Chẩm Hàn Kiếm C3


Chẩm Hàn Kiếm

Tác giả: Lãnh Lan
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.


Chương 3: Đêm nghe tiếng đồng hồ nước

"Thành huynh-" Phương Ứng Khán nói phân nửa, mới nhận ra người trong lòng đã hôn mê bất tỉnh. Nhìn gương mặt tái nhợt gần trong gang tấc kia, hắn cười khổ một chút, buông rèm, phân phó Nhậm Oán: "Hồi phủ, nhanh."

Sắc mặt Nhậm Oán thoáng tái đi, mở miệng muốn nói gì, nhưng rốt cuộc không có lời nào thốt ra. Y xoay người ngồi tại đầu xe, roi trong tay vung lên.

Bên trong thùng xe là một khoảng không u ám, ánh mắt Phương Ứng Khán khẽ chuyển động, trầm mặc nhìn gương mặt trắng bệch của Vô Tình.

Vô Tình, ngươi yên tĩnh nằm trong lòng ta như vậy, thật khiến cho ta có chút không quen.
Ngón tay Phương Ứng Khán lướt qua bờ môi mất đi huyết sắc, cảm giác chạm vào cũng mang theo tử ý lạnh lẽo. Một chút thê lương tịch mịch tràn vào trong lòng. Hơi nhíu mày, hắn ra chỉ như gió, liên tiếp điểm mấy đại huyệt bên hông Vô Tình.

Đột nhiên, xe ngựa nảy lên một cái, Nhậm Oán ở bên ngoài màn bẩm: "Phương tiểu hầu gia, có người chặn đầu xe."

Ánh trăng vẫn mông lung như cũ.

Phương tiểu hầu gia áo trắng lụa là lập tức rời khỏi xe ngựa, hắn rút kiếm, cười, nhẹ như gió xuân, đối với người đến nói: "Thỉnh thỉnh thỉnh thỉnh."

Hắn liên tiếp nói bốn chữ thỉnh.

Thiên Hạ Đệ Thất có chút đau đầu. Đối mặt với vị Phương tiểu hầu gia đánh không xong mắng không được này, dù là ai cũng sẽ phải đau đầu. Vừa rồi gã chẳng qua chỉ nói một câu muốn lục soát tìm thích khách ám sát tướng gia, Phương Ứng Khán liền hung hăng như thể gã muốn huỷ Thần Thông Hầu phủ của hắn vậy.

Kiếm đã nơi tay, gã không thể không đánh, nhưng mà gã chẳng qua cũng chỉ là một kẻ làm công mà thôi.

Giữa lúc Thiên Hạ Đệ Thất sầu não chén cơm giang hồ thật khó nuốt, thình lình chợt nghe được một tiếng mõ khẽ vang lên.

Nghe được một tiếng vang kia, mặt Thiên Hạ Đệ Thất liền biến sắc. Gã không đánh nữa, cũng không tra xét, ôm quyền, lập tức thối lui, biến mất vào trong màn đêm.

Xe ngựa một đường vào Thần Thông Hầu phủ.

Phương Ứng Khán nhìn người hãy đang còn hôn mê, nhấc tay bế Vô Tình vào phòng.

Thiên Hạ Đệ Thất mặc dù rút lui, nhưng gã đã nghi ngờ, có lẽ không lâu sau Sái Kinh cũng sẽ đồng dạng nghi hoặc.

Nhậm Oán cũng đang giám sát hắn. Ngày mai, không, tối nay hẳn là Mễ Hữu Kiều liền biết chuyện hắn cứu Vô Tình. Sau đó thì sao, lão sẽ thất vọng hay là ngờ vực vô căn cứ?

Hữu Kiều tập đoàn. Phương Ứng Khán nở nụ cười, lấy tên của người khác làm thế lực của chính mình, không đơn giản chỉ vì tôn kính.

