Coi như ta xui xẻo - C2

Coi như ta xui xẻo


Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan
Vu Kính (fanart của Mộc Mộc Bạch Mộ)

Chương 2

Một đôi tay mạnh mẽ mà ôn hoà ôm ta lên, nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống giường, chăn nệm toả ra mùi hương dịu nhẹ. Sau đó có thứ gì ấm áp mềm mại bao phủ lên thân thể ta, ta tự hỏi phải chăng đó chính là tấm chăn được phơi nắng mà ta hằng năm đều ao ước đến nỗi sắp thành truyền thuyết luôn rồi? Ta thật là kích động, suýt chút nữa thì tỉnh lại.

Bất quá hiện tại đương nhiên không phải là thời cơ thích hợp để tỉnh lại. Ta nỗ lực duy trì trạng thái bán hôn mê, mơ mơ màng màng nghe được hai sư huynh đệ chết tiệt kia nói chuyện.

"Ta thật không ngờ sư huynh cư nhiên lại đến nơi này thường trú hơn hai tháng. Chuyện trong sư môn ngươi bỏ mặc không để ý nữa hay sao?" Là giọng nói của sư phụ.

"Sao có thể chứ? Sư đệ bị trục xuất khỏi sư môn của ta, ngươi chẳng lẽ không biết đệ tử trong sư môn chúng ta giỏi nhất là gây chuyện thị phi, ta nếu như bỏ mặc hơn hai tháng, bọn họ còn không quậy tung trời lên chắc? Báo hại ta chỉ có thể ngày ngày hồn phách thoát xác quay về đó xử lý." Đây là giọng nói lười biếng của Vu Kính. Chẳng trách mỗi ngày Vu Kính phải ngủ nhiều như vậy, thì ra là giả chết, hồn phách thoát xác mà đi. Lúc nãy ta cứ tưởng hắn đã chết, thực tế chỉ là do hồn hắn thoát xác mà thôi.

"Cũng đúng. Gây chuyện thị phi chắc là điểm chung duy nhất của toàn bộ sư môn chúng ta."

"Không sai. Ngay cả ngươi dù bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng vẫn giữ nguyên đặc điểm này. Nếu không làm sao có nhiều kẻ thù tìm tới cửa như vậy."

"Sư huynh à, ta biết ngươi tài cao học rộng, nhưng mà ngươi làm ơn đừng có câu nào cũng nhắc chuyện ta bị trục xuất khỏi sư môn được không?" Sư phụ oán hận nói, hai người họ nói linh tinh những chuyện trong sư môn, ta nghe thật nhàm chán, lại không dám động đậy, tây chân đã bắt đầu tê rần nên len lén cử động một chút. Thế nhưng chỉ vừa nhúc nhích chút xíu, hai tầm mắt lợi hại đã "tạch" một cái liền quét qua đây. Dựa vào thâm niên quan sát cử động tự nhiên của sư phụ trong lúc ngủ, lúc này mà cứng ngắc không động đậy nhất định sẽ bại lộ, ta liền mơ mơ màng màng ừm một tiếng, thuận tiện xoay người ôm chăn vào lòng.

Có tiếng bước chân rất nhẹ đi về phía ta, một đôi tay cầm lấy chăn kéo lên giúp ta đắp thật kín, bao phủ từ đầu tới chân. Ngón tay ấm áp lướt qua mặt ta, mang theo mùi hương thoang thoảng, là Vu Kính?

Tiếng bước chân rất nhanh chóng, rất nhẹ nhàng rời khỏi, giọng nói của sư phụ vang lên: "Thật không ngờ, lại có một ngày có thể nhìn thấy ngươi hầu hạ ngươi khác, quả thật là chết không hối tiếc."

Vu Kính thản nhiên đáp: "Thật sao?"

Không biết hắn làm gì, giọng nói của sư phụ đột nhiên trở nên bối rối: "Sư huynh, ta chỉ giả dụ mà thôi. Có điều, đáng tiếc tiểu đồ nhi đã ngủ, nếu nó biết nhất định sẽ rất cảm động."

Cảm động? Ta á?

Hứ!

Mắc gì ta nhất định phải cảm động!? Ta cực khổ hao tâm tốn sức lo ăn lo uống lo hầu hạ Vu Kính cả một mùa đông, sao không thấy hắn cảm động? Hiện tại hắn giúp ta đắp cái chăn là ta phải cảm thấy trong lòng ngọt lịm hai mắt lưng tròng, cảm động nhào vào lòng hắn tự hứa chung thân sao? Mợ nó chứ, đúng là mỗi người một cái số!

Ta nghĩ ngợi lung tung, bỏ sót mất một đoạn đối thoại dài giữa hai người bọn họ, đợi đến lúc ta tập trung chú ý để nghe, đề tài của bọn họ không biết làm sao mà lại quay trở về lúc đầu.

"Ngươi đột nhiên xuất hiện, quả thật hù chết ta." Là giọng của sư phụ.

"Hù chết ngươi? Phải nói lúc ta bói ra được người có duyên với ta xuất hiện ở khe núi này, ta mới là người bị hù chết đây. Ta luôn biết chỉ có một mình ngươi ở lại nơi này. Lúc đó ta còn tưởng rằng người có duyên với ta là ngươi, quả thật chỉ muốn đâm đầu vào tường tự tử."

"Vậy sao ngươi còn chưa chết?" Giọng nói của sư phụ nghe có vẻ thật tiếc nuối.

"Đương nhiên là nhớ tới tín điều của sư môn."

"Đúng rồi, thà đạo hữu chết hết, chứ bần đạo quyết không chết. Lâu quá không dùng suýt chút nữa ta quên mất." Giọng nói giật mình tỉnh ngộ của sư phụ.

Vu Kính nhàn nhã nói tiếp: "Bảo ta lấy ngươi, còn không bằng để ta lấy cái cây cho xong. Cho nên y theo tính toán của ta, ta vốn định đến nơi này đem ngươi xử lí, chấm dứt mọi rắc rối."

