Tái thế vi nhân - C12

Lần Nữa Làm Người


Tác giả: Kim Đại
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 12


Cầm lấy danh sách, Vệ Tiếu tính toán số tiền cần chi tiêu, mua đồ xong còn phải mang Lưu Kình đi chữa răng, còn tiền xe, khả năng là sẽ không đủ tiền.

Nhưng mà những thứ này lại không tiết kiệm được. Vệ Tiếu gọi Lưu Kình, hai người cùng đi.

Lúc đến cổng bệnh viện rồi, không biết vì sao Lưu Kình đột ngột tỏ ra vô cùng kháng cự, chết sống nắm chặt áo Vệ Tiếu không chịu vào.

Hắn lớn như vậy, bề ngoài lại rất bắt mắt, vậy mà đứng trước cổng bệnh viện giằng co lôi kéo với Vệ Tiếu, khiến cho rất nhiều người phải quay đầu lại nhìn.

Vệ Tiếu bị người ta nhìn đến chịu không nổi, vội kéo Lưu Kình vào góc, dỗ hắn: "Lưu Kình có phải là nam tử hán không? Phải kiên cường lên. Chỉ khám răng một chút thôi."

Vẻ mặt của Lưu Kình vẫn còn sợ hãi, không muốn vào.

Vệ Tiếu cũng không để ý việc hắn chống cự, cương quyết vừa kéo vừa dỗ, cuối cùng cũng kéo được hắn đến trước cửa phòng khám nha khoa.

Người đến khám răng không ít, nên Vệ Tiếu và Lưu Kình ngồi ngoài cửa chờ. Vừa chờ anh vừa răn dạy Lưu Kình, để hắn sau này đừng nhát gan như vậy nữa.

Kết quả, Lưu Kình im lặng thật lâu thật lâu, mới nhỏ giọng đáp: "Em không thích mùi ở đây."

Vệ Tiếu cảm thấy thật kỳ quặc, thầm nghĩ bệnh viện nào mà chẳng có mùi thế này, lúc trước Lưu Kình nằm viện sao không thấy hắn nói gì? Anh bèn nói: "Bệnh viện đều như vậy mà."

"Em không thích." Lưu Kình cố chấp trả lời.

Đây là còn là lần đầu tiên kể từ sau khi mất trí nhớ Lưu Kình tỏ ra ngang bướng như vậy, Vệ Tiếu nhíu mày doạ hắn: "Không thích cũng phải vào trong chữa răng, nếu không răng sâu hết, sau này làm sao ăn được."

Lưu Kình cũng nhíu mày, nhìn Vệ Tiếu, nhỏ giọng hừ một tiếng, cực kỳ không tình nguyện.

Vệ Tiếu cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, kéo cánh tay hắn đi, vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Lưu Kình vẫn cứ cúi đầu, đến cửa phòng rồi, Vệ Tiếu đẩy hắn vào trong, Lưu Kình mới lí nhí đáp: "Lúc trước trên người mẹ cũng toàn là mùi này..."

Vệ Tiếu giật mình, nhưng không hé nửa lời, xem như chưa nghe thấy gì hết, vội vàng đưa Lưu Kình vào.

Lần này Lưu Kình ngoan hơn rất nhiều. Vào phòng khám bác sĩ bảo hắn há miệng liền há miệng, bảo nhổ răng liền nhổ răng.

Rất ngoan, không nói nửa câu dư thừa.

Vệ Tiếu vẫn đứng một bên cổ vũ hắn, nắm lấy tay hắn, mong rằng hắn có thể kiên cường hơn một chút.

Trong mắt Vệ Tiếu, Lưu Kình quả thật chẳng khác gì một đứa trẻ, cho nên anh không cảm thấy có gì cần tị hiềm.

Nhưng mà trong mắt người ngoài, hai người thanh niên hơn hai mươi mà nắm tay nắm chân, nhất là một người đã nằm lên ghế nhổ răng rồi, người kia còn đứng một bên nhìn với vẻ lo lắng, thấy thế nào cũng thật quỷ dị.

