Tái thế vi nhân - C13

Lần Nữa Làm Người


Tác giả: Kim Đại
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 13


Vệ Tiếu vừa về đến nhà liền đi tìm bà bác Vương.

Bởi vì tay quản gia kia nói, tiền mua gạo mua mì đều đã giao cho bà Vương quản lí, bảo Vệ Tiếu cứ thanh toán với bà ấy.

Vậy nên Vệ Tiếu tìm bà Vương, cũng giao ra hoá đơn.

Nào ngờ bà Vương này quá mức lõi đời, lập tức tỏ vẻ như thế này là không đúng, gọi điện thoại cho tay quản gia, luôn miệng nói vào điện thoại: "Lúc đầu khi tôi kí hợp đồng mấy anh đâu có nói như vậy. Đã thoả thuận rồi, tôi chỉ lo nấu cơm thôi, những chuyện khác tôi không biết..."

Vệ Tiếu không rõ đầu bên kia nói những gì, nhưng thấy bà Vương không mấy vui vẻ nói vài câu, liền cúp điện thoại.Quay lại đối mặt với Vệ Tiếu, bà ta cười mà nghiến răng nghiến lợi, bảo Vệ Tiếu đòi được ai thì cứ đi mà đòi, tóm lại chuyện tiền bạc bà ta không biết.

Lần này, Vệ Tiếu giống như quả bóng bị hai đầu đá tới đá lui. Anh cũng hết cách. Dù trong lòng biết rõ đám người đó đã sớm tính trước, chỉ muốn làm khó anh và Lưu Kình mà thôi, nhưng ngoại trừ nuốt giận thì còn biết làm thế nào? Thầm nhủ bất quá chỉ một hai nghìn, sau này mình cẩn thận hơn là được.

Nhưng mà có những việc quả thật không thể nhịn được.

Vệ Tiếu vẫn cho rằng mình đối xử với Lưu Kình chẳng phải tốt lành gì, tuy nhiên có một số việc một vừa hai phải thôi, dù thế nào cũng không nên chèn ép hắn quá.

Anh đã dặn đi dặn lại với bà Vương, Lưu Kình vừa mới nhổ răng, nấu cái gì mềm mềm dễ tiêu hoá, tốt nhất là thức ăn lỏng như cháo hay canh ấy.

Kết quả bà ấy không xào rau cần tây thì nấu cơm vừa khô vừa cứng, lại thêm cái răng của Lưu Kình tuy nhổ rồi, nhưng không biết sao đêm đó lại bắt đầu chảy máu, khiến Lưu Kình không dám ăn gì cả, nằm co quắp trên giường ngủ cho quên đau.

Lần này Vệ Tiếu nổi giận, lại đi tìm bà Vương nói chuyện một lần.

Bà Vương đã sớm biết được địa vị hiện tại của Lưu Kình ở nhà họ Lưu, cộng thêm chuyện Vệ Tiếu về lấy tiền không được, ngoài cười mà trong không cười đáp trả: "Vệ Tiếu à, dì đây cũng lớn tuổi rồi, đến chỗ này kiếm mấy đồng lương quèn thôi. Hơn nữa người thuê dì là nhà họ Lưu, liên quan gì tới Vệ Tiếu cháu, cháu có quyền gì mà sai dì làm này làm nọ chứ..."

Vệ Tiếu cũng rất muốn trở mặt, nhưng miệng lưỡi không trơn tru như người ta, không biết làm sao đối phó với loại gừng già này, chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng đi tìm Lưu Kình.

Lưu Kình đắp một tấm thảm, hai mắt nhắm chặt, đại khái là nhìn thấy máu từ trong miệng mình chảy ra nên sợ chết khiếp, bây giờ mặt mũi vẫn còn xám ngắt.

Nhìn dáng vẻ đáng thương này của Lưu Kình, Vệ Tiếu cũng không biết đây có tính là báo ứng hay không, nhưng tóm lại anh cảm thấy giờ đây hắn thật tội nghiệp. Anh đi qua, nắm lấy tay Lưu Kình, lúc này mới phát hiện tay hắn quá mức lạnh lẽo.

Anh nhớ lại Lưu Kình trước đây, giống như mắc chứng ngồi không yên vậy, không có lúc nào là không ồn ào, thậm chí ngay cả ngủ cũng lắm nhiêu khê, mỗi ngày đều phải tìm một người khác nhau đến ngủ với hắn. Hôm nay muốn cô này đầy đặn, ngày mai muốn cô kia cao gầy, khiến cho đám lâu la bọn họ suốt ngày phải chạy ngược chạy xuôi, không có thời gian nghỉ ngơi.

