(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q3 - C7,8,9

Một nụ cười xua vạn kiếp sầu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

7. Mộng thành tro.

Mùa đông năm Tuyên Hoà thứ bảy,

Người Kim diệt Liêu xong liền chia ra hai hướng quy mô xâm nhập phương nam.

Tống quân không chịu nổi một kích, khiến quân Kim thuận lợi một đường đánh thẳng xuống.

Trong lúc nhất thời thiết kỵ như mây, lang yên tứ khởi, sinh linh đồ thán… Văn thư cấp báo nhiều như tuyết đầu đông tới tấp bay về kinh…

(lang yên: khói đốt từ phân sói, dùng làm ám hiệu báo động thời xưa, ‘lang yên tứ khởi’ ý nói tình thế nguy cấp)

Trong tình thế hoảng loạn, Huy Tông Triệu Cát đã thoái vị chạy xuống phía nam, Thái tử Triệu Hoàn kế vị, sử xưng là Tống Khâm Tông.


Tháng giêng năm Tịnh Khang thứ nhất, quân Kim tiến đến chân thành Biện Lương.

Tháng mười hai, Khâm Tông Triệu Hoàn dâng thư đầu hàng ngoài thành Khai Phong.

Giữa một mảnh huyết vũ tinh phong, mây sầu sương thảm, đế quốc Bắc Tống đã chính thức tuyên cáo chấm dứt.

Trong hỗn chiến, người con thứ chín của Triệu Cát là Khang Vương Triệu Cấu may mắn thoát thân, chạy trốn xuống Nam Kinh (Hà Nam Thương Khâu).

Tháng năm năm Tịnh Khang thứ hai, Triệu Cấu xưng đế tại phủ Ứng Thiên ở Nam Kinh, sau dời đô về Lâm An, sửa niên hiệu Tịnh Khang năm thứ hai thành Kiến Viêm năm nhất, sử xưng là Tống Cao Tông.

***

Đêm lạnh như nước.

Hồ Tây Tử sóng biếc bập bềnh, giữa hồ phản chiếu một vòng trăng sáng.

Hắn dựa tại đầu lầu hoa, nhìn thuyền hoa trên hồ không ngừng lai vãng, thỉnh thoảng có tiếng nói cười bị gió thổi truyền đến bên tai.

Trên mặt hồ,

Hàng nghìn chiếc đèn hoa đủ màu đang trôi nổi, hoà cùng ánh trăng tán xạ ra xung quanh, lưu quang rực rỡ khắp Tây Hồ, sáng rực như ban ngày.

Một thế giới phồn hoa xán lạn mỹ lệ đến cực điểm, lại dường như không thể đả động được hắn.

Ngắm trăng xưa người đâu chẳng thấy, muốn theo trăng trôi đến bên người.


Dưới lầu,

Một đôi tay trắng nõn mềm mại, chậm rãi thả một chiếc đèn hoa sen tinh xảo đẹp đẽ vào hồ.

Giang sơn nhiều mưa gió,

Giang hồ lắm phong sương,

Mà nàng, vẫn như cũ mắt ngọc mày ngài,

Dung nhan chẳng đổi,

Thêm sương càng diễm, gặp tuyết càng thanh.

Bên cạnh,

Nam tử áo trắng cúi đầu mỉm cười, trong nhất thời, toàn bộ ánh đèn rực rỡ của cả Tây Hồ dường như đều thu vào trong mắt hắn.

Nhưng mà,

Trong mắt hắn, lại chỉ thấy vẻ thanh và diễm của nữ tử trước mặt này.

Đơn giản vì,

Suốt đời hắn, nàng chính là anh hùng trủng, ôn nhu hương…


Lúc này,

Đã là Kiến Viêm năm thứ ba.

***

Hàng năm đến ngày này,

Hắn đều quay về nơi đã từng lưu lại giấc mộng tiếu ủng giang sơn của chính mình.

Chỉ một mình,

Không cho bất luận kẻ nào theo.

Ở đây,

Kỳ thực chỉ có một gốc mai.

Một gốc mai đã chết khô.

Dưới tàng cây.

Có một nấm mồ xanh cô độc,

Nơi này, an nghỉ một truyền kỳ.

Mộ không có bia.

Bởi vì,

Không ai nhẫn tâm lập bia.

Không ai muốn tin con người tịch mịch như tuyết, ưu sầu như nguyệt kia đã rời khỏi nhân gian.


