Xui xẻo tám kiếp C14

Xui Xẻo Tám Kiếp


Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

Chương 14

Ánh mắt Quý Quân rất tinh, trí nhớ cũng rất tốt.

Vừa rồi mỹ nhân lôi kéo tay y ái muội sờ quai hàm của hắn, lúc đó kích thích quá lớn, y không kịp phản ứng, đợi hoàn hồn trở lại, dáng vẻ lúc đó của hắn chợt hiện lên trong đầu.

Hàm dưới của mỹ nhân thật sự là trông rất quen!

Nghĩ một vòng, Quý Quân đột nhiên tỉnh ngộ ra, quả thật rất giống lúc mặt nạ của Lạc Hạ Thạch bị xé rách, lộ ra một phần hàm dưới.

Chẳng lẽ, bên dưới cái mặt nạ mặt sẹo đó là một gương mặt như thế này?

Nếu như vậy, thì hành động vừa rồi của mỹ nhân hoàn toàn có thể giải thích được. Hắn vốn không có gì phải e ngại, cho nên mới cố ý đùa giỡn mình sao?

Nhưng mà tư thế hiện tại của mỹ nhân, một tay chống cằm, che hết hơn phân nửa hàm dưới, Quý Quân không thể xác định hắn có đúng là Lạc Hạ Thạch không.

Càng nghĩ càng cảm thấy giống, lòng hiếu kỳ càng tràn ra, giống như có người cầm một cây cỏ đuôi chó gãi nhẹ vào lòng mình vậy, thật khó chịu!

Quý Quân nhịn không được, lại nói, dù sao y cũng đã uống mấy chén, định lực giảm bớt, liền đi mấy bước quay về trước bàn.

Mỹ nhân nhướng mày, âm u nhìn y.

Quý Quân tăng thêm lá gan, vươn tay bắt lấy bàn tay chống cằm của mỹ nhân kéo ra. Trong mắt mỹ nhân thoáng loé lên một tia không rõ, hắn cười khẽ, mặc cho Quý Quân kéo tay.

Tay còn lại của Quý Quân che nửa mặt trên của mỹ nhân, tầm mắt tập trung vào hàm dưới. Y hít một hơi, quả nhiên rất giống.

Mỹ nhân trầm thấp cười cười: "Rốt cuộc cũng nhận ra? Ta cứ tưởng ngươi nghe giọng của ta đã phải sớm phát hiện rồi chứ."

Quý Quân nói không nên lời. Y đối với âm thanh vốn không nhạy cảm lắm, huống chi tình hình lúc đó, ai mà đi để ý giọng của hắn như thế nào? Hơn nữa y cũng hoàn toàn không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, mới dẫn tới tình trạng xấu hổ này. Y cố gắng điều chỉnh tâm tình một hồi, mới nói: "Thì ra là Lạc Hạ huynh đùa với tại hạ."

Lạc Hạ Thạch cười ha ha, vỗ vỗ bàn, ý bảo Quý Quân ngồi xuống. Sau đó lại rót cho y một chén rượu đầy.

Quý Quân nghĩ, vừa rồi Lạc Hạ Thạch chỉ đùa với mình một chút mà thôi, trong lòng bình thản rất nhiều. Bây giờ gặp lại, không khỏi nhớ tới những chuyện trải qua ngày hôm đó, hai người họ tính ra đã từng cùng chung hoạn nạn, càng huống chi Lạc Hạ Thạch là một bạn rượu rất tốt, mình lại còn hứa sẽ mời hắn uống rượu.

Quý Quân vươn tay cản hắn lại, quay ra cửa hét to, bảo người hầu lấy hết rượu mạnh mà y mang theo từ quê nhà lên đây.

Tổng cộng bốn vò, nặng nề đặt ở trên bàn.

Lạc Hạ Thạch ngắm nghía chén rượu trong tay một lát, liền ném nó vào góc phòng. Nếu như đã biết tửu lượng của nhau, chén rượu gì đó căn bản là không cần, trực tiếp dùng vò uống.