Ánh trăng Biện Kinh thấm đẫm bức màn uyên ương đỏ thắm tươi đẹp, rõ ràng là phong lưu chẳng thua sóng nước lục triều(1).

Người trong màn vẫn như cũ ngủ say, áo đơn trắng toát trong ánh sáng đỏ hôn ám, khiến người ta không khỏi nảy sinh vô vàn ý tưởng mơ màng.

Phương Ứng Khán ngồi ở bên giường. Hắn đang nhìn. Bàn tay Vô Tình đang nằm gọn trong tay hắn, mạch đập yếu ớt, xem ra thương thế không phải giả.

Vô Tình, đây là lựa chọn của ngươi sao, tối nay ngươi chọn xe ngựa của ta, là muốn đem lợi ích của Thần Hầu phủ và Hữu Kiều tập đoàn cột vào cùng nhau?

Hay là, tối nay ngươi chỉ là Vô Tình, ta chỉ là Phương Ứng Khán?

Gió đêm lạnh lẽo. Một đêm dài cũng đã gần tàn. Mày Phương Ứng Khán khẽ nhíu, lệ khí hiện lên trong mắt. Hắn nâng mắt, nhướng mày cười lạnh.

Vô Tình, ngươi đã dám hạ cờ, ta đương nhiên sẽ đáp trả.

Hắn vén rèm lên giường, vươn tay thả móc buông rèm, một tia chỉ phong bắn ra, ánh nến đỏ nhảy lên, liền tắt ngúm.

Một tiếng mõ truyền lại từ một nơi cực kỳ yên tĩnh, đã đến canh tư.

Một tiếng mõ vang cũng là một tín hiệu, tín hiệu để ra tay.

Đêm đen giết người, gió to phóng hoả.

Một buổi tối phong nguyệt vô biên như vậy lại từ lúc này mới chính thức bắt đầu.

Đầu tường ngoài viện có bóng đen chợt loé, vô thanh vô tức lẫn vào trong viện, nấp mình trong chỗ tối. Ánh vào song cửa chỉ là một bóng đen dữ tợn. Bóng đen nhìn không rõ diện mục, dùng ngón tay chọc thủng giấy dán cửa. Trong mắt bóng đen hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.

Chợt thấy từ bức rèm trong phòng đột nhiên vươn ra một bàn tay, ngón trỏ hơi cong, ngón cái làm giá đỡ, ngón giữa lấy đà bắn ra, đó vốn dĩ là tư thế niêm hoa mỉm cười(2), nhưng cũng là chỉ pháp thôi hồn đoạt mệnh.

Bóng đen ngoài cửa sổ nhoáng lên, phát ra một tiếng kêu đau đớn, một tia máu phun ra, người nọ hiển nhiên đã trúng chiêu.

Sắc mặt tên áo đen khẽ biến, rồi lại nghe được một tiếng mõ từ nơi cực yên tĩnh, bóng đen lúc đó liền biến mất, người ở trong nhà cũng vẫn không đuổi theo.

Sau đó lại là đêm đen tĩnh mịch quay về với phong nguyệt vô biên.

Bình minh ngày hôm sau.

Phương Ứng Khán thức dậy, chỉnh trang y phục, ăn cháo yến.

Vô Tình không cáo biệt đã đi, nhưng để lại trên bàn một mảnh giấy: Ba ngày sau, giữa giờ thân, bến đò Vạn An.

Mặt sau lại có thêm một câu: Phóng chu lạc nhật ngẫu kinh hành, Ngô hạ Cầm Xuyên(3) cổ hữu danh. (Chiều tà ngẫu nhiên dong thuyền dạo chơi, từ thời Ngô vùng Cầm Xuyên đã nổi danh.)

Đọc xong, tâm trạng Phương Ứng Khán rất vui vẻ.

Ba ngày sau.

Bên bờ sông, giờ Thân đã qua, màn đêm chưa buông xuống.