"Chẳng trách ta bói ra mùa đông năm nay mà không bế quan, sẽ gặp phải đại kiếp nạn liên quan đến sống chết." Sư phụ lần thứ hai giật mình tỉnh ngộ.

"Ai ngờ đến đây mới phát hiện có thêm một con tiểu hồ ly tinh, ta mới biết thì ra duyên phận là chỉ y. Ta còn đang tính toán phải làm sao lừa y, y lại ngốc nghếch vừa mở miệng đã hỏi tên ta, hoàn toàn không biết mình mới là hồ yêu. Quả thật không hổ là đệ tử do kẻ lười biếng nhất, vô trách nhiệm nhất sư môn suốt năm nghìn năm nay như ngươi dạy dỗ ra. Xem như ta đi một chuyến không tốn chút công sức." Giọng nói của Vu Kính nghe ra rất là vui vẻ: "May mà ta không cần phải ở cùng với ngươi, nhờ vậy sinh mệnh của ta mới có được một chút ánh sáng."

"Sư huynh, phải nói là nhờ vậy sinh mệnh của ta mới có được một chút ánh sáng chứ." Sư phụ gõ mặt bàn, nhắc nhở mục đích ban đầu đến đây của hắn.

"Đúng vậy đúng vậy, là sư huynh không tốt, sư huynh ích kỷ hẹp hòi, suýt chút nữa là hại tính mệnh của sư đệ. Đến đây đến đây, sư huynh tự mình pha cho sư đệ chung trà tạ tội." Giọng nói của Vu Kính đột nhiên trở nên vô cùng thành khẩn.

"Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh."

Sư phụ, đừng có uống nha! Lá trà của chúng ta đã dùng hết từ lâu rồi. Vu Kính nhất định là dùng lá dây mây khô con đã dùng để pha trà cho hắn đem pha cho sư phụ. Cái thứ đó pha trà phải nói là dở vô nhân đạo, Vu Kính hắn rất ghi thù, chắc chắn là hắn muốn trả thù chuyện con lúc đầu... Ta bên này còn chưa nghĩ xong, đã nghe bên kia vang lên một tiếng "rầm". Dựa vào kinh nghiệm của ta, chỉ có người đang đứng thẳng đột nhiên ngã xuống đất mới phát ra tiếng động như vậy. Lúc này ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh sư phụ ngã xuống đất sùi bọt mép. Đồng thời, một cơn ớn lạnh từ sống lưng chạy thẳng đến đầu ngón tay ta. Ngay cả công lực của sư phụ mà còn phải té xỉu, Vu Kính lại có thể uống mà mặt không đổi sắc, còn chậc chậc tán thưởng kỹ thuật pha trà của ta... Vu Kính hắn thật đúng là khủng bố!

Sau đó, một trận cười khẽ truyền lại, là tiếng cười của Vu Kính, rất dễ nghe, hơn nữa càng ngày càng gần. Tóc gáy ta hoàn toàn dựng đứng. Vu Kính cúi xuống bên tai ta, mang theo hơi thở ấm áp, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu mũi ta, vô cùng thân mật nói: "Được rồi, thù mới hận cũ toàn bộ thanh toán xong. Chúng ta đi thôi."

Trước con mắt tinh đời của Vu Kính, có giả bộ hôn mê cũng vô dụng. Ta chẳng còn cách nào khác đành mở mắt ra. Vừa mở mắt liền bị doạ nhảy dựng. Gương mặt đẹp đẽ của Vu Kính phóng đại thật lớn ngay trước mắt ta. Hắn kề sát vào như vậy làm gì? Ta rụt lui vào trong: "Sư bá..."

Vu Kính lại tới gần, dùng đầu mũi dụi dụi vào mặt ta: "Sư phụ ngươi đã bị trục xuất khỏi sư môn từ lâu, cho nên ta không tất là sư bá của ngươi."

"Vu huynh..."

"Còn khách sáo như vậy?" Cả người hắn leo lên giường, chen vào trong chăn ấm. Ta có thể cảm nhận được đầu ngón tay thon dài trơn bóng của hắn lướt qua cổ ta, như có như không chạm vào. Ta không thoải mái nhích người một chút: "Vu Kính..."

"Sao?"

"Ngươi cởi nút thắt thứ ba từ bên trái đếm qua trên áo của ta làm gì?"

Vu Kính vốn đang bám dính lấy ta đột nhiên dừng động tác, nâng người dậy nhìn chằm chằm ta trong chốc lát. Sau đó đầu mày tú lệ của hắn đột ngột nhíu lại, không nói hai lời liền nhảy dựng dậy, đi đến trước cửa phòng, làm một việc ta muốn làm từ lâu mà không có gan làm... đá cho sư phụ đang hôn mê nằm đó một cái. Động tác nhanh mạnh chính xác, tư thế hết sức ưu nhã, khiến ta quả thật muốn vỗ tay khen hay. Đáng tiếc việc này quá khó khăn ta không thể bắt chước nên chỉ có thể từ bỏ mà thôi.

Sư phụ bị hắn đá tỉnh, mơ mơ màng mang ngẩng đầu nhìn hắn: "Ôi chao?"

Vu Kính nắm lấy cổ áo sư phụ, hỏi một vấn đề mà ta vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới: "Yêu hồ phải bốn trăm năm mới tính thành niên, hiện tại y bao nhiêu tuổi?"

Sư phụ sửng sốt nhìn hắn.

"Tuổi của y chỉ có ngươi mới biết. Nói!" Vu Kính dường như không kiên nhẫn.

"Mười bảy."

Sư phụ đáp xong đột nhiên tỏ ra giật mình tỉnh ngộ: "Đúng rồi, sư môn chúng ta không cho phép đối với trẻ em..." Sư phụ liếc mắt nhìn ta một cái, sửa miệng: "...Vị thành niên ra tay."

Trên mặt Vu Kính xuất hiện biểu tình co quắp. Tuy rằng ta không hiểu lắm bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn hắn giống như sắp ngất xỉu, không biết vì sao ta thở ra một hơi nhẹ nhõm. Mà sư phụ bên này đột nhiên cao hứng hẳn lên: "Xem ra ngươi còn phải chờ ba trăm tám mươi ba năm nữa, thật không hổ là chưởng môn sư huynh, nghị lực có thừa, dũng khí hơn người!"