Quý Quân cũng cầm lấy một vò, tuỳ ý lắc vài cái, sau đó mở niêm phong, đưa tới trước mặt Lạc Hạ Thạch.

Lạc Hạ Thạch liếc nhìn, miệng vò có tầng tầng lớp lớp tửu hoa(*) tụ tập, mùi thơm nồng đậm toả ra: "Quả nhiên là rượu ngon!"

(*) Tửu hoa còn gọi là xà ma hoa hay cây hoa bia, tính đắng và có mùi thơm, có thể dùng làm thuốc hoặc ủ rượu bia.

"Đó là đương nhiên! Rượu này ta không dễ gì đem ra mời khách đâu!" Quý Quân cười hắc hắc, cũng mở một vò: "Đến đến đến, hôm nay chúng ta không say không về!"

Tối hôm đó Quý Quân say mèm, tỉnh lại đầu đau như muốn nứt. Y rầu rĩ xoa đầu, mở miệng định gọi Tam Đồng, nhưng vừa hô lên, bên cạnh chợt có người yếu ớt rên một tiếng, một cánh tay lười biếng vắt ngang qua trước ngực y.

Quý Quân hoảng hồn, quay đầu sang nhìn, mới thấy mình nằm cùng giường với một vị mỹ nhân. Mỹ nhân còn đang ngủ say sưa. Y nhất thời hết sức bối rối, sửng sốt một hồi mới nhớ ra, thì ra là Lạc Hạ Thạch.

Chuyện tối hôm qua y chỉ nhớ được hai người xưng huynh gọi đệ chén tạc chén thù, sau đó y không nhớ nổi gì nữa. Nhìn lại trên bàn, vò rượu ngổn ngang, đại khái tối hôm qua uống hết mấy vò rượu, hai người đều say khướt nên ngủ thẳng luôn.

Quý Quân cẩn thận dời cánh tay Lạc Hạ Thạch đang vắt ngang trước ngực mình, đang định rón rén xuống giường, nào ngờ Lạc Hạ Thạch vẫn cứ nhắm mắt vươn tay một cái, giống như quyến luyến độ ấm cơ thể ôm chầm lấy eo y, mơ mơ màng màng nhào lên người Quý Quân.

Quý Quân còn chưa kịp tránh ra, chợt nghe "loảng xoảng", có đồ vật gì đó vừa rơi xuống đất. Quay đầu nhìn lại, Tam Đồng đứng trước cửa, trợn mắt há mồm, chậu rửa mặt ngã chỏng chơ dưới đất, nước văng khắp nơi, cái chậu còn đang xoay vòng, loảng xoảng loảng xoảng thật ầm ĩ.

"Lão lão lão lão gia, cho dù hoa khôi bỏ ngài, ngài cũng không nên sa đoạ đến mức này chứ?"

"Cái cái cái gì?!"

Tam Đồng lúc này giống như mới giật mình, hốt hoảng nhặt lấy chậu rửa mặt, vội vàng chạy khỏi phòng, còn không quên đóng cửa, hét vọng lại từ hành lang: "Lão gia, Tam Đồng không có nhìn thấy gì hết!"

Đừng, Tam Đồng, ngươi có thể nhìn, ngươi cứ việc nhìn, ngươi nhìn cho kỹ rồi hãy chạy nha!!!

Quý Quân sững sờ hồi lâu, mới rốt cuộc nhớ ra đẩy cái đầu vẫn còn đang cố tìm một vị trí thoải mái mà không ngừng cọ dụi trước ngực mình, tức tốc bật dậy nhảy khỏi giường.

Bàn tay trắng nõn mơ mơ màng màng sờ soạng một lát, không tìm được gì cả, Lạc Hạ Thạch lúc này mới hé mở mắt, nhìn thấy Quý Quân, hắn có vẻ cũng giật mình, đôi mắt xinh đẹp mở thật to.

Vẻ mặt kinh ngạc của hắn khiến Quý Quân cảm thấy yên tâm. Đã bảo mà, chẳng qua uống một trận say khướt nên thất lễ thôi. Lại nói, huynh đệ bằng hữu ngủ chung giường một đêm cũng đâu phải chuyện gì nghiêm trọng. Vì vậy Quý Quân nở nụ cười, mở lời trước: "Tỉnh chưa? Để ta gọi bọn họ mang thuốc giã rượu đến, ta đau đầu quá rồi đây."