Bờ cỏ lau, giữa sóng biếc, Vô Tình ngồi trên thuyền, ung dung tự tại đánh đàn.

Gió ào ào lướt qua, một bóng người áo trắng chợt loé đã đứng trên chiếc thuyền lá, quạt xếp nhẹ lay, một thân trường sam công tử màu lam nhạt, tiêu sái thích ý không sao tả xiết. Phương Ứng Khán luôn luôn cẩm y ngọc thực đã quen, mọi vật sử dụng đều phải tinh mỹ, lúc này mặc một bộ y phục cũ không biết từ nơi nào tìm được, nhìn lại chợt có một loại phong lưu tự đắc.

Vô Tình nhìn thấy trong mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại. Nhưng ngoài miệng lại nói: "Phương tiểu hầu gia thật là lớn mật làm càn."

"Thế nào? Vô Tình huynh là đang khen tại hạ hay sao?" Trong mắt Phương Ứng Khán mang theo ý cười: "Chẳng qua trong thiên hạ này, không có việc gì mà Phương Ứng Khán ta không dám làm."

Tuy biết người trước mắt chỉ nói lời vui đùa, nhưng khí phách lơ đãng toát ra khiến y thoáng ngẩn người. Vô Tình cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Đêm qua ngươi dùng máu bắn ra một chỉ, nghịch chiều chân khí, thương thế chưa khỏi hẳn lại liều lĩnh dùng chỉ pháp Thương tâm tiểu tiễn, tại hạ không biết nên nói Phương tiểu hầu gia là quá mức tự tin hay là quá mức vô tri."

"Vô Tình huynh", Phương Ứng Khán khẽ nâng tay, vung quạt, che trước ngực, trên mặt quạt trắng tinh hiện ra bốn chữ lớn rồng bay phượng múa nét mực nhễ nhại: Tiếu Kiếm Công Tử: "Thái độ này của ngươi, người hiểu ngươi thì biết ngươi đang nói lời cảm ơn ta, người không hiểu sẽ tưởng ta còn thiếu nợ ngươi một trăm tám mươi vạn lượng bạc chưa trả."

Ánh mắt đảo qua mặt quạt hoa lệ (loè loẹt), Vô Tình thản nhiên cười, không phản bác cũng không thừa nhận, lại hỏi: "Tiểu hầu gia cũng biết, Thành mỗ hẹn tiểu hầu gia đến đây, là vì chuyện gì?"

Phương Ứng Khán nhìn y một cái, gật đầu: "Tình cảnh này, nói những chuyện yêu ma quỷ quái thế gian quá mức tục khí, quá mức buồn chán, lại không công lãng phí linh khí vùng nước non tươi đẹp này. Phương mỗ vốn định làm như không biết, đáng tiếc, nghĩ đến Vô Tình huynh là quân tử, trước khi hành động tất sẽ nói cho rõ ràng. Phóng chu lạc nhật ngẫu kinh hành, Ngô hạ Cầm Xuyên cổ hữu danh. Đường đến Cầm Xuyên thông qua Giang Nam, Vô Tình huynh là vì sự việc ở Giang Nam mới muốn tại hạ trợ giúp, đúng không?"

"Việc thứ nhất, thất phủ của Giang Nam đã có ba vụ nửa đêm canh lậu(4) thôi hồn, toàn bộ đều không có đầu mối, mỗi lần sát nhân, chỉ để lại một câu thơ trên vách: 'Đêm khuya nghe canh lậu, cờ lệnh vang sấm rền.' Hiện tại, nhân sĩ võ lâm Giang Nam người người đều cảm thấy bất an. Phương tiểu hầu gia tuy rằng không phải quân tử, nhưng nếu chí ở thiên hạ, chắc là cũng không muốn ngồi nhìn hậu phương mâu thuẫn. Thành mỗ đặc biệt mời Phương tiểu hầu gia đồng hành một chuyến tới Giang Nam." Vô Tình liếc hắn một cái, không thèm để ý, tiếp tục chậm rãi nói: "Phương tiểu hầu gia không hẳn sẽ không cam tâm tình nguyện."