Nghe sư phụ lấy việc cười nhạo Vu Kính làm vui, ta cứ tưởng lần này hắn sẽ nổi giận đùng đùng, nào ngờ hắn lại không giận mà cười, hơn nữa lại cười rất ôn hoà, rất quan tâm, quả thật vô cùng phù hợp với gương mặt thanh tú của hắn: "Bất Tư, ngươi quả thật là một nhân tài, hoàn toàn lĩnh hội được tinh tuý 'lấy xui xẻo của người khác làm niềm vui cho chính mình' của sư môn chúng ta! Năm xưa sao ta lại chấp thuận yêu cầu của ngươi trục xuất ngươi ra khỏi sư môn chứ? Ta quả thật quá thất sách, quá không nhìn xa trông rộng, quá mức nông cạn rồi! Như vậy không được, không được chút nào. Nhân tài là tuyệt đối không thể bỏ sót..."

"Đừng đừng đừng, ta không cần!" Sư phụ cắt đứt lời Vu Kính, liên tục lắc đầu: "Ngươi không có quyền ép buộc ta quay về sư môn. Ta tuyệt đối không quay về đâu!"

"Ta quả thật không có quyền bắt ngươi nhập môn, cho nên nếu như ngươi không muốn," Vu Kính thở dài, "Vậy ta cũng không có cách nào. Nhưng mà ta vẫn có quyền tìm một người đến đây khuyên ngươi chứ. Ta thấy ngoại trừ 'hắn' ra không có ai thích hợp hơn." Vu Kính ác ý nhấn mạnh chữ "hắn".

Sắc mặt sư phụ "tạch" một cái biến thành xám ngắt, cứ như là thỏ nhìn thấy sói, chuột nhìn thấy rắn, ta nhìn thấy Vu Kính... a không đúng, ta mới không sợ hắn đâu!... Tóm lại là sư phụ sợ đến mức nháy mắt đã biến sắc: "Ngươi ngươi ngươi không thể làm như vậy! Ta ta ta không dễ gì mới có được mười mấy năm thanh nhàn!"

Vẻ mặt của Vu Kính thật khó để hình dung. Nếu cứ muốn dùng ngôn ngữ diễn tả, vậy đại ý sẽ là: "Nếu lão tử khó chịu một chút, toàn bộ các ngươi đều đi gặp rủi ro hết đi."

"Hơn nữa, ngươi đã hứa sẽ không tiết lộ tin tức ta vẫn còn sống cho hắn!" Sư phụ cơ hồ dùng hết sức lực hét lên.

"Ta đương nhiên tuân thủ hứa hẹn, sẽ không tiết lộ cho hắn biết. Chẳng qua chuyện đó cũng không cản trở ta tiết lộ cho người khác biết, ví dụ như công khai dán bố cáo ở Giang Nam chẳng hạn." Vu Kính cười tủm tỉm nói: "Vốn lúc trước ta hứa với ngươi cũng là vì muốn nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cái tên chí cao tận mây tài hoa tung hoành đó. Nhưng mà nhìn mười mấy năm cũng chán, hơn nữa, nếu như hắn biết ngươi vẫn còn sống, sẽ làm ra chuyện thú vị gì đây? Ta quả thật đợi không kịp nữa!"

"Hai người đang nói đến ai?" Ta nhịn không được tò mò hỏi một câu.

"Không phải việc của ngươi." Sư phụ chặn lời ta. Vu Kính thì nghiêng đầu nhìn ta, chớp chớp mắt: "Lát nữa nói cho ngươi." Vẻ mặt tươi cười của hắn hiện tại quả thật khiến người ta mát mắt vừa lòng, ta cũng không khỏi nhoẻn miệng cười đáp lại, trong lòng kết luận, Vu Kính hoá ra cũng không tệ lắm.

Vu Kính nhìn chằm chằm nụ cười học đòi Tây Thi của ta, con mắt hơi nheo lại, ánh mắt lập tức trở nên cổ quái, lại bổ sung một câu: "Ta sẽ thật cẩn thận, thật tỉ mỉ nói cho ngươi biết." Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, lại bởi vì giọng điệu kỳ cục của hắn mà hại ta dựng hết cả tóc gáy lên.

Trong lòng đưa ra kết luận, vẫn là sư phụ tốt hơn.

Bên này sư phụ đã đứng không vững, mặt mũi tái mét, toàn thân run rẩy nắm lấy tay áo Vu Kính, đau khổ cầu xin: "Đừng mà! Chẳng lẽ ngươi đã quên hết ngày xưa rồi sao? Sao ngươi có thể nhẫn tâm đối xử với ta như vậy!" Bất kể là động tác hay là biểu tình hay là lời thoại, không có cái nào là không giống phụ nữ vừa bị chồng bỏ hết.

Vu Kính an ủi vỗ vỗ mặt sư phụ: "Yên tâm, ta sao có thể bỏ mặc ngươi không quan tâm? Ba trăm tám mươi ba năm sau ta nhất định sẽ đến cứu ngươi khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng."

"Nếu ngươi thật sự không để ý gì đến tình sư huynh đệ, hãm hại ta như vậy, vậy thì ta, ta đi chết cho xong!" Sư phụ bày ra vẻ mặt tiết phụ liệt nữ.

"Động Đình hồ không có nắp đậy, ngươi cứ nhảy xuống đó đi." Vu Kính nhún vai, không thèm để ý.

"Ngươi ngươi ngươi, lời như vậy mà cũng nói được hay sao!" Sư phụ chỉ vào mũi Vu Kính, đã không còn lời nào để nói.