Lưu Kình rất quen thuộc tiếng bước chân của Vệ Tiếu. Vệ Tiếu vừa vào, hắn liền nhận ra, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn nằm yên không muốn mở mắt.

Đến khi tay bị nắm, Lưu Kình mới vờ như vừa tỉnh dậy.

Mắt hắn rất đẹp, tròng đen rất to, khiến cho người ta có cảm giác mắt hắn vừa to vừa sáng, nhất là khi hắn nhìn ai, đều khiến người ta có cảm giác hắn rất chăm chú.

Vệ Tiếu hít sâu một hơi, nơi sâu tận đáy lòng rốt cuộc trở nên mềm mại, thầm nghĩ bất kể trước đây tính tình Lưu Kình có ra sao thì bây giờ hắn đã đủ thê thảm, mình có thể tốt với hắn được chút nào thì hay chút đó.

Vệ Tiếu an ủi Lưu Kình mấy câu, hỏi hắn có còn đau răng không, có còn chảy máu không.

Lưu Kình đều trả lời rành mạch, thái độ còn tỏ ra thật dè dặt. Hỏi hắn có đói hay không, Lưu Kình liền lắc đầu nói không đói, thế nhưng bao tử hắn lập tức sôi lên tố cáo hắn.

Vì vậy Vệ Tiếu lại thầm than thở một hồi, sau liền xuống bếp luống cuống tay chân nấu cho hắn một bát canh trứng.

Bưng lên cho Lưu Kình, hắn thật vui vẻ nhận lấy, bất chấp đau răng, ăn từng ngụm từng ngụm, chẳng mấy chốc đã hết sạch.

Lúc ăn, Lưu Kình vẫn luôn nhìn Vệ Tiếu. Ánh mắt ấy không chỉ chăm chú, còn mang theo thân mật và ỷ lại, tựa như gà con vừa ra khỏi trứng liền nhận mẹ.

Vệ Tiếu bị ánh mắt của hắn nhìn đến lúng túng, lòng nghĩ ánh mắt Lưu Kình như vậy có phải là hơi quá không? Thế nhưng ngẫm lại hiện tại Lưu Kình chỉ như một đứa trẻ, có lẽ hắn cảm thấy anh rất lợi hại nên sùng bái cũng nên. Vì vậy Vệ Tiếu liền vui vẻ, trêu chọc Lưu Kình: "Em nhìn anh làm gì?"

"Anh thật tốt." Lưu Kình trả lời rất thẳng thắn.

Thẳng thắn đến mức Vệ Tiếu không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải im lặng cho qua, đồng thời trong lòng nhớ lại, lúc trước khi Lưu Kình xuất viện, bác sĩ có nói với tình trạng của Lưu Kình, nếu may mắn có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ nhớ lại được tất cả, nếu không may, khả năng cả đời hắn vẫn cứ như vậy.

Anh nghe xong còn hỏi lại bác sĩ một câu, nếu như cả đời vẫn cứ như vậy thì Lưu Kình có xem như hoàn toàn tái sinh không?

Bác sĩ đã không cho câu trả lời khẳng định.

Thế nhưng theo như anh quan sát được, Lưu Kình thật ra biết được rất nhiều chữ.

Anh cảm thấy Lưu Kình chỉ quên đi một số ký ức mà thôi, còn đối với những kỹ năng sinh hoạt như là mặc quần áo, điều khiển ti vi, mở cửa xe, thậm chí là đọc sách báo, những chuyện chỉ có người lớn mới làm tốt, Lưu Kình đều biết hết.

Vệ Tiếu đột nhiên nghĩ đến, nếu như mình dành thời gian dạy dỗ rèn luyện Lưu Kình, nói không chừng sẽ giáo dục hắn trở thành một người tốt cũng nên.

Nghĩ vậy, anh liền cảm thấy mình giống như vừa có được một đứa con trai, bỗng chốc phấn chấn hẳn lên.


1 comment:

Trả lời
B_B nói...
lúc 06:44 20 tháng 11, 2014

Cảm ơn chủ nhà đã edit. Truyện hay, bạn edit cũng mượt quá. Đọc dễ thương ghê :3

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)