"Thất phủ Giang Nam hàng năm đều tiến cống vải lụa hàng thêu cho đại nội, dường như cùng quý phủ của Vô Tình huynh có chút liên quan. Lần này án mạng xảy ra ở thất phủ Giang Nam, có lẽ cũng có thể tìm được đầu mối vụ án bế tắc của Thành gia ngày trước."

Vụ án theo lời Phương Ứng Khán chính là vụ thảm án diệt môn ở Thành gia năm xưa, Vô Tình đã mất đi hai chân trong tai hoạ đó. Giờ đây hơn hai mươi năm trôi qua, đứa trẻ năm xưa đã trở thành người đứng đầu Tứ Đại Danh Bộ vang danh thiên hạ, mà hung thủ đằng sau vụ thảm án kia vẫn là một điều bí ẩn.

Với thực lực của Phương Ứng Khán có thể tra được đến mức này, Vô Tình cũng không thấy có gì bất ngờ.

"Việc thứ hai, đúng là gia mẫu vốn xuất thân từ Thất phủ Giang Nam, lần này án mạng xảy ra ở Thất phủ Giang Nam cũng có vài phần tương tự với vụ án năm xưa. Đa tạ tiểu hầu gia quan tâm." Ánh mắt Vô Tình tối lại, lẽ nào thảm án kia cho đến hôm nay, đối với y mà nói vẫn là một hồi ức khó lòng chịu được sao?

Đem đường nhìn hướng về phương xa, Phương Ứng Khán thì thầm tự nói: "Ngoại trừ việc công, Phương Ứng Khán ta cũng là một người có tình thôi."

Cô độc ngồi dưới ánh tà dương, Vô Tình làm như không nghe thấy.

Liễu rủ lả lướt, sóng nước nhẹ lay, trước thuyền đang có hàng vạn tia nắng chiều nhảy múa, vài cánh hải âu bay qua.

Mũi thuyền hai người một đứng một ngồi, gió sông hiu hắt, thuyền nhẹ lướt qua vạn trùng núi non(5).

Con đường sông nước này vốn cũng không hẳn là con đường tịch mịch.

Từ sông nhỏ đổ vào sông lớn, xuôi xuống Cầm Xuyên, vào đất Ngô, thuyền con thẳng hướng Giang Nam.

Đôi bờ sông núi như tranh, nhìn mãi mà không chán.

Đối với Phương Ứng Khán mà nói một đường xuôi dòng này tựa như cảnh trong mơ hiện ra trước mắt, cầu còn không được, hay chí ít nhìn bề ngoài, Phương đại thiếu gia đối với một đoạn lữ trình này rất vừa lòng.

Hắn một đường mải mê ngắm cảnh, ngắm thấy núi cũng xanh, ngắm thấy mây cũng cao.

Chỉ nguyện con đường này không có đầu cùng.

Hắn phe phẩy cây quạt, cười thật tự đắc tự mãn, cho đến khi hắn nghe được một tiếng gọi.

Công tử như ngọc, ôn lương đoan chính. Trên chiếc thuyền hoa xuôi dòng kia đang đứng một người như vậy. Gã một tay vịn lan can, một tay cầm một cây quạt thiếp vàng rực rỡ. Ánh tà dương chiếu lên trang phục gấm vóc trắng tinh của gã, thoạt nhìn so với Phương Ứng Khán còn muốn Phương Ứng Khán, mà cây quạt trong tay gã cũng có đề mấy chữ.

"Ta không nhìn nhầm chứ?"

"Ngươi không nhìn nhầm."

Dưới ánh trời chiều, ngay giữa mặt cây quạt rất chói mắt, rất chướng mắt, rất nhức mắt kia thình lình đề ba chữ to: Phương Ứng Khán.