"Lời khác hả, nếu như ngươi thật sự tự tử thì tốt quá. Ngươi yên tâm, ngươi chết rồi ta nhất định sẽ thu bảy hồn sáu phách của ngươi lại, luyện thành mấy trăm mảnh phân ra một nghìn năm bán cho hắn một lần. Không biết có thể bán được giá cao cỡ nào nữa! Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến cho người ta sung sướng rồi!" Vu Kính dường như hoàn toàn quên mất vừa rồi hắn mới khó chịu, hiện tại hoan hỉ vô cùng nhìn vẻ mặt đáng thương của sư phụ: "Quả thật, vì sao nhìn người khác xui xẻo mình lại sảng khoái như vậy chứ?"

Ta trợn mắt há mồm nghe đoạn đối thoại mất nết của đôi sư huynh đệ ngớ ngẩn này, nhịn không được chen vào một câu: "Lời này chẳng phải là nên nghĩ trong lòng thôi, sao có thể nói ra hết vậy?"

Vu Kính nhìn ta một hồi: "Mỗi người đều có sở thích khác nhau, ngươi nên sớm làm quen."

Vu Kính nói muốn mang ta về Bình Tâm nhai, ta chết sống không chịu đi.

Thứ nhất đây là địa bàn của ta, trong lòng ta biết rõ, một khi rời đi rồi, cái gì cũng không chắc. Lại nói, cái tên Vu Kính này đã huyên náo cho gà bay chó sủa, dân chúng lầm than... được rồi, ta thừa nhận dân chúng ở đây chỉ có ta, nhưng chỉ cần tưởng tượng trong sư môn đó có một đám người tương tự như Vu Kính... Không đi, kiên quyết không đi!

So với thái độ của ta, sư phụ càng thêm kiên quyết quả đoán. Ngày hôm sau liền không chút do dự chạy về hang động tiếp tục ngủ đông, còn thề rằng dù cho trời sập cũng không đi ra. Đương nhiên trước khi vào hang, ổng còn không có khí phách dùng đan dược còn dư hối lộ cho Vu Kính để đổi lấy lời hứa không tiết lộ tin tức về ổng.

Ngươi hỏi ta đan dược gì à? Chính là cái loại khiến cho ta từ hồ ly biến thành người đó.

Thật ra Vu Kính làm như vậy, khiến ta có chút cảm động. Ta không ngờ hắn cư nhiên còn quan tâm đến tình trạng của ta, còn vì ta lấy đan dược, vì vậy ta nói chuyện với Vu Kính cũng ôn hoà hơn nhiều. Đương nhiên ta cũng rất tò mò nếu như sau này không có đan dược ta sẽ thế nào, sau đó ta nhịn không được hỏi hắn: "Này, ta không dựa vào tu luyện mà vẫn có được hình người, vậy nếu như một thời gian không uống thuốc này thì sẽ ra sao?"

Vu Kính nhìn ta: "Từ lúc có ký ức đến bây giờ, ngươi có phải dùng lại thuốc này lần nào không?"

"Không..."

"Vậy thì không cần. Cho dù không uống cũng chẳng sao cả."

"..."

"Ngươi làm sao vậy?" Hắn sờ đầu ta, cười thật là không ổn.

"Vậy sao ngươi còn muốn lấy mấy viên thuốc còn dư này?" Ta cắn răng gằn từng chữ, hạ quyết tâm bất kể đáp án là cái gì cũng sẽ không hộc máu.

Ánh mắt Vu Kính thoáng chốc sáng lên: "Đứa ngốc, đây là thứ tốt, may mắn lắm mới luyện thành! Chỉ cần một viên là có thể khiến cho yêu ma có tiềm lực hoá thành hình người, tiết kiệm được mấy trăm năm tu luyện mà chưa chắc đã thành công. Đem cái này đi Yêu Ma đạo giao dịnh, cùng lúc có thể đổi được vô số báu vật mà thế gian khó thấy, một mặt khác, yêu ma bọn họ có thể có được hình người đi vào thế gian, không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện thú vị, có thể giúp sư môn chúng ta mang về một mối làm ăn lớn, một vốn ba bốn lời! Ta quả thật là đợi không kịp! Đúng rồi đúng rồi, ta phải nhanh chóng phát bố cáo thông báo với bên ngoài là sư môn chúng ta có được đan dược thần bí, người tu đạo nếu dùng có thể tăng thêm mấy trăm năm công lực. Ha ha, tin tức này tung ra nhất định sẽ đạt được hiệu quả tuyệt vời! Chắc chắn mỗi ngày đều sẽ có người tấn công Bình Tâm nhai... Còn có, cho những kẻ một lòng muốn tự sát uống vào, khiến cho bọn hắn sống lâu muốn chết chết không được, sau đó giả vờ chỉ bảo chỉ bảo, nói không chừng có thể trở thành một đời ma đầu võ lâm... Còn có..."

Máu rỉ ra từ kẽ răng bị ta nghiến chặt... Ta rất muốn, rất rất muốn cầm lấy bình hoa bên cạnh nện cho Vu Kính một cái, xem như vì dân trừ hại. Thiên lý ở đâu? Công đạo ở đâu? Tên Vu Kính này đúng là tai hoạ lớn nhất, không tai hoạ nào bằng.

Nếu như Vu Kính muốn cường ngạnh mang ta đi, hắn hoàn toàn có thể. Việc này cứ nhìn sư phụ ta ở trước mặt hắn có bao nhiêu nịnh nọt là biết. Trong lòng ta từng nghĩ, rủi như hắn ép bức ta đi, ta có lẽ không nên quá mức chống cự, miễn cho bị thương. Đương nhiên ngoài miệng không thể lộ ra ý tưởng này, nhất định phải trăm bề khán cự, ngàn lần không muốn, khóc lóc là nhất định, nhưng mà đánh đá? Ta từ đầu đã không dám trông mặt mà bắt hình dong rồi. Vu Kính xem bề ngoài thì thấy có vẻ không xấu, nhưng nhìn mọi người ai cũng xem hắn như ôn thần vậy, chỉ sợ là không dễ chọc đâu? Hại hắn thụ thương không sao, lỡ đâu khiến hắn giận từ trong ruột, ghét từ trong gan thì phiền...