Cho tới bây giờ,

Phương Ứng Khán vẫn nhớ rõ mồn một đêm hôm đó.

Huyết ảnh dâng lên phá tan giấc mộng.

Mà mỗi khi giật mình tỉnh giấc, trong cơn thở dốc sợ hãi, nỗi tuyệt vọng vẫn tràn ngập, bao vây hắn.

Hắn khi đó, cuồng loạn và táo bạo,

Thân thể giống như đã mất đi cảm giác…

Mà nỗi thống khổ trong linh hồn lại rõ ràng như vậy…

Ở Phong Nguyệt sơn trang, hắn giống như phát điên không ngừng tìm kiếm,

Tìm kiếm những gì người nọ đã lưu lại cho dù chỉ là một hơi thở, cho dù chỉ là một chút dấu vết.

Hắn thậm chí đã châm lửa,

Ánh lửa đỏ như máu,

Như một con quái thú tham lam.

Đình viện hoa cỏ sum xuê ngày xưa chỉ trong giây lát đã chìm ngập trong tro bụi địa ngục.

Lòng, dường như đang giãy dụa trong tử vong…

Lửa, phảng phất muốn thiêu rụi linh hồn…

Trong ánh lửa hừng hực,

Dần dần hiện lên những bóng người…

Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi, Lôi Tổn… Hứa Thiên Y… Văn Tuyết Ngạn…

Mỗi người bọn họ đều đeo trên lưng nỗi thống khổ của chính mình.

Hắn thậm chí nghe được tiếng cười của u linh.

Người nọ đã đi.

Lòng của hắn cũng theo đó mà chết, mà cháy, mà hoá thành tro tàn…

Như vậy.

Giấc mộng mà hắn đã từng có đâu?

Ngày xưa gió mát trăng thanh…

Ngày xưa quy khứ lai hề…

Lẽ nào đều đã bị thiêu theo lửa, bị đốt thành tro?

8. Cố nhân đến.

Tuý Tinh Lâu nằm bên bờ hồ Tây, là tửu lâu lớn nhất thành Lâm An.

Lâu có ba tầng.

Lầu một xe như nước chảy.

Lầu hai khách tựa mây bay.

Lầu ba lại là một năm bốn mùa lạnh lẽo u tĩnh.

Vĩnh viễn chỉ có một vị khách…


Phương Ứng Khán vẫn duy trì tư thế lười biếng tựa vào góc lầu của hắn.

Không hề liếc mắt nhìn hai người khách có mặt trên lầu lấy một cái.

Giống như chỉ có mỹ cảnh mờ ảo khói sương của Tây Hồ trước mắt mới đáng giá cho hắn nhìn.

Trên thực tế.

Ánh mắt hắn đã sớm xuyên qua Tây Hồ, không biết đang nhìn nơi nào.

Người đời ai có thể ngờ.

Phương tiểu hầu gia Thần Thương Huyết Kiếm, phong thần như ngọc ngày xưa lại có một ngày thất ý đến như thế này?

Đối diện.

Địch Thiên Trùng vẫn như cũ mặc bạch y, một tay cầm chén, cười như không cười.

Trong bễ nghễ thiên hạ, vẫn mang theo một thoáng tịch liêu.


Phương Ứng Khán không thể không bội phục Gia Cát Chính Ngã.

Gừng, quả nhiên là càng già càng cay.

Một người đã chết.

Nhưng vẫn có thể trong U Minh thao túng đại thế thiên hạ.

Nếu không.

Năm đó quân Kim đánh tới, tôn thất Tống triều bị bắt làm tù binh nhiều như vậy, vì sao lại để sổng một con cá lớn như Khang Vương Triệu Cấu?

Chỉ là.

Tất cả những chuyện này đã không còn liên quan gì với hắn.

Địch Thiên Trùng từng hỏi hắn.

Ngươi thực sự đã mất tâm tranh thiên hạ?

Hắn lười trả lời.

Người quan trọng nhất đã không còn…

Dù cho toạ ủng giang sơn, lại có ai cùng hưởng?

Nhìn Phương Ứng Khán luôn một dạng mọi sự không liên quan đến mình.

