệt có chút giao tình, nhưng nàng từ trước đến nay rất tuỳ hứng không
mua bán. Ngươi làm sao thuyết phục được nàng đến làm bánh trung thu?”
Triệu Thuyên cầm lông vũ bạch hạc, nhẹ
nhàng phe phẩy, trên môi là một nụ cười cao thâm bí hiểm: “Ôi, Phật dạy,
không thể nói, không thể nói.” Trong bụng thật ra đang đổ máu. Thuyết
phục? Nữ nhân kia có thể thuyết phục được sao? Hắn đã phải hy sinh trả
giá thảm thống biết chừng nào mới có thể khiến nàng thi triển diệu thủ
làm bữa tiệc Trung thu này… Cũng may đổi lại được một nụ cười của Tử Du,
đáng giá!
Huống chi…
Ánh mắt đảo qua, trong mắt phượng thoáng
lướt qua vẻ cười gian đầy hứng thú, Thái Hoa hầu Triệu Thuyên ho một
tiếng, nghiêm mặt nói: “Bánh trung thu đệ nhất thiên hạ cũng đã nếm qua
rồi. Tử Du có nghe câu ‘đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao’ (người
tặng ta mộc đào, ta trả lại quỳnh dao) chưa, có phải cũng nên… có
chút biểu hiện đi?”
Tử Du chột dạ ho khan: “Ha ha, thế nhưng
ta là người đã nửa xuất gia, nhàn vân dã hạc, trên người không có vật dư
thừa.” Quả nhiên, bắt người tay mình ngắn, cắn người miệng mình đau,
người này tuyệt đối không chịu lỗ vốn, lập tức quay đầu tính toán sổ
sách.
Triệu Thuyên nhếch miệng, ánh mắt sáng
rực: “Ôi chao, Tử Du, ngươi ta tốt xấu gì cũng là cao nhân xuất thế, nói
chuyện tiền tài thật thô tục! ‘Kinh Thi’ có nói, ‘phỉ báo dã, vĩnh dĩ
vi hảo dã’ (không cầu hồi báo, chỉ mong mối duyên lâu dài vĩnh viễn)! Ta
chẳng qua chỉ muốn một phần tâm ý mà thôi!”
“Vậy sao?” Tử Du trầm ngâm, đề phòng liếc qua: “Nói trước, điều kiện quá phận là miễn bàn.”
“Không bằng như vậy đi, ‘tước nguyệt tiểu
bính’ đã xuất hiện dưới ngòi bút của Đông Pha cư sĩ, Tử Du ngươi thổi
một khúc ‘Thủy Điệu Ca Đầu’ phối hợp được không? ‘đãn nguyện nhân trường
cửu, thiên lý cộng thiền quyên’ (chỉ nguyện bên người trường cửu, cùng
người sánh vai ngàn dặm dưới trăng.), ý tứ nhã đạt, vô cùng hợp tình hợp
cảnh nha.” Nụ cười trên mặt Triệu Thuyên rất vô tội.
Điều kiện khai ra, cũng không phải quá đáng. Tử Du chần chờ hỏi: “Cứ như vậy?”
Triệu Thuyên trảm đinh chặt sắt nói: “Chỉ có như vậy.”
“A? Vậy cũng không phải là không thể… ”
Tử Du hơi run rẩy gật đầu. Cái tên Đăng Đồ Tử yêu nhất lúc cháy nhà mà
đi hôi của này cư nhiên không nhân cơ hội vơ vét tài sản, khiến y thở
phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, y vẫn cảm thấy, mình dường như quên mất một
chuyện quan trọng… rất quan trọng… Then chốt…
Gió đêm lướt qua, cánh quế đỏ lả tả bay
xuống thành vô số mảnh vỡ vụn , hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong gió.
Thái Hoa Hầu đứng dậy, tựa lưng vào lan can, y phục xa hoa tươi đẹp đắm
chìm trong ánh trăng, ống tay áo tím nhạt thêu long văn bạc phức tạp,
tay áo nhẹ nhàng đón gió tung bay, dáng vẻ cao nhã tuyệt mỹ, tựa như
trích tiên giáng trần. Cho dù chỉ đơn giản là nhìn, cũng khỏi cảm thấy
ngực nóng lên, tầm mắt bị mê hoặc. Tử Du vội cúi đầu, mặc niệm thanh tâm
chú.
Triệu Thuyên lại càng cười đến cả người
lẫn vật vô hại, còn đem gương mặt tươi cười hồn nhiên vô tội kia đến
trước mắt y, hơi thở gần kề, hương tựa phong lan nói: “Ai da, như vậy
xin mời Tử Du… Dùng ngọc sênh thổi một khúc ‘Thủy Điệu Ca Đầu’ đi!”
… Xa xa dường như vọng lại tiếng quạ kêu cạc cạc.