Phương Ứng Khán quay đầu lại nhìn Vô Tình, vẻ mặt nghi hoặc: "Nếu như đó là Phương Ứng Khán, vậy ta đây là ai?"

Vô Tình nói: "Xem ra, ngươi không thể làm gì khác hơn là không phải Phương Ứng Khán."

"Tuy rằng không muốn, nhưng cũng phải thừa nhận." Phương Ứng Khán nhìn chiếc thuyền hoa sơn son thếp vàng rực rỡ phía sau, bất đắc dĩ thở dài: "Tên đó thoạt nhìn còn giống Phương Ứng Khán hơn ta."

"Huynh đài," công tử áo gấm đứng trên thuyền hoa kia hô một tiếng bắt chuyện.

Tục ngữ có nói: không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Thoáng cái, chiếc thuyền hoa kia đã đến ngay phía sau bọn họ, mà thân hình chiếc thuyền hoa kia phải to lớn gấp đôi so với chiếc thuyền con của bọn họ.

Lúc này thuyền của bọn họ ở ngay đầu thuyền hoa đang lướt tới, bị sóng nước lan đến đã có chút chao đảo.

Phương Ứng Khán rầu rĩ nhìn Vô Tình, vẻ mặt kia rõ ràng là có phần oán trách.

Vô Tình lạnh nhạt nhìn lại hắn, chỉ một cái liếc mắt nhưng Phương Ứng Khán rất rõ ràng, Vô Tình đang nói: không thích thì xuống thuyền, không ai giữ lại đâu.

Phương Ứng Khán rất thức thời cấp tốc lui về phía sau một bước, phân rõ giới hạn với thuyền hoa trước mắt.

Công tử kia vái chào thi lễ nói: "Nhị vị huynh đài xin đợi chút, tại hạ thấy thuyền của nhị vị không có người chèo nhưng vẫn có thể phá sóng lướt đi, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, đặc biệt thỉnh giáo. Mạo muội mạo muội, xin đừng trách tội."

Phương Ứng Khán ha ha cười nói: "Ngày xưa Gia Cát Vũ Hầu chế tạo mộc ngưu lưu mã tinh diệu nhường nào(6), chiếc thuyền con chẳng ra làm sao này đâu đáng nhắc tới, để cho huynh đài chê cười rồi, chê cười rồi."

Phương Ứng Khán mặc dù có tiếng là tao nhã, nhưng thật ra bình thường thời gian uốn lưỡi nói chuyện kiểu cách như vậy cũng không nhiều. Ở chung với đám quan lại gian thương, phần lớn thời gian hắn là ngoài miệng bôi mật, dưới chân giẫm đạp nhau, mắng cha mắng mẹ so với bất cứ ai đều giỏi, những lúc hữu lễ nhã nhặn đúng là ít, lúc này hắn dường như lại muốn so phần tao nhã với vị công tử trước mắt này.

"Ha ha," Trên mặt công tử nhã nhặn kia lộ ra một nụ cười tươi: "Huynh đài thật hài hước, tại hạ Phương Ứng Khán, đang trên đường đi Trấn Giang, hành trình khẩn cấp, đáng tiếc không thể trò chuyện lâu với huynh, đành bái biệt tại đây, nếu mai này hữu duyên, hy vọng được gặp lại huynh đài."

Gã liếc nhìn Vô Tình, nhíu nhíu mày tựa như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc cũng không nói lời nào, tăng tốc thuyền, giương buồm ra đi.

"Nhất định hữu duyên, nhất định hữu duyên." Phương Ứng Khán ôm quyền từ biệt, nhìn chiếc thuyền hoa kia mất hút trong trời nước mênh mông phía trước, hắn thở dài một tiếng nói: "Ta đột nhiên cảm thấy Phương Ứng Khán thật đáng ghét."

Vô Tình gật đầu: "Ta cũng thấy vậy, lâu rồi."