Địch Thiên Trùng nghiêng người cười nói: “Xưa kia có Lý Bạch ‘ngủ trong quán rượu tại Trường An’, ngày nay có Phương tiểu hầu ‘mãi say tuý luý giữa Lâm An’ Xem ra cũng phong nhã lắm…”

Bên cạnh hắn còn có một người nữa.

Áo xanh tay áo trắng, tướng mạo tuấn tú, chỉ là một bên ống tay áo trống trơn rũ xuống, đứng trên lầu cao mỗi khi có gió thổi qua lại nhẹ nhàng lay động.

Địch Thiên Trùng nói xong, liền quay sang người bên cạnh: “Tích Triều, chúng ta đi thôi…”

Lời còn chưa dứt.

Đã nghe cầu thang truyền lại một giọng nói.

“Thế nào vừa mới đến đã muốn đi?”

Giọng nói còn rất trẻ, cũng rất êm tai, lại mang theo một loại vừa sắc bén vừa ôn nhu như lưỡi kiếm.

Địch Thiên Trùng không cần xoay người cũng biết là ai.

Hắn nhíu mày.

Ghé vào bên tai Cố Tích Triều nói thầm mấy câu.

Cố Tích Triều vội vã xuống lầu.

Khoảnh khắc đi qua bên người áo trắng tuyết kia.

Người nọ cười hắc hắc.

Trong tay đang ôm một vò rượu cấp tốc nhét vào tay Cố Tích Triều.

“Một vò rượu ngon, tặng người cộng ẩm cùng tri kỷ.”

Cố Tích Triều ngẩn ra.

Người nọ lại chỉ về hướng ngoài lầu.

Theo hướng tay gã, chỉ thấy một người áo trắng tuấn dật, đứng thẳng dưới lầu, đang mỉm cười nhìn lên.

Trong nháy mắt Cố Tích Triều sửng sốt, sau đó khoé miệng y cong lên, rốt cuộc xuống lầu.

***

Một màn kịch có thể xem là khôi hài trình diễn trước mặt hắn.

Nhưng hắn vẫn thờ ơ.

Hắn cũng từng giống như bọn họ.

Những năm tháng tuổi trẻ phù phiếm lông bông từng có yêu quá, hận quá, cười quá, khóc quá…

Nhưng mà.

Sự cho đến hôm nay.

Mỗi người dường như đều có được thứ mà họ muốn.

Mà người nọ để lại cho hắn, chỉ là một đoạn ký ức vỡ nát.

Người.

Quả nhiên là không thể quá tham lam.

Cái gì cũng đều muốn có, cái gì cũng muốn nắm giữ… Kết quả lại là cái gì cũng không giữ được…

Trong men say mông lung.

Tượng gỗ trong tay dần dần biến thành gương mặt của người nọ…

Sau một khắc.

Cảnh vật lại thay đổi.

Hai đứa trẻ ở trong một cái sân nhỏ nào đó lặng lẽ không tiếng động rượt đuổi nhau…

Là mộng? Hay không phải mộng?

9. Tình chưa dứt.

Nhìn thiếu niên áo xanh không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh mình.

Phương Ứng Khán thật muốn lôi lão bản Tuý Tinh lâu ra mắng chửi.

Đầu tiên là một đám người đến đây lải nhải lắm chuyện…

Sau đó lại là thiếu niên vô danh này đến phá đám mộng đẹp của người khác…

Nếu như là Phương Ứng Khán trước kia, lúc này hẳn đã đại khai sát giới, máu chảy thành sông.

Nhưng mà hôm nay…

Nhai Dư, ta biết ngươi không thích thấy máu…

Càng không thích thấy ta giết người…

***

Thiếu niên bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng tướng mạo thần phi phong việt, mi thanh mục tú.

Nhất là vẻ mặt mỉm cười lại mang theo u sầu hiện tại này của y.

Lại khiến Phương Ứng Khán vô cớ nhớ đến người kia.

Y luôn luôn lạnh lùng, rất ít khi cười.

Kể cả khi cười cũng sẽ mang theo một nỗi sầu nhàn nhạt.

Khiến cho người ta có cảm giác lúc nào y cũng ôm tâm sự trong lòng.

Mà thiếu niên trước mắt này…

Ánh mắt của y tuy rằng đạm như xuân thuỷ, nhưng bên trong lại là cao ngạo cháy bỏng.

Thật sự có chút giống mình.

“Ngươi biết ta?”

Thiếu niên lắc đầu.

“Tìm ta có việc gì?”