Trừng mắt nhìn hắn bức thiết không thể đợi nhét ngọc sênh vào tay mình, trên mặt Tử Du hạ xuống hàng hàng hắc tuyến.
Giỏi cho ngươi Triệu Thuyên! Ý của Túy
Ông không phải ở rượu, ngươi rốt cuộc là muốn nghe ta thổi từ khúc, hay
là… Hừ! Đùa giỡn một cư sĩ bán xuất gia thú vị như vậy sao! Đây chẳng
phải là “Gián tiếp hôn môi” mà người ta nói…
Kìm lòng không đậu liếc mắt về phía đôi
môi đỏ mọng của hắn, hồi tưởng lại cảm xúc ấm nhuần đêm Trung Nguyên đó,
gương mặt Tử Du chậm rãi ửng hồng lên. Ho khan một tiếng, y nhíu mày
thở dài: “Thái Hoa, ngươi …” ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã biến thành oán
giận: “Thái Hoa cung của ngươi được xưng giàu có bậc nhất thiên hạ, lại
không có một nhạc khí khác cho khách nhân ta đây sử dụng sao?” Hừ, Đạo
gia giỏi nhất là thu gom của cải, đừng có nói với ta ở đây chỉ có mỗi
một ống sênh!
“Ai da, Tử Du nói gì vậy! Ống sênh ngọc
bích này không phải nơi nào cũng có, đừng nói là Thái Hoa cung của ta,
có tìm khắp thiên hạ cũng không ra cái thứ hai.” Triệu Thuyên miệng lưỡi
lưu loát, nói được cực kỳ êm tai. “Trong điển tịch của Đạo gia Do Long
phái ta viết, ấu nữ Lộng Ngọc của Tần Mục Công thường thích dựa vào lan
can thổi sênh, Mục Công liền sai thợ dùng ngọc bích Tây Nhung quốc tiến
cống điêu thành ngọc sênh tặng cho nữ nhi. Lộng Ngọc công chúa thổi sanh
dưới ánh trăng, tiếng nhạc lượn lờ, dẫn rể hiền Tiêu Sử đến. Hai người
đều thông hiểu âm luật, không khỏi hận đến giờ mới quen biết nhau, hàng
đêm sênh tiêu tương hỗ, cuối cùng cưỡi rồng đạp phượng lên trời, chỉ để
lại ngọc bích sênh tại nhân gian. Sau lại trở thành tiên khí trấn phái
của Do Long phái chúng ta. Nếu Tử Du không phải tri kỉ hảo hữu, ta sao
có thể đành lòng đưa ngoại nhân thổi?”
Sau ót gân xanh như muốn vỡ tung, Tử Du
đè nén lửa giận hỏi ngược lại: “Nói như vậy ta còn phải cảm kích Thái
Hoa ngươi đã không tị hiềm, chia sẻ với ta tuyệt thế tiên khí sao?” Ăn
nói nhảm nhí, bản lĩnh nói dóc của Thái Hoa ngươi quả thực là tăng
trưởng!
“Ôi chao, Tử Du, chúng ta là hảo hữu đã
nhiều năm như vậy, ngươi không cần phải rất cảm kích ta!” Độ dày da mặt
đã sớm trải qua khảo nghiệm, để ăn được đậu hũ, trợn mắt nói dối có là
cái gì!
Ánh mắt hai người tại không trung gặp nhau, nóng rực kịch liệt, tia lửa không ngừng toé ra.
Hừ, không chỉ nghĩ gián tiếp hôn môi… còn chiếm tiện nghi đầu lưỡi? Rể hiền, ai vậy? Nhất định không phải là ngươi !
Ha ha, tuy rằng lần trước đêm Trung
nguyên hôn trộm được một cái, nhưng làm sao so được với ngươi cam tâm
tình nguyện chủ động chứ? Tuy rằng còn phải gián tiếp qua ngọc sênh
trung chuyển…
Nhưng mà, không sao, sở trường của ta là kiên trì… Một ngày nào đó, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện rơi vào lòng ta…
Hai người đối mặt, mắt phượng hẹp dài
càng cười càng phát ra yêu mị, đuôi mắt xếch lên, ánh mắt mị hoặc, khiêu
khích, tự đắc, cao ngạo, nhất định phải đạt được!
3 comment:
Ối xời mừng quá. Cuối cùng thì cũng đã mò được vào blog của bạn Nhan.
Ngại quá, mình... vừa mở lại nhà hôm qua, nhà phủ bụi hơn 1 năm rồi nên chẳng có cái gì hết trơn đó bạn ơi. Thôi kéo ghế mời bạn ngồi uống trà trước hén, chờ mình sắp xếp lại nhà cửa một chút nha ^^
cảm ơn nhìu
♥ Nói gì đi chứ...
( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)