Ta dự đoán các loại tình huống có khả năng phát sinh, sau đó lại lo lắng các loại biện pháp hợp lý để đối phó, nhiều lần tập luyện lời thoại và hành động, để bảo đảm áp dụng vào thực tế không có sơ sót. Trong lúc ta giày vò trăn trở vấn đề này, thì mùa hạ đã bất tri bất giác đến rồi. Vu Kính còn chưa có hành động gì như là muốn bắt buộc ta đi. Bấm tay tính toán, ta đã ở nơi này đợi nửa năm.

Qua tháng năm, trong núi sảng khoái dễ chịu, cảnh sắc ưu mỹ. Đương nhiên, vừa qua mùa, sản vật trong núi thật phong phú. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến ta đặc biệt yêu thích mùa hè. Mỗi này ta đều đi sớm về trễ săn bắn, cho nên cơm canh mỗi bữa đều là mười hai món ăn bảy món canh. Mà Vu Kính cũng rất ngoan ngoãn tự giác, từ ngày hôm đó trở đi hắn không còn ôm ôm ấp ấp ta nữa, ngẫu nhiên có chút hiện tượng quấy rối, bị ta hung hăng trừng một cái cũng đành cười khổ buông tha, khiến ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mỗi ngày sáng sớm, hắn sẽ đưa ta ra cửa, theo như lời hắn nói là lưu luyến chia tay với ta, nhìn ta đi xa. Đợi ta thu hoạch đầy tay trở về, trên bàn luôn có một ấm trà ngon hắn pha sẵn. Mỗi ngày đều như vậy, khiến ta sinh ra ảo giác nhà mình có một lão bà.

Vu Kính nói đùa, nói hắn quả thật là tam tòng tứ đức, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, mỗi ngày ở trong nhà chờ ta về, hỏi ta lúc nào thì chính thức cưới hắn vào cửa?

Tâm trạng tốt ta cũng đùa với hắn một câu: "Tuy rằng ngươi không đi đâu cả nhưng ta biết ngươi mỗi ngày đều ở trong nhà ngủ thẳng, không hiền đức chút nào, sao không thấy ngươi giúp ta rửa tay nấu canh nha?"

Hắn nói: "Được rồi được rồi, ngươi muốn ăn gì cứ nói đi."

Ta thấy chuyện này quá hi hữu, vội lắc đầu nói: "Ta làm sao dám chọn món ăn chứ. Ngươi muốn ăn cái gì thì làm đi, ta theo hầu."

Ánh mắt Vu Kính sáng lên, lập tức phi thân lại đây hỏi ta có thật vậy chăng? Ánh mắt của hắn quả thật khủng bố, giống như sẽ lập tức cắn ta một cái, doạ ta ngay lập lức xác định chắc chắn là hắn nghĩ bậy rồi, cắm cổ bỏ chạy, sau lưng đều là tiếng cười của hắn.

Ngẫm lại, ngày tháng như vậy cũng không tệ, có người ở bên cạnh tâm sự cùng ngươi, pha trà cho ngươi, hơn nữa người này bề ngoài rất được, cười lên như gió xuân thổi qua, ta quả thật khó mà sinh ra ác cảm với hắn. Mà hắn cũng có vẻ như rất biết điều, cho dù ngẫu nhiên u ám thở dài một hơi, ta cũng cho rằng đó là do hắn có âm mưu nào đang ấp ủ, xem như không nghe thấy.

Tối ngày Lập hạ, ta và hắn cùng ngồi dưới giàn nho trước phòng hóng gió. Ban đầu chúng ta còn nói cười vui vẻ, nói tới nói tới, Vu Kính không biết vì sao lại đột nhiên trầm mặc. Mà ta, dưới tình huống tối lửa tắt đèn bình thường chỉ cần im lặng ít phút là buồn ngủ, liền nhìn bầu trời đầy sao chốc lát ngủ gật.

Trong lúc mơ màng, có cái gì đó ấm áp lướt qua mặt ta.

Không thể tỉnh lại, kiên quyết không thể tỉnh lại. Ta lặng lẽ nhắc nhở mình.

"Ngươi sau này sẽ vẫn nhớ ta chứ?" Giọng nói trầm thấp, là giọng của Vu Kính. Vì sao, vì sao hắn lại nói như vậy?

Chẳng lẽ hắn muốn đi?

"Nhiều năm sau liệu ngươi có còn nhớ ta không? Mười năm? Một trăm năm? Thọ mệnh của yêu hồ rất dài, ngươi có thể nhớ được ta bao lâu?" Hắn thở dài thườn thượt. Ta len lén hé mắt ra nhìn hắn, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nghiêng nghiêng. Lúc này một cơn gió không hợp thời thổi qua, giống như có gì đó bay vào trong mắt, viền mắt chua xót, nước mắt liền dâng lên.

Không biết vì sao ta đột nhiên nhớ đến sư phụ. Trước lúc vào hang, ông ấy bỗng quay đầu, ôm lấy ta còn đang khóc thút tha thút thít, thừa dịp Vu Kính không cam lòng quay mặt đi, nói nhỏ bên tai ta: "Hắn cũng rất tịch mịch."

Sư phụ lẽ ra rất thống hận Vu Kính mới đúng, vì sao lại nói với ta một câu như vậy? Con người của Vu Kính, ta có chút không hiểu. Theo lẽ thường mỗi ngày mười hai canh giờ ngủ hết bảy, tám canh, còn thời gian nữa đâu mà tịch mịch?

Giữa lúc ta đang nghĩ ngợi lung tung, một bàn tay vươn lại đây giúp ta vén lại mái tóc bị gió thổi rối tung, hắn nói: "Ta cam tâm nhớ kỹ ngươi đến nghìn năm, đáng tiếc ta..." Hắn không có nói hết.

Lòng ta nhảy dựng, không nhịn được mở to hai mắt hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Vu Kính quay đầu nhìn ta một cái, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười lần này, là trước nay ta chưa từng thấy, nụ cười thật bình thản, giống như cam chịu số phận, lại khiến ta như bị sét đánh. Bầu trời đầy sao tôn lên bóng dáng đơn bạc của hắn, như thể hắn sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Đó là một dáng vẻ vô cùng u buồn, rung động nhân tâm.