Trường Giang Nhất Oa Quỷ đương nhiên đều không phải quỷ, bọn chúng là người, bảy người, bảy người còn độc ác hơn cả quỷ.

Tên tuổi Trường Giang Nhất Oa Quỷ không dễ nghe, con người của bọn chúng cũng không đẹp.

Làm cường đạo mà làm cho ra tình thơ ý hoạ đâu phải chuyện dễ dàng.

Bộ dạng Trường Giang Nhất Oa Quỷ không có một chút tình thơ, hành vi cũng không có một chút ý hoạ.

Mép thuyền chật hẹp, bọn chúng lại cầm đao buộc người ta nhảy xuống nước giống như thả sủi cảo. Đêm đen gió mát, sóng cao nước lạnh, rơi xuống nước như vậy chỉ sợ cơ hội sống rất mong manh.

Sau đó bọn chúng chém gãy cột buồm của thuyền hoa, sàn thuyền cũng tưới dầu, trong ánh lửa bảy bóng người nhảy xuống thuyền nhỏ, châm lên cây đuốc trong tay, nghênh ngang rời đi, phía sau là ngọn lửa hừng hực tí tách thiêu rụi tất cả.

Hai bờ sông núi xanh ngan ngát, giữa khe núi, con sông lớn vô thanh vô tức chảy xuôi, một chiếc thuyền con dưới ánh trăng lạnh yên lặng xuyên qua trùng điệp núi non. Phương Ứng Khán đang nằm trên sàn thuyền ngắm sao trên trời cao. Sàn thuyền vừa được chế tạo không lâu, rất khô ráo, mang theo mùi mạt cưa. Bầu trời đầy sao chiếu vào mắt hắn, dĩ nhiên có sắc nâu trong suốt. Trong mắt hắn dường như đã có chút men say, hắn lẩm bẩm hát một điệu hát dân gian không ra làn điệu gì cả.

Núi như vậy, nước như vậy, trăng như vậy, thật ra, hắn muốn uống một chén rượu.

Phương Ứng Khán vốn cũng không phải rất thích uống rượu. Khác với Vô Tình, hắn uống rượu không phải để say, cũng không phải để thanh tỉnh, hắn chỉ uống rượu trong một số trường hợp.

Ví dụ như cùng người giang hồ, hắn có thể uống rất hào sảng, khiến ngươi phải ngỡ rằng hắn đã từng có giao tình vào sinh ra tử với ngươi.

Ví dụ như trong quan trường, hắn cũng có thể uống rất vui vẻ, suốt buổi tiệc một câu cũng sẽ không nói sai, nửa chữ cũng không lè nhè.

Khi cần tỉnh, hắn tuyệt đối sẽ không say. Mà khi cần say, hắn tuyệt đối sẽ không tỉnh.

Phù hoa thế tục, quyền quý thiên hạ, có thứ nào không khiến người say? Hắn dứt bỏ không được, cũng chưa bao giờ có ý định dứt bỏ.

Hắn vốn đang say, cần gì phải mượn rượu cầu say?

Ánh trăng phủ lên bóng người áo trắng ngồi tại mũi thuyền. Ánh sáng dừng lại nơi nếp uốn của y phục rồi lại đổ xuống, đem cái bóng kia chiếu ra thành hình đường viền rõ ràng dứt khoát như núi xa. Lúc này trong tay y cầm một cái chén, trong chén không phải trà không phải rượu, mà là một chén nước trong. Ngón tay thon dài của y dừng lại bên mép chén - ngón tay của y thon gầy mà có lực, so với chén sứ tráng men kia thậm chí còn tái nhợt hơn một ít.

Vô Tình đang nhìn vầng trăng trên không trung, trong đôi mắt đen như mực là một loại thanh tỉnh đến xa cách đạm mạc.

Đêm yên tĩnh như vậy, mà kẻ vô tình như y lại không thể nào ở trong loạn thế nâng chén rượu, chắp tay an nhàn, gửi quãng đời còn lại nơi chân trời góc biển.