Lạc Hạ Thạch ngồi dậy, nhìn giường đệm lộn xộn chứng minh hai người từng ngủ chung, vẻ mặt có chút ảo não. Điều này khiến Quý Quân càng cảm thấy nhẹ nhõm, y cười to nói: "Hai chúng ta đều là nam nhi, say rượu ngủ một đêm cũng đâu có gì."

Quý Quân mất rất nhiều thời gian trấn an bệnh tưởng tượng lại phát tác của Tam Đồng. Lạc Hạ Thạch cũng xuống lầu, hai người tuỳ tiện hàn huyên vài câu, hắn liền nói còn có việc, phải cáo từ.

Quý Quân cứ cảm thấy, Lạc Hạ Thạch rời khỏi thật vội vàng.

Y có chút nuối tiếc. Y và Lạc Hạ Thạch quen biết tuy rằng quỷ dị, nhưng hắn không chỉ từng cứu tính mạng của y và Tam Đồng, còn là một bạn rượu tốt, ngày hôm nay chia tay vội như vậy, không biết đến bao giờ mới gặp lại.

Tiễn bước Lạc Hạ Thạch, Quý Quân thấy thật mệt mỏi. Mấy ngày nay y không được nghỉ ngơi đủ giấc, hôm qua lại uống một trận say bí tỉ, bèn ăn qua loa một chút liền về phòng ngủ. Đến ngày hôm sau cũng vẫn cảm thấy tinh thần không phấn chấn, giữa lúc định gọi Tam Đồng đến nói chuyện hôm nọ, Yêu Kê lại đột ngột đẩy cửa vào.

"Có chuyện gì?" Quý Quân ngáp một cái.

Yêu Kê do dự nói: "Lão gia, có người đến tìm ngài."

Ai?

Còn là ai nữa chứ, là Lạc Hạ Thạch!

Hắn mặc một thân áo trắng, tóc dài đơn giản buộc lên, ngồi trước bàn, lại khiến cho cả đại sảnh nghiêm trang nặng nề cũng trở nên sống động hẳn lên.

Đại khái nghe được tiếng bước chân lên lầu của Quý Quân, Lạc Hạ Thạch ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt chạm nhau, khoé môi hắn cong lên một nụ cười, chỉ vào một đám vò rượu đặt trên bàn bên cạnh hắn.

Ôi chao?

Chẳng lẽ lại muốn lặp lại đêm hôm trước nữa?

Thật kỳ lạ, Lạc Hạ Thạch vội vàng rời đi, chẳng lẽ là đi mua rượu?

Không ngờ đêm thứ hai, đêm thứ ba, đêm đêm Lạc Hạ Thạch đều xuất hiện.

Mỗi lần đều mang theo mấy vò rượu mạnh, uống say rồi, có lúc thì mạnh ai nấy ngủ, nằm gục trên bàn suốt một đêm, nhưng phần nhiều là hai người cùng chen nhau ngủ trên giường, giống như tập mãi thành quen, cũng không ai để ý.

Tối hôm trước say tuý luý, ngày hôm sau Quý Quân khẳng định là dậy không được. Ngơ ngơ ngác ngác suốt một ngày, tới tối thanh tỉnh được một chút, Lạc Hạ Thạch lại tới cửa.

Trải qua cuộc sống sớm xỉn chiều say này mấy ngày, Quý Quân rốt cuộc chịu không nổi. Y tới đây để làm ăn buôn bán tìm lão bà, sao lại biến thành uống rượu mua vui thế này?

Nói chung Quý Quân không thể nhịn được nữa, bèn nói với Lạc Hạ Thạch: "Hôm nay đừng uống."

Lạc Hạ Thạch chớp chớp mắt: "Không được."

"Sao lại không được?"

Lạc Hạ Thạch đầy mặt sầu muộn đáp: "Ta mà không say rượu, nhất định sẽ làm bậy."

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)