Sau này nhớ lại, với khung cảnh đó, có cho một con heo đi vào thì cũng sẽ thành một con heo u buồn thôi.

"Đáng tiếc, ta đã hết thời gian rồi." Hắn nhìn về phía góc trời tối tăm nhất, bình tĩnh nói: "Mỗi ngày đều hồn lìa khỏi xác, hao hết nguyên khí, ta đã sớm đến cực hạn."

"Vì sao?" Ta nhảy dựng lên: "Ngươi không phải là rất lợi hại hay sao? Ngươi ngươi ngươi sao có thể chết vô duyên như vậy? Sao ngươi không biết đi trở về?"

Vu Kính lộ ra một nụ cười khổ: "Không phải là chết, chỉ ngủ thôi, ngủ thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi có lẽ trong những năm tháng còn sống của ngươi, ta và ngươi không thể như ngày hôm nay cùng nhau cạn chén trút bầu tâm sự." Hắn đột nhiên nhớ tới điều gì, lấy ra mấy viên thuốc đặt vào lòng bàn tay ta: "Đây là đan dược ta lấy được từ chỗ sư phụ ngươi, hiện tại đã không cần đến, ngươi cầm đi. Trong một thời gian, Bất Tư sẽ không ra ngoài. Nếu ngươi quá mức cô đơn, lấy thuốc này cho thú con ăn, để nó ở lại làm bạn với ngươi. Năm xưa Bất Tư nuôi ngươi, chắc cũng nghĩ như vậy."

"Vậy ngươi nhanh đi về đi! Hiện tại đi đi!"

Vu Kính bình tĩnh lắc đầu: "Đã quá muộn. Chậm nhất là sáng mai, ta sẽ rơi vào ngủ say."

Ta gấp đến độ xoay quanh: "Ta đi tìm sư phụ! Nhất định sư phụ sẽ có cách!"

"Không cần. Nếu ngươi thật quan tâm đến ta, vậy ở lại bên cạnh ta một lát đi." Vu Kính nửa nằm nửa ngồi trên xích đu, nắm chặt lấy tay ta. Tay hắn vẫn luôn luôn ấm áp, vì sao bây giờ lại trở nên lạnh lẽo như vậy?

Đầu óc ta đều trở nên hỗn loạn. Không thể nào đâu! Như vầy khác gì vĩnh biệt chứ! Trong sách nói ly biệt đều là một quá trình rất dài rất lâu. Chúng ta đầu tiên phải coi nhau như kẻ thù, trải qua vô số khúc mắc, sau đó trở nên tâm đầu ý hợp, hoặc là có một bên nhận mệnh, đau khổ theo đuổi, cuối cùng sau khi bị vô số người chen ngang cướp hắn hoặc là cướp ta bắt tới bắt lui giành xuôi giành ngược nếm đủ gian khổ rồi mới chết chứ? Tại sao ta với hắn lại nhảy một cái tới kết cục luôn? Giữa lúc ta đang lo lắng không biết làm sao, hắn nghiêng đầu qua, nhìn ta chăm chú: "Ngươi thật sự lo lắng cho ta?"

"Đương nhiên! Ngươi ngươi ngươi tốt xấu gì cũng là một mạng người mà!" Ta đã gấp đến độ nói năng lộn xộn.

"Vật này." Vu Kính nhìn ta một lúc lâu, giống như đang xác nhận quyết tâm của ta, mới từ trong lòng rút ra một mảnh bảo ngọc màu đỏ hình bán nguyệt. Mảnh bảo ngọc này phát ra ánh sáng quỷ dị, không biết vì sao ta cảm thấy có chút quen mắt, như thể từng nhìn thấy ở đâu rồi.

"Ta mới không cần di vật của ngươi!" Ta nghẹn ngào cự tuyệt hắn.

Vu Kính nửa như buồn cười nửa như bực mình nhéo mặt ta: "Ta còn sống khoẻ mạnh cũng bị ngươi tức chết! Không phải ngươi muốn giúp ta sao? Cầm lấy!"

"Còn có cái này." Hắn cởi xuống đai lưng tơ tằm bên hông, đón gió giũ ra, đai lưng cư nhiên dài đến bảy thước: "Nó sẽ đưa ngươi đến Tĩnh sơn. Vào hang động sâu nhất dưới chân núi tìm một vị tu sĩ đeo mảnh bảo ngọc giống như vầy, đưa người đó về đây."

Một canh giờ sau, ta đứng dưới chân núi Tĩnh sơn, nôn mửa.

Không vì cái gì khác, vốn ban đầu nếu đứng trên cái đai lưng đó mà bay đến đây, quả thật rất ngầu, không thì ngồi trên đó bay, cũng tiết kiệm sức lực, cho dù là nằm bò trên đó, cũng có thể ngắm được cảnh đẹp. Kết quả vừa bay khỏi ngọn núi già cỗi nhà ta, một trận gió mạnh ập tới khiến ta và cái đai lưng thay đổi vị trí. Ta giống như một miếng thịt khô bị treo trên sào trúc chờ gió hong khô, bị cái đai lưng quấn lấy hai chân, một đường treo ngược bay tới bên này. Còn sống bò xuống đất đã là kỳ tích, sao có thể trách ta ngồi đây nôn mửa được?

Nghĩ đến Vu Kính hiện tại không biết ra sao, ta không có thời gian ở đây lãng phí. Bình tĩnh lại một chút, ta giãy dụa đứng dậy, vừa đi vừa tranh thủ nôn mửa. Đáng tiếc cảm giác chóng mặt choáng váng quá mức cường liệt, cứ đi vài bước phải dừng vài lần để nôn, lại đi mấy bước, lại nôn vài lần... Cuối cùng một câu nói của người qua đường khiến ta quyết định hoàn toàn dừng lại nghỉ ngơi một hồi rồi đi tiếp, hắn nói: "Say xe say thuyền ta đã thấy nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người say đường bộ..."