Y không thể uống rượu, không thể uống trà, trà rượu khiến y vô cùng thanh tỉnh. Y biết điều mình kiên trì, điều mình bảo vệ, điều mình gửi gắm. Trong thời loạn thế mơ hồ này, biết mấy điều ấy đã là vô cùng thanh tỉnh. Thanh tỉnh chỉ tăng thêm phiền não.

Y nhìn thấu, cũng không chịu say. Y chỉ có thể nâng chén uống nước, nước ấm lạnh tự người uống biết. Một chiếc áo tơi bước vào giang hồ mưa gió, lạnh thì đã sao, ấm lại thế nào?

Phương Ứng Khán cách y không xa, đối y nâng chén, đôi mắt ngày thường cười rộ lên mê tuý hồng trần rốt cuộc so với khắp bầu trời đầy sao càng thêm toả sáng.

...

Con người luôn luôn có lúc sa sút, nhưng lúc sa sút mà vẫn vui tươi có tinh thần còn hơn cả lúc đắc ý, như vậy người đó nếu như không phải da mặt quá dày thì nhất định là khả năng thừa thụ hơn xa người thường.

Dưới ánh trăng, Phương Ứng Khán xuôi dòng trôi đến, hai tay bám chặt vào một tấm ván gỗ, người ở trong nước chìm chìm nổi nổi lềnh bềnh trôi lại, một thân áo trắng gấm vóc ngâm trong nước, từ lâu đã nhìn không ra hình dạng, trên đầu gã dính đầy những thứ lộn xộn tạp nham không rõ là gì, thế nhưng tinh thần gã không mấy uể oải, từ thật xa đã vẫy tay hô to: "Hai vị huynh đài, chúng ta thật là có duyên." Càng chết tiệt chính là tay gã vẫn nắm cây quạt thiếp vàng loè loẹt kia, vừa vẫy tay, mặt quạt liền xoè ra, ba chữ Phương Ứng Khán trên mặt quạt đã sớm bị nước tẩy rửa lem luốc chẳng ra sao, nhưng lại vẫn có thể mơ hồ đọc ra được.

Khoé miệng Phương Ứng Khán co quắp hồi lâu.

Vừa nghe thanh âm đầu tiên vang lên, Phương Ứng Khán đã lướt lên mũi thuyền, lúc này hắn đứng trước mũi thuyền, cách thật xa vẫn có thể thấy ánh lửa phá tan sương mù dày đặc trên sông, hắn nhíu mày: "Trường Giang Nhất Oa Quỷ?"

Ở cửa sông đầu tiên của Trường Giang này lấy loại thủ đoạn như vậy cướp bóc các đội thuyền qua lại đúng là tác phong của Trường Giang Nhất Oa Quỷ. Võ công của Trường Giang Nhất Oa Quỷ không tính cao cường, nhưng ỷ vào kỹ năng bơi lội rất giỏi, ngang dọc mặt sông Trường Giang nhiều năm, quan phủ mấy lần bao vây diệt trừ đều tay không quay về. Nói đến đây cũng kỳ quái, đột nhiên trong một đêm Trường Giang Nhất Oa Quỷ liền biến mất khỏi mặt sông, vùng sông nước Trường Giang từ đó về sau trở nên bình yên, thoáng cái đã ba năm. Giang hồ có rất nhiều truyền thuyết, nhưng không ai có thể nói rõ được.

Có lẽ là do chiếc thuyền hoa kia thật sự quá mức rêu rao, nên mới bị ổ quỷ đó để ý tới chăng?

Giữa lúc Phương Ứng Khán đang suy tư, tấm ván gỗ kia đã trôi qua hông thuyền bọn họ.

Vô Tình một tay vẫn cầm chén nước, tay kia giấu trong tay áo, dường như không có ý ra tay cứu giúp.