Hơn nữa Lưu Kình quả thật đẹp trai, nên mọi người đều ghé mắt nhìn vài lần. Nhưng mà dù sao cũng là người lạ, không ai thật sự để ở trong lòng.

Rốt cuộc bác sĩ cũng xử lí xong răng miệng cho Lưu Kình, thu dọn dụng cụ, bởi vì bệnh nhân rất đông nên lập tức giục bọn họ đi ra ngoài.

Vệ Tiếu lại không muốn đi gấp như vậy, cố gắng nán lại hỏi thêm vài câu về những vấn đề Lưu Kình cần chú ý, ví dụ như ăn cái gì thì tốt cho răng.

Cũng không phải là Vệ Tiếu tốt với Lưu Kình đến mức ấy, chẳng qua số anh là số lao lực, hồi bé ở nhà đã có tiếng là giỏi quán xuyến việc nhà và chăm em, lớn lên đi lính thì thành nha đầu bị mọi người trong tiểu đội sai tới sai lui, đến chỗ Lưu Kình, dù không muốn làm cũng phải làm, cho nên cuối cùng tính tình mới trở nên như bảo mẫu.

Hai người rời khỏi bệnh viện lại ghé vào siêu thị gần đó. Lúc đi ngang qua quầy bàn chải và kem đánh răng, Vệ Tiếu còn để ý tìm một cái bàn chải điện, nhưng có tìm mới biết dù một cái bình thường nhất giá cũng lên tới vài trăm, con người anh tiết kiệm quen rồi, cảm thấy mua một cái như vậy thật không đáng.

Rốt cuộc anh cắn răng mua một cái bàn chải lông mềm cho Lưu Kình dùng trước đã.

Lúc mua anh còn hỏi Lưu Kình thích màu gì.

Lưu Kình vừa mới nhổ răng, mặt sưng phù lên, đứng một bên ôm mặt, thế nhưng vẫn nhìn chằm chằm quầy bán kẹo vẻ mặt thèm muốn.

Vệ Tiếu vội vàng kéo hắn đi.

Cuối cùng mọi thứ đều đã mua xong, việc cần giải quyết cũng đã giải quyết, Vệ Tiếu định dẫn Lưu Kình về.

Thế nhưng chưa kịp về, Vệ Tiếu chợt nghĩ tới một việc, dạo gần đây anh bỏ tiền túi ra mua cho Lưu Kình không ít, bây giờ đang ở trong nội thành, cách nhà chính của nhà họ Lưu cũng không xa, hay là về tìm quản gia báo cáo, miễn cho để lâu sau này khó ăn khó nói.

Nghĩ vậy Vệ Tiếu liền mang Lưu Kình ngồi taxi đến nhà họ Lưu.

Bọn họ đến không đúng lúc, ông chủ Lưu không có nhà.

Có điều bà chủ Lưu thì đang ở đó.

Vệ Tiếu vốn định tìm quản gia báo chi phí xong rồi đi ngay, nào ngờ lại bị bà chủ gọi tới.

Bà ta cười tủm tỉm, tỏ ra rất nhiệt tình với bọn họ, còn gọi bọn họ vào phòng khách uống trà.

Vệ Tiếu thật căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh. Anh vẫn luôn cảm thấy toàn thân người phụ nữ này đều toát ra vẻ thù hằn.

Bà ta hỏi han ân cần, nhưng đều là những lời khách sáo, không có một chút quan tâm thiết thực nào.

Rốt cuộc chịu đựng đến hết buổi nói chuyện, bà ta mới tha cho bọn họ đi tìm quản gia.

Lần này đi tìm Vệ Tiếu mới biết Lưu gia quả thật đã thay đổi hoàn toàn.

Quản gia đã không còn là quản gia trước đây nữa. Người này là lần đầu tiên Vệ Tiếu gặp, tự giới thiệu một hồi, anh lấy hết hoá đơn chứng từ ra giao cho ông ta, đầu đuôi chi tiết thế nào anh cũng giải thích rất rõ ràng.

Lúc nói chuyện, Vệ Tiếu sợ Lưu Kình đứng một bên vướng tay vướng chân nên bảo hắn ngồi xuống ghế dựa gần đó.