Thật ra lúc ban đầu Vu Kính nói với ta chuyện về người nọ đang ở Tĩnh sơn, ta liền mơ về một vị cao nhân áo trắng như tuyết, giơ tay nhấc chân đề khiến người ta kính nể vạn phần, sống trong một hang động sâu thẳm tĩnh mịch nơi vách đá cheo leo giữa núi cao rừng rậm.... Lại tưởng tượng ta cuối cùng thuyết phục được thế ngoại cao nhân rời núi cứu người là một quá trình gian nan trắc trở tuyệt đối không thua gì Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, hơn nữa còn là đi hai tay không...

Loại tưởng tượng này khiến ta cảm thấy mình thật có khí phách anh hùng và tinh thần hy sinh. Tuy rằng hết chóng mặt rồi ta mới phát hiện Tĩnh sơn này thật ra chỉ là một ngọn núi nhỏ xíu, hơn nữa còn gần sát với thị trấn, thậm chí trẻ con trong thị trấn cũng đến nơi này dạo chơi, thả bò thả dê thả heo thả gà, phát hiện trên Tĩnh sơn cây nào cũng có treo bảng "Cấm tiểu tiện" hoặc "Cấm xả rác"... Đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến cho cành cây nào cũng treo đầy rác là rác. Nói tóm gọn lại một câu, sau khi phát hiện Tĩnh sơn không có một chút nào gọi là cảm giác thần bí, ta cũng chưa đến mức hoàn toàn thất vọng, dù sao ta tìm là tìm vị cao nhân ở trong hang động sâu nhất kìa.

Nhưng mà, ta đi tìm khắp cả chân núi, ngay cả một cái hố còn không thấy chứ đừng nói chi là hang động!

Ta thật sốt ruột! Lo lắng không biết Vu Kính có nhớ nhầm chỗ không, hay là pháp thuật trên đai lưng có vấn đề gì hay không, hay là vị cao nhân đó xuất thân từ dân tộc du mục, đã sớm dọn nhà đi rồi?

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Nhất định phải nhanh nhanh quay về hỏi Vu Kính! Cũng may là ta vẫn luôn mang đai lưng của hắn theo bên mình. Ta luống cuống gỡ nó xuống, ngẫm lại lúc đầu Vu Kính làm thế nào... Đúng rồi, đón gió giũ nó ra! Ta cầm lấy một đầu, dùng sức giũ mạnh... Đai lưng mềm mại rũ xuống trên đất... Lại dùng sức giũ.... Vẫn cứ rũ xuống... Ta giũ ta giũ ta giũ.... Giũ tới nỗi mồ hôi đầy đầu, nó vẫn cứ mềm rũ. Làm sao đây?

Hay là bởi vì nơi này không có gió? Ông trời thật đúng là vô lương tâm. Lúc ta tới đây thì gió từ bốn phương tám hướng thổi cho ta váng đầu hoa mắt, hiện tại một chút xíu gió cũng chẳng thấy đâu.

Không sao, thiên nhiên không có thì còn nhân tạo! Cũng may dưới chân núi này bãi cỏ trải dài, rất nhiều trẻ con đều ở đây chơi đùa. Ta chạy qua đó, hít sâu mấy hơi, cầm lấy đai lưng bắt đầu chạy! Ha ha, lần này nó đã bay lên rồi! Đáng tiếc bước chân của ta mà chậm lại, nó liền chậm rãi rơi xuống đất. Không còn cách nào, ta chỉ có thể dùng hết sức bình sinh giơ cao đai lưng từ phía đông bãi cỏ chạy sang phía tây, đai lưng lười biếng phất phơ sau lưng ta, vì sao nó còn không chịu bay lên? Hay là ta chạy lấy đà chưa đủ? Được rồi, chạy nhanh hơn chút nữa! Ta cứ như vậy vừa chạy vừa thở phì phì...

Một canh giờ sau.

Ta rốt cuộc hết hơi hết sức ngã lăn trên bãi cỏ, tay vẫn còn cầm cái đai lưng chết tiệt đánh mắng thế nào cũng không chịu bay đó. Một đứa bé trai vẫn đứng một bên nhìn ta nãy giờ từ từ lại gần, rụt rè đặt một con diều hình chim én rách nát vào tay ta, tràn đầy đồng cảm nói: "Đại ca ca, cái này dễ hơn."

...Quá mức bi phẫn!

Ta còn chưa nhàm chán đến mức lấy cái đai lưng thay cho diều! Kiềm chế lửa giận trong lòng, ta cố gắng mỉm cười với nó: "Cảm ơn đệ, tiểu đệ đệ, nhưng mà cái đai lưng này có phép thuật nha. Nó có thể bay lên trời đấy."

Đứa bé kia kinh hãi nhìn ta, rồi sau đó ngọt ngào cười khoe cái răng khểnh trắng như tuyết: "Vậy ca ca cố gắng lên."

Thật là một đứa trẻ đáng yêu! Cảm giác phiền muộn vừa rồi nhờ vậy mà giảm đi đôi chút.

Ta nhìn đứa bé kia chạy về với đám trẻ, nhìn bọn chúng chạy tới chạy lui thành một đám, từng đoạn đối thoại ríu ra ríu rít truyền vào tai ta. Bất đắc dĩ thôi, ai bảo ta là hồ ly, quá mức thính tai làm gì.

"Ca ca đó là một kẻ ngớ ngẩn!" Thằng nhóc đáng yêu lúc nãy nói như vậy.

Xúc phạm, đây rõ ràng là xúc phạm trí thông minh của ta!

"Thật sao! Ta còn cho rằng bề ngoài ngờ nghệch cũng không nhất định là đầu óc ngờ nghệch đâu!" Lời của một thằng nhóc khác, lần này thì xúc phạm luôn cả diện mạo của ta!

"Ca ca đó cứ khăng khăng cho rằng cái đai lưng có thể bay. Loại người như vậy người ta gọi là cố chấp đến phát điên! Là loại người phiền toái nhất trong số các loại người điên! Ta nghe nói loại người này tuyệt đối có vấn đề về nhân cách!" Cuối cùng một đứa nhóc tổng kết như vậy, hoàn toàn xúc phạm đến nhân cách của ta.