"Ngươi không ra tay?" Phương Ứng Khán nhìn tấm ván gỗ kia dần dần trôi xa.

"Cứu Phương Ứng Khán đương nhiên là chuyện của Phương Ứng Khán." Vô Tình nhướng mày nói.

"Cũng đúng." Phương Ứng Khán trừng mắt nhìn, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta rốt cuộc không thể để chuyện này truyền ra ngoài, chỉ bằng Trường Giang Nhất Oa Quỷ mà đem Phương Ứng Khán xử lí xong thì quá sức mất mặt."

Vì vậy mà trên thuyền của bọn họ lại có thêm một Phương Ứng Khán. Mà bởi vì có thêm một Phương Ứng Khán, nên Phương Ứng Khán không thể làm gì khác hơn là không gọi Phương Ứng Khán nữa, hiện tại hắn gọi là Tiểu Phương.

===============

(1).Lục triều yên thuỷ: ý chỉ sự giàu có phồn hoa, phong lưu và thanh nhã của thành phố Nam Kinh (thủ phủ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc), đây là một trong 4 cố đô lớn của Trung Hoa, còn có danh xưng là "lục triều cố đô" (ý nói nơi đây từng là kinh đô của sáu triều đại)

(2)Niêm hoa mỉm cười: nhặt hoa mỉm cười. Đây là một giai thoại Thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đưa cành hoa lên khai thị, tôn giả Ca Diếp mỉm cười: Hôm nọ, trên núi Linh Thứu (Gṛdhrakūṭa) trước mặt đông đảo đại chúng, Đức Thế Tôn không tuyên thuyết pháp thoại như mọi ngày, mà lặng lẽ đưa lên một cành hoa. Đại chúng ngơ ngác chẳng ai hiểu gì, duy chỉ có đại trưởng lão Ma-ha Ca-diếp (Mahākāśyapa) giãn mày mỉm cười. Đức Phật liền tuyên bố với các thầy tì kheo: “Ta có chánh pháp nhãn tạng, niết-bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng, pháp môn vi diệu, bất lập văn tự, truyền ngoài giáo pháp, nay trao cho Ca-diếp"


(3) Cầm Xuyên: là biệt danh của thành phố Thường Thục (đông nam tỉnh Giang Tô), có thuyết nói rằng thời Xuân Thu Ngô vương Phù Sai dựng "Ngô Đồng viên" tại Thường Thục, còn có tên khác là "Minh Cầm Xuyên", nên Thường Thục xưa còn được gọi Cầm Xuyên.

(4) Canh lậu: đồng hồ nước. Cấu tạo gồm một cái bình có ống dẫn để nhỏ nước ra ngoài. Trong bình có một cây gỗ khắc vạch để tính thời gian. Thời xưa căn cứ mực nước rút xuống của đồng hồ nước để xem giờ. Nghe canh lậu ở đây có lẽ là nghe tiếng nước nhỏ giọt để đoán thời gian ban đêm trôi qua bao nhiêu khắc bao nhiêu canh.


(5) Câu này lấy ý từ bài "Tảo phát Bạch Đế thành" của Lý Bạch:

李白

早發白帝城

朝辭白帝彩雲間,
千里江陵一日還。
兩岸猿聲啼不住,
輕舟已過萬重山。

Triêu từ Bạch Đế thái vân gian
Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn
Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ
Khinh chu dĩ quá vạn trùng san

Bản dịch của Tản Đà:

Sớm ra Bạch Đế thành mây,
Giang Lăng nghìn dặm một ngày về luôn,
Hai bờ tiếng vượn véo von,
Thuyền lan đã vượt núi non vạn trùng.

(6) Gia Cát Vũ Hầu: là Gia Cát Lượng, Phương Ứng Khán nhắc tới thời Tam quốc Gia Cát Lượng từng phát minh ra phương tiện chuyên chở là "mộc ngưu" và "lưu mã" cung cấp lương thực cho mười vạn đại quân nước Thục.


 

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)