Lưu Kình không biết làm gì, cô đơn ngồi một góc đưa mắt nhìn Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu nói đến miệng khô lưỡi khô, quản gia vẫn chỉ gật gù mỉm cười, nói vài câu khách sáo qua loa, cái gì mà đây không phải chi phí ngoài ý muốn, Lưu Kình đã có một khoản chi riêng cố định, anh tự ý chi như thế này là không hợp lí.

Tổng cộng cũng chỉ một hai nghìn, nhưng Vệ Tiếu nói đến mỏi miệng vẫn không được gì.

Anh cảm thấy thật giận, chút tiền này trước đây chỉ đủ để Lưu Kình ăn một bữa, hiện tại sao lại khó khăn đến vậy?

Nhưng mà người ở dưới hiên không thể không cúi đầu, Vệ Tiếu rốt cuộc cũng bực bội hiểu ra, người ta không phải không có khả năng quyết toán, căn bản là muốn làm khó anh mà thôi.

Vệ Tiếu uất nghẹn đầy bụng, chán chẳng buồn nói, đành mang Lưu Kình về.

Lúc anh nói chuyện với tay quản gia đó, cũng có những người khác đến báo cáo chi phí.

Những người này Vệ Tiếu đều biết. Lúc trước khi Vệ Tiếu còn là người thân cận nhất bên cạnh Lưu Kình, tuy rằng trong lòng anh không thích Lưu Kình, nhưng Lưu Kình tỏ ra coi trọng anh, nên bọn họ mỗi lần gặp anh cho dù không nịnh nọt, thái độ vẫn rất là cung kính.

Lúc này nhìn thấy anh bọn họ lại làm như không thấy, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn.

Ban đầu Vệ Tiếu còn cho rằng bọn họ không thấy anh, còn chủ động mỉm cười chào hỏi, sau lại anh mới biết, con người quả nhiên luôn thay đổi.

Tuy rằng anh chưa từng đắc tội bọn họ, nhưng ngẫm lại, lúc trước nếu như có người nào làm sai, đều sẽ nhờ anh nói đỡ cho mấy câu, đại khái bởi vì tên Lưu Kình chết giẫm đó ngẫu nhiên sẽ nghe anh nói.

Bây giờ Lưu Kình ngã xuống, anh khẳng định cũng bị ghét lây.

Vệ Tiếu trở nên trầm mặc. Lúc trở về, bởi vì không thanh toán được chi phí, Vệ Tiếu không dám gọi taxi nữa, hai người cùng đi xe buýt.

Nhưng mà hành khách trên xe quá đông, anh và Lưu Kình đành phải đứng bám vào tay vịn xe buýt, hai người không ngừng lắc lư theo xe chạy.

Sắc mặt Vệ Tiếu từ đầu tới cuối đều không tốt. Lưu Kình trộm nhìn anh hồi lâu, mới nơm nớp mở miệng hỏi: "Anh giận à? Mấy người đó chọc giận anh hả?"

Vệ Tiếu không trả lời.

Vì vậy Lưu Kình cũng im lặng, dùng bàn tay lặng lẽ vuốt ve mấy ngón tay nắm lấy tay vịn của Vệ Tiếu, giống như đang an ủi.

Vuốt một hồi rốt cuộc Vệ Tiếu nhịn không được phì cười, vội rụt tay lại nói: "Làm gì vậy?"

Lưu Kình ngại ngùng cúi đầu: "Lúc em giận, mẹ đều làm như vậy."

Vệ Tiếu nghe xong thở dài. Tuy rằng anh vẫn không thích Lưu Kình, nhưng nhìn thái độ của những người trong nhà họ Lưu, xem chừng sau này mình và cái tên chết tiệt này sẽ phải đồng cam cộng khổ dài dài.

Mà Lưu Kình hiện tại, Vệ Tiếu nghĩ, cũng không đến nỗi quá đáng ghét.


1 comment:

Trả lời
scarlettdinh nói...
lúc 11:59 2 tháng 12, 2014

bạn ơi cho mình hỏi bạn còn làm tiếp bộ này ko?

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)