Lưỡng đồng tâm
Đồng nhân Kiếm Võng 3 (Võ Lâm Truyền Kỳ 3)
CP: Vạn Hoa x Thuần Dương
Tác giả: Mộ Anh
Editor: Triêu Nhan
Lời editor: Chẳng qua là thích mấy tấm fanart của hai bạn này quá nên… quyết định chiếm một post *che mặt xấu hổ*
1,
Thực ra Thuần Dương cũng có một thời niên
thiếu ngẫm lại mà kinh, ví dụ như lần đầu tiên y theo sư phụ đến Vạn
Hoa cốc bị lạc đường, ví dụ như hồi đó y cho rằng chỉ có nữ tử mới thả
tóc dài, thế nên y hái một đoá hoa tặng cho thiếu niên đứng bên đường:
“Đây, tặng cho ngươi, cài lên thử xem đẹp không?” Ví dụ như mấy năm sau
đó y đang ở quảng trường Thái Cực dạy các sư đệ sư muội luyện kiếm,
ngẩng đầu chợt thấy một nam tử thả tóc dài quá vai, một thân trường bào
đen tuyền, cực kỳ bắt mắt giữa sân tuyết, cười hì hì tặng cho y một đoá
hoa: “Đạo trưởng, có cần tại hạ cài giúp không?”
Y loạng choạng không kịp thu kiếm, ngã
oạch giữa trời đông tuyết phủ, trong đầu chỉ toàn là lời của sư phụ, sư
phụ nói không sai, gây nợ, một ngày nào đó nhất định sẽ phải trả…
2,
Thuần Dương biết nấu ăn, bình thường hay
lén lút làm bánh ngọt bánh bao linh tinh các loại, có điều y nhất định
không thể để các sư đệ sư muội phát hiện, nếu không uy nghiêm của đại sư
huynh y còn biết để đâu? Nhưng mà không hiểu sao các sư đệ sư muội vẫn
cứ âm thầm rỉ tai nhau rằng: “Đại sư huynh nấu ăn là ngon nhất nha.”
“Mỗi lần luyện kiếm xong đại sư huynh lại lén về phòng làm bánh bao.”
“Quần của đại sư huynh còn có thêu một con thỏ màu xanh nhạt.” và nhiều
nhiều những lời tương tự như thế. Mỗi lần nghe được y lại trực tiếp phất
tay áo: “Càn quấy, thật là càn quấy!”
Đợi cho mọi người đều đi nghỉ ngơi hết, y
lại vụng trộm ở trong phòng, đeo cái tạp dề màu hồng phấn có thêu những
bông hoa nhỏ li ti, vừa nhíu mày vừa lật sách nấu ăn: “Vạn Hoa cốc
thiếu gì món ngon bài thuốc sao không làm, lại cứ bắt bần đạo nấu ăn…”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng mỗi lần y đều sợ không đủ ăn, nấu hẳn một
bao to mang đi.
3.
Vạn Hoa có thể may vá. Hai bàn tay bình
thường cầm bút cầm châm cũng có lúc không viết đơn thuốc không trị bệnh,
lại đi vá áo. Có điều, hắn rất hiếm khi vá áo cho mình, mà thường hay
cầm một bộ đạo bào màu lam may vá. Đệ tử trong cốc thấy sư huynh vừa
cười vừa vá bộ đạo bào, vá suốt cả tháng, trong lòng tò mò không biết bộ
áo đó có gì đặc biệt mà sư huynh phải vá lâu như vậy? Nhưng mà không ai
dám hỏi ra miệng.
Sau lại Thuần Dương nhận được một bộ đạo
bào, nhận ra chính là bộ đạo bào của y mất tích đã lâu, chỉ thấy trên
vai áo tự nhiên có thêm một hình thêu con cừu, chỗ bị rách thì dùng hình
thêu con thỏ che đi, hoàn toàn không nhận ra là nó từng bị rách.
Y xoa xoa đầu mày, quyết định sau này tuyệt đối không nhận đồ từ Vạn Hoa cốc gửi tới nữa.
4.
Câu mà Vạn Hoa hay nói với Thuần Dương nhất là: “Ngươi có chết cũng không sao, ta sẽ cứu ngươi sống lại.”
Thuần Dương quay đầu đi: “Đừng có nói bậy, bần đạo sao có thể…”
Vạn Hoa vươn tay kéo ống tay áo của y,
ngẩng đầu nhìn y: “Cho dù là Diêm Vương đến đòi mạng, ta cũng không để
hắn mang ngươi đi.”
“Chỗ của ngươi ở đây… Chỉ có ở đây.” Hắn chỉ tim mình: “Nơi này có thể che chở cho ngươi.”
Lời vừa dứt Thuần Dương vội vàng giãy
khỏi tay hắn: “Bần đạo… Bần đạo đi trước về Thuần Dương cung. Lần sau sẽ
đến bái phỏng các hạ!”
Sau lưng y, Vạn Hoa cười nhìn y chật vật
đi nhanh, mỗi bước cơ hồ nhảy xuống mấy bậc thang, không hề quay đầu
lại. Ôi chao, hắn quên nói đi xuống phía dưới đó là vực sâu… Thôi kệ,
đợi lần sau y đến Vạn Hoa, mang y đi thẳng Hoa Hải, chỗ đó hoa nhiều cỏ
cao…
Dễ dàng giải quyết tâm sự.
Hết.
0 comment:
♥ Nói gì đi chứ...
( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)