Thiếu niên rút ra một vật từ trong ngực áo.

Một tượng gỗ.

Phương Ứng Khán giật mình.

Tượng gỗ này và tượng gỗ trong tay mình giống nhau như đúc.

Điều khác nhau duy nhất chỉ là vì thời gian chế tạo bất đồng mà mới cũ khác nhau.

“Có người nhờ ta đem cái này giao cho ngươi.”

Tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Phương Ứng Khán chộp lấy vạt áo thiếu niên, khẩn cấp hỏi: “Ai nhờ ngươi giao cho ta? Người đó hiện tại đang ở đâu?”

Thiếu niên muốn giãy dụa, rồi lại giống như sợ thanh sam trên người bị xé rách nên hậm hực đứng yên.

Nhưng mà vẻ quật cường toát ra trong mắt y, lại giống như một vương hầu kiêu ngạo cố chấp không ai bì nổi.

Phương Ứng Khán không hề để ý, nắm chặt y định hỏi lại.

Chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: “Là ta.”

Hắn và thiếu niên cùng quay đầu.

Một người đứng trước cửa sổ.

Áo trắng thắng tuyết, không dính một hạt bụi nhỏ.

Cao ngạo lại mang theo một chút cô đơn.


Trong nháy mắt, toàn thân giống như bị hút hết khí lực.

Phương Ứng Khán buông tay thả thiếu niên ra.

Cả người hiện rõ vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ.

“Ngay cả ngươi cũng… Ngươi cũng biết rõ…”

Phương Tà Chân từ cửa sổ xoay người tiến vào.

“Chỉ đùa một chút, không được sao?”

Gương mặt gần như giống như đúc với gương mặt trong trí nhớ, khiến Phương Ứng Khán dường như trốn tránh dời đi tầm mắt.

Nhiều năm qua.

Hắn vẫn tránh gặp mặt đệ đệ cùng cha khác mẹ này.

Đơn giản là vì diện mạo của Phương Tà Chân và ‘người nọ’ lại giống nhau như vậy,

Khiến đôi khi hắn thật sự rất hoài nghi Phương Tà Chân rốt cuộc là đệ đệ của ai.

Nhìn chằm chằm hai tượng gỗ giống hệt nhau trước mặt.

Phương Ứng Khán đột nhiên nghĩ tất cả mọi người điên rồi.

Giọng nói của hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Chỉ đùa một chút?”

Trong nháy mắt.

Hắn gần như phát điên.

Hung hăng xốc đổ bàn, ly chén loảng xoảng rơi xuống đất, nát vụn.

Những mảnh vỡ văng tung toé ra xung quanh, tán loạn giống như cõi lòng tan nát của hắn lúc này.

- rõ ràng đã bị vận mệnh đùa cợt đến không thể chịu được như vậy.

- mọi người lại còn muốn lấy hắn làm trò đùa.

Mắt thấy cả tầng ba của Tuý Tinh lâu đã bị Phương Ứng Khán đập phá đến tơi tả.

Lão bản tửu lâu và tiểu nhị lại chỉ dám trốn ở một bên run rẩy.

Khách ở tầng hai đều bị tiếng động của tầng ba doạ cho một thân mồ hôi lạnh, có vài người gan lớn liền lên cầu thang nghe ngóng, nhưng đều bị tiểu nhị khuyên can xuống lầu.

Mà thiếu niên áo xanh kia vẫn còn chưa đi,

Lúc này đứng ở một bên thản nhiên xem náo nhiệt.

Ngay cả Phương Tà Chân cũng phải bội phục sự lớn mật của y.

Y quay đầu nhìn Phương Tà Chân, đột nhiên nói: “Không phải ngươi.”

Động tác của Phương Ứng Khán lập tức dừng lại.

Hắn lạnh lùng hỏi: “Các ngươi còn có bao nhiêu người? Thông đồng với nhau đến đây chế giễu ta sao?”

Phương Tà Chân nhìn từ trên xuống dưới thiếu niên kia.

Thiếu niên kia cũng đồng thời nhìn lại y.

“Tuy rằng tướng mạo của ngươi và người nọ rất giống nhau, thế nhưng ngươi không phải người nọ.”

-----

Nhan: Sót chương nên post lại. Tự hỏi không biết có nên beta lại lần nữa không? Mình muốn sửa lại dấu câu và trình bày -___-

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)