Ta sửng sốt ở đó, nhìn đám trẻ cười hi hi ha ha sau đó giải tán, để mặc một thanh niên tốt bụng, thành thật, giản dị, hoà đồng, vui vẻ, hay giúp đỡ mọi người biến thành một người nhân cách có vấn đề, cố chấp đến phát khùng, mặt mũi và đầu óc đều ngu ngốc như nhau. Người nào nói con nít nhạy cảm, con nít có khả năng phân rõ đúng sai thì người đó nhất định là bị mù!

...

Tóm lại là cái hang động chết tiệt đó ở chỗ nào!

Ta tức giận không thôi vòng tới vòng lui dưới chân núi Tĩnh sơn, cơ hồ muốn đạp bằng con đường mòn ở đây. Rốt cuộc máu huyết toàn thân xông lên não, ta cầm lấy một cây gậy gỗ không biết là ai bỏ lại ven đường, bắt đầu đào đất: "Không tin ta không đào ra cao nhân được!"

Nhưng mà đất nơi này cứng quá, ta vừa mới chạy nửa buổi thể lực đã chịu không nổi giảm hơn phân nửa, cho nên đào nửa buổi cũng chỉ đào ra được một cái hố nông ơi là nông. Ta hết kiên nhẫn quăng gậy. Chỉ thấy có một con lừa đứng bên đường vừa gặm cỏ vừa nhìn ta.

"Nhìn gì?" Ta hung hăng trừng nó.

Con lừa già đi đến gần, dừng lại trước cái hố cạn mà ta phí bao nhiêu sức lực mới đào ra được, quan sát hồi lâu. Sau đó, nó nhe răng khoe ra hai hàng răng vàng ố to bự, ta nghĩ là nó đang cười với ta. Sau đó nữa nó dùng hai cái chân sau cào một trận, nháy măt mặt đất đã xuất hiện một cái hố to, sâu hơn nhiều so với cái hố ta đau khổ đào cả buổi. Nó dùng móng chân trước chỉ hai cái, khinh miệt nhìn ta, sau đó lại một hồi bào chân sau san bằng cái hố, nghênh ngang ra đi.

"..."

Ta thật phiền muộn!

Ta rút từng cây từng cây cỏ đuôi chó ven đường, ta than thở cho cuộc đời bất hạnh của mình. Đừng nói là Vu Kính, ngay cả trẻ con và một con lừa cũng xúm lại bắt nạt ta. Ta thật sự là hồ ly tinh sao? Làm gì có yêu ma nào uất ức như vậy chứ!

Giữ lúc ta đang vô cùng nhập tâm tự oán tự trách, một tiếng kêu cắt đứt ta: "Tiểu ca, đừng bứt nữa, chừa lại một chút cho bò ăn với."

Ngẩng đầu nhìn lại, một đại thẩm dắt bò đang nhìn ta, vẻ mặt trách móc.

"Thật xin lỗi đại thẩm, cháu cũng không định giành ăn với bò đâu ạ." Chết tiệt! Ta đang nói cái gì thế này!

Đại thẩm bị lời nói của ta chọc cười: "Tiểu ca, cậu không phải là người vùng này đúng không?"

Ta lắc đầu.

"Cậu đến đây làm gì?" Bà cười tủm tỉm hỏi ta. Bà ấy thật là dịu dàng nha! Nước mắt của ta vì sao lại dâng trào thế này, đua nhau rớt lộp độp. Ta nức nở nghẹn ngào nói: "Tìm người, cháu đến đây tìm người."

Đại thẩm nọ đại khái là bị phản ứng của ta doạ hốt hoảng: "Ôi chao, tiểu ca, không sao chứ? Tìm được người chưa?"

Ta lắc đầu, chỉ có thể rơi nước mắt.

Đại thẩm tỏ ra thông cảm nói: "Ai da, ai mà không có lúc gặp khó khăn đâu? Nhà ta mở quán trà, nếu cậu không chê, cứ ghé qua nhà ta trước. Ta thấy cậu cũng thành thật, trước tiên tìm việc làm tạm đi đã, còn người, từ từ tìm cũng được."

Dù sao ta cũng không có nơi nào để đi, còn do dự gì nữa. Miệng ta vừa nói: "Như vậy làm phiền đại thẩm quá." tay ta thì cầm lấy dây thừng từ tay bà ấy, dắt bò liền đi, để lại đại thẩm ở đằng sau một đường chạy chậm theo ta: "Quán trà nhà ta có tên rất đặc biệt. Ai da, cậu  chạy chậm chậm thôi... Cậu không phải đến đây để cướp bò đấy chứ?"

Thị trấn bên cạnh Tĩnh sơn rất nhỏ, ước chừng chỉ vài trăm gia đình. Cả thị trấn chỉ có một quán trà, ta hỏi một cái là ra ngay. Ba phút sau, ta đứng trước quán trà của đại thẩm, nhìn bảng hiệu quán trà đề mấy chữ to "Hang Động Sâu Nhất" lấp loé dưới ánh chiều tà, lần đầu tiên trong đời ta thật muốn đâm đầu tự tử dưới cái bảng hiệu này cho xong.

5 comment:

Trả lời
Unknown nói...
lúc 22:05 11 tháng 12, 2013

hồ hồ,cúp bồ này cũng thật hay ho a!hem biết sau có chụy j ta?hóng a hóng ^^

Trả lời
Unknown nói...
lúc 09:35 4 tháng 4, 2014

●^o^● Bạn ơi, chuyện rất hay. Bạn cố làm tiếp nhé!

Trả lời
Unknown nói...
lúc 09:35 4 tháng 4, 2014

●^o^● Bạn ơi, chuyện rất hay. Bạn cố làm tiếp nhé!

Trả lời
Unknown nói...
lúc 14:44 8 tháng 3, 2015

(¯―¯٥) tính cách của Vu Kính luôn khiến mình ...

Trả lời
Unknown nói...
lúc 23:43 25 tháng 4, 2017

Truyện hay lắm ... cố gắng lên chủ nhà oi

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)